Duck hunt
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Ly Hôn Rồi Yêu

Lượt xem :
i cùng. Hiện giờ, đứa bé này, mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng là việc riêng của em, nhiều nhất là chuyện của em và Vũ Minh. Anh cho em chút thời gian, em cần yên tĩnh để suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết định.”

“Còn phải suy nghĩ gì nữa? Được rồi, em muốn sinh thì cứ sinh, anh không ngăn cản nữa. Bất quá em phải nhớ kỹ, còn danh dự của Diệp thị nữa. Em cứ từ từ mà nghĩ đi!” Duy An nói xong, hất tay bước đi.

“Chủ tịch, chị....không sao chứ?” Duy An vừa ra, Đinh Đang hấp tấp chạy vào, ân cần nhìn tôi.

“Không sao, tôi và giám đốc Duy bất đồng ý kiến về một hạng mục thôi.” Tôi vừa nói vừa thừa dịp Đinh Đang không chú ý,nhét tờ kết quả siêu âm vào đống tài liệu. “Hết giờ làm lâu rồi, cô về trước đi, chỗ này mai tới dọn sau.”

Có lẽ Duy An nói đúng, tôi và Vũ Minh đã không thể nào trở lại như lúc đầu. Giữ lại đứa bé này, đối với người nào cũng là gánh nặng...

Chương 16: Phá thai


Vũ Minh:

Vào ngày sinh nhật của Tiêu Tiêu, vì không khỏe mà bỏ lỡ bữa tiệc, tôi đã đề nghị Hân Ngôn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát, từ sau khi tôi ra tù, hình như số lần bị bệnh của em tăng hơn hai năm trước nhiều.

Tiền bạc, quyền thế, thù hận, tình yêu gì đó, trước sự sống và cái chết đều sẽ là hư vô.

Vậy mà Hân Ngôn chỉ qua loa nói sẽ chú ý, sau đó làm lơ, tiếp tục lao đầu vào công việc.....

Cho đến một tuần lễ sau, vào buổi sáng nào đó, đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại....

“Ngài.... Ngài Lâm....... À........”

Đinh Đang? Đầu kia điện thoại cứ ấp a ấp úng nhưng giọng nói quen quen làm tôi nhanh chóng nhận ra đó là Đinh Đang - thư ký của Hân Ngôn.

Tội vội hỏi: “Đinh Đang phải không? Hân Ngôn gặp phải phiền phức gì sao?”

“Chủ tịch vừa mới đi tới bệnh viện với giám đốc Duy.”

“Cái gì? Xảy ra chuyện gì? Bệnh dạ dày của Hân Ngôn tái phát sao? Đinh Đang cô mau nói đi!” Sao đột nhiên Duy An lại đưa đi bệnh viện, chẳng lẽ bệnh tình của Hân Ngôn nặng lên? Tôi cực kỳ sốt ruột.

“Không......không phải đâu, vừa rồi...... Vừa rồi tôi dọn dẹp bàn chủ tịch, thấy tờ kết quả của bệnh viện ba ngày trước, chủ tịch Diệp..... Hình như mang thai......”

“Mang thai? !”

Trời đất! Những lời này như sét giữa trời quang. Khó trách ngày đó sắc mặt Hân Ngôn kém đến vậy, còn nói là buồn nôn không muốn ăn, tôi cứ tưởng là bệnh dạ dày mà thôi.

Tính thời gian, cái thai kia tám phần là do cái đêm ở Hàng Châu, nhưng sao Hân Ngôn lại không nói cho tôi biết, em và tên Duy An kia đến bệnh viện để làm gì?

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.

“Ngài Lâm, ngài... Mau tới bệnh việnđi! Hôm trước tôi có nghe loáng thoáng chủ tịch và giámđốc Duy tranh cãi gì, hình như là về Hàng Châu gì đó, còn nhắc tới ngài..... Hình như chủ tịch không muốn giữ lại đứa bé này, cho nên không nói cho ngài biết, nhưng.... Chủ tịch..... Sức khỏe chủ tịch vốn không tốt, nếu như........”

Những lời của Đinh Đang làm tôi rét run cả người.

Diệp Hân Ngôn, em thật muốn bỏ con chúng ta sao? Tôi không dám nghĩ nữa, nói cám ơn Đinh Đang xong, vội cúp điện thoại,chạy nhanh tới bệnh viện.

Bệnh viện Chăm Sóc Sức Khỏe Bà Mẹ Và Trẻ Em lớn nhất thành phố X.

Giao thông thành phố luôn làm người ta điên tiết, dù đã vượt qua vô số đèn đỏ, nhưng lúc đến được bệnh viện cũng đã mất hơn 1 giờ.

Tôi xông lên lầu 2, là lầu Kế Hoạch Hóa Gia Đình, liền thấy Hân Ngôn đang nằm trên băng ca được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Đột nhiên có cảm giác vô lực.

Con của tôi.......

Lúc tôi còn chưa biết về sự tồn tại của nó, nó đã bị người tàn nhẫn tước đoạt quyền được sống.

“Hân Ngôn!”

Tôi vừa định đi qua, một người đang ông đã tiến lên trước, là Duy An.

“Khoảng 10 sau bệnh nhân sẽ tỉnh, lúc đó có thể nhà!” Y tá vừa đẩy băng ca vào phòng bệnh, vừa quở trách, “Lần sau chú ý một chút, đã lớn như vậy rồi, chỉ lo thoải mái cho mình mà không biết nghĩ cho đối phương một chút! Thiệt là.”

Duy An sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên, gật đầu liên tục, “Vâng, vâng, lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Vào phòng bệnh, y tá bảo Duy An ôm Hân Ngôn qua giường bệnh, cảm thấy mình không thể bàng quan được nữa, tôi bước tới chắn trước mặt Duy An.

“Lâm Vũ Minh?! Sao lại là mày?” Duy An rất bất ngờ, la lên. “Tại sao không thể là tôi?” tôi trừng hắn mộtcái. Hân Ngôn là người dễ mềm lòng, nhất định là do tên Duy An này xúi giục, nếu không Hân Ngôn nhất định không có quyết tâm đi phá thai.

“Mày không nên tới đây, Hân Ngôn không muốn nhìn thấy mày.” Sửng sốt mấy giây, Duy An phục hồi tinh thần, đưa tay cản tôi đang định ôm Hân Ngôn qua giường. “Anh có quyền gì, Hân Ngôn muốn thấy tôi hay không không tới phiên anh có ý kiến!” tôi vung tay gạt hắn ra.

“Ầm ĩ cái gì? Nơi này là phòng bệnh. Đừng ảnh hưởng tới người khác nghỉ ngơi, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài!” Y tá không nhìn nổi nữa, nghiêm nghị mắng một câu, hỏi “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi là ba của đứa bé.” Tôi vừa nói vừa ôm Hân Ngôn đặt lên giường bệnh.

Y tá hình như có chút kinh ngạc đánh giá tôi, rốt cuộc nói một câu, “Nói chuyện nhỏ tiếng chút.” rồi rời khỏi phòng.

Tôi và Duy An nhìn thẳng vào mắt nhau, thấy có điều cần nói, bèn đi tới hành lang.

“Là ai nói cho mày biết Hân Ngôn ở đây?”

“Chuyện này có liên quan gì với anh?”

“Chuyện giữa mày và Hân Ngôn đã kết thúc, nếu lúc đó đồng ý ly hôn, thì giờ không nên dây dưa nữa, như vậy chỉ khiến hai bên đều khổ sở.”

“Hừ, anh tự cho mình là ai? Nếu không có anh, không chừng tôi và Hân Ngôn đã hạnh phúc sống bên nhau. Chuyện giữa tôi và Hân Ngôn, khi nào thì đến phiên một người ngoài như anh nhúng tay vào?”

Tôi biết rõ tên Duy An này đã yêu mến Hân Ngôn từ lâu, nếu Hân Ngôn thật có ý với hắn, tôi tất nhiên sẽ không có ý kiến gì nữa, nhưng nhiều năm như vậy Hân Ngôn vẫn cố ý giữ khoảng cách với hắn, vậy tại sao hắn cứ cố tình muốn phá hoại chúng tôi?

“Vũ Minh! Anh không cần nói gì nữa.” Hân Ngôn đột nhiên xuất hiện, mặt nàng tái nhợt đang vịn tay vào vách tường hành lang, từng bước tiến đến chỗ tôi và Duy An.

Tôi muốn tiến lên đỡ em, nhưng em lại đẩy tôi ra, dựa đầu vào vai Duy An. “Hân Ngôn, em........” cảnh tượng trước mắt, làm tôi nhíu mày.

Hân Ngôn em ghét anh như vậy sao?

“Vũ Minh, bỏ đứa bé là quyết định của tôi, không cần trách anh ấy.”

Nghe lời nói vô tình của Hân Ngông, tưởng tượng 10 phút trước người phụ nữ này đã tự tay giết chết đứa con của tôi, nhất thời lòng tôi bùng lên lửa giận. “Diệp Hân Ngôn!” Tôi không còn giữ bình tĩnh được nữa quát lên, “Sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Về tình về lý, tôi là ba của đứa bé, chẳng phải cô nên báo cho tôi biết một tiếng sao? Cứ cho là cô hận tội, nhưng đứa bé có tội gì, cô nhất thiết phải dùng cách này để báo thù tôi sao?”

“Vũ Minh, anh......” hình như cơ thể Hân Ngôn run rẩy, hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp, “Đúng, tôi hận anh, cho nên đứa bé này chính là sai lầm, tuyệt đối không thể giữ lại. Hơn nữa, chúng ta đã ly hôn, tôi làm gì anh không có quyền hỏi.”

Nếu người trước mắt này không phải là người tôi vẫn yêu, tôi nghĩ tôi sẽ hung hăng cho một cái tát.

Đó là một sinh mạng, mấy tuần trước Tiêu Tiêu còn còn mực tâm niệm muốn có một đứa em. Mà người này lại có thể hời hợt, vô tình như vậy.

“Diệp Hân Ngôn, tôi thật sự đã nhìn lầm cô rồi.” Nói xong những lời này, tôi xoay người bỏ đi.

Chạy lòng vòng thành phố hơn nữa ngày, tâm tình tôi vẫn phiền não như cũ, quyết định tạm thời bỏ lại công việc chạy đến một quán bar thường tới.

“Hi, Vũ Minh, sao hôm nay có thời gian đến đây?”

Chủ quán bar là Kan, người quen cũ của tôi, trước khi kết hôn tôi thỉnh thoảng đến đây uống mấy ly với bạn bè.

“Ừ, muốn tới uống một ly.”

Lúc này vẫn còn sớm, cơ hồ là không có khách, phụ vụ còn đang quét dọn và sắp xếp.

Tôi tiện tay ném áo khoác lên tay một cái ghế, đến quầy rượu, “Quy tắc cũ, mở cho tôi bình XO.”

“OK.” Kan xoay người lấy rượu, “Xem ra anh còn chưa ăn cơm, có muốn ăn chút gì trước không?”

“Không cần, tôi không đói bụng.” Tôi khoát tay, cầm bình rượu và ly trở lại chỗ ngồi.

“Sao vậy? Có tâm sự?” hình như Kan nhìn ra tôi khác thường, ân cần hỏi.

“Ha ha.” Tôi lắc đầu,không trả lời, uống rượu.

“Vũ Minh, em tìm anh đã lâu, sao anh không nghe điện thoại?”

Không nhớ rõ đã qua bao lâu, bình rượu đã thấy đáy, bên tai vang lên một giọng nữ.

Ngẩng đầu, trước mắt có chút mơ hồ nhưng tôi vẫn nhận ra được người đó là Lệ Nhã.

Tôi với tay vào túi áo khoác trên ghế, móc điện thoại ra, 10 cuộc gọi nhỡ, thì ra điện thoại đang ở chế độ im lặng nên không nghe thấy, Lệ Nhã đã ngồi xuống ghế đối diện.

“Tìm anh có chuyện gì sao?”

“Chuyện Hân Ngôn, em đã biết.” Lệ Nhã nói thẳng.

Cũng đúng, trên thế giới này không bí mật nào là vĩnh viễn, Đinh Đang có thể biết, thì với quan hệ của Lệ Nhã và Hân Ngôn, biết cũng không có gì là lạ.

“Ha ha.” Tôi cười khổ một tiếng, “Anh chỉ là không ngờ, cô ấy lại tuyệt tình đến vậy.”

Nhân viên phục vụ đem thêm một ly và một bình rượu, Lệ Nhã rót cho tôi và cô, “Em cũng không ngờ, đến tận hôm nay,anh vẫn còn yêu cô ấy sâu đậm như vậy.” Tiếng Lệ Nhã khàn khàn còn mang theo bất đắc dĩ.

“Lệ Nhã,anh không sao, cám ơn em đã tới đây với anh.” Tôi nốc cạn ly rượu, định rót thêm một ly nữa.

“Vũ Minh, đừng uống nữa, uống nhiều hại thân.” Lệ Nhã đột nhiên bắt lấy tay tôi, “Chắc là Hân Ngôn có nỗi khổ riêng, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Nỗi khổ riêng? Nếu có sao không nói với anh? Đứa bé đó là con anh mà! Nhưng cô ấy thậm chí không nói một lời đã bỏ đứa bé!” Nghĩ đến chuyện này, tôi lại tức giận.

“Vũ Minh, chẳng lẽ anhtính tái hợp với HânNgôn sao? Cứ cho là anh có không để ý những gì Hân Ngôn đã làmvới anh, còn Hân Ngôn thì sao? Anh khẳng định cô ấy có thể quên hết thù hận sao?”

“Anh....” một câu của Lệ Nhã đột nhiên thức tỉnh tôi.

Đúng vậy, tôi chỉ biết thương cảm, phẫn nỗ, nhưng chưa bao giờ thật sự suy xét nguồn gốc vấn đề, dù cho tôi yêu Hân Ngôn, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng Hân Ngôn luôn có khúc mắc với tôi, nếu không Hân Ngôn đã không lựa chọn phá thai.

“Vũ Minh, xem như em xin anh, đừng đem tất cả tâm tư đặt hết lên người Hân Ngôn có được không, như vậy bất luận là đối với anh hay cô ấy đều chỉ mang đến khổ sở mà thôi.”

“Lệ Nhã....... Thật xin lỗi......” Tội đặt ly rượu xuống, nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Lệ Nhã, trong lòng không khỏi dâng lên thương tiếc.

6 năm qua, từ lúc tôi quen biết Hân Ngôn, Tần Bân bị tai nạn giao thông, công ty hợp mua, Hân Ngôn hãm hại tôi, kết hôn, rồi ly hôn, vào tù, ra tù, rồi Hân Ngôn phá thai. Duy nhất một không thay đổi là người này - Thư Lệ Nhã, luôn đứng bên cạnh tôi, khích lệ, ủng hộ, trợ giúp tôi, mà tôi chỉ biết tổn thương Lệ Nhã hết lần này đến lần khác...........
<<1 ... 2122232425 ... 29>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT512/6228