Tiểu thuyết Mẫu Đơn Của Hắc Báo-full
Lượt xem : |
n, nhưng cũng không thể phản kháng, chỉ có thể tuân thủ theo như lời chỉ thị của phu nhân.
Trong mắt Lãng Thần, tràn đầy phẫn nộ.
“Cho nên, em tự nguyện làm ấm giường cho Hắc Báo?” Câu nói kia giống như roi da, hung hăng quất vào lòng nàng. Nàng cũng không nói gì, lúc đầu nàng có bao nhiêu sợ hãi, kháng cự cỡ nào, chán ghét cỡ nào, nói ra những lời này, cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nàng che dấu tự ái bị tổn thương, thản nhiên trả lời:
“Kim gia có ơn đối với chúng ta.”
“Cho dù thiếu bao nhiêu, trong vài năm này chúng ta bán mạng cho Kim gia cũng đã sớm trả hết ân tình.” Lãng Thần nhìn nàng, hai tay cầm vai của nàng, đem nàng kéo lại gần.
"Anh không thể tin được, phu nhân lại để em làm những chuyện như vậy.”
“Sao anh lại phát hiện ra?”
“Ở bữa tiệc kia.” Lãng Thần cắn răng, đối Hắc Trọng Minh hận ý càng sâu.
“Cái gã chết tiệt kia, lại có thể cho em mặc quần áo hở hang như vậy, biến em trở thành loại gái tầm thường kia.” Chỉ cần là phu nhân tham dự bữa tiệc, Lãng Thần, Liễu Vũ, nhất định ở đó. Bốn người ở chung nhiều năm, tuy rằng nàng luôn luôn che mặt, nhưng ba người kia vẫn gặp qua bộ mặt thật của nàng, tuy rằng cách ăn mặc của nàng hoàn toàn thay đổi, nhưng nhận ra nàng thật ra không khó.
“Sau bữa tiệc, anh đã quyết định muốn tới đây mang em đi, nhưng lại nghe thấy tin em bị thương, nên anh mới kéo dài thời gian chờ cho đến khi vết thương của em khôi phục, mới lẻn vào nơi này.”
“Không, em không thể đi.” Nàng cuống quít lắc đầu.
Mấy năm qua nàng đã sớm biết Lãng Thần có tình cảm đối với nàng, mà lúc này tính tình Lãng Thần đang nóng như lửa, bởi vì trong lòng có tư tình nên mới làm ra một quyết định sai lầm như vậy.
Nàng cau mày nắm chặt hai tay.
“Vì sao?” Hắn chất vấn.
Vì sao?
Trong lòng nàng hỗn loạn hiện lên rất nhiều lý do, có lý do thậm chí nàng không dám thừa nhận, không dám nghĩ nhiều, nó vừa mới hiện lên đã bị nàng vội vàng đẩy ra.
“Nếu bây giờ em rời đi, chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại, em không có mặt mũi nào trở về gặp phu nhân.” Tất cả những chuyện nàng làm đều là vì nhiệm vụ.
Lãng Thần lại nói nói:
"Chúng ta không trở về Kim gia.” Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
" Cái gì?”
“Anh đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi.” Lãng Thần trả lời.
"Rạng sáng, tầm ba giờ có một con thuyền muốn đi Mỹ, anh đã mua vé tàu rồi. Chúng ta rời Thượng Hải, ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.” Hắn tính toán đã lâu.
Những năm gần đây, hắn vì Kim gia thành tâm cống hiến sức lực, nhiều lần vào sinh ra tử chưa từng có nửa câu oán hận. Nhưng khi hắn biết, phu nhân đưa Thanh Phong thân yêu của hắn, đến bên người Hắc Trọng Minh, cảm xúc ghen tị, đã bao phủ lòng trung thành của hắn.
“Nước Mỹ sao?” Đây là chuyện ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến.
“Đúng, đi Mỹ.” Lãng Thần gật đầu, giọng nói kiên định.
“Đến nước Mỹ, chúng ta có thể ở bên nhau, sống vì chính mình, không bao giờ cần phải vì Kim gia mà bán mạng.” Kim gia đối với nàng, ân trọng như núi.
Đoạn ân tình kia cũng như xiềng xích nặng nề, trói chặt nàng.
Nàng bị trói bởi xiềng xích kia, đã từ lâu lâu lắm rồi, khi có cơ hội thoát khỏi, tự do dễ như trở bàn tay, lại khiến nàng trong chốc lát phản ứng không kịp.
Rời Kim gia?
Rời Thượng Hải?
Không bao giờ vào sinh ra tử nữa, không bao giờ phải chịu vết thương do dao súng nữa, không bao giờ vì nhiệm vụ, lọt vào vòng nguy hiểm đối mặt với cái chết nữa. Nàng cũng có thể sống như nàng thường mơ mộng, cũng không hiểu được vì sao bản thân lại muốn giống người thường, sống cuộc sống tự tại?
Mãi trong giây lát, nàng mới hiểu được, thật ra là bản thân khát vọng. Khát vọng tự do, khát vọng cuộc sống bình thường, khát vọng rời xa thành phố nguy hiểm lúc nào cũng rình rập này.
Dao động của nàng có thể thấy được rất rõ ràng.
Lãng Thần đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên trán nàng, trên người nàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Thanh Phong, đi theo anh đi.” Hắn khuyên bảo.
"Anh yêu em. Khi đến nước Mỹ, chúng ta sẽ kết hôn, anh thề có thể mang lại cho em cuộc sống vững vàng yên ổn nhất.” Hắn nói như kể chuyện, đối với nàng mà nói, đều là giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực.
Chỉ cần gật đầu, chỉ cần đi cùng hắn, lên con thuyền kia, từ nay về sau, nàng có thể tự do. Hơn nữa, có thể đáp lại tình ý của Lãng Thần, có một cuộc hôn nhân đơn giản, cùng với ngày tháng bình an.
Kiếp này, nàng chưa bao giờ gặp lời đề nghị hấp dẫn khó từ chối như vậy.
Cơ hội để biến giấc mơ thành hiện thực, làm cho nàng ở trong thời gian ngắn, khó bỏ xuống ân tình, khó bỏ xuống lòng trung thành, rời Kim gia, rời Thượng Hải, rời Hắc Trọng Minh...... Thân mình nhỏ xinh, đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Khi hai tròng mắt u ám không đáy kia, hiện lên trong đầu của nàng, nàng đã không tự chủ được vươn hai tay, rời khỏi vòng ôm của Lãng Thần.
Cảm giác được nàng lùi bước, sắc mặt Lãng Thần, dần dần trở nên âm trầm, mày rậm nhíu lại.
Hắn vươn tay ra, muốn kéo nàng lại.
"Đi thôi, nếu không đi, sẽ muộn mất.” Nàng lại tránh thoát khỏi bàn tay to đang vươn tới của hắn.
“Không, em......” Nàng chần chờ.
Nhưng nàng đang chần chờ cái gì? Điểm này, ngay cả nàng đều không thể hiểu nổi. Càng nghĩ, trong lòng nàng càng loạn, mà cặp mắt đen kia ẩn giấu ở trong lòng lại hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Lãng Thần nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt dần dần trở nên vặn vẹo, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, ghen tị mãnh liệt này đã ăn mòn hắn biết bao ngày.
“Em không muốn đi, thật sự chỉ là vì nhiệm vụ sao?” Giọng hắn căm hận chất vấn, hung hăng túm lấy nàng, bàn tay bóp rất mạnh, thậm chí không để ý đến việc có làm đau nàng hay không?
Đau đớn mãnh liệt, làm cho nàng hít thở thật sâu.
“Phải, không sai.” giọng nói của nàng, yếu hơn rất nhiều so với nàng suy nghĩ.
Vì nhiệm vụ.
Vì nhiệm vụ.
Chỉ là vì nhiệm vụ.
Nàng liên tục nói với chính mình, ở lại bên người Hắc Trọng Minh, chỉ là vì nhiệm vụ. Ngoại trừ nhiệm vụ, vốn không có lý do gì khác. Nhưng đối với khát vọng tự do, thực sự làm cho lòng trung thành của nàng bị dao động, mà đã không có lòng trung thành trói buộc, vì sao vừa muốn đi theo hắn, nàng lại chần chờ không thôi.
Ngoài nhiệm vụ ra, chẳng lẽ, còn có thứ khác so với lòng trung thành có sức mạnh trói buộc hơn sao?
Lãng Thần thấy biểu tình phức tạp hoang mang trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm xúc ghen tị, gặm nhấm lý trí của hắn, làm cho hắn trở nên dã man hung bạo.
“Em yêu thương hắn sao?!” Hắn nghiêm khắc chất vấn.
“Không có.” Nàng thốt lên trả lời, tuy rằng trả lời rất nhanh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hoảng, như là vừa mới bị người nhìn thấy, bí mật mà ngay cả chính nàng cũng không biết .
Hai tay Lãng Thần, bóp lại càng chặt, dường như là muốn bóp nát hai vai nàng.
"Em lại có thể yêu hắn sao? Em đã quên rồi sao, người đàn ông kia tàn nhẫn nguy hiểm biết bao nhiêu? Một năm trước, hắn đâm vào ngực em một đao kia, thiếu chút nữa khiến em mất mạng --”
“Em không có yêu hắn.” Nàng không ngừng phủ nhận, nhưng trong lòng lại càng lúc càng hỗn loạn.
“Đừng gạt anh!” Lãng Thần rống giận.
“Em không có.”
“Cho dù em có thương hắn hay không, em đều phải đi theo anh!” Lãng Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn, cứng rắn kéo nàng, xoay người rời đi.
Nhưng mới quay người lại, Lãng Thần lại đột nhiên cứng đờ, rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trong lòng nàng trầm xuống, cho dù không có quay đầu, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Cô ấy không thể đi theo cậu.” Giọng nói hùng hồn âm u, bình thản không nghe ra cảm xúc gì.
Không biết từ khi nào, Hắc Trọng Minh đã muốn vào phòng ngủ của hắn. Hắn đứng ở trước cửa, thong thả cởi áo khoát dính nhiều bông tuyết trắng trên người ra, tùy ý đem áo khoát để một bên, lại từ từ cởi áo vest, ánh đèn luôn mờ mờ, bỗng dưng lóe sáng.
Hắn dùng giọng nói lãnh đạm nhất, từ từ tuyên bố.
“Cô ấy là của tôi.” Một trận gió tuyết lớn lạnh thổi vào, vô số bông tuyết, thổi qua cửa sổ chưa bao giờ đóng, cũng bay tán loạn như ở ngoài trời, làm cho bên trong trở nên rét lạnh, trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến thị lực của mọi người.
Lời còn chưa nói xong, Lãng Thần đã bắt đầu công kích.
Hắn cúi người xuống, giống như mãnh thú bị chọc giận, thấp người xông lên phía trước, sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi. Quả đấm như tảng đá, hung hăng tiến về phía trước như muốn đập tan mọi thứ.
Trong những phút cuối cùng, Hắc Trọng Minh mới nghiêng đầu tránh đi.
Quả đấm mất mục tiêu, dừng ở trên cửa, đập tan ván cửa khắc hoa, trong nháy máy xuất hiện vết nứt. Lãng Thần rống giận rút tay về, nắm tay bị vô số mảnh gỗ nhỏ đâm vào, tạo ra những vết máu loang lổ.
Trên mặt Hắc Trọng Minh xuất hiện nụ cười tàn khốc. Hắn cất bước xông tới trước người Lãng Thần, tung ra một đấm, trực tiếp đánh trúng ngực Lãng Thần.
Lãng Thần thét lớn một tiếng.
Mẫu Đơn đứng ở một bên, thậm chí nghe thấy tiếng xương sườn bị đánh gãy.
Hai người đàn ông xông vào đấu đá, mà không hề nghi ngờ, rõ ràng Hắc Trọng Minh chiếm thế thượng phong, Lãng Thần mỗi một lần công kích, đều dễ dàng bị phát hiện. Hắc Trọng Minh như là đang đùa giỡn con mồi chật vật, dung sức ra hết dòn này tới đòn khác, từ đầu đến cuối đôi môi mỏng luôn duy trì nụ cười tàn nhẫn.
Mỗi khi hắn đánh gãy một đốt xương trên người Lãng Thần, miệng hắn nhếch lên ý cười càng đậm. Nhưng dù cái miệng của hắn nở nụ cười nhưng trong con ngươi lại lóe lên sát ý.
Khi đánh nát khuôn mặt tuấn tú của Lãng Thần, hắn còn ngẩng đầu lên, dường như có chút thâm ý nhìn nàng một cái. Mẫu Đơn cảm thấy rùng mình.
Nếu tiếp tục đánh nhau như vậy, Lãng Thần tuyệt đối sẽ bị Hắc Trọng Minh đánh chết tươi. Lúc trước bọn họ bốn người liên thủ, cũng không thể đánh ngã Hắc Trọng Minh, thậm chí còn bị thương, huống chi bây giờ, đối mặt với Hắc Trọng Minh, chỉ có một mình Lãng Thần?
Mẫu Đơn không có sự lựa chọn nào khác.
Nàng xông lên phía trước, thân hình nhỏ xinh, nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, trong nháy mắt, liền lách mình đi đến bên cạnh Lãng Thần, tung một đấm về phía ngực Hắc Trọng Minh.
Có thể nói cú đánh rất đau, nhưng nó phản ngược lại làm tay nàng đau tê dại, mà Hắc Trọng Minh thì bất động như núi, chỉ thong thả nhếch tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó ngóng nhìn nàng, từ từ cười.
Nụ cười kia, làm cho da đầu Mẫu Đơn run lên, toàn thân run rẩy không thôi.
Hắn đã biết!
Tuy rằng nàng đoán không ra, là lúc trước hắn đã biết thân phận thật sự của nàng, hay là vừa mới nghe thấy Lãng Thần và nàng nói chuyện, đoán ra nàng chính là Thanh Phong che mặt, một trong bốn vệ sĩ của Kim gia. Nhưng khi thấy hắn cười, nàng mới kinh hãi phát hiện ra, ngay cả việc nàng ra tay, cũng nằm trong sự tính toán của hắn.
Chỉ cần nàng ra tay,
QUAY LẠITrong mắt Lãng Thần, tràn đầy phẫn nộ.
“Cho nên, em tự nguyện làm ấm giường cho Hắc Báo?” Câu nói kia giống như roi da, hung hăng quất vào lòng nàng. Nàng cũng không nói gì, lúc đầu nàng có bao nhiêu sợ hãi, kháng cự cỡ nào, chán ghét cỡ nào, nói ra những lời này, cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nàng che dấu tự ái bị tổn thương, thản nhiên trả lời:
“Kim gia có ơn đối với chúng ta.”
“Cho dù thiếu bao nhiêu, trong vài năm này chúng ta bán mạng cho Kim gia cũng đã sớm trả hết ân tình.” Lãng Thần nhìn nàng, hai tay cầm vai của nàng, đem nàng kéo lại gần.
"Anh không thể tin được, phu nhân lại để em làm những chuyện như vậy.”
“Sao anh lại phát hiện ra?”
“Ở bữa tiệc kia.” Lãng Thần cắn răng, đối Hắc Trọng Minh hận ý càng sâu.
“Cái gã chết tiệt kia, lại có thể cho em mặc quần áo hở hang như vậy, biến em trở thành loại gái tầm thường kia.” Chỉ cần là phu nhân tham dự bữa tiệc, Lãng Thần, Liễu Vũ, nhất định ở đó. Bốn người ở chung nhiều năm, tuy rằng nàng luôn luôn che mặt, nhưng ba người kia vẫn gặp qua bộ mặt thật của nàng, tuy rằng cách ăn mặc của nàng hoàn toàn thay đổi, nhưng nhận ra nàng thật ra không khó.
“Sau bữa tiệc, anh đã quyết định muốn tới đây mang em đi, nhưng lại nghe thấy tin em bị thương, nên anh mới kéo dài thời gian chờ cho đến khi vết thương của em khôi phục, mới lẻn vào nơi này.”
“Không, em không thể đi.” Nàng cuống quít lắc đầu.
Mấy năm qua nàng đã sớm biết Lãng Thần có tình cảm đối với nàng, mà lúc này tính tình Lãng Thần đang nóng như lửa, bởi vì trong lòng có tư tình nên mới làm ra một quyết định sai lầm như vậy.
Nàng cau mày nắm chặt hai tay.
“Vì sao?” Hắn chất vấn.
Vì sao?
Trong lòng nàng hỗn loạn hiện lên rất nhiều lý do, có lý do thậm chí nàng không dám thừa nhận, không dám nghĩ nhiều, nó vừa mới hiện lên đã bị nàng vội vàng đẩy ra.
“Nếu bây giờ em rời đi, chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại, em không có mặt mũi nào trở về gặp phu nhân.” Tất cả những chuyện nàng làm đều là vì nhiệm vụ.
Lãng Thần lại nói nói:
"Chúng ta không trở về Kim gia.” Nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
" Cái gì?”
“Anh đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi.” Lãng Thần trả lời.
"Rạng sáng, tầm ba giờ có một con thuyền muốn đi Mỹ, anh đã mua vé tàu rồi. Chúng ta rời Thượng Hải, ra nước ngoài, không bao giờ trở về nữa.” Hắn tính toán đã lâu.
Những năm gần đây, hắn vì Kim gia thành tâm cống hiến sức lực, nhiều lần vào sinh ra tử chưa từng có nửa câu oán hận. Nhưng khi hắn biết, phu nhân đưa Thanh Phong thân yêu của hắn, đến bên người Hắc Trọng Minh, cảm xúc ghen tị, đã bao phủ lòng trung thành của hắn.
“Nước Mỹ sao?” Đây là chuyện ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến.
“Đúng, đi Mỹ.” Lãng Thần gật đầu, giọng nói kiên định.
“Đến nước Mỹ, chúng ta có thể ở bên nhau, sống vì chính mình, không bao giờ cần phải vì Kim gia mà bán mạng.” Kim gia đối với nàng, ân trọng như núi.
Đoạn ân tình kia cũng như xiềng xích nặng nề, trói chặt nàng.
Nàng bị trói bởi xiềng xích kia, đã từ lâu lâu lắm rồi, khi có cơ hội thoát khỏi, tự do dễ như trở bàn tay, lại khiến nàng trong chốc lát phản ứng không kịp.
Rời Kim gia?
Rời Thượng Hải?
Không bao giờ vào sinh ra tử nữa, không bao giờ phải chịu vết thương do dao súng nữa, không bao giờ vì nhiệm vụ, lọt vào vòng nguy hiểm đối mặt với cái chết nữa. Nàng cũng có thể sống như nàng thường mơ mộng, cũng không hiểu được vì sao bản thân lại muốn giống người thường, sống cuộc sống tự tại?
Mãi trong giây lát, nàng mới hiểu được, thật ra là bản thân khát vọng. Khát vọng tự do, khát vọng cuộc sống bình thường, khát vọng rời xa thành phố nguy hiểm lúc nào cũng rình rập này.
Dao động của nàng có thể thấy được rất rõ ràng.
Lãng Thần đem nàng kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn nhẹ trên trán nàng, trên người nàng tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
"Thanh Phong, đi theo anh đi.” Hắn khuyên bảo.
"Anh yêu em. Khi đến nước Mỹ, chúng ta sẽ kết hôn, anh thề có thể mang lại cho em cuộc sống vững vàng yên ổn nhất.” Hắn nói như kể chuyện, đối với nàng mà nói, đều là giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực.
Chỉ cần gật đầu, chỉ cần đi cùng hắn, lên con thuyền kia, từ nay về sau, nàng có thể tự do. Hơn nữa, có thể đáp lại tình ý của Lãng Thần, có một cuộc hôn nhân đơn giản, cùng với ngày tháng bình an.
Kiếp này, nàng chưa bao giờ gặp lời đề nghị hấp dẫn khó từ chối như vậy.
Cơ hội để biến giấc mơ thành hiện thực, làm cho nàng ở trong thời gian ngắn, khó bỏ xuống ân tình, khó bỏ xuống lòng trung thành, rời Kim gia, rời Thượng Hải, rời Hắc Trọng Minh...... Thân mình nhỏ xinh, đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Khi hai tròng mắt u ám không đáy kia, hiện lên trong đầu của nàng, nàng đã không tự chủ được vươn hai tay, rời khỏi vòng ôm của Lãng Thần.
Cảm giác được nàng lùi bước, sắc mặt Lãng Thần, dần dần trở nên âm trầm, mày rậm nhíu lại.
Hắn vươn tay ra, muốn kéo nàng lại.
"Đi thôi, nếu không đi, sẽ muộn mất.” Nàng lại tránh thoát khỏi bàn tay to đang vươn tới của hắn.
“Không, em......” Nàng chần chờ.
Nhưng nàng đang chần chờ cái gì? Điểm này, ngay cả nàng đều không thể hiểu nổi. Càng nghĩ, trong lòng nàng càng loạn, mà cặp mắt đen kia ẩn giấu ở trong lòng lại hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Lãng Thần nhìn chăm chú vào nàng, vẻ mặt dần dần trở nên vặn vẹo, rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, ghen tị mãnh liệt này đã ăn mòn hắn biết bao ngày.
“Em không muốn đi, thật sự chỉ là vì nhiệm vụ sao?” Giọng hắn căm hận chất vấn, hung hăng túm lấy nàng, bàn tay bóp rất mạnh, thậm chí không để ý đến việc có làm đau nàng hay không?
Đau đớn mãnh liệt, làm cho nàng hít thở thật sâu.
“Phải, không sai.” giọng nói của nàng, yếu hơn rất nhiều so với nàng suy nghĩ.
Vì nhiệm vụ.
Vì nhiệm vụ.
Chỉ là vì nhiệm vụ.
Nàng liên tục nói với chính mình, ở lại bên người Hắc Trọng Minh, chỉ là vì nhiệm vụ. Ngoại trừ nhiệm vụ, vốn không có lý do gì khác. Nhưng đối với khát vọng tự do, thực sự làm cho lòng trung thành của nàng bị dao động, mà đã không có lòng trung thành trói buộc, vì sao vừa muốn đi theo hắn, nàng lại chần chờ không thôi.
Ngoài nhiệm vụ ra, chẳng lẽ, còn có thứ khác so với lòng trung thành có sức mạnh trói buộc hơn sao?
Lãng Thần thấy biểu tình phức tạp hoang mang trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm xúc ghen tị, gặm nhấm lý trí của hắn, làm cho hắn trở nên dã man hung bạo.
“Em yêu thương hắn sao?!” Hắn nghiêm khắc chất vấn.
“Không có.” Nàng thốt lên trả lời, tuy rằng trả lời rất nhanh, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hoảng, như là vừa mới bị người nhìn thấy, bí mật mà ngay cả chính nàng cũng không biết .
Hai tay Lãng Thần, bóp lại càng chặt, dường như là muốn bóp nát hai vai nàng.
"Em lại có thể yêu hắn sao? Em đã quên rồi sao, người đàn ông kia tàn nhẫn nguy hiểm biết bao nhiêu? Một năm trước, hắn đâm vào ngực em một đao kia, thiếu chút nữa khiến em mất mạng --”
“Em không có yêu hắn.” Nàng không ngừng phủ nhận, nhưng trong lòng lại càng lúc càng hỗn loạn.
“Đừng gạt anh!” Lãng Thần rống giận.
“Em không có.”
“Cho dù em có thương hắn hay không, em đều phải đi theo anh!” Lãng Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt dữ tợn, cứng rắn kéo nàng, xoay người rời đi.
Nhưng mới quay người lại, Lãng Thần lại đột nhiên cứng đờ, rơi vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trong lòng nàng trầm xuống, cho dù không có quay đầu, cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
“Cô ấy không thể đi theo cậu.” Giọng nói hùng hồn âm u, bình thản không nghe ra cảm xúc gì.
Không biết từ khi nào, Hắc Trọng Minh đã muốn vào phòng ngủ của hắn. Hắn đứng ở trước cửa, thong thả cởi áo khoát dính nhiều bông tuyết trắng trên người ra, tùy ý đem áo khoát để một bên, lại từ từ cởi áo vest, ánh đèn luôn mờ mờ, bỗng dưng lóe sáng.
Hắn dùng giọng nói lãnh đạm nhất, từ từ tuyên bố.
“Cô ấy là của tôi.” Một trận gió tuyết lớn lạnh thổi vào, vô số bông tuyết, thổi qua cửa sổ chưa bao giờ đóng, cũng bay tán loạn như ở ngoài trời, làm cho bên trong trở nên rét lạnh, trong thời gian ngắn ảnh hưởng đến thị lực của mọi người.
Lời còn chưa nói xong, Lãng Thần đã bắt đầu công kích.
Hắn cúi người xuống, giống như mãnh thú bị chọc giận, thấp người xông lên phía trước, sức mạnh toàn thân, mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi. Quả đấm như tảng đá, hung hăng tiến về phía trước như muốn đập tan mọi thứ.
Trong những phút cuối cùng, Hắc Trọng Minh mới nghiêng đầu tránh đi.
Quả đấm mất mục tiêu, dừng ở trên cửa, đập tan ván cửa khắc hoa, trong nháy máy xuất hiện vết nứt. Lãng Thần rống giận rút tay về, nắm tay bị vô số mảnh gỗ nhỏ đâm vào, tạo ra những vết máu loang lổ.
Trên mặt Hắc Trọng Minh xuất hiện nụ cười tàn khốc. Hắn cất bước xông tới trước người Lãng Thần, tung ra một đấm, trực tiếp đánh trúng ngực Lãng Thần.
Lãng Thần thét lớn một tiếng.
Mẫu Đơn đứng ở một bên, thậm chí nghe thấy tiếng xương sườn bị đánh gãy.
Hai người đàn ông xông vào đấu đá, mà không hề nghi ngờ, rõ ràng Hắc Trọng Minh chiếm thế thượng phong, Lãng Thần mỗi một lần công kích, đều dễ dàng bị phát hiện. Hắc Trọng Minh như là đang đùa giỡn con mồi chật vật, dung sức ra hết dòn này tới đòn khác, từ đầu đến cuối đôi môi mỏng luôn duy trì nụ cười tàn nhẫn.
Mỗi khi hắn đánh gãy một đốt xương trên người Lãng Thần, miệng hắn nhếch lên ý cười càng đậm. Nhưng dù cái miệng của hắn nở nụ cười nhưng trong con ngươi lại lóe lên sát ý.
Khi đánh nát khuôn mặt tuấn tú của Lãng Thần, hắn còn ngẩng đầu lên, dường như có chút thâm ý nhìn nàng một cái. Mẫu Đơn cảm thấy rùng mình.
Nếu tiếp tục đánh nhau như vậy, Lãng Thần tuyệt đối sẽ bị Hắc Trọng Minh đánh chết tươi. Lúc trước bọn họ bốn người liên thủ, cũng không thể đánh ngã Hắc Trọng Minh, thậm chí còn bị thương, huống chi bây giờ, đối mặt với Hắc Trọng Minh, chỉ có một mình Lãng Thần?
Mẫu Đơn không có sự lựa chọn nào khác.
Nàng xông lên phía trước, thân hình nhỏ xinh, nhẹ nhàng như mây bay nước chảy, trong nháy mắt, liền lách mình đi đến bên cạnh Lãng Thần, tung một đấm về phía ngực Hắc Trọng Minh.
Có thể nói cú đánh rất đau, nhưng nó phản ngược lại làm tay nàng đau tê dại, mà Hắc Trọng Minh thì bất động như núi, chỉ thong thả nhếch tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó ngóng nhìn nàng, từ từ cười.
Nụ cười kia, làm cho da đầu Mẫu Đơn run lên, toàn thân run rẩy không thôi.
Hắn đã biết!
Tuy rằng nàng đoán không ra, là lúc trước hắn đã biết thân phận thật sự của nàng, hay là vừa mới nghe thấy Lãng Thần và nàng nói chuyện, đoán ra nàng chính là Thanh Phong che mặt, một trong bốn vệ sĩ của Kim gia. Nhưng khi thấy hắn cười, nàng mới kinh hãi phát hiện ra, ngay cả việc nàng ra tay, cũng nằm trong sự tính toán của hắn.
Chỉ cần nàng ra tay,
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu430/1370