Pair of Vintage Old School Fru
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full

Lượt xem :
��c vào trong, Bách Trường Tùng liền đưa tay ra chặn Viên Nhuận Chi lại.

Kỷ Ngôn Tắc nhếch mày lên không vừa lòng, không bước vào trong, cũng không chịu buông tay Viên Nhuận Chi ra, chỉ bình thản như không nhìn Bách Trường Tùng đang đưa tay ngăn cản Viên Nhuận Chi.

Viên Nhuận Chi nhìn Bách Trường Tùng khuôn mặt niềm nở, nhưng cánh tay vẫn còn đặt trước mặt cô không chút khách khí, hiển nhiên là do người bên trong không muốn gặp cô.

Cô rất biết điều, nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Em ở bên ngoài chờ anh, có lẽ ông ngoại muốn nói chuyện riêng với anh”.

Cô định rút tay ra nhưng không thành công mà còn bị anh nắm chặt hơn trước.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Kỷ Ngôn Tắc nhìn vào cánh cửa gỗ đỏ vững chắc phía trước, lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì, đợi gặp em xong rồi nói cũng được!”

Tính cách khó chịu của anh, cả nhà họ Kỷ đều biết hết. Nếu trong vòng ba giây, ông ngoại vẫn từ chối cho Viên Nhuận Chi vào trong, vậy thì, anh nhất định sẽ dắt cô rời khỏi nhà họ Kỷ.

Viên Nhuận Chi nhìn anh đầy kinh ngạc. Người đang ở trong kia là ông ngoại của anh, tại sao anh dám to gan lớn mất đến vậy chứ?

Quả nhiên, phía trong truyền ra giọng nói của Kỷ Niên Tường, Kỷ đại lão gia: “Trường Tùng, để cho hai tên tiểu quỷ vào đây đi!”

Kỷ Niên Tường vừa mở miệng, Bách Trường Tùng đã nhanh chóng bỏ tay xuống, đổi thành động tác mời vào trong lịch sự: “Ngôn thiếu gia, Viên tiểu thư, xin mời!”

Kỷ Ngôn Tắc đưa tay đẩy cánh cửa màu đỏ phía trước ra, Viên Nhuận Chi vẫn còn kinh ngạc chưa kịp định thần lại đã bị anh lôi đến trước mặt Kỷ Niên Tường.

Kỷ Niên Tường đưa tay cầm bình rượu, đang tận tâm lấy giẻ lau sạch giá đựng bên cửa sổ.

“Cháu chào ông ngoại!” Kỷ Ngôn Tắc cất tiếng chào.

“Cháu chào.. ông!” Vốn dĩ Viên Nhuận Chi định chào gọn cả tiếng, nhưng sau cùng, khi Kỷ Niên Tường quay người lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, giọng nói của cô ngày càng bé đi và bẽn lẽn hơn.

Cô ngần ngại mím chặt môi, cúi đầu xuống, ngây người nhìn xuống đôi giày của mình.

Kỷ Niên Tường nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Ta cứ tưởng rằng đến lúc trút hơi thở cuối cùng mới có thể gặp được cháu cơ đấy!” Giọng nói già nua, nhưng vẫn ẩn chứa nét oai phong khó lòng kháng cự.

Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười nói: “Vậy bây giờ ông sắp trút hơi thở cuối cùng sao?”

“May mà vẫn còn giữ được một chút hơi sức sau cùng, ông ngoại cháu vẫn còn chống trụ được”. Kỷ Niên Tường đanh mặt lại đặt bình nước xuống.

Viên Nhuận Chi nghe đoạn đối thoại giữa hai người suýt chút nữa thì phụt máu tươi. Đây là lần đầu tiên cô thấy hai ông cháu lại nói chuyện với nhau theo kiểu này. Đột nhiên cô lại tự an ủi bản thân, thì ra cô không phải người đầu tiên bị anh chọc tức đến độ phụt máu tươi.

Cũng chẳng cần biết người ông tóc bạc phơ kia có muốn nghe không, Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi rồi đưa lời giới thiệu: “Đây là bạn gái của cháu, họ Viên, tên Nhuận Chi”.

Kỷ Niên Tường lạnh nhạt đưa mắt sang nhìn Viên Nhuận Chi, đi về phía tủ kệ gần đó, lấy một bình rượu cùng hai chiếc ly từ trong ra, đặt lên bàn rồi ngồi xuống chiếc sofa.

Hành động của Kỷ Niên Tường khiến cho Kỷ Ngôn Tắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước mặt Viên Nhuận Chi, ông ngoại chịu lấy rượu đã cất giữ lâu năm ra, điều này chứng tỏ ông đã chấp nhận Viên Nhuận Chi.

Anh kéo Viên Nhuận Chi lại, rồi ngồi xuống đối diện với Kỷ Niên Tường.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Niên Tường rót đầy chiếc ly trước mặt, rượu có màu vàng lấp lánh, khiến cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu.

Kỷ Ngôn Tắc vội vã bấm lên cổ tay cô, áp lại gần rồi thì thầm bên tai: “Em cứ nghĩ trong đầu đó là nước trà mạn là được!”

Trà mạn? Anh có nhầm không chứ? Trúc Diệp Thanh với trà mạn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối, lại còn xưng danh là bạn gái của cháu người ta, dù thế nào đi nữa cũng không được làm bản thân mất mặt, lại càng không thể để Kỷ Ngôn Tắc có cơ hội cười nhạo cô được.

Cô ưỡn thẳng ngực, cố gắng tiết chế cảm xúc, hít một hơi thật sâu, thầm cổ vũ bản thân mấy câu, sau cùng cũng đã dễ chịu hơn nhiều.

Kỷ Ngôn Tắc tặng cô một nụ cười cảm kích.

Kỷ Niên Tường rót rượu xong đưa cho Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Cháu mau thử rượu ta mới nấu thời gian gần đây!”

“Chi Chi rất hiểu biết về rượu.” Kỷ Ngôn Tắc đưa ly rượu này sang trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Rượu do ông ngoại nấu, người bình thường không có cơ hội nếm thử đâu!”

Viên Nhuận Chi quay sang nhìn anh, không phải vì anh bảo cô nếm thử rượu mà vì đây là lần đầu tiên nghe thấy anh gọi cô là “Chi Chi”. Cảm giác này rất kì lạ, không diễn tả bằng lời được, trong lòng cô dường như đang vô cùng xúc động, kinh ngạc…

Anh nhìn cô rồi khẽ gật đầu.

Cô cũng nhìn anh, giống như bị ma nhập, bình thản nâng ly rượu trên mặt bàn, ngửi qua rồi từ từ ngửa cổ lên uống.

Đặt ly rượu xuống, cô thưởng thức dư vị một lúc rồi mới lên tiếng bình phẩm: “Mùi vị thanh nhã, ngọt ngào, hương rượu và hương thuốc hòa hợp với nhau, lúc mới vào miệng thì ngọt, đến cổ họng hơi đắng, đọng vị trên đầu lưỡi khá lâu. Có điều rất giống…”

“Có điều rất giống với cái gì?” Kỷ Niên Tường nhướng mày lên, nghi ngờ trước năng lực thưởng thức rượu của Viên Nhuận Chi.

Viên Nhuận Chi nhìn sang phía Kỷ Ngôn Tắc, vừa hay anh cũng đang nhìn cô.

“Có điều rất giống với thứ rượu lần trước cháu uống ạ!”

Khóe miệng Kỷ Ngôn Tắc khẽ co giật, anh liếc cô một cái, còn tưởng rằng cô định nói điều gì khác, khiến anh thấp thỏm lo lắng.

“Rượu lần trước mà Chi Chi uống cũng do ông ngoại nấu, chính là chai rượu cháu xin để tặng khách hàng đấy ạ!” Anh liền giải thích cho Kỷ Niên Tường nghe.

Kỷ Niên Tường nghe thấy vậy liền mỉm cười vui vẻ: “Con nha đầy này tuổi đời còn trẻ mà lại có thể nhớ được mùi vị rượu do lão già này nấu. Ta đích thực đã dùng đến bí quyết gia truyền đấy. Rất tốt, rất tốt!”

Viên Nhuận Chi cũng mỉm cười ngốc nghếch đáp lại.

Rõ ràng, cô đã vượt qua được cửa ải của ông ngoại.

Kỷ Ngôn Tắc ghé sát tai cô thì thầm nói: “Em ra ngoài trước, đứng đó đợi tôi, không được đi lại lung tung!”

Cô là người biết điều, biết rằng bây giờ hai ông cháu nhà anh cần nói chuyện riêng.

Viên Nhuận Chi lễ phép rút lui ra bên ngoài.

Kỷ Niên Tường tựa vào sau ghế sofa, chăm chăm nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc rồi nói: “Sao rồi? Bỏ chức vị hoàng thân quốc thích đó không làm, cam tâm về đây để cho lão già này thao túng cuộc sống sao?”

“Ông ngoại, cháu nghĩ rằng ông đã hiểu lầm mọi chuyện rồi. Cháu đưa bạn gái về đây chẳng phải vì dạo này ông cứ cằn nhằn đòi gặp hay sao?” Kỷ Ngôn Tắc liền đáp.

“Ha ha! Tên tiểu tử này định giở trò với ta hả? Suy nghĩ của cháu, ta lại còn không biết sao? Con nha đầu đó không phải cháu tìm bừa về đây để chống đối với ông bố ngoại quốc của mình sao?”

Kỷ Ngôn Tắc im lặng một hồi lâu, ngước mắt lên, ánh mắt vô cùng chân thành. “Ông ngoại, ông cũng nên hiểu lòng cháu một chút. Tuy rằng không muốn quay về sống ở đảo Barents, nhưng tuyệt đối không bao giờ lấy hôn nhân làm chiếc khiên đỡ đạn.”

Kỷ Niên Tường nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng đôi mắt thâm sâu. “Nói như vậy, cháu thật sự yêu con nha đầu đó?”

“Dạ”. Anh gật đầu. Kể từ đại học năm thứ hai anh đã phải lòng cô một cách vô duyên vô cớ, nếu không cũng chẳng phải ở mãi trong nước, đùa giỡn với cô nhiều năm như vậy. Có điều bây giờ không còn nhiều thời gian để đùa giỡn nữa, anh phải đẩy nhanh tốc độ, không thể để cô chơi đùa mãi thế được. “Cháu hy vọng có thể nhận lời chúc phúc của ông ngoại, chứng giám cho chúng cháu dắt tay nhau vào lễ đường!”

“Thằng tiểu tử này đúng là quá xảo quyệt, nói trắng ra là muốn lão già này che mưa chắn gió cho hai đứa đúng không. Nếu như ta cứ như vậy mà đồng ý với cháu thì hiển nhiên là đã làm ăn lỗ vốn!”

“Vậy rốt cuộc phải làm thế nào cháu mới nhận được lời chúc phúc của ông ngoại?”

“Mau quay về Thiên Vũ!”

“Thiên Vũ có Vũ Ngang rồi!”

“Cháu…” Kỷ Niên Tường đập mạnh chiếc gậy chống xuống mặt đất, vô cùng tức giận nói: “Cái thằng tiểu tử thối này, mấy năm trước nói với ta như vậy, bây giờ cũng vẫn một câu trả lời như thế. Mau nói xem khi được mười mấy tuổi, tại sao cháu lại rời bỏ đảo Barents để chạy về đây theo họ của ta? Tại sao không tiếp tục lấy cái tên gì ai mia, cái gì la, cái gì lôi đó đi? Đúng là một cái tên vớ va vớ vẩn! Tên dài như thế, giả dụ nhà có trộm vào, gọi cháu đến cứu, đợi khi đọc hết cái tên đó thì chắc ta cũng thăng thiên rồi!”

“Tên của cháu là Emi l Nick Fan Dreykanoro Isot to. Sở dĩ cháu chạy về đây là vì sợ đợi đến khi người ta gọi hết cái tên của mình thì cháu đã thăng thiên rồi. Vậy nên cháu mới quay lại đây. Ông có thể giống như mẹ cháu, lúc nào bực bội, chỉ cần gọi một tiếng là Nick là ổn rồi. Còn nữa, cháu theo họ của mẹ!” Nghe thấy ông ngoại bình phẩm về tên của mình, Kỷ Ngôn Tắc chán nản, nói rõ lại tên họ của mình.

“Mẹ cháu là con gái ta, nó lấy theo họ của ta. Cái thằng tiểu tử này, giống hệt như thằng bố ngoại quốc vô pháp vô thiên kia, sinh ra ở một nơi vô pháp vô thiên, tính cách cũng vô pháp vô thiên, không biết trời cao đất dày là gì nữa”.

“Cũng bình thường mà ông. Cho tới lúc này, ngoại trừ ông ngoại ra thì chưa có ai nói ngay trước mặt cháu là không thể chịu nổi tính cách vô pháp vô thiên của cháu!” Kỷ Ngôn Tắc nhún vai đầy vẻ vô tội.

Viên Nhuận Chi bước ra bên ngoài. Người đàn ông mà Kỷ Ngôn Tắc gọi là chú Bách đã không còn đứng bên ngoài nữa.

Cô đứng lặng bên hành lang, nhìn ngang nhìn dọc, cả hành lang đều là những căn phòng đóng cửa im ỉm, cách đó không xa là những nhân viên phục vụ đứng bên thang máy. Lắng tai cô còn có thể nghe thấy tiếng nói cười vọng từ tầng hai lên.

Tuy rằng, cô rất muốn xuống dưới tầng hai ăn uống thỏa thuê, có điều Kỷ Ngôn Tắc đã dặn cô đợi bên ngoài không được đi linh tinh, vậy nên cô đành phải ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh ra.

Thực lòng, cô cảm thấy buồn chán vô cùng nên đành phải thưởng thức những bức tranh trang trí treo trên tường. Bức thư pháp uốn lượn như rồng bay phượng múa, nếu như không phải nhìn thấy ba chữ “Ô Y Cảng” biện giải bên dưới, cô thật sự chẳng thể nào biết bưc thư pháp này chính là bức Ô Y Cảng nổi danh của Lưu Vũ Tích.

“Có phải em đang cảm thấy rất buồn chán không?” Đằng sau cô bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.

Viên Nhuận Chi kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang mỉm cười tươi tắn đứng ngay sau lưng. Cô ngại ngần vén tóc bên tai lên rồi nói: “Cũng bình thường, tiện thể cũng học được chút văn hóa đặc sắc, truyền thống của dân tộc”.

Kỷ Vũ Ngang rút tay ra khỏi túi quần, mỉm cười nhìn về phía cô rồi nói: “Mãi cho đến sáng hôm nay, mọi người vẫn còn cho rằng A Tắc sẽ quay về một mình”.

Cô gượng cười vài tiếng: “Ha ha, may mà mọi người không đánh cược, nếu không sẽ thua đậm rồi!”
<<1 ... 4849505152 ... 59>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,50,-,Tiểu,thuyết,Mối,Lương,Duyên,Trời,Đánh-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 50 - Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 50 - Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT56/4578