XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Mối Lương Duyên Trời Đánh-full

Lượt xem :
u này đối với tập đoàn Thiên Vũ mà nói chẳng khác nào thêm cánh cho hổ.

Vốn dĩ Kỷ Ngôn Tắc ngồi cạnh bên cô, nhưng sau đó lại bị kêu sang bàn bên cạnh, bàn đó chính là thiên hạ đọ rượu, đọ bia của cánh đàn ông. May mắn là còn có Sara ngồi cạnh bên cô, giới thiệu cho cô từng người từng người một, cô luôn luôn giữ vững nụ cười trên môi.

Bữa tiệc được khai mạc không lâu, đột nhiên ngoài cửa vào hội trường xảy ra một trận hỗn loạn nhỏ.

Viên Nhuận Chi nhìn thấy những người ngồi cùng bàn bắt đầu thì thầm to nhỏ cùng nhau, còn Sara ngồi cạnh bên thì đang định đứng dậy, sau cùng lại do dự, chỉ quay người nhìn ra phía bên ngoài kia.

Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng kì lạ, nhìn theo hướng mọi người đang quan sát, liền thấy ba người đàn ông nước ngoài mặc bộ quần áo màu trắng đang bị chặn lại bên ngoài. Ba người đàn ông nước ngoài này làn da hơi đen, nhìn trông rất giống với người ở mấy quốc gia vùng Trung Đông. Người đàn ông dẫn đầu trông có vẻ đã ở tuổi trung niên, bởi vì bộ râu nhuốm màu muối tiêu. Hai người đàn ông theo sau trông có vẻ trẻ tuổi hơn, trên tay còn cầm nhiều món quà chúc mừng.

Bất giác, Viên Nhuận Chi cảm thấy Kỷ đại lão gia này thật sự là người có máu mặt, đại thọ tám mươi, ngay cả mấy người nước ngoài cũng tới đây chúc mừng. Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng cảm thấy hiếu kì, tại sao người ta thành tâm thành ý mang quà đến chúc mừng lại bị chặn ở ngoài cửa chứ?

Ánh mắt cô lại chuyển về bàn ăn trung tâm, liền thấy Kỷ Ngôn Tắc đang tiến ra ngoài cửa. Người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc liền cung kính đặt tay lên ngực, cúi đầu chào hỏi.

Kỷ Ngôn Tắc đưa tay ra hiệu, cả ba người đàn ông ngoại quốc kia đều lui ra khỏi phần cửa của hội trường, sau đó nhanh chóng biến mất.

Cô càng cảm thấy tò mò hơn nữa, ánh mắt lại đưa về chiếc bàn trung tâm. Sắc mặt của Kỷ Niên Tường không tốt lắm, không ngừng nói chuyện cùng với mẹ của Kỷ Ngôn Tắc, hình như đang giáo huấn bà điều gì đó. Bởi vì, Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Hữu Mai đang đứng bên cạnh Kỷ đại lão gia, sắc mặt trắng bệch, giống như đang tiếp nhận lời phê bình, chê trách.

Bỗng nhiên, cô lại nghe thấy tiếng nói của ai đó vang lên: “Có phải là chồng của Hữu Mai đã quay về rồi không?”

Viên Nhuận Chi giật mình, quay người lại nhìn người vừa lên tiếng. Đó chính là bà Đổng Xuân Thu, phu nhân nhà họ Tạ đang đang đến đây nói chuyện.

Lúc đầu, khi Kỷ Ngôn Tắc nói cho cô nghe tên của phu nhân nhà họ Tạ lúc cô đang uống nước, nghe thấy ba chữ “Đổng Xuân Thu”, cô liền phun hết nước ra ngoài. Kỷ Ngôn Tắc nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ rồi dặn dò phải giữ gìn nét đoan trang.

Đổng Xuân Thu? Cô còn “hiểu” chiến quốc nữa cơ[1">! Sau đó, cô liền nói với Kỷ Ngôn Tắc: “Cái tên Đổng Xuân Thu này đúng là gây nhiều khó khăn lắm đấy. Bà ấy là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Tập đoàn XX, anh bảo cấp dưới có phải sẽ gọi bà ấy là “Đổng đổng” không?”[2">

[1"> “Đổng” - đồng âm khác nghĩa với từ “hiểu biết”, Xuân Thu - Chiến Quốc là hai thời kì lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc.

[2"> “Đổng” - cùng âm khác nghĩa với từ “Đổng sự trưởng” - Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Người Trung Quốc hay thêm chữ “đổng” vào sau họ của Chủ tịch Hội đồng Quản trị.

Lần này, người phụt nước ra ngoài không phải là cô, mà là Kỷ Ngôn Tắc.

Cứ nghĩ tới hai chữ “Đổng đổng” là cô lại bất giác mỉm cười, may mà lúc này Kỷ Ngôn Tắc không ở bên cạnh, nếu không chắc chắn lại nhắc nhở cô phải giữ dáng nết na, đoan trang.

Sara khẽ ho một tiếng, rồi vội vã nhấc ly rượu đứng lên kính rượu Đổng Xuân Thu: “Dì Thu, hôm nay dì ăn mặc đẹp quá! Dì đặt may ở đâu thế, giới thiệu cho cháu để mẹ cháu cũng tới đó đặt may xem thế nào!”

Phu nhân nhà họ Tạ nghe thấy lời khen liền mỉm cười vui sướng, không ngậm miệng lại được.

Sara được thể lại càng phát huy tinh thần “nịnh nọt”, liên tục khen phu nhân nhà họ Tạ. Mọi người ngồi cùng bàn cũng đáp lời phụ họa theo.

Viên Nhuận Chi rất quan tâm đến câu hỏi: “Có phải chồng của Hữu Mai đã quay về rồi không?” mà bà hỏi khi nãy, vậy mà lại bị cắt ngang một cách ngán ngẩm thế này, thật là nản lòng. Nói ra cũng kì lạ, tất cả mọi người ngồi trong bàn ăn này sau đó không một ai nhắc lại chuyện đó nữa. Cô chống tay lên cằm suy tư, lát nữa nhất định phải hỏi riêng Kỷ Ngôn Tắc, có phải bố của anh đã tới đây? Tại sao đột nhiên lại có ba người đàn ông nước ngoài mặc đồ trắng xuất hiện ở đây?

Phu nhân họ Tạ cố tình tới bàn này nói chuyện. Viên Nhuận Chi cảm nhận được bà nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng bà mẹ kế và hai đứa con riêng độc ác của cô bé lọ lem. Đối mặt với ánh mắt do thám của ba mẹ con nhà họ Tạ, cô lựa chọn tảng lờ, vùi đầu ăn các món ăn trên bàn. Mọi người nâng ly, cô cũng nâng ly. Mọi người ăn uống, cô cũng ăn uống. Hoặc giả nghe Sara không ngừng nói chuyện cùng những tiểu thư, quý bà giàu có, tất cả đều liên quan đến quần áo, đồ trang sức đắt tiền, thi thoảng cũng có một vài chuyện tán gẫu.

Tuy rằng Viên Nhuận Chi chỉ chú tâm ăn uống, thi thoảng mới ngước mắt lên, thế nhưng vẫn luôn dựng thẳng đôi tai lắng nghe, tất cả mọi nội dung tán gẫu của bọn họ cô đều không bỏ sót một chữ. Bởi một lý do đơn giản, ở đâu có chuyện tán gẫu, ở đó có Viên Nhuận Chi, phát huy tinh thần tán gẫu chính là tôn chỉ sống hàng đầu của cô. Cô cũng không thể ngờ được, hôm nay lại thu hoạch được những tin tình báo phong phú, đặc sắc và đa dạng đến mức độ này. Ví như ông chủ tập đoàn lớn nào đấy lại nuôi vợ bé, để vợ chính thất tìm đến tận ổ, đánh nhau ủm tỏi. Hay như thiên kim đại tiểu thư nhà giàu có nào đó lấy chồng, quy mô lớn đến mức nào. Hoặc giả phu nhân của gia đình lớn nào đó đột nhiên mất tích một khoảng thời gian, khi quay trở lại bỗng nhiên ngực to eo nhỏ, mũi cao, cằm nhọn. Nghe nói là đã sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, trùng tu sắc đẹp. Tiếp đó lại là một đại minh tinh, MC nổi tiếng nào đó có bầu, mang trong mình đứa con của ông chủ tập đoàn nào đó, không biết có thể một bước lên tiên, trở thành vợ chính thất của người ta hay không…

Sau khi tham dự buổi dạ tiệc này, Viên Nhuận Chi đã đưa ra một tổng kết, khi có nhiều tiền rồi đôi khi cũng buồn chán. Cô vốn tưởng rằng những người giàu có sẽ phải nho nhã, thanh cao hơn những người dân tầm thường như cô, ít nhiều gì cũng phải bàn luận về những chuyện quốc gia đại sự, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, nếu không thì bàn luận về vấn đề văn hóa nghệ thuật cũng được. Thật không thể nào ngờ được tất cả đều chẳng khác nào mấy cô ba, bà sáu đứng tựa bên cửa, tay cầm miếng dưa hấu miệng không ngừng bàn luận thị phi! Ngay cả khi đã tàn tiệc họ vẫn ôm vai, bá cổ nhau ngồi đó tiếp tục bàn luận chuyện của người khác.

Cô không biết phải đi đâu, đành một thân một mình ngồi trước chiếc bàn, thi thoảng lại lia đũa lên những chiếc đĩa còn dư lại chút thức ăn.

Đúng vào lúc cô đang cầm đũa định gắp một miếng thịt thì bờ vai cô dường như bị ai vỗ lên. Cô giật mình quay đầu lại, thì ra là Kỷ Ngôn Tắc. Khuôn mặt thư sinh đạt tiêu chuẩn, hai má ửng hồng, xem ra anh đã uống không ít rượu.

Anh cúi người xuống, ghé bên tai cô thì thầm: “Nếu như em cảm thấy vô vị thì có thể đi ra ngoài tản bộ một lát. Cảnh đêm ở đây rất đẹp, có điều đừng đi xa quá, đợi tôi tiếp rượu mọi người xong, tôi sẽ ra ngoài tìm em, đưa em đi ngắm sao trời”.

Vốn dĩ tưởng rằng anh không nhận ra cô đang vô cùng buồn chán, đến tận bây giờ mới chạy tới đây tìm cô! Đợi chút nữa đi ngắm sao trời, đó thật sự là một đề nghị rất tuyệt!

Cô cố tỏ vẻ không mấy để tâm, khẽ “hưm” một tiếng rồi nói: “Biết rồi, Kỷ “tam theo””. Cô quay người đang định đứng lên thì không ngờ đôi môi lại khẽ lướt qua mặt anh.

Cô trợn trừng mắt lên, khẽ thở hắt ra một hơi rồi căng thẳng lùi lại phía sau. Ai ngờ lúc này thân sau trống trải, đúng vào lúc chuẩn bị ngã xuống đất thì một cánh tay đưa tay kịp thời, khẽ ôm lấy người cô, kéo thẳng vào lòng.

Có lẽ là do men rượu ngấm vào trong người, đôi mắt của anh lúc này trở nên mơ màng, say đắm, phủ lên một lớp sương mù, nhưng chính vì bất ngờ này mà đôi mắt màu hổ phách bỗng thẫm màu hơn trước.

Anh nhoẻn môi đầy hứng thú rồi nói: “Cho dù là “tam theo” cũng không hề dễ dãi như em đâu. Phải phạt mới được!”. Vừa nói dứt câu, anh đã cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi cô, biểu hiện tình yêu với cô một cách hoàn hảo trước ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.

Anh nhanh chóng buông cô ra sau chiếc hôn nhẹ, mỉm cười rồi nói: “Bây giờ em ra ngoài chơi trước đi, chút nữa tôi sẽ tới tìm em!”.

Mọi người xung quanh đều nhoẻn miệng mỉm cười.

Khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, lại cảm thấy thẹn thùng vô cùng. Tuy vậy cô vẫn trợn to mắt lên, mím chặt môi, rồi nhẹ “hưm” một tiếng “Anh phạm quy, hãy đợi đấy!”. Cô lườm anh một cái, nhanh chóng trốn khỏi buổi dạ tiệc khiến cô mất hết cả thể diện này.

Men rượu đích thực là một thứ rất diệu kỳ, mỗi lần chỉ cần ngấm vào đôi chút là anh dường như biến thành một người khác vậy, bớt đi tính cao ngạo khó lòng nắm bắt hàng ngày, thay vào đó là chút vô lại nhiệt tình mà dễ dãi kia. Lần trước ở phòng hát karaoke đã như vậy, lần này cũng vậy.

Dưới ánh đèn ngũ sắc, cô bước trên con đường nhỏ đi quanh sơn trang. Nghe tiếng ve kêu, cô bất giác đưa tay lên sờ vào bờ môi vẫn còn đọng hơi ấm, khuôn mặt khó giấu được vẻ thẹn thùng, xấu hổ.

Cả mặt nóng bừng, đôi tai cũng nóng bừng.

May mà bây giờ là buổi tối, cho dù trên trời có rất nhiều sao, nhưng sắc đêm vẫn cứ che giấu được khuôn mặt ửng hồng của cô lúc này.

Kể từ sau khi nhìn thấu được tâm ý của bản thân, cô nhận thấy mình rất thích hành động thân mật như vậy. Cả trái tim đều đang đập loạn nhịp, cả người dường như được trút đầy mật ong, cảm giác ngọt ngào, kích động, hưng phấn khó lòng áp chế nổi.

Cô dừng bước lại, đưa tay ngắt một chiếc lá, nắm trong bàn tay, đôi mày khẽ nhíu lại, trong lòng trào dâng cảm giác phiền muộn.

Hầy, thật đáng tiếc, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là một giấc mơ của cô bé lọ lem mà thôi.

Giấc mơ đó dù có tươi đẹp, ngọt ngào đến đâu, nửa năm sau, cô cũng sẽ phải tỉnh lại.

Thật ra, trước đây cô không hề nhận ra tâm ý của bản thân, có lẽ bởi vì cô đã bao bọc bản thân quá kĩ càng. Từ nhỏ đến lớn, tất cả những lời răn dạy không thôi của dì, số phận hẩm hiu của mẹ, nhưng khó khăn trong cuộc sống đã khiến cô ý thức phải bảo vệ bản thân thật kĩ càng, thật tử tế. Kể từ sau khi gặp Kỷ Ngôn Tắc, cô lại càng gia tăng màng bảo vệ đó, tất cả đều vì cô biết rõ một điều, anh không phải là người cô có thể yêu được. Cô có thể nhẫn nhịn, chịu đựng sự phản bội của người đàn ông khác mà không hề dằn vặt, đau khổ quá mức, nhưng nhất định không thể chịu đựng được nỗi đau khổ sau khi anh ra đi một khi đã biết được tâm ý của bản thân. Cho nên, cô không cho phép bản thân được phải lòng anh, vậy chỉ còn cách căm ghét anh mọi lúc, mọi nơi. Đáng tiếc, tình cảm khó lòng mà khống chế nổi, sau cùng cô vẫn chẳng thể
<<1 ... 5152535455 ... 59>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT434/4947