80s toys - Atari. I still have
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện ngắn - Mùi của gió

Lượt xem :
ấy luôn ở trong tim tôi suốt những năm tháng qua. Về vết trượt dài của tôi sau đó để chạy trốn đau khổ. Và về mẹ của tôi. Mẹ đã đẩy tôi ra khỏi đầu chiếc xe oan nghiệt trong một đêm mưa tầm tã khi đang đón tôi bị say xỉn trở về nhà. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong mắt tôi là mẹ, bị hất tung, nằm trên lòng đường sũng nước, máu hòa cùng nước mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt. Tôi sống sót với vết sẹo dài trên mặt. Sinh mạng của tôi được đổi bằng sinh mạng của mẹ. Tôi không thể chết, nhưng cũng không thể sống. Tôi bắt đầu cái mà người ta gọi là tồn tại. Tôi nói về những cơn ác mộng hàng đêm, về sự cô đơn, đau đớn, tội lỗi đã bóp nghẹt tôi, về sự xuất hiện của cô ấy đã giúp tôi thế nào...Cô ấy cũng nói nhiều điều về cuộc sống của cô ấy, thiếu vắng người thân ,không bạn bè và chìm trong bóng đêm cô đơn, niềm vui khi tôi bước vào cuộc đời cô ấy. Chúng tôi cứ như thế, ngồi bên cạnh nhau, cô ấy nhìn vào không trung, còn tôi nhìn vào cô ấy. Đã rất lâu rồi tôi chưa thấy lòng mình thanh thản như thế. Trên cuộc đời này, điều duy nhất làm dịu những vết thương chính là yêu thương.

- Còn một điều bí mật cuối cùng, sau này tôi sẽ nói với cậu, gió ạ. Và hãy tin tôi, bước ra ngoài hố sâu đau khổ và ác mộng đó đi, hãy thay tôi nhìn bầu trời và nhìn cuộc sống. Vì mẹ cậu,vì Linh, vì cậu và vì tôi...Rồi sẽ ổn cả, rồi sẽ qua hết, cậu làm được, phải không, gió ?

Đêm đó tôi không nghe thấy tiêng kêu đau đớn ở nhà bên nữa,cô ấy lại gọi điện hát cho tôi nghe nhưng dặn tôi hãy thu âm lại tất cả. Chưa khi nào cô ấy hát nhiều và hát hay đến thế. Tôi chìm vào giấc ngủ bình yên. Chúng tôi lại tiếp tục những ngày ở cạnh nhau như thế, giờ đây, tôi đã có thể sang nhà Hoa, ngồi cạnh cô ấy trên ban công, giúp cô ấy tưới hoa, tỉa lá, nghe cô ấy thổi kèn và thỉnh thoảng khẽ nắm lấy bàn tay trắng xanh, gầy guộc. Tôi đã có thể nói về những kỉ niệm với Linh, miêu tả về mẹ một cách nhẹ nhàng như nói về những tháng ngày hạnh phúc. Chỉ cần nhìn cách cô ấy lắng nghe tôi nói, tôi biết mình đã tìm thấy an nhiên trong tâm hồn. Mỗi khi cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời, những lọn tóc nhẹ tênh, thơm dịu ngọt chạm nhẹ vào mặt tôi trong gió, gương mặt bình yên của cô ấy dường như không còn gì có thể đẹp hơn.

***

Năm học bắt đầu. Tôi không muốn trốn tránh. Hoa dạy tôi cách đối diện với cuộc sống , cách mỉm cười và đứng vững. Tôi tới trường, dù chậm hơn mọi người một năm nhưng luôn cố gắng làm tốt nhất có thể. Tôi bắt đầu chấp nhận và yêu quý mẹ Hai, bà là một người tốt bụng và thật lòng yêu bố. Bạn bè, thầy cô nhìn tôi nghi hoặc, tôi vẫn mỉm cười, họ xì xào, tôi vẫn thản nhiên. Tôi sẽ sống như thế, yêu thương mọi người và làm cho họ yêu tôi. Tôi học cách yêu cuộc sống, và dần nhận ra cuộc sống này tuyệt vời hơn cả khi xưa. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều mong tới lúc có thể trở về nhà, chạy lên ban công, lên nơi mà tôi vẫn đùa với Hoa là góc bình yên nhất thế giới để nhìn ngắm bóng hình quen thuộc. Nhưng gần đây, cô ấy có vẻ như rất mệt mỏi, mỗi khi chúng tôi ngồi cạnh nhau, Hoa thường dựa lên vai tôi ngủ, rất lâu. Tôi không biết gọi tên mối quan hệ của chúng tôi là gì. Nhưng tôi cũng không muốn xác định. Chỉ cần ở bên nhau như thế, mỗi ngày, tôi không mong mỏi gì hơn.

Tan học. Một bóng xe cứu thương vượt qua tôi ở ngã tư. Tôi thấy bất an kì lạ. Điện thoại khẽ reo, tiếng chuông điện thoại bất ngờ càng khiến tôi lo lắng, như có một linh tính chẳng lành. Là dì Tư.

- Con nghe đây, dì Tư. Tôi nghe thấy giọng mình run run.

- Đi, con, đi gặp Ngọc lần cuối đi con. Nó chờ con mãi...

Dì bật khóc, tiếng khóc chọc thủng tất cả lí trí của tôi, chọc thủng cả con tim vừa mới được phục hồi của tôi. Bệnh viện, kí ức đáng sợ lại ùa về, tôi sợ hãi, hoảng loạn, cô ấy kia rồi, cô ấy chỉ đang ngủ thôi đúng không, tôi còn rất nhiêu điều để nói với cô ấy, còn rất nhiều việc chúng tôi muốn làm cùng nhau mà...Tiếng dì Tư cứ lãng đãng bên tai tôi, phút chốc tôi lại như thấy mình một năm trước, đứng trước cơ thể lạnh ngắt của Linh, tận mắt nhìn thấy mẹ bị hất tung lên trước mặt...

- Là khối u não đó con...Căn bệnh cướp đi sinh mạng mẹ ngọc, lấy đi đôi mắt của nó...làm cho nó đau đớn....bây giờ ...trời ơi...

Những âm thanh đứt quãng dội vào lòng tôi đau nhói. Tiếng kêu đau đơn hàng đêm lại dội về, bộ phim, cái chết của nhân vật nữ chính.

- Xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết khả năng. Gia đình hãy vào gặp và ở bên cô ấy. Dường như ý chí sống của cô ấy rất mạnh, cô ấy sẽ tỉnh ngay thôi, tôi chắc cô ấy còn tâm nguyện gì đó...

Lời nói ấy như đặt một dấu kết thúc cho tất cả hi vọng và mở đầu cho một nỗi đau khủng khiếp. Tai tôi ù đi. Cái gì mà hết khả năng, cái gì mà mà tâm nguyện, tại sao, tại sao chứ...

- Đây chính là bí mật cuối cùng...Đừng buồn, từ nay tôi không phải đau đớn nữa...Hãy giữ lời hứa , mạnh mẽ, và sống cho cả tớ, cho những người cậu yêu thương, yêu cuộc sống gấp đôi, gấp tư ...Tôi sẽ thành gió ở bên cậu mãi mãi...

Tôi nắm những ngón tay gầy nhỏ bé, khẽ hôn lên mí mắt cô ấy. Đôi mắt đẹp và sáng trong. Đôi mắt không thể nhìn thấy nhưng dường như chứa cả cuộc sống trong đó. Cô ấy, thiên thần của tôi, ra đi, nhẹ nhàng bình thản như một cơn gió thoảng thơm ngát.Tôi không khóc. Tôi mang những chậu hoa về chăm sóc, vẽ lên mỗi chậu hoa một mặt cười. Mỗi lần có một cơn gió đi qua, dường như tôi lại thấy cô ấy giữa những chậu hoa, giữa những quầng nắng nhẹ , giữa tiếng chuông gió leng keng, đang nhìn tôi cười rạng rỡ. Hàng đêm giọng hát của cô ấy vẫn đưa tôi vào giấc ngủ bình yên. " Ngày đầu tiên cậu bắt đầu bước vào cuộc đời tôi, tôi đã muốn ở bên cậu suốt đời, chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau, theo một cách khác, phải không ?'' Chúng tôi yêu thương nhau trầm lặng, nhưng sâu lắng, sâu đến mức khi cô ấy không còn ở cạnh tôi nữa, tôi không thấy đau khổ, mà chỉ muốn sống tốt hơn vì cô ấy.

Chẳng hiểu sao những cơn gió của Sài gòn lại luôn phảng phất mùi hoa cỏ dịu nhẹ. " Cậu vẫn luôn ở bên mình phải không?" Tôi nhìn lên bầu trời, thì thầm khi đứng trên bục nhận giải thưởng, khẽ ngửi mùi hoa trong gió. Bất cứ vết thương nào cũng sẽ lành, bất cứ đớn đau, tổn thương nào cũng sẽ qua đi, khi yêu thương hiện diện. Rồi sẽ qua hết, phải không ?

Khongtubo

QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT84/5052