Teya Salat
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Mười Năm Sau Giành Em Về -full

Lượt xem :
anh đúng là người đang ông đó.

“Con… không có gì!” Tang Văn Nhi lúng túng nói.

“Cô ấy là ai vậy?” thi Gia Phong tò mò hỏi.

Bà Thi mỉm cười nói. “Con bé là người chăm sóc mẹ, nhưng năm này con và anh con đều không có ở đây, đều do con bé chăm sóc mẹ, đi theo mẹ.”

Người giúp việc sao? Thi Gia Phong nhìn người phụ nữ trước mặt một cách cần thận, anh không có cảm giác gì quen thuộc với cô, phải nói là chưa từng thấy qua, nhưng những năm này đúng là đã làm phiền cô, mới có thể khiến mẹ anh khỏe mạnh như vậy.

“Mẹ thích con trai con bé nhất, nhưng con bé lại không chịu cho mẹ nhận nó làm cháu nuôi.” Bà Thi vẫn còn suy tư về vấn đề này.

Thi Gia Phong cười mỉm. “Mẹ muốn có cháu đích tôn, còn không bằng nói anh cả và chị dâu sinh cho một đứa, đứa bé nhà người khác sao có thể so với nhà mình được?”

Trước kia, Tang Văn Nhi không đồng ý, vì cô cảm giác mình không thể với cao, nhưng hiện tại mới phát hiện, thì ra Tang Tuân chính là cháu ruột của bà Thi, lòng cô rối loạn rồi, không biết rốt cuộc mình nên làm gì? Nhìn phản ứng của anh thì có vẻ anh không nhận ra cô, cho nên cô nên tiếp tục giả vờ như không biết, không nói chuyện đứa bé cho anh sao?”

Nhưng Tang Văn Nhi không dám kết luận lung tung, nếu Thi Gia Phong chỉ giả vờ không biết cô thì sao?

“Hai người họ kết hôn lâu như vậy, ngay cả trứng cũng không ấp ra, cộng thêm việc đến bây giờ con cũng chưa kết hôn, điều này có thể trách mẹ không muốn bồng cháu sao?” Bà Thi đau lòng nói, hai đứa con này, không ai có thể khiến bà yên tâm.

Tang Văn Nhi nhìn bà Thi, đột nhiên cũng cảm thấy đau lòng, cô ở bên cạnh bà rất lâu, dĩ nhiên cũng biết khát vọng muốn bồng cháu của bà, nhưng đúng là điều đó rất khó đạt thành.

“Được rồi! Mẹ, mẹ gọi con về không phải chỉ vì nói chuyện này chứ? Mẹ phải biết con không có hứng thú nào với việc đó.” Thi Gia Phong cảm giác sẽ không có ngày anh kết hôn, hôn nay mang Nhạc Âm về đây, cũng chỉ làm dáng một chút mà thôi, nhưng anh nhìn ra được, mẹ anh cũng không thích Nhạc Âm.

Bà Thi cũng biết Thi Gia Phong không thích nghe lời mình nói, cho nên cũng ngậm miệng lại không nói.

“Phu Nhan, bữa tối đã chuẩn bị xong, nhưng đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân vẫn chưa về, có nên ăn cơm trước không?” Tang Văn Nhi nhìn vào phòng bếp một chút mới hỏi.

“Không đợi, đến lúc bọn nó sẽ qua?” Bà Thi tức giận, buồn bã đi về phía bàn ăn.

Thi Gia Phong đi tới bên cạnh Tang Văn Nhi. “Anh cả rất ít khi ăn cơm với mẹ sao?”

“Vâng, nhị thiếu gia!” Tang Văn Nhi cúi đầu trả lời.

Thi Gia Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng rất dễ nhận ra mẹ mình không vui, nhưng cũng may, lúc cả nhà chuẩn bị dùng cơm, gia đình Thi Gia Diệp cũng chạy đến.

Tang Văn Nhi chú ý thấy, lúc Thi Gia Phong nhìn thấy hai người này, biết lộ hơi kỳ quái, không giống tính tình cợt nhả vừa rồi, ngược lại có phần lúng túng, tại sao? Vì Thi Gia Diệp và Lương Tiểu Tuyền sao? Tiểu Tuyền? Cô từng nghe qua cái tên này từ miệng anh, mười năm trước, người phụ nữ rất quan trọng với anh là Lương Tiểu Tuyền? Vợ của anh trai anh? Thì ra anh yêu người không nên yêu, mới có thể đau lòng như vậy.

“Gia Phong, đã lâu không gặp!” Lương Tiểu tuyền ngồi bên cạnh chồng mình, mỉm cười hỏi thăm.

“Đúng vậy, chị dâu, chúng ta không gặp nhau cũng gần mười năm rồi.” Thi Gia Phong khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ.

Lương Tiểu Tuyền không phát hiện Thi Gia Phong có gì khác biệt, chỉ mười năm không gặp, quả thật trưởng thành hơn nhiều, hơn nữa cũng có cảm giác có hơi thở của đàn ông.

Thi Gia Diệp nhìn sang người phụ nữ bên cạnh anh. “Vị này là bạn gái em sao? Là nguyên nhân khiến em chịu về nhà? Không phải đã xác định rồi, nên mới đưa vợ tương lại về cho mẹ xem?”

Thi Gia Phong chỉ cười không nói, Nhạc Âm ngồi bên cạnh anh nghe Thi Gia Diệp nói vậy, mà Thi Gia Phong vẫn không trả lời, quả thật vui vẻ đến chết rồi, không ngờ mình lại có thể leo vào ngôi nhà như vậy.

Tang Văn Nhi bưng các món ăn lên, mặc dù cô không muốn đi tới bên cạnh Thi Gia Phong, rót rượu cho anh, nhưng cuối cùng vẫn phải đi tới, dù sao cô cũng chỉ là người giúp việc.

“Tiểu Tuyền, ngày mai con đi đến bệnh viện với mẹ một chuyến đi!” Bà Thi nói.

Mọi người vội nhìn về phía bà. “Sao vậy? Thân thể mẹ không thoải mái sao?”

Từ Lúc bắt đầu, bà Thi vẫn rất bực mình. “Mẹ thấy mẹ bị bệnh tức giận, cỗ tức giận trong lòng làm thế nào cũng không thể áp xuống được!”

Ba người lập tức hiểu rõ vấn đề, sau khi nhìn nhau một lúc, cũng im lặng không nói.

“Thôi, trông cậy vào mấy đứa cũng không có ích lợi gì.” Bà cũng không muốn nói gì thêm với mấy đứa trẻ này, quay đầu nói với Tang Văn Nhi. “Tiểu Tuấn đâu? Không phải nói muốn ăn cơm cùng nhau sao? Con đi gọi nó đi.”

Tang Văn Nhi khổ sở nói. “Đừng mà, phu nhân, nó vẫn còn đang đọc sách, bây giờ cũng không đói, mọi người ăn trước đi.”

Bà Thi lườm cô một cái. “Hiện tại con cũng dám cự tuyệt ta?”

Nghe được câu này, Tang Văn Nhi chỉ có thể nghe lời mang Tang Tuấn ra khỏi phòng, cô không khỏi có chút lo lắng, mặc dù Tang Tuấn rất giống cô, nhưng dù sao nó vẫn là con trai của Thi Gia Phong, cô sợ anh sẽ nhìn ra đầu mối.

Tang Tuấn thấy trên bàn ăn nhiều người, nên cũng không dám đi nhanh lại, nhưng vẫn xấu hổ đi lại bên cạnh bà Thi. “Bà nội!”

“Ngoan! Tiểu Tuấn!” Bà Thi ý bảo con trái ngồi sang bên cạnh, để Tang Tuấn có thể ngồi cạnh mình.

“Mấy đứa không chịu cho mẹ một đứa cháu trai, vậy mẹ sẽ nhân Tiểu Tuấn làm cháu mẹ.” Trước kia bà Thi cũng từng nói qua, nhưng nói ra điều này trước mặt mọi người, thì vẫn là lần đầu tiên.

Thi Gia Phong và Thi Gia Diệp có chút bận tâm, dù sao đây cũng không phải máu mủ của nhà họ Thi, nếu Tang Văn Nhi ngoài ý muốn khiến mẹ mình vui vẻ, dựa vào điều này để được vào nhà họ thì thật phiền toái.

“Mẹ, như vậy không tốt đâu!” Thi Gia Phong nói. “Đứa nhỏ này không phải là máu mủ của nhà chúng ta, nếu như mẹ muốn đứa nhỏ này ở cùng mẹ thì không sao, nhưng có nhất thiết phải nhận nó là cháu mình không?”

Tang Tuấn đã mười tuổi rồi, dĩ nhiên hiểu được lời mọi người nói, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thi Gia Phong thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi lời anh nói, lại cảm thấy không vui.

Đến Thi Gia Diệp cũng mở miệng khuyên can bà, nhưng bà Thi đã quyết định rõ ràng. “Không cần nói, mẹ đã quyết định, Tiểu Tuấn đã ở cạnh mẹ chín năm rồi, mẹ nhìn nó lớn lên, cũng giống như cháu ruột của mẹ vậy, không ai có thể ngăn cản mẹ, dù sao Văn Nhi cũng không có những người thân khác, ở nhà chúng ta để chăm sóc tốt cho mẹ cũng được.”

Tang Văn Nhi cảm động, hốc mắt hơi ẩm ướt, rất cảm kích nhìn bà, nếu là bình thường cô sẽ lập tức cự tuyệt, nhưng sau khi cô biết ba đứa bé là Thi Gia Phong, cô không có lý do gì để ngăn cản hai bà cháu được gặp nhau, huống hồ bà cũng luôn hi vọng được bồng cháu từ rất lâu rồi, vật vả lắm mới hoàn thành được tâm nguyện của bà, cô đương nhiên đồng ý với bà.

“Tiểu Tuấn, cháu muốn làm cháu trai bà không?” Bà Thi hỏi Tang Tuấn đang ăn cơm.

Tang Tuấn nhìn mọi người xung quanh một chút. “Nếu như mọi người không hi vọng, vậy cháu cũng không muốn trở thành cháu của bà, cháu không muốn mọi người gây gổ.”

Bà Thi nghe vậy, cảm thấy đứa nhỏ rất hiểu chuyện. “Được được được! Bà nội không gây gổ với bọn họ, cháu là cháu trai của bà, bà nội quyết định rồi, cháu không thể cự tuyệt.”

Tang Tuấn nhìn về phía Tang Văn Nhi, thật ra thì đối với cậu mà nói, những điều đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là Tang Văn Nhi có đồng ý hay không.

“Phu nhân, Tiểu Tuấn sẽ luôn ở bên cạnh người, cũng sẽ gọi người là bà nội, nhưng làm cháu người, cũng không thích hợp.” Tang Văn Nhi không hi vọng mọi người coi cô là người phụ nữ ham hư vinh, cho nên cô nghĩ vẫn nên xuống tay với bà Thi, xem xem có thể cự tuyệt chuyện này không.

“Được rồi, đứng nói nữa, ta đã quyết định!” Bà Thi không nói thêm lời nào, không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tuấn.

Mọi người cũng hết cách rồi, đành phải để mặc cho bà muốn làm gì thì làm.

Buổi tối, Tang Tuấn leo lên giường nhỏ, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, vẫn mở to mắt nhìn mẹ mình.

“Sao vậy?” Tang Văn Nhi ngồi xuống cạnh giường, hỏi cậu.

“Mẹ, hôm nay chú Gia Phong về nhà, con cảm thấy thật kỳ quái!” Tang Tuấn ôm hông Tang Văn Nhi nói.

Lòng Tang Văn Nhi chìm xuống, không lẽ Tang Tuấn nhận ra điều gì?

“Tại sao lại thấy kỳ quái?”

Tang Tuấn lắc đầu. “Không biết, dù sao khi con nghe lời chú ấy nói, con lập tức cảm thấy không thoải mái, cảm giác như chú ấy không thích con.”

Cô yên lặng, vuốt cái đầu nhỏ nhắn của cậu. “Không ai không thích con, tất cả mọi người trong nhà họ Thi đều rất thích con.”

“Nhưng con vẫn cảm giác như vậy!” Tang Tuấn muốn mẹ nhìn thẳng vào suy nghĩ của mình.

Cô thở dài. “Tiểu Tuấn thích chú Gia Phong sao? Hay là ghét chú ấy?”

Tang Tuấn suy nghĩ một chút, lại lắc lắc cái đầu nhỏ. “Không ghét, con cảm thấy chú ấy có gì đó rất thân thiết.”

Tay Tang Văn Nhi không tự chủ được run rẩy, đúng rồi! Đương nhiên là có cảm giác thân thiết, dù sao anh ta cũng là ba của Tang Tuấn.

“Được rồi, Tiểu Tuấn, con buồn ngủ không? Đứng nghĩ nhiều như vậy nữa!”

“Ừm!” Tang Tuấn vốn muốn ngủ nhưng vẫn mở mắt nói. “Vậy con có thể chơi với chú Gia Phong không?”

Dĩ nhiên Tang Văn Nhi không thể ngăn cản được chuyện hai người gặp nhau. “Nếu như chú ấy đồng ý chơi với con.”

“Được! Cảm ơn mẹ! Mẹ ngủ ngon!” Tang Tuấn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sau khi Tang Văn Nhi hôn lên trán cậu, cũng không đi nghỉ ngơi, ngược lại cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp.

Chuyện xảy ra hôm nay khiến cô có chút không tiếp thu nổi, năm đó cô nhất thời không đành lòng, khiến mình có một đứa con gần mười tuổi, cô cho rằng mình bị như vậy là quá lắm rồi, nhưng người đàn ông đó lại xuất hiện.

Cô không biết mình nên làm thế nào, nên nói với Thi Gai Phong, đó là con của anh sao? Nhưng cô sợ, chuyện đêm hôm đó, anh hắn đã quên hết rồi chứ? Nếu không, khi vừa nhìn thấy cô, anh cũng nên nhớ ra rồi, nhưng rất dễ nhìn ra, khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh không hề kinh ngạc, huống hồ đêm đó anh uống say, sao có thể nhớ rõ chuyện đó được?

Nhưng nếu một ngày cô còn chưa xác định được chuyện đó thì cô vẫn không an tâm! Cô sợ có người cướp bảo bối của cô đi, đó là người thân duy nhất của cô, cô đứng trước tủ lạnh, dần dần trở nên trầm tư, đến mức có người xuất hiện sau lưng cũng không biết.

Sau khi Thi Gia Phong và Nhạc Âm kích tình, cảm thấy hơi khát nước, lập tức xuống bếp tìm nước uống, không ngờ vừa bước vào lại thấy Tang Văn Nhi đang đứng ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, anh đi lại vỗ vào bả vai cô, khiến Tang Văn Nhi giật mình.

Tang Văn Nhi hoảng sợ, hồi hồn nhìn người vừa dọa mình, phát hiện là Thi Gia Phong. “Nhị thiếu gia?”

Thi Gia Phong mở tủ lạnh ra, cầm một lon nước nói. “Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy cô, vẻ mặt đều hoảng sợ như vậy?”

Tang Văn Nhi cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào, vì đúng là mỗi lần cô nhìn thấy anh, cũng đều b
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT252/5968