Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Mỹ Nhân Gặp Hổ - phần 1

Lượt xem :
Mở đầu

Một chiếc xe ngựa đang vội vã chạy trên con đường rừng hoang vắng, mặt đất gập ghềnh làm xe thiếu chút nữa đã bị lật, nhưng mặc những nguy hiểm đang rình rập, xe ngựa vẫn lao nhanh về phía trước.

“Nhanh lên, nhanh lên –”

Bên trong xe ngựa có một nam một nữ, sắc mặt trắng như tờ giấy, hoảng sợ vạn phần thúc giục xa phu (xa phu: người đánh xe ngựa).

Xa phu không ngừng quật roi thúc giục con ngựa, phảng phất phía sau như có ma quỷ đang truy đuổi, làm cho con ngựa chạy như điên.

Nam tử mặc áo gấm ngồi trong xe đang e ngại nhìn bóng cây vụt qua vun vút ngoài cửa sổ, người phụ nữ trẻ ngồi bên cạnh đang ôm chặt cô con gái vừa tròn một tuổi, sợ hãi đến run rẩy cả người.

Ngọn cây có tiếng gió thổi rào rào, mơ hồ nghe thấy tiếng hổ gầm, không khí gần như khủng bố.

Khi đi qua sườn núi, đột nhiên một trận cuồng phong xoắn tới, nam tử áo gấm lông tơ dựng đứng, cả người co rụt lại, chỉ cảm thấy có đôi con ngươi sắc bén, lạnh thấu xương đang nhìn hắn chằm chằm.

“Tướng công! Nó đuổi tới rồi!” Người phụ nữ đột nhiên thất thanh kêu lên sợ hãi.

Nam tử kinh hãi nghiêng đầu, thấy được những sọc đen và màu vàng sậm, màu sắc sặc sỡ lóa mắt thấp thoáng nơi núi rừng.

Mây theo rồng, gió theo hổ.

Đó là một con mãnh hổ to lớn hung mãnh, trán trắng có vằn hình chữ vương [1"> biểu hiện rõ ràng thân phận của nó, nó là vua đứng đầu trong rừng sâu thăm thẳm, rộng bao la bát ngát này, một tiếng rống đã có thể khống chế muôn thú.

[1"> Chữ vương trong tiếng trung: (王) nghĩa là vua, con hổ này là vua của bách thú.

“Sao nó lại theo chúng ta lâu như vậy?!” Nam tử áo gấm hoảng sợ kéo vợ vào trong lòng, điên cuồng gào thét với xa phu: “Nhanh lên! Nếu không chạy nhanh sẽ mất mạng!”
Xa phu sợ hãi nhanh chóng giục ngựa, một hơi chạy như điên mấy dặm đường, vì tốc độ quá nhanh, nên khi bánh xe va phải một tảng đá, cả thân xe ngựa bị bắn lên, trong nháy mắt đã mất thăng bằng, cả xe và ngựa đều bị lật ngược, mất tốc độ lăn xuống vách núi, chỉ nghe thấy xa phu hét thảm một tiếng, lăn thẳng xuống vách núi, trong lúc lăn bị rơi tay gãy chân, hấp hối, con ngựa hoảng loạn cố gắng bám vào vách đá, nhưng cuối cùng cũng bị trượt xuống.

Đôi vợ chồng trẻ bị mắc kẹt trong xe, rơi như vậy sẽ bị thương tích cả người, nam tử vì cứu vợ con, không để ý bả vai và hai tay đã bị thương, liều mình dùng thân chặn cửa xe, nhưng bả vai đã bị va đập đến bầm tím không thể duy trì được lâu. Người phụ nữ trẻ kia tuy hoảng sợ, nhưng vẫn dùng thân thể mình để bảo vệ con gái, trong lúc nguy cấp, hai người liếc nhìn nhau, không biết xe ngựa sẽ đưa họ tới hướng nào? Cả thân xe sẽ bị lăn xuống vách núi sao? Họ sẽ mất mạng như thế này? Giây tiếp theo có phải là vĩnh biệt không?

Cô bé trong lòng người phụ nữ như dự cảm được nguy hiểm, bỗng nhiên cất tiếng khóc nỉ non.

Một tiếng rống của mãnh hổ chấn động rừng núi hoang dã, cô bé nghe thấy tiếng hổ, bỗng dừng tiếng khóc, đầu nhỏ xoay xoay trong lòng mẹ, giống như đang tìm cái gì đó.

Sau tiếng hí thảm thiết, con ngựa cũng im lặng, thân xe vốn chấn động kịch liệt đột nhiên bị một lực vô cùng to lớn cố định lại, cũng yên lặng, bốn phía chợt yên ắng lạ kỳ, nam tử và vợ kinh hãi nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà bên ngoài lại có hổ, họ cũng không dám lập tức đẩy cửa xe chạy đi, chỉ sợ bị hổ cắn nuốt.

“Tướng công, bây giờ nên làm thế nào?” Người phụ nữ trẻ run rẩy toàn thân, sắc mặt trắng bệch.

Nam tử áo gấm cảnh giác sợ hãi nhìn chằm chằm cửa xe, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy. “Chưa thể ra ngoài được, bên ngoài có hổ……”

Người phụ nữ ôm con gái càng chặt hơn, không biết nên làm cái gì bây giờ, sợ tới mức nước mắt sắp tuôn rơi đến nơi.

Xem tiểu thuyết tình yêu hay


Đôi vợ chồng trẻ này họ Thu, nam tử tên là Thu Định Khang, làm ăn ở Trúc Châu, buôn bán hương liệu (chất thơm), vợ hắn tên là Lan Khanh, một năm trước sinh được một cô con gái, tên là Phiến Ngôn, vợ chồng hai người hết mực yêu thương con, nhưng Tiểu Phiến Ngôn mới sinh ra được vài ngày đã bị sốt, bệnh tình khi nhẹ khi nặng, yếu đuối thoạt nhìn giống như có thể chết non bất cứ lúc nào, hai người họ mời danh y mà cũng không thể chữa khỏi cho con gái yêu, sau đó lại nghe thấy một đại phu nói, họ nên đến núi Nam Nhạc Hành để tìm một vị tinh thông y thuật đang ẩn cư, có lẽ sẽ cứu được. Vợ chồng họ thương xót con gái, ôm hy vọng chạy tới núi Nam Nhạc Hành, không ngờ trên đường lại gặp phải mãnh hổ, mãnh hổ ấy cứ đuổi theo xe ngựa của họ, họ sợ hãi trốn chạy, không thể tưởng được xe ngựa lại bị mất tốc độ mà lật đổ, tình cảnh trước mắt quả thật không khác gì đang chờ chết.
“Ra ngoài đi, không ai làm hại các người đâu.”

Tiếng nói trầm thấp của một nam tử trôi nổi bay bổng, bay theo gió núi lại đây.

Hai vợ chồng kinh hồn sợ hãi, trố mắt nhìn nhau, cả người vẫn đang run run, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

“Tướng công, chúng ta được cứu trợ?” Giọng nói của Lan Khanh lộ ra bất an.

Thu Định Khang vội vàng nâng vợ con, kiểm tra thương tích trên người họ.

“Huynh đài phải cận thận mãnh hổ ăn thịt người đó!” Hắn giương giọng hô to, trong lòng hãy còn nghi hoặc, con mãnh hổ có thân hình to lớn dọa người, chạy theo họ cả nửa trái núi, nay xe ngựa lật, vợ chồng họ không thể chạy trốn nữa, chẳng phải là cơ hội tốt để mãnh hổ xé xác sao, làm sao nó có thể buông tha cho họ vô duyên vô cớ như vậy được?

“Yên tâm, các người không có nguy hiểm.” Tiếng nói trầm thấp kia thản nhiên truyền đến, có chút không kiên nhẫn.

Tuy nỗi sợ của hai vợ chồng họ Thu đã giảm bớt, nhưng vẫn lo lắng đến an nguy của mình, sợ mãnh hổ giấu mình ở đâu đó để chờ thời cơ xông ra, cho nên không dám tùy tiện xuống xe ngựa. Thu Định Khang cố ý kéo dài thời gian, thấy nam tử bên ngoài kia vẫn bình yên vô sự, mới dám mang vợ con xuống xe ngựa, ý tưởng này tuy rằng ti bỉ, nhưng trong thời khắc sống còn, hắn cũng chỉ có thể làm một tiểu nhân.

Sau một thời gian dài, bên ngoài không có tiếng hổ rống nữa, không có tiếng kêu thảm thiết, không hề có động tĩnh.

Thu Định Khang thật cẩn thận mở cửa xe, nhìn quanh trái phải, cũng không thấy đến nửa thân ảnh, hắn bước xuống toa xe, nghi hoặc gọi: “Xin hỏi huynh đài ở đâu vậy?”

Bốn phía im ắng, chỉ có tiếng gió.

“Tướng công, hay là người kia đi rồi?” Lan Khanh ôm chặt Phiến Ngôn, đôi mắt đẹp hoang mang đánh giá quang cảnh quanh mình.

“Đúng là một người kỳ lạ……” Thu Định Khang xoay người, thấy rõ con ngựa đã ngã xuống đất chết rồi, trên cổ có một vết thương rộng chảy rất nhiều máu, máu loang lổ quanh miệng vết thương.

“Tướng công, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lan Khanh hoảng sợ che miệng, trốn sau lưng chồng.

Thu Định Khang cảm thấy sởn gai ốc, miệng vết thương của con ngựa kia chính là do dã thú cắn xé, chẳng lẽ là mãnh hổ cắn chết con ngựa? Vậy…… Mãnh hổ đâu?
Không khí rét lạnh ướt sũng toàn thân hắn, vẻ mặt hắn kinh hoảng nhìn quanh bốn phía, run run nỉ non. “Đi mau…… chúng ta đi mau……” Nửa ôm vợ con vội vàng xoay người, bỗng nhiên có một cái bóng từ trên đỉnh đầu chụp đến, hai người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con mãnh hổ trán trắng có bộ lông sắc sỡ, to lớn nhảy lên mui xe, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng đến thấu xương đang chăm chú nhìn họ.

“Hổ! Chạy mau!” Thu Định Khang sợ hãi giữ chặt tay vợ xoay người chạy như điên.

Nói thì chậm, hành động thì nhanh, mãnh hổ bay lên nhảy về phía họ, há mồm nhằm phía Lan Khanh, Lan Khanh còn chưa kịp phản ứng, Phiến Ngôn trong lòng đã bị mãnh hổ ngậm vào miệng.

“Phiến Ngôn của mẹ –” Lan Khanh hét lên, toàn thân run rẩy quỳ rạp xuống đất, thấy hơn nửa thân mình của con gái đều nằm trong miệng mãnh hổ, không khỏi hoảng sợ gào khóc.

Thu Định Khang cũng bi thống ôm lấy vợ, nhắm mắt kêu lên thảm thiết, không đành lòng nhìn tình cảnh con gái bị mãnh hổ cắn nuốt.

Các các các……

Không phải tiếng khóc, họ nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của con gái!

Hai vợ chồng đều kinh ngạc quay đầu, thấy mãnh hổ không ăn thịt con gái mình, mà đặt cô bé xuống, dùng miệng cắn mở khăn gấm thêu hoa và tã lót của cô bé, vô cùng chuyên chú nhìn cái bớt trên ngực của cô bé mà từ khi sinh ra đã có. Họ không thể tin được con hổ trời sinh đã hung ác, có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, mà lại không ăn thịt con gái họ, chỉ đứng yên nhìn cô bé.

Tiểu Phiến Ngôn vốn không biết sợ hãi, vẫn cười khanh khách không ngừng.

Bởi vì Phiến Ngôn từ khi sinh ra đã ốm bệnh liên tục, không phải mê man thì cũng là khóc lóc không ngừng, vợ chồng họ còn chưa được nghe tiếng cười của Phiến Ngôn, vậy mà lúc này Phiến Ngôn lại cười với con mãnh hổ hung ác, thậm chí thoạt nhìn còn muốn giơ tay vuốt ve mãnh hổ, nhưng cô bé chỉ là một đứa trẻ mới sinh, vẫn không thể khống chế chân tay mình, chỉ nhìn cánh tay nho nhỏ không ngừng vung ra của cô bé cũng có thể hiểu được, con mãnh hổ này làm cô bé vô cùng vui vẻ.

Cảnh tượng trước mắt không thể giải thích nổi, hai vợ chồng họ Thu vừa kinh ngạc vừa e ngại, đánh giá mãnh hổ kia hình như có linh tính, Lan Khanh cố lấy dũng khí, run giọng gọi: “Thả con gái của ta ra, muốn ăn thì hãy ăn ta đi!”

Mãnh hổ nghe thấy tiếng của nàng, chậm rãi nâng mắt liếc nàng một cái, trong ánh mắt ấy mang theo tia miệt thị và khinh thường, như nàng đang nói lời nhục mạ nó.

Lan Khanh ngạc nhiên, ánh mắt phức tạp kia rõ ràng chỉ “con người” mới có thể có được!

Thu Định Khang nhìn con gái yêu nằm trước miệng hổ thì ưu sầu lo lắng không thôi, lại không biết nên làm thế nào cho phải, cũng hiểu được con hổ kia thật kỳ lạ, căn bản không đoán được rốt cuộc nó muốn làm gì.
Con hổ đó bỗng nhiên cúi đầu, họ sợ tới mức hồn bay phách tán, nghĩ rằng nó sẽ ăn Phiến Ngôn, không ngờ nó lại vuốt ve ngực của Phiến Ngôn, như đang ngửi hương vị của nàng, tựa như nó chỉ là một con mèo to lớn, lại nghe thấy Phiến Ngôn bật lên tiếng cười khanh khách.

Cảnh tượng này thật ly kỳ, vợ chồng họ Thu kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, không thể phản ứng.

Con gái và hổ nhìn như đang “chơi” cùng nhau trong chốc lát, lúc này mãnh hổ mới ngẩng đầu, xoay người rời đi như gió.

Đi rồi?

Vợ chồng họ Thu ngây người trong chớp mắt, lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy lại ôm lấy Tiểu Phiến Ngôn, hai người vừa định mừng rỡ chạy khỏi nơi đây, thì mãnh hổ kia đã trở lại như một cơn gió, họ hoảng sợ ôm chặt Phiến Ngôn, mềm yếu gần như quỳ xuống đất. Chăm chú nhìn lại, thấy miệng mãnh hổ ngậm một gốc cây cỏ linh chi có màu xanh trong suốt, chậm rãi đến gần chỗ họ.

Mãnh hổ dần dần lại gần, mùi thơm ngát của cây linh chi kia càng nồng đậm hơn, nhìn rõ màu xanh biếc của nó, hai vợ chồng họ Thu vốn vô cùng hoảng sợ, vẻ mặt lúc này lại là không hiểu ra sao, bởi cây linh chi kia nhìn qua có vẻ rất quý hiếm, cũng bởi trong đôi mắt màu hổ phách của mãnh hổ và hơi thở thô bạo, làm họ đã quên nó là một con mãnh hổ, làm họ quên cả sợ hãi.

Mãnh hổ chậm rãi cúi đầu, cẩn th
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT613/2829