Polly po-cket
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Mỹ Nhân Gặp Hổ - phần 4

Lượt xem :
ng nên nàng biết, đối với nữ tử, trinh tiết quan trọng hơn bất cứ cái gì, nay tấm thân trong sạch bị nam tử xa lạ làm bẩn, ngay cả dũng khi sống tiếp nàng cũng không có.

“Xá Nguyệt, nàng nhất định có thể nhớ ta.” Linh Lệ thật cẩn thận giơ tay về phía nàng.
Diêu Đường Anh kinh hãi lui về phía sau, hoảng sợ nhìn hắn, cả đời này nàng cũng chưa gặp qua nhiều người, ngoài người nhà, người hầu, cũng chỉ có phu quân của nàng, nàng chưa bao giờ biết trên đời này còn có nam nhân giống như hắn, mái tóc rối tung lộn xộn hất ra sau lưng, màu tóc có đen có nâu, ngay cả màu mắt của hắn cũng khác hẳn người thường, một đôi mắt sâu màu vàng đồng, giữa đôi mắt là màu xanh biếc, mắt hắn sáng rực, lóng lánh sắc bén, thoạt nhìn cũng không giống ánh mắt của con người, mà thân hình hắn tùy ý ngồi xếp bằng cũng vô cùng cao lớn khôi ngô, tấm lưng dày vững chắc, khuôn ngực vạm vỡ, mạnh mẽ, cường hãn, như chứa đầy sức bật.

“Xá Nguyệt, đừng sợ, ta là Linh Lệ, nàng có thể nhớ được, đúng không?” Hắn hạ thấp tiếng nói, trấn an Diêu Đường Anh đang sợ hãi, đột nhiên, ngực hắn ập đến một trận đau đớn quen thuộc, hắn ngừng hô hấp, biết trời đã sáng, hắn sẽ trở về thân hổ.

Diêu Đường Anh thấy trán hắn bỗng hiện vằn đen, mơ hồ giống chữ “Vương”, mà từ vằn màu đen dần dần lan ra bộ lông màu vàng nâu, nàng kinh hãi mở to hai mắt.

“Ngươi…… Ngươi không phải người!” Trong mắt nàng tràn đầy sợ hãi.

“Nàng biết ta không phải.” Hắn không thích Xá Nguyệt hoàn toàn quên mình đi như vậy.

Diêu Đường Anh đột nhiên không khống chế được mà thét chói tai, nàng giãy giụa đứng lên, bước chân loạng choạng, chạy như điên ra cửa động.

Linh Lệ thấy thế, phút chốc bắn thân đuổi theo.

Phương đông đã xuất hiện màu tím nhạt, vầng trăng tròn tỏa sáng yếu ớt gần như không nhìn thấy.

Diêu Đường Anh không chút do dự chạy về phía trước, gió bấc gào thét, không lưu tình thổi mạnh lên thân hình gầy yếu của nàng, nàng bị lạnh run rẩy, lúc này mới thấy rõ mình đang đứng trên đỉnh núi cao dốc hiểm trở, không kịp tự hỏi tại sao trong một đêm mình có thể đi tới nơi này, sợ hãi vì bị yêu thú làm bẩn sự trong sạch khiến nàng gần như mất đi lý trí, dùng hết sức lực chạy về phía trước, ngã xuống từ đỉnh núi.

“Xá Nguyệt –” Hắn phi thân đi cứu, hai tay nắm lấy thắt lưng nàng, đúng lúc ấy, hắn bị biến về thân hổ, chiếc eo nhỏ của Diêu Đường Anh tuột khỏi đôi tay hắn, quay cuồng rơi xuống vách đá, ngã trên tảng đá lớn, trong khoảnh khắc khi thân thể nàng ngã xuống, một bông hoa hồng xinh đẹp nở ra.

Đã muộn, đã muộn……

Đóa hoa hồng đó chậm rãi nở rộ, rực rỡ đến chói mắt.

Hắn đứng thẳng bất động trên đỉnh núi, quên hít thở, quên thời gian, quên tất cả.

Nếu Toàn Cơ nương nương đang xem cảnh này, hẳn là sẽ đắc ý bật cười? Hắn ngơ ngác đứng lặng. Rõ ràng đã biến trở về thân hổ, rõ ràng có bộ lông dày ấm áp, vậy mà tại sao hắn vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương?

Một luồng sáng mờ mờ dần bay ra khỏi thân thể Diêu Đường Anh, chậm rãi ngưng tụ cùng một chỗ, luyến quyến bay lượn bên cạnh hắn.

Là nguyên thần của Xá Nguyệt.
Trái tim của hắn bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, hắn vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng nguyên thần của nàng như bị ai đó khống chế, phút chốc đã bay đi, xuyên phá mây mù, bay thẳng về hướng chân trời, rất nhanh, dải sáng hóa thành một điểm nhỏ phía chân trời, rồi, biến mất không thấy.

Hắn bỗng phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng nhảy xuống vách đá, ra sức đuổi theo nguyên thần của Xá Nguyệt.

Hắn tự nói với bản thân rằng, hắn không mất nàng.

Hắn không mất nàng.

Trong bảy mươi năm sau đó, hắn tìm được kiếp thứ sáu, kiếp thứ bảy, kiếp thứ tám, kiếp thứ chín của Xá Nguyệt, nhưng mỗi lần hắn hiện thân đều khiến nàng vô cùng sợ hãi, không có kiếp nào là ngoại lệ.

Kiếp thứ sáu và thứ bảy của nàng đều có vận mệnh giống như Diêu Đường Anh, kiếp thứ tám vì sợ hãi khi thấy nguyên hình của hắn, bệnh càng trầm trọng, kiếp thứ chín tận mắt thấy cha và anh bao vây diệt trừ hắn, sau đó mỗi một kiếp đều chết trước mười tám tuổi.

Hắn lần lượt nhìn các nàng chết đi, lần lượt đau khổ tìm kiếm luân hồi của các nàng.

Khi hắn vô lực đối mặt với chín lần không thể thay đổi vận mệnh, gần như bắt đầu tuyệt vọng, thì ở phía nam huyện Việt Châu hắn đã tìm được kiếp thứ mười của Xá Nguyệt — Hà Mạt Nhã, một lần nữa hy vọng lại mỉm cười với hắn.
Nàng không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào mình mơ thấy thiên thần, nàng thường bệnh đến mơ mơ màng màng, từ nhỏ đến lớn thân thể suy yếu, làm thế nào cũng không đi nổi, mỗi ngày ba bữa, thần hôn định tỉnh (1), đều chỉ có thể ở khuê phòng của nàng, đôi khi thân thể khỏe hơn một chút có thể ra hoa viên ngắm hoa, phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhưng đại đa số thời gian đều chỉ có thể nằm ở trên giường, nàng là tù nhân của gian khuê phòng này.

(1) Thần hôn định tỉnh là nói về bổn phận của người con hiếu thảo đối với cha mẹ là: buổi sáng sớm vào hỏi thăm cha mẹ xem có ngủ được yên giấc không, và buổi tối cũng vào hỏi thăm cha mẹ có khỏe không?

Không nhớ rõ bắt đầu từ khi nào, nàng mơ thấy thiên thần, giống như tỉnh táo, lại giống như trong mơ, chàng có đôi tay rất lớn, khi ngón tay thon dài của chàng chạm vào mi tâm (điểm giữa hai mày) của nàng, sẽ có một luồng khí lành lạnh xâm nhập vào cơ thể nàng, nhanh chóng lan tỏa toàn thân, làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, chỉ cần là đêm mơ thấy thiên thần, nàng sẽ luôn được ngủ đặc biệt thoải mái và ngọt ngào, thân thể nhẹ nhàng như có thể bay lên.

Nàng bắt đầu chờ mong mỗi ngày đều có thể mơ thấy thiên thần, nhưng thiên thần thật lâu mới có thể đi vào giấc mơ một lần, nàng liền bắt đầu tính toán bao lâu mới có thể mơ thấy chàng, dần dần, nàng phát hiện thời gian thiên thần đi vào giấc mơ cũng có quy luật, chỉ cần là đêm trăng tròn hàng tháng, chàng nhất định sẽ xuất hiện trong giấc mơ.

Mãi đến một đêm, như tỉnh mà không tỉnh, như mơ mà cũng không phải mơ, nàng nhìn thấy thiên thần đi ra từ giấc mơ của mình, quỳ gối trước giường của nàng, dùng hai tay của mình bao chặt lấy đôi tay bé nhỏ của nàng, chàng cúi đầu, mày rậm nhíu chặt, dưới ánh trăng, nàng không nhìn rõ dung mạo của chàng, chỉ nhìn thấy mái tóc hỗn loạn màu đen và nâu của chàng, chàng cao lớn như vậy, nhưng nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại bóng dáng cao lớn của chàng còn khiến nàng thấy vô cùng an tâm.

Nàng chưa bao giờ nói cho bất kỳ ai chuyện về thiên thần, vì cảm giác chàng thật sự tồn tại, nàng bắt đầu học cách giả ngủ, nàng phát hiện chàng luôn lén lút đến phòng mình vào đêm trăng tròn, trước bình minh lại lén lút rời đi, khi chàng đến luôn lẳng lặng đứng trước giường ngóng nhìn nàng, có khi khẽ vuốt mái tóc nàng, hai má nàng, có khi nắm chặt tay nàng, sự ôn nhu đó gần như cảm hóa nàng, trong suốt mấy năm, ngoài người nhà ra, thiên thần trở thành người thân quen nhất với nàng.

“Tiểu thư cả ngày ốm bệnh mơ màng, không chừng chỉ gặp ảo giác thôi.” Hồng Nhi nhỏ giọng an ủi nàng.
“Em không tin cũng chẳng sao.” Đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới bí mật trong lòng suốt nhiều năm, Hồng Nhi có tin hay không nàng cũng không quá để ý, nàng chỉ muốn nói ra, giống như làm vậy sẽ trở thành sự thật.

Nàng chậm rãi dời tầm mắt về phía cửa sổ trạm khắc hoa văn, thấy trăng sáng treo cao như bạc, đôi môi nhợt nhạt của nàng gợi lên nụ cười nhẹ.

Trăng đẹp quá, tối nay thiên thần nhất định sẽ lại đến.

“Tiểu thư, cô đã ra mồ hôi cả người rồi, nô tỳ lau người cho tiểu thư trước, thay quần áo sạch sẽ, rồi tiểu thư ngủ một giấc thật ngon, ngày mai có lẽ sẽ hạ sốt.” Hồng Nhi đã rất quen với việc hầu hạ nàng, tay chân lập tức nhanh chóng giúp nàng thay quần áo.

“Đợi chút……” Hà Mạt Nhã có chút ngượng ngùng kéo nhanh vạt áo. “Buông rèm xuống.”

Hồng Nhi ngẩn ngơ. “Trong phòng cũng chỉ có hai người nô tỳ và tiểu thư, lại không có người ở bên ngoài, buông rèm xuống thì nô tỳ phải lên giường mới thay quần áo cho tiểu thư được, như vậy càng phiền toái!” Buông rèm vướng chân vướng tay, sao phải làm thế chứ?

“Em cứ buông rèm xuống là được, đừng nói nhiều như vậy.” Nhỡ đâu thiên thần bỗng nhiên xuất hiện, thấy nàng khỏa thân thì sao? Mới nghĩ như vậy, hai má nàng đã nóng lên.

“Tiểu thư hôm nay thật lạ, nô tỳ hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, có cái gì phải ngại?” Hồng Nhi nghĩ mãi không thông, vừa nói thầm, vừa buông rèm xuống.

Linh Lệ ẩn thân ở rèm giường kinh ngạc nhìn rèm, lớp rèm mỏng manh này với hắn chỉ giống như không khí, không có chút tác dụng che lấp nào, nhưng khi hắn biết Hà Mạt Nhã coi mình là thiên thần, không những không sợ hắn, mà còn vì hắn mà e lệ, đáy lòng hắn vô cùng hưng phấn, môi cũng nhếch lên mỉm cười.

Nếu hắn thật sự hiện thân trước mặt nàng thì sao? Nàng sẽ phản ứng thế nào? Nàng sẽ đáp lại hắn thế nào?

“Tiểu thư, cô ngủ trước đi, nô tỳ gác đêm ở trước giường, nếu thấy không thoải mái thì gọi nô tỳ ngay nhé.” Sau khi Hồng Nhi giúp Hà Mạt Nhã uống thuốc, cẩn thận kéo lại chăn cho nàng.

“Không cần, Hồng Nhi, em về phòng ngủ đi, đêm nay ta không sao đâu.” Nàng sợ Hồng Nhi ở trong phòng, thiên thần sẽ không đến.

Hồng Nhi thở dài.“Chẳng lẽ tiểu thư thật sự tin thiên thần sẽ đến?”
“Bây giờ ta khỏe hơn nhiều rồi, em không cần lo lắng, đêm nay không cần em hầu hạ, em đi nhanh đi.” Hà Mạt Nhã không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ vội vã muốn nàng rời đi. Một tháng mới có một lần được thấy thiên thần, nàng không muốn bị Hồng Nhi chiếm quá nhiều thời gian.

“Tiểu thư, cô như thế này thật khiến em lo lắng.” Nàng lo lắng Hà Mạt Nhã bị bệnh đến thần trí không rõ.

“Ta thật sự rất tốt mà, ít nhất bây giờ vẫn khỏe, em ngủ nghiến răng làm ta không ngủ ngon được.” Hà Mạt Nhã tìm lý do để nàng đi.

“Em ngủ có nghiến răng sao? Ngày nào Tiểu Lục cũng ngủ cùng nô tỳ, nàng ấy có nói như vậy đâu!” Hồng Nhi trừng lớn hai mắt, nàng cũng không biết mình có tật xấu nghiến răng.

“Có, em có. Tiểu Lục ngủ say không nghe thấy, nhưng ta là người ngủ tỉnh, đương nhiên nghe được rõ ràng. Em trở về ngủ đi.” Hà Mạt Nhã khuyên can mãi mới đem được Hồng Nhi ra khỏi khuê phòng của mình.

Cửa phòng đóng lại, nghe tiếng bước chân của Hồng Nhi chậm rãi xa dần, Hà Mạt Nhã cố sức rướn người, nhìn ra vầng trăng ngoài cửa sổ. Tối nay nàng không muốn ngủ, nàng muốn chờ thiên thần của mình xuất hiện, nàng muốn xác định đó không phải mơ.

Linh Lệ nhìn ra được Hà Mạt Nhã đang đợi hắn, nhưng hình ảnh Diêu Đường Anh nhảy xuống vực sâu trước mắt hắn vẫn khắc sâu đè nặng trong lòng hắn, sau mấy đời cũng không thể thoát khỏi số mệnh tương tự, hắn không thể không nhận rõ một sự thật, Xá Nguyệt chuyển thế đã hoàn toàn quên hắn, hắn không thể chờ mong nàng có thể nhớ rõ từng chút từng chút một về mình, hắn không rõ mình có nên hiện thân trước mặt Hà Mạt Nhã không, một phần dũng khí này hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Hà Mạt Nhã cứng rắn chống chế không cho mình được ngủ, nàng nhất định phải đợi hắn.

Đêm càng lúc càng khuya, cảm giác mất mát của nàng càng lúc càng nặng, nàng càng không ngừng tự hỏi, tại sao thiên thần còn chưa tới? Tối nay chàng sẽ đ�
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Mỹ,Nhân,Gặp,Hổ,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Mỹ Nhân Gặp Hổ - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Mỹ Nhân Gặp Hổ - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT78/1415