XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Nắm Tay Sai, Gã Đúng Người - chương 3

Lượt xem :
ngồi nguyên tại chỗ, cố gắng xây dựng tâm lý bị từ chối.

Nhưng, cũng chính vì cô vội vã cúi đầu nên mới bỏ lỡ vẻ tươi cười xen chút hoảng hốt trên mặt Lương Đông Vân.

Ngọt ngọt, mềm mềm, cái kiểu cười khiến người ta sẵn sàng xin chết, tựa như cậu nhóc có được thức kẹo mà mình mong nhớ ngày đêm.

Đây chính là viên kẹo duy nhất trên thế giới mà anh muốn, cho dù răng có bị sâu, anh cũng sẽ không do dự mà nuốt vào...

"Được."

Trần Hải Nguyệt nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu.

Lương Đông Vân thấy ánh mắt của cô, còn nói thêm một lần: "Được."

Ha ha! Hảo huynh đệ, thật là nghĩa khí!

Trần Hải Nguyệt đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, vỗ vỗ vai: "Giang hồ tương trợ! Vô cùng cảm kích! Vô cùng cảm kích! Á, anh không muốn hỏi đi đâu à?"

"Đi đâu?" Được rồi, anh đang khoái trá, cái gì anh cũng nghe.

"Em với Quan Nhung và An Linh hẹn đi hồ Lô Cô." Cô bĩu môi, khinh bỉ tuôn trào, "Hai con cầm thú kia muốn dẫn theo người nhà, em bị bọn nó uy hiếp bắt cũng phải dẫn theo. May mà có anh giúp, đại ân không lời nào cảm tạ hết!" Sau đó rất giang hồ chắp tay thi lễ.

Người nhà?

"Vinh hạnh của anh."

Ack, trúng chiêu! Lại là ánh mắt này, lại nữa, lại nữa.....

Ánh mắt cái hôm họp lớp khiến cho Trần Hải Nguyệt tâm loạn như ma lại tới nữa....

Cô nhất thời kích động, giả vờ lấy di động ra xem giờ, vừa xem, lại cả kinh—-

"Oái! Đã mười một giờ rồi! Trễ thế này, em đưa anh về nhé!"

Vừa nói vừa đứng lên, chính là, vừa dứt lời đã muốn cắn lưỡi tự sát.

Lương Đông Vân cũng đứng dậy, cười cười như cũ nhìn cô.

"Ack, xấu hổ quá, bình thường... thành thói quen, phản xạ có điều kiện, phản xạ có điều kiện." Toát mồ hôi. Bình thường ngồi chơi với An Linh và Quan Nhung, thành thói mất rồi.

Lương Đông Vân vẫn cười, giọng nói vẫn vui vẻ: "Không sao, cũng không còn sớm nữa, anh về đây. Không cần đưa anh về, bằng không anh lại muốn đưa em về lại."

Mời anh mời anh. Trần Hải Nguyệt đần độn cười hì hì, vội gật đầu cúi người.

Lương Đông Vân đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em đừng ra ngoài. Chúc ngủ ngon."

"Ngủ...."

Chữ "ngon" còn ngậm trong miệng, hai má đã bị một luồng ấm áp tập kích.....

Tận đến lúc thang máy đóng cửa lại, không còn thấy bóng dáng Lương Đông Vân đâu, Trần Hải Nguyệt mới hồi phục tinh thần, vội vươn tay ấn ấn lên má trái vừa bị đánh lén—-

Lần sau nhất định phải nói cho hắn, hắn, hắn, hắn.... không được hôn lung tung! Dễ nghĩ sai lắm đó ~ ~ ~ !
Chương 15: Trao đổi (1)
Sưu tầm
Mấy người vốn đều thuộc loại có gió lập tức có mưa, chỉ vài ngày sau đã chuẩn bị xong hành trang xuất phát.

Dọc đường đi, ba cô gái nhiều năng lượng hi hi ha ha, nói nói cười cười.

Ba gã đàn ông phối hợp cao độ, suốt hành trình thay phiên nhau lái xe, hoàn thành tình nghĩa cách mạng cao cả.

Lặn lội đường xa nhưng chuyến đi vẫn rất náo nhiệt.

Tới Tứ Xuyên, gửi xe ở nhà bạn của An Linh xong, ngày hôm sau liền nhờ bạn của bạn An Linh dẫn một đoàn sáu người tới trấn Tả Sở.

"Chỗ này vốn kêu là trấn Tả Sở, nhưng người ta đều quen gọi nó là trấn Lô Cô rồi." Anh chàng dẫn đường cũng nói khá nhiều, dọc đường đi ba cô gái hỏi gì đáp nấy, tận tình chỉ dẫn.

"Cái trấn này thật là nhỏ." An Linh ngắm nghía một chút, cười nói.

"Gọi là trấn, kỳ thật cũng chỉ là một cái thôn hơi lớn thôi," Anh ta cười khanh khách, "Mọi người đi thẳng dọc theo con đường này, tìm tới một khách sạn nhỏ tên là "Hải tảo hoa hồ", đó là do chị tôi mở, chỉ cần nói với chị ấy là bạn của Tiểu Bố là được."

Quan Nhung mắt sáng rực: "Nói tên cậu ra có được giảm giá không."

Anh ta nín lặng.

Trần Hải Nguyệt cười hì hì vỗ vai Tiểu Bố: "Cảm ơn cậu, Tiểu Bố."

"Ha ha, cũng không giúp gì nhiều, ngại quá. Mọi người đi chơi vui vẻ, tôi còn phải về."

Mọi người chào tạm biệt Tiểu Bố, đi vào trong trấn.

Sự thật chứng minh Tiểu Bố thật sự thật sự không có khách sáo, "Hải tảo hoa hồ" đúng là một khách sạn "Nhỏ"—– không khác miếng đậu hủ là mấy. Diện tích như vậy nên cả miếng gỗ làm biển hiệu đính trên cửa cũng nhỏ nốt, nếu không hỏi thăm dân địa phương, cho dù có đi qua mấy lần cũng không biết được.

Trần Hải Nguyệt nhìn thấy tấm biển kia, cười nhẹ.

Lương Đông Vân hơi hơi nghiêng người, cúi đầu hỏi: "Cười cái gì vậy?"

"Không có gì, đột nhiên nhớ tới một người bạn," Cô vuốt vuốt dây đeo balo "Nó viết một cuốn tiểu thuyết xã hội đen, bang phái trong đó kêu là "Hắc bang", văn phòng của nó trên cửa cũng treo một tấm chiêu bài, trên đó viết hai chữ "Hắc bang". Ha ha ha…"

Lương Đông Vân khẽ cười nhìn bộ dạng vui vẻ của cô.

"Đứng trước cửa nhà người ta làm gì hở? Ai không biết còn tưởng bọn mình kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, đi vào đi." Quan Nhung hò hét kéo mọi người vào trong.

Chị của Tiểu Bố rất nhiệt tình, vừa nghe là bạn của em trai, lập tức tự mình tiếp đãi.

"Em gái, mau chuẩn bị ba phòng đôi ở lầu hai phía tây, cẩn thận xem còn thiếu thứ gì không nhé."

Ack, lầm to rồi!

"Bà chủ, ngại quá, phải là 4 phòng," Trần Hải Nguyệt vội vàng túm chặt tay chị ta, "Hai phòng đôi hai phòng đơn."

Vợ chồng An Linh nhìn cô, cười không nói.

Quan Nhung không nhịn được vừa mới; "Trần Hải Nguyệt, mày…. Mày…." Đã bị ông xã nhà mình bịt miệng lại kéo sang một bên.

Lương Đông Vân khẽ nắm tay đưa lên miệng, giả bộ hắng giọng vài tiếng, trên mặt ý cười ẩn ẩn hiện hiện.

Bà chủ đánh giá tình hình, hiểu ra vội cao giọng: "Em gái, 4 phòng."

Lúc này không phải mùa du lịch, phòng trọ vẫn còn dư dả.

Em gái chuẩn bị xong xuôi, xuống dưới dẫn mọi người lên lầu.

Trần Hải Nguyệt đi sau cùng giương giọng hỏi: "Em gái, ở đây cách hồ Lô Cô có xa không?"

"Gần thôi, đi qua mấy cái nông trại là tới." Giọng con gái nhẹ nhàng, hoạt bát.

An Linh và Quan Nhung quay đầu cùng Trần Hải Nguyệt liếc nhau—-

Mấy cái nông trại! Vậy là mấy ngày tới có chỗ nghỉ rồi.

Mọi người chia phòng xong, dỡ đồ xuống, rửa mặt chải đầu qua một chút rồi cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm.

Bà chủ thịnh tình khoản đãi: "Đến đây, mọi người đã là bạn của em trai chị, đến chỗ chị coi như về nhà, đừng khách sáo!"

Trên thực tế cũng chẳng có ai có ý định khách sáo, ai cũng đói rã rời.

An Linh vừa ăn vừa hỏi: "Bà chủ, vì sao chỗ này gọi là "Hải tảo hoa hồ" ?"

"Đừng kêu bà chủ, gọi chị Hồng là được," Chị Hồng rất hào sảng bưng bát rượu lên uống một ngụm, "Trong hồ Lô Cô có một loài hoa màu trắng, gọi là hoa hải tảo."

"Là thực vật thủy sinh, có độc." Trần Hải Nguyệt nhét điện thoại vào trong túi, tiếp tục ăn.

Quan Nhung khó hiểu: "Sao mày biết?"

"Có gì mà không biết, ai như mày!" ánh mắt Trần Hải Nguyệt vẫn không rời đống đồ ăn trên bàn, lúc Quan Nhung sơ ý buông đũa nhanh chóng phi ra cướp lấy cái chân gà.

"Tao nhổ!" Quan Nhung trợn mắt nhìn.

Trần Hải Nguyệt cầm chân gà cắn một miếng, chậm rãi nói: "Mày tránh xa tao ra một chút hãy nhổ."

Chị Hồng thấy bọn cô vui đùa ầm ĩ, cười dịu dàng: "Em gái này nói đúng đấy, hoa có độc. Có điều, loại hoa hải tảo này, nếu không có gió, hấp thụ đủ ánh nắng mặt trời, sẽ nở thành những phiến hoa lớn trên mặt hồ, nhìn rất đẹp."
Chương 15: Trao đổi (2)
Sưu tầm
An Linh nhìn chị Hồng: "Vậy trời mưa thì không thể nở được ạ?"

Chị Hồng quả nhiên là chị gái Tiểu Bố, hỏi gì đáp nấy: "Trời mà mưa dầm hoặc là buổi tối, hoa sẽ tự gập cánh, ẩn mình trong nước."

"Thần kỳ như vậy sao?!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn chị Hồng, ánh mắt phấn khích.

Chị Hồng gật đầu.

Quan Nhung cười hắc hắc: "Hoa này rất giống Trần Hải Nguyệt, gặp lúc thời tiết mình không thích chỉ biết trốn đi."

"Vậy thì nghĩa của loài hoa này là "trốn tránh" rồi?" An Linh liếc Trần Hải Nguyệt một cái, cười gian manh khó lường.

Vương tiên sinh và Triệu tiên sinh liếc nhau, sau đó cùng nhìn Lương Đông Vân cười cười, tỏ vẻ chỉ có thể ủng hộ trên tinh thần, không muốn gia nhập chiến cuộc.

Trần Hải Nguyệt trợn mắt nuốt miếng thịt gà, chuẩn bị phản kích phá vây.

Lương Đông Vân đã không nhanh không chậm nói: "Nhưng mà, mỗi khi có ánh mặt trời, nó lại vẫn nở hoa, phải không chị Hồng?"

"Đúng vậy." Chị Hồng gật đầu,

"Cho nên, tôi lại cảm thấy," Lương Đông Vân cười cười, "Ý nghĩa của loài hoa này phải là, Không bỏ cuộc."

Quan Nhung đang muốn mở miệng lại bị An Linh ở dưới bàn kéo kéo tay áo.

Hai người cùng nhìn Lương Đông Vân, lại nhìn nhìn Trần Hải Nguyệt, gật gù: "Hắc hắc hắc." Anh thật là hiểu biết.

"Hắc hắc cái gì! Ăn cơm ăn cơm."

Trần Hải Nguyệt vốn được công nhân vòng phản xạ siêu lớn hôm nay bất thình lình đỏ mặt ngay hiện trường.

Ăn cơm xong vẫn còn sớm, Quan Nhung ầm ĩ nói muốn đi dạo, nháy mắt đã kéo Vương tiên sinh lủi mất.

An Linh tỏ vẻ: "Thiếu gia, đi nào, chúng ta tìm lại cảm giác yêu đương một chút. A a a ... Yêu đương thật là tốt biết bao..."

Để lại Trần Hải Nguyệt sắp nổi trận lôi đình cùng Lương Đông Vân bình tĩnh vô biên.

Mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Trần Hải Nguyệt yên lặng chạy ra khiêng hai cái ghế nhỏ lại gần lò sưởi ở gian nhà giữa, Lương Đông Vân chậm rãi theo vào, ngồi xuống bên cạnh cô.

Ở lò sưởi đã có hai bà cụ ngồi sẵn, chị Hồng không thấy, em gái cũng không thấy, chính xác mà nói, không hề thấy người trẻ tuổi.

Trần Hải Nguyệt rất muốn hỏi, các bà có phải đi "Đào hôn" không, có điều lại sợ phạm húy kiêng kị, vì thế chỉ có thể nói chuyện phiếm với bọn họ.

Chỉ một lát sau, hai bà cụ đã có vẻ buồn ngủ, vì thế cả phòng chỉ lại còn hai người.

Trời rất lạnh, Trần Hải Nguyệt vẫn không nhịn được, chưa từ bỏ trách nhiệm tìm đề tài: "Chỗ này buổi tối lạnh quá."

Nói xong còn xoa xoa tay, tỏ vẻ nói có sách mách có chứng.

Ánh mắt Lương Đông Vân vẫn nhìn chằm chằm vào lò sưởi, trên mặt lại mang ý cười, cũng không thèm nhìn kéo hai bàn tay cô lại, ấp trong lòng bàn tay mình.

Trần Hải Nguyệt cố gắng rụt tay về nhưng không có kết quả, cuối cùng không thay đổi được gì đành cam chịu.

Này, này, này... Hắn tùy tiện! Cái gì gọi là tự mình gây nghiệt không thể toàn thây, nhìn cô là biết T___T...

Im lặng một lúc thật lâu, Lương Đông Vân mới nhẹ giọng mở miệng: "Em có biết cha anh không?"

"Ack, biết, là thị trưởng Lương." Trần Hải Nguyệt cố gắng không để ý xem tay mình đang ở chỗ nào, "A, không đúng, bây giờ không phải là thị trưởng nữa." tha thứ cô không quan tâm thời sự, lần trước An Linh đã nói là ba hắn từ chức rồi mà.

"Ông ấy đã ly hôn với mẹ anh lâu rồi, cho nên, anh còn có một em gái nữa."

"A, như vậy sao." Giọng nói của Lương Đông Vân hoàn toàn giống như nói chuyện phiếm, khiến Trần Hải Nguyệt không theo kịp tiết tấu—-sao lại nói đến đây rồi?

"Trước đây, đi học về, anh luôn lang thang chỗ này chỗ kia, không muốn về nhà."

"Vì sao vậy ạ?" Trần Hải Nguyệt rất muốn quá lời. Huynh đài, chủ đề huyn
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT192/3607

XtGem Forum catalog