Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full
Lượt xem : |
ăn uống. Lúc thật sự nhịn không được nữa thì mở chiếc hộp bí mật ra, nhìn ảnh chụp của nam thần để tiếp thêm nghị lực, thay cho món ăn.
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, tớ phát hiện mấy ngày nay cậu thức dậy thật sớm đó nha! Lúc đầu còn tưởng cả đêm không ngủ, kết quả liên tục mấy ngày đều như vậy... "> khách hàng trung thành của cửa hàng ăn vặt kinh ngạc khi thấy mới chỉ hơn 7h sáng ảnh đại diện của Tô Tiểu Đường sáng đèn.
[Tô Tiểu Đường: Gần đây đang giảm cân, muốn ngủ sớm dậy sớm ăn ít vận động nhiều ~">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ôi bà chủ, cậu bị cái gì kích thích vậy, không phải cậu nói ngu ngốc mới giảm cân sao? ">
[Tô Tiểu Đường: À, cậu cứ xem như tớ ngốc là được rồi, ai mà không có lúc ngốc nghếch... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ha ha ha ha ha ha... ">
[Tô Tiểu Đường: Biến... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, có phải cậu có người trong lòng rồi không? ">
[Tô Tiểu Đường: ... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bị tôi nói trúng rồi *gào thét*, nhưng mà giảm cân thật sự rất khó, tôi cũng từng thử rồi, hoàn toàn không kiên trì được, không cẩn thận ăn no ăn nhiều, ngồi một chỗ không vận động, trừ phi có người 24h ngồi nhìn tôi chằm chằm giám sát bằng không chẳng có gì khác biệt... ">
Tâm tình Tô Tiểu Đường phức tạp nhìn Phương Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sofa in hình dâu tây vừa mới mua dùng IPAD, haiz, cũng không biết anh ta có thể theo mình bao lâu, ích kỷ hy vọng anh ta lúc nào cũng có thể ở cùng mình, cho dù vẫn như bây giờ. Nhưng mà sợ hơn là anh ta sẽ ở mãi trong hình dạng này...
Chân cún của Phương Cảnh Thâm kéo xuống xem xong dòng tin tức cuối cùng, tính toán thời gian “gâu” một tiếng.
[Tô Tiểu Đường: Không thèm nghe cậu nói với nữa, tôi phải tắt máy vận động một lúc ~">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: 7878, chúc cậu nhiều may mắn yêu ~ nếu như giảm béo thành công, nam thần còn xa nữa không? ">
Haiz, nam thần cách cô rất gần, lại rất xa...
***
Tối hôm đó, Tô Tiểu Đường vừa mới đi ngủ, không lâu sau liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cũng không biết là ai, giờ này mà còn gõ cửa.
Bởi vì ban ngày vận động nhiều, Tô Tiểu Đường ngủ cũng khá nhiều, đúng mười giờ tối đã mệt mỏi rã rời, lúc này mới có thể thoải mái vùi đầu vào ổ chăn, thế nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ là Tống Minh Huy thì phải làm sao bây giờ, để tránh việc Phương Cảnh Thâm không cẩn thận mở cửa, vậy nên xoay người khoác một chiếc áo khoác vào nhanh chóng đi mở cửa.
Nhưng mà nam thần hiển nhiên đâu có ngốc nghếch như cô nghĩ, anh nằm trong ổ không nhúc nhích, thấy cô đi ra liền bảo cô nhìn trước qua mắt mèo.
Tô Tiểu Đường từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nghĩ thầm nếu là người thù dai, nhất định sẽ tạt một thùng nước lạnh.
"Ai thế? Nhiên Nhiên..." Tô Tiểu Đường kinh ngạc nhìn cô bạn tốt đứng phía ngoài, nhanh chóng mở cửa.
Cửa vừa mở ra Lý Nhiên Nhiên lập tức nhào vào lòng cô khóc nức nở, "Tiểu Đường hu hu hu hu..."
"Làm sao thế này? Mau vào trong đi! Có chuyện gì từ từ nói..." Tô Tiểu Đường luống cuống tay chân đóng cửa lại đỡ Lý Nhiên Nhiên khóc đến thở không ra hơi ngồi xuống sofa.
Lý Nhiên Nhiên khóc một lúc lâu mới chịu dừng: "Tên Tiết Khải đáng chết, một chân đạp hai thuyền sau lưng mình, tháng trước vốn dĩ không phải đi công tác, chạy đến thành phố S tìm bạn gái cũ! Trước đây lúc theo đuổi mình đã nói gì? Ngày nào cũng kể khổ với mình nói nào là bạn gái trước làm anh ta tổn thương sâu sắc, kết quả thì sao, người ta vừa đưa tay ra đã ngoắt đuôi chạy theo, hại lão nương đối với anh ta hết lòng hết dạ, đàn ông chẳng có gì tốt!"
Tô Tiểu Đường lúng túng liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, "Khụ, vậy cũng đừng nên quơ đũa cả nắm..."
"Lẽ nào mình nói sai sao? Tống Minh Huy nhà cậu không phải cũng thối tha vậy sao! Tiểu Đường mình thật sự đã nhìn thấu, mình theo tên khốn kia 6 năm, tròn 6 năm cậu biết không? Kết quả còn thua mối tình đầu quen biết nửa năm của anh ta... Không bằng cậu, tập trung vào sự nghiệp, nuôi cún, một người quá tự do..." Vẻ mặt Lý Nhiên Nhiên chán nản, xem ra lần này thật sự bị tổn thương.
Tô Tiểu Đường thở dài, "Độc thân cũng có cái khó của độc thân, mặc dù là rất tự do, nhưng ai không có lúc mệt mỏi, lúc bị bệnh có người biết đã là tốt rồi, ngày lễ ngày tết nhìn người khác có đôi có cặp, khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy khó chịu..."
"Tiểu Đường, vì sao người chịu khổ luôn là phụ nữ..."
Vấn đề này, Phương Cảnh Thâm rất tự giác xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cũng đừng bi quan như vậy, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng? Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?"
Lý Nhiên Nhiên kích động nói: "Hiểu lầm gì chứ, người phụ nữ đó trực tiếp gọi vào điện thoại của mình khoe khoang!"
“Tiết Khải nói như thế nào?" Tô Tiểu Đường hỏi.
"Anh ta? Anh ta mắt nhắm mắt mở, nói cái gì là người phụ nữ kia bị bệnh rất nặng, một người ở nơi khác gọi điện đến tìm anh ta, mẹ kiếp cô ta bệnh không biết tìm đàn ông của mình hay là mẹ cô ta sao? Tìm đàn ông của mình làm gì! Nếu trong lòng Tiết Khải không có quỷ, tại sao lại khẩn trương đến vậy, lập tức chạy tới! Cho lão nương là kẻ ngốc nghếch sao? Có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ việc người đàn ông của mình đi tìm bạn gái cũ chứ! Tên khốn kia lại còn nói mình không biết thông cảm, cố tình gây sự..." Lý Nhiên Nhiên càng nói càng tức.
Tô Tiểu Đường cũng không biết nên khuyên Lý Nhiên Nhiên như thế nào, "Được rồi được rồi, đừng tức giận đừng tức giận..."
Cùng Lý Nhiên Nhiên trò chuyện hơn nửa giờ, Tô Tiểu Đường không chịu nổi nữa bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn cô có chút kỳ quái, "Mới giờ này đã ngủ?"
"Vừa mới ngủ không lâu thì nghe tiếng cậu gõ cửa."
"Bây giờ mới mười giờ, sao cậu ngủ sớm vậy?" Với hiểu biết của Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường chưa qua mười hai giờ sẽ không thể nào ngủ được.
"Bây giờ mình đều ngủ lúc 10h tối, sáng sớm 6h dậy, phải chạy bộ buổi sáng."
Lý Nhiên Nhiên bĩu môi: "Lại nhất thời cao hứng? Lâu rồi không thấy cậu chăm chỉ như vậy, ngoại trừ Phương Cảnh Thâm ra còn ai có thể kích thích được cậu thế này?"
"À..."
Ngoại trừ Phương Cảnh Thâm, thì vẫn là Phương Cảnh Thâm...
Chương 11
Lý Nhiên Nhiên giận dỗi chạy ra ngoài, tạm thời ở lại chỗ của Tô Tiểu Đường.
Sáng ngày hôm sau, khi Lý Nhiên Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ, thì bắt gặp Tô Tiểu Đường thật sự bò dậy khi trời còn chưa sáng, biểu cảm trên mặt giống như gặp phải quỷ: “Tiểu Đường, cậu đùa à? Mấy ngày không gặp hình như cậu gầy đi không ít, hơn nữa thần sắc cũng tốt lên rất nhiều!”.
Tô Tiểu Đường kéo khóa áo khoác thể thao lên: “Muốn đi với mình không?”.
Lý Nhiên lắc đầu như trống bỏi, không chút do dự rút vào trong chăn tiếp tục ngủ.
“Vậy cậu ngủ thêm một chút đi, đừng suy nghĩ lung tung, mình về sẽ mua bữa sáng cho cậu”.
Trước mắt vào buổi sáng Tô Tiểu Đường đã có thể duy trì mỗi ngày chạy bộ hơn nửa tiếng, hơn nữa còn dần dần tăng thêm thời gian.
Mấy ngày nay một người một cún thường xuyên đến công viên luyện tập đã trở thành tâm điểm giữa các cô gái trẻ tuổi, ông cụ và các bác gái, vừa vào cửa công viên liền có rất nhiều người đến chào hỏi cô.
“Con gái lại đến nữa à! Thật là kiên trì!”.
“Ai! Con gái hôm nay gầy đi rồi nha! Thịt Viên cũng vậy! Cố lên nhé!”.
“Em gái à cún nhà em thật sự là rất ngoan, mỗi ngày đều cùng em chạy bộ, không dắt dây nhưng chưa bao giờ chạy loạn, honey nhà chị lại chẳng biết điều gì cả, mong nó thân thiết với mình một chút cũng không được, thật sự quá lạnh lùng…”.
“Ha ha Tiểu Đường, không biết là ai đem hình cô chạy bộ cùng với Thịt Viên tung lên weibo, bây giờ số lượt chia sẻ đã hơn một vạn! Cô không phát hiện gần đây người đến tập thể dục buổi sáng rõ ràng nhiều hơn à, đều đến để xem hai người …”.
“À…” Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ vừa chạy bộ vừa trả lời.
Hôm nay đội phòng cháy cũng ra đây tập luyện buổi sáng như thường lệ, hơn nữa trong đội còn có thêm thành viên mới, một con chó Shepherd Đức oai phong lẫm liệt, hay còn gọi là chó chăn cừu, thường được sử dụng trong quân đội. Lông mao mịn màng sáng bóng, ánh mắt sắc bén, hai tai dựng thẳng lên, dáng vẻ cường tráng uy vũ không chê vào đâu được.
Khi đụng mặt với đội ngũ đang chạy bộ kia, con Shepherd Đức dường như muốn thị uy nhe răng grừ một tiếng về phía Phương Cảnh Thâm, Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nghiêng người liếc nó một cái, trước đó một giây con chó săn to đùng kia còn vênh váo hung hăng, nhưng sau đó từ trong cổ họng nó phát ra tiếng khàn khàn nức nở, kinh hoàng mang theo cái đuôi mà trốn vào đội ngũ bên kia.
Tô Tiểu Đường: “Không được bắt nạt người ta (cún)…”.
Phương Cảnh Thâm: “…” Anh có sao?
Trang Nghị nghiêm túc quan sát Thịt Viên một lần nữa, có thể cảm giác lúc trước của anh là sai, nhưng phản ứng vừa nãy của chú chó nghiệp vụ kia không phải là giả, trực giác của động vật luôn nhạy bén nhất. Con cún này không phải là chó sói chứ? Có đôi khi rất khó phân biệt giữa Husky và sói, có thể là hình dáng của nó quá mập làm cho người ta hiểu lầm thành chó? Chẳng qua sói làm sao có thể nghe lời con người như vậy, cũng không đúng, hình như nó chỉ nghe lời chủ nhân của nó… Con chó béo ịch này thật ra có chút thú vị…
Thấy Trang Nghị nhiều lần nhìn về phía bên này, Tô Tiểu Đường gật đầu chào xã giao, sau đó tiếp tục chạy.
Lý Nhiên Nhiên ngủ thẳng một giấc đến giờ ăn trưa mới tỉnh dậy, nhìn thấy ba món ăn chay trên bàn hoàn toàn không có đồ mặn làm cô tái mặt.
“Này… Cái gì đây ……..?”.
Tô Tiểu Đường vừa xới cơm vừa trả lời: “Nấm hương xào rau cần, bông cải xanh xào, canh cải thìa với trứng gà, sao vậy? Có vấn đề gì à?”.
Lý Nhiên Nhiên vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình: “Mình nhổ vào, đương nhiên là có vấn đề! Cậu đừng nói với mình buổi trưa ăn những thứ này nha?”.
“Bình thường mình chỉ xào hai món thôi, bởi vì cậu đến nên có thêm một món đó chứ”.
“…” Lý Nhiên Nhiên ngơ ngác mà nhìn Tiểu Đường chằm chằm, một lúc sau bắt đầu sờ mó cô từ trên xuống dưới, lại nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của cô: “Tô Tiểu Đường, cậu vẫn là Tô Tiểu Đường “không thịt không vui” mà mình biết đúng không? Chẳng lẽ cậu bị mấy cái thứ không sạch sẽ dính vào người rồi à?”.
Tô Tiểu Đường đầu đầy vạch đen: “Đâu có”.
Lý Nhiên Nhiên ngồi xuống buồn rũ rượi: “Vẫn tưởng cậu sẽ làm cho mình một bữa ăn thật ngon để chữa trị cái tâm hồn đang bị tổn thương của mình, kết quả cậu lại đâm vào tim mình một nhát nữa…”.
Nói xong liền che ngực mình, đau lòng gần chết mà nhìn cô: “Cho dù cậu không ăn, Thịt Viên cũng phải ăn mà! Ai nha, Thịt Viên sao giống như còn gầy hơn cả cậu…”.
“Thịt Viên cũng giảm cân…”.
“Thịt Viên, Thịt Viên đáng thương của tôi, chủ nhân của cưng thật sự là rất nhẫn tâm đó, tự mình giảm cân thì thôi đi, còn muốn kéo cưng chịu khổ chung…”. Lý Nhiên Nhiên một tay kéo lấy Phương Cảnh Thâm đang xem phim ngon lành vào lòng, vừa vò lại vừa �
QUAY LẠI[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, tớ phát hiện mấy ngày nay cậu thức dậy thật sớm đó nha! Lúc đầu còn tưởng cả đêm không ngủ, kết quả liên tục mấy ngày đều như vậy... "> khách hàng trung thành của cửa hàng ăn vặt kinh ngạc khi thấy mới chỉ hơn 7h sáng ảnh đại diện của Tô Tiểu Đường sáng đèn.
[Tô Tiểu Đường: Gần đây đang giảm cân, muốn ngủ sớm dậy sớm ăn ít vận động nhiều ~">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ôi bà chủ, cậu bị cái gì kích thích vậy, không phải cậu nói ngu ngốc mới giảm cân sao? ">
[Tô Tiểu Đường: À, cậu cứ xem như tớ ngốc là được rồi, ai mà không có lúc ngốc nghếch... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Ha ha ha ha ha ha... ">
[Tô Tiểu Đường: Biến... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bà chủ, có phải cậu có người trong lòng rồi không? ">
[Tô Tiểu Đường: ... ">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: Bị tôi nói trúng rồi *gào thét*, nhưng mà giảm cân thật sự rất khó, tôi cũng từng thử rồi, hoàn toàn không kiên trì được, không cẩn thận ăn no ăn nhiều, ngồi một chỗ không vận động, trừ phi có người 24h ngồi nhìn tôi chằm chằm giám sát bằng không chẳng có gì khác biệt... ">
Tâm tình Tô Tiểu Đường phức tạp nhìn Phương Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sofa in hình dâu tây vừa mới mua dùng IPAD, haiz, cũng không biết anh ta có thể theo mình bao lâu, ích kỷ hy vọng anh ta lúc nào cũng có thể ở cùng mình, cho dù vẫn như bây giờ. Nhưng mà sợ hơn là anh ta sẽ ở mãi trong hình dạng này...
Chân cún của Phương Cảnh Thâm kéo xuống xem xong dòng tin tức cuối cùng, tính toán thời gian “gâu” một tiếng.
[Tô Tiểu Đường: Không thèm nghe cậu nói với nữa, tôi phải tắt máy vận động một lúc ~">
[Tôi vừa chờ, vừa ăn: 7878, chúc cậu nhiều may mắn yêu ~ nếu như giảm béo thành công, nam thần còn xa nữa không? ">
Haiz, nam thần cách cô rất gần, lại rất xa...
***
Tối hôm đó, Tô Tiểu Đường vừa mới đi ngủ, không lâu sau liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cũng không biết là ai, giờ này mà còn gõ cửa.
Bởi vì ban ngày vận động nhiều, Tô Tiểu Đường ngủ cũng khá nhiều, đúng mười giờ tối đã mệt mỏi rã rời, lúc này mới có thể thoải mái vùi đầu vào ổ chăn, thế nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ là Tống Minh Huy thì phải làm sao bây giờ, để tránh việc Phương Cảnh Thâm không cẩn thận mở cửa, vậy nên xoay người khoác một chiếc áo khoác vào nhanh chóng đi mở cửa.
Nhưng mà nam thần hiển nhiên đâu có ngốc nghếch như cô nghĩ, anh nằm trong ổ không nhúc nhích, thấy cô đi ra liền bảo cô nhìn trước qua mắt mèo.
Tô Tiểu Đường từ mắt mèo nhìn ra ngoài, nghĩ thầm nếu là người thù dai, nhất định sẽ tạt một thùng nước lạnh.
"Ai thế? Nhiên Nhiên..." Tô Tiểu Đường kinh ngạc nhìn cô bạn tốt đứng phía ngoài, nhanh chóng mở cửa.
Cửa vừa mở ra Lý Nhiên Nhiên lập tức nhào vào lòng cô khóc nức nở, "Tiểu Đường hu hu hu hu..."
"Làm sao thế này? Mau vào trong đi! Có chuyện gì từ từ nói..." Tô Tiểu Đường luống cuống tay chân đóng cửa lại đỡ Lý Nhiên Nhiên khóc đến thở không ra hơi ngồi xuống sofa.
Lý Nhiên Nhiên khóc một lúc lâu mới chịu dừng: "Tên Tiết Khải đáng chết, một chân đạp hai thuyền sau lưng mình, tháng trước vốn dĩ không phải đi công tác, chạy đến thành phố S tìm bạn gái cũ! Trước đây lúc theo đuổi mình đã nói gì? Ngày nào cũng kể khổ với mình nói nào là bạn gái trước làm anh ta tổn thương sâu sắc, kết quả thì sao, người ta vừa đưa tay ra đã ngoắt đuôi chạy theo, hại lão nương đối với anh ta hết lòng hết dạ, đàn ông chẳng có gì tốt!"
Tô Tiểu Đường lúng túng liếc nhìn Phương Cảnh Thâm, "Khụ, vậy cũng đừng nên quơ đũa cả nắm..."
"Lẽ nào mình nói sai sao? Tống Minh Huy nhà cậu không phải cũng thối tha vậy sao! Tiểu Đường mình thật sự đã nhìn thấu, mình theo tên khốn kia 6 năm, tròn 6 năm cậu biết không? Kết quả còn thua mối tình đầu quen biết nửa năm của anh ta... Không bằng cậu, tập trung vào sự nghiệp, nuôi cún, một người quá tự do..." Vẻ mặt Lý Nhiên Nhiên chán nản, xem ra lần này thật sự bị tổn thương.
Tô Tiểu Đường thở dài, "Độc thân cũng có cái khó của độc thân, mặc dù là rất tự do, nhưng ai không có lúc mệt mỏi, lúc bị bệnh có người biết đã là tốt rồi, ngày lễ ngày tết nhìn người khác có đôi có cặp, khó tránh khỏi cũng sẽ cảm thấy khó chịu..."
"Tiểu Đường, vì sao người chịu khổ luôn là phụ nữ..."
Vấn đề này, Phương Cảnh Thâm rất tự giác xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, "Cậu cũng đừng bi quan như vậy, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng? Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?"
Lý Nhiên Nhiên kích động nói: "Hiểu lầm gì chứ, người phụ nữ đó trực tiếp gọi vào điện thoại của mình khoe khoang!"
“Tiết Khải nói như thế nào?" Tô Tiểu Đường hỏi.
"Anh ta? Anh ta mắt nhắm mắt mở, nói cái gì là người phụ nữ kia bị bệnh rất nặng, một người ở nơi khác gọi điện đến tìm anh ta, mẹ kiếp cô ta bệnh không biết tìm đàn ông của mình hay là mẹ cô ta sao? Tìm đàn ông của mình làm gì! Nếu trong lòng Tiết Khải không có quỷ, tại sao lại khẩn trương đến vậy, lập tức chạy tới! Cho lão nương là kẻ ngốc nghếch sao? Có người phụ nữ nào có thể dễ dàng tha thứ việc người đàn ông của mình đi tìm bạn gái cũ chứ! Tên khốn kia lại còn nói mình không biết thông cảm, cố tình gây sự..." Lý Nhiên Nhiên càng nói càng tức.
Tô Tiểu Đường cũng không biết nên khuyên Lý Nhiên Nhiên như thế nào, "Được rồi được rồi, đừng tức giận đừng tức giận..."
Cùng Lý Nhiên Nhiên trò chuyện hơn nửa giờ, Tô Tiểu Đường không chịu nổi nữa bắt đầu mệt rã rời, Lý Nhiên Nhiên liếc mắt nhìn cô có chút kỳ quái, "Mới giờ này đã ngủ?"
"Vừa mới ngủ không lâu thì nghe tiếng cậu gõ cửa."
"Bây giờ mới mười giờ, sao cậu ngủ sớm vậy?" Với hiểu biết của Lý Nhiên Nhiên, Tô Tiểu Đường chưa qua mười hai giờ sẽ không thể nào ngủ được.
"Bây giờ mình đều ngủ lúc 10h tối, sáng sớm 6h dậy, phải chạy bộ buổi sáng."
Lý Nhiên Nhiên bĩu môi: "Lại nhất thời cao hứng? Lâu rồi không thấy cậu chăm chỉ như vậy, ngoại trừ Phương Cảnh Thâm ra còn ai có thể kích thích được cậu thế này?"
"À..."
Ngoại trừ Phương Cảnh Thâm, thì vẫn là Phương Cảnh Thâm...
Chương 11
Lý Nhiên Nhiên giận dỗi chạy ra ngoài, tạm thời ở lại chỗ của Tô Tiểu Đường.
Sáng ngày hôm sau, khi Lý Nhiên Nhiên đang mơ mơ màng màng ngủ, thì bắt gặp Tô Tiểu Đường thật sự bò dậy khi trời còn chưa sáng, biểu cảm trên mặt giống như gặp phải quỷ: “Tiểu Đường, cậu đùa à? Mấy ngày không gặp hình như cậu gầy đi không ít, hơn nữa thần sắc cũng tốt lên rất nhiều!”.
Tô Tiểu Đường kéo khóa áo khoác thể thao lên: “Muốn đi với mình không?”.
Lý Nhiên lắc đầu như trống bỏi, không chút do dự rút vào trong chăn tiếp tục ngủ.
“Vậy cậu ngủ thêm một chút đi, đừng suy nghĩ lung tung, mình về sẽ mua bữa sáng cho cậu”.
Trước mắt vào buổi sáng Tô Tiểu Đường đã có thể duy trì mỗi ngày chạy bộ hơn nửa tiếng, hơn nữa còn dần dần tăng thêm thời gian.
Mấy ngày nay một người một cún thường xuyên đến công viên luyện tập đã trở thành tâm điểm giữa các cô gái trẻ tuổi, ông cụ và các bác gái, vừa vào cửa công viên liền có rất nhiều người đến chào hỏi cô.
“Con gái lại đến nữa à! Thật là kiên trì!”.
“Ai! Con gái hôm nay gầy đi rồi nha! Thịt Viên cũng vậy! Cố lên nhé!”.
“Em gái à cún nhà em thật sự là rất ngoan, mỗi ngày đều cùng em chạy bộ, không dắt dây nhưng chưa bao giờ chạy loạn, honey nhà chị lại chẳng biết điều gì cả, mong nó thân thiết với mình một chút cũng không được, thật sự quá lạnh lùng…”.
“Ha ha Tiểu Đường, không biết là ai đem hình cô chạy bộ cùng với Thịt Viên tung lên weibo, bây giờ số lượt chia sẻ đã hơn một vạn! Cô không phát hiện gần đây người đến tập thể dục buổi sáng rõ ràng nhiều hơn à, đều đến để xem hai người …”.
“À…” Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ vừa chạy bộ vừa trả lời.
Hôm nay đội phòng cháy cũng ra đây tập luyện buổi sáng như thường lệ, hơn nữa trong đội còn có thêm thành viên mới, một con chó Shepherd Đức oai phong lẫm liệt, hay còn gọi là chó chăn cừu, thường được sử dụng trong quân đội. Lông mao mịn màng sáng bóng, ánh mắt sắc bén, hai tai dựng thẳng lên, dáng vẻ cường tráng uy vũ không chê vào đâu được.
Khi đụng mặt với đội ngũ đang chạy bộ kia, con Shepherd Đức dường như muốn thị uy nhe răng grừ một tiếng về phía Phương Cảnh Thâm, Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng nghiêng người liếc nó một cái, trước đó một giây con chó săn to đùng kia còn vênh váo hung hăng, nhưng sau đó từ trong cổ họng nó phát ra tiếng khàn khàn nức nở, kinh hoàng mang theo cái đuôi mà trốn vào đội ngũ bên kia.
Tô Tiểu Đường: “Không được bắt nạt người ta (cún)…”.
Phương Cảnh Thâm: “…” Anh có sao?
Trang Nghị nghiêm túc quan sát Thịt Viên một lần nữa, có thể cảm giác lúc trước của anh là sai, nhưng phản ứng vừa nãy của chú chó nghiệp vụ kia không phải là giả, trực giác của động vật luôn nhạy bén nhất. Con cún này không phải là chó sói chứ? Có đôi khi rất khó phân biệt giữa Husky và sói, có thể là hình dáng của nó quá mập làm cho người ta hiểu lầm thành chó? Chẳng qua sói làm sao có thể nghe lời con người như vậy, cũng không đúng, hình như nó chỉ nghe lời chủ nhân của nó… Con chó béo ịch này thật ra có chút thú vị…
Thấy Trang Nghị nhiều lần nhìn về phía bên này, Tô Tiểu Đường gật đầu chào xã giao, sau đó tiếp tục chạy.
Lý Nhiên Nhiên ngủ thẳng một giấc đến giờ ăn trưa mới tỉnh dậy, nhìn thấy ba món ăn chay trên bàn hoàn toàn không có đồ mặn làm cô tái mặt.
“Này… Cái gì đây ……..?”.
Tô Tiểu Đường vừa xới cơm vừa trả lời: “Nấm hương xào rau cần, bông cải xanh xào, canh cải thìa với trứng gà, sao vậy? Có vấn đề gì à?”.
Lý Nhiên Nhiên vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của mình: “Mình nhổ vào, đương nhiên là có vấn đề! Cậu đừng nói với mình buổi trưa ăn những thứ này nha?”.
“Bình thường mình chỉ xào hai món thôi, bởi vì cậu đến nên có thêm một món đó chứ”.
“…” Lý Nhiên Nhiên ngơ ngác mà nhìn Tiểu Đường chằm chằm, một lúc sau bắt đầu sờ mó cô từ trên xuống dưới, lại nhéo nhéo khuôn mặt đầy thịt của cô: “Tô Tiểu Đường, cậu vẫn là Tô Tiểu Đường “không thịt không vui” mà mình biết đúng không? Chẳng lẽ cậu bị mấy cái thứ không sạch sẽ dính vào người rồi à?”.
Tô Tiểu Đường đầu đầy vạch đen: “Đâu có”.
Lý Nhiên Nhiên ngồi xuống buồn rũ rượi: “Vẫn tưởng cậu sẽ làm cho mình một bữa ăn thật ngon để chữa trị cái tâm hồn đang bị tổn thương của mình, kết quả cậu lại đâm vào tim mình một nhát nữa…”.
Nói xong liền che ngực mình, đau lòng gần chết mà nhìn cô: “Cho dù cậu không ăn, Thịt Viên cũng phải ăn mà! Ai nha, Thịt Viên sao giống như còn gầy hơn cả cậu…”.
“Thịt Viên cũng giảm cân…”.
“Thịt Viên, Thịt Viên đáng thương của tôi, chủ nhân của cưng thật sự là rất nhẫn tâm đó, tự mình giảm cân thì thôi đi, còn muốn kéo cưng chịu khổ chung…”. Lý Nhiên Nhiên một tay kéo lấy Phương Cảnh Thâm đang xem phim ngon lành vào lòng, vừa vò lại vừa �
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,12,-,Tiểu,thuyết,Nam,Thần,Biến,Thành,Cún-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 12 - Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 12 - Tiểu thuyết Nam Thần Biến Thành Cún-full - Tiểu thuyết tình yêu