Tiểu thuyết - Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé ? - chương cuối
| Lượt xem : |
? - chương cuối - xemmienphi.wap.sh" width="240" height="320">
Đi mua đồ cho phòng cưới:
Em nó thích màu tươi sáng, mà khổ nổi tôi lại thích màu tối tối chút. Cứ tưởng tượng xem sống trong một căn phòng mà chỗ nào cũng ngập tràn cái sắc màu mà mình ghét thì sống làm sao mà hạnh phúc được chứ? Thế là lại sinh cãi vã nhau chỉ vì một tấm ga trải giường.
- Em thích màu hồng.
- Màu hồng bẩn lắm, anh chúa ở bẩn, về rồi em giặt suốt cho mà coi.
- Cũng được, có máy giặt, lo gì…
- Anh không thích cái gì cũng hồng đâu, nãy giờ em chọn cái gì cũng hồng rồi. Không hồng thì trắng, kêu chọn váy hồng thì không chọn. Em cái gì mà độc đoán thế hả? Đến cả cái chén ăn cơm, cái cốc uống nước cũng màu hồng, anh phải ngộ độc vì cái màu hồng của em mất thôi vợ ơi là vợ…
- Màu hồng tươi tắn, đáng yêu mà…
- Yêu cái đầu em ấy, lần này để anh chọn ga trải giường, lấy màu tối chút đi.
- Cả căn phòng cái gì cũng màu tươi sáng, tự nhiên cái giường tối om…nhìn nó chả ra cái gì cả, thế mà lại bảo anh có gu thẩm mỹ cao.
- Kệ anh…
- Thì kệ anh đấy, mình lấy màu hồng thôi.
Thế là vợ lại thắng. Có khi nào? Vợ mình gia trưởng thế này, lấy về có khi nào mình làm vợ, em nó làm chồng không nhỉ? Bắt đầu hơi sợ sợ rồi đấy!
***
Công việc chuẩn bị đã xong xuôi. Từ mấy hôm nay anh em, họ hàng bên nội bên ngoại cứ ra ra vào vào nhà tôi tấp nập, hỏi han này nọ.
Theo đúng cái lí của nó thì phải đưa cô dâu đi chào hỏi họ hàng, giới thiệu này nọ đã, rồi mới bàn tới chuyện cưới xin. Nay đùng một cái nhận tin thằng Khánh cưới vợ, không ai là không khỏi ngơ ngác, cưới con cái? Rồi nó như thế nào? Gia đình ra sao?...đại loại là nó như thế. Nhưng ai cũng bàn tán “chắc là dính rồi nên phải cưới”. Đời nhọ quá!
Sáng sớm tinh mơ trời lạnh cắt da cắt thịt đã bị dựng dậy để chuẩn bị đi hỏi cưới. Biết cưới vợ mà cực thế này thì đã không cưới rồi (giỡn mặt chơi đấy).
Đội bê tráp tôi nhờ hội thằng Đức vẹm, sáng sớm thằng nào thằng ấy cà vạt chỉnh tề, giày dép láng bóng hí hửng đứng trong nhà từ bao giờ rồi.
Xe xuất phát tới nhà nàng, trao duyên cho nhà gái xong, tôi với em được đưa đi thắp hương khấn vái chào hỏi ông bà tổ tiên, thưa có thằng rể mới. Xong xuôi hai nhà ngồi nói chuyện, bác trưởng họ phát biểu cái gì đấy tôi không để ý, đại loại cái kiểu chúc phúc hai cháu trọn đời bên nhau rồi hân hạnh được làm thông gia, bên nhà gái cũng cử ra người đáp lễ.
Sau đó thì trao nhẫn, coi như chính thức xin cưới hỏi. Mai qua rước về nữa là xong
Công nhận là đợt này độ xinh của em cứ gọi là tăng theo chiều hướng nhanh dần đều. Mặt mộc đã xinh rồi, make up nhẹ nhàng càng thêm xinh bội phần. Tâm sinh lý cũng đang ổn định dần nên có mập lại đôi chút. Ai cũng tấm tắc, trầm trồ khen ngợi tôi có mắt nhìn người. Có bà bác còn thủ thỉ “nó xinh quá về trai theo, không khéo lại mất vợ đấy con ạ” hờ hờ…tôi còn không sợ, người ngoài lại ngồi đi lo. Ai chứ em, tôi tin có cho tiền cũng chả lăng nhăng nổi ấy chứ.
Vì đám cưới làm ở khách sạn nên ở nhà không phải soạn sửa gì nhiều. Chỉ có khách khứa bố mẹ ra vào chúc mừng, bạn bè tôi qua lại chút ít. Tôi chỉ ra chào khách khứa, cảm ơn và cảm ơn mỏi hết cả miệng…Còn lại nhà từ hôm nào các cô, các bác, các chú, gì…ở xa đến tá túc đông đủ cả. Thằng Dũng cũng một hai nhất quyết đòi lên ăn cưới. Thực ra thì nó muốn gặp con bé Khánh Ngọc chứ gì, biết tuốt. Mệt nhưng vui vật vã các bác ợ!
Lại thêm một ngày nữa thức khuya dậy sớm.
Hôm nay đi đón dâu. Long trọng quá. Vest đen lại mang giày thể thao >.
Tôi chào bố, chào mẹ (vợ) xin phép rước nàng về nhà. Mẹ tôi dắt em ra xe hoa, mắt em đỏ hoe. Con gái đi lấy chồng coi như thành con người ta rồi mà. Thế mới bảo đẻ con gái là đẻ hộ người ta, nuôi con gái cũng nuôi hộ nhà người. Cũng may nhà anh-nhà em cách nhau có một cây cầu muốn về lúc nào thì về chứ không em cho cả cái phường em ở ngập tràn nước mắt mất.
Xe đi thẳng tới khách sạn. Cô dâu chú rể đứng cửa chào khách, nhận lì xì (sướng nhất cái khoản này)
Cả buổi ròng rã cứ đứng, bắt tay, cảm ơn, cười toe toét, giờ thì có cảm giác sắp thành người máy, chân mỏi, lưng đau rã rời. Giờ mà được ngủ thì sướng hết biết.
Thế nhưng tàn tiệc, đám cưới tổ chức xong rồi, khách khứa cũng về hết rồi mà mấy thằng bạn vẫn không tha cho. Nó mở nhạc bắt hét hò, nhảy ầm lên. Mừng cho ngày cuối cùng độc thân, ngày cuối cùng được tận hưởng giây phút hoành tráng, mừng cho thằng con trai đầu tiên trong hội lấy vợ…nói tóm lại là đủ lý do.
Tôi giờ chỉ muốn nằm trên cái giường êm ấm của mình mà ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng mà thôi. Cả tháng nay chật vật, bận rộn. Hết thi cử, giờ lại cưới vợ nữa. Bao nhiêu sức lực cũng không thể đủ được.
Nhảy múa, hò hét đến hơn 10h đêm mới tha cho tôi. Nửa tỉnh nữa say, thằng bạn lái xe mang về nhà vứt.
Khách khứa đang còn ở nhà một ít còn lại là anh em họ hàng. Tôi cười tươi chào tất cả mọi người xong xin phép lên nhà với vợ.
- Vợ ơi_tôi hét từ cửa hét vào trong phòng, cảm giác có vợ thật là thích. Sao mình lại không cưới vợ lúc 18 tuổi đi nhỉ?
- Say rồi đấy_vợ tôi cằn nhằn rồi dìu tôi vào phòng
- Say vợ đấy, không phải say rượu đâu. Hôm nay vợ đẹp ghê!
- Thôi đi ông tướng, vào tắm rửa chút rồi vào đi ngủ, hôm nay mệt cả ngày rồi.
- Cho hôn cái rồi đi tắm.
- Thôi đi. Có tắm nhanh không thì bảo?
Vợ dí nguyên nắm đấm vào mặt. Cúi xuống thơm một cái vào má rồi mới chạy vào phòng tắm. Vợ thật là ghê gớm!
Nước ấm làm tôi tỉnh táo hẳn, chỉ muốn ngâm mình mãi trong bồn tắm. Nhưng để hôm sau, hôm nay ra chơi với vợ cái đã. Lâu rồi không được gần gũi…nhớ cái cảm giác được vùi đầu vào tóc em và nhõng nhẽo lắm.
Tưởng đang ngồi chờ đợi tôi, ai ngờ em nằm ngủ ngon lành, lay không tỉnh. Chắc hôm nay mệt nên ngủ sâu. Tôi mỉm cười chống tay nhìn em ngủ như thiên thần. Vợ yêu, anh sẽ yêu thương và bảo vệ vợ suốt đời!
Hôn nhẹ vào môi em, tôi vòng tay ôm em vào lòng và ngủ một giấc ngon lành! Đã là một gia đình rồi đấy! Tôi mơ, trong giấc mơ vẫn thấy mỉm cười. Hạnh phúc nhỏ bé từ mầm nay đang nở hoa kết trái.
Yêu phút giây và khoảnh khắc này. Mong sao nó là bất diệt và vĩnh cửu.
Chap 47:
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi tối được ôm em nằm ngủ trong vòng tay của mình.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được vùi đầu vào tóc em ấm áp, yên bình.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng thức dậy thấy kem đã được quẹt sẵn vào bàn chải đánh răng, máy cạo râu được thay dao lam mới, khăn rửa mặt đã có sẵn.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là xuống nhà được dọn sẵn một đĩa thức ăn kèm theo một nụ cười của vợ.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được em soạn sẵn quần áo từ khi chưa thức dậy và chỉ việc mặc nó vào và được em dịu dàng chỉnh sửa lại cà vạt đang bị lệch.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là có em đứng ở cổng vẫy tay chào đi làm và chúc một ngày may mắn…
Hay đơn giản, hạnh phúc chỉ là được ở bên cạnh em và nhìn thấy nụ cười của em!
Tôi thức giấc bởi có cái gì đó đang nhẹ nhàng chạm nhẹ trên gương mặt mình. Nhưng chưa mở mắt vội mà lim dim tận hưởng cảm giác êm ái khiến cả cơ thể rất ấm áp. Bàn tay em đấy!
Tôi choàng tay ôm lấy cả cơ thể của em, vùi đầu thật sâu vào mái tóc mềm mượt và thì thầm vào tai em rất khẽ:
- Bắt quả tang vợ đang dê anh nhé!
Em vuốt tóc tôi mỉm cười âu yếm.
- Nhìn vợ, anh muốn đi tù quá!
- Sao muốn đi tù?
- Tự nhiên muốn thế!
- Chán người ta rồi hả?
- Chán đâu, nghiện rồi, không cai được ấy.
- Thôi đừng lẻo mép nữa ông tướng, dậy thôi nào!
- Từ từ đã, dậy sớm làm gì?
- Giúp mẹ làm bếp, còn các cô, các bác ở đây nữa, người ta cười em chết.
- Kệ người ta…ai dám cười vợ, anh tát vỡ mặt.
- Ăn nói vậy đó, buông tay ra cho người ta dậy nào.
- Ứ buông đấy.
Nói rồi tôi kéo em trở lại, hôn trên trán em, và từ từ tìm xuống môi em.
Nụ hôn chính thức và cũng là đầu tiên của hai chúng tôi! Chưa bao giờ tôi tưởng tượng đến chuyện nụ hôn đầu tiên của một cuộc tình là hai người cưới nhau rồi mới có.
Em cũng đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn và chứa chan tình yêu, mối giao hòa giữa hai con người bây giờ đã cùng chung nhịp đập, tôi mơn trớn đôi môi mềm mại ấy rất lâu, khoảnh khắc, thời gian dường như ngưng lại vĩnh viễn.
Em vùi đầu vào vùng ngực tôi, e thẹn…làm vợ rồi mà còn ngượng ngùng…không biết, trong đầu em giờ có tồn tại chút kí ức nào về đêm ân ái với cha đứa trẻ trong bụng không nhỉ? Điều đó lại làm tôi khó chịu và ghen tị trong lòng. Lấy vợ về đã bị bóc tem rồi lại còn phải kiêng kị (thở dài)
- Sao anh thở dài?
- Phải ăn kiêng nên anh thở dài đó.
- Sao phải ăn kiêng?
- Thì vợ có em bé nên phải ăn kiêng, anh không ăn kiêng vậy vợ cho anh đi ăn vụng nhé?
- Dám không?
Em đánh thùm thụp vào người tôi.
- Thôi anh xin, không dám đâu, bà chằn giữ dằn thế, có cho tiền cũng không dám đâu.
- Anh dám hả? Em giết anh rồi em đi tù.
- Ôi trời…cứ tưởng vợ hiền lành, nết na lắm, ai dè lấy nhầm phải…sư tử cái rồi.
- Hối hận muộn màng_em cười đểu cáng
- Vy này…_tôi vuốt tóc em
- Dạ, sao ạ?
- Mình cứ mãi hạnh phúc như thế này em nhé?
- Em cũng hi vọng là như thế!
- Em, đừng có bao giờ mất niềm tin vào nơi anh nhé?
Tôi đang thực sự bị ám ảnh bởi những việc của hội con Trinh, chấp nhận đứa trẻ, chấp nhận em không còn nguyên vẹn, chấp nhận tất cả mọi thứ xảy ra dù có tồi tệ thế nào. Nhưng tất cả chỉ dừng lại tại đây là được rồi. Mai sau đứa bé ra đời, tôi sẽ đối xử tốt với nó, sẽ là một người cha tuyệt vời như nó chính là đứa con đẻ của tôi. Vì yêu em, tôi nguyện yêu luôn tất cả những gì thuộc về em. Dù em có phát hiện sự thật thì lúc đó nó cũng chỉ là quá khứ, có oán trách hay làm sao thì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Còn nếu bây giờ tôi không biết rồi bọn nó có dừng lại ở đấy không, hay lại dở thêm thủ đoạn nữa, tôi không dám chắc chắn được. Bọn nó thâm độc hơn tôi tưởng gấp ngàn lần. Chuyện bọn nó bị hội bác Vượng úp sọt chắc chắn sẽ rất cay cú. Tôi cũng không biết là lần đấy mình làm đúng hay là sai nữa, nếu như để yên chịu nhục bỏ qua thì đời nó bất công quá, nhưng trả thù thì thù cứ nối tiếp thù không bao giờ yên ổn được. Giang hồ là thế, ân oán rõ ràng phân minh. Chỉ cầu xin bọn nó đừng làm thêm chuyện gì ngu ngốc. Hoặc có làm gì tôi cũng được, đừng làm tổn hại đến hai mẹ con em. Em chịu đựng thế là đủ rồi, không muốn thêm một chút khổ đau nào nữa, dù chỉ là bằng con muỗi chích, kiến đốt.
- Anh lại làm việc gì có lỗi với mẹ con em hả? Sao sáng sớm lại nói những lời như thế?_em nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi là nghi ngờ.
- Không, anh không làm gì cả_Nghe em nói từ mẹ con trìu mến, thấn thương, lại thấy lòng cay đắng quá_Chỉ là anh thấy, chuyện tình yêu của mình gặp rất nhiều trắc trở, đến được với nhau hôm nay không phải là điều dễ dàng, nên nếu sau này có gặp phải chuyện gì, sóng có có xảy ra, dù nó có khó khăn đến mức nào, anh hi vọng em và con vẫn sẽ vững niềm tin nơi anh, vì anh rất yêu thương và trân trọng em, con nữa. Cả gia đình mình sẽ phải sống hạnh phúc suốt đ
QUAY LẠIĐi mua đồ cho phòng cưới:
Em nó thích màu tươi sáng, mà khổ nổi tôi lại thích màu tối tối chút. Cứ tưởng tượng xem sống trong một căn phòng mà chỗ nào cũng ngập tràn cái sắc màu mà mình ghét thì sống làm sao mà hạnh phúc được chứ? Thế là lại sinh cãi vã nhau chỉ vì một tấm ga trải giường.
- Em thích màu hồng.
- Màu hồng bẩn lắm, anh chúa ở bẩn, về rồi em giặt suốt cho mà coi.
- Cũng được, có máy giặt, lo gì…
- Anh không thích cái gì cũng hồng đâu, nãy giờ em chọn cái gì cũng hồng rồi. Không hồng thì trắng, kêu chọn váy hồng thì không chọn. Em cái gì mà độc đoán thế hả? Đến cả cái chén ăn cơm, cái cốc uống nước cũng màu hồng, anh phải ngộ độc vì cái màu hồng của em mất thôi vợ ơi là vợ…
- Màu hồng tươi tắn, đáng yêu mà…
- Yêu cái đầu em ấy, lần này để anh chọn ga trải giường, lấy màu tối chút đi.
- Cả căn phòng cái gì cũng màu tươi sáng, tự nhiên cái giường tối om…nhìn nó chả ra cái gì cả, thế mà lại bảo anh có gu thẩm mỹ cao.
- Kệ anh…
- Thì kệ anh đấy, mình lấy màu hồng thôi.
Thế là vợ lại thắng. Có khi nào? Vợ mình gia trưởng thế này, lấy về có khi nào mình làm vợ, em nó làm chồng không nhỉ? Bắt đầu hơi sợ sợ rồi đấy!
***
Công việc chuẩn bị đã xong xuôi. Từ mấy hôm nay anh em, họ hàng bên nội bên ngoại cứ ra ra vào vào nhà tôi tấp nập, hỏi han này nọ.
Theo đúng cái lí của nó thì phải đưa cô dâu đi chào hỏi họ hàng, giới thiệu này nọ đã, rồi mới bàn tới chuyện cưới xin. Nay đùng một cái nhận tin thằng Khánh cưới vợ, không ai là không khỏi ngơ ngác, cưới con cái? Rồi nó như thế nào? Gia đình ra sao?...đại loại là nó như thế. Nhưng ai cũng bàn tán “chắc là dính rồi nên phải cưới”. Đời nhọ quá!
Sáng sớm tinh mơ trời lạnh cắt da cắt thịt đã bị dựng dậy để chuẩn bị đi hỏi cưới. Biết cưới vợ mà cực thế này thì đã không cưới rồi (giỡn mặt chơi đấy).
Đội bê tráp tôi nhờ hội thằng Đức vẹm, sáng sớm thằng nào thằng ấy cà vạt chỉnh tề, giày dép láng bóng hí hửng đứng trong nhà từ bao giờ rồi.
Xe xuất phát tới nhà nàng, trao duyên cho nhà gái xong, tôi với em được đưa đi thắp hương khấn vái chào hỏi ông bà tổ tiên, thưa có thằng rể mới. Xong xuôi hai nhà ngồi nói chuyện, bác trưởng họ phát biểu cái gì đấy tôi không để ý, đại loại cái kiểu chúc phúc hai cháu trọn đời bên nhau rồi hân hạnh được làm thông gia, bên nhà gái cũng cử ra người đáp lễ.
Sau đó thì trao nhẫn, coi như chính thức xin cưới hỏi. Mai qua rước về nữa là xong
Công nhận là đợt này độ xinh của em cứ gọi là tăng theo chiều hướng nhanh dần đều. Mặt mộc đã xinh rồi, make up nhẹ nhàng càng thêm xinh bội phần. Tâm sinh lý cũng đang ổn định dần nên có mập lại đôi chút. Ai cũng tấm tắc, trầm trồ khen ngợi tôi có mắt nhìn người. Có bà bác còn thủ thỉ “nó xinh quá về trai theo, không khéo lại mất vợ đấy con ạ” hờ hờ…tôi còn không sợ, người ngoài lại ngồi đi lo. Ai chứ em, tôi tin có cho tiền cũng chả lăng nhăng nổi ấy chứ.
Vì đám cưới làm ở khách sạn nên ở nhà không phải soạn sửa gì nhiều. Chỉ có khách khứa bố mẹ ra vào chúc mừng, bạn bè tôi qua lại chút ít. Tôi chỉ ra chào khách khứa, cảm ơn và cảm ơn mỏi hết cả miệng…Còn lại nhà từ hôm nào các cô, các bác, các chú, gì…ở xa đến tá túc đông đủ cả. Thằng Dũng cũng một hai nhất quyết đòi lên ăn cưới. Thực ra thì nó muốn gặp con bé Khánh Ngọc chứ gì, biết tuốt. Mệt nhưng vui vật vã các bác ợ!
Lại thêm một ngày nữa thức khuya dậy sớm.
Hôm nay đi đón dâu. Long trọng quá. Vest đen lại mang giày thể thao >.
Tôi chào bố, chào mẹ (vợ) xin phép rước nàng về nhà. Mẹ tôi dắt em ra xe hoa, mắt em đỏ hoe. Con gái đi lấy chồng coi như thành con người ta rồi mà. Thế mới bảo đẻ con gái là đẻ hộ người ta, nuôi con gái cũng nuôi hộ nhà người. Cũng may nhà anh-nhà em cách nhau có một cây cầu muốn về lúc nào thì về chứ không em cho cả cái phường em ở ngập tràn nước mắt mất.
Xe đi thẳng tới khách sạn. Cô dâu chú rể đứng cửa chào khách, nhận lì xì (sướng nhất cái khoản này)
Cả buổi ròng rã cứ đứng, bắt tay, cảm ơn, cười toe toét, giờ thì có cảm giác sắp thành người máy, chân mỏi, lưng đau rã rời. Giờ mà được ngủ thì sướng hết biết.
Thế nhưng tàn tiệc, đám cưới tổ chức xong rồi, khách khứa cũng về hết rồi mà mấy thằng bạn vẫn không tha cho. Nó mở nhạc bắt hét hò, nhảy ầm lên. Mừng cho ngày cuối cùng độc thân, ngày cuối cùng được tận hưởng giây phút hoành tráng, mừng cho thằng con trai đầu tiên trong hội lấy vợ…nói tóm lại là đủ lý do.
Tôi giờ chỉ muốn nằm trên cái giường êm ấm của mình mà ngủ một giấc thật ngon cho đến sáng mà thôi. Cả tháng nay chật vật, bận rộn. Hết thi cử, giờ lại cưới vợ nữa. Bao nhiêu sức lực cũng không thể đủ được.
Nhảy múa, hò hét đến hơn 10h đêm mới tha cho tôi. Nửa tỉnh nữa say, thằng bạn lái xe mang về nhà vứt.
Khách khứa đang còn ở nhà một ít còn lại là anh em họ hàng. Tôi cười tươi chào tất cả mọi người xong xin phép lên nhà với vợ.
- Vợ ơi_tôi hét từ cửa hét vào trong phòng, cảm giác có vợ thật là thích. Sao mình lại không cưới vợ lúc 18 tuổi đi nhỉ?
- Say rồi đấy_vợ tôi cằn nhằn rồi dìu tôi vào phòng
- Say vợ đấy, không phải say rượu đâu. Hôm nay vợ đẹp ghê!
- Thôi đi ông tướng, vào tắm rửa chút rồi vào đi ngủ, hôm nay mệt cả ngày rồi.
- Cho hôn cái rồi đi tắm.
- Thôi đi. Có tắm nhanh không thì bảo?
Vợ dí nguyên nắm đấm vào mặt. Cúi xuống thơm một cái vào má rồi mới chạy vào phòng tắm. Vợ thật là ghê gớm!
Nước ấm làm tôi tỉnh táo hẳn, chỉ muốn ngâm mình mãi trong bồn tắm. Nhưng để hôm sau, hôm nay ra chơi với vợ cái đã. Lâu rồi không được gần gũi…nhớ cái cảm giác được vùi đầu vào tóc em và nhõng nhẽo lắm.
Tưởng đang ngồi chờ đợi tôi, ai ngờ em nằm ngủ ngon lành, lay không tỉnh. Chắc hôm nay mệt nên ngủ sâu. Tôi mỉm cười chống tay nhìn em ngủ như thiên thần. Vợ yêu, anh sẽ yêu thương và bảo vệ vợ suốt đời!
Hôn nhẹ vào môi em, tôi vòng tay ôm em vào lòng và ngủ một giấc ngon lành! Đã là một gia đình rồi đấy! Tôi mơ, trong giấc mơ vẫn thấy mỉm cười. Hạnh phúc nhỏ bé từ mầm nay đang nở hoa kết trái.
Yêu phút giây và khoảnh khắc này. Mong sao nó là bất diệt và vĩnh cửu.
Chap 47:
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi tối được ôm em nằm ngủ trong vòng tay của mình.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được vùi đầu vào tóc em ấm áp, yên bình.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng thức dậy thấy kem đã được quẹt sẵn vào bàn chải đánh răng, máy cạo râu được thay dao lam mới, khăn rửa mặt đã có sẵn.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là xuống nhà được dọn sẵn một đĩa thức ăn kèm theo một nụ cười của vợ.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là mỗi sáng được em soạn sẵn quần áo từ khi chưa thức dậy và chỉ việc mặc nó vào và được em dịu dàng chỉnh sửa lại cà vạt đang bị lệch.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là có em đứng ở cổng vẫy tay chào đi làm và chúc một ngày may mắn…
Hay đơn giản, hạnh phúc chỉ là được ở bên cạnh em và nhìn thấy nụ cười của em!
Tôi thức giấc bởi có cái gì đó đang nhẹ nhàng chạm nhẹ trên gương mặt mình. Nhưng chưa mở mắt vội mà lim dim tận hưởng cảm giác êm ái khiến cả cơ thể rất ấm áp. Bàn tay em đấy!
Tôi choàng tay ôm lấy cả cơ thể của em, vùi đầu thật sâu vào mái tóc mềm mượt và thì thầm vào tai em rất khẽ:
- Bắt quả tang vợ đang dê anh nhé!
Em vuốt tóc tôi mỉm cười âu yếm.
- Nhìn vợ, anh muốn đi tù quá!
- Sao muốn đi tù?
- Tự nhiên muốn thế!
- Chán người ta rồi hả?
- Chán đâu, nghiện rồi, không cai được ấy.
- Thôi đừng lẻo mép nữa ông tướng, dậy thôi nào!
- Từ từ đã, dậy sớm làm gì?
- Giúp mẹ làm bếp, còn các cô, các bác ở đây nữa, người ta cười em chết.
- Kệ người ta…ai dám cười vợ, anh tát vỡ mặt.
- Ăn nói vậy đó, buông tay ra cho người ta dậy nào.
- Ứ buông đấy.
Nói rồi tôi kéo em trở lại, hôn trên trán em, và từ từ tìm xuống môi em.
Nụ hôn chính thức và cũng là đầu tiên của hai chúng tôi! Chưa bao giờ tôi tưởng tượng đến chuyện nụ hôn đầu tiên của một cuộc tình là hai người cưới nhau rồi mới có.
Em cũng đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn và chứa chan tình yêu, mối giao hòa giữa hai con người bây giờ đã cùng chung nhịp đập, tôi mơn trớn đôi môi mềm mại ấy rất lâu, khoảnh khắc, thời gian dường như ngưng lại vĩnh viễn.
Em vùi đầu vào vùng ngực tôi, e thẹn…làm vợ rồi mà còn ngượng ngùng…không biết, trong đầu em giờ có tồn tại chút kí ức nào về đêm ân ái với cha đứa trẻ trong bụng không nhỉ? Điều đó lại làm tôi khó chịu và ghen tị trong lòng. Lấy vợ về đã bị bóc tem rồi lại còn phải kiêng kị (thở dài)
- Sao anh thở dài?
- Phải ăn kiêng nên anh thở dài đó.
- Sao phải ăn kiêng?
- Thì vợ có em bé nên phải ăn kiêng, anh không ăn kiêng vậy vợ cho anh đi ăn vụng nhé?
- Dám không?
Em đánh thùm thụp vào người tôi.
- Thôi anh xin, không dám đâu, bà chằn giữ dằn thế, có cho tiền cũng không dám đâu.
- Anh dám hả? Em giết anh rồi em đi tù.
- Ôi trời…cứ tưởng vợ hiền lành, nết na lắm, ai dè lấy nhầm phải…sư tử cái rồi.
- Hối hận muộn màng_em cười đểu cáng
- Vy này…_tôi vuốt tóc em
- Dạ, sao ạ?
- Mình cứ mãi hạnh phúc như thế này em nhé?
- Em cũng hi vọng là như thế!
- Em, đừng có bao giờ mất niềm tin vào nơi anh nhé?
Tôi đang thực sự bị ám ảnh bởi những việc của hội con Trinh, chấp nhận đứa trẻ, chấp nhận em không còn nguyên vẹn, chấp nhận tất cả mọi thứ xảy ra dù có tồi tệ thế nào. Nhưng tất cả chỉ dừng lại tại đây là được rồi. Mai sau đứa bé ra đời, tôi sẽ đối xử tốt với nó, sẽ là một người cha tuyệt vời như nó chính là đứa con đẻ của tôi. Vì yêu em, tôi nguyện yêu luôn tất cả những gì thuộc về em. Dù em có phát hiện sự thật thì lúc đó nó cũng chỉ là quá khứ, có oán trách hay làm sao thì cũng có thể dễ dàng giải quyết. Còn nếu bây giờ tôi không biết rồi bọn nó có dừng lại ở đấy không, hay lại dở thêm thủ đoạn nữa, tôi không dám chắc chắn được. Bọn nó thâm độc hơn tôi tưởng gấp ngàn lần. Chuyện bọn nó bị hội bác Vượng úp sọt chắc chắn sẽ rất cay cú. Tôi cũng không biết là lần đấy mình làm đúng hay là sai nữa, nếu như để yên chịu nhục bỏ qua thì đời nó bất công quá, nhưng trả thù thì thù cứ nối tiếp thù không bao giờ yên ổn được. Giang hồ là thế, ân oán rõ ràng phân minh. Chỉ cầu xin bọn nó đừng làm thêm chuyện gì ngu ngốc. Hoặc có làm gì tôi cũng được, đừng làm tổn hại đến hai mẹ con em. Em chịu đựng thế là đủ rồi, không muốn thêm một chút khổ đau nào nữa, dù chỉ là bằng con muỗi chích, kiến đốt.
- Anh lại làm việc gì có lỗi với mẹ con em hả? Sao sáng sớm lại nói những lời như thế?_em nhìn tôi bằng ánh mắt rất chi là nghi ngờ.
- Không, anh không làm gì cả_Nghe em nói từ mẹ con trìu mến, thấn thương, lại thấy lòng cay đắng quá_Chỉ là anh thấy, chuyện tình yêu của mình gặp rất nhiều trắc trở, đến được với nhau hôm nay không phải là điều dễ dàng, nên nếu sau này có gặp phải chuyện gì, sóng có có xảy ra, dù nó có khó khăn đến mức nào, anh hi vọng em và con vẫn sẽ vững niềm tin nơi anh, vì anh rất yêu thương và trân trọng em, con nữa. Cả gia đình mình sẽ phải sống hạnh phúc suốt đ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu