Polly po-cket
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 2

Lượt xem :
i anh.
“Ừ.”
“Vậy bức tranh lần trước là do anh vẽ sao?”
“Ừ.”
Thẩm Thanh nhìn anh trân trân. Cô và anh đã quen biết nhau một thời gian, vậy mà tới giờ mới biết anh với cô cùng ngành cùng nghề, cho dù trình độ và thành tựu của hai người rất cách biệt.
Thẩm Thanh định nói thêm, nhưng thấy Hứa Khuynh Quyết vẫn cắm cúi, bình thản ngồi ăn, cô lại thôi. Nếu không có ba câu trả lời chỉ một tiếng “ừ” như nhau của anh thì không ai dám chắc từ nãy tới giờ cô đã hỏi anh những gì.
Sự kinh ngạc dần tan biến, Thẩm Thanh nhìn hàng mi của Khuynh Quyết khẽ rủ xuống, nét mặt vẫn bình thản, cô mới ý thức được những điều mình vừa nói.
“Chuyện này…” Thẩm Thanh bối rối, không biết nên nói với anh lời xin lỗi như thế nào.
“Chẳng phải cô rất đói sao?”
“…” Thẩm Thanh lặng lẽ nhìn anh. Ý anh muốn nói cô hãy im lặng?
Thẩm Thanh cúi xuống, nhìn bát cơm còn nóng, tự nhiên thấy không muốn ăn nữa.
Những phút giây sau đó trôi qua trong sự yên lặng của cả hai người.
Đến khi về phòng mình, ngồi trên giường, Thẩm Thanh mới ảo não vén mái tóc lên, tự trách không biết đầu óc mình có vấn đề gì mà thản nhiên động chạm vào nỗi đau của Khuynh Quyết như vậy. Vì là người cùng ngành, đương nhiên cô thấu hiểu nỗi đau khổ của một họa sĩ khi mất đi đôi mắt. Vậy mà…
Cô lao xuống giường, đến trước gương. Tự mắng chính mình “Thẩm Thanh, chắc mày bị điên rồi”. Nghĩ đến sự quan tâm, lo lắng của cô đối với Khuynh Quyết từ trước đến nay, coi như hòa với lần ấu trĩ này vậy.
“Làm thế nào bây giờ?” Thẩm Thanh mắm môi.
Liệu Hứa Khuynh Quyết có để ý đến lời cô không? Nhìn thái độ của anh ban nãy, nhất định là có rồi. Từ ngày thân thiết hơn, hiếm khi cô thấy anh lạnh nhạt như vậy.
“Thượng Đế ơi!” Thẩm Thanh thầm than vãn.

Thẩm Thanh đi rồi, một mình Hứa Khuynh Quyết ngồi trong bóng tối, anh nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.
Anh biết là cô lỡ lời, cũng không trách cô. Có điều cô gợi lại trong anh những ký ức đã trở nên xa xăm và mơ hồ.
Những câu hỏi của đám phóng viên trước đó, anh chẳng hề bận tâm. Nhưng những lời nói vô tư của Thẩm Thanh khi nãy khiến anh trầm tư hẳn. Đương nhiên anh còn nhớ những màu sắc tươi vui, rực rỡ hiện lên trong từng nét vẽ của mình. Nhưng, tất cả đã rời xa cuộc sống của anh. Vì vậy anh chọn con đường vùi sâu quá khứ, bình thản sống cùng với màn đêm bất tận.
Vậy mà ngày hôm nay, khi anh đã dần thích nghi với với thế giới của bóng đen thăm thẳm, lại xuất hiện người con gái có tên Thẩm Thanh, cũng là họa sĩ như anh và có đôi mắt nhạy cảm với cuộc sống như vậy.
Có lẽ, đây là một sự trùng hợp.
Không biết ngồi trên ghế sô pha đã bao lâu, lúc Hứa Khuynh Quyết toan đứng dậy trở vào phòng ngủ thì thấy sống lưng đau nhói.
Ngồi trở lại xuống ghế, khẽ thở dài, anh nhớ đến câu tạm biệt e dè của Thẩm Thanh ban nãy, đôi mày bất giác chau lại.
Anh mò tìm chiếc điện thoại trên bàn trà, vừa lúc chuông điện thoại đổ chuông.

Chương 9

Đầu dây bên kia, giọng nói Hứa Man Lâm cất lên:
“Anh hai, anh đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Vừa đáp lời em gái, Hứa Khuynh Quyết vừa chống gậy đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Giọng Man Lâm bắt đầu tỏ ra lo lắng:
“Có chuyện gì không anh? Sao ngủ muộn vậy?”
“Không có.” Khuynh Quyết mím chặt môi, từng động tác chậm chạp đến chiếc giường lớn.
“Vậy thì tốt rồi.” Man Lâm thở phào nhẹ nhõm. Cô nói tiếp, “Ba bảo anh mai về họp mặt gia đình”.
Thật ra, Hứa Man Lâm không nói cho Khuynh Quyết biết rằng bữa tiệc này được tổ chức để chào đón Dụ Cẩn Quỳnh chính thức bước vào nhà họ Hứa với tư cách con dâu.
“Anh không có thời gian.” Hứa Khuynh Quyết lạnh nhạt đáp, đôi mắt nhắm chặt.
Man Lâm thở dài trả lời:
“Biết ngay mà. Dù sao em đã nói rồi đó. Coi như đã thực hiện xong nhiệm vụ.” Làm người đưa tin cho hai cha con này thật là một công việc lao tâm khổ tứ mà kết quả chẳng đâu vào đâu.
Cúp điện thoại, Khuynh Quyết lần đường đến phòng tắm. Lúc tắm xong bước ra, anh nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn. Đồng hồ đã điểm mười một rưỡi. Anh vớ lấy chiếc điện thoại, nghĩ một lúc, quyết định nhấn nút tắt máy.

Ở phòng đối diện, Thẩm Thanh vẫn còn thức đến tận nửa đêm. Cô muốn gọi điện cho Khuynh Quyết xem anh còn giận không, ai ngờ lần đầu gọi thì nghe tiếng máy bận. Sau khi tắm xong, Thẩm Thanh thử lại lần nữa thì điện thoại đã tắt, chỉ nghe giọng nói lễ phép của nhân viên tổng đài “Sorry…”. Cô càng thấy như có tảng đá nặng đang đè lên ngực. Lúc này, người nói “sorry” là cô mới đúng! Đáng tiếc là không có cơ hội.
Bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi. Thẩm Thanh buồn bã nằm trên giường, lấy gối bịt hai tai lại, rồi mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh buộc tóc cao, ôm ba lô, vội vã ra khỏi nhà. Hậu quả của một ngày dậy muộn là cô không đủ thời gian thực hiện dự định mà tối qua, trước khi ngủ cô đã chắc mẩm trong lòng: phải gặp Khuynh Quyết để nói lời xin lỗi với anh.
Ra khỏi bến xe điện ngầm, Thẩm Thanh hớt ha hớt hải bước trên nền đường ẩm ướt, cuối cùng cũng đến được cơ quan đúng giờ. Trong lòng còn vướng mắc chuyện nhưng chân tay lại vì thế mà nhanh nhẹn hẳn lên. Với lại, hôm trước đã chuẩn bị khá đầy đủ những thứ mà công việc của ngày hôm nay cần, nên Thẩm Thanh nhanh chóng giải quyết xong xuôi mọi công việc. Bốn giờ chiều, hầu hết các phóng viên đều đi tác nghiệp. Thẩm Thanh cũng tìm cho mình một lý do chính đáng để rời khỏi cơ quan sớm hơn ngày thường.
Trên đường về nhà, cô ghé vào siêu thị mua một lô thức ăn, dự định hôm nay làm một bữa ra trò để bù lỗi lầm ngờ nghệch mà hôm trước mắc phải. Vừa đến sân chung cư, cô đã thấy một chiếc xe con màu đen bóng đỗ ngay phía trước.
Một người đàn ông tay cầm ô từ trong xe bước xuống. Thẩm Thanh nhận ra ngay, đó chính là người trung niên đã giải tán đám phóng viên tối qua.
“Cô Thẩm. Chào cô. Tối qua mới gặp.” Vẫn là nụ cười lịch sự, nho nhã, người đó cất tiếng chào Thẩm Thanh trước.
Thẩm Thanh bình tĩnh chào đáp lại.
Người trung niên vẫn giữ thái độ rất lễ độ, ông giơ tay làm động tác “mời” về phía Thẩm Thanh.
“Ông Hứa muốn gặp cô.”
Thẩm Thanh đứng bất động một hồi, hơi nghiêng đầu vẻ hoài nghi. Thấy vậy, người đàn ông tiếp tục bổ sung:
“Một lát nữa nhị thiếu gia cũng sẽ đến. Xin cô yên tâm.”
Thẩm Thanh thầm nghĩ, “Chắc ông ta nói vậy để cô không nghi ngờ”. Nhưng dù có tiền đi chăng nữa, không nhất thiết phải khoa trương đến thế.
Cô cũng chẳng phải người nổi tiếng hay cao sang gì, đâu cần phái người đến đón quá long trọng như thế.
Ông Hứa! Tất nhiên Thẩm Thanh biết đó chính là người lớn tuổi nhất nhà họ Hứa. Nhưng sao cô phải đến gặp ông ta?
Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh chớp mắt, ngây ngô hỏi:
“Tôi và ông Hứa không quen biết gì, sao tôi phải đến đó?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ.” Người đàn ông trung niên cười gượng, gương mặt hết sức kiên nhẫn, ông nói tiếp:
“Nhưng theo tôi, đã là bạn của thiếu gia, được mời đến ăn cơm, cô cũng không nên từ chối.”
Lúc này Thẩm Thanh cũng phá lên cười.
“Thôi được rồi, nhưng cũng phải đợi tôi mang đống đồ đạc này lên phòng cất đã chứ?” Thẩm Thanh gật đầu, nhìn đống thức ăn cô phải tay xách nách mang nói khó với ông ta.
“Để trong xe cũng được mà. Lát nữa tôi lại đưa cô về.”
Người đàn ông nói dứt câu, cánh cửa xe bật mở.
“Vậy cảm ơn ông nhiều.” Thẩm Thanh không muốn nhiều lời. Cô cụp ô rồi bước lên xe.
Chiếc xe chạy bon bon tiến về phía khu biệt thự ở ngoại ô. Ngồi trong xe, Thẩm Thanh liếc nhìn phong cảnh bên ngoài qua những giọt mưa nhạt nhòa. Cô bình thản đón đợi điều sắp xảy đến, dù biết đây không đơn giản chỉ là đến dự một bữa tiệc. Những hành động kỳ lạ của nhà họ Hứa làm cô tò mò muốn biết nguyên do.
Suốt quãng đường, Thẩm Thanh nghĩ về mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa cha con Khuynh Quyết. Chắc phải có nguyên nhân gì đây, nếu không tại sao ông ta lại có những hành động kỳ lạ như thế.

Ở nhà, Khuynh Quyết bật ti vi nghe hết đoạn tin tức thời sự ban chiều, lòng tự nhủ giờ này chắc Thẩm Thanh đang trên đường về nhà.
Suy nghĩ ấy làm anh bất giác giật mình, không biết từ khi nào, cô gái vừa dịu dàng vừa “ngoan cố” ấy lại xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Anh lấy tay ấn vào thái dương vẫn âm ỉ đau từ ban trưa, rồi rót một cốc nước. Vừa đưa lên miệng thì nghe thấy chuông điện thoại:
“Nhị thiếu gia.”
“… Có chuyện gì không?” Khuynh Quyết lạnh lùng hỏi. Kỳ thực, không cần phải hỏi anh cũng biết cuộc điện thoại gọi đến vào lúc này vì lý do gì.
“Chủ tịch muốn gặp thiếu gia.”
Khuynh Quyết ngồi xuống ghế. Cùng một câu nói, anh không muốn phát ngôn hai lần, vì vậy chỉ thờ ơ đáp lại:
“Lần sau đừng mất công gọi điện đến nữa.”
Vừa lúc Khuynh Quyết định kết thúc cuộc gọi thì giọng nói từ đầu dây bên kia làm anh dừng lại:
“Cô Thẩm cũng đang có mặt ở đây. Hy vọng cậu sẽ đến, cả nhà đang đợi…”
Khuynh Quyết gấp mạnh điện thoại, lạnh lùng đứng dậy.

“… Chủ tịch, cậu ấy cúp máy rồi.”
“Không sao. Anh ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Hứa Triển Phi ngồi ung dung trên ghế.
Người đàn ông trung niên vừa đón Thẩm Thanh đến bước ra khỏi phòng, cánh cửa lớn khép lại.
Trong căn phòng rộng còn lại hai người. Thẩm Thanh ngước nhìn gương mặt người đàn ông uy nghiêm trước mặt, cô chau mày thắc mắc:
“Như vậy là sao?”
Vô duyên vô cớ đón cô đến, rồi bỏ cô ở lại đây. Cuộc điện thoại của người trung niên giống như quản gia ban nãy với Hứa Khuynh Quyết có nhắc đến cô.
Thẩm Thanh biết mình không phải ngốc nghếch, cho dù đoạn đầu cuộc điện thoại cô không nghe thấy gì, song cũng đã đoán được đến tám, chín phần câu chuyện.
Rõ ràng Hứa Khuynh Quyết không muốn đến. Nhưng những người này hình như muốn dùng cô làm công cụ để bắt anh phải xuất hiện.
Vô duyên vô cớ bị “mời” đến đây, dự định cũng bị phá hỏng khiến cô không thoải mái. Bây giờ, họ lại muốn cô làm gì nữa? Chính vì vậy, khi nói chuyện cùng ông Hứa Triển Phi, Thẩm Thanh tỏ ra đầy miễn cưỡng và tức giận.
Ngược lại, Hứa Triển Phi ra vẻ không để ý đến chuyện đó. Ông xua xua tay, đưa cốc trà lên miệng rồi nhã nhặn nói:
“Cô uống đi, trà sắp nguội rồi đấy.”
Thẩm Thanh tự nhủ với lòng mình phải cố giữ thái độ có văn hóa. Cô đưa cốc nước lên uống một cách chiếu lệ, sau đó hít một hơi dài và kiên nhẫn hỏi:
“Bác gọi cháu đến đây có việc gì không?” Lúc này, giọng nói của cô đã dịu dàng, nhỏ nhẹ như vốn có.
Hứa Triển Phi đưa mắt nhìn nhưng không hướng vào Thẩm Thanh, gương mặt đầy ẩn ý thoáng nét cười:
“Cô Thẩm và Khuynh Quyết có quan hệ thế nào?”
“Bạn bè thôi ạ.” Thẩm Thanh trả lời rành mạch.
“Chỉ là bạn bè, đơn giản thế thôi sao?”
Hứa Triển Phi dồn hết ánh mắt vào Thẩm Thanh, vẻ không tin lắm.
“Nếu không tin, vậy bác nghĩ bọn cháu có quan hệ thế nào ạ?”
Thẩm Thanh cười, lễ phép đáp lại tuy trong lòng không thoải mái. Bị một người mới quen được vài phút chất vấn về mối quan hệ với Khuynh Quyết, dù người đó là ba cô thì cô cũng không hài lòng.
“Cô Thẩm không cần quá cảnh giác như vậy. Tôi cũng chỉ tiện hỏi thôi.”
Hứa Triển Phi thuộc kiểu người biết điều khiển cảm xúc, ông mỉm cười. Nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh, ông đã hiểu đôi điều.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,-,Nét,Cười,Nơi,Ấy,-,phần,2,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 2 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết - Nét Cười Nơi Ấy - phần 2 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT2/3373