80s toys - Atari. I still have
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có-full

Lượt xem :
bao cô gái mộng ảo nghĩ rằng anh là người giàu có.

Nhưng giấc mơ ở bên cạnh một người đàn ông vô cùng hoàn hảo thì rất ngắn ngủi, số lượng cũng rất chừng mực, nếu như túi tiền không đủ sâu, tiền bạc không đủ hùng hậu thì không có tư cách ở bên cạnh anh.

Haizzz, đầu năm nghĩ tới đường tình yêu sao mà khó khăn quá.

- Ngải Tiểu Điềm, tôi khẳng định cô là một cô gái ngu xuẩn, một người đại ngu xuẩn! - Nghe xong tiếng gào khóc của cô, người bạn Rhona được xưng là chị em tốt trừng mắt lạnh lùng nhìn cô.

Tâm tình đã đủ buồn bực, nghe vậy, trái tim Ngải Điềm như bị ai đó hung hăng chọc một nhát, cột máu phún ra. Rhona còn nói:

- Được gặp gỡ cái người đàn ông vừa đẹp trai lại hư hỏng với số lượng có hạn kia mà may mắn của cậu, thế mà cậu lại để cho anh chạy mất! Cậu nên nhảy xuống biển đi, hay tớ sẽ mở cửa sổ tầng lầu hai ba rồi đẩy cậu xuống?

Thế giới rất nhỏ, duyên phận thật khéo, cô và Rhona mặc dù không làm việc cùng một công ty, nhưng hai công ty cùng có sản phẩm buôn bán ở cùng một tòa nhà, chỉ cách nhau mấy tầng, mỗi buổi trưa bọn họ lại gặp nhau, cùng ăn cơm trưa cùng nhau nói dóc.

- Có tiền không mua được chân tình, không phải cậu nói những lời này với mình sao? - Ngải Điềm nghiêm chỉnh kháng nghị.

- Những cô gái đến tuổi chúng ta, tìm được chân tình để làm cái rắm gì! Chẳng còn là những cô gái mười sáu, mười bảy tuổi dễ dàng tin vào truyện cổ tích. - Rhona hung ác liếc mắt nhìn cô gái ngu xuẩn một cái, còn nói: - Nếu không tìm được người phù hợp với lý tưởng, lại không muốn chịu thiệt, thì nên biết cách giải phóng, bỏ qua tất cả đi tìm cái gọi là thỏa mãn.

Ngải Điềm mới vừa bỏ trứng mặn vào trong miệng thiếu chút phun ra ngoài, cô mệt mỏi vỗ vỗ ngực vài cái, miệng hồ đồ nói ra lời an ủi

- Cậu quá phóng khoáng rồi!

- Đây không phải là phóng khoáng, cái này gọi là giải thoát. Ở tuổi của chúng ta, việc yêu và thương đã sớm không còn nữa, trọng điểm là tìm người đàn ông có thể cho ta thỏa mãn về tinh thần và thể xác mà thôi. Con gái trên đời rất nhiều, đợi chờ chỉ uổng phí mà thôi. - Rhona mới vừa nói xong, bên tay phải liền nhìn thấy có mấy người đàn ông đang đứng cười sặc sụa, bên tay trái còn có mấy cô gái phun sạch Hồng trà trong miệng ra, Ngải Điềm nặng nề nuốt xuống miếng trứng mặn, thiếu chút nữa đã bị bạn tốt làm cho chết nghẹn rồi.

- Khụ khụ khụ khụ. . . . . . Rhona nhỏ bé, cô thật là sắc bén đó.

- Đây không thể trách được, muốn trách, thì trách đàn ông quá hèn yếu - Rhona vừa nói ra, những cô gái đang ngồi bên cánh trái của cô điên cuồng đồng tình mà gật đầu, còn những người con trai ngồi bên cánh phải thì mặt mày trở nên đen xì.

Ngải Điềm đè thấp âm lượng, buồn rầu nói:

- Nhưng tiền người đàn ông kia dùng đều cho những quý bà chu cấp, cũng thường lui tới bên cạnh những người đó, tớ nghĩ rằng anh ấy không thích hợp với mình.

- Số lượng cực phẩm được như thế thì không nhiều, nếu cậu không nhanh tay giữ lấy thì chờ mua hàng nhái đi.

- Haizzz, chẳng lẽ cậu muốn tớ quay đầu lại tìm anh ấy sao? – Con gái thì nên làm như thế sao? Bỏ cả hư vinh và lòng tự trọng?

- Quay đầu lại tìm anh ấy thì sao nào, rất hợp lý, nếu như anh ta giống như cậu hình dung thì được xem là cực phẩm; đổi lại là mình, dù anh ta ở chân trời góc biển nào tớ cũng phải lật tung mọi thứ để tìm ra anh ta, sau đó đem anh lên giường ép cho khô.

Nhìn đến ánh mắt bốc lửa của bạn tốt, Ngải Điềm không khỏi run mình. - Không cần hung ác như thế chứ . . . . . .

- Cho nên mới nói cậu ngu xuẩn. - Rhona tiếc việc mình rèn sắt không thành thép mắng. - Nếu anh ấy nói muốn cùng cậu tiếp tục, miếng thịt béo đã tới miệng vì sao cậu không ăn? Ngu xuẩn mà!

Ngải Điềm nghe câu nói đó, đáy lòng thật buồn bực, bữa cơm trưa nay, hoàn toàn không có biện pháp tiêu hóa, đến buổi chiều cố gắng nuốt tất cả vào dạ dày để tiếp tục làm việc.

Cô mất tinh thần nghiêm trọng trong cả ngày hôm nay, thật vất vả mới cầm cự đến giờ tan việc, bước ra khỏi tòa nhà lớn ở Đài Bắc, nhìn những ánh đèn đường rực rỡ, mây tím chầm chậm trôi.

Khép lại những mệt mỏi mặc chiếc áo khoác màu trắng vào, Ngải Điềm ngẩng đầu nhìn lối đi xuống lầu, thấy những chậu cây thông mừng giáng sinh, đột nhiên nhớ tới hôm nay là đêm Giáng sinh, khó trách vừa đúng sáu giờ mọi người liền rời khỏi công ty, cứ như trong công ty có quỷ ám vậy.

Ngải Điềm thở dài một hơi, xoa xoa đôi tay, đem nửa gương mặt vùi vào khăn quàng cổ, ánh mắt buông xuống, nhìn chằm chằm đế giày của mình và bước đi. Nhìn những đôi tình nhân đang ân ái trên phố phường, chẳng suy tư hôm nay mình phải ăn tối với món gì, cô đưa tầm mắt nhìn vào một cửa hàng nhỏ, tiện tay dò xét các món ăn, tiện mắt nhìn qua một chút, cô chọn cơm với thịt gà Kanto.

Trả tiền xong, cô mệt mỏi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, đột nhiên chạm mặt cô gái mà có đánh chết cô cũng chẳng muốn chạm mặt.

- Ơ, Điềm Điềm. - Thái Vi một thân toàn là quần áo hàng hiệu, trực giác liền rơi vào người của Ngải Điềm đang cố giả chết.

Ngải Điềm gượng cười. - Hi, thật là trùng hợp. - Tại sao cái bà tám này cứ như một con gián nhỏ cố tình bám lấy cô? Hôm nay thật không muốn gặp cô ta mà!

- Bữa tối cậu tính ăn như thế này đó hả? Không thể nào?! - Thái Vi khoa trương thét lên. - Quá bi thảm đi! Hôm nay là đêm Giáng sinh, sao cậu không đi ăn bữa tối lãng mạn với người bạn trai giàu có là tổng giám đốc ấy? Thật là ngại nhé! Sẽ không phải vừa từ đảo về liền chia tay đó chứ?

Trong lòng Ngải Điềm rắc một cái, nụ cười trên mặt cũng biến mất không dấu vết, bàn lặng lẽ siết chặt hộp cơm trong tay.

- Tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi, Zack quá bận rộn, chúng tớ dự định sẽ dùng bữa tối chung vào ngày mai, nên bữa tối lãng mạn không dùng hôm nay được, tối nay tớ phải tận lực tiết kiệm để ngày mai chiến đấu chứ.

- Thật không?. - Thái Vi lên mặt chất vấn.

- Anh ấy là tổng giám đốc một công ty lớn, hết cách rồi, mỗi phút mỗi giây đều rất bận, không được thoải mái như chồng cậu, có thể cùng cậu ăn bữa tối lãng mạn ngay đêm Giáng sinh, nhưng trách sao được, tớ là bạn gái của anh ấy, phải thông cảm cho anh ấy. - Ngải Điềm thở nhẹ ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Tôi không có thời gian, Bye. - Thái Vi tức giận nhìn cô.

- Bye. - Ngải Điềm mỉm cười, nhấc chân không đợi chờ, liều mình bước về con đường phía trước.

Đi vào công viên nhỏ quen thuộc, Ngải Điềm suy sụp hạ hai vai xuống, chán nản ngồi bịch xuống ghế, cầm hợp cơm nóng, lỗ mũi ê ẩm, cô thật sự muốn khóc một trận.

Haizzz, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Phùng má giả làm người mập đợi chờ đến ngày tháng nào đó? Nhất thời khiến cho mình vui vẻ lên, nhưng vì sao lòng vậy khó chịu như thế, cuộc sống của cô quá nhiều khổ ải.

Cầm miếng thịt gà lên gặm, Ngải Điềm hít một hơi dài, chóp mũi hồng lên, hốc mắt chẳng có tiền đồ mà đỏ ửng.

Nhìn bầu trời đêm huyễn hoặc, đèn phố phường rực rỡ, ở phía xa có một đôi tình nhân đang nhìn nhau cười, họ trao đổi quà cho nhau, chỉ mình cô ngồi cô đơn trong công viên, bên cạnh có mấy con chó lang thang đang nhìn chằm chằm vào cô, mắt lộ vẻ hung ác, tình cảnh này là sao?.

Một cơn gió lạnh quất vào mặt cô, bên chân lẩn quẩn vài chiếc lá khô, cô nhấp một hớp canh nóng, dạ dày dần ấm lên, nhưng đáy lòng vẫn là sự trống rỗng.

Chén súp bị bỏ quá nhiều bột ngọt khiến đầu lưỡi cô tê dại, cô cắn một miếng gà Kantō, sau đó mở hộp cơm nấm ra, cắn một miếng nhỏ, nhưng chẳng thể nào nuốt trôi.

Có lẽ, phần cơm này cô nuốt không nổi rồi, cô chỉ có thể nuốt vào uất ức và khổ sở mà thôi. Có lẽ vì quá đau khổ, cho nên nuốt không trôi, càng chẳng biết gì sao mình lại bi thảm như hiện tại.

Ngẩn người trong chốc lát, Ngải Điềm cắn một miếng cơm nấm rồi bỏ nó xuống đất, bầy chó lang thang nhanh chóng tiến lại ngậm nó vào mồm và tha đi nơi khác.

Cô lấy chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác ra, nhấn một dãy số tưởng đã quên nhưng không ngờ nó vẫn nằm trong đầu, đè xuống nút send.

Khi đó, cô quả quyết anh sẽ nhanh chóng bắt máy, nhất định sẽ đả thương lòng tự trọng của cô?

Chuông reo thật lâu, cô hít hít chóp mũi, đang muốn đè xuống nút kết thúc, điện thoại chợt thông, một giọng nói đàn ông quen thuộc liền vang lên.

- Là tôi. . . . . . Ngải Điềm. – Cô rũ lông mi dài xuống, vẻ mặt hốt hoảng, một tay níu chặt áo khoác.

- Tôi biết. – Anh dùng một giọng điệu không cao không thấp, không thể đoán được anh đang vui mừng hay đang tức giận.

- Anh. . . . . . Đang bận sao?

- Ừ.

- Thôi, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, Bye

- Ngải Điềm, cô còn muốn lừa dối chính mình đến bao giờ nữa? – Người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại cau mày, anh không vui khi cô nửa đường liền bỏ cuộc.

- À không phải, anh đang bận, tôi chờ anh hết bận rồi gọi lại – Cô cười nhẹ, chính cô cũng biết đó là một nụ cười khô khốc.

- Cô đang ở đâu?

- Hắc hắc, ở trong lòng anh. - Mới vừa nói xong, cô liền cảm thấy ớn lạnh, tuyệt không buồn cười, sờ mũi một cái liền nói chỗ mình đang ở cho anh

- Ở đó đợi tôi – Anh phân phó xong, cũng không đợi cô trả lời, lập tức cúp điện thoại.

Mười lăm phút qua sau, một thân hình cao lớn đã xuất hiện tại công viên nhỏ, khi đó cô đang ngồi trên một băng ghế dài, cả trái tim đều chua xót.

Không phải loại bi ai làm lòng chua xót, mà vì, cuối cùng cũng có một người đàn ông đặc biệt đi đến chỗ cô, khiến lòng cô mừng như điên nên lòng mới chua xót.

Anh mặc một bộ đồ Tây màu xám đậm, áo khoác dài tới gối mà đen, được may bằng chất liệu len dày, đường may được cắt xén tao nhã, càng tô điểm cho vẻ đẹp anh tuấn của anh.

Khi người đàn ông xinh đẹp đó đi về phía cô, dừng ở trước mặt cô, khiến Ngải Điềm có chút bối rối. Người đàn ông này thật đẹp, quá anh tuấn, khiến cô kìm lòng không nổi. . . . . .

- Cô muốn ngồi đây ngẩng ngơ ước hẹn cùng lũ chó lang thang, hay lên xe nhận không khí ấm áp? - Đưa bàn tay to lớn ra trước mặt cô, Tề Trọng Khải để lộ vẻ mặt không khiên nhẫn nghe cô giải thích.

- Tôi. . . . . .

Ngải Điềm yếu đuối, nhưng không đợi cô trả lời, mấy giây sau đã bị Tề Trọng Khải kéo dậy, nửa ôm nửa níu lôi cô ra khỏi công viên, sau đó bị anh thô lỗ nhét vào trong xe hơi Bentley.

Đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt, Tề Trọng Khải đem cô gái trong ngực đẩy tới vách tường cạnh cầu thang, nâng gương mặt lạnh lẽo cô lên ra sức hôn, ra sức mở lòng để cho hai linh hồn được hòa quyện vào nhau

Không ngờ cô còn nhớ nhung anh hơn tượng tưởng của mình

Chỉ còn mười bậc thang nữa đã vào đến phòng ngủ, nhưng dục vọng như sóng nhiệt, anh ngay cả một giây đợi chờ cũng không thể.

Anh cũng chẳng ngờ mình lại có nhiệt tình với cô gái này như thế.

Nhận được điện thoại của cô, anh chẳng có một giây suy tư, lập tức đi tới bên cạnh cô. Anh nghĩ là mình muốn xem vẻ mặt hối hận của cô, muốn cô biết cô thật ra cũng rất quan tâm anh, giữa bọn họ không phải chỉ có quan hệ chủ - tớ.

Một lần lại một lần muốn hòa quyện lẫn
<<1 ... 1011121314 ... 18>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
XtScript Error: Timeout. Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1590/3274