Tiểu thuyết Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có-full
Lượt xem : |
ấp.
Cô biết về chuyện tình dục anh hết sức mạnh mẽ, anh ở trên giường nhiệt tình thiêu đốt cả đêm cũng không mệt mỏi, anh thích vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô . . . . .
- Tiểu Điềm, lần này chúng ta làm từ phía sau. - Anh choàng tay ra sau lưng cô, dùng giọng nói quyến rũ thì thầm vào tay cô.
- . . . . . . Ừ. - Không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh, cô thẹn thùng gật đầu, lần nữa ném mình vào mê cung ham muốn của anh.
Bàn tay ấm áp nâng nhũ hoa trắng noãn lên, ngón cái thô kệch lượn quanh mấy vòng, khơi màu những ngọt ngào và giúp cô khuây khỏa hơn.
Đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên cánh tai cô, để lại vết hôn nhạt, cô thoải mái yêu kiều, thân thể mới vừa hưởng qua một lần cao trào nhưng vẫn nhảy cảm như cũ.
Khe mông ửng hồng vì bị anh xoa bóp, tử cung ướt đẫm cũng không ngừng co rụt lại, hoa huyệt đang giữ lấy vật nam thô cứng, lửa nóng ôm trọn lấy khối thịt của anh.
Cô không kiên nhẫn lắc cái mông, anh khòm xuống cúi cười thầm:
- Muốn?.
Lúc vừa nói xong, anh liền thấy đôi tay cô đỏ bừng, thân thể trắng nõn nà khẽ run rẩy.
Anh đùa với cô, cố ý chuyển động nhè nhẹ, bụng dưới khẽ uốn lượn, khối thịt cứng nghiền nát nơi non mềm, tỉ mỉ chiếm lấy.
Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác bên dưới ướt đẫm, đôi tay chỉ có thể vô lực níu lấy cái gối mềm, gương mặt tựa như khổ sở nằm xuống gối.
- A a. . . . . . – Anh giữ cơ thể cô, giữ chặt cái hông trắng noãn của cô, dùng sức đưa vật nóng đi vào, nhiệt trướng mang theo lửa nóng cắm sâu vào động mật, huyệt hoa mềm mại lập tức co rúc lại .
- Đừng nóng vội, chúng ta có một cả đêm – Anh mỉm cười, tròng mắt âm trầm bởi vì dục vọng mà tối tăm, vặn gương mặt của cô ra, nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ gió đêm réo rắc, nhưng hai cơ thể vẫn đang thêu đốt lẫn nhau. . . . . .
Qua đêm giao thừa, Ngải Điềm lôi kéo Tề Trọng Khải đến A Lý Sơn nhìn mặt trời mọc bởi vì đây là tâm nguyện nhiều năm qua của cô.
Cô mơ ước, ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, hít thở không khí trong lành, cùng người trong lòng đắp chung một tắm chăn, uống cà phê nóng khiến cho tinh thần thoải mái. Nhưng cả hai đều không được ngủ, thay phiên kể chuyện cười, ra câu đố, chia sẻ quá khứ cùng hiện tại với nhau, sau đó dưới ánh mặt trời đầu tiên trao nụ hôn chân thành.
- Đây thật ước mơ nhàn chán và ngu ngốc nhất anh được nghe. - Sau khi nghe xong, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới, Tề Trọng Khải lạnh lùng phun câu này.
Ngải Điềm như bị tên bắn trúng suýt nữa hộc máu, nhưng lại không thể không thừa nhận, giấc mộng này quá giống một ông cụ, ngay cả cô gặm nó cũng thấy đau răng.
Haizzzz, không thể trách cô, dù sao cũng là thiếu nữ đang độ tuổi mộng mơ, coi như so với hiện tại hơn kém mười năm đi, dĩ nhiên bị khiêm tốn của nó đập chết rồi.
Một đợt gió lạnh thấu xương tủy thổi qua, Ngải Điềm vì lạnh mà run lẩy bẩy, kéo cái mền, đem mình co rút thành một quả cầu, Tề Trọng Khải bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cô vào ngực, dùng nhiệt độ mình ủ ấm cho cơ thể cô.
- Dòng nước lạnh đột kích, không đợi ở trong chăn, ít hôm nữa chạy đến đỉnh núi cũng không muộn, như vậy sẽ vui vẻ hơn?
- Ô, em không biết nơi này lạnh như thế – Môi nhỏ mím lại, hàm răng run lên.
- Cũng đã sắp qua năm mới rồi, vẫn không thấy mặt trời mọc, mí mắt em đừng có đóng lại nhé!
Tề Trọng Khải buông mày xuống, ngoài miệng quát lạnh, đáy mắt phát ra ánh hào quang chói lọi, thích xem cô gái nhỏ lấy đôi má hồng cọ vào lồng ngực anh, giống như nằm tựa vào lòng anh, một hình ảnh vô cùng thân mật.
- Biết, thật nhiều lời. - Cô lầu bầu, mí mắt lại như thấy những tiểu tinh linh bướng bỉnh không ngừng nhảy múa, không tiếng động thúc giục cô chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết lạnh quá, nhưng lồng ngực anh lại như lò lửa lớn, đem cơ thể cô ủ ấm, không khí chung quanh bọn họ vô cùng an tĩnh, đám người huyên náo phía xa giống như thể họ thuộc về một thế giới khác.
- Đúng rồi, dường như em quên hỏi tên tiếng Trung của anh. – Tay cô ôm chặt thắt lưng anh, như chú gấu koala dính sát vào cơ thể mẹ nó, hấp thu hương thơm quen thuộc của anh.
- Anh có thói quen dùng tên tiếng anh. - Tâm anh rung động, nhàn nhạt đưa tầm mắt đi nơi khác.
- Anh sẽ không phải tên Tề Anh Tuấn hay Tề Tuấn Nam ... chứ? - Không phát hiện ánh mắt kỳ quái của anh, cô ngáp một cái, cười hỏi.
- Không, nói ra sợ làm em kinh ngạc đó.
- Ha, có thật không? Đó nhất định là một cái tên siêu cấp buồn cười? Khó trách anh không muốn nói, thì ra là sợ em cười à.
- Không phải sợ em cười, là sợ em nghe xong sẽ xoay người chạy mất. – Anh đưa một đôi mắt phức tạp, nghiêng người nhìn cô, cô đang điều chỉnh một tư thế thoải mái trong ngực anh, trên môi cười lộ ra một lúm đồng tiền ngọt ngào như hoa, khiến lòng anh trầm xuống, trong đầu xuất hiện cảm giác phiền não.
- Kinh khủng như thế sao? – Cô nhéo gò má của mình một cái, cố để mình tỉnh táo hơn.
- Đúng, chính là rất kinh khủng, cho nên em không nên hỏi.
- Được rồi, xem anh để ý thế, em bỏ qua cho anh, sau này cứ gọi anh là Zack.
Nhìn cô tràn đầy tin cậy, khuôn mặt tươi cười, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, một cảm giác ái náy lưu động. Giấu giếm cô, đến tột cùng là đúng hay sai? Anh phải đợi đến bao giờ mới có thể thẳng thắn nói cho cô biết?
Nhưng anh lại lo lắng, ngộ nhỡ cô biết sự thật thì sao, tình cảm dành cho anh có biến chất hay không? Dù sao, trộn tiền bạc với tình cảm, cuối cùng sẽ không có lâu dài, cũng không phải là thứ anh muốn có trong tình yêu.
Anh không quên được phút giây cô say chếnh choáng, hứa hẹn sẽ cố gắng cho anh có một cuộc sống xa hoa, cô là một cô gái ngây thơ lại không có so đo, thế mà lúc ấy lại vô cùng nghiêm túc. Hình ảnh đó in dấu thật sâu trong lòng anh, mở ra một phong cảnh vô cùng mỹ mãn.
Cái loại cô gái ngốc như thế này lại làm anh nhập tâm kiên trì yêu thương, anh sợ rằng khi cô biết được thân phận anh thì tình cảm ấy bị thay đổi?
Mỗi khi nghĩ đến đây, anh lại chẳng muốn bước đến hai chữ “sự thật”. Nhưng anh cũng biết, lừa gạt cô như thế là không công bằng cho cô, cũng không thể lừa gạt cả đời. . . . . .
Tề Trọng Khải đột nhiên sửng sốt, giật mình khi anh bắt đầu dùng từ “cả đời” để nghĩ về một cô gái, một cỗ nhiệt nóng chảy trào trong tim anh.
Anh giờ đã nổi lên ý niệm dây dưa cả đời với Tiểu Điềm! Ngay cả anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện này.
Thế nhưng cũng không kỳ quái, cô thẳng thắn và đơn thuần như thế, bị anh ăn nói chanh chua cả trăm lần cũng không tức giận, thậm chí còn mếu máo phản kích, hoặc là ngơ ngác mặc anh khi dễ.
Ôi Trời! Nghĩ đến cảnh mỗi phút mỗi giây hai người đều bên cạnh nhau, thế nhưng anh lại không cảm thấy ngán ngẫm, ngược lại có gan, hy vọng có thể đem những ngọt ngào tích lũy sâu hơn trong đáy lòng.
Đang lúc nội tâm kích động, đồng hồ báo thức trong di động đột nhiên vang lên, Ngải Điềm đang nằm ngủ trong ngực Tề Trọng Khải chấn động một chút, chậm lụt mở hai mắt ra, sau đó vội vàng kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ.
- Thời khắc chuyển giao năm mới chỉ còn lại một phút! – Đôi mắt Ngải Điềm trở nên hưng phấn, gương mặt đang đỏ giữa cái lạnh của đông trở nên ửng hồng, nhìn người đàn ông bên cạnh cười thật tươi.
Ánh mắt anh chạm đến này nụ cười ấm áp ấy, tâm Tề Trọng Khải hung hăng như bị ai đánh, cảm giác đáy lòng có một cái hố sâu, sau đó điền vào đủ loại cảm xúc liên quan đến cô.
Anh yêu cô gái này, yêu sâu nặng, yêu đến đầu óc choáng váng, yêu đến có thể cùng cô đi đến cùng trời cuối đất, không than không oán. . . . . .
- Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn. . . . . . Ưmh ưmh ưmh, phạm quy á! - Đếm ngược chưa kết thúc, cái miệng nhỏ vì lạnh mà phát run đã bị anh chặn lại.
Thở phì phò —— phanh
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời, nơi xa còn có màn pháo hoa rực rỡ, những ánh lửa đủ màu sắc chiếu khắp màn đêm, ánh chớp muôn sắc màu khiến người ta phải ngẩng cổ lên nhìn.
Cô bị anh ôm vào trong ngực, môi non mềm bị anh hôn đến sưng đỏ, đầu lưỡi của cô trở thành một mảnh tê dại, giống như đang nếm rượu Brandy. . . . . .
Cô khẳng định anh không uống rượu, đây chẳng qua là một loại hình dung, nụ hôn của anh luôn để cho cô lâng lâng, giống như ngậm một ngụm rượu mạnh trong miệng, từ thân truyền đến tâm, khiến cả người ấm lên.
Rét lạnh ngày đông không còn, bọn họ đắp chung một cái chăn, đem tất cả quay về thế giới hai người, gió lạnh thổi tới cũng giống như đang dùng giai điệu của mình nói lời chúc phúc.
- Năm mới vui vẻ - Hôn xong, anh tựa đầu vào trán cô, mỉm cười chúc mừng.
- Năm mới. . . . . . Vui vẻ. – Cô xấu hổ rũ lông mi xuống, khóe miệng len lén cong lên.
- Năm mới tặng anh quà gì, lấy ra – Anh mở rộng lòng bàn tay ra yêu cầu.
- Hả? Cái gì? Tặng quà? – Cô không có chuẩn bị quà.
- Bình thường trong năm mới, anh đều được phụ nữ tặng quà, nếu không phải là chìa khóa chiếc xe cao cấp, cũng là chìa khóa một căn hộ sang trọng, mộc mạc một chút cũng có đồng hồ kim cương hoặc chiếc nhẫn kim cương. – Anh vung sóng mắt lên hấp dẫn mê người, hô hấp và lời nói vô cùng tự nhiên.
Nghe vậy, Ngải Điềm bối rối rồi. Những thứ anh kể trên, chính cô cũng không thể mơ đến ngày mình được chạm vào nó, chứ đừng nói là mua tặng cho anh mỗi dịp năm mới?
Ảo não buồn tủi, móc từ trong túi ra được một đồng xu nhỏ, cô chỉ cảm thấy khó xử trong chốc lát, sau đó đặt đồng xu vào tay anh.
Tề Trọng Khải nhíu mày, buồn cười nhìn cô.
- Cứ như vậy? Quà tặng năm mới của anh là một đồng xu? – Hai gò má của Ngải Điềm đỏ bừng, tâm không dám động – Anh đừng xem thường đồng xu này nhé, nó là tiền ước nguyện đó.
- Tiền ước nguyện? – Đôi vai của Tề Trọng Khải khẽ run, rất không kiên nhẫn đợi cô hát xong bài diễn thuyết.
- Ừ! – Cô gật đầu thật mạnh, thầm khen mình quá thông minh, không có đổi nghề đi làm Tiểu Thuyết Gia thật là đáng tiếc. – Anh đem nó đặt dưới gối nằm, mỗi ngày trước lúc ngủ thành tâm khấn nguyện, đợi đến lúc khẩn cấp, anh mới có thể cầm nó ra ngoài.
- Lấy nó ra có thể làm cái gì? - Anh cảm giác mình nhịn cười đến sắp vỡ bụng rồi.
- Thì tìm em giúp anh thực hiện lời hứa – Cô có cảm giác câu truyện mình viết vô cùng lãng mạn –Em sẽ là thiên thần nhỏ giúp anh thực hiện ước nguyện, đợi đến khi anh biết được mình hy vọng điều gì, thì đem đồng xu nhỏ này đưa cho em... em sẽ giúp anh thực hiện nó. Nhưng mà em nói trước, nguyện vọng không được phép xa rời thực tế.
- Như thế nào gọi là quá xa thực tế?
- Khụ khụ, chính là xe thể thao, đồng hồ nổi tiếng, khu nhà cấp cao… là xa rời thực tế. - Sắc mặt của cô có chút áy náy.
- Cho nên ước nguyện cũng phải có hạn ngạch hay sao
- Dĩ nhiên! - Không có hạn ngạch sao được, cô đem mình bán thân cho ba mẹ hay một động chứa, cũng không đủ mua cho anh một xe thể thao cao cấp.
Tề Trọng Khải thở dài, mở bàn tay của cô ra, chuyển đồng xu nhỏ qua cho cô.
Ngải Điề
QUAY LẠICô biết về chuyện tình dục anh hết sức mạnh mẽ, anh ở trên giường nhiệt tình thiêu đốt cả đêm cũng không mệt mỏi, anh thích vùi mình vào cơ thể ấm áp của cô . . . . .
- Tiểu Điềm, lần này chúng ta làm từ phía sau. - Anh choàng tay ra sau lưng cô, dùng giọng nói quyến rũ thì thầm vào tay cô.
- . . . . . . Ừ. - Không cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh, cô thẹn thùng gật đầu, lần nữa ném mình vào mê cung ham muốn của anh.
Bàn tay ấm áp nâng nhũ hoa trắng noãn lên, ngón cái thô kệch lượn quanh mấy vòng, khơi màu những ngọt ngào và giúp cô khuây khỏa hơn.
Đầu lưỡi mềm mại liếm nhẹ trên cánh tai cô, để lại vết hôn nhạt, cô thoải mái yêu kiều, thân thể mới vừa hưởng qua một lần cao trào nhưng vẫn nhảy cảm như cũ.
Khe mông ửng hồng vì bị anh xoa bóp, tử cung ướt đẫm cũng không ngừng co rụt lại, hoa huyệt đang giữ lấy vật nam thô cứng, lửa nóng ôm trọn lấy khối thịt của anh.
Cô không kiên nhẫn lắc cái mông, anh khòm xuống cúi cười thầm:
- Muốn?.
Lúc vừa nói xong, anh liền thấy đôi tay cô đỏ bừng, thân thể trắng nõn nà khẽ run rẩy.
Anh đùa với cô, cố ý chuyển động nhè nhẹ, bụng dưới khẽ uốn lượn, khối thịt cứng nghiền nát nơi non mềm, tỉ mỉ chiếm lấy.
Cô phát ra tiếng rên rỉ nhỏ, cảm giác bên dưới ướt đẫm, đôi tay chỉ có thể vô lực níu lấy cái gối mềm, gương mặt tựa như khổ sở nằm xuống gối.
- A a. . . . . . – Anh giữ cơ thể cô, giữ chặt cái hông trắng noãn của cô, dùng sức đưa vật nóng đi vào, nhiệt trướng mang theo lửa nóng cắm sâu vào động mật, huyệt hoa mềm mại lập tức co rúc lại .
- Đừng nóng vội, chúng ta có một cả đêm – Anh mỉm cười, tròng mắt âm trầm bởi vì dục vọng mà tối tăm, vặn gương mặt của cô ra, nghiêng người đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Ngoài cửa sổ gió đêm réo rắc, nhưng hai cơ thể vẫn đang thêu đốt lẫn nhau. . . . . .
Qua đêm giao thừa, Ngải Điềm lôi kéo Tề Trọng Khải đến A Lý Sơn nhìn mặt trời mọc bởi vì đây là tâm nguyện nhiều năm qua của cô.
Cô mơ ước, ngồi dưới bóng cây, tựa lưng vào thân cây, hít thở không khí trong lành, cùng người trong lòng đắp chung một tắm chăn, uống cà phê nóng khiến cho tinh thần thoải mái. Nhưng cả hai đều không được ngủ, thay phiên kể chuyện cười, ra câu đố, chia sẻ quá khứ cùng hiện tại với nhau, sau đó dưới ánh mặt trời đầu tiên trao nụ hôn chân thành.
- Đây thật ước mơ nhàn chán và ngu ngốc nhất anh được nghe. - Sau khi nghe xong, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên dưới, Tề Trọng Khải lạnh lùng phun câu này.
Ngải Điềm như bị tên bắn trúng suýt nữa hộc máu, nhưng lại không thể không thừa nhận, giấc mộng này quá giống một ông cụ, ngay cả cô gặm nó cũng thấy đau răng.
Haizzzz, không thể trách cô, dù sao cũng là thiếu nữ đang độ tuổi mộng mơ, coi như so với hiện tại hơn kém mười năm đi, dĩ nhiên bị khiêm tốn của nó đập chết rồi.
Một đợt gió lạnh thấu xương tủy thổi qua, Ngải Điềm vì lạnh mà run lẩy bẩy, kéo cái mền, đem mình co rút thành một quả cầu, Tề Trọng Khải bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười, không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm cô vào ngực, dùng nhiệt độ mình ủ ấm cho cơ thể cô.
- Dòng nước lạnh đột kích, không đợi ở trong chăn, ít hôm nữa chạy đến đỉnh núi cũng không muộn, như vậy sẽ vui vẻ hơn?
- Ô, em không biết nơi này lạnh như thế – Môi nhỏ mím lại, hàm răng run lên.
- Cũng đã sắp qua năm mới rồi, vẫn không thấy mặt trời mọc, mí mắt em đừng có đóng lại nhé!
Tề Trọng Khải buông mày xuống, ngoài miệng quát lạnh, đáy mắt phát ra ánh hào quang chói lọi, thích xem cô gái nhỏ lấy đôi má hồng cọ vào lồng ngực anh, giống như nằm tựa vào lòng anh, một hình ảnh vô cùng thân mật.
- Biết, thật nhiều lời. - Cô lầu bầu, mí mắt lại như thấy những tiểu tinh linh bướng bỉnh không ngừng nhảy múa, không tiếng động thúc giục cô chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết lạnh quá, nhưng lồng ngực anh lại như lò lửa lớn, đem cơ thể cô ủ ấm, không khí chung quanh bọn họ vô cùng an tĩnh, đám người huyên náo phía xa giống như thể họ thuộc về một thế giới khác.
- Đúng rồi, dường như em quên hỏi tên tiếng Trung của anh. – Tay cô ôm chặt thắt lưng anh, như chú gấu koala dính sát vào cơ thể mẹ nó, hấp thu hương thơm quen thuộc của anh.
- Anh có thói quen dùng tên tiếng anh. - Tâm anh rung động, nhàn nhạt đưa tầm mắt đi nơi khác.
- Anh sẽ không phải tên Tề Anh Tuấn hay Tề Tuấn Nam ... chứ? - Không phát hiện ánh mắt kỳ quái của anh, cô ngáp một cái, cười hỏi.
- Không, nói ra sợ làm em kinh ngạc đó.
- Ha, có thật không? Đó nhất định là một cái tên siêu cấp buồn cười? Khó trách anh không muốn nói, thì ra là sợ em cười à.
- Không phải sợ em cười, là sợ em nghe xong sẽ xoay người chạy mất. – Anh đưa một đôi mắt phức tạp, nghiêng người nhìn cô, cô đang điều chỉnh một tư thế thoải mái trong ngực anh, trên môi cười lộ ra một lúm đồng tiền ngọt ngào như hoa, khiến lòng anh trầm xuống, trong đầu xuất hiện cảm giác phiền não.
- Kinh khủng như thế sao? – Cô nhéo gò má của mình một cái, cố để mình tỉnh táo hơn.
- Đúng, chính là rất kinh khủng, cho nên em không nên hỏi.
- Được rồi, xem anh để ý thế, em bỏ qua cho anh, sau này cứ gọi anh là Zack.
Nhìn cô tràn đầy tin cậy, khuôn mặt tươi cười, trái tim Tề Trọng Khải co rụt lại, một cảm giác ái náy lưu động. Giấu giếm cô, đến tột cùng là đúng hay sai? Anh phải đợi đến bao giờ mới có thể thẳng thắn nói cho cô biết?
Nhưng anh lại lo lắng, ngộ nhỡ cô biết sự thật thì sao, tình cảm dành cho anh có biến chất hay không? Dù sao, trộn tiền bạc với tình cảm, cuối cùng sẽ không có lâu dài, cũng không phải là thứ anh muốn có trong tình yêu.
Anh không quên được phút giây cô say chếnh choáng, hứa hẹn sẽ cố gắng cho anh có một cuộc sống xa hoa, cô là một cô gái ngây thơ lại không có so đo, thế mà lúc ấy lại vô cùng nghiêm túc. Hình ảnh đó in dấu thật sâu trong lòng anh, mở ra một phong cảnh vô cùng mỹ mãn.
Cái loại cô gái ngốc như thế này lại làm anh nhập tâm kiên trì yêu thương, anh sợ rằng khi cô biết được thân phận anh thì tình cảm ấy bị thay đổi?
Mỗi khi nghĩ đến đây, anh lại chẳng muốn bước đến hai chữ “sự thật”. Nhưng anh cũng biết, lừa gạt cô như thế là không công bằng cho cô, cũng không thể lừa gạt cả đời. . . . . .
Tề Trọng Khải đột nhiên sửng sốt, giật mình khi anh bắt đầu dùng từ “cả đời” để nghĩ về một cô gái, một cỗ nhiệt nóng chảy trào trong tim anh.
Anh giờ đã nổi lên ý niệm dây dưa cả đời với Tiểu Điềm! Ngay cả anh cũng chẳng thể tưởng tượng nổi chuyện này.
Thế nhưng cũng không kỳ quái, cô thẳng thắn và đơn thuần như thế, bị anh ăn nói chanh chua cả trăm lần cũng không tức giận, thậm chí còn mếu máo phản kích, hoặc là ngơ ngác mặc anh khi dễ.
Ôi Trời! Nghĩ đến cảnh mỗi phút mỗi giây hai người đều bên cạnh nhau, thế nhưng anh lại không cảm thấy ngán ngẫm, ngược lại có gan, hy vọng có thể đem những ngọt ngào tích lũy sâu hơn trong đáy lòng.
Đang lúc nội tâm kích động, đồng hồ báo thức trong di động đột nhiên vang lên, Ngải Điềm đang nằm ngủ trong ngực Tề Trọng Khải chấn động một chút, chậm lụt mở hai mắt ra, sau đó vội vàng kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ.
- Thời khắc chuyển giao năm mới chỉ còn lại một phút! – Đôi mắt Ngải Điềm trở nên hưng phấn, gương mặt đang đỏ giữa cái lạnh của đông trở nên ửng hồng, nhìn người đàn ông bên cạnh cười thật tươi.
Ánh mắt anh chạm đến này nụ cười ấm áp ấy, tâm Tề Trọng Khải hung hăng như bị ai đánh, cảm giác đáy lòng có một cái hố sâu, sau đó điền vào đủ loại cảm xúc liên quan đến cô.
Anh yêu cô gái này, yêu sâu nặng, yêu đến đầu óc choáng váng, yêu đến có thể cùng cô đi đến cùng trời cuối đất, không than không oán. . . . . .
- Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn. . . . . . Ưmh ưmh ưmh, phạm quy á! - Đếm ngược chưa kết thúc, cái miệng nhỏ vì lạnh mà phát run đã bị anh chặn lại.
Thở phì phò —— phanh
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời, nơi xa còn có màn pháo hoa rực rỡ, những ánh lửa đủ màu sắc chiếu khắp màn đêm, ánh chớp muôn sắc màu khiến người ta phải ngẩng cổ lên nhìn.
Cô bị anh ôm vào trong ngực, môi non mềm bị anh hôn đến sưng đỏ, đầu lưỡi của cô trở thành một mảnh tê dại, giống như đang nếm rượu Brandy. . . . . .
Cô khẳng định anh không uống rượu, đây chẳng qua là một loại hình dung, nụ hôn của anh luôn để cho cô lâng lâng, giống như ngậm một ngụm rượu mạnh trong miệng, từ thân truyền đến tâm, khiến cả người ấm lên.
Rét lạnh ngày đông không còn, bọn họ đắp chung một cái chăn, đem tất cả quay về thế giới hai người, gió lạnh thổi tới cũng giống như đang dùng giai điệu của mình nói lời chúc phúc.
- Năm mới vui vẻ - Hôn xong, anh tựa đầu vào trán cô, mỉm cười chúc mừng.
- Năm mới. . . . . . Vui vẻ. – Cô xấu hổ rũ lông mi xuống, khóe miệng len lén cong lên.
- Năm mới tặng anh quà gì, lấy ra – Anh mở rộng lòng bàn tay ra yêu cầu.
- Hả? Cái gì? Tặng quà? – Cô không có chuẩn bị quà.
- Bình thường trong năm mới, anh đều được phụ nữ tặng quà, nếu không phải là chìa khóa chiếc xe cao cấp, cũng là chìa khóa một căn hộ sang trọng, mộc mạc một chút cũng có đồng hồ kim cương hoặc chiếc nhẫn kim cương. – Anh vung sóng mắt lên hấp dẫn mê người, hô hấp và lời nói vô cùng tự nhiên.
Nghe vậy, Ngải Điềm bối rối rồi. Những thứ anh kể trên, chính cô cũng không thể mơ đến ngày mình được chạm vào nó, chứ đừng nói là mua tặng cho anh mỗi dịp năm mới?
Ảo não buồn tủi, móc từ trong túi ra được một đồng xu nhỏ, cô chỉ cảm thấy khó xử trong chốc lát, sau đó đặt đồng xu vào tay anh.
Tề Trọng Khải nhíu mày, buồn cười nhìn cô.
- Cứ như vậy? Quà tặng năm mới của anh là một đồng xu? – Hai gò má của Ngải Điềm đỏ bừng, tâm không dám động – Anh đừng xem thường đồng xu này nhé, nó là tiền ước nguyện đó.
- Tiền ước nguyện? – Đôi vai của Tề Trọng Khải khẽ run, rất không kiên nhẫn đợi cô hát xong bài diễn thuyết.
- Ừ! – Cô gật đầu thật mạnh, thầm khen mình quá thông minh, không có đổi nghề đi làm Tiểu Thuyết Gia thật là đáng tiếc. – Anh đem nó đặt dưới gối nằm, mỗi ngày trước lúc ngủ thành tâm khấn nguyện, đợi đến lúc khẩn cấp, anh mới có thể cầm nó ra ngoài.
- Lấy nó ra có thể làm cái gì? - Anh cảm giác mình nhịn cười đến sắp vỡ bụng rồi.
- Thì tìm em giúp anh thực hiện lời hứa – Cô có cảm giác câu truyện mình viết vô cùng lãng mạn –Em sẽ là thiên thần nhỏ giúp anh thực hiện ước nguyện, đợi đến khi anh biết được mình hy vọng điều gì, thì đem đồng xu nhỏ này đưa cho em... em sẽ giúp anh thực hiện nó. Nhưng mà em nói trước, nguyện vọng không được phép xa rời thực tế.
- Như thế nào gọi là quá xa thực tế?
- Khụ khụ, chính là xe thể thao, đồng hồ nổi tiếng, khu nhà cấp cao… là xa rời thực tế. - Sắc mặt của cô có chút áy náy.
- Cho nên ước nguyện cũng phải có hạn ngạch hay sao
- Dĩ nhiên! - Không có hạn ngạch sao được, cô đem mình bán thân cho ba mẹ hay một động chứa, cũng không đủ mua cho anh một xe thể thao cao cấp.
Tề Trọng Khải thở dài, mở bàn tay của cô ra, chuyển đồng xu nhỏ qua cho cô.
Ngải Điề
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu206/1028