Tiểu thuyết Người Giám Hộ Ưu Tú-full
Lượt xem : |
p Nhi Linh lần nữa giật mình, khi nam căn trong cơ thể thức tỉnh, vội vàng cầu khẩn người đàn ông khiến cô mệt mỏi không chịu nổi này.
Diêm Vệ lúc này mới đem phân thân rút ra khỏithân thể của cô, ngồi xuống trên ghế, thừa dịp cô không phòng bị, đem tay của cô đặt vào dục vọng của mình.
“A! Không muốn nữa!” Diệp Nhi Linh vừa xấu hổ lại sợ, muốn hất tay của anh, nhưng không được .
“Giúp anh!” Anh khó nhịn yêu cầu, kiềm chế lại khiến anh toát ra nhiều mồ hôi, làm cô lộ vẻ do dự.
Cô biết anh rất thống khổ, nhưng cô phải làm loại chuyện đó, đơn giản là mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ. . . . . .
“Nhi linh. . . . . .” Anh lại kêu, ôn nhu đặt lên cánh môi khẽ run kia.
Khi anh nhẹ nhàng làm vậy, cô từ từ quên lãng cảm giác xấu hổ, bàn tay tuyết trắng êm ái ôm lấy dục vọng nóng bức của anh, chậm chạp khuấy động trên dưới.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Anh phát tiếng rên vui thích, khích lệ cô càng tiến một bước.
Vì vậy, cô lớn mật ve vuốt vật nam tính xa lạ, nhìn dục vọng của anh tại trong tay mình không ngừng to lên, dục vọng phảng phất cũng bị trêu chọc.
Môi của cô dọc theo nam căn cứng rắn trượt xuống, liếm từ vùng ngực đến rốn anh, sau đó mới nuốt trọn lấy nam căn ──
“A. . . . . .” Anh đè lại đầu của cô, khát vọng hơn.
Cô không lưu loát liếm láp nam căn nóng hổi, mặc dù khuôn mặt khó nén khỏi ngượng ngùng, cô vẫn cố gắng lấy lòng anh.
nhìn trong mắt anh tất nhiên hết sức thương tiếc, nhưng dục vọng khiến anh bắt đầu nâng thân thể ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô giống như thống khổ cau mày, chỉ có thể mở mộng cái miệng nhỏ, miễn cưỡng phun ra nuốt nam căn khổng lồ.
“A! Thật là giỏi. . . . . .” Anh vong tình reo hò, một mặt tăng nhanh tần suất đẩy đưa, cho đến khi chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô, anh mới cam tâm rút khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn ấy.
Sau đó, anh để cô vùi trong ngực mình, chợp mắt nghỉ ngơi. . . . . .
Chương 8
Edit: Xu
Vào một buổi chiều chạng vạng, Diệp Nhi Linh giống như thường ngày ở trong phòng bếp thu xếp bữa ăn tối của cô và Diêm Vệ.
Kể từ khi cùng Diêm Vệ công khai quan hệ, trên mặt cô ngày ngày cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ tới anh, cô sẽ bắt đầu cười khúc khích.
Thật sự là kìm chế không được sao! Ai bảo anh đối xử tốt với cô đến thế, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có, thậm chí cô còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không nữa, dù sao tất cả cũng quá mức tốt đẹp .
“A! Cũng sắp đến sáu giờ rồi, anh cũng nên trở lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh liếc nhìn đồng hồ báo thức, tự lẩm bẩm.
Mới đang nghĩ như vậy, không bao lâu đã nghe đến tiếng cửa mở.
Là anh trở lại!
Diệp Nhi Linh sôi nổi chạy đến phòng khách, nụ cười đã có chút đỏ ửng.
“Anh đã về rồi!” Cô mỉm cười xấu hổ.
“Ừ!” Anh thâm tình nhìn khuôn mặt ửng đỏ như lòng đỏ trứng gà, ôm cô vào trong ngực.”Hôm nay ăn cái gì?” Anh vừa hỏi vừa gò má trắng mịn.
“Ừ. . . . . . cơm. . . . . .A! Thật là nhột! Còn có một chút món ăn gia đình. . . . . .” Cô đỏ mặt trả lời anh.
“Ừ!” Anh gật đầu một cái, hôn lên môi của cô.
“Món ăn sẽ nguội mất. . . . . .” Cô lẩm bẩm kháng cự, hai chân vì nụ hôn của anh mà mềm yếu.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, chậm rãi nói: “Anh rất đói. . . . . .”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng hai chân căn bản không muốn di động, ngay cả đôi môi khêu gợi cũng còn dừng lại ở bên tai của cô.
Thật tê dại! Anh đói không phải là bụng. . . . . .
“Đói thì ăn cơm thôi!” Cô cố làm trấn định, nhưng vẫn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.
“A. . . . . .” Anh buộc chặt cánh tay đặt ở trên eo nhỏ, da thịt nóng bỏng nói rõ anh đói khát chính là tình dục chứ không phải là món ăn.
“Không, không được!” Cô vội vã đẩy anh ra, “Ăn cơm trước đã!”
Cô biết nếu không vội vàng đẩy ra, gã đàn ông không biết tiết chế này nhất định sẽ đem cô làm món cơm tối mà ăn sạch sẽ trơn bóng.
Nhưng mà, đàn ông đói khát không dễ đuổi như vậy, trong chốc lát, hai tay lại không an phận nhích lại gần.
“Ưm. . . . . . anh nghĩ muốn. . . . . .”
“Không được!” Cô phải kiên quyết một chút, nếu không người mệt chết tuyệt đối là mình.”Ăn cơm trước đi! Bụng em rất đói!” Cô trở tay ôm lấy hông chắc chắn của anh, cộng thêm ánh mắt to vô tội nhìn người nọ.
Đây chính tuyệt chiêu của cô! Mặc dù Diêm Vệ là một người đàn ông khí phách. Nhưng chỉ cần cô kiên trì, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.
Quả nhiên, không bao lâu, cánh tay trên người liền hơi buông lỏng, sau đó bên tai truyền đến giọng nói có chút bất đắc dĩ của anh: “Được rồi!”
Diệp Nhi Linh cố nén cười trộm, tiếp tục ra sức làm nũng, “Ừ! Anh là tốt nhất!” Nói xong, cô vẫn không quên dâng lên phần thưởng là cái hôn lấy lòng.
Thật vất vả mới đem được gã đàn ông trước mắt lừa gạt đến trước bàn ăn, cô mới len lén thở phào nhẹ nhõm. Ai bảo anh luôn tinh lực tràn đầy đến đáng sợ, nếu cô không có dũng cảm nói không, thì bây giờ cô cũng đầu hoa mắt choáng rồi.
Hai người vừa mới ngồi xuống, tiếng chuông cửa đã vang lên, trong cùng một lúc, mí mắt Diệp Nhi Linh nhảy lên mấy cái, ngực cũng khó chịu.
“Sao vậy?” Diêm Vệ nhận thấy được sự khác thường của cô, lo lắng sờ sờ gương mặt cô.
“Không sao.” Cô cho anh một nụ cười.
Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Ngay sau đó đứng dậy, “Anh đi mở cửa!”
★☆★☆★☆
“A. . . . . .chị. . . . . .” Diêm Vệ vừa mở cửa ra, ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt lại có chút giống Diệp Nhi Linh. . . . . . Không! Phải nói là Diệp Nhi Linh được di truyền từ khuôn mặt của bà, bởi vì bà chính là người mẹ mất tích nhiều năm của Diệp Nhi Linh_Dương Thục Phương.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của bà, thì đây không phải lần đầu tiên bà gặp Diêm Vệ. Trên thực tế, trước khi bà và chồng li dị, bọn họ đã quen biết .
“Diêm Vệ, Tôi. . . . . .” Dương Thục Phương há mồm muốn nói.
Nhưng vào lúc này, Diệp Nhi Linh ngồi chờ Diêm Vệ, không kềm chế được tính tình chạy tới.
“Vệ, là ai vậy?” Nhìn thấy bà, cô lập tức cả kinh kêu lên: “Mẹ!”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương vừa thấy được Diệp Nhi Linh liền rơi lệ , đưa tay muốn ôm cô, lại bị cô tránh né.
Diệp Nhi Linh cố ý không nhìn khuôn mặt khóc lóc của bà, muốn đem cửa đóng lại, hành động này lập tức bị Diêm Vệ ngăn cản.
“Nhi Linh!” Anh có thể hiểu được tâm tình cô bay giờ, nhưng đây là chuyện phải giải quyết.
Vì để tránh việc Diệp Nhi Linh lần nữa đem mẹ đứng ngoài cửa, Diêm Vệ mời Dương Thục Phương vào cửa, đương nhiên Diệp Nhi Linh rất bất mãn, nhưng cô cũng chỉ có thể yên lặng đi theo họ đến phòng khách ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp.” Diêm Vệ lễ phép lên tiếng chào hỏi Dương Thục Phương, vẻ mặt cũng hết sức ngưng trọng, ai bảo sắc mặt cô gái bên cạnh lại khó coi như vậy? Trời ạ!
“Diêm Vệ, cám ơn cậu giúp tôi chăm sóc Nhi Linh.” Dương Thục Phương cảm kích Diêm Vệ, cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhi Linh lại chuyển thành thống khổ.”Nhi Linh, mẹ xin lỗi con, nhưng con nghe mẹ giải thích, có được hay không?”
“Giải thích làm gì! cha cũng sẽ không trở lại!”
“Nhi Linh. . . . . .”
“Sự thật là sự thật! Ban đầu nếu bà không vứt bỏ cha con tôi, cha cũng sẽ không buồn chán trong lúc bệnh tình nguy kịch . . . . .”
” không phải mẹ cố ý muốn vứt bỏ con! Là cha con… anh ấy cố ý. . . . . . Anh cố ý ép mẹ rời đi. . . . . .”
“Bà đừng gạt tôi! Làm sao cha có thể làm như vậy! Cha yêu bà thế cơ mà. . . . . .”
“Cũng là bởi vì cha con quá yêu mẹ . . . . . .”
“Cô à, cô từ từ nói.”
“Tử Uyên phát hiện bệnh mình từ lâu rồi, cho nên cha con ấy cố ý kích mẹ rời nhà, còn cố ý không muốn để mẹ trở về. Khi đó, mẹ cho là cha con có người đàn bà khác, cho nên trong cơn tức giận, mẹ bỏ ra nước ngoài học. . . . . .”
“Tôi không tin. . . . . .”
“Là thật! Trước đây rất lâu, mẹ lấy cha con, bỏ dỡ chuyện ra nước ngoài học, cha con vẫn cảm thấy áy náy chuyện này, định chờ con lớn lên chút nữa thì mẹ sẽ đi học, nhưng mà. . . . . . Cha con nhất định là sợ mẹ biết anh ấy ngã bệnh, sẽ ở lại chăm sóc anh, cho nên mới phải cố ý gây gổ với mẹ, khiến mẹ cho rằng cha con phản bội mẹ, nên mẹ mới rời hai người đi. . . . . .”
“Sao bà không điều tra mà đã rời đi?”
“Ai nói mẹ không điều tra? Mẹ định dẫn con đi, nhưng anh ấy cố ý mang theo một người đàn bà xuất hiện trước mặt mẹ, nói đó là mẹ mới của con, không cho phép mẹ trở về tìm con, mẹ mới tin đó là thật. . . . . .”
“Thế sao bà trở về nơi này? Tại sao biết tôi ở đây?”
“Mẹ học xong, có công việc ổn định mới muốn trở lại thăm con. Mẹ vẫn nhớ con và cha con, mẹ muốn gặp lại hai người, cho dù cha con không quan tâm mẹ nữa! Làm sao mẹ lại hiểu lầm chuyện đó nhiều năm thế chứ…tại sao ba con có thể như vậy. . . . . .”
“Bà ấy nói đều là thật sao?” Nhìn mẹ mình khóc, Diệp Nhi Linh không khỏi hướng Diêm Vệ chứng thực. Anh là người bạn tốt nhất lúc cha còn sống, nhất định biết rõ nguyên nhân cha mẹ ly dị.
Diêm Vệ im lặng một lát, rốt cục gật đầu chứng thật, “Mẹ em nói không sai, đây đều do cha em an bài. Cha em rất yêu cô ấy, không muốn làm cô đau lòng, nên mới có thể làm như vậy.”
Nghe Diêm Vệ nói xong, Dương Thục Phương càng buồn thêm, “Tử Uyên. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Diệp Nhi Linh cầm tay của mẹ, “Thật xin lỗi! Con hiểu lầm mẹ nhiều năm như vậy, khó trách trước khi lâm chung, cha bảo con không thể oán hận mẹ. . . . . .”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương ôm cô vào trong lòng, hiềm khích ruốt cuộc được tháo bỏ.
★☆★☆★☆
“Nhi Linh, con có muốn ở cùng mẹ không?” Dương Thục Phương bất an hỏi.
Không ngờ rằng bà sẽ hỏi như thế Diệp Nhi Linh dĩ nhiên là ngây ngẩn cả người, cô luống cuống nhìn về phía Diêm Vệ, biểu tình anh hết sức bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.
“Mẹ biết Diêm Vệ chăm sóc con rất tốt, nhưng cô nam quả nữ ở chung một mái nhà, sẽ có lời ra tiếng vào, không bằng. . . . . .”
“Không bằng cái gì? Con không muốn xa anh ấy!”
“Nhi Linh!”
“Vệ. . . . . .” Diệp Nhi Linh nhìn Diêm Vệ, tình cảm mập mờ giữa hai người lúc này biểu lộ không sót chút nào, dĩ nhiên khiến Dương Thục Phương kinh hãi.
“Con, các con. . . . . .”
“Tại sao không thể?” thấy mẹ mình nghi ngờ, lập tức Diệp Nhi Linh trở thành con nhím, cố ý biểu thị công khai quan hệ giữa cô và Diêm Vệ, “Chúng con yêu nhau, có cái gì không thể?”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương sợ hãi kêu, ngược lại trách mắng Diêm Vệ, “Làm sao cậu có thể như vậy? Nó coi cậu như chú mà!”
Diêm Vệ còn tới không kịp nói chuyện, Diệp Nhi Linh đã cất giọng, “Chúng ta chỉ kém nhau ba tuổi, chẳng qua là cha biết anh ấy trước mà thôi!”
“Nhưng tại sao cậu có thể thừa dịp nó không nơi nương tựa mà dụ dỗ?” Thân là người mẹ, Dương Thục Phương đem sai lầ
QUAY LẠIDiêm Vệ lúc này mới đem phân thân rút ra khỏithân thể của cô, ngồi xuống trên ghế, thừa dịp cô không phòng bị, đem tay của cô đặt vào dục vọng của mình.
“A! Không muốn nữa!” Diệp Nhi Linh vừa xấu hổ lại sợ, muốn hất tay của anh, nhưng không được .
“Giúp anh!” Anh khó nhịn yêu cầu, kiềm chế lại khiến anh toát ra nhiều mồ hôi, làm cô lộ vẻ do dự.
Cô biết anh rất thống khổ, nhưng cô phải làm loại chuyện đó, đơn giản là mắc cỡ chết người, làm sao bây giờ. . . . . .
“Nhi linh. . . . . .” Anh lại kêu, ôn nhu đặt lên cánh môi khẽ run kia.
Khi anh nhẹ nhàng làm vậy, cô từ từ quên lãng cảm giác xấu hổ, bàn tay tuyết trắng êm ái ôm lấy dục vọng nóng bức của anh, chậm chạp khuấy động trên dưới.
“A. . . . . . Ừ. . . . . .” Anh phát tiếng rên vui thích, khích lệ cô càng tiến một bước.
Vì vậy, cô lớn mật ve vuốt vật nam tính xa lạ, nhìn dục vọng của anh tại trong tay mình không ngừng to lên, dục vọng phảng phất cũng bị trêu chọc.
Môi của cô dọc theo nam căn cứng rắn trượt xuống, liếm từ vùng ngực đến rốn anh, sau đó mới nuốt trọn lấy nam căn ──
“A. . . . . .” Anh đè lại đầu của cô, khát vọng hơn.
Cô không lưu loát liếm láp nam căn nóng hổi, mặc dù khuôn mặt khó nén khỏi ngượng ngùng, cô vẫn cố gắng lấy lòng anh.
nhìn trong mắt anh tất nhiên hết sức thương tiếc, nhưng dục vọng khiến anh bắt đầu nâng thân thể ra vào trong miệng nhỏ của cô.
“Ưm. . . . . .” Cô giống như thống khổ cau mày, chỉ có thể mở mộng cái miệng nhỏ, miễn cưỡng phun ra nuốt nam căn khổng lồ.
“A! Thật là giỏi. . . . . .” Anh vong tình reo hò, một mặt tăng nhanh tần suất đẩy đưa, cho đến khi chất lỏng màu trắng chảy ra từ khóe miệng cô, anh mới cam tâm rút khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn ấy.
Sau đó, anh để cô vùi trong ngực mình, chợp mắt nghỉ ngơi. . . . . .
Chương 8
Edit: Xu
Vào một buổi chiều chạng vạng, Diệp Nhi Linh giống như thường ngày ở trong phòng bếp thu xếp bữa ăn tối của cô và Diêm Vệ.
Kể từ khi cùng Diêm Vệ công khai quan hệ, trên mặt cô ngày ngày cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc, chỉ cần vừa nghĩ tới anh, cô sẽ bắt đầu cười khúc khích.
Thật sự là kìm chế không được sao! Ai bảo anh đối xử tốt với cô đến thế, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc chưa từng có, thậm chí cô còn hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không nữa, dù sao tất cả cũng quá mức tốt đẹp .
“A! Cũng sắp đến sáu giờ rồi, anh cũng nên trở lại. . . . . .” Diệp Nhi Linh liếc nhìn đồng hồ báo thức, tự lẩm bẩm.
Mới đang nghĩ như vậy, không bao lâu đã nghe đến tiếng cửa mở.
Là anh trở lại!
Diệp Nhi Linh sôi nổi chạy đến phòng khách, nụ cười đã có chút đỏ ửng.
“Anh đã về rồi!” Cô mỉm cười xấu hổ.
“Ừ!” Anh thâm tình nhìn khuôn mặt ửng đỏ như lòng đỏ trứng gà, ôm cô vào trong ngực.”Hôm nay ăn cái gì?” Anh vừa hỏi vừa gò má trắng mịn.
“Ừ. . . . . . cơm. . . . . .A! Thật là nhột! Còn có một chút món ăn gia đình. . . . . .” Cô đỏ mặt trả lời anh.
“Ừ!” Anh gật đầu một cái, hôn lên môi của cô.
“Món ăn sẽ nguội mất. . . . . .” Cô lẩm bẩm kháng cự, hai chân vì nụ hôn của anh mà mềm yếu.
Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, chậm rãi nói: “Anh rất đói. . . . . .”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng hai chân căn bản không muốn di động, ngay cả đôi môi khêu gợi cũng còn dừng lại ở bên tai của cô.
Thật tê dại! Anh đói không phải là bụng. . . . . .
“Đói thì ăn cơm thôi!” Cô cố làm trấn định, nhưng vẫn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ.
“A. . . . . .” Anh buộc chặt cánh tay đặt ở trên eo nhỏ, da thịt nóng bỏng nói rõ anh đói khát chính là tình dục chứ không phải là món ăn.
“Không, không được!” Cô vội vã đẩy anh ra, “Ăn cơm trước đã!”
Cô biết nếu không vội vàng đẩy ra, gã đàn ông không biết tiết chế này nhất định sẽ đem cô làm món cơm tối mà ăn sạch sẽ trơn bóng.
Nhưng mà, đàn ông đói khát không dễ đuổi như vậy, trong chốc lát, hai tay lại không an phận nhích lại gần.
“Ưm. . . . . . anh nghĩ muốn. . . . . .”
“Không được!” Cô phải kiên quyết một chút, nếu không người mệt chết tuyệt đối là mình.”Ăn cơm trước đi! Bụng em rất đói!” Cô trở tay ôm lấy hông chắc chắn của anh, cộng thêm ánh mắt to vô tội nhìn người nọ.
Đây chính tuyệt chiêu của cô! Mặc dù Diêm Vệ là một người đàn ông khí phách. Nhưng chỉ cần cô kiên trì, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.
Quả nhiên, không bao lâu, cánh tay trên người liền hơi buông lỏng, sau đó bên tai truyền đến giọng nói có chút bất đắc dĩ của anh: “Được rồi!”
Diệp Nhi Linh cố nén cười trộm, tiếp tục ra sức làm nũng, “Ừ! Anh là tốt nhất!” Nói xong, cô vẫn không quên dâng lên phần thưởng là cái hôn lấy lòng.
Thật vất vả mới đem được gã đàn ông trước mắt lừa gạt đến trước bàn ăn, cô mới len lén thở phào nhẹ nhõm. Ai bảo anh luôn tinh lực tràn đầy đến đáng sợ, nếu cô không có dũng cảm nói không, thì bây giờ cô cũng đầu hoa mắt choáng rồi.
Hai người vừa mới ngồi xuống, tiếng chuông cửa đã vang lên, trong cùng một lúc, mí mắt Diệp Nhi Linh nhảy lên mấy cái, ngực cũng khó chịu.
“Sao vậy?” Diêm Vệ nhận thấy được sự khác thường của cô, lo lắng sờ sờ gương mặt cô.
“Không sao.” Cô cho anh một nụ cười.
Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm. Ngay sau đó đứng dậy, “Anh đi mở cửa!”
★☆★☆★☆
“A. . . . . .chị. . . . . .” Diêm Vệ vừa mở cửa ra, ngây ngẩn cả người.
Ngoài cửa là một người đàn bà trung niên, khuôn mặt lại có chút giống Diệp Nhi Linh. . . . . . Không! Phải nói là Diệp Nhi Linh được di truyền từ khuôn mặt của bà, bởi vì bà chính là người mẹ mất tích nhiều năm của Diệp Nhi Linh_Dương Thục Phương.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của bà, thì đây không phải lần đầu tiên bà gặp Diêm Vệ. Trên thực tế, trước khi bà và chồng li dị, bọn họ đã quen biết .
“Diêm Vệ, Tôi. . . . . .” Dương Thục Phương há mồm muốn nói.
Nhưng vào lúc này, Diệp Nhi Linh ngồi chờ Diêm Vệ, không kềm chế được tính tình chạy tới.
“Vệ, là ai vậy?” Nhìn thấy bà, cô lập tức cả kinh kêu lên: “Mẹ!”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương vừa thấy được Diệp Nhi Linh liền rơi lệ , đưa tay muốn ôm cô, lại bị cô tránh né.
Diệp Nhi Linh cố ý không nhìn khuôn mặt khóc lóc của bà, muốn đem cửa đóng lại, hành động này lập tức bị Diêm Vệ ngăn cản.
“Nhi Linh!” Anh có thể hiểu được tâm tình cô bay giờ, nhưng đây là chuyện phải giải quyết.
Vì để tránh việc Diệp Nhi Linh lần nữa đem mẹ đứng ngoài cửa, Diêm Vệ mời Dương Thục Phương vào cửa, đương nhiên Diệp Nhi Linh rất bất mãn, nhưng cô cũng chỉ có thể yên lặng đi theo họ đến phòng khách ngồi xuống.
“Đã lâu không gặp.” Diêm Vệ lễ phép lên tiếng chào hỏi Dương Thục Phương, vẻ mặt cũng hết sức ngưng trọng, ai bảo sắc mặt cô gái bên cạnh lại khó coi như vậy? Trời ạ!
“Diêm Vệ, cám ơn cậu giúp tôi chăm sóc Nhi Linh.” Dương Thục Phương cảm kích Diêm Vệ, cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhi Linh lại chuyển thành thống khổ.”Nhi Linh, mẹ xin lỗi con, nhưng con nghe mẹ giải thích, có được hay không?”
“Giải thích làm gì! cha cũng sẽ không trở lại!”
“Nhi Linh. . . . . .”
“Sự thật là sự thật! Ban đầu nếu bà không vứt bỏ cha con tôi, cha cũng sẽ không buồn chán trong lúc bệnh tình nguy kịch . . . . .”
” không phải mẹ cố ý muốn vứt bỏ con! Là cha con… anh ấy cố ý. . . . . . Anh cố ý ép mẹ rời đi. . . . . .”
“Bà đừng gạt tôi! Làm sao cha có thể làm như vậy! Cha yêu bà thế cơ mà. . . . . .”
“Cũng là bởi vì cha con quá yêu mẹ . . . . . .”
“Cô à, cô từ từ nói.”
“Tử Uyên phát hiện bệnh mình từ lâu rồi, cho nên cha con ấy cố ý kích mẹ rời nhà, còn cố ý không muốn để mẹ trở về. Khi đó, mẹ cho là cha con có người đàn bà khác, cho nên trong cơn tức giận, mẹ bỏ ra nước ngoài học. . . . . .”
“Tôi không tin. . . . . .”
“Là thật! Trước đây rất lâu, mẹ lấy cha con, bỏ dỡ chuyện ra nước ngoài học, cha con vẫn cảm thấy áy náy chuyện này, định chờ con lớn lên chút nữa thì mẹ sẽ đi học, nhưng mà. . . . . . Cha con nhất định là sợ mẹ biết anh ấy ngã bệnh, sẽ ở lại chăm sóc anh, cho nên mới phải cố ý gây gổ với mẹ, khiến mẹ cho rằng cha con phản bội mẹ, nên mẹ mới rời hai người đi. . . . . .”
“Sao bà không điều tra mà đã rời đi?”
“Ai nói mẹ không điều tra? Mẹ định dẫn con đi, nhưng anh ấy cố ý mang theo một người đàn bà xuất hiện trước mặt mẹ, nói đó là mẹ mới của con, không cho phép mẹ trở về tìm con, mẹ mới tin đó là thật. . . . . .”
“Thế sao bà trở về nơi này? Tại sao biết tôi ở đây?”
“Mẹ học xong, có công việc ổn định mới muốn trở lại thăm con. Mẹ vẫn nhớ con và cha con, mẹ muốn gặp lại hai người, cho dù cha con không quan tâm mẹ nữa! Làm sao mẹ lại hiểu lầm chuyện đó nhiều năm thế chứ…tại sao ba con có thể như vậy. . . . . .”
“Bà ấy nói đều là thật sao?” Nhìn mẹ mình khóc, Diệp Nhi Linh không khỏi hướng Diêm Vệ chứng thực. Anh là người bạn tốt nhất lúc cha còn sống, nhất định biết rõ nguyên nhân cha mẹ ly dị.
Diêm Vệ im lặng một lát, rốt cục gật đầu chứng thật, “Mẹ em nói không sai, đây đều do cha em an bài. Cha em rất yêu cô ấy, không muốn làm cô đau lòng, nên mới có thể làm như vậy.”
Nghe Diêm Vệ nói xong, Dương Thục Phương càng buồn thêm, “Tử Uyên. . . . . .”
“Mẹ. . . . . .” Diệp Nhi Linh cầm tay của mẹ, “Thật xin lỗi! Con hiểu lầm mẹ nhiều năm như vậy, khó trách trước khi lâm chung, cha bảo con không thể oán hận mẹ. . . . . .”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương ôm cô vào trong lòng, hiềm khích ruốt cuộc được tháo bỏ.
★☆★☆★☆
“Nhi Linh, con có muốn ở cùng mẹ không?” Dương Thục Phương bất an hỏi.
Không ngờ rằng bà sẽ hỏi như thế Diệp Nhi Linh dĩ nhiên là ngây ngẩn cả người, cô luống cuống nhìn về phía Diêm Vệ, biểu tình anh hết sức bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ tâm tình nào.
“Mẹ biết Diêm Vệ chăm sóc con rất tốt, nhưng cô nam quả nữ ở chung một mái nhà, sẽ có lời ra tiếng vào, không bằng. . . . . .”
“Không bằng cái gì? Con không muốn xa anh ấy!”
“Nhi Linh!”
“Vệ. . . . . .” Diệp Nhi Linh nhìn Diêm Vệ, tình cảm mập mờ giữa hai người lúc này biểu lộ không sót chút nào, dĩ nhiên khiến Dương Thục Phương kinh hãi.
“Con, các con. . . . . .”
“Tại sao không thể?” thấy mẹ mình nghi ngờ, lập tức Diệp Nhi Linh trở thành con nhím, cố ý biểu thị công khai quan hệ giữa cô và Diêm Vệ, “Chúng con yêu nhau, có cái gì không thể?”
“Nhi Linh!” Dương Thục Phương sợ hãi kêu, ngược lại trách mắng Diêm Vệ, “Làm sao cậu có thể như vậy? Nó coi cậu như chú mà!”
Diêm Vệ còn tới không kịp nói chuyện, Diệp Nhi Linh đã cất giọng, “Chúng ta chỉ kém nhau ba tuổi, chẳng qua là cha biết anh ấy trước mà thôi!”
“Nhưng tại sao cậu có thể thừa dịp nó không nơi nương tựa mà dụ dỗ?” Thân là người mẹ, Dương Thục Phương đem sai lầ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu147/969