XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full

Lượt xem :
� đi… con xin lỗi, cha, là Hinh nhi không đúng.” Cô lúc này mới phát hiện cha gầy đi nhiều, thần sắc cũng có chút tiều tụy, Vương Ninh Hinh tâm tình phức tạp, hàng lông mày nhăn lại. “Công ty xảy ra chuyện lớn sao? Có rắc rối lắm không cha? Hinh nhi vô dụng, không có biện pháp giúp cha bớt phiền.”

Vương Thiên Hữu vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói, “Đứa ngốc, chỉ cần nhìn thấy Hinh nhi mỉm cười ngọt ngào, là phiền não của cha sẽ biến mất hết, tâm tình cũng sẽ tốt hơn, là Hinh nhi giúp cha nhiều nhất a. Còn chuyện công ty, chờ con lớn lên hãy nói, trước mắt có cha lo rồi, không cần phiền tiểu bảo bối hao tổn tâm trí.”

“Nhưng mà…” Thấy cha ánh mắt mơ hồ toát ra vẻ mệt mỏi cùng lo âu, cô biết sự tình nhất định không đơn giản.

“Không nhưng mà, chỉ cần con khoái lạc mà sống, chuyện này có cha xử lý đủ rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều, làm tổn hao tâm trí.” Vương Thiên Hữu không muốn đặt rắc rối lên người nữ nhi của mình, Hinh nhi tuy là con gái một của ông, tương lai sẽ là người thừa kế duy nhất, nhưng trước mắt cô vẫn còn nhỏ tuổi, cuộc sống vẫn là vô ưu vô lo, chỉ có điều… nguy cơ lần này ông có thể thuận lợi vượt qua được không? Mặc kệ như thế nào, vì ái nữ và xí nghiệp Vương thị, ông nhất định phải cố hết sức mình, nếu lần này thua thì không thể nào gượng dậy được. “Mọi chuyện cha sẽ lo.”

Vương Ninh Hinh nhìn thẳng vào mắt ông. “Vâng!” Cô ôm lấy tay ông, khuôn mặt phớt hồng xinh xắn vui vẻ cười nói, “Cha cố lên, Hinh nhi vĩnh viễn ở bên cha.”

Vương Thiên Hữu ôm chặt nữ nhi cười ha ha, hôn lên gò mà thơm tho của cô nói, “Đây mới là bảo bối ngoan của cha!”

“Đúng là phụ nữ lúc nào cũng có thể tán gẫu được, không cần ngủ sao? Ngày mai bộ không phải đi học, đi làm nữa?” Vương Tôn Linh xinh đẹp hai tay khoanh, bộ dáng nhăn nhó, nếu thêm một đôi mắt kính hình tam giác, thì rất giống Lý hiệu trưởng trong phim hoạt hình “An Ni công chúa”.

“A, sữa sữa, con muốn uống sữa.” Vương Ninh Hinh lập tức nhảy ra khỏi lòng cha, nói nhỏ rồi đi vào phòng bếp. Cô rất sợ mẹ mình lải nhải.

Vương Thiên Hữu động tác không nhanh không chậm, đứng lên ôm lấy vợ mình, “Bà xã yêu quý…

Hoa uyển học viên – phòng học năm hai

“Ninh Hinh!” Đoạn Chi đến chỗ ngồi của Vương Ninh Hinh, ánh mắt chờ đợi.

“Có việc gì không?” Cô đang đọc sách giáo khoa hàm số liền ngẩng đầu lên. Tự lần trước giúp Đoạn Chi, Đoạn Chi vốn nhát gan mới biết được Vương Ninh Hinh là người tốt bụng, từ đó hai người thành bạn tốt của nhau.

“Mình…” khuôn mặt Đoạn Chi ửng hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Để chuẩn bị cho cuộc thi mình đã làm một số món ăn, hôm nay là ngày cuối tuần, buổi chiều mình muốn làm thử, bạn đến giúp mình nếm thử xem có chỗ nào thiếu sót không nhé?”

“Hôm nay?” lẽ ra hôm nay cô phải học lớp dương cầm, thế nhưng thầy giáo có việc nên được nghỉ. “Nếm thì không thành vấn đề, nhưng nói trước, mình chưa bao giờ vào bếp, thế nên đừng nghĩ mình có thể giúp bạn được việc gì trong bếp đấy nhé!”

“Yên tâm, mình biết, chỉ cần bạn nếm giùm mình thôi, mình cũng không dám nhờ bạn làm trợ thủ, sao có thể để đệ nhất mỹ nữ vào bếp được chứ!” Đoạn Chi nháy mắt giễu cợt cô.

“Nói cho bạn biết, thiên hạ không có mỹ nhân thập toàn thập bích đâu.” Cô vô tình nhún vai. “Ai cũng có sở trường riêng thôi!”

******

Sau khi xuống xe cùng Vương Ninh Hinh, Đoạn Chi đẩy cảnh cửa sắt màu đen nhỏ ở bên cạnh cổng lớn, dẫn Vương Ninh Hinh đi vào một tòa hào trạch to lớn.

Đại môn đến sảnh lớn đều là kiến trúc theo kiểu Âu châu, từ con đường này đến thẳng phòng chính, ở mặt tiền có bồn phun nước lớn, ở giữa là bức tượng hải thần hùng vĩ, hai bên trải dài hoa mộc, làm cho không gian nơi đây ấm áp hẳn.

Đó mới chỉ là khí thế bên ngoài, thật dễ dàng nhận thấy nhà mà mẹ Đoạn Chi giúp việc không phải là một gia đình bình thường. Vương Ninh Hinh nghĩ rằng, nếu có cơ hội, cô nhất định phải đi thăm xung quanh, cô rất có hứng thú với tòa nhà mang không khí cổ xưa này, dường như bên trong nó ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Đoạn Chi cũng giúp việc ở đây, chuyên việc bếp núc, liền kéo Vương Ninh Hinh đi phòng bếp phía sau, chuẩn bị làm đồ ăn.

Đoạn Chi mang trà hoa lài và hai loại bánh điểm tâm, đặt lên bàn nói, “Lúc nãy ít thời gian ăn cơm trưa, Ninh Hinh, bạn ăn tạm chút này cho ấm bụng.”

“Cám ơn!” Vương Ninh Hinh cầm lấy khối thạch đào tinh tế cắn một miếng, nhìn thấy Đoạn Chi đang lấy mật ong, cô hỏi: “Thật kỳ quái, Đoạn Chi, nhà lớn như thế này, lẽ ra phải có rất nhiều người mới đúng, nhưng mình vào đã lâu như vậy, sao ngay cả một bóng người cũng không gặp?”

Đoạn Chi vội vàng nói: “Nhà này chỉ có hai chủ nhân, thiếu gia buổi tối mới về, bình thường chỉ có lão phu nhân, nhưng là hôm nay lão phu nhân ra ngoài, đại khái đến năm, sáu giờ chiều mới về, hơn nữa hôm nay là cuối tuần, cho nên mọi người đều đã đi nghỉ, sau khi phu nhân về mọi người mới tiếp tục đến làm.”

“Thật sao?” Vương Ninh Hinh hai mắt sáng lên. “Vậy… mình có thể dạo xung quanh xem được không?”

“Đương nhiên có thể, bạn không thích nấu nướng, để bạn ngồi đây cũng thật nhàm chán.” Đoạn Chi suy nghĩ một lúc nói, “Nhưng mà Diêm trang này khá rộng, bạn đừng đi quá xa, mình sợ bạn lạc đường.”

“Yên tâm, mình chỉ đi xung quanh chỗ bồn phun nước thôi, sẽ không đi quá xa đâu.” Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì dường như, có chút kinh hoảng hỏi: “Diêm trang? Diêm…” Đáy lòng mong Đoạn Chi phủ nhận, nhưng cô cũng biết chỉ là hi vọng xa vời, tại Đài Bắc này, trừ Diêm Tính Nghiêu ra, còn có nhà ai có đủ tiền tài và thế lực để có một hào trạch to lớn như thế này?

“Đúng vậy!” Một câu của Đoạn Chi dập nát hi vọng của cô. Dường như hiểu nỗi lo của Ninh Hinh, bởi vì cô cũng sợ như vậy, “Tính Nghiêu thiếu gia người cháu mà lão phu nhân thương yêu nhất, cũng là chủ nhà. Nhưng bạn yên tâm, thiếu gia bình thường buổi tối mới về, hôm nay lại không cần phải nói, đã đi từ sớm rồi. Cho nên, dù bạn đi lại một trăm hai mươi lần cũng không sợ chạm mặt.”

“Bạn nói gì, mình… mình sao phải lo lắng, mình không sợ anh!” Bị vạch trần nỗi lòng, Vương Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, có chút ảo não.

“Bạn không sợ?” Đoạn Chi có chút không tin, bởi vì lớn lên tại Diêm trang, nhưng cô rất sợ nhìn thấy bộ dạng hỉ nộ vô thường, tính tình nóng giận của thiếu gia. Người của Diêm trang, vừa nhìn thấy thiếu gia là ai cũng sợ chết khiếp.

“Anh ăn thịt người sao?” thấy Đoạn Chi lắc đầu, Vương Ninh Hinh đắc ý nói: “Nếu không ăn người, sao lại phải sợ? Nói cho bạn, mình một chút còn không sợ anh, lần sau anh còn dám coi mình là quỷ, mình liền… liền…” Cô nhất thời cũng không biết phải nói như thế nào.

“Cắn anh một cái sao?” thanh âm của chàng trai từ cửa đột ngột truyền tới.

Vương Ninh Hinh nhất thời bị dọa, đầu cũng không dám quay lại, giờ này khắc này, cô chỉ muốn có cái hố mà chui xuống.


Chương 3
Dùng qua bữa cơm Đoạn Chi đặc biệt chế biến, Diêm Tính Nghiêu liền lấy danh nghĩa là chủ nhà, dẫn Vương Ninh Hinh tới xem hoa mộc ở hậu viên.

Nhưng vừa đi vào sân, anh lại không giữ lời hứa, ngược lại hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm thúy khiến người khác không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, khóe môi cong lên, bộ dạng cười cười đùa cợt.

Thấy anh chăm chú nhìn mình, Vương Ninh Hinh không tự chủ được, khuôn mặt bất giác đỏ lên, tâm tình cũng từ chột dạ, bất an, chuyển sang tức giận, cuối cùng bất chấp lễ nghi, trợn mắt sắng giọng nói: “Anh không cần phải giả bộ cười? Trước tiên nói cho rõ ràng, hôm nay là Đoạn Chi mời em, đến thưởng thức tài nghệ của bạn ấy, trước đó cũng không biết nơi này là nhà anh, cho nên…”

Anh nhướng mày. “Ý của em là, nếu sớm biết rằng đây là nhà của anh, đánh chết cũng không muốn bước vào?”

Đương nhiên! Tí nữa thì cô thốt ra câu này, may mà cô thấy sắc mặt anh không tốt nên lại nuốt vào trong lòng, chỉnh lại khẩu khí rồi nói: “Không phải em có ý như thế, chỉ có điều… nơi này không phải chốn công cộng, nếu không phải được mời, làm sao em dám đến quấy rầy.”

Cằm anh khẽ nâng lên, ngạo nghễ nhìn cô, bộ dạng khinh thị. “Vậy nếu được mời, thì em sẽ đến?”

Cô đang nóng giận, lập tức nói: “Đương nhiên, đừng xem thường người khác, nhà anh cũng không phải là đầm rồng hang hổ, vì cái gì mà không dám tới?” Nói xong câu này, cô hận không thể cắn đầu lưỡi, trời ơi! Cô nói thế này, không phải là tự rước phiền toái à?

Nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này, ánh mắt lướt qua một tia ảm đạm, lập tức nhướng mày, lạnh lùng nói: “Sao vậy, hối hận?”

“Nói bậy, em… em sao phải hối hận?” Cô cắn cắn môi dưới, mạnh miệng nói, dù cho tâm tư bị đoán trúng nhưng cô nhất quyết không nhận.

“Dám thề không?”

Cô cắn cắn làn môi hồng kiều diễm như cánh hoa, hành động này làm anh thất thần, bất giác nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô không nỡ rời.

Nhưng cô không phát hiện ra, buồn bực liếc mắt nhìn anh một cái, ngẩng đầu nói: “Thề thì thề! Em……”

Cánh tay trắng nõn khẽ nâng lên, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa Mân Côi khẽ mấp máy như đang dụ hoặc anh.

Đáy lòng Diêm Tính Nghiêu rên rỉ một tiếng, cô làm vậy sao anh có thể chịu được? Anh tự nhận mình không phải là Liễu Hạ Huệ, chưa bao giờ là, cho nên anh vội thực hiện ước muốn đã lâu của mình, cúi đầu nuốt hết những tiếng lẩm bẩm từ cái miệng nhỏ nhắn đó.

Đầu lưỡi của anh chậm rãi lướt qua môi cô, sau đó nhẹ nhàng xâm nhập vào miệng cô, làm cho đầu lưỡi của cả hai triền miên giao nhau, vui đùa thỏa thích.

Thật ngọt a! So với mật hoa còn ngọt ngào hơn, ấm áp hơn, anh mải mê suy nghĩ, lẽ ra nên làm từ sớm hơn.

Vương Ninh Hinh hô hấp khó khăn, đầu óc quay cuồng, cô bị anh ôm trong lòng, bất lực phản kháng lại, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Một ý nghĩ lướt qua trong đầu, rốt cuộc anh cũng không thể áp chế được nhiệt hỏa bừng bừng trong lòng, nhất thời từ ôn nhu chuyển sang cuồng nhiệt nóng bỏng.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn, anh hôn cũng càng lúc càng cuồng dã. Anh đem đôi tay tham lam đặt lên eo cô, hung hăng dùng sức kéo cô áp sát anh, đem khát khao của chính mình từ trước tới nay đắm chì trong bể dục vọng.

Ấm áp, ẩm ướt, ánh mắt Vương Ninh Hinh mê muội, bất tri bất giác hô hấp của cô càng thêm hỗn loạn.

Vương Ninh Hinh ngây dại trong phút chốc, mặc anh hấp thu mật ngọt trong miệng mình cũng không phản kháng lại, dù chỉ là yếu ớt.

Thế nhưng Diêm Tính Nghiêu dường như vẫn thấy chưa đủ, dùng sức nâng thân hình xinh đẹp lên, anh vòng tay ôm sau đầu cô, bộ dáng tham lam giống như lữ giả bị cơn khát hành hạ ở sa mạc, hận không thể đem cô ăn sạch.

Đôi môi của cô run rẩy bên dưới anh, mềm mại mà ngọt ngào, dường như làm cho Diêm Tính Nghiêu trở nên cuồng bạo, muốn đem cô tiến nhập cơ thể anh. Nhưng anh không dám thúc ép cô mà chỉ từ từ chiếm lấy môi cô, thăm dò từng ngóc ngách. Vòng ôm của anh càng ngày càng siết chặt như muốn hoàn toàn chiếm lấy cô.

Anh ôm chặt cô trong ngực, trong lòng nghĩ, đơn giản là ôm cô thôi, chỉ hôn cô đã khiến trái tim anh không thể chịu nổi. Chưa bao giờ anh
<<1 ... 34567 ... 19>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,5,-,Tiểu,thuyết,Người,Tình,Của,Đại,Ca-full,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 5 - Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 5 - Tiểu thuyết Người Tình Của Đại Ca-full - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT515/6926

XtGem Forum catalog