Old school Swatch Watches
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full

Lượt xem :
h không được yêu đương công sở.

Nếu không phải chuyện của cô và Bùi Thần Dật, vậy là chuyện gì đây? Thì Nhược Huyên hơi tò mò.

“Aiz, tại sao lại là chị Huyên, đánh chết tôi cũng không tin.”

“Vu Lâm, chúng ta ai cũng không tin chị Huyên làm, vấn đề là người khác cho rằng như vậy.”

“Cây ngay không sợ chết đứng.” Giọng nói bình tĩnh, luận điểm khách quan, vừa nghe cũng biết người nói là ai.

Còn chưa đến phòng thư ký, giọng của ba cô thư ký đã nghe thấy rất rõ rồi.

“Các em đang nói gì vậy?” Thì Nhược Huyên đi vào phòng, ba cô thư ký im lặng, không khí trong phòng yên tĩnh đến mức doạ người.

Thì Nhược Huyên sờ mũi, cười nói: “A, chị quấy rầy các em à?”

Điềm Điềm đi đến bên cạnh Thì Nhược Huyên, cô ấy kéo tay Thì Nhược Huyên: “Chị Huyên, không phải vậy, bọn em……”

Vu Lâm thấy Điềm Điềm không biết nói sao, cũng nóng lòng kéo tay Thì Nhược Huyên: “Chúng em tuyệt đối tin tưởng chị, tuyệt đối không phải chị làm.”

Thì Nhược Huyên khó hiểu nhìn Điềm Điềm, sau đó nhìn Vu Lâm và Thượng Quan Tĩnh, vẻ mặt Thượng Quan Tĩnh kiên định, sau đó gật đầu nói: “Đúng.” A, có thể nói cho cô biết là chuyện gì không? Tin cô cái gì?

Có lẽ ánh mắt nghi hoặc của cô làm người ta không thể xem nhẹ, Thượng Quan Tĩnh nhìn thẳng cô cũng hiểu ý cô.

Trên mặt Thượng Quan Tĩnh không có cảm xúc, bĩnh tình nói rõ chuyện này: “Tào Thuỵ bên bộ phận kỹ thuật chuyển công tác, hôm nay tài liệu cơ mật của công ty bị công khai, rất nhiều người nghi ngờ chị.”

Lời Thượng Quan Tĩnh nói quá sâu xa hay gần đây não cô có vấn đề? Tại sao cô nghe không hiểu?

“Đây là hai chuyện mà, hai chuyện này liên quan gì đến nhau? Còn có tại sao là chị?”

Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh nói: “Có liên quan.”

Vu Lâm không thích cách nói chậm chạp của Thượng Quan Tĩnh, vội vàng giúp cô giải thích với Thì Nhược Huyên: “Trước khi Tào Thuỵ chuyển công tác có dụ dỗ được vào người ở bộ phận kỹ thuật, những người ở bộ phận kỹ thuật đều là nhân tài, chỉ cần một người sẽ ảnh hưởng đến công ty, mà lần này lại có rất nhiều người, tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ Tào Thuỵ vì bị chị cự tuyệt cho nên mới…………”

“Tại sao chị chưa từng nghe chuyện này?”

Vu Lâm không do dự nói: “Vì chị bận rộn anh anh em em với kỹ sư lập trình đó.”

Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, Vu Lâm nói tiếp: “Sau khi anh ta đi không lâu, tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ, có lẽ bị anh ta công bố, nhưng cả công ty thậm chí những người lập trình đều biết, Bùi Thần Dật rất ít khi gần gũi với người khác, Tào Thuỵ không thể lấy tài liệu từ anh ấy, mà Bùi Thần Dật cũng không giao tài liệu cơ mật cho ai ngoài trừ chị, ngay cả Tổng giám đốc cũng không, cho nên bọn họ nghi ngờ…….”

Thì Nhược Huyên nói tiếp: “Cho nên bọn họ nghi ngờ chị đưa tài liệu cho Tào Thuỵ.”

Thì Nhược Huyên vẫn bình tĩnh, nghe mình bị vu oan như vậy, cô cũng không thanh minh hay oán trách gì, mà sáng suốt nói ra thắc mắc của mình: “Tại sao chị phải đưa tài liệu cho Tào Thuỵ? Chị không quen anh ta, tại sao lại mạo hiểm như vậy vì anh ta? Hơn nữa không phải bọn họ nghĩ Tào Thuỵ từ chức vị chị cự tuyệt anh ta sao? Chị đưa tài liệu cho anh ta làm gì, sao lại có lời đồn hoang đường như vậy?”d

Điềm Điềm nhút nhát trả lời: “Họ cho rằng chuyện lúc trước chị và Tào Thuỵ diễn kịch cho mọi người xem, mục đích là để mọi người không nghi ngờ chị, họ cho rằng chị và Tào Thuỵ lén lút thông đồng với nhau, cho nên chị Huyên à….” Dường như Điềm Điềm không dám nói tiếp, giọng càng nhỏ hơn: “Bây giờ chị đã trở thành nghi phạm số một rồi.”

Nhất thời Thì Nhược Huyên không biết nói gì mà thở dài.

Điềm Điềm vội vã nói rõ, chứng tỏ sự tin tưởng của cô: “Chị Huyên, bọn em tin chắc chắn không phải chị làm.”

Vu Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, dù do Bùi Thần Dật làm, cũng không thể là chị Huyên.”

Thượng Quan Tĩnh phân tích khách quan: “Bùi Thần Dật cũng không thể không làm được chuyện này.”

Bùi Thần Dật…… Anh nghĩ như thế nào đây? Sáng nay vừa đến đã bị gọi đến phòng Tổng giám đốc để họp, đến bây giờ cũng chưa thấy ra, có phải họ cũng đang bàn bạc chuyện này? Anh có nghĩ người tiết lộ tài liệu là cô đầu tiên không? Bùi Thần Dật coi chương trình như mạng, anh có tin cô không?

Thì Nhược Huyên nhìn cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, cô không thể tưởng tượng nổi ánh mắt dò xét cô của Bùi Thần Dật, cô thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng của anh khi nhìn cô, cô sợ anh không tin cô.

Chương 17
Thì Nhược Huyên không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã hành động, cô hất tay Vu Lâm và Điềm Điềm ra, đi nhanh đến trước của phòng làm việc Tổng giám đốc, gõ hai cái, không quan tâm người bên trong có đồng ý không đã đẩy cửa đi vào.

Hành động trong chớp nhoáng này vượt qua khỏi dự tính của ba cô thư ký, cơ hội họ ngăn cô lại cũng không có.

“Tôi…….”

Thì Nhược Huyên còn chưa nói xong, một giọng nói khàn khàn mà vang to đã cắt đứt lời cô: “Tôi nói đuổi việc Thì Nhược Huyên, cậu không muốn chấp hành chỉ thị phải không?”

Tiết Duệ Uyên cũng không nhìn Thì Nhược Huyên đã phá cửa mà vào, anh ta ngồi trên ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Bùi Thần Dật ngồi đối diện, kiên định dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với anh mà ít khi anh ta dùng.

Bùi Thần Dật điềm tĩnh trả lời anh ta: “Đúng” vẻ mặt bình tĩnh này giống như chuyện anh đang nói không hề nghiêm trọng: “Cô ấy chỉ là thư ký của tôi, nếu như vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm, vậy tôi cũng phải chịu, bản tài liệu đó là của tôi, cho dù xảy ra vấn đề gì, tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”

Bởi vì mặc kệ ai phạm sai lầm như vậy, đều do anh quản lý, nhân viên bộ phận kỹ thuật không biết gì về tài liệu của anh, bộ phận kĩ thuật của Thịnh Thế chiếm nguyên một tầng, căn bản không thể có nhân viên kỹ thuật vào phòng anh được.

Tiết Duệ Uyên hơi kinh ngạc, anh ta cau mày hỏi: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

Bùi Thần Dật kiên định gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, anh nói thật, không phải đùa, muốn đuổi việc cô? Được, đầu tiên phải đuổi việc anh đã.

“Mặc kệ lần này tài liệu bị tiết lộ bởi ai, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm, tôi sẽ sửa hết những chỗ đã bị tiết lộ đó.”

Tiết Duệ Uyên cân nhắc một lúc, sau đó anh ta nhìn chằm chằm Bùi Thần Dật: “Như vậy cậu phải bảo đảm cho tôi.”

Bùi Thần Dật đứng lên, cài một cúc áo vest vào: “Dĩ nhiên.”

Anh xoay người nhìn Thì Nhược Huyên, đôi môi Thì Nhược Huyên ấp úng muốn nói, còn chưa nói gì, anh đã cầm tay cô đi ra ngoài: “Không có gì đâu, đi về đã.”

Ba cô thư ký bị cuộc đàm thoại của Tiết Duệ Uyên và Bùi Thần Dật doạ đứng tại chỗ không dám động, tình cảnh làm lòng người khiếp sợ này không phải ai cũng may mắn thấy được, cũng không phải ai cũng chịu được.

Thì Nhược Huyên bị Bùi Thần Dật kéo khỏi phòng làm việc Tổng giám đốc, dọc đường anh đi rất nhanh, đi qua hành lang thật dài, đá cẩm thạch trên sàn vang lên tiếng cộp cộp cộp của đôi giày cao gót của cô, loạn mà nhanh.

Hình như Bùi Thần Dật phát hiện ra nên anh đi chậm lại.

Thì Nhược Huyên bị anh lôi về phía trước, cô hầu như không cần nhìn đường, cô biết chỉ cần nắm tay anh sẽ rất an toàn, anh sẽ là đôi mắt của cô, thay cô nhìn phía trước, thay cô để ý tất cả, cũng vì chuyện đó, cô mới lệ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, cô không muốn anh hiểu lầm cô, mặc dù không ai tin cô cũng được, anh không thể không tin cô.

Cô có thể không cần giải thích với ai, ngay cả cô không cần thanh minh với người khác giùm mình, nhưng cô không muốn anh có cảm giác không tin tưởng cô, cô chỉ muốn nói rõ với anh.

Thì Nhược Huyên không dừng lại, lúc Bùi Thần Dật sắp bước bước nữa, cô bước nhanh hai bước lớn về phía trước, ôm lấy anh từ phía sau, điều này làm anh dừng lại, mà cô cũng dừng lại.

Giọng nói Thì Nhược Huyên hơi trầm, dường như họng bị khàn: “Không phải em làm, em không có.”

Cơ thể Bùi Thần Dật chấn động, im lặng không nói tiếng nào.

Cô còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói, căn bản cô không biết nói gì, cô thật sự không hiểu nên xử lí việc này thế nào, vì vậy cô chỉ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, cảm thụ hơi thở ổn định của anh.

Anh luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy anh hoang mang, sợ hãi, mãi mãi bình tĩnh, anh chính là ngọn núi trong lòng cô, có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng không sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.

Bùi Thần Dật kéo tay Thì Nhược Huyên ra, điều này làm cô thấy tủi thân muốn phát khóc.

Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, tay vỗ về hai tay cô, an ủi nỗi buồn của cô.

Anh hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói với cô: “Anh biết, đương nhiên anh biết, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng anh Thì Nhược Huyên có thể không muốn gì, không nhìn gì, giống như lúc ở trong công viên, cô gật đầu một cái, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh, ngửi mùi hương của anh.

Anh nhẹ giọng an ủi cô, không để ý ánh mắt những người đi qua, giống như trong mắt anh không có sự vật gì quan trọng hơn cô.

Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em thì anh vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.

Lúc hoàng hôn, số lượng xe trên đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên, ở thành phố cứ đến lúc này giao thông sẽ bị tắc nghẽn, rõ ràng đoạn đường đi chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới một tiếng đồng hồ.

Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu đã ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, ánh tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời, những chiếc xe thỉnh thoảng di động một chút, nhưng không bao lâu lại tắc nghẽn.

Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, thỉnh thoảng anh nhìn người ngồi bên cạnh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của cô uốn theo đường cong cơ thể cũng làm anh động lòng.

Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau, việc kẹt xe dễ làm người ta bực mình vì có cô làm bạn trở thành hư không.

Thì Nhược Huyên ôm lấy hai đầu gối, cả người cuốn lại trên ghế, dựa vào ghế, gáy tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn ánh nắng chiều đỏ tím ở đằng xa từ từ biến mất, sắc trời tối dần.

Cô đột nhiên khẽ động người, Bùi Thần Dật nghiêng người đưa tay sờ mặt cô, nhìn cô đầy tình cảm: “Có lạnh không?”

Thì Nhược Huyên lắc đầu, hình như giữa hai hàng lông mày cô có sự mệt mỏi, đôi mắt xinh đẹp cũng ít lanh lợi hơn, nhưng nụ cười bên môi vẫn như cũ, không hề gượng gạo.

Đối mặt với dư luận bất lợi cho cô, coi như biểu hiện của cô rất kiên cường rồi, Bùi Thần Dật nhìn cô rất lâu, hôn nhẹ lên trán cô, dùng tay kéo đầu cô vào lòng anh.

Nhớ tới chuyện sau khi bọn họ trở về phòng làm việc, toàn bộ nhân viên bộ phận kỹ thuật cũng ra khỏi phòng làm việc, đứng chen chúc ngoài phòng làm việc của Bùi Thần Dật yêu cầu anh lập tức giáng chức Thì Nhược Huyên, ép buộc cô nghỉ phép, hơn nữa muốn anh bảo đảm, trước khi trò chơi mới xuấ
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT446/4500