Tiểu thuyết Người Vợ Ở Riêng-full
Lượt xem : |
ối phương ở một địa điểm bên ngoài.
Hiện tại, người muốn hẹn gặp mặt với Bùi Thần Dật đang liều mạng gọi vào điện thoại di động dùng trong công việc của anh, mà cái điện thoại kia thì bị anh nhét trong phòng sách, hơn nữa còn bị chỉnh sang chế độ rung.
Bùi Thần dật nằm trên giường lớn trắng tinh xoay người tiếp tục ngủ, tấm rèm trong phòng ngủ bị kéo lại, cho dù ánh sáng mặt trời có đẹp như thế nào, thậm chí sáng đến chói mắt, bên trong phòng vẫn mờ ảo u ám.
Điện thoại di động bị anh tùy tiện vứt trên sàn đang rung lên, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại rung rè rè, âm thanh này đặc biệt làm người ta không được thoải mái.
Bùi Thần Dật không thèm mở mắt, chính xác cầm điện thoại di động lên: "Ừm."
Tiết Duệ Uyên phất phất tay, cho nhân viên trước mặt ra khỏi phòng.
Trần Phàm vô cùng hiểu biết rời khỏi văn phòng của Tiết Duệ Uyên, hơn nữa còn giúp anh đóng cửa.
"Cậu đang ở đâu?"
Âm thanh Bùi Thần Dật không lười biếng như người mới tỉnh ngủ, đặc biệt rõ ràng nói: "Chết rồi." Sau đó anh lập tức cúp máy.
Tiết Duệ Uyên không cần nghĩ cũng biết lúc này Bùi Thần Dật vẫn chưa rời giường, hơn nữa là đang ngủ, con người này (Bùi Thần Dật) đem công việc giao cho anh (Tiết Duệ Uyên), không biết sáng nay anh đã phải giải quyết biết bao nhiêu việc, vậy mà người này còn đang ngủ.
Tiết Duệ Uyên tức giận suýt bóp nát điện thoại đang hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, nhưng anh vẫn tiếp tục gọi một lần nữa, điện thoại thông suốt không cho Bùi Thần Dật có cơ hội nói chuyện, anh nói nhanh: "Trần Phàm đang chờ cậu, cậu nếu không ra ngoài, mình sẽ đem địa chỉ nhà cậu nói cho anh ta biết, để cho anh ta đến nhà cậu nhấn chuông cửa, để cho anh ta thường xuyên đưa thức ăn khuya đến cho cậu, đến nhà cậu uống trà....."
Tên khốn Tiết Duệ Uyên này giỏi lắm, dám uy hiếp anh.
"Nửa giờ."
Cuộc gọi bị cắt đứt, lần này toàn thân Tiết Duệ Uyên thật khoan khoái, nhưng một giây sau anh bắt đầu hoảng hốt, bình thường tính tình Bùi Thần Dật luôn an tĩnh, nhưng lần này anh tỉnh ngủ, là chưa ngủ đủ đã bị người khác đánh thức thì sẽ biến thành cực kỳ dữ dội, hiện tại chỉ cầu nguyện cho giận dữ của Bùi Thần Dật trút cả vào người Trầm Phàm đi, cầu nguyện Bùi Thần Dật quên mất người hôm nay gọi điện là ai.
Xoẹt một tiếng đem rèm kéo ra, Bùi Thần Dật híp mắt làm quen với ánh sáng, mặt trời rực rỡ như vậy, có lẽ đã giữa trưa rồi.
Hôm nay năm giờ sáng anh mới đi ngủ, mà còn là ngủ khi đang đói bụng, còn chưa ngủ no đã bị người khác đánh thức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sắc mặt âm u, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm.
Bả vai và cánh tay có chút đau, anh cúi đầu nhìn một chút, bị bầm tím rồi.
"Người phụ nữ điên." Bùi Thần Dật vừa đi đến phòng tắm, vừa thì thào tự nói, nhưng giọng nói không có tức giận, ngược lại có chút giống như oán trách, ánh mắt như đang nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sắc bén dần mềm xuống.
Trên sàn phòng tắm có một bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, rõ ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi anh trở về, không cởi y phục trực tiếp ném trên sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.
Bùi Thần Dật dùng chân đá đá một đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt đi, nhưng không biết vì sao, anh như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt.
Chương 3
Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất hiện tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.
Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cười lấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi Thần Dật đã quăng ra câu đầu tiên: "Trở về nói với Tiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."
Nói xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ đi, tất cả quá trình chưa tới mười giây.
Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng Bùi Thần Dật, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân thật muốn khóc, ông chủ trạch nam của anh nhất định không nhận ra anh là thư ký của anh ấy.
Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết Bùi Thần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.
Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càng nhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.
Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màu đen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít người ghé mắt nhìn.
Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai, tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái này không đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phần cảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.
Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị, mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻ mặt u ám của anh dọa không dám đến gần.
Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.
Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đói chịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áo Larry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấy cái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ăn ngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trở lại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.
Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận, thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.
Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thị đụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.
Làm gì! Không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêu anh là muốn chết.
Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chính là một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy, đầu cúi xuống.
Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốn ngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lời nào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ.
Không thể nào, mới đụng một chút liền bị thương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dù sao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi.
Chương 4
Còn muốn anh đi xin lỗi, mặc dù anh là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh cũng không phải anh chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần anh cũng đã sử dụng chiêu này, khi đó anh không đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị cô ta quấy rầy ba tháng, anh làm sao biết được con gái bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?
Bùi Thần Dật không rên một tiếng xách túi lớn bỏ đi.
"Này."
Âm thanh mềm mại yêu kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà anh cũng không muốn ngừng bước để trả lời.
"Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng không thèm đỡ dậy hả?"
Lại gặp được cô, cách lần gặp trước không đến 24 giờ, nếu cô có ý định muốn đến gần anh, như vậy cô thành công rồi, huống hồ lần trước anh bị cô hung hăng đánh cho một trận, anh cũng không phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật không phát hiện chính mình đang giận dỗi như một đứa trẻ.
"Dựa vào cái gì?" Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt chất vấn.
"Ai, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Giống như tôi đang cố tình đụng anh vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh không khỏe.
Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, hiện tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy không được thoải mái.
Bùi Thần Dật quay lại theo ý cô, đến trước mặt cô nhưng cũng không kéo cô dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "Cô không phải cố ý à?"
"Ý anh là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng sẽ không tìm loại người biến thái thích khoe hàng như anh." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai anh một cái.
Bùi Thần Dật không ngờ được cô lại làm như vậy, theo lực của cô bị đẩy ngã ngồi về phía sau.
"A..." Anh lườm cô một cái, không muốn nói với cô mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi.
"Anh..." Nhã Huyên tức giận quay đi: "Thôi, anh đi đi, sớm cút đi, miễn trở ngại mắt tôi."
Anh cũng theo như lời cô trực tiếp bỏ đi, một cái liếc nhìn lại cũng không có.
Ngược lại Nhã Huyên thấy anh đi có phần vội vã, nhưng lại không muốn mất mặt gọi anh lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng anh bỏ đi.
Thấy anh thật sự không trở lại, cô tức giận nhỏ giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."
Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh tay cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên.
"Anh không phải không muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" Cô hừ lạnh.
Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: "Cô không đi sao? Nếu cô không đi, tôi đi đây."
Nhã Huyên không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."
Bùi Thần Dật vốn không định để ý đến cô, như trong đầu luốn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh không khỏe, anh nghĩ có lẽ là chân thật sự bị thương cô mới ngỗi mãi không đứng dậy được.
Cũng không biết có phải bởi vì anh nhớ được mặt cô hay không, anh lại đi tới kéo cô một cái, nhưng hiện tại nhìn cô như vậy, hẳn là không phải như lúc đầu anh nghĩ, anh lại bị ngừoi khác tiếp cận?
Sáng sớm là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy anh đụng cô đến hai lần, nếu sự thật như anh nghĩ, vậy cô đúng là khó lường.
Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, một tay đặt lên vai cô, muốn đem cô quay lại đối mặt với anh, Nhã Huyên lại kiên quyết không chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.
Mới nhìn qua cô nhỏ nhắn như vậy, là muốn cùng anh đọ sức? Ngay khi anh sắp thành công đem cô xoay lại, dưới tình huống cấp bách cô cầm lấy tay hắn cắn xuống.
Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, không đẩy vai cô ra, anh nhẹ nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, một tay đang giữ lấy vai cô, tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của cô, không biết làm sao cho cô buông lỏng tay anh ra, tư thế như vậy làm cho lưng cô cùng ngực anh dán lại cùng một chỗ, khiến cô rơi vào lòng anh.
Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với cô, tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, trên sàn nhà trắng tinh, nơi cô mới vừa ngồi có một vệt hồng hồng.....
Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của anh, đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn nói cái gì đó như lại không có âm thanh phát ra.
Bùi Thần Dật khẽ ôm cô k
QUAY LẠIHiện tại, người muốn hẹn gặp mặt với Bùi Thần Dật đang liều mạng gọi vào điện thoại di động dùng trong công việc của anh, mà cái điện thoại kia thì bị anh nhét trong phòng sách, hơn nữa còn bị chỉnh sang chế độ rung.
Bùi Thần dật nằm trên giường lớn trắng tinh xoay người tiếp tục ngủ, tấm rèm trong phòng ngủ bị kéo lại, cho dù ánh sáng mặt trời có đẹp như thế nào, thậm chí sáng đến chói mắt, bên trong phòng vẫn mờ ảo u ám.
Điện thoại di động bị anh tùy tiện vứt trên sàn đang rung lên, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại rung rè rè, âm thanh này đặc biệt làm người ta không được thoải mái.
Bùi Thần Dật không thèm mở mắt, chính xác cầm điện thoại di động lên: "Ừm."
Tiết Duệ Uyên phất phất tay, cho nhân viên trước mặt ra khỏi phòng.
Trần Phàm vô cùng hiểu biết rời khỏi văn phòng của Tiết Duệ Uyên, hơn nữa còn giúp anh đóng cửa.
"Cậu đang ở đâu?"
Âm thanh Bùi Thần Dật không lười biếng như người mới tỉnh ngủ, đặc biệt rõ ràng nói: "Chết rồi." Sau đó anh lập tức cúp máy.
Tiết Duệ Uyên không cần nghĩ cũng biết lúc này Bùi Thần Dật vẫn chưa rời giường, hơn nữa là đang ngủ, con người này (Bùi Thần Dật) đem công việc giao cho anh (Tiết Duệ Uyên), không biết sáng nay anh đã phải giải quyết biết bao nhiêu việc, vậy mà người này còn đang ngủ.
Tiết Duệ Uyên tức giận suýt bóp nát điện thoại đang hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, nhưng anh vẫn tiếp tục gọi một lần nữa, điện thoại thông suốt không cho Bùi Thần Dật có cơ hội nói chuyện, anh nói nhanh: "Trần Phàm đang chờ cậu, cậu nếu không ra ngoài, mình sẽ đem địa chỉ nhà cậu nói cho anh ta biết, để cho anh ta đến nhà cậu nhấn chuông cửa, để cho anh ta thường xuyên đưa thức ăn khuya đến cho cậu, đến nhà cậu uống trà....."
Tên khốn Tiết Duệ Uyên này giỏi lắm, dám uy hiếp anh.
"Nửa giờ."
Cuộc gọi bị cắt đứt, lần này toàn thân Tiết Duệ Uyên thật khoan khoái, nhưng một giây sau anh bắt đầu hoảng hốt, bình thường tính tình Bùi Thần Dật luôn an tĩnh, nhưng lần này anh tỉnh ngủ, là chưa ngủ đủ đã bị người khác đánh thức thì sẽ biến thành cực kỳ dữ dội, hiện tại chỉ cầu nguyện cho giận dữ của Bùi Thần Dật trút cả vào người Trầm Phàm đi, cầu nguyện Bùi Thần Dật quên mất người hôm nay gọi điện là ai.
Xoẹt một tiếng đem rèm kéo ra, Bùi Thần Dật híp mắt làm quen với ánh sáng, mặt trời rực rỡ như vậy, có lẽ đã giữa trưa rồi.
Hôm nay năm giờ sáng anh mới đi ngủ, mà còn là ngủ khi đang đói bụng, còn chưa ngủ no đã bị người khác đánh thức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, sắc mặt âm u, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao găm.
Bả vai và cánh tay có chút đau, anh cúi đầu nhìn một chút, bị bầm tím rồi.
"Người phụ nữ điên." Bùi Thần Dật vừa đi đến phòng tắm, vừa thì thào tự nói, nhưng giọng nói không có tức giận, ngược lại có chút giống như oán trách, ánh mắt như đang nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sắc bén dần mềm xuống.
Trên sàn phòng tắm có một bộ quần áo trắng cùng với quần lót màu đỏ, rõ ràng còn ẩm ướt, tối qua sau khi anh trở về, không cởi y phục trực tiếp ném trên sàn như mọi khi mà ném vào phòng tắm.
Bùi Thần Dật dùng chân đá đá một đống quần áo màu trắng, giống như muốn trực tiếp đem quần áo vứt đi, nhưng không biết vì sao, anh như bị ma xui quỷ khiến nhặt y phục lên, ném vào máy giặt.
Chương 3
Nửa giờ sau, Bùi Thần Dật đúng hẹn xuất hiện tại tiệm cafe trong công ty bách hóa.
Trần Phàm đứng lên hướng Bùi Thần Dật cười lấy lòng, còn chưa kịp a dua nịnh hót, Bùi Thần Dật đã quăng ra câu đầu tiên: "Trở về nói với Tiếu Duệ Uyên cẩn thận bảo bối của cậu ta đấy."
Nói xong Bùi Thần Dật ném xuống túi hồ sơ màu vàng, xoay người bỏ đi, tất cả quá trình chưa tới mười giây.
Trầm Phàm sững sờ nhìn theo bóng lưng Bùi Thần Dật, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân thật muốn khóc, ông chủ trạch nam của anh nhất định không nhận ra anh là thư ký của anh ấy.
Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết Bùi Thần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.
Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càng nhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.
Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màu đen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít người ghé mắt nhìn.
Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai, tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái này không đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phần cảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.
Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị, mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻ mặt u ám của anh dọa không dám đến gần.
Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.
Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đói chịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áo Larry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấy cái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ăn ngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trở lại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.
Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận, thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.
Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thị đụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.
Làm gì! Không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêu anh là muốn chết.
Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chính là một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy, đầu cúi xuống.
Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốn ngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lời nào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ.
Không thể nào, mới đụng một chút liền bị thương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dù sao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi.
Chương 4
Còn muốn anh đi xin lỗi, mặc dù anh là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh cũng không phải anh chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần anh cũng đã sử dụng chiêu này, khi đó anh không đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị cô ta quấy rầy ba tháng, anh làm sao biết được con gái bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?
Bùi Thần Dật không rên một tiếng xách túi lớn bỏ đi.
"Này."
Âm thanh mềm mại yêu kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà anh cũng không muốn ngừng bước để trả lời.
"Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng không thèm đỡ dậy hả?"
Lại gặp được cô, cách lần gặp trước không đến 24 giờ, nếu cô có ý định muốn đến gần anh, như vậy cô thành công rồi, huống hồ lần trước anh bị cô hung hăng đánh cho một trận, anh cũng không phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật không phát hiện chính mình đang giận dỗi như một đứa trẻ.
"Dựa vào cái gì?" Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt chất vấn.
"Ai, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Giống như tôi đang cố tình đụng anh vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh không khỏe.
Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, hiện tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy không được thoải mái.
Bùi Thần Dật quay lại theo ý cô, đến trước mặt cô nhưng cũng không kéo cô dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "Cô không phải cố ý à?"
"Ý anh là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng sẽ không tìm loại người biến thái thích khoe hàng như anh." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai anh một cái.
Bùi Thần Dật không ngờ được cô lại làm như vậy, theo lực của cô bị đẩy ngã ngồi về phía sau.
"A..." Anh lườm cô một cái, không muốn nói với cô mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi.
"Anh..." Nhã Huyên tức giận quay đi: "Thôi, anh đi đi, sớm cút đi, miễn trở ngại mắt tôi."
Anh cũng theo như lời cô trực tiếp bỏ đi, một cái liếc nhìn lại cũng không có.
Ngược lại Nhã Huyên thấy anh đi có phần vội vã, nhưng lại không muốn mất mặt gọi anh lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng anh bỏ đi.
Thấy anh thật sự không trở lại, cô tức giận nhỏ giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."
Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh tay cô, kéo cô từ mặt đất đứng lên.
"Anh không phải không muốn đỡ tôi sao? Sao lại trở lại?" Cô hừ lạnh.
Ánh mắt Bùi Thần Dật híp lại, uy hiếp: "Cô không đi sao? Nếu cô không đi, tôi đi đây."
Nhã Huyên không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, mặt từ từ ửng hồng: "Tôi..."
Bùi Thần Dật vốn không định để ý đến cô, như trong đầu luốn hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng xanh không khỏe, anh nghĩ có lẽ là chân thật sự bị thương cô mới ngỗi mãi không đứng dậy được.
Cũng không biết có phải bởi vì anh nhớ được mặt cô hay không, anh lại đi tới kéo cô một cái, nhưng hiện tại nhìn cô như vậy, hẳn là không phải như lúc đầu anh nghĩ, anh lại bị ngừoi khác tiếp cận?
Sáng sớm là lần đầu tiên, hiện tại là lần thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy anh đụng cô đến hai lần, nếu sự thật như anh nghĩ, vậy cô đúng là khó lường.
Sắc mặt Bùi Thần Dật lạnh lùng, một tay đặt lên vai cô, muốn đem cô quay lại đối mặt với anh, Nhã Huyên lại kiên quyết không chịu xoay người, ra sức vùng vẫy.
Mới nhìn qua cô nhỏ nhắn như vậy, là muốn cùng anh đọ sức? Ngay khi anh sắp thành công đem cô xoay lại, dưới tình huống cấp bách cô cầm lấy tay hắn cắn xuống.
Cũng may tính tình Bùi Thần Dật khá tốt, không đẩy vai cô ra, anh nhẹ nhàng buông tay, túi lớn trong tay lại rớt xuống đất, một tay đang giữ lấy vai cô, tay kia bóp chặt lấy khớp hàm của cô, không biết làm sao cho cô buông lỏng tay anh ra, tư thế như vậy làm cho lưng cô cùng ngực anh dán lại cùng một chỗ, khiến cô rơi vào lòng anh.
Bùi Thần Dật nhìn tay mình bị cắn đến chảy máu, vừa định nổi giận với cô, tầm mắt lại rơi xuống sàn đá cẩm thạch của công ty bách hóa, trên sàn nhà trắng tinh, nơi cô mới vừa ngồi có một vệt hồng hồng.....
Nhã Huyên chú ý đến tầm mắt của anh, đôi má lại càng đỏ, môi hơi động đậy, dường như muốn nói cái gì đó như lại không có âm thanh phát ra.
Bùi Thần Dật khẽ ôm cô k
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu106/4160