XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Nhật Kí Theo Đuổi Anh-full

Lượt xem :
úng tên rồi." Dũng Tử cùng A Lượng không hẹn mà cùng làm ra hành động bị thương, ôm lấy lồng ngực của mình nhăn nhó, giống như Tây Thi tái thế.

"Làm gì lại nói ra nỗi đau của chúng tôi? Chính vì không lấy được vợ mới ở chỗ này lêu lổng! Không cho phép khi dễ ông già này."

"Nói đúng thì sao! Nhớ những ngày trẻ tuổi của chúng tôi, cảnh tượng đã qua, chớ xem thường đó!"

"Dạ!" Chung Vũ Thần tiếp tục nói đùa, "Các anh đều là ngôi sao của bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ vũ trụ đen tối, chỉ tiếc cuối cùng cũng không biết tiến vào cái động nào, sao không khiến người ta sầu não cho được!"

Trịnh Lập Minh nghe bọn họ nói điên cuồng, bất giác nở nụ cười, "Mọi người thật thú vị!"

Chung Vũ Thần chuyển sang cậu ta nói, "Yên tâm! Thám tử tư chúng tôi giống như người một nhà, nhất định cậu sẽ thích nơi này."

A Lượng "Haaaa" một tiếng, "Những lời này giống như nghe qua ở đâu rồi! Không nghĩ tới lại có thể học hỏi nhanh như vậy."

"Không dám, em đều học được từ chỗ Dũng ca, Lượng ca, chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi."

"Tốt, cái miệng nhỏ nhắn xảo quyệt."

"Không xảo quyệt thì sao xứng làm đồ đệ của Dũng ca, Lượng ca đây?"

Ngay lúc mấy người đang cười cười nói nói, Hậu Thượng Duy đi ra từ phòng làm việc lãnh đạo, mang trên mặt mấy phần nhẫn nhịn, hướng về phía Trịnh Lập Minh nói: "Đi theo tôi!"

Chung Vũ Thần tiến lên vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập Minh, "Cố gắng lên, nhất định cậu sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."

"Nhóc con, còn không mau nhanh chút?" Hậu Thượng Duy đã thúc giục người.

"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng, hẹn gặp lại." Trịnh Lập Minh vội vàng chạy tới.

Chung Vũ Thần nhìn bóng lưng bọn họ, vừa phất tay vừa mỉm cười, cô tin tưởng bọn họ sẽ trở thành một đội hợp tác tốt.

********

Qua một tuần lễ, quả nhiên Trịnh Lập Minh được trúng tuyển chính thức, khi Lương Sùng Nghị tuyên bố như vậy thì Hậu Thượng Duy lại không biểu hiện gì mà nói: "Vui mừng cái gì? Cũng chỉ là miễn cưỡng có thể dùng được, lúc nào cũng có thể bị quét sạch."

"Xin Duy ca tiếp tục dạy bảo, tôi sẽ nghiêm túc học tập." Trịnh Lập Minh cúi gập người chào.

"Hừ! Rồi để xem!" Hậu Thượng Duy cầm áo khoác lên, định đi ra ngoài.

"Duy ca, anh đi đâu vậy? Tôi đi với anh." Trịnh Lập Minh lập tức định tiến lên.

"Tôi đi tán gái, cậu đừng có đi theo làm kỳ đà cản mũi." Hậu Thượng Duy tức giận nói, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc.

Trịnh Lập Minh đứng ở phía sau, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, xem ra rất đáng thương.

"Quái lạ! Anh Thượng Duy rất ít khi bài xích một người như vậy, xem ra em trai Tiểu Minh cũng không phải là nhân vật đơn giản!" A Lượng không khỏi suy đoán.

"Đúng vậy! Không phải anh ấy đều luôn rất lịch sự sao?" Dũng Tử cũng không hiểu nổi đây là chuyện gì?

Chung Vũ Thần nhìn vẻ mặt cậu sa sút, lập tức vô cùng có nghĩa khí nói: "Tiểu Minh, cậu đừng nản chí, nhất định có một ngày Duy ca sẽ chấp nhận cậu. Bữa trưa muốn ăn gì? Để chính thức ăn mừng cậu trở thành một phần tử của chúng tôi, tôi mời cậu ăn cơm."

"Ồ! Chúng tôi có phần hay không?" Dũng Tử và A Lượng cùng nhau hỏi.

"Có a! Các anh có thể giúp em trả tiền." Chung Vũ Thần lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ.

"A! Rất bận, vội chết rồi, vội chết rồi!" Lập tức A Lượng và Dũng Tử cầm áo khoác lên chạy ra ngoài! Chúng tôi còn nhiều việc chưa làm, hôm nào tụ tập đi! Không cần giữ chúng tôi lại, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại ."

Chung Vũ Thần cười hả hê, "Muốn lừa em? Kiếp sau đi!"

Lương Sùng Nghị cầm cặp tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, "Tôi cũng vậy, hai ngươi trẻ tuổi đi buông thả một chút đi.

"Đại ca, anh không đi cùng chúng em à?" Vẻ mặt Chung Vũ Thần thất vọng, Lương Sùng Nghị đeo kính lên, bên môi có tia cười khổ, "Lần sau đi!"

"Được rồi! Đại ca đi thong thả!" Chung Vũ Thần đành phải vẫy tay nói hẹn gặp lại.

*****

Trong tiệm ăn nhanh, tiếng người ầm ĩ, giống như muốn cùng âm nhạc so tiếng, âm nhạc càng sôi nổi ồn ào, tiếng người cũng vang dậy theo.

"Xin lỗi nhé! Chỉ có thể mời cậu ăn Hamburg và khoai tây chiên mà thôi." Chung Vũ Thần nói.

"Cô giúp tôi rất nhiều việc, đáng ra bữa này phải do tôi mời mới đúng." Vẻ mặt Trịnh Lập Minh ngượng ngùng.

"Được rồi được rồi, lần sau tuyệt đối tôi sẽ để cho cậu mời là được chứ gì?" Chung Vũ Thần sảng khoái đồng ý.

Hai người cứ ăn uống như vậy, đột nhiên Trịnh Lập Minh ngẩng đầu nói: "Tiểu Thần, tôi có thể hỏi cô một vấn đề riêng không?"

"Hỏi đi!" Chung Vũ Thần thờ ơ nói.

"Cô. . . . . . Có phải là thích. . . . . Đại ca hay không?"

"Phốc!" Chung Vũ Thần phun toàn bộ cola trong miệng ra ngoài, thiếu chút nữa liền bị nghẹn thở.

"Cô không sao chứ?" Trịnh Lập Minh đưa cho cô một tập giấy lau.

"Cậu. . . Làm sao cậu. . . . . . Biết?" Chung Vũ Thần nhất thời nói ra những lời này, lập tức muốn cắn lưỡi tự vận, cô thật sự là ngốc dễ sợ, như vậy chẳng phải không đánh đã khai sao?

"Tôi cảm thấy bằng giác quan thứ sáu! Tôi rất nhạy cảm với những chuyện như vậy." Trịnh Lập Minh lộ ra nụ cười xấu hổ.

"Trời ạ. . . . . ." Nhất định đây là ngày tận thế!

"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của cô, bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi cũng có phiền não giống vậy"

"Ồ! Cậu cũng gặp khó khăn khi thầm mến à? Có muốn tôi giúp một tay hay không? Tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật, mau nói cho tôi biết đi!" Chung Vũ Thần lập tức phát huy tinh thần trọng nghĩa, tâm cùng đồng cảm quan tâm.

Trịnh Lập Minh ấp a ấp úng thật lâu, cuối cùng nói: "Người kia. . . . . . Là người trong thám tử tư."

"Thám tử tư? Nhưng ngoại trừ tôi ra, cũng chưa có cô gái khác nào!" Chung Vũ Thần nghe vậy không hiểu ra sao.

"Tôi. . . Trước kia tôi cũng từng quen bạn gái, nhưng mà . . . . . Hiện tại tôi mới biết, tôi thích . . . . . . Là con trai, hơn nữa chỉ thích một, đó chính là. . . . . . Đó chính là Duy ca. . . . . ." Gương mặt Trịnh Lập Minh nói xong liền ửng đỏ, bộ dạng thẹn thùng hình như còn đáng yêu hơn so với con gái.

"Cậu. . . . . . Cậu. . . Cậu là. . . . . ." Chung Vũ Thần chỉ vào cậu nói không ra lời.

"Đúng, tôi là một người đến hai mươi mốt tuổi mới hiểu rõ mình là người đồng tính."

"Nói nhỏ thôi! Ở đây nhiều người như vậy, cậu không sợ bị nghe thấy sao?" Chung Vũ Thần vội vàng che kín cái miệng của cậu.

"Yên tâm đi! Đây là nơi an toàn nhất rồi, sẽ không có ai chú ý nghe chúng ta nói gì đâu."

"Thật sao?" Chung Vũ Thần cười đến mức có chút suy yếu, "Tôi lại sắp bị cậu dọa sợ."

"Cô cảm thấy tôi . . . . . Thật kỳ lạ sao?"

Chung Vũ Thần nghiêng đầu trầm tư một chút, "Nói không kỳ lạ thì có chút dối trá, nhưng mà tôi cũng không vì vậy mà chán ghét cậu, có thể tôi cũng cần thêm một chút thời gian để tiếp thu chuyện này! Chỉ là cậu yên tâm, tôi còn là bạn bè tốt của cậu."

Trịnh Lập Minh có vẻ rất cảm động, "Tôi cũng biết cô sẽ có phản ứng này, cô sẽ không chỉ phán đoán người khác qua một mặt."

"Đương nhiên rồi! Mỗi người đều có rất nhiều mặt, bản thân tôi cũng giống vậy! Đối phương chỉ cần có tâm lòng tốt bụng, là người đứng đắn, tôi cũng sẽ coi bọn họ là bạn tốt."

Đây chính là triết học về bạn bè của Chung Vũ Thần.

""Cám ơn." Trịnh Lập Minh thật sự không có nhìn lầm người.

"Đúng rồi, làm sao cậu thích Duy ca? Cũng bởi vì chung sống mấy ngày này sao?

Nhưng Duy ca rất hung dữ đối với cậu!"

Trịnh Lập Minh lộ ra mỉm cười hoài niệm, "Thật ra thì, hai năm trước tôi đã thích anh ấy. Khi đó ông nội tôi qua đời, di chúc lại biến mất kỳ lạ, cho nên, chúng tôi mời thám tử tư Long Bàn đến điều tra, khi đó là do Duy ca tới điều tra và giải quyết, không tới một tuần liền tháo gỡ khúc mắc, thì ra là bác hai và cô ba cấu kết, hai người lập mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản. Lúc ấy tôi thật sự rất sùng bái Duy ca, ngày ngày đều đi theo anh ấy, tôi đã nói với anh ấy, sẽ có một ngày tôi cũng muốn làm thám tử giống như anh ấy, anh ấy chỉ cười không nói gì, tôi nghĩ đại khái anh ấy thật sự đã quên tôi! Nhưng tôi bắt đầu nghiên cứu về thám tử, kiến thức máy móc, muốn từng bước tiến đến gần Duy ca."

"Oa —— đó là ấn tượng của cậu!" Lập tức khiến tấm lòng thiếu nữ của Chung Vũ Thần cảm động.

"Ừm! Cho nên tôi mới có thể tới theo lệnh triệu tập, chỉ cần có thể ngày ngày ở chung một chỗ với Duy ca, tôi cũng rất thỏa mãn rồi." Trịnh Lập Minh nói xong có chút ngọt ngào, lại có chút chua xót.

Chung Vũ Thần thở dài một tiếng, "Làm sao cậu lại ngốc như vậy? Quả thật cũng ngốc giống tôi."

"Tôi thấy cô thích đại ca, cho nên mới muốn đem bí mật của mình nói cho cô biết, tôi muốn. . . Hai chúng ta có thể hợp thành một chiến tuyến thầm mến, giúp đỡ lẫn nhau.

Cô thấy như thế nào?"

"Đáp án đương nhiên là OK!" Chung Vũ Thần không cần nghĩ mà trả lời nói.

"Được, ngoắc tay, một lời đã định."

Hai người duỗi ngón tay ra, kết hợp vì mình, nói đến cũng thú vị, dường như những người thầm mến luôn có thể tìm được đồng bạn.

*******

Ngày mùng mười tháng tư, thời tiết để theo đuổi, bông hoa ven đường mới nở.

Tôi cùng Tiểu Minh thành lập hội đồng thầm mến, cậu ta thích Duy ca, tôi thích đại ca, hình như trời sinh em trai và em gái đều thích nhân vật cấp trên, nói không chừng đây là định mệnh từ khi sinh ra!

Hôm nay sau khi đại ca ra cửa, cũng chưa có trở về thám tử tư, tôi thay anh ấy quét dọn phòng làm việc, lau chùi không còn một hạt bụi, ngay cả phòng của tôi cũng không có ngăn nắp như vậy,

Nhưng cả phòng làm việc nhìn rực rỡ cả lên, tôi cảm thấy đã đạt được thành tựu.

Hiện tại cổ thật là đau, mắt cũng đau nhức, đều là bởi vì sắp xếp lại những tư liệu quan trong cho đại ca, thế nhưng, có thể thay người trong lòng làm một chút chuyện nhỏ, sẽ có rất nhiều vui sướng, thì ra tình yêu lại lạ lùng như vậy sao?

******

Buổi chiều chủ nhật, Chung Vũ Thần ngủ thẳng tới hai rưỡi mới rời giường, hơn nữa còn bị tiếng chuông cửa đánh thức.

"Ai vậy? Thật đáng ghét!" Cô vừa xoa mắt, vừa đi về phía cửa chính.

Tối hôm qua bởi vì nghĩ tới đại ca mà không ngủ được, đến sáu giờ sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp, may mắn hơn là lại còn mơ thấy được uống chung cà phê với đại ca, nhưng lúc này lại bị cắt ngang mộng đẹp, rất phiền phức!

"Tới rồi! Đừng nhấn nữa." Chung Vũ Thần che lỗ tai ra mở cửa chính, vừa thấy đúng là ba bạn học nữ trong lớp, hơn nữa, còn là đồng đảng do Thái Vi Doanh dẫn đầu đến.

"Chung đại tiểu thư, cũng đã hai rưỡi chiều rồi, cậu còn mặc đồ ngủ à?"

Thái Vi Doanh chê cười nói.

"Hì hì, không phải là tối hôm qua qua đêm ở bên ngoài, làm chuyện gì tổn thương thân thể nặng nề, cho nên mới ngủ thẳng tới bây giờ chứ?" Ánh mắt Trang Nhã Phân tà ác nói.

"Mặc kệ, nhanh cho chúng tôi đi vào một chút! Đi dạo phố đến sắp gãy chân rồi."

Trương Văn Châu ở bên quỷ gào.

Chung Vũ Thần cũng chưa kịp nói gì, đã để cho nhóm người này om sòm phá vòng vây, tấn công vào phòng khác
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT101/1041