pacman, rainbows, and roller s
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Lượt xem :
c mộng này vốn dĩ là vô hình vô ảnh, nhưng nó lại có nhân hình, có hồn phách và tư tưởng, bắt đầu muốn thoát khỏi mộng cảnh.’’

‘‘Hôm đó, cơ duyên trùng hợp nên đã gặp ta ở trong mộng’’, Tang Chỉ tiếp tục nói : ‘‘Hắn liền tạo ra mộng cảnh thuộc về ta, để lừa ta giúp hắn giải phong ấn.’’

Gấu mèo gật đầu :‘‘Đại khái là như vậy.’’ Nói xong, nó liền kéo xâu gà định rời đi.
Tiểu hồ ly thấy vậy vội vàng chặn đường nói : ‘‘Vậy bây giờ phải làm thế nào ? Ta có thể vào được mộng cảnh đó, chứng tỏ người khác cũng có thể vào? Nhỡ có ai đó không cẩn thận, mở phong ấn ra thì phải làm thế nào ?

Tang Chỉ nói xong, gấu mèo chẳng thèm ngẩng đầu : ‘‘Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ai đây ?’’ Sau đó, chớp mắt cái nữa, đến xâu gà kia cũng đã mất tăm mất tích, không thấy bóng dáng đâu.

Tuấn Thúc đứng nhìn từ xa, thờ dài nói: ‘‘Xem ra trấn Bình Lạc sắp phải trải qua một đợt sóng gió rồi !’’

Ca ca khoa trương chắp tay sau lưng: ‘‘Nghe đồn Long Thần Tử Trạch từng giao đấu với Ma tộc, ông ấy lại là nguyên lão của Tiên tộc, từng tham gia đại chiến tam giới, chưa biết chừng chuyện của trấn Bình Lạc ông ấy cũng biết. Chỉ là hai tộc Long – Phượng chưa bao giờ có quan hệ qua lại...’’

Tuấn Ngạn nói đến đây thì không nói nữa. Vì chuyện chức ngự sử phàm giới mà quan hệ giữa hai tộc Long – Phượng đã xấu mấy trăm năm nay, bây giờ vì chuyện của Thổ thần, phải đi nhờ vả người ta như thế nào đây? Hai huynh đệ nghĩ đến đây thì quay sang nhìn nhau, đang không biết làm thế nào thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói yếu ớt : ‘‘Để ta đi nhé !’’

Tuấn Thúc, Tuấn Ngạn cùng lúc quay đầu, thấy người vừa đến thì đều ngơ ngác. Ca ca khoa trương gãi đầu: ‘‘Tang Chỉ muội...’’

Chưa dứt lời, tiểu hồ ly đã chen ngang : ‘‘Ta vốn muốn đợi sau khi hết vết thương của A Ly khỏi rồi đưa hắn về Long Cốc. Hai người nói đúng, sau này Trấn Bình Lạc phải trải qua một trận sóng gió như thế nào còn chưa biết, A Ly ngốc nghếch ở lại Long Cốc sẽ an toàn hơn.’’

Nghe thấy vậy, phượng hoàng cao ngạo từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt tái xanh, không thốt ra được nửa câu. Sau lại ngốc như thế chứ? Hắn vốn cho rằng hiện tại Tang Chỉ bình thường với hắn là bù đắp sự việc hôm đó xảy ra trong hang động, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn sao ?

Thấy Tuấn Thúc trầm mặc, ca ca khoa trương cũng cảm thấy không bình thường, dùng sức kéo áo Tuấn Thúc, nhưng đối phương chẳng có phản ứng gì. Tang Chỉ cúi đầu nói tiếp : ‘‘phượng hoàng cao ngạo, ngươi từng đồng ý với ta, thả ta rời khỏi trấn Bình Lạc, lời hứa này còn tính không ?’’

‘‘...’’ Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tuấn Thúc cũng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh : ‘‘Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.’’

Chương 35 : Lai Mễ


Tang Chỉ đã nói là làm, ba ngày sau quả thật nói đi là đi luôn
Vốn dĩ tiểu hồ ly miệng nói nhưng lòng chẳng có gì, lúc đến Thanh Ngô cư giải trừ phong ấn vẫn còn đắn đo, chỉ cần phượng hoàng cao ngạo nói một câu níu giữ, nàng sẽ có cớ để ở lại trấn Bình Lạc, nhưng đến khi đến Thanh Ngô cư, đừng nói là Tuấn Thúc, ngay đến bóng dáng của nhóc con Thất Thủy cũng chẳng thấy đâu.

Căn nhà từng vô cùng náo nhiệt giờ lại trống không. Bích Nữ lạnh nhạt nói, phong ấn này tỷ ấy cũng có thể giải, phượng hoàng cao ngạo và ca ca bất lương ra ngoài giải quyết việc gấp, lức sắp đi có dặn dò tỷ ấy giúp tiểu hồ ly giải phong ấn. Nghe thấy vậy, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch khóe môi, xem ra mình đúng là kẻ khiến người ta ghét rồi, ngay đến nhìn mặt lần cuối Tuấn Thúc cũng không muốn. Trong lúc hoảng hốt, nàng có chút không hiểu, nàng và hắn rốt cuộc là sai ở đâu, sao lại đi đến bước này chứ ? Nàng nguyện quay lại điểm khởi đầu...nàng vẫn bị ức hiếp, hồ ly nữ bộc hận phượng hoàng cao ngạo, Tuấn Thúc vẫn là quan trên vô sỉ, nguy hiểm, giảo hoạt...

Bích Nữ ở bên cạnh nhìn Tang Chỉ đang thất thần, thở dài, rót trà cho tiểu hồ ly rồi nói : ‘‘Tiểu hồ ly chưa có ai nói cho muội biết rằng ở trong Thanh Ngô cư thì đừng có nhớ nhung, nghĩ ngợi hay sao ? Vì tỷ tỷ ta có thể biết trong lòng muộn đang nghĩ gì’’. Bích Nữ dùng ngón trỏ chọc chọc vào vị trí trái tim của tiểu hồ ly, không tỏ vẻ đau đớn vì ly biệt, còn cười khà khà.

Khóe mắt Tang Chỉ giật giật, nàng quay đâu nói dù gì cũng đã đến bước này, muội sớm đã chẳng còn sĩ diện nữa, đợt giải trừ phong ấn xong muội lập tức rời đi. Ngừng một lát, Tang Chỉ và Bích Nữ nhìn nhau rồi mới nói tiếp : ‘‘Bích Nữ tỷ tỷ, muội sẽ nhớ tỷ. Hy vọng...còn có cơ hội gặp lại.’’

Nghe thấy vậy, Bích Nữ lấy tay áo hoa lan che miệng cười gian, mờ ám nói : ‘‘Còn ta sẽ không nhớ muội đâu. Hy vọng với không hy vọng cái gì chứ ? Chẳng có ai ngáng chân muội cả, nếu như muội muốn gặp ta thì có lúc nào không được chứ ?’’

Tang Chỉ im lặng, cắn môi. Bích Nữ thấy vậy, đảo đảo cặp mắt trong sáng, trầm giọng: ‘‘Nhưng mà có chuyện này, ta vẫn muốn hỏi riêng muội.’’

Tang chỉ ngẩng đầu: ‘‘Có chuyện gì mà phải hỏi riêng?’’

Cặp mắt xanh của Bích Nữ lay động, lúc này mới kéo tiểu hồ ly, nói: ‘‘Hôm đó muội kể chuyện trong mộng cảnh với bọn ta, nhưng vẫn chưa kể hết?’’

Nghe xong, Tang Chỉ thoắt cái ngẩn người, còn chưa kịp giải thích thì Bích Nữ nói tiếp: ‘‘Người khác không nhìn thấy, nhưng ta lại nhìn ra được. Bên ngoài muội vẫn luôn có một luồng ánh sáng màu xanh bảo vệ, cũng chính luồng ánh sáng này cứu muội nhỉ?’’

Tiểu hồ ly cắn chặt môi dưới, không biết đáp lại như thế nào. Không sai, ở trong mộng, chính là nhờ nữ tử áo xanh đó ra tay mới giữ được nàng không đi mở kết giới. Mà trước khi rời khỏi mộng cảnh, nữ tử áo xanh bị phong ấn quái bóp cổ, ánh mắt đau đơn nhìn nàng, chỉ nói một câu: “Không được nói cho bất cứ ai !’’

“Không được nói cho bất cứ ai !’’ Không biết vì sao, Tang Chỉ chính là lòng có linh ứng chắc chắn, hàm ý của câu nói này là nữ tử áo xanh không hy vọng bất cứ người nào biết nàng ấy đi vào mộng cảnh của Tang Chỉ, thế là khi thuật lại những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ cho mọi người nghe, Tang Chỉ đều che giấu sự tồn tại của người này, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc bị Bích Nữ thông hiểu nhiều chuyện này phát hiện.

Tang Chỉ cúi đầu: “ Xin lỗi, Bích Nữ tỷ tỷ…’’

Bích Nữ thấy vậy cũng không làm khó, liền chuyển chủ đề: “ Muội không muốn nói thì thôi vậy, ta làm phép cho muội nhé!’’

Nói hết chuyện, giải phong ấn xong, đêm đó tiểu hồ ly liền thu dọn hành lý, nói với Khế Lạc rồi đưa A Ly lặng lẽ rời đi.

Tuy vết thương của A Ly chưa lành, nhưng nhờ hiệu quả kỳ diệu của Đông Hải minh châu, thêm vào đó là việc hằng ngày có Tuấn Thúc trị thương, hai người vừa đi vừa nghỉ đến Long Cốc cũng không cảm thấy mệt. Không đến ba ngày đã ra khỏi phạm vi quản hạt của trấn Bình Lạc đến Lạc Hoa cốc.

Lạc Hoa cốc thuộc phạm vi nhân giới, để tránh làm phiền đến người phàm, Tang Chỉ và A Ly đã hóa thành một trai, một gái mặc áo vải, giả làm huynh muội đi về phía trước. Buổi trưa, hai người đang dừng lại nghỉ ngơi trong một rừng cây, đột nhiên cảm thấy có yêu khí hơi yếu xong đến, không kìm được liền cau mày nhìn nhau.

Tang Chỉ chớp mắt : “ A Ly cũng cảm thấy được sao?’’

Ly Vẫn gật đầu. Tang Chỉ chu miệng nhìn trời : “ Lẽ nào là yêu quái gần đây? Cảm nhận được chúng ta qua đất này, cho rằng chúng ta đến cướp địa bàn nên phái lính đến thăm dò ?’’

Ly Vẫn ngẫm nghĩ : “Nhưng chỗ này thuộc đất của người phàm, Thổ thần của khu này sẽ không dung túng cho yêu quái ra ngoài làm loạn, xem ra tên đang đến chẳng có gì tốt đẹp.’’

Tiểu hồ ly nghe thấy vậy cũng có chút căng thẳng, ngẩng đầu. Yêu khí tuy yếu nhưng nàng cũng không dám khinh địch, nhỡ kẻ địch cố ý che giấu yêu khí toát ra trên người hoặc đây chỉ là đội đi tiên phong thì không hay rồi. Hơn nữa, bây giờ không có phượng hoàng cao ngạo giúp đỡ, A Ly lại bị thương, dựa vào chút công phu nửa mùa của nàng…

Tang Chỉ ngẫm nghĩ, nếu tìm được thổ thần ở gần đây là tốt nhất, ít nhất có thể tìm hiểu một chút tình hình, nhưng phải đi tìm ở đâu? Nếu phượng hoàng cao ngạo ở đây thì tốt, ít nhất thì không phải sợ hãi như thế này. Tang Chỉ bấm ngón tay, lần đầu tiên suy nghĩ đến việc mình giở thói công chúa quyết định đơn thương độc mã đưa A Ly rời khỏi trấn Bình Lạc rốt cuộc là đúng hay sai, đường đi xa xôi thế này, nếu có chuyện thì phải làm thế nào? Biết vậy thì viết thư cho phụ thân, để người cha hồ ly hủ lậu đến đón bọn họ mới đúng ! Còn nữa, làm gì mà lại giận dỗi với phượng hoàng cao ngạo? Phượng hoàng cao ngạo cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, nhưng trước đây, những sự việc như thế này hắn đã sớm giúp mình giải quyết, còn lần này mình rời khỏi trấn Bình Lạc hắn cũng chẳng thèm đi tiễn…

Tang Chỉ vừa nghĩ vừa kinh sợ, chống vào thân cây đứng dậy, đầu óc dừng lại nửa giây mới đột nhiên ngộ ra, vừa rồi mình suy đi nghĩ lại, trong đầu lại toàn xoay quanh bốn chữ “phượng hoàng cao ngạo’’. Vừa giận vừa lo, đang muốn tự chửi mình vài câu, Tang Chỉ liền thấy A Ly hơi nheo mắt, nói : “ Yêu khí đến gần rồi, càng lúc càng mạnh.’’

Quả nhiên !

Tang Chỉ tạm thời gạt hết tạp niệm, trong lòng vang lên tiếng loảng xoảng, nếu thật sự là một tên yêu quái lợi hại thì phải làm thế nào? Có cần nói ra tên cha, dọa cho bọn chúng sợ mà bỏ chạy? Không được! Bọn họ, một người là con trai thứ bảy của Long Tộc, một người là công chúa Thanh Khâu quốc, nếu như bị bọn rắn độc dễ dàng bắt được, lại còn phải nhờ cha đến cứu…sau này quay lại Thiên cung chẳng phải sẽ bị mấy lão già râu trắng cười cho thối mũi sao?

Tiểu hồ ly suy nghĩ càng lúc càng xa, không chú ý đến việc trước mắt, đột nhiên nhìn thấy dưới chân có một cục lông trắng đang gắng sức kéo tay nải của mình về phía sau. Tang Chỉ dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm, rồi cẩn thận nhìn lại lần nữa…vẫn là tiểu hồ ly toàn thân trắng như tuyết đang vẫy chiếc đuôi lồm xồm, hai móng vuốt nhỏ kéo tay nải của nàng và A Ly, cố gắng lôi về phía sau.

Tang Chỉ xoa xoa cằm, mắt lóe sáng, nhìn sang bên cạnh, A Ly tập trung tinh thần, vẫn nhìn chăm chú vào thứ phát ra yêu khí phía trước. Tang Chỉ lắc đầu, cũng chẳng để ý đến A Ly, quát lớn một tiếng, thoắt cái, cục lông trắng kia kinh hãi, làm tư thế lăn tròn muốn chạy, nhưng Tang Chỉ thân là cao thủ săn bắt, sao có thể để kẻ kia chạy mất dễ dàng như thế, nàng lăn một vòng trên mặt đất, móng vuốt vừa khua đã bắt được rồi.

Nói thì lâu nhưng sự việc diễn ra rất nhanh. A Ly vẫn chưa hiểu rõ tình hình thì màn sương mê yêu khí phía trước đã tan đi, lại nhìn Tang Chỉ, trong tay nàng có thêm một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết. Tang Chỉ xách gáy nó, lắc lắc giữa không trung, chớp mắt cười tươi với A Ly : “ Chúng ta bị lừa rồi !’’

Hóa ra, hồ ly tính tình xảo trá, giảo hoạt, thường chơi trò giương đông kích tây để săn bắt. Một nhóm hồ ly ra ngoài tìm đồ ăn, thường sẽ có vài con đứng phía trước cất tiếng kêu thị uy để thu hút toàn bộ sự chú ý của đối tượng, còn con thủ lĩnh chuồn đến phía sau, tấn công bất ngờ, nhân lúc đối tượn
<<1 ... 3637383940 ... 56>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT96/4409