XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Nói yêu em lần thứ 13 - phần 3

Lượt xem :

Chương 11
Ảo ảnh trên làn nướcbiếc
1
5 năm sau. Số 13 đườngTây Phiên, thành phố Mễ Á.
Ánh nắng mặt trời mùađông ghé qua khung cửa sổ nhỏ xinh của tiệm bánh ngọt Queen, chiếu xuống vôvàng những ánh sáng thuần khiết nhưng buồn man mác. Màn khói trắng mờ ảo trướcmắt ấy giống hệt một tấm lụa mỏng vô cùng xa hoa, khiến người ta phải ngạcnhiên về vẻ đẹp của nó.
Trong màn khói sáng mỏngmanh ấy, anh chàng đẹp trai Tư Sâm đang chăm chú vào làm chiếc bánh ga tôpho-mát. Chiếc áo trắng tinh anh mặc trên người được dệt bởi những sợi ánh sángêm dịu và lấp lánh như ngọc trai, làm người đối diện phải chói mắt mải khôngthôi.
Anh ta chợt hỏi tôi bằnggiọng nói ấm trầm: "Ái Ni, em có biết pho-mát được làm từ đâu không?"
Tôi nhún nhún vai, tỏ ýrằng mình không biết.
Việc bây giờ tôi đangquan tâm hơn cả là cách thức làm bánh ga tô pho-mát. Nhìn chiếc bánh vô cùnghấp dẫn, tôi hít sâu một cái, mùi thơm tuyệt vời ngập tràn trong khứu giác.
"Truyền thuyết kểrằng có một người du mục để đi tìm người vợ bị mất tích trong sa mạc, đã mangtheo một bình sữa tươi lên đường. Mấy ngày mấy đêm liền, anh ta kiên quyếtkhông uống một ngụm sữa nào, vì biết rằng hiện giờ vợ mình đang rất cần một chútsữa. Cho đến khi không còn đủ sức lực để đi tiếp nữa, anh ta bất chợt nhìn thấymột ốc đảo xinh tươi, còn người vợ thì đang nằm mê mệt bên hồ nước trong ốcđảo. Người du mục cố gắng làm cho vợ tỉnh dậy, nhưng cả hai người vì đã quá yếunên chỉ còn cách nằm nguyên tại đó chờ chết. Khi ấy, người du mục chợt nhớ đếnchỗ sữa mình mang theo trong chiếc bình da, nên đã mang ra để hai vợ chồng cùngchia sẻ lần cuối, không ngờ rằng sữa trong bình đều đã vón thành cục, trở thànhpho-mát. Nhờ có chỗ pho-mát này mà cả người du mục lẫn vợ anh ta đều lấy lạiđược khí lực và sức khỏe, cuối cùng đã thoát chết…"
Sau khi kể xong, Tư Sâmnhìn thẳng vào tôi với vẻ nghiêm túc, con ngươi màu hổ phách chợt trở nên sâuhút, ánh mắt tràn ra như nước. Khi anh ta định nói tiếp, chợt một tiếng"vù vù" trong không trung kèm theo luồng sáng trắng xoẹt qua cắt đứtý định này.
Tư Sâm nghiêng đầu, mộtchiếc phi tiêu màu đen liền sượt qua mang tai anh rồi cắm phập vào chiếc tủ bếpbằng gỗ phía sau, còn người phóng phi tiêu thì chỉ bình thản nhướng nhướng cặplông mày, than thở với vẻ đầy tiếc nuối: "Lại lỡ tay rồi, heiz."
"Uyển Lỵ Hương, cáiđầu của tôi là đích phóng phi tiêu hả?", Tư Sâm bỗng chốc mất hết phong độvốn có, tức giận gầm lên.
"Chỉ là tôi khôngmuốn nghe anh tiếp tục dùng những câu chuyện vô vị đó để lừa gạt một đứa congái "vô-tri" thôi", Uyển Lỵ Hương lọc cọc đôi giày cao gót màuđỏ đi đến phía trước tủ bếp, nhưng ngón tay dài thon thon rút chiếc phi tiêu ravới đầy sức mạnh.
Làm ra vẻ tình cờ, chịta liếc tôi bằng ánh mắt hơi thù nghịch, sau đó chuyển đến khuôn mặt vẫn cònđầy phẫn nộ của Tư Sâm.
"À ừ thì đối vớimột bà già như cô đây, Ái Ni đương nhiên là một cô gái tràn đầy sức thanh xuânrồi", Tư Sâm cười giễu Uyển Lỵ Hương.
"Tư Sâm chết tiệt,cái đồ trai lơ nhà anh, thế nào cũng có một ngày tôi băm xác anh ra thành trămmảnh", Uyển Lỵ Hương như bị giẫm trúng chỗ đau nhất, ánh mắt chị ta nhìnvề phía Tư Sâm như lưỡi dao sắc lẹm.
"Tôi có trai lơ vớichị đâu, mẹ già Lỵ Hương…"
"*** ! Mẹ già nàyhôm nay nhất định phải đánh nhau một trận với người."

Đột nhiên, trong khônggian hẹp ấy phủ đầy "khói súng", tôi vội vàng chuyển cái bánh ga tôpho-mát ra khỏi chiến trường.
Uyển Lỵ Hương là chủtiệm bánh ngọt Queen, một phụ nữ có thân hình mỹ miều, 30 tuổi nhưng vẫn chưalập gia đình. Cá tính dám yêu dám hận khiến chị ta trở thành một con người mangđầy màu sắc truyền kỳ trong con mắt khách hàng. Nghe nói chị ta thông thạo mườimấy thứ tiếng ngoại ngữ, những nơi đã từng đi qua chắc phải đến nửa trái đất.Còn Tư Sâm là một chuyên gia về điểm tâm thuộc hàng số 1 trong giới điểm tâm,đồng thời cũng là đầu bếp chính của tiệm bánh ngọt Queen, cá tính rất thoảimái, hơi lăng nhăng một chút, nhưng hễ lần nào gặp phải Uyển Lỵ Hương, khí chấtđàn ông vốn không có đối thủ đó lại bay đi đâu hết sạch. Có thể dùng câu kinhđiển này để hình dung về bọn họ: không phải oan gia không họp mặt.
Tôi nếm thử một miếngpho-mát trên bề mặt bánh ga tô. Ưm, ngoài vị ngọt thơm tuyệt vời, còn có mộthương vị khiến người ta thấy lòng rung động. Thế nhưng không hiểu vì sao vẫnvới những trình tự đó, hương vị chiếc bánh mà tôi làm ra lại kém xa như thế?
Rốt cuộc là chỗ nàokhông đúng chứ? Không biết tôi bỏ sót mất chi tiết nào đây?
Khi ấy cuộc chiến giữaUyển Lỵ Hương và Tư Sâm đã tạm thời lắng xuống, mỗi người dựa lưng vào một góctường thở hổn hển.
"Có phải là… cảmthấy bánh anh làm vẫn ngon hơn không, ha ha…", Tư Sâm chú ý đến biểu cảmcủa tôi, nói với vẻ hơi đắc ý.
Tôi đang chuẩn bị trảlời thì bị Uyển Lỵ Hương cướp mất cơ hội: "Xì, những thứ anh làm chẳng qualà hợp với khẩu vị của số ít khách hàng mà thôi, nếu không thì tôi tự nhiên bỏngàn ấy tiền ra để thuê một gã tứ chi phát triển như anh làm gì hả."
"Uyển Lỵ Hương! Nếukhông phải Ái Ni vẫn còn ở đây chịu sự ngược đãi của bà, thì tôi đã cuốn góibiến từ lâu lắm rồi."
"Vèo"
Lần này thứ bay xoẹt quagần đầu Tư Sâm là một con dao gọt trái cây sắc lạnh.
Chiến tranh lại sắp sửabùng phát lần thứ hai.
Tôi cúi đầu gằn giọngnói một tiếng: "Đủ rồi."
Hai người đang suýt nữathì tiếp tục quấn lấy nhau bỗng nhiên như hóa đá.
Trong thời gian hơn nửanăm trời tôi làm việc ở đây, những trận đấu giống hệt trò game Thế giới đạichiến này diễn ra như cơm bữa. Nếu như chỉ có hai người họ đánh lộn thì mặc kệhọ chẳng nói làm gì, nhưng có lần, một người khách vừa bước vào trong tiệm đãbị một con dao bay qua làm cho sợ quá ngất đi, kể từ lần ấy, tôi bất đắc dĩphải làm người đứng ra kết thúc những trận đấu vào thời điểm mấu chốt.
Đôi môi được tô son đỏchót của Uyển Lỵ Hương khép chặt lại, đôi lông mày được vẽ một cách tinh tế nhướnglên.
Chị ta thật đẹp. Nhưngphóng túng quá mức.
Dầu vậy, vẻ đẹp đó rựcrỡ tới mức khiến người ta không thể chỉ nhìn thoáng qua.
"Bọn tôi cãi nhauthì liên quan gì đến cô, thảo nào bánh ga tô của cô làm vẫn không ngon được,lãng phí mất bao nhiêu nguyên liệu của tôi…", họng súng của Uyển Lỵ Hươngbỗng chốc ngắm trúng tôi. Tư Sâm thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, lập tức điđến trước mặt tôi, cắt ngang lời chị ta: "Rất có tiến bộ rồi mà, chĩ cóđiều để làm ngon được như tôi thì cần phải có bí quyết riêng. Ha ha, có cần anhnói với em không? Hay là hôm nào mời anh đến nhà em ăn cơm, nhân tiện thăm bốem, sau đó anh sẽ nói hết bí quyết với em nhé. Ha ha"
Tư Sâm cười để lộ ra hàmrăng trắng muốt. Trong tiếng cười của anh ta, ánh mắt tôi dần trở nên ảm đạm.
"Anh đi đi, bố conbé thấy cái bộ dạng bất chính của anh, thế nào cũng đuổi thẳng cổ ra khỏinhà!", Uyển Lỵ Hương hung hăng trừng mắt nhìn Tư Sâm.

Đọc truyện tình yêu nhiều tập mới nhất



Có vẻ như lại sắp cãinhau rồi, nhưng tôi đột nhiên không nghe rõ họ nói gì với nhau nữa, thế giantrong tầm mắt đã thành một ảo ảnh mơ hồ. Mãi lâu sau, tôi mới hé môi với vẻlạnh nhạt, nói bằng giọng nặng nề: "Bố tôi… mất rồi."
Bọn họ bỗng nhiên trởnên yên lặng, nhìn tôi hơi lúng túng. Nhất là Tư Sâm, anh ta nhìn tôi hơi ngạingùng, nói: "Vậy thì… vậy thì… không gặp bố em cũng được, không phải,không phải, quái quỷ, rốt cuộc mình đang nói gì thế nhỉ?"
"Đồ ngốc!",Uyển Lỵ Hương liếc xéo anh ta, "Chán ngắt phải không, lập tức dọn dẹp chỗnày đi. Làm có mỗi một cái bánh thôi, mà hai người biến chỗ này thành đống ráchả?"
"Tại chịđấy!", tôi lạnh lùng trả lời, sau đó quay người đi luôn.
Trong cửa hàng ngay lậptức vang lên tiếng gầm đầy giận dữ của Uyển Lỵ Hương: "Á, làm tôi tức chếtđi được…"
Ánh mặt trời dần dầnchiếu xiên khoai.
Trở nên nhợt nhạt và yếuớt.
Tôi dọn dẹp xong tất cảliền pha một cốc hồng trà, tiện tay cầm lấy tờ báo mới ra hôm nay, ngồi xuốngcạnh chiếc bàn kê sát cửa sổ.
Trên một trang báo làkhuôn mặt quen thuộc với nụ cười không vướng bận mọi thứ trên đời.
Rạng rỡ và sáng chói.Giống hệt một chú thiên tinh đang bước ra từ cánh đồng ngập sắc lily, khiếnngười ta phải động lòng.
Bên trên bài báo là dòngtít với khổ chữ lớn màu đen: "Thiên tài piano tái xuất ở Mễ Á."
3 năm trước, những ngóntay của Thiên Diệp hồi phục như một kỳ tích, và như để chứng minh cho sự thựcthần kỳ ấy, những âm thanh của tiếng đàn phát ra dưới đôi tay anh còn được nânglên ở một cấp độ cao hơn, giống như âm điệu ở… nơi tiên giới.
Rất nhiều người tìm trămphương ngàn cách để được đến nghe Thiên Diệp biểu diễn một lần, chính vì vậy màThiên Diệp trở thành một ngôi sao lớn được vô số người hâm mộ.
Con người được nhữngngười xung quanh coi như một thần thoại ấy suốt 5 năm qua vẫn luôn ở bên cạnhtôi, hiện thực đó khiến tôi nghĩ ngơi vẩn vơ trong phút chốc. Cứ thế lật giởthêm mấy trang báo, đập ngay vào mắt tôi là một thông báo tuyển dụng.
"Tuyển dụng quảngia? Điều kiện duy nhất là biết làm bánh ngọt, mức lương đảm bảo ưu đãi? Ái Ni,em cần tìm việc làm à?", không biết từ lúc nào mà Tư Sâm đã đứng ngay phíasau lưng tôi.
"Không, em chỉ tiệnthể ngó qua thôi", tôi nói một cách nhạt nhẽo, mắt nhìn đồng hồ, đã hếtgiờ làm rồi.
"Muốn về nhà à? Anhđưa em về nhé?", Tư Sâm giúp tôi cầm ba lô lên.
"Có chắc là anhkhông phải đưa chị Lỵ Hương về chứ?", dù rằng lần nào Uyển Lỵ Hương cũng đềunhấn mạnh với một chút bực bội rằng "đừng có gọi tôi là chị Lỵ Hương,ok?" nhưng tôi vẫn quen với cách xưng hô này.
Vừa nhắc đến Uyển LỵHương, mặt Tư Sâm đã đầy vẻ hoảng sợ muốn tránh đi không kịp: "Giời, lầnnào bà ấy cũng sai khiến anh như lái xe riêng vậy! Vắt kiệt hết cỡ như là nô lệấy! Anh quả thực không muốn đưa mụ ma nữ đó về nhà, nếu không thì chắc sẽ bịphá hỏng hết tâm trạng tốt trong suốt thời gian còn lại mất."
Bên ngoài cửa hàng, mộtchiếc Rolls-Royce màu xanh lam từ từ tiến đến rồi đứng ở con đường không xa đólắm.
Tôi cười, nói với TưSâm: "Cẩn thận không chị Lỵ Hương nghe thấy đấy, ha ha. Không cần anh đưavề đâu, đã có người đến đón em rồi, tạm biệt anh."
Nói xong, tôi đi ra cửatiệm bánh, đi sang bên kia đường. Một người từ trong chiếc Rolls-Royce màu xanhlam bước ra, khi nhìn thấy tôi, miệng anh ta hé mở thành một đường cong tuyệtđẹp, nụ cười trong phút chốc còn rạng rỡ lung linh hơn cả ánh mặt trời.
Giữa cặp lông mày vôcùng tinh tế vẫn lộ ra một vẻ u buồn cao quý.
Một tư chất nghệ thuậtđầy mâu thuẫn như một ẩn số duy mỹ, khiến người ta không thể nào cưỡng lại nổi.
2
Đàn chim trắng bay vềphía xa xa trên bầu trời rộng mở, giống hệt một đám mây bị cắt rời ra đang dungoạn trên vòm không của Mễ Á.
Làn gió lạnh giá củangày đông cuốn xoay lẩn quất quanh tôi, không chịu rời đi.
Đi về phía người contrai với nụ cười ấm áp tràn đầy sức sống ấy, tôi khẽ gọi: "ThiênDiệp."
Sau đó tôi bước đến gầnbên anh, nắm lấy bàn tay anh đưa ra cho tôi một cách tự nhiên. Lòng bàn tay tôichạm vào vết sẹo cũ trong lòng bàn tay Thiên Diệp, khiến nó hơi nóng bừng lên.Anh nắm chặt tay tôi, đưa lên sát đôi môi đẹp như một cánh hoa rồi đặt vào đómột nụ hôn nhẹ nhàng tựa
123 ... 14>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT692/2908