Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
t cảm xúc hỗn loạn, đau đớn xót xa.
Khi laora khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của cô đụng phải một chiếc xe khácđang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái xe với tốc độ khá chậm, đốiphương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va chạm không phải quá trực diện,nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến anh hồn xiêu phách lạc, hiệntrường hỗn loạn, khi bế cô ra khỏi xe, ghế lái đã ướt sũng máu, nhìn kĩ thìkhông thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh nghiệm, người lái chiếc xe kiacũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời trồng tại chỗ không nói đượccâu nào, anh cố gắng giữ bình tĩnh gọi cấp cứu, nhưng hai tay đang bế cô runbần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy thai, không nguy hiểm đếntính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nín thở khá lâu nên cổ họnganh bỏng rát.
Sốngvới một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì người con gái cho dù có mạnhmẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự liệu được điều đó, nhưng cóđiều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh, hơn nữa còn khiến cô bị tổnthương rất sâu sắc.
ThànhChí Đông, anh hãy nhìn xem anh đã làm gì, Tề Mi luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹpnhư một công chúa, giờ thì lại khóc nức nở trước mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưatay ra, ôm gọn hai bàn tay cô ấy trong tay mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa,không sao đâu”.
Không,thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn người đàn ông đó, cô muốn ThànhChí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rấtmuốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất khổ sở, giờ con không còn nữa,cô rất đau lòng.
Nhưnganh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông ấy luôn không bao giờ có mặt.
Khôngnói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng, ngồi cạnh giường nắm chặt taycô không buông lơi.
Vừaxuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy,cuối cùng là không thể liên lạc được.
ThànhChí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần chết ở Philippines, mùi của cái chếtvẫn lởn vởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ nhaungay trước mặt anh.
Anh đãtừng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm,trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến nhà máy ở địa phương để xác nhậnxem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau khi Afghanistan xảy ra biến động,chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn găm trên các tòa nhà bên đường,nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an toàn, khác với lần này tận mắtchứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửaxe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầmxuống đất. Khi viên đạn thứ hai sượt qua người anh găm vào thân xe, anh sợ hãitới mức không thể nhúc nhích được người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tainghe thấy tiếng nhân viên của mình kêu lên thảm thiết.
Anh bịai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫntrong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng mù mịt, cuối cùng sau khi mộtđội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều đã có thương vong.
Sau khivề tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với một quan chức mà anh quen trongchính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ những nhân viên người nước ngoàichưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về nước trước, những lúc nguy hiểm nhưthế này, chẳng gì đáng giá nữa, chỉ tính mạng con người là quan trọng.
Ở khuvực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không thể gọi và nhận điện được, muốnliên lạc với ai cũng phải nhờ bên quân đội, anh lo lắng cho cô, lòng nóng nhưlửa đốt.
Sắp xếpcho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử lý tình trạng phải dừng sản xuấtở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày không chợp mắt. Không có thời giannghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh liền vứt bỏ tất cả bay về TrungQuốc.
Lần rasân bay này anh được xe của quân đội hộ tống, sân bay được bảo vệ rất nghiêmngặt, tất cả quân nhân mặc quân phục đều mặt mày nghiêm nghị, rất đông ngườinước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ trách nhà máy là người địaphương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹđang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi cómột việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu khôngphải lo”.
Mấyngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả lời ngắn gọn rồi quay ngườiđi vào trong.
Đã lâukhông liên hệ, bình thường thì có thể giải thích, nhưng giờ họ đang ở tronggiai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc về phản ứng của cô, lần đầu tiênbấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí Đông thấp thỏm.
Kết quảlà không ai nghe máy.
Tề Mi,em giận anh sao? Không phải anh cố ý không liên lạc với em, đừng làm vậy cóđược không?
Gọi đếnvăn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen thuộc với giọng anh, nghe anh hỏilập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi diđộng cho chị ấy nhé”.
Nghỉốm? Tim như nghẹt lại, Thành Chí Đông nhấn ga nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòanhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô đến đây rồi về, chưa bao giờ đưacô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững, cửa sổ căn hộ nào trông cũng giốnghệt nhau, đến căn hộ của cô ở tầng bao nhiêu anh cũng không biết.
Tâmtrạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hít sâu một hơi.
Đừng cóhoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình thường, cô luôn là người kiêncường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã hứa với anh, dù có chuyện gìcũng sẽ đợi anh về cùng giải quyết, cô đã nói là làm, một lời thốt ra chắc nhưcửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng hành động, đẩy sự việc tới mứcanh không thể chấp nhận được.
Nhưngcô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũngkhông thấy bóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết quen thuộc biết bao, giờ bỗngnhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh cũng vậy, một cảm giác trước naychưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quennhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong cuộc sống của mình, nhưng giờđây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong chính thế giới của anh, khôngnói một lời, không giải thích, nhẹ nhàng như thế, khiến anh khó lòng chịu đựngđược!
Anhkhông muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ là anh nhất định sẽ đợi côvề, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì sao cô lại làm như thế?
Thờigian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc mặt trời còn rực rỡ cho tớikhi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người đi qua đi lại ở khu này đãbắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn khí chấtcủa anh, không ai dám bước lên phía trước.
Mộtchiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà, cửa xe mở ra, một người đànông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều giật mình.
Đứngsững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông, sao anh lại ở đây? Bóng tối đãbao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật, người đàn ông đó lại đứng dưới ánhđèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt, nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bậtđứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn về phía anh ta.
Thu ánhmắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận Hòa tiếp tục hành động đang dang dởcủa mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anh ta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứgì đó.
Bàn taytrắng muốt lộ ra trước, tư thế như muốn từ chối, sau đó đôi chân thon dài, dầndần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không dám tin vào mắt mình của Thành ChíĐông.
Diệp TềMi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn không nhận ra một con sóng lớnđang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng bước đi trên đôi chân mềm nhũnkhông còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang thoảng trong gió đêm, tòa nhàquen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổtrên đó.
Hít mộthơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối tungcủa mình.
Khôngdám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên một bước, rồi lại đứng lại.
Muốnlên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên lời, trong đầu anh như có gì nổtung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về phía đó, nhưng dưới chân như bịxích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừaxuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề Mi vẫn đẩy ra tránh, quay đầusang nói cảm ơn.
Côthoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của một người đứng sừng sữngtrong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩlại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt haingày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới những chuyện khác, phản ứng đầutiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới lỏng.
ChíĐông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốngọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng động đậy, chỉ vài bước chânđã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi đâu vậy?”.
Giọngđiệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với anh đột nhiên bị giọng điệu chấtvấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìnanh như một đứa trẻ bị chấn động mà không rõ nguyên nhân.
Côkhông trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành ngang ngược trong đầu anh,anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”.Bàn tay sắp chạm tới cánh tay của cô bị chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dùnhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa từ bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anhtránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí Đông càng lúc càng lớn: “Em tớibệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta? Còn con đâu? Tề Mi, em mau nóiđi!”.
“ThànhChí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề Mi nhìn anh trừng trừng nhưkhông dám tin vào mắt mình.
Khuônmặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế, hai mắt vằn lên những tia máu,hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm xanh rì, hai đầu long mày nhíuchặt, quai hàm xiết chặt.
Đây vẫncòn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao? Người đã từng vô cùng thân mật vớicô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửađêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao?Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng nói như mang theo cả tiếng cười,nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đãtừng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về,sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, khôngkịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được gần anh mà thôi.
Bất ngờcô được, bất ngờ mất đi, mới có được niềm vui bất ngờ, đã phải trải qua nhữnggiây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưngđáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy anh đều không có mặt bên cạnh cô,đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình cô, đơn độc một mình cô!
“TềMi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm trong đầu đó càng lúc càng trởnên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật liên hồi, đau muốn v
QUAY LẠIKhi laora khỏi khu chung cư, chiếc Volvo màu đỏ của cô đụng phải một chiếc xe khácđang lao đến từ hướng đối diện, cũng may cô lái xe với tốc độ khá chậm, đốiphương cũng đánh lái tránh kịp thời, cho nên va chạm không phải quá trực diện,nhưng hình ảnh cô ngất xỉu trong xe cũng khiến anh hồn xiêu phách lạc, hiệntrường hỗn loạn, khi bế cô ra khỏi xe, ghế lái đã ướt sũng máu, nhìn kĩ thìkhông thấy vết thương ở đâu, anh không có kinh nghiệm, người lái chiếc xe kiacũng sợ đến bủn rủn chân tay, chứ đứng như trời trồng tại chỗ không nói đượccâu nào, anh cố gắng giữ bình tĩnh gọi cấp cứu, nhưng hai tay đang bế cô runbần bật, cho tới khi bệnh viện thông báo cô đã sảy thai, không nguy hiểm đếntính mạng nữa lúc đấy anh mới thở phào nhẹ nhõm, vì nín thở khá lâu nên cổ họnganh bỏng rát.
Sốngvới một người có cuộc sống như Thành Chí Đông thì người con gái cho dù có mạnhmẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã, anh sớm đã dự liệu được điều đó, nhưng cóđiều không thể dự liệu được là nó đến quá nhanh, hơn nữa còn khiến cô bị tổnthương rất sâu sắc.
ThànhChí Đông, anh hãy nhìn xem anh đã làm gì, Tề Mi luôn luôn lạnh lùng, xinh đẹpnhư một công chúa, giờ thì lại khóc nức nở trước mặt anh như một đứa trẻ.
Anh đưatay ra, ôm gọn hai bàn tay cô ấy trong tay mình, “Tề Mi, em đừng khóc nữa,không sao đâu”.
Không,thứ cô cần không phải đôi bàn tay này, cô muốn người đàn ông đó, cô muốn ThànhChí Đông, cô muốn có anh ở bên cạnh.
Cô rấtmuốn nói với anh rằng, hai ngày nay cô sống rất khổ sở, giờ con không còn nữa,cô rất đau lòng.
Nhưnganh lại không ở đây, lúc cô cần, người đàn ông ấy luôn không bao giờ có mặt.
Khôngnói lên lời, cô chỉ khóc, Lận Hòa cũng im lặng, ngồi cạnh giường nắm chặt taycô không buông lơi.
Vừaxuống máy bay anh liền gọi điện, nhưng đầu dây bên kia không có ai nghe máy,cuối cùng là không thể liên lạc được.
ThànhChí Đông đã kiệt sức. Suýt chút nữa thì gặp thần chết ở Philippines, mùi của cái chếtvẫn lởn vởn quanh mũi anh, quân của chính phủ và phiến quân đã đụng độ nhaungay trước mặt anh.
Anh đãtừng đi rất nhiều nước, đương nhiên cũng đã từng đến rất nhiều nơi nguy hiểm,trước khi Ấn Độ xảy ra bạo loạn anh còn đến nhà máy ở địa phương để xác nhậnxem bên đó có đáng để mua lại hay không, sau khi Afghanistan xảy ra biến động,chính anh đã tận mắt chứng kiến những vết đạn găm trên các tòa nhà bên đường,nhưng lúc đó tất cả đã trở về trạng thái an toàn, khác với lần này tận mắtchứng kiến cuộc xung đột và ở giữa làn đạn.
Vừa mở cửaxe đã nghe tiếng súng vang lên, sau đó người đội trưởng mắt trợn trừng ngã rầmxuống đất. Khi viên đạn thứ hai sượt qua người anh găm vào thân xe, anh sợ hãitới mức không thể nhúc nhích được người, phía trước hỗn loạn vô cùng, bên tainghe thấy tiếng nhân viên của mình kêu lên thảm thiết.
Anh bịai đó túm lấy ấn xuống dưới gầm xe, tiếng súng vẫn đùng đoàng không ngớt, lẫntrong đó là những tiếng la hét, bốn bề khói súng mù mịt, cuối cùng sau khi mộtđội quân lớn của chính phủ tới được, hai bên đều đã có thương vong.
Sau khivề tới khu vực an toàn anh lập tức liên hệ với một quan chức mà anh quen trongchính phủ, yêu cầu họ cho người tới bảo vệ những nhân viên người nước ngoàichưa kịp sơ tán khỏi nhà máy, hộ tống họ về nước trước, những lúc nguy hiểm nhưthế này, chẳng gì đáng giá nữa, chỉ tính mạng con người là quan trọng.
Ở khuvực an toàn đường dây điện thoại quốc tế không thể gọi và nhận điện được, muốnliên lạc với ai cũng phải nhờ bên quân đội, anh lo lắng cho cô, lòng nóng nhưlửa đốt.
Sắp xếpcho những nhân viên bị thương đi điều trị, xử lý tình trạng phải dừng sản xuấtở nhà máy, sau khi xong việc anh đã hai ngày không chợp mắt. Không có thời giannghĩ đến những việc khác, vừa xong việc anh liền vứt bỏ tất cả bay về TrungQuốc.
Lần rasân bay này anh được xe của quân đội hộ tống, sân bay được bảo vệ rất nghiêmngặt, tất cả quân nhân mặc quân phục đều mặt mày nghiêm nghị, rất đông ngườinước ngoài hoảng sợ rời khỏi Philippines, người phụ trách nhà máy là người địaphương, đưa anh tới tận cửa kiểm soát, “Tổng giám đốc Thành, công ty mẹ ở Mỹđang giục anh về, sao anh lại bay về Trung Quốc?”.
“Tôi cómột việc hết sức quan trọng, việc bên Mỹ tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch hội đồng quản trị, cậu khôngphải lo”.
Mấyngày liền không ngủ, hai mắt anh đỏ ngầu, anh trả lời ngắn gọn rồi quay ngườiđi vào trong.
Đã lâukhông liên hệ, bình thường thì có thể giải thích, nhưng giờ họ đang ở tronggiai đoạn nhạy cảm, anh thực sự không dám chắc về phản ứng của cô, lần đầu tiênbấm điện thoại gọi cho cô trong lòng Thành Chí Đông thấp thỏm.
Kết quảlà không ai nghe máy.
Tề Mi,em giận anh sao? Không phải anh cố ý không liên lạc với em, đừng làm vậy cóđược không?
Gọi đếnvăn phòng của cô, trợ lý Tiểu Mai đã rất quen thuộc với giọng anh, nghe anh hỏilập tức trả lời: “Hai ngày nay luật sư Diệp nghỉ ốm, không đi làm, anh gọi diđộng cho chị ấy nhé”.
Nghỉốm? Tim như nghẹt lại, Thành Chí Đông nhấn ga nhanh hơn nữa. Khi đứng trước tòanhà cô ở mới nghĩ ra lần nào cũng chỉ đưa cô đến đây rồi về, chưa bao giờ đưacô lên tận nơi, tòa nhà cao tầng sừng sững, cửa sổ căn hộ nào trông cũng giốnghệt nhau, đến căn hộ của cô ở tầng bao nhiêu anh cũng không biết.
Tâmtrạng hỗn loạn, anh đẩy cửa xuống xe, dựa vào cửa xe hít sâu một hơi.
Đừng cóhoảng hốt, Tề Mi không phải là một cô gái bình thường, cô luôn là người kiêncường, bình tĩnh và hiểu biết hơn ai hết, cô đã hứa với anh, dù có chuyện gìcũng sẽ đợi anh về cùng giải quyết, cô đã nói là làm, một lời thốt ra chắc nhưcửu đỉnh, quyết không vì hiểu lầm mà vội vàng hành động, đẩy sự việc tới mứcanh không thể chấp nhận được.
Nhưngcô không nghe điện, cô không đi làm, trợ lý nói cô nghỉ ốm, đến xe của cô cũngkhông thấy bóng dáng đâu. Nơi này vốn thân thiết quen thuộc biết bao, giờ bỗngnhiên trở nên xa lạ, đến ngay cả bản thân anh cũng vậy, một cảm giác trước naychưa từng có, xa lạ đến đáng sợ.
Quennhau lâu như vậy, anh đã coi cô là một phần trong cuộc sống của mình, nhưng giờđây cô lại biến mất không để lại dấu vết trong chính thế giới của anh, khôngnói một lời, không giải thích, nhẹ nhàng như thế, khiến anh khó lòng chịu đựngđược!
Anhkhông muốn động đậy, chỉ biết túm chặt lấy ý nghĩ là anh nhất định sẽ đợi côvề, tận mắt nhìn thấy cô, đích thân hỏi cô xem vì sao cô lại làm như thế?
Thờigian nặng nề trôi qua, anh cứ đứng như thế từ lúc mặt trời còn rực rỡ cho tớikhi bóng hoàng hôn ập xuống, chân như tê dại, người đi qua đi lại ở khu này đãbắt đầu len lén nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu, nhưng nhìn khí chấtcủa anh, không ai dám bước lên phía trước.
Mộtchiếc xe từ từ vòng vào, dừng lại trước tòa nhà, cửa xe mở ra, một người đànông bước xuống, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai đều giật mình.
Đứngsững lại, Lận Hòa nheo nheo mắt. Thành Chí Đông, sao anh lại ở đây? Bóng tối đãbao phủ, đèn trong khu chung cư cũng đã bật, người đàn ông đó lại đứng dưới ánhđèn hỗn loạn đó, nhìn không rõ nét mặt, nhưng khí thế vẫn rất hiên ngang.
Bậtđứng thẳng dậy theo phản xạ, Thành Chí Đông nhìn về phía anh ta.
Thu ánhmắt lại, không nhìn Thành Chí Đông nữa, Lận Hòa tiếp tục hành động đang dang dởcủa mình, chậm chạp mở cửa xe phía sau, anh ta đưa hai tay vào, như muốn ôm thứgì đó.
Bàn taytrắng muốt lộ ra trước, tư thế như muốn từ chối, sau đó đôi chân thon dài, dầndần lộ ra trước vẻ mặt ngỡ ngàng như không dám tin vào mắt mình của Thành ChíĐông.
Diệp TềMi nằm trên xe ngủ để lấy lại sức, hoàn toàn không nhận ra một con sóng lớnđang ập đến, cô nén đau bước xuống xe, cố gắng bước đi trên đôi chân mềm nhũnkhông còn sức lực của mình, mùi hương hoa thoang thoảng trong gió đêm, tòa nhàquen thuộc hiện ra trước mắt, những ánh sáng lờ mờ hắt ra từ những ô cửa sổtrên đó.
Hít mộthơi thật sâu, cô đứng thẳng người lên, vuốt lại mái tóc dài bị gió làm rối tungcủa mình.
Khôngdám tin vào mắt mình, Thành Chí Đông bước lên một bước, rồi lại đứng lại.
Muốnlên tiếng gọi cô, nhưng không sao cất được lên lời, trong đầu anh như có gì nổtung, trong ý thức của mình thì anh đã lao về phía đó, nhưng dưới chân như bịxích chặt, muốn cũng không thể nhấc lên được.
Vừaxuống xe Lận Hòa đã đưa tay ra đỡ, nhưng Diệp Tề Mi vẫn đẩy ra tránh, quay đầusang nói cảm ơn.
Côthoáng nhìn thấy hình bóng cao lớn thân thuộc của một người đứng sừng sữngtrong bóng tối, cô sững lại, cứ ngỡ là ảo ảnh.
Nhìn kĩlại lần nữa, vẫn còn ở đó, không phải là ảo ảnh do bộ não đã hỗn loạn suốt haingày nay của cô tạo ra, không nghĩ nhiều tới những chuyện khác, phản ứng đầutiên của Diệp Tề Mi là trái tim cô như được nới lỏng.
ChíĐông, thì ra anh vẫn bình an vô sự.
Muốngọi anh, hình bóng cao lớn trong bóng tối đó bỗng động đậy, chỉ vài bước chânđã tới trước mặt cô, giọng khan đặc: “Tề Mi, em đi đâu vậy?”.
Giọngđiệu này… bao nhiêu tiếng lòng cô muốn nói với anh đột nhiên bị giọng điệu chấtvấn của anh ngắt lời, Diệp Tề Mi mở to mắt nhìn anh, cô tròn mắt ngẩng đầu nhìnanh như một đứa trẻ bị chấn động mà không rõ nguyên nhân.
Côkhông trả lời, có thứ gì đó lạ lẫm đang hoành hành ngang ngược trong đầu anh,anh giơ tay lên túm lấy cô: “Em nói đi chứ!”.
“Anh Thành”.Bàn tay sắp chạm tới cánh tay của cô bị chặn lại trên không, giọng Lận Hòa dùnhẹ nhưng hết sức kiên định: “Tề Mi vừa từ bệnh viện về, xin anh thận trọng”.
“Anhtránh ra”. Hất tay anh ta ra, giọng Thành Chí Đông càng lúc càng lớn: “Em tớibệnh viện làm gì? Tại sao lại đi cùng anh ta? Còn con đâu? Tề Mi, em mau nóiđi!”.
“ThànhChí Đông”, cô nén giọng xuống hít thở, Diệp Tề Mi nhìn anh trừng trừng nhưkhông dám tin vào mắt mình.
Khuônmặt anh trong bóng tối nhìn sao mà xa lạ thế, hai mắt vằn lên những tia máu,hai bên má là một vành râu quai nón mọc lởm chởm xanh rì, hai đầu long mày nhíuchặt, quai hàm xiết chặt.
Đây vẫncòn là người đàn ông mà cô quen thuộc sao? Người đã từng vô cùng thân mật vớicô, người đàn ông luôn mỉm cười gọi cô là Bảo Bảo đấy sao? Người đàn ông nửađêm đã ôm chặt cô từ phía sau rồi vùi mặt vào lưng cô mà hôn mà thơm đấy sao?Người đàn ông mỗi lúc gọi điện cho cô giọng nói như mang theo cả tiếng cười,nói rằng nhớ cô, đã biến đâu mất rồi?
Cô đãtừng lo lắng như thế, lo anh xảy ra chuyện, sợ anh không thể bình yên quay về,sợ không còn được gặp lại anh nữa, sợ tới mức sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ, khôngkịp nghĩ ngợi gì, chỉ muốn bay tới nơi nào được gần anh mà thôi.
Bất ngờcô được, bất ngờ mất đi, mới có được niềm vui bất ngờ, đã phải trải qua nhữnggiây phút giữa sự sống và cái chết, hai ngày nay, cô vô cùng mệt mỏi, nhưngđáng buồn hơn cả là, tất cả những giờ khắc ấy anh đều không có mặt bên cạnh cô,đối mặt với tất cả những việc đó chỉ có mình cô, đơn độc một mình cô!
“TềMi!”. Đợi mãi không thấy cô trả lời, thứ lạ lẫm trong đầu đó càng lúc càng trởnên sắc nhọn, mạch máu ở thái dương như giật liên hồi, đau muốn v
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu153/5458