Tiểu thuyết - Nữ hoàng và kẻ cướp
Lượt xem : |
Mi đã thầm thở dàinão nề.
Đàn ôngnhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đãnhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mạiyêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.
Khôngphải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đónhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.
“Rấttốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mìnhnói năng không được lưu loát.
“Tôivừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trởlại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luậnvề dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờgiấc hơi đảo lộn”.
“Vậysao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.
“Đừngnhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Côấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.
“Vậycòn anh Liêm thì sao?”.
“Anh ấyà?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Khôngnhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phảikhông?”.
Khôngngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chịxong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suynghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thôngsuốt”.
Đúng làngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chúlắng nghe.
“Sựnghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quaylại với công việc cũ”.
“Anh tacũng đồng ý?”.
Mỉmcười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anhấy có ý kiến gì khác”.
“Sau đóthì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.
“Vốnmình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mìnhcũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.
“Nhưvậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, côlẩm bẩm.
“Xinlỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đãnghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằngđứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậykhông?”.
Cô ấymỉm cười, thần sắc vui tươi.
Phải,như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thìsẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như,nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểuhiện phức tạp.
“Chuyệngì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.
“Chị cócòn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì khôngcần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.
Suynghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìnthấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằngtrong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.
Nếutrái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng,Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc: “Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cầnphải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.
Ân Nhưđưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ khôngthể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãncũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trờiđất, chỉ cần biết đến hiện tại thôi”.
Nói haylắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoại mỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm,cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồng nhà người ta, cô không có lí do gìđể can thiệp vào.
“Cóviệc gì thì cứ gọi tôi”.
“Khôngcó việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không có chuyện mà tìm chị thì vẫn tốthơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽ trả đúng theo thỏa thuận”.
“Đượcrồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gì đến phí luật sư nữa. Tôi mất vụnày, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.
Về đếnnhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy vônghĩa, cô soạn một tin nhắn: “Chí Đông, em đã về nhà rồi”, tự nhiên cảm thấymình thật nực cười, cô bấm nút xóa luôn.
Đangxóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang, giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ:“Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhà chưa?”.
“Em vừavề”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiên chùng xuống, khóe miệng conglên, cô nhẹ nhàng trả lời.
“Đượcrồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.
“Đừnglái xe nhanh quá, cẩn thận anh nhé”, cô nói hết sức tự nhiên, nói xong cúp máyđi vào phòng ngủ, muốn tắm nhưng cảm giác thật mệt mỏi, cô cứ đứng nhìn rangoài cửa sổ thất thần.
Dườngnhư chỉ chớp mắt đã có tiếng gõ cửa, giọng anh từ phòng khách vọng vào: “BảoBảo?”.
“Em ở trongnày”. Cô đáp nhỏ.
Cótiếng bước chân lại gần, anh đi vào phòng ngủ, “Sao không bật đèn lên, BảoBảo”.
“ChíĐông”. Ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Tề Mi đưa tay ra.
Có chútkhông hiểu, nhưng Thành Chí Đông vẫn nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Vòngtay anh thật ấm áp, thật mạnh mẽ, vừa về đến nhà, mùi thơm cơ thể hòa lẫn mùithuốc lá và mùi vị của thức ăn phảng phất, rất yên tâm.
“Anh ăngì rồi? Hình như có mùi thuốc lá”. Cô vùi đầu vào ngực anh nói nhỏ.
“Đãitiệc, quan chức trong thành phố này thật thích hút thuốc, có mùi sao?”.
“Ừ, rấtmùi”.
“Anh đitắm đã”. Anh ngẩng đầu lên, quay người đi vào nhà tắm.
Eo bịôm chặt, cô nhất định không buông.
Anhcười, đứng lại, trong bóng tối anh vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình đangđứng: “Anh hiểu rồi, Bảo Bảo, mình cùng tắm nhé”.
Cơ thểdễ dàng bị anh bế bổng lên, cô kêu khẽ, sau đó không nhịn được bật cười. Anhđưa tay ra với lấy bao cao su, không thoát ra được, cô đã bị bế thẳng vào phòngtắm, bồn tắm rất lớn, nhưng anh bước vào thì không gian như bị thu hẹp lại,nước ấm xối lên vai lên mặt hai người, trong suốt lóng lánh.
“Kẻcướp!”. Cô đưa tay ra đẩy, nhưng cơ thể bị anh kéo xuống, dưới nước khó giữthăng bằng nên cô cứ thế trượt ngã, nửa người vắt lên thành bồn tắm thò rangoài.
Ngực bịhai tay của anh ôm chặt, sau lưng ấm nóng, nơi mềm mại nhất cảm nhận được sựcứng rắn của anh, chẳng còn khí thế gì nữa, cô không ngừng rên rỉ xin tha: “ChíĐông, Chí Đông”.
Chẳngcó tác dụng gì, những câu rên rỉ xin tha cứ nhỏ dần, nước trong bồn tắm bắt đầudềnh ra, trào xuống nền gạch, anh mạnh mẽ, một tay ôm ngực cô một tay ôm lấyeo, cẩn thận lấy thành bồn tắm vững chắc làm điểm tựa, trong lúc thở gấp, giọnganh vang lên dịu dàng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo”.
Rấtsung sướng, nhưng sao mắt cô lại ướt nhòe, vốn toàn thân đã ướt sũng, lại quaylưng lại với anh nên Thành Chí Đông hoàn toàn không nhận thấy.
Dòngnước ấm nóng vẫn không dừng chảy xuống từ vòi hoa sen, Diệp Tề Mi quay ngườilại ôm chặt lấy anh, giọng cô mơ hồ.
Khôngnghe rõ, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em nói gì thế?”.
Cô nhìnlại anh, mắt sáng long lanh, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng lần này từng chữ từng từrất rõ ràng: “Chí Đông, em yêu anh”.
“Anhcũng yêu em, rất yêu em”. Anh cười, phủ mình xuống hôn lên môi cô, môi răngquấn lấy nhau, như muốn ướm cả tim mình cho cô.
Cô nhắmmắt thả lỏng cơ thể tận hưởng khoái lạc, nhưng trước mắt cứ thấp thoáng nhữnghình ảnh chạy qua, toàn là những người những việc hỗn loạn chẳng liên quan đếnmình, vết hằn đỏ trên cổ tay hiện ra khi tay áo được xắn lên, ánh mắt khẩnthiết của Liêm Vân, cô gái xõa tóc bước thấp bước cao chạy theo anh ta, ánh mắttràn đầy hi vọng của Ân Như trong nhà hàng.
Cuốicùng sau khi đã bình tĩnh lại anh nằm xuống nước, ôm chặt cô trên người nhắmmắt mỉm cười.
Hơi thởtrở lại bình thường, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh cười gì thế?”.
Vònghai tay ôm lấy người cô, Thành Chí Đông vẫn tiếp tục cười.
“Này!”.
“Gặpđược em thật tốt, anh chỉ muốn ở bên em”.
Imlặng, cô thả lỏng cơ thể, bất giác thở dài.
Thêmmột người nữa trong cuộc sống, nhưng cũng vẫn sống như bình thường.
Côngviệc của Diệp Tề Mi bận rộn, Thành Chí Đông còn bận hơn, thời gian thực sự ởThượng Hải không nhiều, nhưng hai người đều rất thỏa mãn với tình trạng hiệngiờ, cùng sung sướng tận hưởng kiểu quan hệ như thế này.
Sựnghiệp thuận lợi, tìm được một nửa của mình, lại không phải hoàn toàn thay đổicuộc sống cá nhân, sau đó đến Diệp Tề Mi cũng thường xuyên nghĩ, nếu có thể cứthế này mãi mãi thì còn gì bằng.
Nhữngngày vui vẻ qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sang thu, mặt trời tắt nắngcàng ngày càng sớm, những cơn gió bắt đầu có hơi lạnh.
Khôngkhí trong phòng họp ở đại bản doanh của tập đoàn Liêm Thị rất nóng, vừa đặt bútký trên trang giấy in hợp đồng trắng tinh, hai người đàn ông buông bút rất dứtkhoát, mạnh mẽ.
Nhânviên hai bên đều đã vất vả gần cả tháng trời giờ ai nấy đều tươi cười, cùngđứng dậy với qua bên kia bàn nhiệt tình bắt tay đối phương.
LiêmVân cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Thành Chí Đông rất chặt, “Hi vọng chúng tasẽ hợp tác vui vẻ”.
“Hợptác vui vẻ”. Thành Chí Đông cũng sảng khoái đáp lại.
Buổitối theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, dự án lần này đàm phán hơn mộttháng, là một trong những hợp đồng quan trọng trong năm nay ở Trung Quốc, đươngnhiên cũng do văn phòng ở Thượng Hải chịu trách nhiệm, Thành Chí Đông khôngtham gia suốt quá trình, chỉ mấy ngày cuối cùng là bay về tham gia lễ ký kết đểthể hiện sự trọng thị.
Khôngngờ vừa gặp Liêm Vân đã có cảm giác như gặp lại cố nhân, mặc dù hoàn cảnh xuấtthân của người đàn ông này khác xa anh một trời một vực, nhưng tính cách quangminh lỗi lạc rất hiếm thấy trong giới thương nhân, lời nói và hành động đều ăný với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy rất thân thiết, trên sân golf cũnglà kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóng trở nên cởi mở thân tình.
Trênbàn tiệc hết người này đến người khác tới chúc rượu, chúc qua chúc lại, cứ vậymãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh: “Chí Đông, mình tới chỗ khác đi”.
Kết quảlà hai người cùng nhau đến một quán bar nhỏ kiểu Nhật, nằm ở góc một con đườngkhá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màu xanh.
RượuSake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất, cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấyđầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọi là: Một giọt mất hồn.
“Anhhay tới đây không”. Các khách hàng người Nhật thường mời anh tới những nơiriêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quán mang ra đều có mùi vị rấtkhác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế này nhưng anh có cảm giác nơinày không giống với phong cách của Liêm Vân, Thành Chí Đông vừa dùng đũa gắpsashimi vừa hỏi.
“Không,đây là nơi tôi và
QUAY LẠIĐàn ôngnhìn mãi hoa sen tự nhiên sẽ cảm thấy hoa mẫu đơn đẹp, còn có những người đãnhìn chán những cây tre cao vút mạnh mẽ lại mơ tưởng về những rặng liễu mềm mạiyêu kiều, được voi lại đòi tiên, lòng tham của con người là vô đáy.
Khôngphải lần đầu tiên đến đây, lúc gọi đồ cả hai người đều chọn rất nhanh, sau đónhìn nhau cười: “Tề Mi, mấy ngày nay chị sống tốt chứ?”.
“Rấttốt, còn chị?”. Cô trả lời thận trọng, lần đầu tiên Diệp Tề Mi cảm thấy mìnhnói năng không được lưu loát.
“Tôivừa bay đến Hồng Kông đàm phán với chi nhánh bên đấy về những điều kiện khi trởlại làm việc, sau đó mở một cuộc họp online với các đồng nghiệp cũ, thảo luậnvề dự án tiếp theo, mấy ngày nay tôi đều rất bận rộn chuẩn bị tài liệu, giờgiấc hơi đảo lộn”.
“Vậysao?”. Cô quan sát cô ấy kĩ hơn.
“Đừngnhìn nữa, đây là quầng thâm mắt chứ không phải đánh mắt kiểu smocking đâu”. Côấy cầm ly nước lên cười, giọng rất thoải mái.
“Vậycòn anh Liêm thì sao?”.
“Anh ấyà?”. Ân Như hơi sững lại, sau đó đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Khôngnhìn thấy ánh mắt của cô ấy, Diệp Tề Mi nghi ngờ: “Đã xảy ra chuyện gì rồi phảikhông?”.
Khôngngờ mặt Ân Như ửng hồng: “Không phải, lần trước sau khi nói chuyện với chịxong, chị có đề nghị chúng tôi nên nói chuyện với nhau một lần nữa, tôi đã suynghĩ rất nhiều, sau đó quyết định cùng Liêm Vân nói chuyện một lần cho thôngsuốt”.
Đúng làngoài dự liệu, những lời muốn nói đều nuốt vội vào trong, Diệp Tề Mi chăm chúlắng nghe.
“Sựnghiệp gia tộc của nhà họ không nằm trong phạm vi mà tôi hứng thú, tôi sẽ quaylại với công việc cũ”.
“Anh tacũng đồng ý?”.
Mỉmcười, Ân Như gật đầu: “Không cần anh ấy đồng ý, tuy nhiên cũng không thấy anhấy có ý kiến gì khác”.
“Sau đóthì sao? Tiếp tục cuộc sống mà các cuộc hẹn luôn diễn ra ở sân bay?”.
“Vốnmình có ở nhà cũng rất ít khi gặp anh ấy, cả hai cùng bận rộn thì tốt hơn, mìnhcũng đỡ rảnh quá lại nghĩ ngợi nhiều”.
“Nhưvậy…”. Đầu óc Diệp Tề Mi suy nghĩ rất nhanh xem đang có chuyện gì xảy ra, côlẩm bẩm.
“Xinlỗi, lần này chắc tôi phải hủy bỏ việc ủy thác, hôm ấy nhìn thấy chị tôi đãnghĩ đến hình ảnh trước kia của chính mình, cứ ngồi mà không nói không bằngđứng lên hành động, muốn tìm lại con người thật của mình không hề khó, phải vậykhông?”.
Cô ấymỉm cười, thần sắc vui tươi.
Phải,như vậy rất tốt, quá tốt rồi, nếu sáng nay cô không nhìn thấy cảnh tượng ấy thìsẽ cảm thấy đấy là một cách giải quyết hoàn hảo, cô sẽ còn vui hơn cả Ân Như,nhưng lúc này, Diệp Tề Mi im lặng nắm chặt điện thoại di động trong tay, biểuhiện phức tạp.
“Chuyệngì thế?”. Nhìn thấy sự khác lạ của cô, Ân Như nhẹ nhàng hỏi.
“Chị cócòn yêu anh ta không?”. Hỏi như thế thật mạo muội, nhưng đã hợp nhau thì khôngcần thời gian quá lâu, họ là bạn bè.
Suynghĩ một chút, Ân Như gật đầu: “Đã qua cái thời lúc nào cũng muốn gặp muốn nhìnthấy con người đó rồi, nhưng tôi vẫn khao khát vòng tay của anh ấy, biết rằngtrong trái tim anh ấy có tôi, cảm giác đó khiến tôi hạnh phúc và an tâm”.
Nếutrái tim anh ta không chỉ có chị thì sao? Suýt nữa thì câu hỏi đó bật ra khỏi miệng,Diệp Tề Mi từ từ hít vào, kiềm chế cảm xúc: “Hợp ít tan nhiều, dù sao cũng cầnphải tin tưởng tuyệt đối mới được, tôi hi vọng chị hạnh phúc”.
Ân Nhưđưa tay ra bắt tay cô, giọng khẳng định: “Chỉ cần tôi đủ tốt, anh ấy sẽ khôngthể buông tay, nếu như bắt đầu đem ra so sánh với người khác thì việc cứu vãncũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tôi không tham vọng sẽ lâu bền với cùng trờiđất, chỉ cần biết đến hiện tại thôi”.
Nói haylắm, Diệp Tề Mi nới lỏng tay cầm điện thoại mỉm cười, cũng có thể là hiểu lầm,cũng có thể thấp thỏm, nhưng việc vợ chồng nhà người ta, cô không có lí do gìđể can thiệp vào.
“Cóviệc gì thì cứ gọi tôi”.
“Khôngcó việc gì cũng sẽ tìm chị, huống hồ không có chuyện mà tìm chị thì vẫn tốthơn, tuy nhiên, phí luật sư hôm nay tôi vẫn sẽ trả đúng theo thỏa thuận”.
“Đượcrồi mà, việc ủy thác cũng hủy rồi, còn nói gì đến phí luật sư nữa. Tôi mất vụnày, bữa cơm hôm nay chị mời đấy”.
Về đếnnhà đã gần mười giờ, Diệp Tề Mi muốn gọi điện thoại, nhưng lại cảm thấy vônghĩa, cô soạn một tin nhắn: “Chí Đông, em đã về nhà rồi”, tự nhiên cảm thấymình thật nực cười, cô bấm nút xóa luôn.
Đangxóa tin nhắn thì chuông điện thoại reo vang, giọng Thành Chí Đông rất vui vẻ:“Bảo Bảo, anh đang trên đường về, em về nhà chưa?”.
“Em vừavề”. Thần kinh căng thẳng cả một ngày tự nhiên chùng xuống, khóe miệng conglên, cô nhẹ nhàng trả lời.
“Đượcrồi, khoảng hai mươi phút nữa anh về”.
“Đừnglái xe nhanh quá, cẩn thận anh nhé”, cô nói hết sức tự nhiên, nói xong cúp máyđi vào phòng ngủ, muốn tắm nhưng cảm giác thật mệt mỏi, cô cứ đứng nhìn rangoài cửa sổ thất thần.
Dườngnhư chỉ chớp mắt đã có tiếng gõ cửa, giọng anh từ phòng khách vọng vào: “BảoBảo?”.
“Em ở trongnày”. Cô đáp nhỏ.
Cótiếng bước chân lại gần, anh đi vào phòng ngủ, “Sao không bật đèn lên, BảoBảo”.
“ChíĐông”. Ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Tề Mi đưa tay ra.
Có chútkhông hiểu, nhưng Thành Chí Đông vẫn nắm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình.
Vòngtay anh thật ấm áp, thật mạnh mẽ, vừa về đến nhà, mùi thơm cơ thể hòa lẫn mùithuốc lá và mùi vị của thức ăn phảng phất, rất yên tâm.
“Anh ăngì rồi? Hình như có mùi thuốc lá”. Cô vùi đầu vào ngực anh nói nhỏ.
“Đãitiệc, quan chức trong thành phố này thật thích hút thuốc, có mùi sao?”.
“Ừ, rấtmùi”.
“Anh đitắm đã”. Anh ngẩng đầu lên, quay người đi vào nhà tắm.
Eo bịôm chặt, cô nhất định không buông.
Anhcười, đứng lại, trong bóng tối anh vòng tay ôm lấy cô, kéo cô về phía mình đangđứng: “Anh hiểu rồi, Bảo Bảo, mình cùng tắm nhé”.
Cơ thểdễ dàng bị anh bế bổng lên, cô kêu khẽ, sau đó không nhịn được bật cười. Anhđưa tay ra với lấy bao cao su, không thoát ra được, cô đã bị bế thẳng vào phòngtắm, bồn tắm rất lớn, nhưng anh bước vào thì không gian như bị thu hẹp lại,nước ấm xối lên vai lên mặt hai người, trong suốt lóng lánh.
“Kẻcướp!”. Cô đưa tay ra đẩy, nhưng cơ thể bị anh kéo xuống, dưới nước khó giữthăng bằng nên cô cứ thế trượt ngã, nửa người vắt lên thành bồn tắm thò rangoài.
Ngực bịhai tay của anh ôm chặt, sau lưng ấm nóng, nơi mềm mại nhất cảm nhận được sựcứng rắn của anh, chẳng còn khí thế gì nữa, cô không ngừng rên rỉ xin tha: “ChíĐông, Chí Đông”.
Chẳngcó tác dụng gì, những câu rên rỉ xin tha cứ nhỏ dần, nước trong bồn tắm bắt đầudềnh ra, trào xuống nền gạch, anh mạnh mẽ, một tay ôm ngực cô một tay ôm lấyeo, cẩn thận lấy thành bồn tắm vững chắc làm điểm tựa, trong lúc thở gấp, giọnganh vang lên dịu dàng: “Bảo Bảo, Bảo Bảo”.
Rấtsung sướng, nhưng sao mắt cô lại ướt nhòe, vốn toàn thân đã ướt sũng, lại quaylưng lại với anh nên Thành Chí Đông hoàn toàn không nhận thấy.
Dòngnước ấm nóng vẫn không dừng chảy xuống từ vòi hoa sen, Diệp Tề Mi quay ngườilại ôm chặt lấy anh, giọng cô mơ hồ.
Khôngnghe rõ, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Em nói gì thế?”.
Cô nhìnlại anh, mắt sáng long lanh, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng lần này từng chữ từng từrất rõ ràng: “Chí Đông, em yêu anh”.
“Anhcũng yêu em, rất yêu em”. Anh cười, phủ mình xuống hôn lên môi cô, môi răngquấn lấy nhau, như muốn ướm cả tim mình cho cô.
Cô nhắmmắt thả lỏng cơ thể tận hưởng khoái lạc, nhưng trước mắt cứ thấp thoáng nhữnghình ảnh chạy qua, toàn là những người những việc hỗn loạn chẳng liên quan đếnmình, vết hằn đỏ trên cổ tay hiện ra khi tay áo được xắn lên, ánh mắt khẩnthiết của Liêm Vân, cô gái xõa tóc bước thấp bước cao chạy theo anh ta, ánh mắttràn đầy hi vọng của Ân Như trong nhà hàng.
Cuốicùng sau khi đã bình tĩnh lại anh nằm xuống nước, ôm chặt cô trên người nhắmmắt mỉm cười.
Hơi thởtrở lại bình thường, cô nghiêng đầu hỏi anh: “Anh cười gì thế?”.
Vònghai tay ôm lấy người cô, Thành Chí Đông vẫn tiếp tục cười.
“Này!”.
“Gặpđược em thật tốt, anh chỉ muốn ở bên em”.
Imlặng, cô thả lỏng cơ thể, bất giác thở dài.
Thêmmột người nữa trong cuộc sống, nhưng cũng vẫn sống như bình thường.
Côngviệc của Diệp Tề Mi bận rộn, Thành Chí Đông còn bận hơn, thời gian thực sự ởThượng Hải không nhiều, nhưng hai người đều rất thỏa mãn với tình trạng hiệngiờ, cùng sung sướng tận hưởng kiểu quan hệ như thế này.
Sựnghiệp thuận lợi, tìm được một nửa của mình, lại không phải hoàn toàn thay đổicuộc sống cá nhân, sau đó đến Diệp Tề Mi cũng thường xuyên nghĩ, nếu có thể cứthế này mãi mãi thì còn gì bằng.
Nhữngngày vui vẻ qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã sang thu, mặt trời tắt nắngcàng ngày càng sớm, những cơn gió bắt đầu có hơi lạnh.
Khôngkhí trong phòng họp ở đại bản doanh của tập đoàn Liêm Thị rất nóng, vừa đặt bútký trên trang giấy in hợp đồng trắng tinh, hai người đàn ông buông bút rất dứtkhoát, mạnh mẽ.
Nhânviên hai bên đều đã vất vả gần cả tháng trời giờ ai nấy đều tươi cười, cùngđứng dậy với qua bên kia bàn nhiệt tình bắt tay đối phương.
LiêmVân cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Thành Chí Đông rất chặt, “Hi vọng chúng tasẽ hợp tác vui vẻ”.
“Hợptác vui vẻ”. Thành Chí Đông cũng sảng khoái đáp lại.
Buổitối theo thường lệ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng, dự án lần này đàm phán hơn mộttháng, là một trong những hợp đồng quan trọng trong năm nay ở Trung Quốc, đươngnhiên cũng do văn phòng ở Thượng Hải chịu trách nhiệm, Thành Chí Đông khôngtham gia suốt quá trình, chỉ mấy ngày cuối cùng là bay về tham gia lễ ký kết đểthể hiện sự trọng thị.
Khôngngờ vừa gặp Liêm Vân đã có cảm giác như gặp lại cố nhân, mặc dù hoàn cảnh xuấtthân của người đàn ông này khác xa anh một trời một vực, nhưng tính cách quangminh lỗi lạc rất hiếm thấy trong giới thương nhân, lời nói và hành động đều ăný với nhau, mới tiếp xúc vài lần đã cảm thấy rất thân thiết, trên sân golf cũnglà kì phùng địch thủ, hai người nhanh chóng trở nên cởi mở thân tình.
Trênbàn tiệc hết người này đến người khác tới chúc rượu, chúc qua chúc lại, cứ vậymãi cũng nhàm, Liêm Vân vỗ vai anh: “Chí Đông, mình tới chỗ khác đi”.
Kết quảlà hai người cùng nhau đến một quán bar nhỏ kiểu Nhật, nằm ở góc một con đườngkhá yên tĩnh, bên ngoài treo một tấm rèm màu xanh.
RượuSake của Nhật được hâm nóng, mùi hương ngây ngất, cốc nhỏ và tròn, chỉ dùng mấyđầu ngón tay để cầm, tên rượu cũng rất hay, gọi là: Một giọt mất hồn.
“Anhhay tới đây không”. Các khách hàng người Nhật thường mời anh tới những nơiriêng tư kiểu quán này, những món mà ông chủ quán mang ra đều có mùi vị rấtkhác biệt, mặc dù rất quen với những nơi như thế này nhưng anh có cảm giác nơinày không giống với phong cách của Liêm Vân, Thành Chí Đông vừa dùng đũa gắpsashimi vừa hỏi.
“Không,đây là nơi tôi và
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu848/4902