Tiểu thuyết Ở Chung Thì Có Làm Sao Đâu-full
Lượt xem : |
sức đi chống lại sự ảnh hưởng của công chúng truyền thông, một khi bị để mắt tới, tám phần là biết rơi vào kết cục thân xác không còn, bị người ta chỉ chỏ, cho nên cô rất cảm tạ Nhiếp Quân nguyện ý ra tay giúp cô giải quyết vấn đề khó khăn này.
Có lẽ cô nên tìm cách cảm tạ sự tốt bụng của anh, nhưng nên biểu đạt như thế nào lòng biết ơn của cô mới phải? Chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp?!
Nghĩ tới đây, cả người cô nổi da gà, thầm mắng mình vớ vẩn.
Cô đã quyết định không cho anh cơ hội theo đuổi mình, sao còn có thể nghĩ đến chuyện “lấy thân báo đáp” chứ? Thật là không biết xấu hổ!
Cả ngày chắc đã mệt mỏi nên cô mới có suy nghĩ bậy bạ như vậy. Thật là tệ!
"Ổn rồi."
Lúc trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung thì Nhiếp Quân từ phòng sách đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn nói: "Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không có ai theo dõi em nữa."
Anh lấy tư cách Nhiếp thị Kim khống ra làm lợi thế, nói mấy lời với giới truyền thông, nếu tiếp tục có chuyện xảy ra với Cao Mỹ Hà, anh tuyệt đối sẽ dùng tất cả sức ảnh hưởng của bản thân ở giới tài chính, phá hủy các công ty truyền thông đó, quả nhiên nhận được thông báo toàn bộ truyền thông bỏ vũ khí đầu hàng, rối rít bày tỏ tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì liên quan đến Mỹ Hà tiểu thư.
Đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, mặc dù có chút cương quyết, chỉ là vì bảo vệ Cao Mỹ Hà, một chút cảm giác tội ác anh cũng không có.
"Thật không?" Cô khó nén mừng rỡ lộ ra nụ cười.
"Cô gái, ngàn vạn lần không nên hoài nghi anh nói." Anh nhíu mày, hình như đối với chuyện cô hoài nghi mình rất không đồng ý.
"Đàn ông lớn như thế nào?"
Cuối cùng cô cũng có tâm trạng đùa giỡn, như con nít quay vòng quanh anh.
"Anh luôn luôn như thế."
Anh nhún nhún vai, đem lời phê của cô thành khen tặng.
"Chậc!"
Cô nhẹ chậc một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới. "Đàn ông giống như anh, tôi rất tò mò kiểu phụ nữ nào có thể khống chế được anh."
"Tin anh đi, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khống chế anh." Anh rất tự phụ nói ra lời lẽ hùng hồn. "Trừ phi anh cam tâm tình nguyện."
"È hèm, người có suy nghĩ như anh, sẽ có cô gái ngốc nào ở chung với anh chứ?" Con heo tự đại này! Cô ở trong lòng không khách khí mắng anh một câu.
"Anh hi vọng em chính là cô gái ngốc kia." Anh không để ý, nhếch môi cười với cô.
"Chậc!"
Cô phì một tiếng, một giây tiếp theo không nhịn được bật cười.
Nhiếp Quân thấy cô cuối cùng cũng cười, trong không khí ngập tràn sự vui vẻ, hai người cứ như vậy ở đại sảnh Nhiếp gia nhìn nhau cười, hại người giúp việc kinh ngạc há to mồm, giống như thấy đĩa bay bay qua trên đầu vậy.
"Em xem, cười như vậy không phải rất tốt sao?"
Nhiếp Quân ngưng cười trước, thấy tóc cô có chút rối, không chút nghĩ ngợi vươn tay ra vén phần tóc rối của cô ra sau tai.
Cao Mỹ Hà cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau ……
Thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . . Thình thịch thình thịch thịch. . . . . .
Cô chìm đắm trong đôi mắt đen của anh, hơn nữa còn nghe rõ ràng tiếng tim đập mình mãnh liệt, thình thịch. . . . . . thình thịch thình thình thình. . . . . .
Mắt Nhiếp Quân tỏa ra trăm nghìn vôn điện, giống như một khối nam châm vô cùng lớn, không ngừng kéo cô lại gần, lại gần hơn …
"Mỹ Hà. . . . . ." Anh như đang thôi miên thầm tên của cô.
"Hả?"
Cô sững sờ, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng bị anh hôn.
So với nụ hôn có ý trừng phạt ở nhà họ Nhiếp, nụ hôn bây giờ lại ấp ám và có chút nhiệt tình.
Cô cảm nhận được lưỡi anh đang ở trong miệng mình bừa bãi di chuyển, mút, tất cả giác quan tràn đầy mùi của anh, mà tứ chi dựa sát vào nhau khiến cô cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể anh, điều này gần như hút hết hơi sức cả người cô.
Hôn, sao lại là chuyện mệt người như vậy chứ? Cô quả thật không cách nào khống chế thân thể và đầu mình, giống như cả người bị vét sạch, có ảo giác lâng lâng. . . . . .
"Cô gái, đừng quên hô hấp."
Một hồi lâu, anh thoáng rời khỏi môi cô, dán ở cánh môi cô nói nhỏ.
Cái cô gái ngốc này, cả khuôn mặt hồng như sắp trúng gió, nếu anh không nhắc nhở cô hít thở, sợ rằng cô sẽ trở thành người đầu tiên chết vì hôn môi không hít thở.
"Hả? . . . . . ."
Cô trố mắt dưới, mới lấy lại giọng nói, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lập tức bị anh chiếm lại.
Cô lần nữa bất lực không sức khống chế, cả người giống như bù nhìn không xương, mềm nhũn bám vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Ở bên anh, được không?" Đợi phổi hai người cấp bách cần khí ô-xy thì anh mới lưu luyến buông cô ra, nhỏ giọng nói.
"Nhưng em. . . . . ."
Chương 6
Phần 1
Cho nên nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhất là phụ nữ thông minh, trong cái đầu nhỏ đang nghĩ cái gì làm người ta đoán không ra, haiz, không phải là anh tự mua dây buộc mình chứ?
". . . . . . Ai bảo anh để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên không tốt." Cô xấu hổ cúi đầu, không tự chủ làm nũng.
"Anh cho em ấn tượng xấu ở đâu hả?"
Có sao? Anh nhớ anh vẫn luôn là tác phong nhanh nhẹn, đối xử với cô rất có phong độ! Sao cô lại có ấn tượng này chứ?
"Anh rõ ràng. . . . . . Rõ ràng trong phòng nghỉ, thấy em đi vào, ít nhất phải lên tiếng trước!" Áaaa ~~ còn dám nói? Cô thay quần áo cũng bị nhìn anh nhìn sạch, vừa nghĩ đến chỗ này thì xấu hổ đến muốn treo cổ tự tử.
"À, thì ra em nói chuyện kia." Anh nhịn không được cười lên, đến giờ vẫn còn nhớ lúc cô thay đồ thì quyến rũ như thế nào.
"Còn cười nữa?"
Cô tức giận vung quả đấm đấm anh. "Rốt cuộc anh có biết lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào hay không?"
"Anh đương nhiên biết."
Anh đưa tay giữ tay cô, mặt tiến sát tới bên tai cô. "Dù sao sớm muộn gì cũng phải cho anh nhìn, không phải sao?"
"Anh anh anh. . . . . ."
Cô vừa thẹn vừa cáu nhìn chằm chằm anh."Anh thật xấu hổ!"
"À há, bị nhìn hết là em, cũng không phải anh ... anh mới không xấu hổ." Cô càng xấu hổ, anh lại càng muốn trêu chọc cô.
Nhiếp Quân vươn tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt đỏ của cô. "Em mới có thể xấu hổ!" Anh nghĩ, cuộc sống về sau có cô nhất định sẽ không yên lặng.
"Cái tên trứng thối này!"
Cô đỏ bừng mặt lên, đang muốn đánh anh trả thù thì anh đã thoát được thật nhanh, đứng dậy chạy về phía trước. "Đừng chạy! Không cho phép chạy!"
"Lại đậy, đuổi theo anh đi!" Anh quay đầu lại, bước chân chưa từng dừng lại khiêu khích nói: "Đuổi được anh đi rồi nói."
"Đáng ghét. . . . . ."
Cao Mỹ Hà tức điên lên, đứng lên đuổi theo anh.
"Tiểu thư, mới nói thể lực em tốt, sao lại không kịp đuổi anh vậy?" Anh không sợ chết tiếp tục khích cô.
"NHIẾP QUÂN!" Cô phát điên, tức giận thét tên anh. "Chờ em đó, em nhất định bắt được anh!"
Trên đường dành cho người đi bộ trong rừng, một đôi tình nhân vừa nảy sinh tình cảm, một người phía trước khiêu khích, người phía sau thì không ngừng vừa chạy vừa làm ầm lên, từ từ thu hẹp khoảng cách của nhau …
*** Diễn đàn Lê Quý Đôn ***
"Mỹ Hà! Tớ thấy rồi đó!"
Màn đêm buông xuống, Nhiếp Quân dùng xe hơi cá nhân đưa Cao Mỹ Hà về nhà thì Ngô Gia Gia hưng phấn từ trong phòng lao ra, lôi kéo Cao Mỹ Hà.
"Thấy cái gì?"
Cao Mỹ Hà cởi giày xuống, không hiểu gì hết nhìn cô.
"Cậu và Nhiếp Quân đó!"
Phản ứng của Ngô Gia Gia so với người trong cuộc như cô còn phấn khích hơn, kéo cô tới hỏi, hoàn toàn không cho cô cơ hội lấy hơi. "Sao cậu gặp được anh ta, sao anh ta lại đưa cậu về?"
"Hả?"
Cao Mỹ Hà sau khi nghe lập tức đỏ mặt, nói quanh co: "Thì. . . . . . thì ở trong công viên vô tình gặp, gặp phải anh ấy, cho nên mới. . . . . ."
"Ở trong công viên gặp được anh ta, cho nên để cho anh ta đưa cậu về?"
Ngô Gia Gia tốt bụng giúp cô nói hết lời còn đứt quãng, chậm rãi nói ra.
"A, chính là ý này."
Cô cười nhẹ, biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc.
"Tốt nhất là như vậy!"
Ngô Gia Gia ngay tại trận vạch trần cô."Theo hiểu biết của tớ về cậu, cậu căn bản sẽ không tùy tiện ngồi lên xe người ta, cậu đáng lẽ phải tìm một lí do hay hơn lừa mình!" Bạn tốt là như vậy sao? Không chịu nói thật, một chút thú vị cũng không có.
"Tớ thật sự không có lừa cậu!"
Cao Mỹ Hà mở to mắt, không biết nên như thế nào giải thích cho cô mới phải. "Thật sự chỉ là ở trong công viên gặp được, sau đó anh ấy. . . . . . Thuận đường đưa mình về." Cô càng nói càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giống như một đứa nhỏ nói dối vậy
"È hèm, chẳng lẽ gặp được anh ta rồi anh ta đưa cậu về, hai người không có xảy ra chuyện gì sao?"
Không đúng! Công việc Mỹ Hà hôm nay không có trễ như thế, cả buổi tối cậu ấy chạy đi đâu? "Từ lúc cậu xong việc cho đến bây giờ, ít nhất cũng 4, 5 tiếng."
". . . . . . Cậu có thể đừng bóp méo thời gian của mình được không?"
Lúc này Cao Mỹ Hà mới phát hiện ra, lịch trình trình của mình bị người khác nhìn thấu cũng là một chuyện khốn quẫn, cô chán nản nhắm mắt lại.
Đều là do tên Nhiếp Quân đáng ghét kia á! Tản bộ ở Lâm Khẩu xong, còn kiên trì muốn cùng nhau ăn, cho nên mới có thể kéo dài về trễ như thế.
"Ai yêu ~~ làm chi nói như vậy?"
Ngô Gia Gia buồn cười nheo mắt nhìn cô. "Người ta còn không phải là quan tâm cậu mới có thể như vậy, nói đi nói đi! Có phải cậu đồng ý qua lại với anh đẹp trai kia không? Hai người đi hẹn hò hả?"
"Cũng không coi là đồng ý!"
Ai yêu, chính cô cũng rối một đống rồi, Gia Gia vẫn còn cổ vũ, thật sự là làm người ta nhức đầu. "Hơn nữa bọn mình cũng không đi hẹn hò, chẳng qua là tới nhà anh ấy ngồi. . . . . ."
Cô phiền não nhắc đi nhắc lại, nhất thời lỡ miệng, vội vàng dùng tay che miệng.
"Chỉ là đến nhà anh ta ‘ làm ’. . . . . . Cái gì?" Trên mặt Ngô Gia Gia lộ ra nụ cười giả tạo.
"Là ngồi thôi!" Cô đỏ bừng cả mặt.
"Cho nên chỉ là đến nhà anh ta ngồi một chút?"
Lấy được đáp án không khác mình dự đoán là mấy, Ngô Gia Gia không nhịn được cười thầm trong lòng, trên đầu lưỡi vẫn không khỏi nhạo báng cô một câu.
"Áaaa! Tớ sẽ không nói đâu!"
Cô xấu hổ dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng hồng lên.
"Sẽ không nói thì không cần nói, chờ lúc cậu muốn nói rồi tính tiếp.”
Ngô Gia Gia cũng không phải là người miễn cưỡng người khác, huống chi Mỹ Hà là bạn tốt của cô, không nên ép người khác như vậy, cô mím môi nhìn chằm chằm Mỹ Hà, dùng sức thở ra một hơi. "Mỹ Hà, tớ thật tâm hi vọng cậu có thể hạnh phúc."
"Gia Gia. . . . . ."
Cao Mỹ Hà lộ vẻ xúc động nhìn cô.
"Được rồi được rồi! Tớ không thích hợp tình cảnh quá ấm áp, cảm giác rất buồn nôn."
Ngô Gia Gia làm mất vui xoa xoa cánh tay, đi về phía phòng mình. "Được rồi, tớ cũng phải chăm chỉ tìm bạn trai nói chuyện yêu đương lãng mạn mới được." Hai mắt cô sáng rỡ.
"Gia Gia!" Lúc Ngô Gia Gia mở cửa phòng ra, đang muốn đi vào, Cao Mỹ Hà như nhớ tới cái gì đó kêu lên.
QUAY LẠICó lẽ cô nên tìm cách cảm tạ sự tốt bụng của anh, nhưng nên biểu đạt như thế nào lòng biết ơn của cô mới phải? Chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp?!
Nghĩ tới đây, cả người cô nổi da gà, thầm mắng mình vớ vẩn.
Cô đã quyết định không cho anh cơ hội theo đuổi mình, sao còn có thể nghĩ đến chuyện “lấy thân báo đáp” chứ? Thật là không biết xấu hổ!
Cả ngày chắc đã mệt mỏi nên cô mới có suy nghĩ bậy bạ như vậy. Thật là tệ!
"Ổn rồi."
Lúc trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung thì Nhiếp Quân từ phòng sách đi ra, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn nói: "Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không có ai theo dõi em nữa."
Anh lấy tư cách Nhiếp thị Kim khống ra làm lợi thế, nói mấy lời với giới truyền thông, nếu tiếp tục có chuyện xảy ra với Cao Mỹ Hà, anh tuyệt đối sẽ dùng tất cả sức ảnh hưởng của bản thân ở giới tài chính, phá hủy các công ty truyền thông đó, quả nhiên nhận được thông báo toàn bộ truyền thông bỏ vũ khí đầu hàng, rối rít bày tỏ tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì liên quan đến Mỹ Hà tiểu thư.
Đây hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, mặc dù có chút cương quyết, chỉ là vì bảo vệ Cao Mỹ Hà, một chút cảm giác tội ác anh cũng không có.
"Thật không?" Cô khó nén mừng rỡ lộ ra nụ cười.
"Cô gái, ngàn vạn lần không nên hoài nghi anh nói." Anh nhíu mày, hình như đối với chuyện cô hoài nghi mình rất không đồng ý.
"Đàn ông lớn như thế nào?"
Cuối cùng cô cũng có tâm trạng đùa giỡn, như con nít quay vòng quanh anh.
"Anh luôn luôn như thế."
Anh nhún nhún vai, đem lời phê của cô thành khen tặng.
"Chậc!"
Cô nhẹ chậc một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới. "Đàn ông giống như anh, tôi rất tò mò kiểu phụ nữ nào có thể khống chế được anh."
"Tin anh đi, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể khống chế anh." Anh rất tự phụ nói ra lời lẽ hùng hồn. "Trừ phi anh cam tâm tình nguyện."
"È hèm, người có suy nghĩ như anh, sẽ có cô gái ngốc nào ở chung với anh chứ?" Con heo tự đại này! Cô ở trong lòng không khách khí mắng anh một câu.
"Anh hi vọng em chính là cô gái ngốc kia." Anh không để ý, nhếch môi cười với cô.
"Chậc!"
Cô phì một tiếng, một giây tiếp theo không nhịn được bật cười.
Nhiếp Quân thấy cô cuối cùng cũng cười, trong không khí ngập tràn sự vui vẻ, hai người cứ như vậy ở đại sảnh Nhiếp gia nhìn nhau cười, hại người giúp việc kinh ngạc há to mồm, giống như thấy đĩa bay bay qua trên đầu vậy.
"Em xem, cười như vậy không phải rất tốt sao?"
Nhiếp Quân ngưng cười trước, thấy tóc cô có chút rối, không chút nghĩ ngợi vươn tay ra vén phần tóc rối của cô ra sau tai.
Cao Mỹ Hà cứng đờ, ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt hai người giao nhau ……
Thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . . Thình thịch thình thịch thịch. . . . . .
Cô chìm đắm trong đôi mắt đen của anh, hơn nữa còn nghe rõ ràng tiếng tim đập mình mãnh liệt, thình thịch. . . . . . thình thịch thình thình thình. . . . . .
Mắt Nhiếp Quân tỏa ra trăm nghìn vôn điện, giống như một khối nam châm vô cùng lớn, không ngừng kéo cô lại gần, lại gần hơn …
"Mỹ Hà. . . . . ." Anh như đang thôi miên thầm tên của cô.
"Hả?"
Cô sững sờ, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng bị anh hôn.
So với nụ hôn có ý trừng phạt ở nhà họ Nhiếp, nụ hôn bây giờ lại ấp ám và có chút nhiệt tình.
Cô cảm nhận được lưỡi anh đang ở trong miệng mình bừa bãi di chuyển, mút, tất cả giác quan tràn đầy mùi của anh, mà tứ chi dựa sát vào nhau khiến cô cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể anh, điều này gần như hút hết hơi sức cả người cô.
Hôn, sao lại là chuyện mệt người như vậy chứ? Cô quả thật không cách nào khống chế thân thể và đầu mình, giống như cả người bị vét sạch, có ảo giác lâng lâng. . . . . .
"Cô gái, đừng quên hô hấp."
Một hồi lâu, anh thoáng rời khỏi môi cô, dán ở cánh môi cô nói nhỏ.
Cái cô gái ngốc này, cả khuôn mặt hồng như sắp trúng gió, nếu anh không nhắc nhở cô hít thở, sợ rằng cô sẽ trở thành người đầu tiên chết vì hôn môi không hít thở.
"Hả? . . . . . ."
Cô trố mắt dưới, mới lấy lại giọng nói, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lập tức bị anh chiếm lại.
Cô lần nữa bất lực không sức khống chế, cả người giống như bù nhìn không xương, mềm nhũn bám vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Ở bên anh, được không?" Đợi phổi hai người cấp bách cần khí ô-xy thì anh mới lưu luyến buông cô ra, nhỏ giọng nói.
"Nhưng em. . . . . ."
Chương 6
Phần 1
Cho nên nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, nhất là phụ nữ thông minh, trong cái đầu nhỏ đang nghĩ cái gì làm người ta đoán không ra, haiz, không phải là anh tự mua dây buộc mình chứ?
". . . . . . Ai bảo anh để lại cho người ta ấn tượng đầu tiên không tốt." Cô xấu hổ cúi đầu, không tự chủ làm nũng.
"Anh cho em ấn tượng xấu ở đâu hả?"
Có sao? Anh nhớ anh vẫn luôn là tác phong nhanh nhẹn, đối xử với cô rất có phong độ! Sao cô lại có ấn tượng này chứ?
"Anh rõ ràng. . . . . . Rõ ràng trong phòng nghỉ, thấy em đi vào, ít nhất phải lên tiếng trước!" Áaaa ~~ còn dám nói? Cô thay quần áo cũng bị nhìn anh nhìn sạch, vừa nghĩ đến chỗ này thì xấu hổ đến muốn treo cổ tự tử.
"À, thì ra em nói chuyện kia." Anh nhịn không được cười lên, đến giờ vẫn còn nhớ lúc cô thay đồ thì quyến rũ như thế nào.
"Còn cười nữa?"
Cô tức giận vung quả đấm đấm anh. "Rốt cuộc anh có biết lễ nghĩa liêm sỉ viết như thế nào hay không?"
"Anh đương nhiên biết."
Anh đưa tay giữ tay cô, mặt tiến sát tới bên tai cô. "Dù sao sớm muộn gì cũng phải cho anh nhìn, không phải sao?"
"Anh anh anh. . . . . ."
Cô vừa thẹn vừa cáu nhìn chằm chằm anh."Anh thật xấu hổ!"
"À há, bị nhìn hết là em, cũng không phải anh ... anh mới không xấu hổ." Cô càng xấu hổ, anh lại càng muốn trêu chọc cô.
Nhiếp Quân vươn tay, dùng đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt đỏ của cô. "Em mới có thể xấu hổ!" Anh nghĩ, cuộc sống về sau có cô nhất định sẽ không yên lặng.
"Cái tên trứng thối này!"
Cô đỏ bừng mặt lên, đang muốn đánh anh trả thù thì anh đã thoát được thật nhanh, đứng dậy chạy về phía trước. "Đừng chạy! Không cho phép chạy!"
"Lại đậy, đuổi theo anh đi!" Anh quay đầu lại, bước chân chưa từng dừng lại khiêu khích nói: "Đuổi được anh đi rồi nói."
"Đáng ghét. . . . . ."
Cao Mỹ Hà tức điên lên, đứng lên đuổi theo anh.
"Tiểu thư, mới nói thể lực em tốt, sao lại không kịp đuổi anh vậy?" Anh không sợ chết tiếp tục khích cô.
"NHIẾP QUÂN!" Cô phát điên, tức giận thét tên anh. "Chờ em đó, em nhất định bắt được anh!"
Trên đường dành cho người đi bộ trong rừng, một đôi tình nhân vừa nảy sinh tình cảm, một người phía trước khiêu khích, người phía sau thì không ngừng vừa chạy vừa làm ầm lên, từ từ thu hẹp khoảng cách của nhau …
*** Diễn đàn Lê Quý Đôn ***
"Mỹ Hà! Tớ thấy rồi đó!"
Màn đêm buông xuống, Nhiếp Quân dùng xe hơi cá nhân đưa Cao Mỹ Hà về nhà thì Ngô Gia Gia hưng phấn từ trong phòng lao ra, lôi kéo Cao Mỹ Hà.
"Thấy cái gì?"
Cao Mỹ Hà cởi giày xuống, không hiểu gì hết nhìn cô.
"Cậu và Nhiếp Quân đó!"
Phản ứng của Ngô Gia Gia so với người trong cuộc như cô còn phấn khích hơn, kéo cô tới hỏi, hoàn toàn không cho cô cơ hội lấy hơi. "Sao cậu gặp được anh ta, sao anh ta lại đưa cậu về?"
"Hả?"
Cao Mỹ Hà sau khi nghe lập tức đỏ mặt, nói quanh co: "Thì. . . . . . thì ở trong công viên vô tình gặp, gặp phải anh ấy, cho nên mới. . . . . ."
"Ở trong công viên gặp được anh ta, cho nên để cho anh ta đưa cậu về?"
Ngô Gia Gia tốt bụng giúp cô nói hết lời còn đứt quãng, chậm rãi nói ra.
"A, chính là ý này."
Cô cười nhẹ, biểu cảm trên mặt có chút cứng ngắc.
"Tốt nhất là như vậy!"
Ngô Gia Gia ngay tại trận vạch trần cô."Theo hiểu biết của tớ về cậu, cậu căn bản sẽ không tùy tiện ngồi lên xe người ta, cậu đáng lẽ phải tìm một lí do hay hơn lừa mình!" Bạn tốt là như vậy sao? Không chịu nói thật, một chút thú vị cũng không có.
"Tớ thật sự không có lừa cậu!"
Cao Mỹ Hà mở to mắt, không biết nên như thế nào giải thích cho cô mới phải. "Thật sự chỉ là ở trong công viên gặp được, sau đó anh ấy. . . . . . Thuận đường đưa mình về." Cô càng nói càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giống như một đứa nhỏ nói dối vậy
"È hèm, chẳng lẽ gặp được anh ta rồi anh ta đưa cậu về, hai người không có xảy ra chuyện gì sao?"
Không đúng! Công việc Mỹ Hà hôm nay không có trễ như thế, cả buổi tối cậu ấy chạy đi đâu? "Từ lúc cậu xong việc cho đến bây giờ, ít nhất cũng 4, 5 tiếng."
". . . . . . Cậu có thể đừng bóp méo thời gian của mình được không?"
Lúc này Cao Mỹ Hà mới phát hiện ra, lịch trình trình của mình bị người khác nhìn thấu cũng là một chuyện khốn quẫn, cô chán nản nhắm mắt lại.
Đều là do tên Nhiếp Quân đáng ghét kia á! Tản bộ ở Lâm Khẩu xong, còn kiên trì muốn cùng nhau ăn, cho nên mới có thể kéo dài về trễ như thế.
"Ai yêu ~~ làm chi nói như vậy?"
Ngô Gia Gia buồn cười nheo mắt nhìn cô. "Người ta còn không phải là quan tâm cậu mới có thể như vậy, nói đi nói đi! Có phải cậu đồng ý qua lại với anh đẹp trai kia không? Hai người đi hẹn hò hả?"
"Cũng không coi là đồng ý!"
Ai yêu, chính cô cũng rối một đống rồi, Gia Gia vẫn còn cổ vũ, thật sự là làm người ta nhức đầu. "Hơn nữa bọn mình cũng không đi hẹn hò, chẳng qua là tới nhà anh ấy ngồi. . . . . ."
Cô phiền não nhắc đi nhắc lại, nhất thời lỡ miệng, vội vàng dùng tay che miệng.
"Chỉ là đến nhà anh ta ‘ làm ’. . . . . . Cái gì?" Trên mặt Ngô Gia Gia lộ ra nụ cười giả tạo.
"Là ngồi thôi!" Cô đỏ bừng cả mặt.
"Cho nên chỉ là đến nhà anh ta ngồi một chút?"
Lấy được đáp án không khác mình dự đoán là mấy, Ngô Gia Gia không nhịn được cười thầm trong lòng, trên đầu lưỡi vẫn không khỏi nhạo báng cô một câu.
"Áaaa! Tớ sẽ không nói đâu!"
Cô xấu hổ dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng hồng lên.
"Sẽ không nói thì không cần nói, chờ lúc cậu muốn nói rồi tính tiếp.”
Ngô Gia Gia cũng không phải là người miễn cưỡng người khác, huống chi Mỹ Hà là bạn tốt của cô, không nên ép người khác như vậy, cô mím môi nhìn chằm chằm Mỹ Hà, dùng sức thở ra một hơi. "Mỹ Hà, tớ thật tâm hi vọng cậu có thể hạnh phúc."
"Gia Gia. . . . . ."
Cao Mỹ Hà lộ vẻ xúc động nhìn cô.
"Được rồi được rồi! Tớ không thích hợp tình cảnh quá ấm áp, cảm giác rất buồn nôn."
Ngô Gia Gia làm mất vui xoa xoa cánh tay, đi về phía phòng mình. "Được rồi, tớ cũng phải chăm chỉ tìm bạn trai nói chuyện yêu đương lãng mạn mới được." Hai mắt cô sáng rỡ.
"Gia Gia!" Lúc Ngô Gia Gia mở cửa phòng ra, đang muốn đi vào, Cao Mỹ Hà như nhớ tới cái gì đó kêu lên.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu21/612