Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 4
Lượt xem : |
ợc ăn thỉ ( Cái này hơi ‘bẩn’ :| ta để nguyên vậy ) , quay người một cái đã trở thành bộ mặt khó coi.
Ôn Nhu lại khinh bỉ trừng mắt. Dựa vào cái gì mà bảo nàng nhường phòng?!
“Khách quan, vị công tử kia đã thanh toán hai lần tiền thuê phòng, hắn không thích chung phòng với người khác.” Chưởng quầy khuôn mặt tươi cười sắp không nén được giận .
“Chúng ta trả gấp đôi.”
“Ngươi có tiền ta không có sao? Chưởng quầy, ta cũng thêm.” Hai mắt Ôn Nhu bắt đầu phun hỏa. Bắt nạt nàng không có tiền à! Trời mới biết nàng từ khi sinh ra đến giờ , cái duy nhất không thiếu chính là tiền .( Vịt : Vầng , có tiền là có tất cả rồi ạ :) còn thiếu gì nữa chị )
“Chưởng quầy, đây là sản nghiệp Phú Quý sơn trang đi!” Cô nương xinh đẹp lại lên tiếng.
“Đúng vậy, xin hỏi cô nương là?” Chưởng quầy chần chờ hỏi, nếu là người trong nhà thì nói gì đi nữa cũng phải giành ra một căn.
“Tiểu thư chúng ta là đại tiểu thư của Hồng Phong sơn trang.” Tiểu nha hoàn tự hào báo danh.
“Nguyên lai là Viên biểu tiểu thư a, tiểu nhân không biết là người.” Chưởng quầy vội vàng vái chào.
Ôn Nhu trào phúng giơ khóe miệng, nguyên lai đi đến đâu cũng vẫn có thể dựa vào chỗ dựa vững chắc là như vậy, nàng đã có thể đoán được tình cảnh mình không nơi trú ngụ rồi . Chết tiệt!
“Hiện tại đã bảo vị thiếu niên kia nhường phòng được chưa!”
Di, đây là vị tiểu thư kia mỹ lệ nói sao? Ôn Nhu nháy mắt mấy cái, chán ghét nhăn mi.
“Này…… Biểu tiểu thư……” Chưởng quầy khó xử.
“Ta nghĩ vị công tử này sẽ đồng ý .” Viên Thanh Thanh mỉm cười, khẩu khí chắc chắc nói.
Ôn Nhu nghiêng đầu. Nàng ta dựa vào cái gì mà khẳng định chính mình sẽ hành động như thế?
“Công tử, ý ngươi sao?” Viên Thanh Thanh đưa đôi mắt chứa đầy tình ý bắn về phía người trên lầu, cố ý toát ra phong vận mê người. Luôn luôn không có nam nhân nào chống đỡ được thế công nhu tình này của nàng.
Đáng tiếc, Ôn Nhu là nữ phẫn nam trang, vừa thấy đối phương lộ ra loại biểu tình này, nàng liền hiểu được mười phần mười. Mỹ nhân kế đây mà.
Ôn Nhu rất lễ phép ôm quyền,“Thực xin lỗi, ta vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhường phòng, nếu không đã không trả hai lần giá .”
Ánh mắt Viên Thanh Thanh trong tích tắc hiện lên một chút tức giận, bất quá vẫn là nhợt nhạt tươi cười, nói:“Công tử, ngươi nhẫn tâm nhìn ta không giường để ngủ sao?”
Nàng gãi gãi đầu, ra vẻ khó khăn ,“Nhưng nếu tiểu thư có giường ngủ, thì ta lại không có, đây gọi là người không vì mình trời tru đất diệt , tiểu thư cũng không thể ép buộc, có phải hay không?”
“Ngươi……” Xong rồi, Viên Thanh Thanh không thể khoác bộ áo thục nữ bên ngoài nữa, lửa giận bừng bừng.
Ôn Nhu vừa lòng kéo khóe miệng. Nàng đời này ghét nhất là người làm bộ làm tịch, nếu đối phương vẫn cố tình, không kích thích một chút thì buổi tối nàng sẽ không ngủ được.
“Ta muốn ở phòng của hắn.” Viên Thanh Thanh lên giọng.
Chưởng quầy há hốc mồm, nhìn qua nhìn lại mấy lượt mà đau đầu nhức óc.
“Khách quan, ngài có thể……”
“Không thể.” Ôn Nhu trả lời trảm đinh tiệt thiết. Dựa vào cái gì? Liền bởi vì nàng không phải biểu tiểu thư Diệp gia sao?
“Tiểu thư nhà chúng ta là vị hôn thê của nhị thiếu gia các ngươi, ngươi dám sơ suất không tiếp đón?” Tiểu nha hoàn vênh váo.0
Chưởng quầy lại khẩn cầu nhìn phía trên lầu.
Ôn Nhu nhất thời lộ ra biểu tình vui sướng, ý niệm đùa dai trong đầu tự nhiên xuất hiện, vội vàng xoay người đi về phòng.
Người bên dưới nhìn theo dò xét , chưa đoán ra nàng định làm gì.
“Tiểu thư, ngươi xem đây chính là Diệp nhị gì đó?” Ôn Nhu kích động đem một cuốn tranh ném xuống.
Tùy tùng của Viên Thanh Thanh tiếp nhận bức họa , mở ra, vẻ mặt nàng ta vô cùng bất ngờ. Diệp nhị thiếu sẽ không để bức họa này lưu truyền bên ngoài.
“Ngươi trộm ở đâu ?” Lớn tiếng chất vấn.
Ôn Nhu đắc ý cười, ghé vào lan can cười đến dị thường vui vẻ,“Đâu có, Diệp nhị tự chạy tới vẽ cho ta.” Tất cả là vì muốn nàng hảo hảo đợi ở Minh Nguyệt tiểu lâu, để lão Tam nhà hắn hỗ trợ chuyện xử lý trang vụ.
Sắc mặt Viên Thanh Thanh trở nên phi thường khó coi,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu bĩu môi, cười đến ám muội,“Tiểu thư đoán đi?” Ngươi tiếp tục đi! Cái này không thể không rơi vào vạc dấm chua được. Bất quá sau khi gặp Viên Thanh Thanh, Ôn Nhu rốt cục hiểu được vì sao Diệp nhị công tử chậm chạp không chịu cưới thê tử vào cửa, đổi thành nàng, nàng cũng không cần.
Thưởng thức sắc mặt Viên Thanh Thanh lúc xanh lúc trắng, Ôn Nhu tâm tình vô cùng tốt, kìm lòng không đậu ngâm nga khe khẽ.
“Bắt hắn xuống đây.” Viên Thanh Thanh tức giận dậm chân.
“Vâng.” Tên đại hán hung ác kia lập tức khom người lĩnh mệnh.
Cái khăn trên đầu bị tuột,làn tóc dài rơi xuống vạch trần giới tính thật của Ôn Nhu.
Là nữ nhân ! Viên Thanh Thanh bị đả kích quá nặng, dùng ánh mắt để giết người nhìn chằm chằm nàng ,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu lặng lẽ lè lưỡi, sờ sờ cái mũi, lo lắng nói như thế nào mới không chấm dứt cái mạng nhỏ của mình.
“Khụ, nàng là vị hôn thê của ta.” Có người thản nhiên cười, mạch lạc trả lời.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở cửa lớn, một nam tử thần sắc không tốt , hình như đang mang bệnh tựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn khung cảnh bên trong.
“Diệp lưu manh, ngươi sinh bệnh ?” Ôn Nhu lo lắng hỏi, sau đó chột dạ quay đầu đi. Thiếu chút nữa đã quên chính mình là lén chạy trốn , nay bị bắt được.
“Nàng còn biết lo lắng cho ta sao? Hừ hừ, ta nghĩ nàng sớm đã quên ta chứ!” Diệp Thế Đào ho nhẹ vài tiếng, mặc cho tùy tùng dìu tới ngồi xuống một cái ghế.
“Tam thiếu, thời tiết xấu như vậy sao người lại xuất môn ?” Chưởng quầy lo lắng hỏi, nhanh chóng dặn dò tiểu nhị chuẩn bị canh gừng.
“Nếu không phải thê tử chạy mất, ta cũng đâu muốn kéo cái thân hư này ra ngoài.” Hắn ý tứ lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng người đang chột dạ.
Cắn cắn môi dưới, Ôn Nhu liếc mắt ,“Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói loạn, ta khi nào thì thành thê tử của ngươi? Chính ngươi đợi không được, thì đừng có vu oan cho ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết ngươi đối với việc quản lý gia nghiệp có bao nhiêu không kiên nhẫn sao?” Hừ hừ, nếu không Diệp nhị cần gì đem bức họa hoa mai quý như vậy tặng nàng.
Diệp Thế Đào cười cười, uống một ngụm trà cho ấm cổ, không có hảo ý nhìn nàng,“Nếu nàng không thừa nhận là thê tử của ta, như vậy nhị tẩu tương lai nhà ta sẽ không khách khí với nàng, ta tất không quản .”
Đây là uy hiếp, ai nghe cũng hiểu ,vô cùng kinh ngạc không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về người vẻ mặt phẫn nộ.
Oa a, đồ lưu manh, cư nhiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Ôn Nhu bắn phá hắn bằng ánh mắt, dùng ý niệm lăng trì hắn,“Diệp lưu manh, ngươi đừng quá đáng, cùng lắm thì ta nói chính mình là người trong lòng Diệp nhị, ta cũng không tin vị tiểu thư này dám làm khó dễ ta trước mắt bao người.”
“Nhu nhi –” Diệp Thế Đào khẩu khí đột nhiên băng lạnh,“Đừng ăn nói lung tung.”
Nàng trừng mắt hắn,“Ngươi không giúp ta, chẳng lẽ còn không cho ta kiếm chỗ dựa! Nếu không phải Diệp nhị có thê tử, Diệp đại tẩu đối ta không tốt lắm , ta còn muốn nói mình là tình nhân của Diệp nhị nha.”
Diệp Thế Đào biểu tình bắt đầu vặn vẹo. Nữ nhân này quả thực là cố ý khiêu khích hắn mà.
Ta chính là khiêu khích đấy ? Ai kêu ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Ôn Nhu ánh mắt toát lên toàn bộ suy nghĩ.
Lúc này náo nhiệt càng thêm lớn, mọi người hứng thú dạt dào nhìn bọn họ.
Bất đắc dĩ thở dài, Diệp Thế Đào nhìn về phía Viên Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, cười khổ:“Biểu muội, ngươi cũng thấy đấy, Nhu nhi chính là người ăn mềm không ăn cứng, ngươi nếu muốn đấu với nàng, nàng dù chết cũng không cúi đầu, hơn nữa trước khi chết còn có thể quấy nhiễu ngươi đến hôn thiên ám địa.”
Ra vẻ hiểu chuyện gật đầu, ánh mắt mọi người vô hạn đồng tình nhìn Diệp Thế Đào.
“Nàng thật là vị hôn thê của ngươi?” Viên Thanh Thanh ánh mắt khao khát nhìn tam biểu ca.
Diệp Thế Đào mỉm cười gật đầu,“Lúc đại thọ sáu mươi của cha ta , hai người không phải đã từng gặp nhau sao?”
Viên Thanh Thanh cẩn thận đánh giá Ôn Nhu. Đúng là nữ tử từng đại náo thọ yến, có điều khi ấy nàng mặc nữ trang, nay thay đổi nam trang nên nhất thời không nhận ra.
“Ta chưa gặp nàng ta.” Ôn Nhu lẩm bẩm.
Diệp Thế Đào cười nói:“Nàng cùng thê tử Khúc Du Nhiên thiêu hủy lục vị trai nhà chúng ta, đương nhiên không có thời gian đi quan tâm chuyện này.”
Ôn Nhu mặt đỏ bừng. Cái lục vị trai kia cần phải xây lại rồi, nàng chỉ là “Quyết công tới vĩ”, việc gì phải nói ra lời đâu . ( =.= ,)
Mọi người chung quanh cười vang. Chuyện xảy ra tại Phú Quý sơn trang vào đại thọ sáu mươi Diệp lão gia sớm truyền khắp giang hồ,người không biết thật đúng là không nhiều lắm.
“Tam thiếu, thuộc hạ chuẩn bị phòng ngủ cho người, thiếu gia mau đi tĩnh dưỡng .”
“Không cần, ta ngủ cùng Nhu nhi là tốt rồi, ngươi đem một phòng cho biểu tiểu thư ở đi.”
“Nhưng là, nam nữ thụ thụ bất thân……” Chưởng quầy đang nói bỗng nhìn thấy ánh mắt chủ tử mỉm cười, lập tức ngầm hiểu.
“Chưởng quầy, ngươi dám để hắn ở cùng một phòng với ta? Tin hay không ta đốt sạch cái khách điếm này của ngươi!” Ôn Nhu chống nạnh trợn mắt nhìn.
Chưởng quầy cúi đầu cười thầm. Đã sớm nghe phong thanh Tam thiếu yêu nữ tử tính tình hỏa bạo, hôm nay gặp quả nhiên không giả.
Diệp Thế Đào mệt mỏi xoa huyệt thái dương, cười đáp :“Khi nàng còn ở Minh Nguyệt tiểu lâu không phải mỗi ngày đều ngủ cùng ta sao? Sao ra ngoài lại xấu hổ?”
Tức giận, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu bắn ra bốn phía.
“Lí Thanh,mang kiếm cho Ôn cô nương mượn đi!” Diệp Thế Đào trêu tức.
“Vâng.”
Lí Thanh lĩnh mệnh đi qua, đem kiếm giao cho người đang cấp bách tìm hung khí. Trong lòng cười thầm, Tam thiếu quả nhiên lấy việc chọc giận Ôn cô nương làm thú vui.
Ôn Nhu ôm lấy thanh kiếm. Thực nặng a! Rút ra một đoạn, nghiêng đầu nhìn thân kiếm, thực sắc bén nga! Vạn nhất làm thương bản thân thì làm sao bây giờ? Nhãn châu chuyển động, nàng giương mắt nhìn,“Có chủy thủ không?”
“Không có.” Lí Thanh thành thực trả lời.
“Chưởng quầy, phiền toái vào phòng bếp đem cái dao thái thịt ra đây.” Ôn Nhu trịnh trọng yêu cầu.
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt chủ tử hứng thú, lại nhìn vẻ mặt Ôn Nhu kiên quyết, buồn cười lắc đầu, xoay người đi lấy dao.
Mưa to cản đường , mọi người vốn nhàm chán muốn chết, nay lại cảm giác thời gian trôi thật nhanh, vô cùng vui vẻ.
Hết chương 7.
Một phen lắc lắc con dao như muốn bổ vào bàn để thị uy, Ôn Nhu một cước đạp lên ghế, lên giọng uy hiếp:“Ngươi có tin nếu ngươi ở cùng phòng với ta, nửa đêm ta sẽ dùng con dao này làm thịt ngươi hay không?”
Diệp Thế Đào làm như không có việc gì nhìn thứ nàng cầm trên tay, thản nhiên tươi cười,“Không tin.”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đang đùa cợt hay sao!” Nàng dùng sức chụp mặt bàn, sau đó mặt nhăn mày nh
QUAY LẠIÔn Nhu lại khinh bỉ trừng mắt. Dựa vào cái gì mà bảo nàng nhường phòng?!
“Khách quan, vị công tử kia đã thanh toán hai lần tiền thuê phòng, hắn không thích chung phòng với người khác.” Chưởng quầy khuôn mặt tươi cười sắp không nén được giận .
“Chúng ta trả gấp đôi.”
“Ngươi có tiền ta không có sao? Chưởng quầy, ta cũng thêm.” Hai mắt Ôn Nhu bắt đầu phun hỏa. Bắt nạt nàng không có tiền à! Trời mới biết nàng từ khi sinh ra đến giờ , cái duy nhất không thiếu chính là tiền .( Vịt : Vầng , có tiền là có tất cả rồi ạ :) còn thiếu gì nữa chị )
“Chưởng quầy, đây là sản nghiệp Phú Quý sơn trang đi!” Cô nương xinh đẹp lại lên tiếng.
“Đúng vậy, xin hỏi cô nương là?” Chưởng quầy chần chờ hỏi, nếu là người trong nhà thì nói gì đi nữa cũng phải giành ra một căn.
“Tiểu thư chúng ta là đại tiểu thư của Hồng Phong sơn trang.” Tiểu nha hoàn tự hào báo danh.
“Nguyên lai là Viên biểu tiểu thư a, tiểu nhân không biết là người.” Chưởng quầy vội vàng vái chào.
Ôn Nhu trào phúng giơ khóe miệng, nguyên lai đi đến đâu cũng vẫn có thể dựa vào chỗ dựa vững chắc là như vậy, nàng đã có thể đoán được tình cảnh mình không nơi trú ngụ rồi . Chết tiệt!
“Hiện tại đã bảo vị thiếu niên kia nhường phòng được chưa!”
Di, đây là vị tiểu thư kia mỹ lệ nói sao? Ôn Nhu nháy mắt mấy cái, chán ghét nhăn mi.
“Này…… Biểu tiểu thư……” Chưởng quầy khó xử.
“Ta nghĩ vị công tử này sẽ đồng ý .” Viên Thanh Thanh mỉm cười, khẩu khí chắc chắc nói.
Ôn Nhu nghiêng đầu. Nàng ta dựa vào cái gì mà khẳng định chính mình sẽ hành động như thế?
“Công tử, ý ngươi sao?” Viên Thanh Thanh đưa đôi mắt chứa đầy tình ý bắn về phía người trên lầu, cố ý toát ra phong vận mê người. Luôn luôn không có nam nhân nào chống đỡ được thế công nhu tình này của nàng.
Đáng tiếc, Ôn Nhu là nữ phẫn nam trang, vừa thấy đối phương lộ ra loại biểu tình này, nàng liền hiểu được mười phần mười. Mỹ nhân kế đây mà.
Ôn Nhu rất lễ phép ôm quyền,“Thực xin lỗi, ta vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhường phòng, nếu không đã không trả hai lần giá .”
Ánh mắt Viên Thanh Thanh trong tích tắc hiện lên một chút tức giận, bất quá vẫn là nhợt nhạt tươi cười, nói:“Công tử, ngươi nhẫn tâm nhìn ta không giường để ngủ sao?”
Nàng gãi gãi đầu, ra vẻ khó khăn ,“Nhưng nếu tiểu thư có giường ngủ, thì ta lại không có, đây gọi là người không vì mình trời tru đất diệt , tiểu thư cũng không thể ép buộc, có phải hay không?”
“Ngươi……” Xong rồi, Viên Thanh Thanh không thể khoác bộ áo thục nữ bên ngoài nữa, lửa giận bừng bừng.
Ôn Nhu vừa lòng kéo khóe miệng. Nàng đời này ghét nhất là người làm bộ làm tịch, nếu đối phương vẫn cố tình, không kích thích một chút thì buổi tối nàng sẽ không ngủ được.
“Ta muốn ở phòng của hắn.” Viên Thanh Thanh lên giọng.
Chưởng quầy há hốc mồm, nhìn qua nhìn lại mấy lượt mà đau đầu nhức óc.
“Khách quan, ngài có thể……”
“Không thể.” Ôn Nhu trả lời trảm đinh tiệt thiết. Dựa vào cái gì? Liền bởi vì nàng không phải biểu tiểu thư Diệp gia sao?
“Tiểu thư nhà chúng ta là vị hôn thê của nhị thiếu gia các ngươi, ngươi dám sơ suất không tiếp đón?” Tiểu nha hoàn vênh váo.0
Chưởng quầy lại khẩn cầu nhìn phía trên lầu.
Ôn Nhu nhất thời lộ ra biểu tình vui sướng, ý niệm đùa dai trong đầu tự nhiên xuất hiện, vội vàng xoay người đi về phòng.
Người bên dưới nhìn theo dò xét , chưa đoán ra nàng định làm gì.
“Tiểu thư, ngươi xem đây chính là Diệp nhị gì đó?” Ôn Nhu kích động đem một cuốn tranh ném xuống.
Tùy tùng của Viên Thanh Thanh tiếp nhận bức họa , mở ra, vẻ mặt nàng ta vô cùng bất ngờ. Diệp nhị thiếu sẽ không để bức họa này lưu truyền bên ngoài.
“Ngươi trộm ở đâu ?” Lớn tiếng chất vấn.
Ôn Nhu đắc ý cười, ghé vào lan can cười đến dị thường vui vẻ,“Đâu có, Diệp nhị tự chạy tới vẽ cho ta.” Tất cả là vì muốn nàng hảo hảo đợi ở Minh Nguyệt tiểu lâu, để lão Tam nhà hắn hỗ trợ chuyện xử lý trang vụ.
Sắc mặt Viên Thanh Thanh trở nên phi thường khó coi,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu bĩu môi, cười đến ám muội,“Tiểu thư đoán đi?” Ngươi tiếp tục đi! Cái này không thể không rơi vào vạc dấm chua được. Bất quá sau khi gặp Viên Thanh Thanh, Ôn Nhu rốt cục hiểu được vì sao Diệp nhị công tử chậm chạp không chịu cưới thê tử vào cửa, đổi thành nàng, nàng cũng không cần.
Thưởng thức sắc mặt Viên Thanh Thanh lúc xanh lúc trắng, Ôn Nhu tâm tình vô cùng tốt, kìm lòng không đậu ngâm nga khe khẽ.
“Bắt hắn xuống đây.” Viên Thanh Thanh tức giận dậm chân.
“Vâng.” Tên đại hán hung ác kia lập tức khom người lĩnh mệnh.
Cái khăn trên đầu bị tuột,làn tóc dài rơi xuống vạch trần giới tính thật của Ôn Nhu.
Là nữ nhân ! Viên Thanh Thanh bị đả kích quá nặng, dùng ánh mắt để giết người nhìn chằm chằm nàng ,“Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?”
Ôn Nhu lặng lẽ lè lưỡi, sờ sờ cái mũi, lo lắng nói như thế nào mới không chấm dứt cái mạng nhỏ của mình.
“Khụ, nàng là vị hôn thê của ta.” Có người thản nhiên cười, mạch lạc trả lời.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở cửa lớn, một nam tử thần sắc không tốt , hình như đang mang bệnh tựa vào cạnh cửa, cười cười nhìn khung cảnh bên trong.
“Diệp lưu manh, ngươi sinh bệnh ?” Ôn Nhu lo lắng hỏi, sau đó chột dạ quay đầu đi. Thiếu chút nữa đã quên chính mình là lén chạy trốn , nay bị bắt được.
“Nàng còn biết lo lắng cho ta sao? Hừ hừ, ta nghĩ nàng sớm đã quên ta chứ!” Diệp Thế Đào ho nhẹ vài tiếng, mặc cho tùy tùng dìu tới ngồi xuống một cái ghế.
“Tam thiếu, thời tiết xấu như vậy sao người lại xuất môn ?” Chưởng quầy lo lắng hỏi, nhanh chóng dặn dò tiểu nhị chuẩn bị canh gừng.
“Nếu không phải thê tử chạy mất, ta cũng đâu muốn kéo cái thân hư này ra ngoài.” Hắn ý tứ lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng người đang chột dạ.
Cắn cắn môi dưới, Ôn Nhu liếc mắt ,“Cơm có thể ăn nhiều, nói không thể nói loạn, ta khi nào thì thành thê tử của ngươi? Chính ngươi đợi không được, thì đừng có vu oan cho ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết ngươi đối với việc quản lý gia nghiệp có bao nhiêu không kiên nhẫn sao?” Hừ hừ, nếu không Diệp nhị cần gì đem bức họa hoa mai quý như vậy tặng nàng.
Diệp Thế Đào cười cười, uống một ngụm trà cho ấm cổ, không có hảo ý nhìn nàng,“Nếu nàng không thừa nhận là thê tử của ta, như vậy nhị tẩu tương lai nhà ta sẽ không khách khí với nàng, ta tất không quản .”
Đây là uy hiếp, ai nghe cũng hiểu ,vô cùng kinh ngạc không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn về người vẻ mặt phẫn nộ.
Oa a, đồ lưu manh, cư nhiên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Ôn Nhu bắn phá hắn bằng ánh mắt, dùng ý niệm lăng trì hắn,“Diệp lưu manh, ngươi đừng quá đáng, cùng lắm thì ta nói chính mình là người trong lòng Diệp nhị, ta cũng không tin vị tiểu thư này dám làm khó dễ ta trước mắt bao người.”
“Nhu nhi –” Diệp Thế Đào khẩu khí đột nhiên băng lạnh,“Đừng ăn nói lung tung.”
Nàng trừng mắt hắn,“Ngươi không giúp ta, chẳng lẽ còn không cho ta kiếm chỗ dựa! Nếu không phải Diệp nhị có thê tử, Diệp đại tẩu đối ta không tốt lắm , ta còn muốn nói mình là tình nhân của Diệp nhị nha.”
Diệp Thế Đào biểu tình bắt đầu vặn vẹo. Nữ nhân này quả thực là cố ý khiêu khích hắn mà.
Ta chính là khiêu khích đấy ? Ai kêu ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Ôn Nhu ánh mắt toát lên toàn bộ suy nghĩ.
Lúc này náo nhiệt càng thêm lớn, mọi người hứng thú dạt dào nhìn bọn họ.
Bất đắc dĩ thở dài, Diệp Thế Đào nhìn về phía Viên Thanh Thanh sắc mặt trắng bệch, cười khổ:“Biểu muội, ngươi cũng thấy đấy, Nhu nhi chính là người ăn mềm không ăn cứng, ngươi nếu muốn đấu với nàng, nàng dù chết cũng không cúi đầu, hơn nữa trước khi chết còn có thể quấy nhiễu ngươi đến hôn thiên ám địa.”
Ra vẻ hiểu chuyện gật đầu, ánh mắt mọi người vô hạn đồng tình nhìn Diệp Thế Đào.
“Nàng thật là vị hôn thê của ngươi?” Viên Thanh Thanh ánh mắt khao khát nhìn tam biểu ca.
Diệp Thế Đào mỉm cười gật đầu,“Lúc đại thọ sáu mươi của cha ta , hai người không phải đã từng gặp nhau sao?”
Viên Thanh Thanh cẩn thận đánh giá Ôn Nhu. Đúng là nữ tử từng đại náo thọ yến, có điều khi ấy nàng mặc nữ trang, nay thay đổi nam trang nên nhất thời không nhận ra.
“Ta chưa gặp nàng ta.” Ôn Nhu lẩm bẩm.
Diệp Thế Đào cười nói:“Nàng cùng thê tử Khúc Du Nhiên thiêu hủy lục vị trai nhà chúng ta, đương nhiên không có thời gian đi quan tâm chuyện này.”
Ôn Nhu mặt đỏ bừng. Cái lục vị trai kia cần phải xây lại rồi, nàng chỉ là “Quyết công tới vĩ”, việc gì phải nói ra lời đâu . ( =.= ,)
Mọi người chung quanh cười vang. Chuyện xảy ra tại Phú Quý sơn trang vào đại thọ sáu mươi Diệp lão gia sớm truyền khắp giang hồ,người không biết thật đúng là không nhiều lắm.
“Tam thiếu, thuộc hạ chuẩn bị phòng ngủ cho người, thiếu gia mau đi tĩnh dưỡng .”
“Không cần, ta ngủ cùng Nhu nhi là tốt rồi, ngươi đem một phòng cho biểu tiểu thư ở đi.”
“Nhưng là, nam nữ thụ thụ bất thân……” Chưởng quầy đang nói bỗng nhìn thấy ánh mắt chủ tử mỉm cười, lập tức ngầm hiểu.
“Chưởng quầy, ngươi dám để hắn ở cùng một phòng với ta? Tin hay không ta đốt sạch cái khách điếm này của ngươi!” Ôn Nhu chống nạnh trợn mắt nhìn.
Chưởng quầy cúi đầu cười thầm. Đã sớm nghe phong thanh Tam thiếu yêu nữ tử tính tình hỏa bạo, hôm nay gặp quả nhiên không giả.
Diệp Thế Đào mệt mỏi xoa huyệt thái dương, cười đáp :“Khi nàng còn ở Minh Nguyệt tiểu lâu không phải mỗi ngày đều ngủ cùng ta sao? Sao ra ngoài lại xấu hổ?”
Tức giận, ánh mắt Ôn Nhu bắt đầu bắn ra bốn phía.
“Lí Thanh,mang kiếm cho Ôn cô nương mượn đi!” Diệp Thế Đào trêu tức.
“Vâng.”
Lí Thanh lĩnh mệnh đi qua, đem kiếm giao cho người đang cấp bách tìm hung khí. Trong lòng cười thầm, Tam thiếu quả nhiên lấy việc chọc giận Ôn cô nương làm thú vui.
Ôn Nhu ôm lấy thanh kiếm. Thực nặng a! Rút ra một đoạn, nghiêng đầu nhìn thân kiếm, thực sắc bén nga! Vạn nhất làm thương bản thân thì làm sao bây giờ? Nhãn châu chuyển động, nàng giương mắt nhìn,“Có chủy thủ không?”
“Không có.” Lí Thanh thành thực trả lời.
“Chưởng quầy, phiền toái vào phòng bếp đem cái dao thái thịt ra đây.” Ôn Nhu trịnh trọng yêu cầu.
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt chủ tử hứng thú, lại nhìn vẻ mặt Ôn Nhu kiên quyết, buồn cười lắc đầu, xoay người đi lấy dao.
Mưa to cản đường , mọi người vốn nhàm chán muốn chết, nay lại cảm giác thời gian trôi thật nhanh, vô cùng vui vẻ.
Hết chương 7.
Một phen lắc lắc con dao như muốn bổ vào bàn để thị uy, Ôn Nhu một cước đạp lên ghế, lên giọng uy hiếp:“Ngươi có tin nếu ngươi ở cùng phòng với ta, nửa đêm ta sẽ dùng con dao này làm thịt ngươi hay không?”
Diệp Thế Đào làm như không có việc gì nhìn thứ nàng cầm trên tay, thản nhiên tươi cười,“Không tin.”
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đang đùa cợt hay sao!” Nàng dùng sức chụp mặt bàn, sau đó mặt nhăn mày nh
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Ôm,Tài,Nữ,Về,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Ôm Tài Nữ Về - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu