Tiểu thuyết Sống Chung Sau Ly Hôn-full
Lượt xem : |
gồi xuống ghế sofa, ôm lấy mặt mình. Tại sao lại xảy ra sự việc như vậy?
Chương 13: Khoảng cách giữa hai chúng ta
Ngày hôm cô được nghỉ bù một ngày vì đã đi công tác suốt đợt lễ, Tô Dao cũng không muốn đi làm để lại phải đối diện với người đàn ông mà cô không biết phải đối diện như thế nào.
Mới sáng sớm Tô Thư đã thức dậy, nằm cuộn tròn trong vòng tay Tô Dao. Mấy ngày không gặp mẹ tâm trạng của cô bé dễ dàng trở nên bất an. Tô Dao ôm mãi con trong lòng, nằm trên kể truyện cổ tích Cách Lâm.
Cố Nguyên thức dậy muộn hơn Tô Dao một chút, anh vừa đẩy cửa bước ra thì Tô Thư đã nhảy xuống, nhào vào lòng Cố Nguyên.
Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư, nhấc cô bé lên quay hai vòng, đến khi cô bé cười khanh khách mới thôi. Cố Nguyên hôn con, cọ râu mới mọc vào má cô bé khiến Tô Thư bị ngứa, cười ầm lên.
“Tô Thư có yêu bố không?”
“Yêu ạ!”
Tô Thư ôm chặt lấy mặt Cố Nguyên, hôn lên môi anh: “Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Dao thấy vậy, lòng rối như tơ vò.
Con còn nhỏ như vậy mà đã yêu Cố Nguyên đến thế, mình làm sao có thể rời xa anh được?
Đặt Tô Thư xuống đất, Cố Nguyên ngẩn đầu nhìn Tô Dao: “Em dậy rồi à?”
“Vâng.”
Cũng không biết tại sao, Tô Dao cảm thấy thái độ của Cố Nguyên dường như lạnh lùng hơn. Anh tuy không nói gì, không làm gì nhưng anh thể hiện sự xa cách. Sự xa cách đó khiến Tô Dao lo sợ.
Người đàn ông này luôn hiền hậu, luôn chăm sóc cô, bao dung cô, yêu chiều cô. Bây giờ anh đột nhiên trở thành như thế này, Tô Dao mới phát hiện ra rằng mình không biết phải làm sao để xóa bỏ sự xa cách ấy.
“Em… em làm bữa sáng…”
“Anh không ăn.”
Cố Nguyên quay người đi vào nhà vệ sinh rồi đi ra, lấy áo khoác và chìa khóa đi ra ngoài: “Anh còn có chút việc bận, hôm nay em trông Tô Thư. Anh nói với dì Dư là cuối tuần này đến muộn một chút, sau chín giờ dì ấy mới đến.”
“Vâng.” Tô Dao đáp nhỏ một tiếng.
Tô Thư không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa người lớn, cô bé nhào qua ôm chặt lấy chân Cố Nguyên, bố đừng đi, bố chơi với Tô Thư.”
“Ngoan nào, bố có chút việc, tối về bố mua cho con gái đồ ăn ngon nhé, được không?” – Cố Nguyên cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Thư.
Tô Thư tội nghiệp đứng nhìn theo Cố Nguyên rồi lại quay đầu nhìn Tô Dao.
Mấy ngày Tô Dao không có ở nhà, khó khăn lắm mẹ mới về, bố lại đi ra ngoài, đối với con bé thì cả bố và mẹ cùng ở bên cạnh mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ánh mắt của con khiến cả hai người đều trầm xuống. Cố Nguyên vẫn cúi người, khẽ vuốt tóc Tô Thư, không nói rằng sẽ ở lại nhưng không có ý phải đi ra ngoài ngay.
Tô Dao do dự một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “… Nếu việc không quá gấp, hôm nay anh có thể ở nhà chơi với con được không?”
Cố Nguyên không đáp, trầm ngâm hồi lâu, anh bế Tô Thư lên, không nhìn Tô Dao, nhung lời thì nói để Tô Dao nghe: “Được rồi, bố không đi nữa, ở nhà chơi với Tô Thư.”
“Bố tốt nhất! Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Thư ôm l
y Cố Nguyên thơm. Tô Dao khẽ thở phào: “Vậy anh ăn chút gì nhé?”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Ừ.”
Tô Thư tuột xuống khỏi người Cố Nguyên, chạy vào bếp cầm trứng rán và bánh mì cho bố.
Ăn sáng xong, hai người họ ở nhà chơi với Tô Thư. Chín giờ ba mươi dì Dư mới đến dọn dẹp nhà cửa.
Chơi tới trưa, Tô Dao đi chuẩn bị cơm trưa. Con gái ăn xong không bao lâu thì buồn ngủ, Cố Nguyên dỗ ngọt một lúc thì cô bé lăn ra ngủ say trong vòng tay của anh. Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư đặt về phòng, khẽ khép cửa lại. Tô Dao đang cùng dì Dư thu dọn chén bát trong bếp.
Anh đứng tựa người vào cửa bếp nhìn cô hồi lâu. Hôm nay mặt trời rất đẹp, ánh nắng rọi chiếu vào nhà bếp, cô như tắm trong ánh nắng mặt trời, Tô Dao làm việc nhà, giống như một người vợ thật sự
“Dao Dao.”
Cố Nguyên lên tiếng: “Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em đi cùng anh nhé?”
“Dạ.”
Tô Dao ngẩn đầu lên, vì làm việc nhà nên mặt cô đỏ hồng, dì Dư chạm vào người Tô Dao: “Hai người đi đi, những việc này mình dì làm là xong. Tô Thư chút nữa dì sẽ trông.”
“Vậy làm phiền dì, chúng tôi đi một lúc sẽ về.”
Tô Dao lau tay, cười với dì Dư một cách ngại ngùng. Cô hiểu phần nào dụng ý của Cố Nguyên, có lẽ vì sự có mặt của dì Dư, có một số chuyện không tiện nói với cô trong nhà nên mới mượn cớ kêu cô ra ngoài.
Hai người thay quần áo, đi xuống lầu. Cố Nguyên không lái xe, ra khỏi khu nhà, hai người đi bộ men theo đường quốc lộ.
Nơi hai người sống ở gần sông, con sông này chảy qua thành phố, trước kia là nơi trao đổi hàng hóa rất tấp nập. Nhưng bây giờ thì chẳng có tàu bè nào qua lại nữa. Sau này, thành phố cho trồng rất nhiều liễu dọc bên hai bên bờ sông, đổ đường đá, khoác cho nó một diện mạo khác.
Lúc này tuyết rơi băng đóng, những cây liễu không chịu nổi giá lạnh, giờ chỉ còn lại những cành màu xám khẳng khiu.
Hai người, kẻ trước người sau bước đi, Cố Nguyên không quay đầu lại nhìn Tô Dao xem cô có bắt kịp anh không, anh đi cũng không nhanh. Tới công viên bên cạnh sông, Cố Nguyên mới dừng bước, hai tay anh chống lên lan can rào chắn của dòng sông, nhìn ra xa xa.
Cố Nguyên không nói gì, Tô Dao cúi đầu đếm những viên đá vỡ trên đất.
Khá lâu, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài nói: “Anh rất quan tâm.”
Tô Dao chợt thót tim lại.
Cố Nguyên quay sang nhìn cô, rồi ngồi lên thành đá lan can lạnh như băng, đưa tay kéo Tô Dao lại gần, nửa như ôm cô vào lòng: “Là đàn ông, anh không thể không quan tâm
Như vậy là sự lạnh lùng xa cách mà anh thể hiện khi nãy là vì anh đang tức giận?
“Dao Dao, trước đây anh đã nói với em những lời đó rồi, tại sao em không suy nghĩ vậy?”
Cố Nguyên cúi đầu xuống, kéo cô lại gần hơn nữa. Trán của anh dường như chạm vào trán cô, Tô Dao cảm thấy vô cùng bối rối. Cô muốn đẩy anh ra nhưng như vậy không đúng, cô cứ đứng thẳng người ở đó không nhúc nhích.
“Em.” – Tô Dao ngập ngừng, quyết định nói thật – “Em không biết.”
Cố Nguyên im lặng hồi lâu nhìn cô, khẽ thở dài, giọng anh buồn buồn: “Nếu em cảm thấy chúng ta không phù hợp, em có thể nói thẳng với anh, không sao.”
“Em thật sự không biết.”
Tô Dao ngẩn đầu nhìn Cố Nguyên, sáu năm qua anh luôn là người để cô tin cậy và dựa dẫm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô.
Đêm Tô Thư chào đời, khi cô ốm đau, khi công việc không thuận lợi, khi gia đình xảy ra chuyện… dù cho anh luôn có những chuyến đi xa, nhưng khi cô có chuyện gì, anh luôn ở bên cạnh cô.
Càng nghĩ, Tô Dao càng cảm thấy có một góc trong trái tim mình càng lúc càng mềm ra. Thời gian lâu như vậy, nếu nói không chút tình cảm nào thì rõ là đang dối gạt. Chỉ là cô không biết, cảm giác cô dành cho Cố Nguyên rốt cục là tình yêu hay tình thân.
Dù anh đã bày tỏ tình cảm với cô ở công viên này ngày hôm đó, cả khi anh chắn cô trong nhà tắm đêm nào, cô đều không cảm thấy tình cảm mãnh liệt mà cô đã từng cảm nhận từ Hứa Đông Dương. Ở Hứa Đông Dương, sự hoảng loạn khiến người ta phải nín thở.
Cô do dự. Không nói tới việc của Hứa Đông Dương, ở lại bên cạnh của Cố Nguyên xem như là sự lựa chọn tối ưu của cô, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái. Thế nhưng, nếu cô đối với Cố Nguyên chỉ là tình thân thì đối với anh thật không công bằng. Người đàn ông này đã bảo vệ cô lâu như vậy, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn c
Cố Nguyên nhìn rõ những hoang mang và bất an tận sâu trong đáy mắt của Tô Dao, chí ít là cô đối với anh không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, giọng như giãn ra: “Nếu không biết thì em hãy nghĩ về nó nhé.”
Anh vuốt tóc cô, không có ý định buông cô ra, ngược lại, anh kéo mạnh cô ngã vào lòng mình.
Anh ôm cô ấm áp và mạnh mẽ. Cố Nguyên rúc đầu vào cổ cô, im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: “Anh hỏi em câu này, em có thể không cần trả lời anh.” Anh dừng lại hồi lâu: “Hai người… có phải là thật như vậy không?”
Mặt Tô Dao hồng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn không buông ra. Tô Dao bị ôm chặt, do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: “Không có.”
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Biết anh ta là bố đẻ của con gái là một chuyện, đó chỉ là những việc đã qua, còn giữa họ không xảy ra chuyện gì là việc khác, cũng có nghĩa Tô Dao bây giờ, là của anh.
Anh quyết định không truy hỏi những việc liên quan đến chuyến công tác đó nữa.
“Anh ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện của Tô Thư đúng không?”
Tô Dao tái mặt, lắc đầu: “Em định sẽ không bao giờ để anh ấy biết.”
Thế cũng tốt.
Cố Nguyên cười cười: “Dao Dao, nếu em đã không có ý định quay về với anh ta, cũng không có ý định tìm một người đàn ông khác, vậy bây giờ em cho anh một cơ hội nhé. Thử để anh sống với em với tư cách là một người chồng chứ không phải là một người anh trai có được không?”
Tô Dao muốn nói gì đó nhưng bị Cố Nguyên chặn môi lại. anh nhìn cô cười âu yếm: “Có lẽ như thế em sẽ hiểu rất nhanh, thứ em muốn rốt cục là gì.”
Hai người ở công viên cạnh bờ sông nói chuyện rồi cùng nhau đi siêu thị mua ít đồ. Cố Nguyên nắm chặt tay cô, không buông. Tô Dao ban đầu thấy lạ lẫm nhưng dần cũng quen hơn.
Người đi mua sắm trong siêu thị rất đông thanh toán, hai người phải xếp hạng chờ đợi. Tô Dao đẩy xe, Cố Nguyên đứng sau lưng cô, dáng anh cao lớn ôm trọn cô trong lòng, hai tay đặt lên tay đẩy của xe. Hành động của anh không hẳn là quá thân mật, nhưng đủ biết giữa hai người có mối liên hệ thân thiết.
“Sắp hết năm rồi, tết năm nay mình đón tết ở nhà nhé?” Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, Cố Nguyên cúi người ra phía trước, khẽ nói bên tai cô.
“Vâng, về nhà nhé.”
Tô Dao không phản đối. Nếu không có gì đột xuất thì Tết nào cô cũng muốn về nhà. Hai năm trước không về đón Tết vì Cố Nguyên ở nước ngoài, bây giờ định cư rồi, bố mẹ hai bên nhất định sẽ kêu hai người về nhà.
“Đằng nào em cũng định nghỉ việc, hay là em xin nghỉ sớm về Bình Thành. Anh sẽ cho công ty và triển lãm dừng sớm, đợi Tô Thư tuần sau được nghỉ chúng ta cùng về?”
“Tô Thư được nghỉ?” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn. Cố Nguyên “ừ” một tiếng: “Thứ ba tuần sau là con nghỉ rồi”, anh dừng lại rồi lại nói tiếp: “Bây giờ nói một tiếng trước với nhà trẻ thì cũng có thể nghỉ, thứ hai tuần sau chỉ là họp phụ huynh thôi, không liên quan tới con nhiều lắm.”
Tô Dao cúi đầu chần chừ.
Ban đầu phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương cô đã định xin nghỉ, nhưng đã bị anh giữ lại, bây giờ hai người đã tới mức này, xin nghỉ trước hai tuần cũng tốt.
“Vâng.” Tô Dao đồng ý với ý kiến của Cố Nguyên.
“Vậy buổi tối về nhà điện thoại cho bố mẹ, chúng mình sẽ về ăn Tết sớm để bố mẹ vui.”
“Vâng.”
Cố Nguyên vuốt tóc cô. Tuy anh không nói nhiều nhưng từ giọng nói của anh cô có thể cảm nhận rằng anh đang rất vui.
Tô Dao không điện thoại cho Hứa Đông Dương mà điện thoại cho Hàn Thụy xin nghỉ phép. Cô chỉ nói rằng gia đình có việc, bắt buộc phải quay v
QUAY LẠIChương 13: Khoảng cách giữa hai chúng ta
Ngày hôm cô được nghỉ bù một ngày vì đã đi công tác suốt đợt lễ, Tô Dao cũng không muốn đi làm để lại phải đối diện với người đàn ông mà cô không biết phải đối diện như thế nào.
Mới sáng sớm Tô Thư đã thức dậy, nằm cuộn tròn trong vòng tay Tô Dao. Mấy ngày không gặp mẹ tâm trạng của cô bé dễ dàng trở nên bất an. Tô Dao ôm mãi con trong lòng, nằm trên kể truyện cổ tích Cách Lâm.
Cố Nguyên thức dậy muộn hơn Tô Dao một chút, anh vừa đẩy cửa bước ra thì Tô Thư đã nhảy xuống, nhào vào lòng Cố Nguyên.
Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư, nhấc cô bé lên quay hai vòng, đến khi cô bé cười khanh khách mới thôi. Cố Nguyên hôn con, cọ râu mới mọc vào má cô bé khiến Tô Thư bị ngứa, cười ầm lên.
“Tô Thư có yêu bố không?”
“Yêu ạ!”
Tô Thư ôm chặt lấy mặt Cố Nguyên, hôn lên môi anh: “Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Dao thấy vậy, lòng rối như tơ vò.
Con còn nhỏ như vậy mà đã yêu Cố Nguyên đến thế, mình làm sao có thể rời xa anh được?
Đặt Tô Thư xuống đất, Cố Nguyên ngẩn đầu nhìn Tô Dao: “Em dậy rồi à?”
“Vâng.”
Cũng không biết tại sao, Tô Dao cảm thấy thái độ của Cố Nguyên dường như lạnh lùng hơn. Anh tuy không nói gì, không làm gì nhưng anh thể hiện sự xa cách. Sự xa cách đó khiến Tô Dao lo sợ.
Người đàn ông này luôn hiền hậu, luôn chăm sóc cô, bao dung cô, yêu chiều cô. Bây giờ anh đột nhiên trở thành như thế này, Tô Dao mới phát hiện ra rằng mình không biết phải làm sao để xóa bỏ sự xa cách ấy.
“Em… em làm bữa sáng…”
“Anh không ăn.”
Cố Nguyên quay người đi vào nhà vệ sinh rồi đi ra, lấy áo khoác và chìa khóa đi ra ngoài: “Anh còn có chút việc bận, hôm nay em trông Tô Thư. Anh nói với dì Dư là cuối tuần này đến muộn một chút, sau chín giờ dì ấy mới đến.”
“Vâng.” Tô Dao đáp nhỏ một tiếng.
Tô Thư không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa người lớn, cô bé nhào qua ôm chặt lấy chân Cố Nguyên, bố đừng đi, bố chơi với Tô Thư.”
“Ngoan nào, bố có chút việc, tối về bố mua cho con gái đồ ăn ngon nhé, được không?” – Cố Nguyên cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Thư.
Tô Thư tội nghiệp đứng nhìn theo Cố Nguyên rồi lại quay đầu nhìn Tô Dao.
Mấy ngày Tô Dao không có ở nhà, khó khăn lắm mẹ mới về, bố lại đi ra ngoài, đối với con bé thì cả bố và mẹ cùng ở bên cạnh mới là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ánh mắt của con khiến cả hai người đều trầm xuống. Cố Nguyên vẫn cúi người, khẽ vuốt tóc Tô Thư, không nói rằng sẽ ở lại nhưng không có ý phải đi ra ngoài ngay.
Tô Dao do dự một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “… Nếu việc không quá gấp, hôm nay anh có thể ở nhà chơi với con được không?”
Cố Nguyên không đáp, trầm ngâm hồi lâu, anh bế Tô Thư lên, không nhìn Tô Dao, nhung lời thì nói để Tô Dao nghe: “Được rồi, bố không đi nữa, ở nhà chơi với Tô Thư.”
“Bố tốt nhất! Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Thư ôm l
y Cố Nguyên thơm. Tô Dao khẽ thở phào: “Vậy anh ăn chút gì nhé?”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Ừ.”
Tô Thư tuột xuống khỏi người Cố Nguyên, chạy vào bếp cầm trứng rán và bánh mì cho bố.
Ăn sáng xong, hai người họ ở nhà chơi với Tô Thư. Chín giờ ba mươi dì Dư mới đến dọn dẹp nhà cửa.
Chơi tới trưa, Tô Dao đi chuẩn bị cơm trưa. Con gái ăn xong không bao lâu thì buồn ngủ, Cố Nguyên dỗ ngọt một lúc thì cô bé lăn ra ngủ say trong vòng tay của anh. Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư đặt về phòng, khẽ khép cửa lại. Tô Dao đang cùng dì Dư thu dọn chén bát trong bếp.
Anh đứng tựa người vào cửa bếp nhìn cô hồi lâu. Hôm nay mặt trời rất đẹp, ánh nắng rọi chiếu vào nhà bếp, cô như tắm trong ánh nắng mặt trời, Tô Dao làm việc nhà, giống như một người vợ thật sự
“Dao Dao.”
Cố Nguyên lên tiếng: “Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em đi cùng anh nhé?”
“Dạ.”
Tô Dao ngẩn đầu lên, vì làm việc nhà nên mặt cô đỏ hồng, dì Dư chạm vào người Tô Dao: “Hai người đi đi, những việc này mình dì làm là xong. Tô Thư chút nữa dì sẽ trông.”
“Vậy làm phiền dì, chúng tôi đi một lúc sẽ về.”
Tô Dao lau tay, cười với dì Dư một cách ngại ngùng. Cô hiểu phần nào dụng ý của Cố Nguyên, có lẽ vì sự có mặt của dì Dư, có một số chuyện không tiện nói với cô trong nhà nên mới mượn cớ kêu cô ra ngoài.
Hai người thay quần áo, đi xuống lầu. Cố Nguyên không lái xe, ra khỏi khu nhà, hai người đi bộ men theo đường quốc lộ.
Nơi hai người sống ở gần sông, con sông này chảy qua thành phố, trước kia là nơi trao đổi hàng hóa rất tấp nập. Nhưng bây giờ thì chẳng có tàu bè nào qua lại nữa. Sau này, thành phố cho trồng rất nhiều liễu dọc bên hai bên bờ sông, đổ đường đá, khoác cho nó một diện mạo khác.
Lúc này tuyết rơi băng đóng, những cây liễu không chịu nổi giá lạnh, giờ chỉ còn lại những cành màu xám khẳng khiu.
Hai người, kẻ trước người sau bước đi, Cố Nguyên không quay đầu lại nhìn Tô Dao xem cô có bắt kịp anh không, anh đi cũng không nhanh. Tới công viên bên cạnh sông, Cố Nguyên mới dừng bước, hai tay anh chống lên lan can rào chắn của dòng sông, nhìn ra xa xa.
Cố Nguyên không nói gì, Tô Dao cúi đầu đếm những viên đá vỡ trên đất.
Khá lâu, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài nói: “Anh rất quan tâm.”
Tô Dao chợt thót tim lại.
Cố Nguyên quay sang nhìn cô, rồi ngồi lên thành đá lan can lạnh như băng, đưa tay kéo Tô Dao lại gần, nửa như ôm cô vào lòng: “Là đàn ông, anh không thể không quan tâm
Như vậy là sự lạnh lùng xa cách mà anh thể hiện khi nãy là vì anh đang tức giận?
“Dao Dao, trước đây anh đã nói với em những lời đó rồi, tại sao em không suy nghĩ vậy?”
Cố Nguyên cúi đầu xuống, kéo cô lại gần hơn nữa. Trán của anh dường như chạm vào trán cô, Tô Dao cảm thấy vô cùng bối rối. Cô muốn đẩy anh ra nhưng như vậy không đúng, cô cứ đứng thẳng người ở đó không nhúc nhích.
“Em.” – Tô Dao ngập ngừng, quyết định nói thật – “Em không biết.”
Cố Nguyên im lặng hồi lâu nhìn cô, khẽ thở dài, giọng anh buồn buồn: “Nếu em cảm thấy chúng ta không phù hợp, em có thể nói thẳng với anh, không sao.”
“Em thật sự không biết.”
Tô Dao ngẩn đầu nhìn Cố Nguyên, sáu năm qua anh luôn là người để cô tin cậy và dựa dẫm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô.
Đêm Tô Thư chào đời, khi cô ốm đau, khi công việc không thuận lợi, khi gia đình xảy ra chuyện… dù cho anh luôn có những chuyến đi xa, nhưng khi cô có chuyện gì, anh luôn ở bên cạnh cô.
Càng nghĩ, Tô Dao càng cảm thấy có một góc trong trái tim mình càng lúc càng mềm ra. Thời gian lâu như vậy, nếu nói không chút tình cảm nào thì rõ là đang dối gạt. Chỉ là cô không biết, cảm giác cô dành cho Cố Nguyên rốt cục là tình yêu hay tình thân.
Dù anh đã bày tỏ tình cảm với cô ở công viên này ngày hôm đó, cả khi anh chắn cô trong nhà tắm đêm nào, cô đều không cảm thấy tình cảm mãnh liệt mà cô đã từng cảm nhận từ Hứa Đông Dương. Ở Hứa Đông Dương, sự hoảng loạn khiến người ta phải nín thở.
Cô do dự. Không nói tới việc của Hứa Đông Dương, ở lại bên cạnh của Cố Nguyên xem như là sự lựa chọn tối ưu của cô, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái. Thế nhưng, nếu cô đối với Cố Nguyên chỉ là tình thân thì đối với anh thật không công bằng. Người đàn ông này đã bảo vệ cô lâu như vậy, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn c
Cố Nguyên nhìn rõ những hoang mang và bất an tận sâu trong đáy mắt của Tô Dao, chí ít là cô đối với anh không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, giọng như giãn ra: “Nếu không biết thì em hãy nghĩ về nó nhé.”
Anh vuốt tóc cô, không có ý định buông cô ra, ngược lại, anh kéo mạnh cô ngã vào lòng mình.
Anh ôm cô ấm áp và mạnh mẽ. Cố Nguyên rúc đầu vào cổ cô, im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: “Anh hỏi em câu này, em có thể không cần trả lời anh.” Anh dừng lại hồi lâu: “Hai người… có phải là thật như vậy không?”
Mặt Tô Dao hồng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn không buông ra. Tô Dao bị ôm chặt, do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: “Không có.”
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Biết anh ta là bố đẻ của con gái là một chuyện, đó chỉ là những việc đã qua, còn giữa họ không xảy ra chuyện gì là việc khác, cũng có nghĩa Tô Dao bây giờ, là của anh.
Anh quyết định không truy hỏi những việc liên quan đến chuyến công tác đó nữa.
“Anh ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện của Tô Thư đúng không?”
Tô Dao tái mặt, lắc đầu: “Em định sẽ không bao giờ để anh ấy biết.”
Thế cũng tốt.
Cố Nguyên cười cười: “Dao Dao, nếu em đã không có ý định quay về với anh ta, cũng không có ý định tìm một người đàn ông khác, vậy bây giờ em cho anh một cơ hội nhé. Thử để anh sống với em với tư cách là một người chồng chứ không phải là một người anh trai có được không?”
Tô Dao muốn nói gì đó nhưng bị Cố Nguyên chặn môi lại. anh nhìn cô cười âu yếm: “Có lẽ như thế em sẽ hiểu rất nhanh, thứ em muốn rốt cục là gì.”
Hai người ở công viên cạnh bờ sông nói chuyện rồi cùng nhau đi siêu thị mua ít đồ. Cố Nguyên nắm chặt tay cô, không buông. Tô Dao ban đầu thấy lạ lẫm nhưng dần cũng quen hơn.
Người đi mua sắm trong siêu thị rất đông thanh toán, hai người phải xếp hạng chờ đợi. Tô Dao đẩy xe, Cố Nguyên đứng sau lưng cô, dáng anh cao lớn ôm trọn cô trong lòng, hai tay đặt lên tay đẩy của xe. Hành động của anh không hẳn là quá thân mật, nhưng đủ biết giữa hai người có mối liên hệ thân thiết.
“Sắp hết năm rồi, tết năm nay mình đón tết ở nhà nhé?” Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, Cố Nguyên cúi người ra phía trước, khẽ nói bên tai cô.
“Vâng, về nhà nhé.”
Tô Dao không phản đối. Nếu không có gì đột xuất thì Tết nào cô cũng muốn về nhà. Hai năm trước không về đón Tết vì Cố Nguyên ở nước ngoài, bây giờ định cư rồi, bố mẹ hai bên nhất định sẽ kêu hai người về nhà.
“Đằng nào em cũng định nghỉ việc, hay là em xin nghỉ sớm về Bình Thành. Anh sẽ cho công ty và triển lãm dừng sớm, đợi Tô Thư tuần sau được nghỉ chúng ta cùng về?”
“Tô Thư được nghỉ?” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn. Cố Nguyên “ừ” một tiếng: “Thứ ba tuần sau là con nghỉ rồi”, anh dừng lại rồi lại nói tiếp: “Bây giờ nói một tiếng trước với nhà trẻ thì cũng có thể nghỉ, thứ hai tuần sau chỉ là họp phụ huynh thôi, không liên quan tới con nhiều lắm.”
Tô Dao cúi đầu chần chừ.
Ban đầu phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương cô đã định xin nghỉ, nhưng đã bị anh giữ lại, bây giờ hai người đã tới mức này, xin nghỉ trước hai tuần cũng tốt.
“Vâng.” Tô Dao đồng ý với ý kiến của Cố Nguyên.
“Vậy buổi tối về nhà điện thoại cho bố mẹ, chúng mình sẽ về ăn Tết sớm để bố mẹ vui.”
“Vâng.”
Cố Nguyên vuốt tóc cô. Tuy anh không nói nhiều nhưng từ giọng nói của anh cô có thể cảm nhận rằng anh đang rất vui.
Tô Dao không điện thoại cho Hứa Đông Dương mà điện thoại cho Hàn Thụy xin nghỉ phép. Cô chỉ nói rằng gia đình có việc, bắt buộc phải quay v
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu78/6432