Snack's 1967
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Ông Xã Hấp Dẫn Mê Hoặc Vợ

Lượt xem :
ai cô gái, cũng quay đầu lại nhìn cô.

Hắn nhìn cô, cô cũng nhìn lại. Đông Ánh Thần đối mặt mọi người với ánh mắt cười mà không nói, quyết định đem này vấn đề để lại cho Đỗ Thiên Hải trả lời. Nếu hắn đưa cô tới nơi này, thì tất nhiên cũng đoán được có người hỏi vấn đề này.

Cô nhìn hắn, bản thân cũng rất muốn biết mình ở trong lòng hắn rốt cuộc là có thân phận và vị trí như thế nào. Về đề nghị của cô, hắn còn chưa có cho trả lời chắc chắn.

"Đây là. . . . . . Giá trị con người Đông Ánh Thần tiểu thư rất cao, cho nên trừ tên của cô ra, tôi không thể tiết lộ nhiều hơn." Hắn làm động tác khoa trương giơ tay lên, long trọng giới thiệu tên của cô, nhưng mơ hồ nhất là thân phận của cô.

Mọi người thấy hắn "Diễn xuất" cho nên mọi người trong lúc cười to thật cũng cũng không cười nữa. Dù sao tất cả mọi người ra ngoài uống rượu là vui đùa mà thôi, không có ai quá tìm tòi nghiên cứu bối cảnh người nào.

Các cô gái Đỗ Thiên Hải còn ôm bên cạnh, dường như không phải rất để ý sự tồn tại của Đông Ánh Thần, cũng không đem lực chú ý dừng lại ở trên người cô.

"Hải, tới đây ngồi."

"Không, anh tới đây ngồi. . . . . ." Mấy người phụ nữ vì tranh giành chỗ ngồi của Đỗ Thiên Hải triển khai một trận tranh đoạt, diễn ra một lúc lâu mới quyết định vị trí của hắn.

Đông Ánh Thần ngồi đối diện hắn, nhìn hắn rất được hoan nghênh được hai cô gái xinh đẹp kẹp ở giữa. Vẻ mặt giống như đã quen, cũng rất hưởng thụ vòng vây như vậy. . . . . .

Tin tức thu thập quả nhiên không sai, người đàn ông này quả nhiên rất có duyên với đàn bà nha!

"Muôn uống gì?" Người đàn ông ngồi bên cạnh Đông Ánh Thần đi tới hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Coca."

"Sao?!" Miệng người đàn ông đó giống như con sò vừa nướng mở ra.

Chương 1.6

"Không được sao……..."Cô từ từ lớn tiếng nói thêm một lần, cho là đối phương là bởi vì âm nhạc quá ồn cho nên nghe không rõ. Thật ra thì cô vốn là muốn uống chút trà Ô Long, nhưng trong quán rượu chắc là không có.

"Cô đang ở đây nói đùa sao! Không ai tới nơi này uống nước giải khát." Người đàn ông châm chọc cười nói, nghĩ thầm nơi này cũng không phải là tiệm ăn nhanh, người nào không phải tới đây cũng uống rượu sao?

"Tôi chính là, tôi muốn uống coca." vẻ mặt cô lạnh lẽo, kiên trì lựa chọn của mình, cô không thích cùng một đám người không quen thuộc uống rượu.

"Được, lấy Coca." Người đàn ông đó có cảm giác cổ họng bị đông lạnh, hậm hực đi giúp cô lấy đồ uống.

Đông Ánh Thần ngồi ở trên ghế ăn khoai tây, không có phát hiện người đàn ông nguy hiểm đối diện bởi vì nghe cô nói mà bật cười.

Coca?! Phụt. . . . . .

Đỗ Thiên Hải cúi đầu cười khẽ, cảm thấy cô gái này thật rất ngoài dự đoán mọi người cười chút, chơi đùa quá tốt.

Ngọn đèn mờ mịt, Đỗ Thiên Hải ôm cô gái bên cạnh, cùng một đám bạn bè nâng cốc chúc mừng, vừa nói vừa cười, nhưng lực chú ý của hắn cũng không ngừng nhìn về phía Đông Ánh Thần, lưu ý thấy hoàn cảnh nơi đây không hợp với cô ta.

Nét mặt của cô càng lúc càng nhàm chán, nhưng hắn khác thường lại cảm thấy cô càng lúc càng thú vị. . . . . .

Một thời gian ngắn sau đó đi vào phòng rửa tay, hắn cũng sau đó rời đi chỗ ngồi.

Đông Ánh Thần từ phòng hóa trang bên trong đi ra, liền thấy Đỗ Thiên Hải đứng ở bên ngoài, hai tay đặt ở trong túi, dáng vẻ như đang đợi cô.

Cô đi về phía hắn, chờ hắn nói chuyện.

Hắn lộ ra một nụ cười anh tuấn, cô gái này rất thông minh .

"Cảm giác như thế nào?" Hắn hỏi cô.

"Ăn rất no." Cô nhàn nhạt trả lời, thật giống như uống quá nhiều nước có ga, dạ dày có chút khó chịu.

"Tôi hỏi cô thấy tôi và các cô gái khác ở chung một chỗ cảm giác như thế nào." Hắn cười nói, thật cảm thấy cô gái này rất—— hài hước.

"Ôm người khác là anh, tại sao muốn hỏi tôi có cảm giác gì?" Cô cảm giác kỳ quái hỏi ngược lại, chẳng lẽ hắn đưa cô tới nơi này chính là vì nhìn xem cô có phản ứng gì sao?

"Bởi vì tôi sau khi kết hôn vẫn muốn cuộc sống như vậy. Nếu như cô suốt ngày ở tai tôi cãi nhau tôi sẽ chịu không được." Hắn đổi lại tư thế, chống phía sau vách tường cô, đem cô vây quanh ở trong ngực, khuôn mặt anh tuấn liền dán ở trước mắt cô, hại không khí quanh mình trở nên có chút mập mờ.

Cô lui về sau một bước nhỏ, dựa vào mặt tường, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn cho nên có hai tình nhân tranh giành,nheo lại thu hút.

"Đỗ tiên sinh, tôi cảm thấy nên cho anh biết một chuyện."

"Xin nói." Hắn mỉm cười mê người.

"Hôn nhân của chúng ta ——tôi nói nếu như anh chấp nhận kết hôn với tôi. Vậy cũng chỉ là một như cầu giao dịch mà thôi, không liên quan bất cứ tình cảm nào, cho nên anh có thể tiếp tục cuộc sống mà anh thích, tôi nói rồi tôi sẽ không can thiệp bất cứ chuyện gì của anh." Cô thận trọng nói rõ lập trường của mình, muốn hắn ngàn vạn chớ suy nghĩ quá nhiều, bọn họ trong lúc này không có tồn tại bất kỳ một chút điểm lãng mạn hay ôm ấp tình cảm, cho dù kết hôn cũng là việc thường mà thôi.

"Cô có biết hay không cô bây giờ nhìn lại rất giống một người?" Hắn nhẹ nhàng quan sát cô, vẻ mặt tinh tế đoan trang có thoa tí phấn, môi thoa son đỏ.

"Người nào?" Cô hỏi.

"Anh tôi." Hắn thu hồi nụ cười, thân thể đứng thẳng, vẻ mặt không thú vị đi trở về.

Cô không hiểu sao theo sát hắn trở lại phòng, lần này hắn chủ động mở miệng ——

"Các vị, tôi có sự kiện muốn tuyên bố."

"Hôm nay cậu mời khách. . . . . ." Mọi người lập tức ồn ào, chỉ có tính cảnh giác cao các phụ nữ mới ngửi ra tình huống khác thường, bởi vì hắn đi theo Đông Ánh Thần rời đi, rồi cả hai cùng nhau trở lại. . . . . .

"Không thành vấn đề, hôm nay tất cả chi phí đều do tôi tính, bởi vì tôi muốn kết hôn." Hắn đột nhiên xuất hiện tuyên bố, cũng không để ý mọi người có chuẩn bị hay không.

"Cái gì?!" Hiện trường quả nhiên một mảnh kinh hô liên tục, còn kèm theo mấy tiếng động của ly rượu rơi xuống đất, hơn nữa thấy phản ứng của phái nữ là lớn nhất.

Nhưng Đỗ Thiên Hải cười như bình thường, bàn tay to ở phía sau chụp tới ——

"Cô ấy, chính là cô gái tôi muốn kết hôn." Hắn lớn tiếng tuyên bố tin vui, đem Đông Ánh Thần phía sau kéo vào trong ngực, tùy ý ôm cô, thân mật ở bên tai cô nói nhỏ: "Đông Ánh Thần tiểu thư, tôi chấp nhận lời cầu hôn của cô."

Tin tức tới quá đột ngột, cả người trong cuộc Đông Ánh Thần cũng bị hắn không báo trước dọa cô hết hồn, bất quá so với mọi người cô lại khôi phục như cũ sớm hơn, ngửa mặt nhìn hắn nở nụ cười vui vẻ ——

"Sáng mai tôi gọi luật sư đến tìm anh."

"Bà xã tương lai, em quả thật làm anh mất vui."

Mở miệng ngậm miệng cũng là chuyện của công ty. . . . . . Cô gái này quả thật là phiên bản của anh hai không sai à nha !

Chương 2
Ba tháng sau, Đỗ Thiên Hải và Đông Ánh Thần với số ít bạn chí thân chứng kiến nghi thức cử hành kết hôn đơn giản.

Tuy nói buổi hôn lễ này chuẩn bị ba tháng, nhưng kỳ thật trong ba tháng này chú rể cùng và cô dâu cũng không có cùng xuất hiện, bọn họ ký xong hợp đồng sau mạnh ai bận rộn việc của mình, trừ ngày cùng nhau ra mắt gia trưởng hai bên. Ngay cả thử lễ phục cũng là bớt thời gian riêng của cá nhân, dường như đem cả quá trình hôn lễ cũng giao cho công ty. Dù sao có tiền thì dễ làm, người gặp gỡ nghề nghiệp như thế nào thì hoàn toàn không có ý kiến người mới cũng mừng rỡ dễ dàng kiếm tiền.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ trở lại nhà họ Đỗ, cha mẹ anh vì con mình nên mua căn hộ trong khu nhà cao cấp làm tân phòng, cũng hơn một năm trước con trai lớn của nhà họ Đỗ kết hôn cũng ở đối diện, bắt đầu cuộc sống tân hôn của bọn họ——

"Anh muốn ngủ ở nơi này sao?" Đêm tân hôn, cô dâu tháo nữ trang, tắm rửa xong, cách một chiếc giường lớn hỏi chú rễ.

"Nếu không em cảm thấy anh phải ngủ ở chỗ nào?" Đỗ Thiên Hải cười mị hỏi ngược lại cô, cảm thấy thân là chú rể mình hẳn là không có đi sai phòng, nhận lầm giường.

"Thành thật mà nói, em cảm thấy được chúng ta không nên ngủ ở cùng nhau, anh rất rõ ràng giữa chúng ta là quan hệ như thế nào." Đông Ánh Thần thẳng thắn nói ra ý nghĩ bản thân. Hai người bọn họ mặc dù trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng trên thực tế cũng không tính quá quen thuộc, ngủ ở cùng nhau chẳng phải khó xử sao.

"Rất rõ ràng. . . . . . Chúng ta là vợ chồng mới nha! Có muốn hay không anh cầm hôn thú cho em xem?" Hắn cố ý giả bộ ngốc, từ trước đến giờ không có thông cảm với người có lòng tốt.

Thành thật mà nói, thấy cô càng không được tự nhiên, hắn liền càng cảm thấy bọn họ phải là ngủ cùng nhau mới đúng.

Đông Ánh Thần nhẹ chau lại hai hàng lông mày, nhìn còn giống như là không có phải biết, cho nên lần nữa nhắc lại: "Xem ra hôn thú và biên lai mượn đồ không có khác biệt, em không phải đã nói hôn nhân của chúng ta chỉ là một cái cọc theo như nhu cầu giao dịch ——"

"Không liên quan bất cứ tia cảm tình nào." Hắn thay cô nói xong, không quên là cô chủ trương, bởi vì đó cũng nguyên nhân hắn quyết định cưới cô. So với những cô gái kia suốt ngày nói thương, hắn cho là cô gái này trực tiếp tìm hắn nói tiền, như vậy mới thích hợp làm vợ hắn hơn. Hai bên đem điều kiện nói gộp lại, mọi chuyện đều tốt.

"Anh nhớ được là được rồi." Cô thở phào nhẹ nhỏm, may là nhờ hắn còn nhớ rõ chuyện ba tháng trước.

"Bất quá có hay không tình cảm là một chuyện, có ngủ hay không ngủ chung một chỗ lại là một chuyện khác. Anh không nhớ rõ anh có đáp ứng em, sau khi kết hôn không cần thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng." Hắn cười xấu xa, tầm mắt ấm áp nhìn về phía người cô quét một lần. . . . . .

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, hắn liền không nhịn được nghĩ đến chuyện không đứng đắn kích thích cô gái có trái tim bảo thủ.

"Nhưng mà. . . . . ." Cô theo bản năng níu lấy đồ ngủ, hơi nghiêng đi người, muốn né tránh ánh mắt "Có sắc" của hắn.

"Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ em cầu hôn trước với anh cũng không nghĩ tới những chuyện này?" Hắn giả bộ dùng giọng kinh ngạc, khiến cô lộ vẻ bối rối.

Đông Ánh Thần nhất thời cứng họng, thật ra thì lúc trước cô thật đúng là không có cẩn thận nghĩ tới phương diện này. Một mặt là bởi vì mấy tháng nay cô đều nghĩ cách cải thiện công ty vận chuyển tình hình buôn bán, về mặt khác là bởi vì hắn đã nói sau khi cưới có tiếp tục quen với đám đàn bà kia, theo trực giác của cô cho là hắn không muốn cô thực hiện "Nghĩa vụ" này . . . . . .

"Trời ạ, em không phải chỉ cho là chỉ cần đắp chương mục, đem hành lý chuyển tới đây ở. Chuyện gì đều không cần quản, không cần làm, có thể dễ dàng chối cải những chuyện kia sao?" Biết rõ cô không phải như vậy, nhưng hắn lại đem lời nói khoa trương hơn, làm cô hình dung mình là cô gái có ý định chiếm tiện nghi nhưng lại lên nhằm tàu cướp biển ngược lại biến mình là người bị hại.

"Em không có nghĩ như vậy!" Cô vội vàng làm sáng tỏ mình cũng không phải loại người này. Hiện tại chữ tín đối với cô mà nói là vô cùng trọng yếu, huống chi trước mắt cô cũng đang chuẩn bị muốn đưa cho hắn khoản tiền thứ nhất.

Chương 2.2

"Có cũng không còn quan hệ. Nếu như em hiện t
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT187/1121