Tiểu thuyết Ông Xã Không Thể Cưng Chiều-full
Lượt xem : |
hân thiện.” Y Vịnh Tình nghĩ là cô khẩn trương, vội vàng dẫn cô vào phòng đã đặt trước tán gẫu tiếp.
Cát Thu Ninh nở nụ cười lễ phép, nghiêng người để mẹ con Y Vịnh Tình vào phòng trước, ngay sau đó mặt liền biến sắc, kéo Thượng Quan Thác Dương đi vào một góc.
“Anh đang giở cái trò quỷ gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm tay anh nắm chặt tay cô, “‘Vợ bạn không thể đùa giỡn’ câu này chưa từng nghe qua sao?”
“Em cảm thấy anh thất đức như vậy sao?” nghiêng mắt nhìn căn phòng cách đó không xa, anh trước hơi buông tay cô ra.
Cát Thu Ninh cũng là người thông mnih, nhìn anh liền có thể đoán ra đại khái, “Muốn em diễn trò thì nên nói sớm đi!”
“Em muốn anh bản thiết kế của anh, thì làm ơn tận lực phối hợp giúp anh một chút, anh thiếu em một lần.”
“Em không có kém, coi như anh thay em cùng Joseph thiết kế tân phòng để báo đáp, nhưng anh cũng sợ bị lộ sao?” Mặc dù giao tình giữa bọn họ rất tốt, nhưng muốn diễn cảnh hai người tình cảm cũng cần phải có sự ăn ý đặc biệt!
“Hằng năm hai người đều sống tại Ôn Hoa Ca, ở Đài Loan cũng không quen biết nhiều bạn bè, nếu như bị lộ thì cũng là do anh quá xui xẻo.” lúc nhận được điện thoại anh cũng mới nghĩ ra cách này, nghĩ đến ngày trước bạn bè cùng trường phối hợp diễn xuất, anh không quản được quá nhiều, nếu muốn kết thúc thì hãy thương tổn một lần thống khoái, tốt hơn việc chậm chạp làm đau khổ lẫn nhau.
“Xem bộ dạng chó cùng giứt giậu của anh, có phải mẹ anh đang thúc giục anh làm đám cưới hay không? Nhưng mà giá trên thị trường của anh chạm tay cũng gây bỏng, cần thiết cực khổ tìm người diễn trò sao?”
“Một lời khó nói hết, dù sao chỉ cần em phối hợp với anh là tốt rồi.” Anh cũng không muốn miễn cưỡng chính mình làm chuyện mình không thích, chỉ là vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này, anh không muốn làm tổn thương mèo con ngu ngốc kia, thật không muốn. . . . ..
Kéo tay Cát Thu Ninh, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau, sải bước tiến vào phòng, anh không thể buông xuống lần nữa, vì khỏ bảo đảm anh sẽ không nhịn được mà hối hận. Mắt lạnh nhìn đôi trai tài gái sắc đi tới, Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy dịch dạ dày mình lật khuấy khó chịu, cô có thể hiểu được anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai người nên mới cố ý tổn thương cô, cô cũng biết cuối cùng bọn họ cũng đã kết thúc.
Cô biết bọn họ đã thật sự kết thúc, thật sự kết thúc! Tại sao anh ngay cả một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không cho cô?
Cô vẫn cho là lá gan của cô rất lớn, dám khiêu chiến tình cảm cấm kị, cũng là do trái tim cô rất dũng cảm, ngay cả rơi xuống địa ngục đều không sợ. . . . .bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô không dũng cảm như vẫn nghĩ, nếu như chuyện bất ngờ này là báo ứng của cô, cô thật không thể chịu đựng nổi.
Cát Thu Ninh tự nhiên thoải mái, dựa vào việc hiểu rất rõ bạn tốt, trong bữa cơm luôn tán gẫu với Thượng Quan Thác Dương, bọn họ thoải mái ứng đối, nói tới nói lui quá trình yêu nhau, cô không chút hoang mang nhớ lại tình cảm ngọt ngào với Joseph, phối hợp với sự che chỏ của thượng quan thác dương, một đáp một xướng khiến cho Y Vịnh Tình càng xem càng vừa mắt nàng dâu này.
“Phiên Phiên, con xem chị dâu con cũng không tệ lắm đúng không?” Y Vịnh Tình thừa dịp lcus con trai mải gắp đồ ăn cho bạn gái mà không chú ý, len lén kề tai nói nhỏ với con gái.
Thượng Quan Phiên Phiên không biết nên dùng lập trường nào để bình luận, không lâu trước đây cô cũng vẫn còn có những hành động thân mật như vậy với người đàn ông đó, mặc dù không có người hiểu được, thật sự cô đã trải qua hạnh phúc.
Cô từng là người phụ nữ của anh, nhưng cô cũng vẫn là em gái anh, một sự thật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, cô không thể không yên lặng dâng hạnh phúc trên tay nhường cho người ta, cô không có quyền phản đối, cũng không có tư cách oán giận, cô chỉ có thể yên lặng không đưa ra bình luận!!!!
“Con đi rửa tay.” Vốn định giả vờ kiêu ngạo, cất giữ một tia tôn nghiêm cuối cùng, nhưng thực ra cô vẫn cực kì tục tử lựa chọn làm đà điểu nhắm mắt làm ngơ, có thể trốn được một giây liền trốn một giây.
“Con cũng đi toilet.” Còn chưa kịp chờ đại não gửi thông tin tới anh đã bật thốt lên, chờ đến khi Thượng Quan Thác Dương hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện anh đang đứng trước cửa Toilet cản đường cô đi.
Đáng chết! Anh ra ngoài làm gì? Anh thầm mắng mình ngu xuẩn, nhìn thấy đôi mắt đang cố gắng ngăn cản nước mắt rơi xuống, tim anh như bị ai đó nhéo thật mạnh một cái.
“Em đang khóc?”
“Không được sao?” Cô nghẹn ngào, lại quật cường hất cằm lên.
“Đừng như vậy”. Anh cố đè nén ý nghĩ muốn an ủi cô đang sục sôi trong lòng lại, không dám nhiều lời.
“Anh cho em cơ hội cầu xin anh đừng như vậy sao?” Cô vô ý trách móc anh tàn nhẫn, lòng đau như cắt vốn là trừng phạt thích đáng.
“Khi đã phát hiện sai lầm thì anh không thể mắc lỗi thêm lần nào nữa, là anh hại em thương tâm, em trách anh, anh anh cũng không sao, anh hy vọng em biết, kết thúc. . . .. đối với hai chúng ta đều tốt.” Anh không dám nói rằng tất cả chỉ là vì suy nghĩ cho cô, nếu vậy sợ rằng cô sẽ càng khó dứt bỏ hơn. “Anh thật tâm hy vọng em tìm được hạnh phúc.”
“Anh không cần phải ôm hết lỗi lầm về mình, tất cả đều là lỗi của em, anh đã ngăn cản em, là em lại quyến rũ anh lần nữa, thương tâm khổ sở là em đáng đời không oán được ai.”
“Phiên Phiên. . . .”
“Xin anh hãy thành thật nói cho em biết, thật ra anh rất thích em, nếu anh và em không có quan hệ máu mủ, anh nhất định sẽ mở vòng tay đón em đúng không?” Cô nguyện ý tiếp nhận sự thực, chỉ muốn nhận được một câu nói để an ủi cuộc đời này.
Tay Thượng Quan Thác Dương nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đã đi đến bước này, nói thật chỉ có thể khiến lòng càng thêm chua xót.
“Tới tận bây giờ, anh đã nhất thời đem đồng tình biến thành tình yêu, ngày đó nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Hi cùng Tiểu Yên, anh bỗng hiểu ra tình cảm anh dành cho em, coi như em không phải là em gái của anh, anh cũng sẽ không yêu em.” Gạt người! Anh đang gạt người, sau khi nói ra một đống từ ngữ trái lương tâm, anh càng xác định rõ ràng hơn rằng vô luận quan hệ giữa bọ họ là như thế nào, anh cũng đã yêu cô đến thảm hại!
Cô cười, cự kì khổ, cực kì chát, nước mắt cuối cùng cũng không nghe theo sai bảo, “Anh cũng đừng trực tiếp quá như vậy!”
“Thật xin lỗi! anh. . . . .”
“Nên nói xin lỗi là em, là em đã quấy nhiễu anh rất nhiều, không trách anh sẽ dùng cách kịch kiệt trả ngược lại em, đến một chút tâm tư chuẩn bị cũng không cho em. . . .” Cô quay lưng lại, không muốn anh nhìn thấy cô đau khổ, “Không có chuyện gì. . . . . .Anh trở về trước đi! Tránh cho chị dâu tương lai sinh nghi, cho em một chút thời gian để sắp xếp lại tâm tư của chính mình, em sẽ không có chuyện gì.”
Xảy ra đột ngột, kết thúc không báo trước, không có gì là không bình thường. . . . .anh là anh trai, cô là em gái, như vậy mới đúng.
Đã từng, mối quan hệ không thể cho ai biết, không thể công khai ngọt ngào, cuối cùng thương tâm cũng thể để bị phát hiện, sau khi tình yêu khắc sâu, cô nên cảm ơn anh đã thành thực nói ra cảm giác của mình, Thượng Quan Phiên Phiên cắn môi dưới, không để mình khóc thành tiếng.
Trơ mắt nhìn cô bước vào bên trong cái cửa kia, Thượng Quan Thác Dương biết mèo con bị thương đang muốn lẳng lặng trốn một mình để liếm láp vết thương, cắn răng, anh dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mình xoay người trở về phòng ăn, mấy phút sau cô cũng quay trở vào, bọn họ cũng chỉ được biết là một đôi anh em bình thường.
Nhưng mối quan hệ không thể tiếp tục phát triển nói kết thúc liền kết thúc, trái tim đau thương rét thấu xương không thể nói dừng liền dừng, mặc cho nước mắt tuôn trào phát tiết một hồi lâu, may mà vẫn còn chưa có ai xông vào toilet để kiểm tra xem cô có rơi xuống bồn cầu hay không, Thượng Quan Phiên Phiên liền quay về phòng ăn.
Cô rất không muốn người khác nghi ngờ, đáng tiếc cô lại không có phép thuật, không có bản lĩnh trong khoảng thời gian ngắn che dấu đi dấu vết thương tâm, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Y Vịnh Tình đã phát hiên ánh mắt cô sưng đỏ.
“Con vừa mới khóc?”
Nếu như cô nói nói mắt đột nhiên bị nhiễm trùng có người tin tưởng sao? “Con không sao!” Cứng rắn nặn ra một nụ cười, giọng mũi nồng đậm đã tiết lộ tất cả.
“Còn nói không có sao, con rõ ràng vừa mới khóc, không thoải mái ở đâu hay có ngừoi bắt nạt con?” Y Vịnh Tình gấp gáp kiểm tra cô có bị thương nơi nào không lại đụng phải ánh mắt bi thương, con trai nhà bà mặc dù hiếu thuận, nhưng từ trước đến giờ vẫn không đi theo con đường tri kỉ, con gái bình thường hay khiến bà bị uất ức, bà vẫn rất quý trọng món quà ông trời đặc biệt ban tặng này.
“Con thức sự không có chuyện gì.” Đối mặt với sự quan tâm của Y Vịnh Tình, Thượng Quan Phiên Phiên càng không nhịn được mũi chua chua, nếu như mẹ biết con gái bà điên cuồng yêu say đắm anh trai không để ý biến thái, bà nhất định sẽ rất đau lòng.
“Đang tốt đẹp đi toilet xong liền khóc đến sưng mắt?” Y Vịnh Tình rõ ràng không tin, Cát Thu Ninh hiển nhiên cũng rất hoài nghi, chỉ có vẻ mặt của Thượng Quan Thác Dương vẫn không có gì thay đổi.
Cát Thu Ninh nhạy cảm nhận thấy Thượng Quan Phiên Phiên vô tình hay cố ý không muốn nhìn cô, cô chợt lóe linh quang, “Em không phải là sợ chị sẽ cướp đi anh trai em, về sau sẽ không thương em nữa chứ?”
Suy đoán vô tâm đụng trúng chỗ đau của Thượng Quan Phiên Phiên, thoáng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Y Vịnh Tình thấy thế, ôm bả vai cô không thôi, “Đứa nhỏ ngốc, anh trai cả đời là anh trai, mẹ cũng vậy sẽ vĩnh viễn là mẹ của con. . . . .mẹ đang nói nhảm cái gì vậy, ý của mẹ là, người một nhà vĩnh viễn là người một nhà.”
Đúng nha! Người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, lồng ngực Thượng Quan Thác Dương cũng trở nên bi thương, “Mẹ nói không sai, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Thượng Quan Thác Dương cố ý không giúp, lại như đang vẩy thêm muối vào vết thương của Thượng Quan Phiên Phiên, cô níu chặt lấy làn vấy, cố gắng nâng khóe miệng lên, “Lời này là của mọi người nói hừm! Nếu như. . . .con gả ra ngoài, mọi người cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn lớn nhất cho con!”
Một câu nói điên cuồng khiến mọi người sững sờ, cô cười ngọt ngào, cố ý làm như đang đùa.
“Thật ra thì không phải ai khi dễ con, con chỉ vui mừng mà khóc! Mới vừa rồi bạn trai con gọi điện thoại đến hỏi con, có muốn lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao hay không, mặc dù bị dọa sợ hết hồn, nhưng con cũng rất cảm động.”
“Này! Hai người các con đều có đối tượng lui tới thì dầu gì cũng phải thông báo với mẹ một tiếng, các con cùng hẹn nhau cho mẹ một bất ngờ sao?” Mặc dù kháng nghị con gái yêu đương bí mật, nhưng nghe các con nói đều đã có tình cảm ổn định, làm mẹ cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Là vui mừng hay là kinh sợ? Thượng Quan Thác Dương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như muốn nổ tung, bọn họ vài phút trước vừa mới xác định kết thúc, cô gái này liền biến ra một bạn trai tốt, cô tốt nhất không phải vì giận anh, cố ý muốn cho biết tay, nếu không anh chắc chắn sẽ làm thịt cô!
“Em kiếm đâu ra đối tượng lấy kết hôn làm điều kiện t
QUAY LẠICát Thu Ninh nở nụ cười lễ phép, nghiêng người để mẹ con Y Vịnh Tình vào phòng trước, ngay sau đó mặt liền biến sắc, kéo Thượng Quan Thác Dương đi vào một góc.
“Anh đang giở cái trò quỷ gì vậy?” Cô nhìn chằm chằm tay anh nắm chặt tay cô, “‘Vợ bạn không thể đùa giỡn’ câu này chưa từng nghe qua sao?”
“Em cảm thấy anh thất đức như vậy sao?” nghiêng mắt nhìn căn phòng cách đó không xa, anh trước hơi buông tay cô ra.
Cát Thu Ninh cũng là người thông mnih, nhìn anh liền có thể đoán ra đại khái, “Muốn em diễn trò thì nên nói sớm đi!”
“Em muốn anh bản thiết kế của anh, thì làm ơn tận lực phối hợp giúp anh một chút, anh thiếu em một lần.”
“Em không có kém, coi như anh thay em cùng Joseph thiết kế tân phòng để báo đáp, nhưng anh cũng sợ bị lộ sao?” Mặc dù giao tình giữa bọn họ rất tốt, nhưng muốn diễn cảnh hai người tình cảm cũng cần phải có sự ăn ý đặc biệt!
“Hằng năm hai người đều sống tại Ôn Hoa Ca, ở Đài Loan cũng không quen biết nhiều bạn bè, nếu như bị lộ thì cũng là do anh quá xui xẻo.” lúc nhận được điện thoại anh cũng mới nghĩ ra cách này, nghĩ đến ngày trước bạn bè cùng trường phối hợp diễn xuất, anh không quản được quá nhiều, nếu muốn kết thúc thì hãy thương tổn một lần thống khoái, tốt hơn việc chậm chạp làm đau khổ lẫn nhau.
“Xem bộ dạng chó cùng giứt giậu của anh, có phải mẹ anh đang thúc giục anh làm đám cưới hay không? Nhưng mà giá trên thị trường của anh chạm tay cũng gây bỏng, cần thiết cực khổ tìm người diễn trò sao?”
“Một lời khó nói hết, dù sao chỉ cần em phối hợp với anh là tốt rồi.” Anh cũng không muốn miễn cưỡng chính mình làm chuyện mình không thích, chỉ là vạn bất đắc dĩ mới nghĩ ra hạ sách này, anh không muốn làm tổn thương mèo con ngu ngốc kia, thật không muốn. . . . ..
Kéo tay Cát Thu Ninh, cùng mười ngón tay cô đan vào nhau, sải bước tiến vào phòng, anh không thể buông xuống lần nữa, vì khỏ bảo đảm anh sẽ không nhịn được mà hối hận. Mắt lạnh nhìn đôi trai tài gái sắc đi tới, Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy dịch dạ dày mình lật khuấy khó chịu, cô có thể hiểu được anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa hai người nên mới cố ý tổn thương cô, cô cũng biết cuối cùng bọn họ cũng đã kết thúc.
Cô biết bọn họ đã thật sự kết thúc, thật sự kết thúc! Tại sao anh ngay cả một chút thời gian để chuẩn bị tâm lý cũng không cho cô?
Cô vẫn cho là lá gan của cô rất lớn, dám khiêu chiến tình cảm cấm kị, cũng là do trái tim cô rất dũng cảm, ngay cả rơi xuống địa ngục đều không sợ. . . . .bây giờ cô mới phát hiện thì ra cô không dũng cảm như vẫn nghĩ, nếu như chuyện bất ngờ này là báo ứng của cô, cô thật không thể chịu đựng nổi.
Cát Thu Ninh tự nhiên thoải mái, dựa vào việc hiểu rất rõ bạn tốt, trong bữa cơm luôn tán gẫu với Thượng Quan Thác Dương, bọn họ thoải mái ứng đối, nói tới nói lui quá trình yêu nhau, cô không chút hoang mang nhớ lại tình cảm ngọt ngào với Joseph, phối hợp với sự che chỏ của thượng quan thác dương, một đáp một xướng khiến cho Y Vịnh Tình càng xem càng vừa mắt nàng dâu này.
“Phiên Phiên, con xem chị dâu con cũng không tệ lắm đúng không?” Y Vịnh Tình thừa dịp lcus con trai mải gắp đồ ăn cho bạn gái mà không chú ý, len lén kề tai nói nhỏ với con gái.
Thượng Quan Phiên Phiên không biết nên dùng lập trường nào để bình luận, không lâu trước đây cô cũng vẫn còn có những hành động thân mật như vậy với người đàn ông đó, mặc dù không có người hiểu được, thật sự cô đã trải qua hạnh phúc.
Cô từng là người phụ nữ của anh, nhưng cô cũng vẫn là em gái anh, một sự thật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi, cô không thể không yên lặng dâng hạnh phúc trên tay nhường cho người ta, cô không có quyền phản đối, cũng không có tư cách oán giận, cô chỉ có thể yên lặng không đưa ra bình luận!!!!
“Con đi rửa tay.” Vốn định giả vờ kiêu ngạo, cất giữ một tia tôn nghiêm cuối cùng, nhưng thực ra cô vẫn cực kì tục tử lựa chọn làm đà điểu nhắm mắt làm ngơ, có thể trốn được một giây liền trốn một giây.
“Con cũng đi toilet.” Còn chưa kịp chờ đại não gửi thông tin tới anh đã bật thốt lên, chờ đến khi Thượng Quan Thác Dương hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện anh đang đứng trước cửa Toilet cản đường cô đi.
Đáng chết! Anh ra ngoài làm gì? Anh thầm mắng mình ngu xuẩn, nhìn thấy đôi mắt đang cố gắng ngăn cản nước mắt rơi xuống, tim anh như bị ai đó nhéo thật mạnh một cái.
“Em đang khóc?”
“Không được sao?” Cô nghẹn ngào, lại quật cường hất cằm lên.
“Đừng như vậy”. Anh cố đè nén ý nghĩ muốn an ủi cô đang sục sôi trong lòng lại, không dám nhiều lời.
“Anh cho em cơ hội cầu xin anh đừng như vậy sao?” Cô vô ý trách móc anh tàn nhẫn, lòng đau như cắt vốn là trừng phạt thích đáng.
“Khi đã phát hiện sai lầm thì anh không thể mắc lỗi thêm lần nào nữa, là anh hại em thương tâm, em trách anh, anh anh cũng không sao, anh hy vọng em biết, kết thúc. . . .. đối với hai chúng ta đều tốt.” Anh không dám nói rằng tất cả chỉ là vì suy nghĩ cho cô, nếu vậy sợ rằng cô sẽ càng khó dứt bỏ hơn. “Anh thật tâm hy vọng em tìm được hạnh phúc.”
“Anh không cần phải ôm hết lỗi lầm về mình, tất cả đều là lỗi của em, anh đã ngăn cản em, là em lại quyến rũ anh lần nữa, thương tâm khổ sở là em đáng đời không oán được ai.”
“Phiên Phiên. . . .”
“Xin anh hãy thành thật nói cho em biết, thật ra anh rất thích em, nếu anh và em không có quan hệ máu mủ, anh nhất định sẽ mở vòng tay đón em đúng không?” Cô nguyện ý tiếp nhận sự thực, chỉ muốn nhận được một câu nói để an ủi cuộc đời này.
Tay Thượng Quan Thác Dương nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đã đi đến bước này, nói thật chỉ có thể khiến lòng càng thêm chua xót.
“Tới tận bây giờ, anh đã nhất thời đem đồng tình biến thành tình yêu, ngày đó nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Hi cùng Tiểu Yên, anh bỗng hiểu ra tình cảm anh dành cho em, coi như em không phải là em gái của anh, anh cũng sẽ không yêu em.” Gạt người! Anh đang gạt người, sau khi nói ra một đống từ ngữ trái lương tâm, anh càng xác định rõ ràng hơn rằng vô luận quan hệ giữa bọ họ là như thế nào, anh cũng đã yêu cô đến thảm hại!
Cô cười, cự kì khổ, cực kì chát, nước mắt cuối cùng cũng không nghe theo sai bảo, “Anh cũng đừng trực tiếp quá như vậy!”
“Thật xin lỗi! anh. . . . .”
“Nên nói xin lỗi là em, là em đã quấy nhiễu anh rất nhiều, không trách anh sẽ dùng cách kịch kiệt trả ngược lại em, đến một chút tâm tư chuẩn bị cũng không cho em. . . .” Cô quay lưng lại, không muốn anh nhìn thấy cô đau khổ, “Không có chuyện gì. . . . . .Anh trở về trước đi! Tránh cho chị dâu tương lai sinh nghi, cho em một chút thời gian để sắp xếp lại tâm tư của chính mình, em sẽ không có chuyện gì.”
Xảy ra đột ngột, kết thúc không báo trước, không có gì là không bình thường. . . . .anh là anh trai, cô là em gái, như vậy mới đúng.
Đã từng, mối quan hệ không thể cho ai biết, không thể công khai ngọt ngào, cuối cùng thương tâm cũng thể để bị phát hiện, sau khi tình yêu khắc sâu, cô nên cảm ơn anh đã thành thực nói ra cảm giác của mình, Thượng Quan Phiên Phiên cắn môi dưới, không để mình khóc thành tiếng.
Trơ mắt nhìn cô bước vào bên trong cái cửa kia, Thượng Quan Thác Dương biết mèo con bị thương đang muốn lẳng lặng trốn một mình để liếm láp vết thương, cắn răng, anh dùng toàn bộ sức lực của cơ thể mình xoay người trở về phòng ăn, mấy phút sau cô cũng quay trở vào, bọn họ cũng chỉ được biết là một đôi anh em bình thường.
Nhưng mối quan hệ không thể tiếp tục phát triển nói kết thúc liền kết thúc, trái tim đau thương rét thấu xương không thể nói dừng liền dừng, mặc cho nước mắt tuôn trào phát tiết một hồi lâu, may mà vẫn còn chưa có ai xông vào toilet để kiểm tra xem cô có rơi xuống bồn cầu hay không, Thượng Quan Phiên Phiên liền quay về phòng ăn.
Cô rất không muốn người khác nghi ngờ, đáng tiếc cô lại không có phép thuật, không có bản lĩnh trong khoảng thời gian ngắn che dấu đi dấu vết thương tâm, cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Y Vịnh Tình đã phát hiên ánh mắt cô sưng đỏ.
“Con vừa mới khóc?”
Nếu như cô nói nói mắt đột nhiên bị nhiễm trùng có người tin tưởng sao? “Con không sao!” Cứng rắn nặn ra một nụ cười, giọng mũi nồng đậm đã tiết lộ tất cả.
“Còn nói không có sao, con rõ ràng vừa mới khóc, không thoải mái ở đâu hay có ngừoi bắt nạt con?” Y Vịnh Tình gấp gáp kiểm tra cô có bị thương nơi nào không lại đụng phải ánh mắt bi thương, con trai nhà bà mặc dù hiếu thuận, nhưng từ trước đến giờ vẫn không đi theo con đường tri kỉ, con gái bình thường hay khiến bà bị uất ức, bà vẫn rất quý trọng món quà ông trời đặc biệt ban tặng này.
“Con thức sự không có chuyện gì.” Đối mặt với sự quan tâm của Y Vịnh Tình, Thượng Quan Phiên Phiên càng không nhịn được mũi chua chua, nếu như mẹ biết con gái bà điên cuồng yêu say đắm anh trai không để ý biến thái, bà nhất định sẽ rất đau lòng.
“Đang tốt đẹp đi toilet xong liền khóc đến sưng mắt?” Y Vịnh Tình rõ ràng không tin, Cát Thu Ninh hiển nhiên cũng rất hoài nghi, chỉ có vẻ mặt của Thượng Quan Thác Dương vẫn không có gì thay đổi.
Cát Thu Ninh nhạy cảm nhận thấy Thượng Quan Phiên Phiên vô tình hay cố ý không muốn nhìn cô, cô chợt lóe linh quang, “Em không phải là sợ chị sẽ cướp đi anh trai em, về sau sẽ không thương em nữa chứ?”
Suy đoán vô tâm đụng trúng chỗ đau của Thượng Quan Phiên Phiên, thoáng chốc khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Y Vịnh Tình thấy thế, ôm bả vai cô không thôi, “Đứa nhỏ ngốc, anh trai cả đời là anh trai, mẹ cũng vậy sẽ vĩnh viễn là mẹ của con. . . . .mẹ đang nói nhảm cái gì vậy, ý của mẹ là, người một nhà vĩnh viễn là người một nhà.”
Đúng nha! Người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, lồng ngực Thượng Quan Thác Dương cũng trở nên bi thương, “Mẹ nói không sai, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Thượng Quan Thác Dương cố ý không giúp, lại như đang vẩy thêm muối vào vết thương của Thượng Quan Phiên Phiên, cô níu chặt lấy làn vấy, cố gắng nâng khóe miệng lên, “Lời này là của mọi người nói hừm! Nếu như. . . .con gả ra ngoài, mọi người cũng vĩnh viễn là hậu thuẫn lớn nhất cho con!”
Một câu nói điên cuồng khiến mọi người sững sờ, cô cười ngọt ngào, cố ý làm như đang đùa.
“Thật ra thì không phải ai khi dễ con, con chỉ vui mừng mà khóc! Mới vừa rồi bạn trai con gọi điện thoại đến hỏi con, có muốn lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết để kết giao hay không, mặc dù bị dọa sợ hết hồn, nhưng con cũng rất cảm động.”
“Này! Hai người các con đều có đối tượng lui tới thì dầu gì cũng phải thông báo với mẹ một tiếng, các con cùng hẹn nhau cho mẹ một bất ngờ sao?” Mặc dù kháng nghị con gái yêu đương bí mật, nhưng nghe các con nói đều đã có tình cảm ổn định, làm mẹ cũng cảm thấy hết sức vui mừng.
Là vui mừng hay là kinh sợ? Thượng Quan Thác Dương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như muốn nổ tung, bọn họ vài phút trước vừa mới xác định kết thúc, cô gái này liền biến ra một bạn trai tốt, cô tốt nhất không phải vì giận anh, cố ý muốn cho biết tay, nếu không anh chắc chắn sẽ làm thịt cô!
“Em kiếm đâu ra đối tượng lấy kết hôn làm điều kiện t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu209/4722