Truyện tình yêu - Phải chăng tình đầu...
Lượt xem : |
những chuyến đi kéo dài dường như bất tận thế thôi sao?
Du lịch- nghe oai đấy. Nhưng thực chất chỉ là lang thang, ghé chỗ này một chút, chỗ kia một lát rồi lại vác balo trên tấm vai gầy đến một nơi không có điểm dừng.
Thắc mắc làm chi nhỉ, chỉ là Nhỏ muốn tìm cho mình chốn bình yên, nơi không ai biết mình là ai. Đi hết chiều dài đất nước,mỗi nơi Nhỏ ở lại một ít, làm việc bán thời gian rồi đi tiếp, tìm cho mình một điểm dừng mình muốn gắn bó thôi mà...Có gì lớn lao đâu nhỉ?
Cái vấn đề là Nhỏ chưa tìm thấy, nên Nhỏ còn phải lận đận đi tìm...
Nhưng cái tin kia thì sao? Nhỏ biết trước sau gì mình cũng sẽ phải nhận được, nhưng ngay lúc này. Nhỏ chẳng có cảm giác gì cả.
***
- Nhỏ biết "cái bàn" trong tiếng Anh là gì không?
- Sao lại không. "Thấy- bồ!"
- Cái ghế thì sao?
- "Che" chứ gì? Bộ anh tưởng Hân không biết mà làm khó Hân à?
- Một từ nữa thôi nhé :) Thế cái dù là gì nhỉ?
- Um- bờ...bờ...bờ...ré- lờ ! Thấy chưa? Hân giỏi lắm mà.
- Giỏi thế ! Mới lớp lá mà hơn anh lớp 7 luôn rồi. Thôi Nhỏ về đi, cho anh đi học
- Ùm, Hân còn biết từ cục gôm là gì nữa đó. I- rấy- xờ... hihi
Con Nhỏ có mái đầu vàng hoe, chân sáo về cái nhà mái ngói đối diện. Cậu trai bật cười khanh khách.
Ai đời kì cục, con nít mà cứ bu bu, toàn thích chơi với "người lớn"
***
Nhỏ nằm dài, nhìn lên trần nhà , lung linh ánh sao dạ quang, sáng mai Nhỏ lại lên đường rồi. Ghé nhà ông chủ lấy lương là đi luôn, Đà Nẵng đang chờ Nhỏ phía trước, mỗi lúc một xa, biết khi nào mới quay lại...
Nhỏ tự ép cho mình có một trái tim sắt đá, đừng có thương mến gắn bó gì với nơi nào hết, đừng lưu luyến bất cứ căn phòng nào mà Nhỏ từng ở lại...Như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Và rồi nghe tin Ba chiều nay.
Em gái bệnh nặng, Nhỏ chạy bay về nhà, chưa kịp xếp quần áo khỏi balo treo lên tủ, nằm trong phòng, Nhỏ nghe tiếng ai quen thuộc nói với em gái
" Thiệp này Ty đưa Nhỏ Hân dùm anh với nhé ! Nhớ bảo Nhỏ cố gắng thu xếp về dự..."
Nhỏ quay lưng nhìn ra khung cửa sổ, trên kia bầu trời xanh chói chang tháng 4, một cánh chim vừa lướt qua.
Nhỏ có cảm thấy gì không?
Nhỏ thấy tim mình chậm 1 nhịp.
Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt nhọc nơi đôi cánh?
Tao thèm như mày. Thèm nói lên những gì tao muốn nói. Thèm hét lên cho thiên hạ biết rằng tao chán ngán.
Thèm hét lên cho ai đó câu hỏi như muôn đời "Sao không đợi em?"
***
Trước ngày ra đi, kéo cái hộc tủ nơi góc bàn tìm lấy ví, nhìn chăm chăm tấm thiệp màu đỏ rực rỡ. Chữ Hân nắn nót từng nét vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm...
Đóng sầm. Bước đi
Ai mà thèm quan tâm đó là ngày nào. Ai mà thèm quan tâm trong đó viết tên ai. Ai mà thèm quan tâm liệu ngày đó có trùng ngày sinh nhật ai kia hay không...
Cóc thèm!
Hít một hơi thật sâu, lau một giọt nước mằn mặn nơi khóe mắt chực sắp rơi.
Đừng bao giờ yếu đuối thế nữa Nhỏ ạ!
Lại quăng mọi thứ vào xó xỉnh, lại vác balo tìm kiếm cho mình chốn bình yên.
***
"Mai là đám cưới anh tao, sao giờ này chưa thấy mày về?"
Là ngày mai sao?
Nhỏ vẫn cứ làm việc như mọi ngày, thậm chí còn vô tư, mỉm cười như người hạnh phúc nhất trên đời!
Ngày vui của ai, sao mình lại phải buồn, sao mình lại phải nghĩ ngợi. Người dưng cơ mà.
Đêm về bên căn gác trọ rỗng rãi. Một mình.
Nhìn đống đồ giặt ủi bên góc phòng, bỗng dưng muốn chạy về hướng nào đó. Chạy về nơi nào để thấy mọi thứ không như bây giờ.
Cái thiệp ấy ghi tên ai nhỉ?
Anh có vui không? Có hạnh phúc không? Đương nhiên là có mà... Nhỏ đã nhìn thấy trong mắt Anh kể từ lần cuối gặp nhau.
Anh mỉm cười bảo Anh sắp không còn được tự do.
Từ sau ngày Nhỏ ra đi, Anh và Nhỏ chưa từng gặp nhau lần nào. Mà thỉnh thoảng lướt qua nhau, không nhìn vào mắt nhau, có được cho là gặp không?
Lần cuối, khi đứng trước biển.
Anh hỏi Nhỏ có hạnh phúc không? Những năm qua sống có tốt không?
Nhỏ biết trả lời thế nào bây giờ.
Anh tìm đến Nhỏ sau bao nhiêu năm không gặp, chỉ để hỏi những câu sáo rỗng như thế thôi sao...
Tìm đến Nhỏ sau bao nhiêu năm chỉ để nói là Anh sắp thuộc về người khác hay sao? Như vậy có quá tàn nhẫn không?
Anh đã từng hứa thế nào nhỉ?
***
- Nhỏ ăn cơm tối chưa? Anh nghe bảo Nhỏ hôm nay khóc trên lớp à? Xấu thế?
- Tại cô giáo không cho Hân phiếu bé ngoan.
- Ai biểu Nhỏ không ngoan
- Sao không! Nhỏ ngoan nhất mà !
- Thế sao không được phiếu bé ngoan?
- Tại thằng Sang méc với cô giáo, Hân không chịu làm y tá trong giờ sinh hoạt!
- Vì sao Nhỏ không làm?
- Hân sợ máu...
- Ha ha, chỉ là đóng kịch thôi mà.
- Nhưng mà Hân cũng sợ, làm cô y tá là phải cầm cái ống chích, chích thuốc cho mấy bạn làm bệnh nhân.
- Sao Nhỏ không nói với bạn như thế?
- Hân sợ thằng Sang cười Hân...Hân...Hân thích nó!
- Ha ha...Thôi để hôm nào anh nói với cô giáo nhé.
Lên ! Anh cõng Nhỏ về, tối rồi.
***
Nhỏ ngồi lặng người nhìn cặp đôi bên kia trao cho nhau nụ hôn thật sâu...
Nhớ cái hôn năm nào
Bất ngờ bị Anh ôm lấy, bất ngờ ...bị Anh trao nụ hôn đầu đời năm Nhỏ vừa 17
Bỏ chạy về nhà trong tiếng trống tim đập dồn, sau khi đẩy Anh ngã xuống cây cầu trước nhà.
Sợ hãi, kinh tỏm...
Nhỏ ngồi đánh răng nguyên cả buổi tối rồi lẻn vào phòng, kéo mềm trùm kín người mà vẫn không sao thấy "khỏe" hơn. Nhỏ cố nhắm mắt ngủ nhưng cái cảnh đó cứ hiện chần dần ngay trước mắt...
Nhỏ...mặc cảm vì mình là đứa đã...bị hôn!
Nhỏ thẫn thờ cả tháng trời, mặt mũi tèm nhem, xanh lè
Không dám kể với bất cứ ai vì quá xấu hổ và sợ hãi...
Người anh trai thơ ấu sao hôm ấy lại thay đổi đến thế?
Nhỏ không còn lẽo đẽo theo anh từ nhà trên lên nhà dưới bắt anh dạy thêm tiếng Anh, không còn vô tư ngồi sau xe Anh, đòi đi đến những buổi hẹn hò của Anh với bạn gái Anh nữa...
Không còn vô tư múa những bài múa đã học trên câu lạc bộ cho anh xem nữa...
Mọi thứ vỡ tan mất rồi...
Vỡ tan ở cái tuổi 17 của Nhỏ- Ngày 14- 02 năm nào...
***
Một năm, từ cái ngày không may Anh hôn Nhỏ bất ngờ, Anh nhìn Nhỏ lạ lẫm giữa một góc của thành phố.
Nhộn nhịp, ồn ào nhưng Nhỏ đứng đó, đầy lặng lẽ. Mỉm cười chào Anh bằng đôi mắt tự nhiên nhất.
Nhỏ thật sự lớn hơn rất nhiều, dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng Anh thấy trong tia mắt Nhỏ đầy tinh nghịch.
Thật khác xa với em gái Anh, lúc nào cũng lầm lỳ, ít nói. Bằng tuổi nhau, chơi với nhau mà chẳng giống nhau chỗ nào hết.
Chông chênh trong trái tim Anh lại có dịp nổi sóng gió.
" Nhỏ thi trường nào? Anh chở đi."
"Hân thi trường ĐH Sư Phạm, chuyên ngành Tâm lý"
"Sao lại thi Tâm lý? Nhỏ học ngoại ngữ giỏi lắm mà, ít ra thì cũng thi Văn chứ?"
"Hân ghét Sư Phạm"
"Ghét sao lại thi?"
"Vì mẹ thích"
"Rõ ngốc"
...
- Anh xin lỗi Nhỏ nhé
- Chuyện gì cơ?
- À...nụ h...
- Hân quên rồi
- Anh có thể nắm tay Nhỏ không?
- ...
- Nhỏ không cần trả lời, miễn đừng rút tay lại là được
Nhỏ nhìn Anh mỉm cười...
***
- Mày có thích tao làm...chị dâu mày không Thy?
- Không! Bạn là bạn. Tao dứt khoát không kêu mày là chị.
- Dù tao lấy anh Khoa cũng vậy à?
- Tao không chấp nhận. Không bao giờ
- Ùm...
- Mày với anh 6 tao đang ...iu nhau thật đấy à?
- Không.
- Lần trước tao thấy anh 6 nắm tay mày, mày cũng để yên.
- Anh ấy đùa.
- ...
- Tháng sau tao về quê Nội, ở đó luôn. Mày với mấy anh mày ở lại vui vẻ nha. Khi nào nhớ thì ra thăm tao.
- Ừ.
***
"Nhỏ à, Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào Nhỏ có thể chấp nhận Anh, ngày Nhỏ sinh ra, đã được anh bồng bế trên tay, Nhỏ nhìn Anh mỉm cười, cả đời này Anh cũng sẽ chỉ dành cho Nhỏ..."
" Cho Hân 5 năm, được không?"
"Anh sẽ cho Nhỏ 10 năm. Và gia hạn cho Nhỏ đến cả đời"
Nhỏ 19 tuổi. Với lời hứa chắc nịch, dù bất cứ đâu cũng sẽ quay về tìm Nhỏ.
Đó là lời hứa của một chàng trai 26 tuổi. Liệu có là quá bồng bột để mau quên?
Tắt nguồn điện thoại, tháo sim. Lắp vào một cái sim khác !
"Sao anh bảo đợi em? giờ chỉ mới 6 năm!"
Ném cái điện thoại vào tường, pin một nơi, nắp máy một nơi, màn hình tắt ngấm, vỡ nát.
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau...
***
" Tao không giận mày. Nhưng sao mày không về? Mất tích đâu lâu thế? Hôm đám cưới anh 6 tao vui lắm, tiếc là không có mày, quậy cho đã"
Nhỏ ghét nhạc sến, ru ru buồn chết bỏ
Nhưng biết bao giờ, từ khi nào lại chìm vào trong nó ngọt đến thế, êm dịu đến thế....
Có thiếu gì cách để gặp, có thiếu gì cách trớ trêu khác, mà sao lại để Nhỏ gặp Anh lúc này, tay trong tay với vợ mới cưới, đứng đợi đại diện bên phía lữ hành ra đón về phòng khách sạn, Nhỏ suýt nữa thì làm rơi bó hoa đang ôm...
Nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp chào 2 người
Vợ anh...thì ra...là chị ấy.
Đau tim thật chứ không còn là một nhịp lỗi.
Ngay lúc này, ước gì có thể khóc, ước gì có thể bỏ chạy, như bao lần, như thời thơ ấu với cái trò chơi trốn tìm.
Anh vẫn luôn tìm ra và mãi mãi tìm ra
Tìm thấy Nhỏ ngay cái giây phút này. Khi hạnh phúc tràn về bên Anh mà kéo giông bão về trong Nhỏ.
Nhỏ trao hoa cho chị, mà không biết mình phải nói câu gì đầu tiên. Chào như kịch bản nghề nghiệp, một cái ôm thân thiện nhất hay là sao đây?
Tay chân lóng ngóng nhưng rất khó để nhận ra, Nhỏ đưa 2 người về phòng...
Đêm nay, Nhỏ ước gì mình chưa từng tồn tại...
Bao lâu rồi, Nhỏ không còn khóc?
Bao nhiêu mùa Valentine rồi, từ ngày ấy...
Không còn mới, nhưng cũng chưa cũ kỹ chút nào...
Nụ hôn đầu của Nhỏ
Mối tình đầu của Nhỏ
Trôi về đâu, giữa biển người mênh mông lớn...?
Miss.
QUAY LẠIDu lịch- nghe oai đấy. Nhưng thực chất chỉ là lang thang, ghé chỗ này một chút, chỗ kia một lát rồi lại vác balo trên tấm vai gầy đến một nơi không có điểm dừng.
Thắc mắc làm chi nhỉ, chỉ là Nhỏ muốn tìm cho mình chốn bình yên, nơi không ai biết mình là ai. Đi hết chiều dài đất nước,mỗi nơi Nhỏ ở lại một ít, làm việc bán thời gian rồi đi tiếp, tìm cho mình một điểm dừng mình muốn gắn bó thôi mà...Có gì lớn lao đâu nhỉ?
Cái vấn đề là Nhỏ chưa tìm thấy, nên Nhỏ còn phải lận đận đi tìm...
Nhưng cái tin kia thì sao? Nhỏ biết trước sau gì mình cũng sẽ phải nhận được, nhưng ngay lúc này. Nhỏ chẳng có cảm giác gì cả.
***
- Nhỏ biết "cái bàn" trong tiếng Anh là gì không?
- Sao lại không. "Thấy- bồ!"
- Cái ghế thì sao?
- "Che" chứ gì? Bộ anh tưởng Hân không biết mà làm khó Hân à?
- Một từ nữa thôi nhé :) Thế cái dù là gì nhỉ?
- Um- bờ...bờ...bờ...ré- lờ ! Thấy chưa? Hân giỏi lắm mà.
- Giỏi thế ! Mới lớp lá mà hơn anh lớp 7 luôn rồi. Thôi Nhỏ về đi, cho anh đi học
- Ùm, Hân còn biết từ cục gôm là gì nữa đó. I- rấy- xờ... hihi
Con Nhỏ có mái đầu vàng hoe, chân sáo về cái nhà mái ngói đối diện. Cậu trai bật cười khanh khách.
Ai đời kì cục, con nít mà cứ bu bu, toàn thích chơi với "người lớn"
***
Nhỏ nằm dài, nhìn lên trần nhà , lung linh ánh sao dạ quang, sáng mai Nhỏ lại lên đường rồi. Ghé nhà ông chủ lấy lương là đi luôn, Đà Nẵng đang chờ Nhỏ phía trước, mỗi lúc một xa, biết khi nào mới quay lại...
Nhỏ tự ép cho mình có một trái tim sắt đá, đừng có thương mến gắn bó gì với nơi nào hết, đừng lưu luyến bất cứ căn phòng nào mà Nhỏ từng ở lại...Như thế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Và rồi nghe tin Ba chiều nay.
Em gái bệnh nặng, Nhỏ chạy bay về nhà, chưa kịp xếp quần áo khỏi balo treo lên tủ, nằm trong phòng, Nhỏ nghe tiếng ai quen thuộc nói với em gái
" Thiệp này Ty đưa Nhỏ Hân dùm anh với nhé ! Nhớ bảo Nhỏ cố gắng thu xếp về dự..."
Nhỏ quay lưng nhìn ra khung cửa sổ, trên kia bầu trời xanh chói chang tháng 4, một cánh chim vừa lướt qua.
Nhỏ có cảm thấy gì không?
Nhỏ thấy tim mình chậm 1 nhịp.
Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt nhọc nơi đôi cánh?
Tao thèm như mày. Thèm nói lên những gì tao muốn nói. Thèm hét lên cho thiên hạ biết rằng tao chán ngán.
Thèm hét lên cho ai đó câu hỏi như muôn đời "Sao không đợi em?"
***
Trước ngày ra đi, kéo cái hộc tủ nơi góc bàn tìm lấy ví, nhìn chăm chăm tấm thiệp màu đỏ rực rỡ. Chữ Hân nắn nót từng nét vừa quen thuộc, vừa lạ lẫm...
Đóng sầm. Bước đi
Ai mà thèm quan tâm đó là ngày nào. Ai mà thèm quan tâm trong đó viết tên ai. Ai mà thèm quan tâm liệu ngày đó có trùng ngày sinh nhật ai kia hay không...
Cóc thèm!
Hít một hơi thật sâu, lau một giọt nước mằn mặn nơi khóe mắt chực sắp rơi.
Đừng bao giờ yếu đuối thế nữa Nhỏ ạ!
Lại quăng mọi thứ vào xó xỉnh, lại vác balo tìm kiếm cho mình chốn bình yên.
***
"Mai là đám cưới anh tao, sao giờ này chưa thấy mày về?"
Là ngày mai sao?
Nhỏ vẫn cứ làm việc như mọi ngày, thậm chí còn vô tư, mỉm cười như người hạnh phúc nhất trên đời!
Ngày vui của ai, sao mình lại phải buồn, sao mình lại phải nghĩ ngợi. Người dưng cơ mà.
Đêm về bên căn gác trọ rỗng rãi. Một mình.
Nhìn đống đồ giặt ủi bên góc phòng, bỗng dưng muốn chạy về hướng nào đó. Chạy về nơi nào để thấy mọi thứ không như bây giờ.
Cái thiệp ấy ghi tên ai nhỉ?
Anh có vui không? Có hạnh phúc không? Đương nhiên là có mà... Nhỏ đã nhìn thấy trong mắt Anh kể từ lần cuối gặp nhau.
Anh mỉm cười bảo Anh sắp không còn được tự do.
Từ sau ngày Nhỏ ra đi, Anh và Nhỏ chưa từng gặp nhau lần nào. Mà thỉnh thoảng lướt qua nhau, không nhìn vào mắt nhau, có được cho là gặp không?
Lần cuối, khi đứng trước biển.
Anh hỏi Nhỏ có hạnh phúc không? Những năm qua sống có tốt không?
Nhỏ biết trả lời thế nào bây giờ.
Anh tìm đến Nhỏ sau bao nhiêu năm không gặp, chỉ để hỏi những câu sáo rỗng như thế thôi sao...
Tìm đến Nhỏ sau bao nhiêu năm chỉ để nói là Anh sắp thuộc về người khác hay sao? Như vậy có quá tàn nhẫn không?
Anh đã từng hứa thế nào nhỉ?
***
- Nhỏ ăn cơm tối chưa? Anh nghe bảo Nhỏ hôm nay khóc trên lớp à? Xấu thế?
- Tại cô giáo không cho Hân phiếu bé ngoan.
- Ai biểu Nhỏ không ngoan
- Sao không! Nhỏ ngoan nhất mà !
- Thế sao không được phiếu bé ngoan?
- Tại thằng Sang méc với cô giáo, Hân không chịu làm y tá trong giờ sinh hoạt!
- Vì sao Nhỏ không làm?
- Hân sợ máu...
- Ha ha, chỉ là đóng kịch thôi mà.
- Nhưng mà Hân cũng sợ, làm cô y tá là phải cầm cái ống chích, chích thuốc cho mấy bạn làm bệnh nhân.
- Sao Nhỏ không nói với bạn như thế?
- Hân sợ thằng Sang cười Hân...Hân...Hân thích nó!
- Ha ha...Thôi để hôm nào anh nói với cô giáo nhé.
Lên ! Anh cõng Nhỏ về, tối rồi.
***
Nhỏ ngồi lặng người nhìn cặp đôi bên kia trao cho nhau nụ hôn thật sâu...
Nhớ cái hôn năm nào
Bất ngờ bị Anh ôm lấy, bất ngờ ...bị Anh trao nụ hôn đầu đời năm Nhỏ vừa 17
Bỏ chạy về nhà trong tiếng trống tim đập dồn, sau khi đẩy Anh ngã xuống cây cầu trước nhà.
Sợ hãi, kinh tỏm...
Nhỏ ngồi đánh răng nguyên cả buổi tối rồi lẻn vào phòng, kéo mềm trùm kín người mà vẫn không sao thấy "khỏe" hơn. Nhỏ cố nhắm mắt ngủ nhưng cái cảnh đó cứ hiện chần dần ngay trước mắt...
Nhỏ...mặc cảm vì mình là đứa đã...bị hôn!
Nhỏ thẫn thờ cả tháng trời, mặt mũi tèm nhem, xanh lè
Không dám kể với bất cứ ai vì quá xấu hổ và sợ hãi...
Người anh trai thơ ấu sao hôm ấy lại thay đổi đến thế?
Nhỏ không còn lẽo đẽo theo anh từ nhà trên lên nhà dưới bắt anh dạy thêm tiếng Anh, không còn vô tư ngồi sau xe Anh, đòi đi đến những buổi hẹn hò của Anh với bạn gái Anh nữa...
Không còn vô tư múa những bài múa đã học trên câu lạc bộ cho anh xem nữa...
Mọi thứ vỡ tan mất rồi...
Vỡ tan ở cái tuổi 17 của Nhỏ- Ngày 14- 02 năm nào...
***
Một năm, từ cái ngày không may Anh hôn Nhỏ bất ngờ, Anh nhìn Nhỏ lạ lẫm giữa một góc của thành phố.
Nhộn nhịp, ồn ào nhưng Nhỏ đứng đó, đầy lặng lẽ. Mỉm cười chào Anh bằng đôi mắt tự nhiên nhất.
Nhỏ thật sự lớn hơn rất nhiều, dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng Anh thấy trong tia mắt Nhỏ đầy tinh nghịch.
Thật khác xa với em gái Anh, lúc nào cũng lầm lỳ, ít nói. Bằng tuổi nhau, chơi với nhau mà chẳng giống nhau chỗ nào hết.
Chông chênh trong trái tim Anh lại có dịp nổi sóng gió.
" Nhỏ thi trường nào? Anh chở đi."
"Hân thi trường ĐH Sư Phạm, chuyên ngành Tâm lý"
"Sao lại thi Tâm lý? Nhỏ học ngoại ngữ giỏi lắm mà, ít ra thì cũng thi Văn chứ?"
"Hân ghét Sư Phạm"
"Ghét sao lại thi?"
"Vì mẹ thích"
"Rõ ngốc"
...
- Anh xin lỗi Nhỏ nhé
- Chuyện gì cơ?
- À...nụ h...
- Hân quên rồi
- Anh có thể nắm tay Nhỏ không?
- ...
- Nhỏ không cần trả lời, miễn đừng rút tay lại là được
Nhỏ nhìn Anh mỉm cười...
***
- Mày có thích tao làm...chị dâu mày không Thy?
- Không! Bạn là bạn. Tao dứt khoát không kêu mày là chị.
- Dù tao lấy anh Khoa cũng vậy à?
- Tao không chấp nhận. Không bao giờ
- Ùm...
- Mày với anh 6 tao đang ...iu nhau thật đấy à?
- Không.
- Lần trước tao thấy anh 6 nắm tay mày, mày cũng để yên.
- Anh ấy đùa.
- ...
- Tháng sau tao về quê Nội, ở đó luôn. Mày với mấy anh mày ở lại vui vẻ nha. Khi nào nhớ thì ra thăm tao.
- Ừ.
***
"Nhỏ à, Anh sẽ đợi, đợi đến khi nào Nhỏ có thể chấp nhận Anh, ngày Nhỏ sinh ra, đã được anh bồng bế trên tay, Nhỏ nhìn Anh mỉm cười, cả đời này Anh cũng sẽ chỉ dành cho Nhỏ..."
" Cho Hân 5 năm, được không?"
"Anh sẽ cho Nhỏ 10 năm. Và gia hạn cho Nhỏ đến cả đời"
Nhỏ 19 tuổi. Với lời hứa chắc nịch, dù bất cứ đâu cũng sẽ quay về tìm Nhỏ.
Đó là lời hứa của một chàng trai 26 tuổi. Liệu có là quá bồng bột để mau quên?
Tắt nguồn điện thoại, tháo sim. Lắp vào một cái sim khác !
"Sao anh bảo đợi em? giờ chỉ mới 6 năm!"
Ném cái điện thoại vào tường, pin một nơi, nắp máy một nơi, màn hình tắt ngấm, vỡ nát.
Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi
Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay biếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau...
***
" Tao không giận mày. Nhưng sao mày không về? Mất tích đâu lâu thế? Hôm đám cưới anh 6 tao vui lắm, tiếc là không có mày, quậy cho đã"
Nhỏ ghét nhạc sến, ru ru buồn chết bỏ
Nhưng biết bao giờ, từ khi nào lại chìm vào trong nó ngọt đến thế, êm dịu đến thế....
Có thiếu gì cách để gặp, có thiếu gì cách trớ trêu khác, mà sao lại để Nhỏ gặp Anh lúc này, tay trong tay với vợ mới cưới, đứng đợi đại diện bên phía lữ hành ra đón về phòng khách sạn, Nhỏ suýt nữa thì làm rơi bó hoa đang ôm...
Nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp chào 2 người
Vợ anh...thì ra...là chị ấy.
Đau tim thật chứ không còn là một nhịp lỗi.
Ngay lúc này, ước gì có thể khóc, ước gì có thể bỏ chạy, như bao lần, như thời thơ ấu với cái trò chơi trốn tìm.
Anh vẫn luôn tìm ra và mãi mãi tìm ra
Tìm thấy Nhỏ ngay cái giây phút này. Khi hạnh phúc tràn về bên Anh mà kéo giông bão về trong Nhỏ.
Nhỏ trao hoa cho chị, mà không biết mình phải nói câu gì đầu tiên. Chào như kịch bản nghề nghiệp, một cái ôm thân thiện nhất hay là sao đây?
Tay chân lóng ngóng nhưng rất khó để nhận ra, Nhỏ đưa 2 người về phòng...
Đêm nay, Nhỏ ước gì mình chưa từng tồn tại...
Bao lâu rồi, Nhỏ không còn khóc?
Bao nhiêu mùa Valentine rồi, từ ngày ấy...
Không còn mới, nhưng cũng chưa cũ kỹ chút nào...
Nụ hôn đầu của Nhỏ
Mối tình đầu của Nhỏ
Trôi về đâu, giữa biển người mênh mông lớn...?
Miss.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu213/4267