XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Sếp À! Tôi Yêu Sếp - phần cuối

Lượt xem :
�� xung quanh, thật là nhàm chán quá đi. Chợt điện thoại trong túi đột nhiên rung…mở ra thì là Vũ gọi, đồng thời màn hình cũng có hình bản đồ chỉ nơi Vũ đang ở. Hà cau mày.

“Khách sạn Hoàng Lan sao? Cậu bị em nào bắt cóc chắc?”

Hà chán nản nhét máy vào túi, nhưng nó vẫn tiếp tục rung bần bật. Bực mình quá, Hà vào nhà lấy điện thoại bàn, ấn một số điện thoại.

“A lô, giờ rảnh không?”

“Tôi rảnh, sếp có chuyện gì không?”

“Qua nhà tôi đưa tôi đi một nơi được không? Tôi không tự lái được xe!”

“Vâng, tôi đến ngay.”

Lệ bước ra khỏi nhà tắm, trên người chẳng còn một miếng vải nào cả. Đi đến giường nơi Vũ nằm, Lệ từ từ tháo từng chiếc nút áo của Vũ ra. Khi đã cởi xong chiếc áo, Lệ bắt đầu kéo thắt lưng da của Vũ…

3’ sau.

Một chiếc Sh đỗ xịch trước cổng nhà Hà. Hà bước ra, nói với Hưng.

“Đưa tôi đến khách sạn Hoàng Lan.”

“Vâng sếp!”

Đến khách sạn, hai người cùng đi vào, theo như máy định vị, Vũ đang ở tầng 2.

Đến trước cửa phòng 203, nhận thấy đây chính là nơi Vũ đang ở bên trong, Hà bảo Hưng.

“Một phát đạp bay cửa. Ok?”

“Tôi…không chắc.”

“Vậy cậu phải học thêm nhiều, chỉ là một cánh cửa mà.”

“Vâng, mà sếp tính làm gì vậy?”

“Thử xem có gì thú vị không thôi.” Nói rồi Hà giơ chân lên “Lùi lại!”

“Ơ, Sếp còn đau tay mà..để…”

“Rầm…”

Cánh cửa bị đạp một cách không thương tiếc, cánh cửa bằng gỗ dày 7cm bị đập mạnh vào tường, rung bần bật. Hưng đứng há miệng, toát mồ hôi hột. trời ơi, ai bảo sếp đang bị gãy tay và gãy xương vai chứ? Sức mạnh thật đáng nể.

“Về học thêm nhiều vào! Cậu còn rất kém!” Hà nói rồi bước vào.

“Vâ..âng..”

Vì nằm trong phòng ngủ và còn một cánh cửa nên Lệ không biết rằng Hà đã phá cửa ngoài xông vào. Lệ cứ nghĩ là có cái gì đó ở bên cạnh chứ không phải phòng mình. Đến khi…

“Rầm!..” Tiếng động mạnh đến nỗi Vũ dần dần mở mắt ra. Cánh cửa phòng ngủ làm bằng chất liệu nhôm nhẹ, nên bị lõm một hình bàn chân.

Lệ giật mình,vớ vội tấm chăn gần đấy phủ lên người mình và Vũ. Hà bước vào, thấy Lệ và Vũ đang nằm chung trên giường và có đắp một tấm chăn mỏng. Quần áo của Vũ vứt đầy dưới đất, Vũ tự nhiên bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Lệ lắp bắp hỏi.

“Sao…sao cô vào đây được?”

Hà đứng tựa lưng vào cửa, nhướn mày nhìn Vũ, rồi cười nói với Lệ.

“Đương nhiên là mở cửa vào rồi!”

“Cô..chìa khóa?”

“Chân tôi là chìa khóa mở các cánh cửa kiểu này.” Hà quay ra cửa, nói vọng lại “Làm phiền hai người rồi, thật xin lỗi, Vũ bỏ ngay cái chức năng tự gọi của máy cậu đi!”

Hà đi ra ngoài, tay cầm vào cái nắm cửa đã bị biến dạng, đóng nó lại. Trước khi đóng còn bổ xung.

“Cứ tiếp tục đi nhé!” rồi đóng cửa lại.

“Rầm!”

Hà mặt lạnh tanh đi ra ngoài, gọi.

“Hưng!”

“Dạ, sếp.”

“Đi về!”

“Vâng…”

“Sao anh lại ở đây?” Vũ dung cái giọng lạnh lùng nhất để hỏi Lệ.

“Em..em…” Lệ mặt đỏ bừng, không nói được gì.

Vũ cau mày, lấy cái chăn quấn quanh người rồi cúi xuống nhặt quần áo mình lên, bước vào phòng tắm.

Bước ra ngoài thấy Lệ vẫn ngồi trên giường, Vũ nói.

“Em có thể dễ dàng vậy sao?” Rồi quay lưng bước ra cửa. nhưng Lệ chạy đến, ôm Vũ từ sau lưng, thì thầm.

“Em chỉ thế này vói mình anh mà thôi, em yêu anh Vũ à!”

“Anh rất tiếc.” Vũ gỡ tay Lệ ra, đi ra ngoài không quay đầu lại. Lệ tức giận vớ cái điện thoại.

“Lập tức chặn đánh con bé đó cho tao ,đứa nào giết được nó sẽ có thưởng lớn.”

*
“Sếp không sao chứ?”

“Ta chả sao hết!” Hà bực bội, khó chịu quá, lại có chuyện không hay sắp xảy ra rồi.

“Vâng, à sếp này..trước đây băng mình có người tên là Tôn Chấn Vũ phải không?”

“Phải!”

“Anh ta là người như thế nào?”

“Với kinh nghiệm hai năm của tôi, cậu nên gọi anh em đi!” Hà nhắm mắt lại.

“Sao?” Hưng nghiêng người. Rồi thấy phía trước mình là mấy cái ô tô màu đen.

“Kitss”

Lệ bước ra từ chiếc ô tô ở giữa, mắt đeo một chiếc kính râm nhìn vô cùng cao ngạo. Từ trong mấy chiếc xe đó có 5 tên đi ra. “Chỉ có 5 tên thôi sao? Vẫn chưa rút được kinh nghiệm gì sao?”

Hà bước xuống xe, mặc dù đang băng bó tay và đội một cái mũ lưỡi trai nhưng cái dáng đứng cao ngạo này làm cho 5 tên kia giật mình, một tên hỏi thầm Nhật Lệ.

“Chị thuê tụi em đánh với hắn hả?”

“Phải, 5 đứa chúng mày sợ gì một mình nó chứ?”

Hà ngẩng mặt lên, để lộ nửa khuôn mặt với nụ cười nửa miệng, mấy tên kia lập tức nuốt nước bọt, lại quay sang bảo Lệ.

“Sao chị không nói là đi đánh Hà Nhật, sao chị lại nói là một con nhóc gầy gò chứ?”

“Nó chẳng phải con nhóc gầy gò sao?” Lệ nhíu mày nhìn lũ này, sao vừa nhìn thấy Hà đã run như cầy sấy thế này, có gì đáng sợ chứ.

Hà nhìn cái lũ trước mặt mình, rồi cất giọng lạnh lùng.

“Sao? Chẳng phải đến bắt ta sao? Lại đây đi chứ? Mặc dù ta đang bị thương nhưng cứ lên cả đây, sao cứ đứng du ** một góc thế!”

Lệ nghe Hà nói, tức quá, bảo đàn em.

“Chúng mày có lên không?”

~~~~~~~~ không có tiếng trả lời~~~~~~~~~~~~~

Hà gọi Hưng lại gần, nói thầm. Mấy tên kia chỉ là mấy thằng đi kiếm miếng ăn nhưng đã nghe danh đại ca của Black Rose là Hà Nhật một lúc có thể hạ đến 15 tên. Có lần bị thương nặng, nhưng không bao giờ ngã gục, luôn làm cho bọn đứng cạnh mình ngã hết rồi mới ngã. Từ đây chúng luôn tránh để không đụng đến Black, lần trước trong một lần chứng kiến đại ca Hà Nhật đánh ngã đại ca Lê Long giữa đường thì chúng đã sợ. Giờ lại càng sợ hơn.

Thấy Hưng gật đầu lia lại với Hà, rồi đi về phía mình, Lệ nói.

“Chúng mày lên đi chứ!”

“Chị à…tụi emmm…”

Hưng đi đến trước mặt Lệ, nói.

“Sếp nói nếu không muốn trọc lần hai thì nên biết điều, nếu không thì đừng có trách, hôm nay sếp đang có hứng đánh nhau, có thể đánh với sếp không?”

Lệ nghe vậy mặt tái mét, nhưng vẫn kịp nói.

“Nó đang bị thương, nếu ai đánh được nó sẽ có 10000 đô .”

“10000 đô.”

Nghe thấy tiền, lập tức tụi nó mắt sáng lên. Lập tức quên hết sợ, chạy đến.

Hưng đứng gần đó, xử lí được ba tên. Còn hai tên chạy đến. Hà chưa kịp làm gì thì.

“Bốp..”

“Bốp..”

Hai tên đó lùi lại, mặt lại tái lên, lắp bắp.

“Tôn… Chấn Vũ…”

“Lũ chúng mày chán sống rồi hả?” Vũ dùng cái giọng lạnh không thể tả.

Mấy tên kia chưa kịp làm gì thì lại có thêm hai cái xe ô tô chạy đến, 7 tên đi ra. Lệ thấy lũ kia vô dụng quá bèn gọi thêm người đến. Lệ nói.

“Tôn Chấn Vũ…hôm nay. Một là tôi chết, hai là cô ta chết, anh chọn đi.”

“Nhật Lệ!” Vũ nhìn Lệ bằng cái nhìn sắc lẻm. Lệ hơi giật mình, sau đó là sự tổn thương, Lệ hét lên.

“Giải quyết cả ba đi, không được để ai sống, có sống cũng phải sống không bằng chết.”
Một lúc có đến 7 tên xông lên. Đối với Vũ thì 7 tên này không có vấn đề gì quá khó cả, nhưng mà sau lần ngã đầu tiên, chúng chạy lại xe lôi côn và gậy ra. Hưng thấy vậy lập tức chạy về xe của mình, trong cốp xe luôn có vũ khí. Tung cho Vũ một cây gậy gỗ, đưa cho Hà một cái côn mặc dù Hà không tham gia đánh nhau.

Mặc cho bọn chúng đứng đánh nhau, Hà cầm côn đi về phía Nhật Lệ.

“Muốn tham gia không?” Hà cười nhạt.

“Mày…”

“Sao?” Hà hơi nghiêng đầu.

“Chết đi…” Lệ hét lên cùng lúc với cái tên đằng sau Hà giơ cái gậy lên.

Dưới vành mũ lưỡi trai, lộ ra một nụ cười nửa miệng.

“Bốp.”

Một cú đá hậu trúng ngực tên đó, tiếp theo Hà tung cái côn trong tay, đánh tới tấp vào tên đó. Tên đó vừa giơ tay đỡ, vừa nói.

“Đại ca Hà Nhật, em xin lỗi mà, em…”

“Đoàng…”

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Hà cảm thấy nhói ở vùng lưng..ngoảnh lại, Lệ đang cầm khẩu súng ngắn, tay run run, mặt tái mét.

Hà cắn răng, xém tí thì ngồi khuỵu xuống. Nhưng Hà không ngã, vẫn ngẩng cao đầu,nói.

“ Được đấy! Dùng súng sao?”

Máu tuôn từ vết thương ra ngày càng nhiều, đó cũng chính vào chỗ mà Hà mới bị đánh hôm trước. Hưng sợ hãi chạy đến.

“Sếp, chúng ta…phải đi bệnh viện.”

Rồi mặc Hà có đồng ý hay không, Hưng kéo Hà vào cái xe ô tô gần đấy, nhưng cậu không biết lái ô tô, lại nghe tiếng Hà bên cạnh.

“Dùng gót chân trái nhấn chân côn hết cỡ rồi từ từ thả ra…”

Hưng làm theo lời Hà thì thào bên tai, nhưng vì chưa quen tí thì ngã xuống bãi mấy lần liền. Hà thì đã ngất xỉu, máu chảy be bét cái ghế. Hưng sợ quá, gào lên.

“Sếp ơi cố lên, sắp đến nơi rồi….”

Cuối cùng cũng nhìn thấy cái bệnh viện, Hưng lập tức nhấn chân phanh…Kitsss một cái tí thì lật cả xe lên. Vừa mở cửa xe đã thấy có xe cấp cứu chờ sẵn, Hưng cùng bác sĩ đưa Hà vào trong. Nhìn mặt Hà tái mét, miếng băng trên tay đã nhuốm thành màu đỏ, hưng thấy vô cùng hoảng sợ, ra sức chạy theo bác sĩ. Và Hưng chỉ dừng lại ở phòng phẫu thuật. Thầm cầu mong sếp không bị làm sao.

Đang tâm trạng đứng ngồi không yên, bác sĩ đi ra ngoài.

“Xin lỗi, ai là người nhà của bệnh nhân này ạ?”

“A, tôi..tôi là bạn của bệnh nhân.”

“Xin lỗi, chúng tôi cần nhóm máu AB, anh có không ạ? Ngân hàng máu không còn đủ để tiếp cho bệnh nhân.!”

“AB? Tôi..tôi nhóm máu A.”

“Tôi có máu AB.” Vũ chạy vào vừa đúng lúc.

“A, Anh cũng là người nhà bệnh nhân hả?”

“Vâng, tôi là người nhà bệnh nhân.”

“Mời anh đi theo tôi.”

“Vâng…”



2 ngày sau.

Hà vẫn chưa tỉnh dậy. chỗ xương đó mới bị gãy lại bị một phát đạn gần vào chỗ đó nên bác sĩ đã phải phẫu thuật và xếp lại xương cho Hà. Hơn một ngày trời phẫu thuật mới xong, giờ Hà vẫn chưa tỉnh lại. Mọi người đang ngồi xung quanh chờ Hà tỉnh và nghe lại câu chuyện từ Vũ.

Từ lúc Lệ bắn Hà xong sợ quá chui lên xe về nhà luôn, mấy tiếng sau xin phép bố ra sân bay chạy sang nước ngoài luôn. Giờ mọi người chỉ biết là Lệ đang ở Chicago nhưng không biết chính xác là đang ở vùng nào. Nói đúng hơn thì Lệ bỏ chạy, bỏ tất cả để thoát thân.

Bố của Lệ cũng đến xin lỗi gia đình Hà và chịu chi phí cho ca phẫu thuật vừa qua. Ông nói ông rất ân hận, ông không nên cho Lệ mang súng, vì ngày xưa ở Mĩ những đưa trẻ luôn được dạy là “Hãy đối xử với mọi người xung quanh thật tốt vì có thể họ có súng!” chính vì vậy ông cũng đã cho Lệ học bắn súng nhưng không ngờ có ngày lại gây ra kết quả thế này.

Vì Lệ bỏ đi nên hôn ước giữa hai người đã được xóa bỏ. Điều này làm Vũ vui nhưng khi nhìn Hà vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh cậu lại cảm thấy sợ. Liệu Hà có bị gì về sau không? Cánh tay này sẽ không sao chứ?

*

Bước sang ngày thứ năm.

Hà he hé mắt nhìn xung quanh. Mọi thứ đều có màu trắng. Một tay Hà hiện đang bó bột, một tay thì đang truyền nước. Hà ngoảnh nhìn xung quanh, không có ai trong phòng cả, nhìn cái đồng hồ treo tư�
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,4,-,Tiểu,thuyết,-,Sếp,À!,Tôi,Yêu,Sếp,-,phần,cuối,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 4 - Tiểu thuyết - Sếp À! Tôi Yêu Sếp - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 4 - Tiểu thuyết - Sếp À! Tôi Yêu Sếp - phần cuối - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT127/6223