Truyện nhiều tập - Số mệnh đã định đeo bám anh - phần 4
Lượt xem : |
u chọc hắn!
Hầu Tử nói: \"Tôi cùng Trình Tư vốn nhỏ hơn cậu ta, nhưng ai kêu tài năng cậu ta không bằng người, không thắng được chúng tôi, cho nên cậu ta phải đứng hàng thứ ba thôi.\"
Tôi nói: \"Vậy có thể gọi là Lão Tam mà?\"
Hầu Tử nói: \"Lão Tam lỗi thời rồi, bây giờ Tiểu Tam mới đặc biệt thông dụng.\" Nói xong, Hầu Tử tặng cho Vưu Hòa một cái nhìn quyến rũ, dịu dàng, Trình Tư lập tức chen vào: \"Cho nên, Tiểu Tam, với bề ngoài tao nhã của cậu có thể hấp dẫn một phú bà đấy, haha, tôi có quen một phú bà, hay là tôi giới thiệu cho cậu làm quen nha.\"
Vưu Hòa liếc anh ta một cái, tức giận nói: \"Làm một tên mặt trắng cũng chả sao, có điều nếu cậu quen biết một phú bà, có thật là cam lòng nhường cho tôi không?\"
Mọi người đồng thời nghi hoặc mà cùng nhìn Trình Tư, Trình Tư đầu tiên là cứng họng không nói được lời nào, thấy chúng tôi nhìn anh ấy như vậy liền hất tóc mái trước trán, bộ dáng tức giận thực tuấn tú, thực phóng khoáng nói: \"Đương nhiên...không cho.\"
\"Thiết!\" Mọi người đồng thời \xùy\ anh ta một cái.
\"Đúng rồi Bảo Châu, cô nói cô tên là Bảo Châu, vậy họ cô là gì, sẽ không phải là họ Bảo chứ?\" Hầu Tử suy tư chăm chú, bộ dạng cau mày rất phiền não nói: \"Dường như không có họ nào là họ Bảo thì phải.\"
Trong lòng tôi \rầm\ một tiếng, ở Vưu Gia nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng không hỏi vấn đề này. Bây giờ sao người ta vừa hỏi như vậy, tôi lại có chút do dự, bọn họ có vẻ như đều thật tình xem tôi là bạn bè, nếu nói thật ra thì tôi sợ thân phận của mình bị bại lộ, còn nếu nói dối, tôi lại cảm thấy thật có lỗi với tâm ý của bọn họ.
\"Uy, chuyện này có cái quái gì mà phải tò mò.\" Vào thời khắc mấu chốt thì Trình Tư đã lên tiếng giải cứu tôi, nói là: \"Trên đời này không điều gì là không có, có người họ Bảo cũng chẳng có gì là kì lạ.\" Hầu Tử gật đầu nói: \"Nói cũng đúng, nếu tôi lại gọi thẳng cô là Bảo Châu, Bảo Châu thì thật xa lạ a, hay tôi gọi cô là Châu Châu nha.\"
Vưu Hòa cau mày, cay độc mà nói: \" Trư Trư cũng là Châu Châu.\"
Ngỗng ngốc đầu Lâm Mộc đang trong trạng thái ngẩn ngơ rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, nghi ngờ hỏi mọi người: \"Cái gì mà Trư Trư với Châu Châu a?\"
Mọi người bỗng nhiên cười ha ha, còn tôi thì thành một bộ dạng \囧\ mà nhìn bọn họ, sau khi bọn họ cười xong, Hầu Tử nói: \"Vậy dứt khoát gọi là cục cưng đi.\" vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Vưu Hòa cực kì tao nhã cũng bắt đầu làm một bộ dáng nôn mửa.
Tôi thật tức giận, nhưng lập tức cũng liền hiểu được, thì ra Hầu Tử rất thích đặt biệt danh cho người khác.
Từ đó về sau, Hầu Tử không chịu buông tha, mỗi lần nhìn thấy tôi là cục cưng, cục cưng, gọi mãi không ngừng, người ta không biết còn tưởng tôi với anh ta có quan hệ gì ấy chứ...
\"Tôi nói Tiểu Tam, anh có đói bụng không, chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi.\" Tôi tức giận trừng mắt nhìn một đám dám giễu cợt tên của tôi, tôi nhìn Vưu Hòa nói.
Vưu Hòa nheo mắt lại, ra vẻ như thật nguy hiểm bước tới gần tôi, bình tĩnh nói: \"Tôi không phải Tiểu Tam.\"
\"Không phải thì không phải là được rồi chứ gì.\" Tôi càng thêm buồn bực, đứng lên muốn đi toilet, kết quả chân không biết đụng vào vật gì, cơ thể không cách nào tự chủ được mà ngả về phía trước...
Tôi mở to mắt, ông trời ơi, ngài đừng chơi đùa tôi như vậy chứ!
Chương 19 - Nhào tới, hôn môi và bị bàn tán!
Tôi mở to mắt, ông trời ơi, ngài đừng chơi đùa tôi như vậy chứ!
Bởi vì dưới chân tôi không rõ đá phải là vật gì, hơn nữa bản thân tôi vốn đã không đứng vững, cho nên làm cho cả người tôi hoàn toàn mất thăng bằng, cơ thể của tôi nghiêng mạnh về phía trước, chết hay không chết đây, tôi gục ở trên người Vưu Hòa đang ngồi trên ghế, sau đó...
Sau đó tôi hoàn toàn mang một bộ dạng bá vương mà ghé vào trên người anh ta, còn anh ta thì trong tình trạng kinh ngạc quá độ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, hai chúng tôi mắt trừng mắt, mũi đối mũi, chủ yếu nhất chính là...miệng còn dán miệng!
Nhất thời, toàn bộ mọi người bùng nổ! Công tử phong lưu Trình Tư thét chói tai: \"Má ơi! Trò vui đầu tiên! Trò vui đầu tiên! Hóa ra bọn họ có hai miệng.\"
Hầu Tử nghi hoặc: \"Hai miệng, rõ ràng đang dính liền làm một a, hàm ở nơi nào sao vẫn không nhúc nhích.\"
Ngỗng ngốc đầu hoàn hồn: \"Không phải đang thảo luận về vấn đề Trư Trư và Châu Châu sao?\"
Lục Hạo Thiên dời mắt khỏi màn hình máy tính nói: \"Di, Tiểu Tam đây là làm gì vậy?\"
Cát Thần cười ha ha: \"May là tôi đã đủ mười tám tuổi...\"
Lúc này, Vưu Vụ ở bên ngoài mua mấy thứ gì đó cũng đã trở lại, thấy hình ảnh ái muội của cặp đôi này, nhất thời khó hiểu: \"Các người đây là...?\"
Đại khái qua n giây sau, vào lúc mọi người đang thảo luận, tiếng thét chói tai vạn phần khi tỉnh lại trước tình hình thực tế, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi chuyển hồng, từ người Vưu Hòa bật mạnh đứng lên.
Sau vào giây tôi bật đứng lên thì Vưu Hòa cũng tỉnh lại, vẻ mặt có chút buồn bực, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi hơi phiếm hồng, anh ta vẫn không mất đi nội công tổn hại người, lập tức công kích tôi: \"A, tôi cũng biết bộ dạng của mình là tú sắc khả cơm*, khuôn mặt cực kì tao nhã, nhưng cô cũng không nhất thiết phải đói bụng ăn quàng như thế, thủ đoạn tàn nhẫn đến nỗi trước mặt nhiều người như vậy mà chuẩn bị một bộ dạng bá vương mà ép người sao!\"
*tú sắc khả cơm: vẻ đẹp có thể thay cơm.
Ngay lập tức, Hầu Tử a a nói: \"Tiểu Tam, cậu dựa vào cái gì mà lại nói vậy, hôn người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.\"
\"Nhưng là, nhưng là.\" Trình Tư nói: \"Cái kia, Châu Châu. Nga, không đúng, cục cưng, a cũng không được, bà xã của Tiểu Tam, tôi hỏi hai người bắt đầu từ khi nào vậy, làm gì mà thần bí như thế, quả nhiên vào thời điểm thần không biết quỷ không hay liền tiến hành việc quan trọng nhất chỉ có một lần trong cuộc đời ?\"
Tôi buồn bực, nhóm người này, đến tột cùng là bạn tốt hay là bạn xấu vậy?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Vưu Vụ, hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ tôi.
Kết quả Vưu Vụ khoanh hai tay lại, hỏi: \"Tôi cũng nghi hoặc, cô cùng anh hai tôi bắt đầu từ khi nào?\"
Tôi thẹn quá hóa giận, bắt đầu như sư tử Hà Đông rống: \"Tôi đây có ba cái không, đó là không cẩn thận té ngã, không cẩn thận ngã sấp xuống trên người đại soái ca anh ta, càng không cẩn thận hôn anh ta một cái mà thôi, các người gào thét bậy bạ cái gì a!\"
Nhất thời, mọi người ở đây đầu tiên là im lặng nửa phút, sau đó thì càng làm ầm ĩ hơn.
\"Oa, cô ấy vậy mà lại mắng thô tục.\" Ngỗng ngốc đầu không dám tin nhìn tôi.
\"Nha, bộ dạng cô ấy mắng chửi người thật giống cọp mẹ.\" Lục Hạo Thiên nói.
Hầu Tử nói: \"Thật là nhìn không ra, thảo nào người xưa thường nói, nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha.\" Tôi nhất thời tức giận, muốn bùng nổ lại sợ bị một đám người công kích, vì vậy mang ánh mắt nhìn về phía Vưu Hòa, kết quả sau khi Vưu Hòa tiếp nhận ánh mắt của tôi, đầu tiên là bất đắt dĩ nhún nhún vai, sau đó ngửa hai tay ra, tỏ rõ thái độ mặc kệ tôi sống hay chết.
Tôi thấy tình trạng như vậy, hai mắt khẽ đảo, đáy lòng thì đang chửi mắng anh ta, miệng hừ một tiếng, nói: \"Tôi không thèm để ý tới các người.\" Vừa nói xong, tôi liền xoay người đi.
Từ trong phòng đi ra, tôi liền thở phào một cái, cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập khác thường, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không khỏi cảm thấy vừa thẹn lại vừa giận.
Lúc tôi đang nghĩ, tôi nên làm như thế nào để quay trở lại thì ở trước mặt tôi có một đám người trẻ tuổi vô cùng sốt ruột chạy tới, miệng còn luôn nhắc: \"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đến chậm sẽ không thấy được soái ca.\" Những lời này gấp gáp, sau khi tôi nghe xong bỗng không rét mà run, soái ca tôi đã thấy, ba tơi cũng đủ đẹp trai, Vưu Hòa cũng không kém, có thể người nào đẹp trai đến nỗi có một đám đại biểu thật đông vội vã đi gặp người đó sao?
Trong lòng tôi ngoại trừ nghi hoặc ra thì càng thêm hiếu kì, nên cũng đi theo đám người trẻ tuổi kia để xem náo nhiệt.
Chương 20 - Lữ Tiên Nhân lớn lên giống lão ba
Tiếp đó đám người trẻ tuổi vào đến chỗ một cây cầu nhỏ, liền trông thấy dưới cầu có dòng suối, dòng suối kia đặc biệt trong vắt, nước chảy ào ào, cỏ hai bên màu xanh thẳm, còn có thể thấy được cá dưới đáy nước.
Chung quanh có không ít người vây xem: nam nữ, già trẻ, chỉ trỏ từng chỗ dưới cây cầu, xôn xao thảo luận sôi nổi.
Tôi tò mò, đi vào sâu hơn chút, cũng theo ánh mắt mọi người mà nhìn về hướng dưới cây cầu nhỏ, nhất thời hóa đá ngay tại chỗ.
Cảnh vât bên kia ngoại trừ xinh đẹp, mĩ lệ ra thì còn có một người con trai trẻ tuổi đại khái xấp xỉ tuổi tôi, người con trai ấy ngồi bên bờ, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt nước, tôi chỉ có thể nhìn được sườn mặt của anh ta, có điều cái sườn mặt ấy nhất thời làm cho tôi cảm thấy giống như cảm giác gặp được tiên nhân vậy.
Xung quanh người con trai kia tản mát ra một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm thấy người này dường như cao ngạo, lại dường như lãnh đạm, bỗng nhiên, người con trai quay đầu nhìn sang bên này, ngay lập tức hiện trường đồng thời vang lên tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai.
Đường nét của người con trai kia sâu sắc rõ rệt, lông mày đen dày, mắt phượng sâu lắng đen trắng rõ ràng, mũi ưng môi mỏng, người con trai đột nhiên mỉm cười, lại càng tăng thêm cảm giác tiên nhân ở ngoài trời đất.
Tướng mạo người con trai kia có ba phần rất giống lão ba.
Người con trai đứng lên, vỗ vỗ quần bò, sau đó không nhanh không chậm đi về phía cây cầu.
Tôi tựa hồ có một loại ảo giác, cảm thấy hình như tôi quen biết anh ta, lại cảm thấy tôi cũng không nhận ra anh ta, khi thấy ánh mắt anh ta chăm chú nhìn tôi ở bên này, nhất thời trong lòng tôi bối rối một trận, dưới tình huống bị làm mơ hồ, tôi quay đầu bỏ chạy.
Lúc tôi chạy ra khỏi đám người, đến ngã tư đường, trong lòng tôi liền buồn bực.
Tôi chạy cái gì chứ? Tôi cũng không làm gì sai thì sao phải chạy? Sau đó tôi quay đầu, lúc vừa chuẩn bị quay về chợt nghe được tiếng của Vưu Vụ. Vưu Vụ ở cách đó không xa, thấy tôi, cổ họng the thé nói: \"Bảo Châu, thì ra cô ở đây sao?\"
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện không chỉ có một mình Vưu Vụ, mà ngay cả Vưu Hòa cùng bạn bè Vưu Hòa cũng đến.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với bạn bè, mặc dù chuyện vừa rồi quả là rất mất mặt, nhưng mất mặt thì cũng đã mất mặt, huống chi người đó cũng không phải ai khác, dù thế nào cũng là người mà mình thích.
Thế là tôi nhún nhún vai, rồi đi tới, Vưu Vụ lo lắng nhìn tôi nói: \"Tôi tưởng là cô đã bị lạc rồi, mọi người tìm cô khắp nơi.\"
Hầu Tử cũng nói: \"Bảo Châu a, cô sẽ không vì chuyện vừa rồi mà để trong lòng chứ?\"
Tôi lắc đầu, có chút áy náy mà nhìn mọi người, vừa rồi tôi tông cửa xông ra, quả thực có chút ấu trĩ.
\"Không có việc gì không có việc gì, cũng giữa trưa rồi, mọi người đi ăn cơm không, chúng ta cùng đi ăn.\"
Sau đó, mọi người thấy tôi thật giống như người không có việc gì, lại bắt đầu hi hi ha ha đùa giỡn, sau đó tới một quán ăn nhỏ, mỗi người đều chọn món ăn rồi bắt đầu ăn.
QUAY LẠIHầu Tử nói: \"Tôi cùng Trình Tư vốn nhỏ hơn cậu ta, nhưng ai kêu tài năng cậu ta không bằng người, không thắng được chúng tôi, cho nên cậu ta phải đứng hàng thứ ba thôi.\"
Tôi nói: \"Vậy có thể gọi là Lão Tam mà?\"
Hầu Tử nói: \"Lão Tam lỗi thời rồi, bây giờ Tiểu Tam mới đặc biệt thông dụng.\" Nói xong, Hầu Tử tặng cho Vưu Hòa một cái nhìn quyến rũ, dịu dàng, Trình Tư lập tức chen vào: \"Cho nên, Tiểu Tam, với bề ngoài tao nhã của cậu có thể hấp dẫn một phú bà đấy, haha, tôi có quen một phú bà, hay là tôi giới thiệu cho cậu làm quen nha.\"
Vưu Hòa liếc anh ta một cái, tức giận nói: \"Làm một tên mặt trắng cũng chả sao, có điều nếu cậu quen biết một phú bà, có thật là cam lòng nhường cho tôi không?\"
Mọi người đồng thời nghi hoặc mà cùng nhìn Trình Tư, Trình Tư đầu tiên là cứng họng không nói được lời nào, thấy chúng tôi nhìn anh ấy như vậy liền hất tóc mái trước trán, bộ dáng tức giận thực tuấn tú, thực phóng khoáng nói: \"Đương nhiên...không cho.\"
\"Thiết!\" Mọi người đồng thời \xùy\ anh ta một cái.
\"Đúng rồi Bảo Châu, cô nói cô tên là Bảo Châu, vậy họ cô là gì, sẽ không phải là họ Bảo chứ?\" Hầu Tử suy tư chăm chú, bộ dạng cau mày rất phiền não nói: \"Dường như không có họ nào là họ Bảo thì phải.\"
Trong lòng tôi \rầm\ một tiếng, ở Vưu Gia nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng không hỏi vấn đề này. Bây giờ sao người ta vừa hỏi như vậy, tôi lại có chút do dự, bọn họ có vẻ như đều thật tình xem tôi là bạn bè, nếu nói thật ra thì tôi sợ thân phận của mình bị bại lộ, còn nếu nói dối, tôi lại cảm thấy thật có lỗi với tâm ý của bọn họ.
\"Uy, chuyện này có cái quái gì mà phải tò mò.\" Vào thời khắc mấu chốt thì Trình Tư đã lên tiếng giải cứu tôi, nói là: \"Trên đời này không điều gì là không có, có người họ Bảo cũng chẳng có gì là kì lạ.\" Hầu Tử gật đầu nói: \"Nói cũng đúng, nếu tôi lại gọi thẳng cô là Bảo Châu, Bảo Châu thì thật xa lạ a, hay tôi gọi cô là Châu Châu nha.\"
Vưu Hòa cau mày, cay độc mà nói: \" Trư Trư cũng là Châu Châu.\"
Ngỗng ngốc đầu Lâm Mộc đang trong trạng thái ngẩn ngơ rốt cuộc cũng hoàn hồn trở lại, nghi ngờ hỏi mọi người: \"Cái gì mà Trư Trư với Châu Châu a?\"
Mọi người bỗng nhiên cười ha ha, còn tôi thì thành một bộ dạng \囧\ mà nhìn bọn họ, sau khi bọn họ cười xong, Hầu Tử nói: \"Vậy dứt khoát gọi là cục cưng đi.\" vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Vưu Hòa cực kì tao nhã cũng bắt đầu làm một bộ dáng nôn mửa.
Tôi thật tức giận, nhưng lập tức cũng liền hiểu được, thì ra Hầu Tử rất thích đặt biệt danh cho người khác.
Từ đó về sau, Hầu Tử không chịu buông tha, mỗi lần nhìn thấy tôi là cục cưng, cục cưng, gọi mãi không ngừng, người ta không biết còn tưởng tôi với anh ta có quan hệ gì ấy chứ...
\"Tôi nói Tiểu Tam, anh có đói bụng không, chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi.\" Tôi tức giận trừng mắt nhìn một đám dám giễu cợt tên của tôi, tôi nhìn Vưu Hòa nói.
Vưu Hòa nheo mắt lại, ra vẻ như thật nguy hiểm bước tới gần tôi, bình tĩnh nói: \"Tôi không phải Tiểu Tam.\"
\"Không phải thì không phải là được rồi chứ gì.\" Tôi càng thêm buồn bực, đứng lên muốn đi toilet, kết quả chân không biết đụng vào vật gì, cơ thể không cách nào tự chủ được mà ngả về phía trước...
Tôi mở to mắt, ông trời ơi, ngài đừng chơi đùa tôi như vậy chứ!
Chương 19 - Nhào tới, hôn môi và bị bàn tán!
Tôi mở to mắt, ông trời ơi, ngài đừng chơi đùa tôi như vậy chứ!
Bởi vì dưới chân tôi không rõ đá phải là vật gì, hơn nữa bản thân tôi vốn đã không đứng vững, cho nên làm cho cả người tôi hoàn toàn mất thăng bằng, cơ thể của tôi nghiêng mạnh về phía trước, chết hay không chết đây, tôi gục ở trên người Vưu Hòa đang ngồi trên ghế, sau đó...
Sau đó tôi hoàn toàn mang một bộ dạng bá vương mà ghé vào trên người anh ta, còn anh ta thì trong tình trạng kinh ngạc quá độ vẫn còn chưa tỉnh táo lại, hai chúng tôi mắt trừng mắt, mũi đối mũi, chủ yếu nhất chính là...miệng còn dán miệng!
Nhất thời, toàn bộ mọi người bùng nổ! Công tử phong lưu Trình Tư thét chói tai: \"Má ơi! Trò vui đầu tiên! Trò vui đầu tiên! Hóa ra bọn họ có hai miệng.\"
Hầu Tử nghi hoặc: \"Hai miệng, rõ ràng đang dính liền làm một a, hàm ở nơi nào sao vẫn không nhúc nhích.\"
Ngỗng ngốc đầu hoàn hồn: \"Không phải đang thảo luận về vấn đề Trư Trư và Châu Châu sao?\"
Lục Hạo Thiên dời mắt khỏi màn hình máy tính nói: \"Di, Tiểu Tam đây là làm gì vậy?\"
Cát Thần cười ha ha: \"May là tôi đã đủ mười tám tuổi...\"
Lúc này, Vưu Vụ ở bên ngoài mua mấy thứ gì đó cũng đã trở lại, thấy hình ảnh ái muội của cặp đôi này, nhất thời khó hiểu: \"Các người đây là...?\"
Đại khái qua n giây sau, vào lúc mọi người đang thảo luận, tiếng thét chói tai vạn phần khi tỉnh lại trước tình hình thực tế, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi chuyển hồng, từ người Vưu Hòa bật mạnh đứng lên.
Sau vào giây tôi bật đứng lên thì Vưu Hòa cũng tỉnh lại, vẻ mặt có chút buồn bực, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi hơi phiếm hồng, anh ta vẫn không mất đi nội công tổn hại người, lập tức công kích tôi: \"A, tôi cũng biết bộ dạng của mình là tú sắc khả cơm*, khuôn mặt cực kì tao nhã, nhưng cô cũng không nhất thiết phải đói bụng ăn quàng như thế, thủ đoạn tàn nhẫn đến nỗi trước mặt nhiều người như vậy mà chuẩn bị một bộ dạng bá vương mà ép người sao!\"
*tú sắc khả cơm: vẻ đẹp có thể thay cơm.
Ngay lập tức, Hầu Tử a a nói: \"Tiểu Tam, cậu dựa vào cái gì mà lại nói vậy, hôn người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.\"
\"Nhưng là, nhưng là.\" Trình Tư nói: \"Cái kia, Châu Châu. Nga, không đúng, cục cưng, a cũng không được, bà xã của Tiểu Tam, tôi hỏi hai người bắt đầu từ khi nào vậy, làm gì mà thần bí như thế, quả nhiên vào thời điểm thần không biết quỷ không hay liền tiến hành việc quan trọng nhất chỉ có một lần trong cuộc đời ?\"
Tôi buồn bực, nhóm người này, đến tột cùng là bạn tốt hay là bạn xấu vậy?
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Vưu Vụ, hy vọng cô ấy có thể giúp đỡ tôi.
Kết quả Vưu Vụ khoanh hai tay lại, hỏi: \"Tôi cũng nghi hoặc, cô cùng anh hai tôi bắt đầu từ khi nào?\"
Tôi thẹn quá hóa giận, bắt đầu như sư tử Hà Đông rống: \"Tôi đây có ba cái không, đó là không cẩn thận té ngã, không cẩn thận ngã sấp xuống trên người đại soái ca anh ta, càng không cẩn thận hôn anh ta một cái mà thôi, các người gào thét bậy bạ cái gì a!\"
Nhất thời, mọi người ở đây đầu tiên là im lặng nửa phút, sau đó thì càng làm ầm ĩ hơn.
\"Oa, cô ấy vậy mà lại mắng thô tục.\" Ngỗng ngốc đầu không dám tin nhìn tôi.
\"Nha, bộ dạng cô ấy mắng chửi người thật giống cọp mẹ.\" Lục Hạo Thiên nói.
Hầu Tử nói: \"Thật là nhìn không ra, thảo nào người xưa thường nói, nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha.\" Tôi nhất thời tức giận, muốn bùng nổ lại sợ bị một đám người công kích, vì vậy mang ánh mắt nhìn về phía Vưu Hòa, kết quả sau khi Vưu Hòa tiếp nhận ánh mắt của tôi, đầu tiên là bất đắt dĩ nhún nhún vai, sau đó ngửa hai tay ra, tỏ rõ thái độ mặc kệ tôi sống hay chết.
Tôi thấy tình trạng như vậy, hai mắt khẽ đảo, đáy lòng thì đang chửi mắng anh ta, miệng hừ một tiếng, nói: \"Tôi không thèm để ý tới các người.\" Vừa nói xong, tôi liền xoay người đi.
Từ trong phòng đi ra, tôi liền thở phào một cái, cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập khác thường, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, không khỏi cảm thấy vừa thẹn lại vừa giận.
Lúc tôi đang nghĩ, tôi nên làm như thế nào để quay trở lại thì ở trước mặt tôi có một đám người trẻ tuổi vô cùng sốt ruột chạy tới, miệng còn luôn nhắc: \"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đến chậm sẽ không thấy được soái ca.\" Những lời này gấp gáp, sau khi tôi nghe xong bỗng không rét mà run, soái ca tôi đã thấy, ba tơi cũng đủ đẹp trai, Vưu Hòa cũng không kém, có thể người nào đẹp trai đến nỗi có một đám đại biểu thật đông vội vã đi gặp người đó sao?
Trong lòng tôi ngoại trừ nghi hoặc ra thì càng thêm hiếu kì, nên cũng đi theo đám người trẻ tuổi kia để xem náo nhiệt.
Chương 20 - Lữ Tiên Nhân lớn lên giống lão ba
Tiếp đó đám người trẻ tuổi vào đến chỗ một cây cầu nhỏ, liền trông thấy dưới cầu có dòng suối, dòng suối kia đặc biệt trong vắt, nước chảy ào ào, cỏ hai bên màu xanh thẳm, còn có thể thấy được cá dưới đáy nước.
Chung quanh có không ít người vây xem: nam nữ, già trẻ, chỉ trỏ từng chỗ dưới cây cầu, xôn xao thảo luận sôi nổi.
Tôi tò mò, đi vào sâu hơn chút, cũng theo ánh mắt mọi người mà nhìn về hướng dưới cây cầu nhỏ, nhất thời hóa đá ngay tại chỗ.
Cảnh vât bên kia ngoại trừ xinh đẹp, mĩ lệ ra thì còn có một người con trai trẻ tuổi đại khái xấp xỉ tuổi tôi, người con trai ấy ngồi bên bờ, ánh mắt chuyên chú nhìn mặt nước, tôi chỉ có thể nhìn được sườn mặt của anh ta, có điều cái sườn mặt ấy nhất thời làm cho tôi cảm thấy giống như cảm giác gặp được tiên nhân vậy.
Xung quanh người con trai kia tản mát ra một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, cảm thấy người này dường như cao ngạo, lại dường như lãnh đạm, bỗng nhiên, người con trai quay đầu nhìn sang bên này, ngay lập tức hiện trường đồng thời vang lên tiếng kinh hô cùng tiếng thét chói tai.
Đường nét của người con trai kia sâu sắc rõ rệt, lông mày đen dày, mắt phượng sâu lắng đen trắng rõ ràng, mũi ưng môi mỏng, người con trai đột nhiên mỉm cười, lại càng tăng thêm cảm giác tiên nhân ở ngoài trời đất.
Tướng mạo người con trai kia có ba phần rất giống lão ba.
Người con trai đứng lên, vỗ vỗ quần bò, sau đó không nhanh không chậm đi về phía cây cầu.
Tôi tựa hồ có một loại ảo giác, cảm thấy hình như tôi quen biết anh ta, lại cảm thấy tôi cũng không nhận ra anh ta, khi thấy ánh mắt anh ta chăm chú nhìn tôi ở bên này, nhất thời trong lòng tôi bối rối một trận, dưới tình huống bị làm mơ hồ, tôi quay đầu bỏ chạy.
Lúc tôi chạy ra khỏi đám người, đến ngã tư đường, trong lòng tôi liền buồn bực.
Tôi chạy cái gì chứ? Tôi cũng không làm gì sai thì sao phải chạy? Sau đó tôi quay đầu, lúc vừa chuẩn bị quay về chợt nghe được tiếng của Vưu Vụ. Vưu Vụ ở cách đó không xa, thấy tôi, cổ họng the thé nói: \"Bảo Châu, thì ra cô ở đây sao?\"
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện không chỉ có một mình Vưu Vụ, mà ngay cả Vưu Hòa cùng bạn bè Vưu Hòa cũng đến.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với bạn bè, mặc dù chuyện vừa rồi quả là rất mất mặt, nhưng mất mặt thì cũng đã mất mặt, huống chi người đó cũng không phải ai khác, dù thế nào cũng là người mà mình thích.
Thế là tôi nhún nhún vai, rồi đi tới, Vưu Vụ lo lắng nhìn tôi nói: \"Tôi tưởng là cô đã bị lạc rồi, mọi người tìm cô khắp nơi.\"
Hầu Tử cũng nói: \"Bảo Châu a, cô sẽ không vì chuyện vừa rồi mà để trong lòng chứ?\"
Tôi lắc đầu, có chút áy náy mà nhìn mọi người, vừa rồi tôi tông cửa xông ra, quả thực có chút ấu trĩ.
\"Không có việc gì không có việc gì, cũng giữa trưa rồi, mọi người đi ăn cơm không, chúng ta cùng đi ăn.\"
Sau đó, mọi người thấy tôi thật giống như người không có việc gì, lại bắt đầu hi hi ha ha đùa giỡn, sau đó tới một quán ăn nhỏ, mỗi người đều chọn món ăn rồi bắt đầu ăn.
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Số,mệnh,đã,định,đeo,bám,anh,-,phần,4,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Số mệnh đã định đeo bám anh - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Số mệnh đã định đeo bám anh - phần 4 - Tiểu thuyết tình yêu