Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 1
| Lượt xem : |
im long cuồn cuộn giống như muốn bay lên.
0 liêm: bức mành.
Nhìn thấy mặt bức liêm kiệu kia, các ngự lâm quân canh giữ ở trước cửa cung không dám lên trước ngăn, tất cả đều ngoan ngoãn tránh ra, khiến hồng kiệu tiến quân thần tốc.
Vào hoàng cung, một cái nhuyễn nhuận ngọc thủ lộ ra, đem liêm kiệu xốc lên, để trên ngân câu*, lộ ra má lúm đồng tiền mềm mại tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời, càng có vẻ mềm mại trắng nõn.
0 ngân câu: cái móc bằng bạc.
\"Đến đình ngắm trăng đi.\" Long Vô Song ngón tay chỉ vào chỗ sâu trong hoàng cung, đối với các hắc y nhân hạ lệnh nói. Nàng nhớ đình ngắm trăng chỗ ấy, ngoại trừ là chòi nghỉ mát lịch sự tao nhã ra còn có một chỗ trống rất lớn.
Chỗ trống kia mùa xuân chuyên chở các loại hoa mẫu đơn tiến cung, để các hoàng thất thưởng thức. Mùa đông thì còn lại là nước làm băng, một miếng băng mỏng trơn nhẵn để các hoàng thất chơi trượt tuyết tìm niềm vui. Lúc này, hoa mẫu đơn không có, mùa đông lại còn chưa tới, nghĩ tới nghĩ lui, nếu như cây lúa thật sự ở trong hoàng cung, cũng chỉ có chỗ ấy thích hợp nhất để phơi gạo.
Quả nhiên, còn chưa tới đình ngắm trăng, rất xa bay tới một hương gạo thơm.
Hồng kiệu vòng một vòng, cuối cùng vượt qua tầng tầng lớp lớp hành lang cung, trước mắt rộng mở trong sáng.
Một mảng lớn hạt lúa vàng óng, ngay ngắn xếp theo thứ tự trước đình ngắm trăng, dưới mặt trời thu chói mắt giống như hoàng kim.
\"Dừng kiệu! Mau dừng kiệu!\" Long Vô Song vội vàng hô, không đợi cỗ kiệu ngưng lại, thì phi thân xuống, rơi vào trước hạt lúa, khom người nhặt lên một nắm nhìn kỹ.
Hạt lúa vàng óng, trong bàn tay trắng hồng càng thêm vàng óng ánh. Nàng đem lòng bàn tay đưa lên chóp mũi, tỉ mỉ ngửi ngửi, nhận thấy trong hương gạo, ẩn hàm một cổ nhàn nhạt hương sữa thơm.
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!
Cầm lấy nắm gạo kia, nàng nhanh chóng xoay người, đang muốn trở về hồng kiệu, đến Chánh điện khởi binh vấn tội. Không ngờ tới, mới quay người lại, mắt nàng nhìn thấy, trong đình ngắm trăng đứng đầy thái giám và cung nữ, một số đông người ngựa xung quanh đình, bên trong đình có một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, ăn mặc phục sức minh hoàng sắc, đang ở trong gió thu uống trà.
Thật tốt quá, người liền ở chỗ này, tiết kiệm nàng đi vài bước đường--
Long Vô Song đôi mắt sáng trừng trừng, trong tay nắm gạo, giận dữ tiêu sái đến gần đình ngắm trăng. Tuỳ tùng xung quanh nhìn thấy nàng đều bất ngờ cả kinh, mỗi người co đầu rụt cổ, trong đó mấy người thông minh càng nhanh chóng vọt đến bên cạnh.
\"Hoàng Phủ trọng!\"
Mới bước vào đình ngắm trăng, nàng liền không khách khí mở miệng, hô thẳng tục danh của hoàng thượng đương triều.
Hoàng Phủ trọng đang phẩm trà, nghe tiếng kêu này sợ đến thiếu chút nữa lật đổ trà trong tay, dáng vẻ vốn nho nhã trong nháy mắt chuyển sang sợ hãi, thậm chí có chút e ngại.
Khuôn mặt tuấn mỹ ngẩng lên, kiềm chế kích động muốn chạy trốn, tìm cách kiên cường tươi cười tới.
\"Vô Song, là ngươi hả --\"Nhìn lên thấy nàng, hắn thiên tử đương triều này nhất định cũng bắt đầu nhức đầu.
\"Đương nhiên là ta.\" Nàng ngạo nghễ nói, tới gần chất vấn, nắm tay duỗi đến trước mặt hắn. \"Ngươi dám đoạt cây lúa của ta!\"
\"Hả? Hả? Cái gì gạo?\" Hoàng Phủ Trọng trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giống như là nhìn chuột thấy mèo, ngay cả nửa điểm thiên tử uy nghi cũng không còn, thấy nàng trước mặt hắn liên tục lui về phía sau, cho đến khi long ỷ phía sau lưng kề sát, cũng không còn đường thối lui nữa.
\"Chính là những gạo này nha!\" Nắm tay của nàng càng gần, gần đến gần như muốn đánh vào giữa cái mũi của hoàng thượng.
\"Ta là nghe nói, có một số lượng gạo hiếm có, cho nên mới khiến người ta--\"
Nói còn chưa nói hết, Long Vô Song liền mở miệng cắt ngang.
\"Kia là của ta nha!\"
\"Ngươi?\" Hoàng Phủ Trọng không hiểu ra sao.
\"Đúng, ta!\" Nàng nhấn mạnh. \"Đó là ta hao phí nhiều năm, tìm một đống bạc, mới trồng ra cây lúa, trước khi muốn thu hoạch, ngươi nhưng phái khuôn mặt quan tài kia đến, cướp đi gạo của ta!\"
Mắt thấy nàng càng nói càng giận, đem gạo nhanh đến xòe ra trên mặt hắn, Hoàng Phủ Trọng vội vàng lắc đầu, vội vã thanh minh.
\"Không liên quan ta nha!\"
\"Công Tôn Minh Đức nói hắn là phụng chỉ hành sự nha!\" Nàng dùng sức mạnh mẽ đập cái bàn, đập đến cái chến trà trên bàn rung rung. \"Khắp thiên hạ này, trừ ngươi ra, còn có ai có thể ban thánh chỉ?\"
Hoàng Phủ Trọng hít sâu một hơi, đưa ra dũng khí tới trấn an.
\"Ách, Vô Song, người trước tiên ngồi xuống, hạ xuống cơn tức, đừng kêu gào nữa, cổ họng đỡ phải bị thương.\" Hắn phất tay, hướng đến các cung nữ ngoài đình hạ lệnh. \"Mau, nhanh đi lấy chút kem sơn trà vàng tới.\"
Các cung nữ cúi người đáp ứng, vội vội vàng vàng rời khỏi, lại vội vội vàng vàng trở về, tay đang cầm một cái hộp khắc ngọc nhỏ. Mở cái hộp ra, bên trong hộp là kem màu đen đến trong suốt, dùng đũa ngà voi lấy ra một cục nhỏ, đặt vào trong chén sứ lại lấy nước sôi đều đặn trộn hòa tan, hương khí ngọt đến thấm vào ruột gan, liền từ giữa chén nhẹ nhàng bay ra.
Canh ngọt sắc hổ phách, đựng trong chén sứ, cung nữ cúi người trước, kinh sợ đem chén sứ đưa đến trước mặt Long Vô Song.
Nàng tiếp nhận chén sứ, uống vài ngụm canh ngọt, xuôi xuôi khí. Trong khoảng thời gian này, trong và ngoài đình ngắm trăng lặng ngắt như tờ, không người nào dám hé răng, tĩnh đến ngay cả cây kim rớt cũng nghe thấy.
Sau khi uống nữa chén canh ngọt, nàng nhướng mày nhìn Hoàng Phủ Trọng.
\"Ngươi nói, hiện nay làm sao bây giờ?\"
Hắn chần chờ một chút, mới nói: \"Ta đi hỏi tể tướng một chút.\"
\"Ngươi hỏi hắn! Ngươi còn hỏi hắn?\" Thật vất vả cơn tức được canh ngọt đè xuống, bây giờ lại bốc lên. \"Rõ ràng chính là hắn đoạt gạo của ta, ngươi trả lại cho ta không phải là xong sao?\"
Khuôn mặt tuấn tú tao nhã, hiện lên vẻ khó xử. Hoàng Phủ Trọng chần chờ rất lâu, mới mở miệng. \"Nhưng mà, gạo đã vào cung rồi, cho dù muốn thưởng cho ngươi, cũng phải tìm một danh nghĩa.\"
\"Thưởng ta? Đồ kia là của ta nha!\"
\"Dù sao cũng, ngươi cũng đoạt lấy nhiều thứ của ta như vậy--\"
Con ngươi của nàng nhếch lên.
\"Đoạt?\"
Hoàng Phủ Trọng lập tức đổi giọng.
\"Ách, không không không, cầm --\"
\"Mặc kệ lúc trước đoạt hay là cầm, tóm lại, số gạo này ngươi không thể không đưa ta!\" Nàng ngang ngược nói, má lúm đồng tiền yêu kiều, lệ mâu liếc hắn.
Mỹ sắc gần ngay trước mắt như vậy, không những không khiến Hoàng Phủ Trọng tâm động, ngược lại khiến tay chân hắn lạnh run.
\"Đây -- ta -- nhưng tể tướng hắn --\"
Khuôn mặt Long Vô Song trầm lại, cái tên này, cô nương nàng ngay cả canh ngọt cũng không uống, lập tức ném chén sứ, vung tay áo lụa đỏ tơ tằm, lạnh lùng nói: \"Tể tướng tể tướng, tốt! Hắn là tể tướng đương triều, ta chỉ là một lão bản nương của khách điếm nho nhỏ, không mời hoàng thượng chủ trì công đạo! Tiểu nữ tử thấp cổ bé họng, đấu không lại quan lớn, ta biết rồi!\" Nói xong, nàng xoay người muốn đi.
Hoàng Phủ Trọng quá sợ hãi, vội vàng xuống long ỷ, tự mình đưa tay kéo nàng.
\"Vô Song!\"
\"Không được kéo ta!\"
\"Vô Song --\"
\"Không được gọi ta.\"
\"Vô Song, ngươi đừng tức giận, hãy nghe ta nói --\"
Nàng cuối cùng dừng cước bộ lại, hồi quá thân lai*, lệ mâu nhìn thẳng hắn. \"Ta hỏi ngươi, còn có nhớ hay không năm đó hứa hẹn gì?\"
0 hồi quá thân lai: quay về chỗ cũ.
\"Đương nhiên nhớ kỹ.\"
\"Khi đó, ngươi đã nói cái gì?\"
Hoàng Phủ Trọng hít sâu một hơi, vẻ mặt cầu xin thuật lại hứa hẹn năm đó. \"Phải chiếu cố ngươi, thương yêu ngươi, không được nghịch ý ngươi.\"
\"Quân vô hí ngôn?\"
\"Đương nhiên.\"
\"Đã như vậy ngươi làm chi còn một lòng giúp đỡ Vương bát đản kia?\"
\"Ta không có nha!\"
\"Còn nói không có!\" Nàng tức giận đến giậm chân. \"Còn nói cái gì quân vô hí ngôn? Còn nói cái gì thương yêu, chiếu cố ta?\"
\"Vô Song--\"
\"Ngươi không chủ trì công đạo?\"
\"Nhưng, tể tướng nói--\"
\"Hắn là hoàng đế hay ngươi là hoàng đế?\"
\"Nhưng, tể tướng hắn nói--\"
Lại là tể tướng! Chết tiệt, nàng chịu đủ rồi!
\"Tể tướng nói, tể tướng nói, mọi thứ đều là tể tướng nói?\" Long Vô Song rút ống tay áo, bỏ qua tay của Hoàng Phủ Trọng. \"Ngươi không cần đi hỏi hắn nữa! Số gạo này ta không cần nữa!\"
Nàng ngạo nghễ nói xong, thân ảnh yến tiễn cành liễu, duyên dáng nhanh nhẹn hướng hồng kiệu, ngồi trên cỗ kiệu, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.
Tiểu nữ nhân này bất luận đến hoặc đi, khắp nơi đều như là một trận bão, quét đến mọi người gà chó không yên. Hoàng Phủ Trọng nhìn hồng kiệu đi xa, một tay vỗ vỗ bên đầu, cảm giác cả người giống như là mới vừa bị bão cuốn qua, đầu từng đợt đánh mạnh.
Ai, trước đây có hứa hẹn, hơn nữa tầm quan trọng của nàng với hắn mà nói rất đặc biệt, đừng nói là quản đến hành động của nàng, hắn căn bản chỉ có thể mặc cho nàng cố tình làm bậy, một lần một lần xông vào phiền phức.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảnh giác nghi ngờ.
\"Ta không cần, là có ý gì?\" Hắn rất hiểu rõ nàng, hiểu tính cách của nàng không chỉ kích động mà lại tùy hứng, chỉ cần nhắc lên mỹ thực, thì tuyệt đối không có khả năng buông tha.
Thái giám trốn ở cây cột phía sau hồi lâu cuối cùng đi ra, cũng là vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, trong lòng thôi mơ hồ đoán ra, kế tiếp là một trận tử, trong hoàng cung khẳng định là không được an bình nữa.
Hắn lau khuôn mặt, chủ động đề nghị nói: \"Hoàng thượng, nô tài xem, có lẽ trước tiên phái người đi thông báo cho tướng gia đi!\"
Hoàng Phủ Trọng như nhìn thấy cây gỗ di động ân nhân cứu mạng, liên tục gật đầu.
\"Đúng, nhanh đi nhanh đi, nhanh đi thông báo Công Tôn Minh Đức.\"
Thái giám lĩnh thánh chỉ, chắp tay khom người, lui về phía sau ra khỏi đình ngắm trăng, lấy tốc độ như quân tình truyền nguy cấp, thẳng đến tướng gia phủ.
********************
\"Đoạt?\"
Gia Cát Nhân Nhân kinh hô lên tiếng.
\"Lão bản nương, người thực sự muốn đoạt?\" Nàng khó có thể tin truy vấn.
Sân sau Long môn khách điếm, sân nhỏ rất nhiều, trong đó tinh xảo nhất là Liên Hoa các* trên ao sen. Bên trong các trang trí xa hoa, toàn bộ bức màn thêu gấm, cùng với các đồ cổ trưng bày tuỳ ý, đều là trân bảo khó gặp .
0 Các: lầu các, gác.
Long Vô Song từ hoàng cung sau khi trở về, dưới sự hầu hạ của nha hoàn, lấy nước hoa hồng tắm rửa, tẩy đi sự mệt nhọc xe ngựa, cùng với một bụng hoả khí.
Sau khi tắm rửa, nàng nằm nghiêng trên giường nhỏ thêu, tóc dài ẩm ướt, mặc áo lót hoa quyên màu đỏ hàng dệt của Giang Nam, sa mỏng che đậy bộ ngực sữa bên trong, mơ hồ lộ ra cổ vai mềm tinh tế trắng như tuyết, quần dài lụa màu đỏ mềm mại thẳng tới mặt đất. Ngón chân mềm mại trắng trẻo, cẳng chân dưới chiếc quần nhẹ nhàng lay động, khiến lụa mềm mại màu đỏ nổi lên trận trận rung động.
\"Làm sao vậy? Cũng không phải không chém giết qua. Ngươi ngày đầu tiên đến chỗ ta làm việc hả?\"
QUAY LẠI0 liêm: bức mành.
Nhìn thấy mặt bức liêm kiệu kia, các ngự lâm quân canh giữ ở trước cửa cung không dám lên trước ngăn, tất cả đều ngoan ngoãn tránh ra, khiến hồng kiệu tiến quân thần tốc.
Vào hoàng cung, một cái nhuyễn nhuận ngọc thủ lộ ra, đem liêm kiệu xốc lên, để trên ngân câu*, lộ ra má lúm đồng tiền mềm mại tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời, càng có vẻ mềm mại trắng nõn.
0 ngân câu: cái móc bằng bạc.
\"Đến đình ngắm trăng đi.\" Long Vô Song ngón tay chỉ vào chỗ sâu trong hoàng cung, đối với các hắc y nhân hạ lệnh nói. Nàng nhớ đình ngắm trăng chỗ ấy, ngoại trừ là chòi nghỉ mát lịch sự tao nhã ra còn có một chỗ trống rất lớn.
Chỗ trống kia mùa xuân chuyên chở các loại hoa mẫu đơn tiến cung, để các hoàng thất thưởng thức. Mùa đông thì còn lại là nước làm băng, một miếng băng mỏng trơn nhẵn để các hoàng thất chơi trượt tuyết tìm niềm vui. Lúc này, hoa mẫu đơn không có, mùa đông lại còn chưa tới, nghĩ tới nghĩ lui, nếu như cây lúa thật sự ở trong hoàng cung, cũng chỉ có chỗ ấy thích hợp nhất để phơi gạo.
Quả nhiên, còn chưa tới đình ngắm trăng, rất xa bay tới một hương gạo thơm.
Hồng kiệu vòng một vòng, cuối cùng vượt qua tầng tầng lớp lớp hành lang cung, trước mắt rộng mở trong sáng.
Một mảng lớn hạt lúa vàng óng, ngay ngắn xếp theo thứ tự trước đình ngắm trăng, dưới mặt trời thu chói mắt giống như hoàng kim.
\"Dừng kiệu! Mau dừng kiệu!\" Long Vô Song vội vàng hô, không đợi cỗ kiệu ngưng lại, thì phi thân xuống, rơi vào trước hạt lúa, khom người nhặt lên một nắm nhìn kỹ.
Hạt lúa vàng óng, trong bàn tay trắng hồng càng thêm vàng óng ánh. Nàng đem lòng bàn tay đưa lên chóp mũi, tỉ mỉ ngửi ngửi, nhận thấy trong hương gạo, ẩn hàm một cổ nhàn nhạt hương sữa thơm.
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực!
Cầm lấy nắm gạo kia, nàng nhanh chóng xoay người, đang muốn trở về hồng kiệu, đến Chánh điện khởi binh vấn tội. Không ngờ tới, mới quay người lại, mắt nàng nhìn thấy, trong đình ngắm trăng đứng đầy thái giám và cung nữ, một số đông người ngựa xung quanh đình, bên trong đình có một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, ăn mặc phục sức minh hoàng sắc, đang ở trong gió thu uống trà.
Thật tốt quá, người liền ở chỗ này, tiết kiệm nàng đi vài bước đường--
Long Vô Song đôi mắt sáng trừng trừng, trong tay nắm gạo, giận dữ tiêu sái đến gần đình ngắm trăng. Tuỳ tùng xung quanh nhìn thấy nàng đều bất ngờ cả kinh, mỗi người co đầu rụt cổ, trong đó mấy người thông minh càng nhanh chóng vọt đến bên cạnh.
\"Hoàng Phủ trọng!\"
Mới bước vào đình ngắm trăng, nàng liền không khách khí mở miệng, hô thẳng tục danh của hoàng thượng đương triều.
Hoàng Phủ trọng đang phẩm trà, nghe tiếng kêu này sợ đến thiếu chút nữa lật đổ trà trong tay, dáng vẻ vốn nho nhã trong nháy mắt chuyển sang sợ hãi, thậm chí có chút e ngại.
Khuôn mặt tuấn mỹ ngẩng lên, kiềm chế kích động muốn chạy trốn, tìm cách kiên cường tươi cười tới.
\"Vô Song, là ngươi hả --\"Nhìn lên thấy nàng, hắn thiên tử đương triều này nhất định cũng bắt đầu nhức đầu.
\"Đương nhiên là ta.\" Nàng ngạo nghễ nói, tới gần chất vấn, nắm tay duỗi đến trước mặt hắn. \"Ngươi dám đoạt cây lúa của ta!\"
\"Hả? Hả? Cái gì gạo?\" Hoàng Phủ Trọng trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giống như là nhìn chuột thấy mèo, ngay cả nửa điểm thiên tử uy nghi cũng không còn, thấy nàng trước mặt hắn liên tục lui về phía sau, cho đến khi long ỷ phía sau lưng kề sát, cũng không còn đường thối lui nữa.
\"Chính là những gạo này nha!\" Nắm tay của nàng càng gần, gần đến gần như muốn đánh vào giữa cái mũi của hoàng thượng.
\"Ta là nghe nói, có một số lượng gạo hiếm có, cho nên mới khiến người ta--\"
Nói còn chưa nói hết, Long Vô Song liền mở miệng cắt ngang.
\"Kia là của ta nha!\"
\"Ngươi?\" Hoàng Phủ Trọng không hiểu ra sao.
\"Đúng, ta!\" Nàng nhấn mạnh. \"Đó là ta hao phí nhiều năm, tìm một đống bạc, mới trồng ra cây lúa, trước khi muốn thu hoạch, ngươi nhưng phái khuôn mặt quan tài kia đến, cướp đi gạo của ta!\"
Mắt thấy nàng càng nói càng giận, đem gạo nhanh đến xòe ra trên mặt hắn, Hoàng Phủ Trọng vội vàng lắc đầu, vội vã thanh minh.
\"Không liên quan ta nha!\"
\"Công Tôn Minh Đức nói hắn là phụng chỉ hành sự nha!\" Nàng dùng sức mạnh mẽ đập cái bàn, đập đến cái chến trà trên bàn rung rung. \"Khắp thiên hạ này, trừ ngươi ra, còn có ai có thể ban thánh chỉ?\"
Hoàng Phủ Trọng hít sâu một hơi, đưa ra dũng khí tới trấn an.
\"Ách, Vô Song, người trước tiên ngồi xuống, hạ xuống cơn tức, đừng kêu gào nữa, cổ họng đỡ phải bị thương.\" Hắn phất tay, hướng đến các cung nữ ngoài đình hạ lệnh. \"Mau, nhanh đi lấy chút kem sơn trà vàng tới.\"
Các cung nữ cúi người đáp ứng, vội vội vàng vàng rời khỏi, lại vội vội vàng vàng trở về, tay đang cầm một cái hộp khắc ngọc nhỏ. Mở cái hộp ra, bên trong hộp là kem màu đen đến trong suốt, dùng đũa ngà voi lấy ra một cục nhỏ, đặt vào trong chén sứ lại lấy nước sôi đều đặn trộn hòa tan, hương khí ngọt đến thấm vào ruột gan, liền từ giữa chén nhẹ nhàng bay ra.
Canh ngọt sắc hổ phách, đựng trong chén sứ, cung nữ cúi người trước, kinh sợ đem chén sứ đưa đến trước mặt Long Vô Song.
Nàng tiếp nhận chén sứ, uống vài ngụm canh ngọt, xuôi xuôi khí. Trong khoảng thời gian này, trong và ngoài đình ngắm trăng lặng ngắt như tờ, không người nào dám hé răng, tĩnh đến ngay cả cây kim rớt cũng nghe thấy.
Sau khi uống nữa chén canh ngọt, nàng nhướng mày nhìn Hoàng Phủ Trọng.
\"Ngươi nói, hiện nay làm sao bây giờ?\"
Hắn chần chờ một chút, mới nói: \"Ta đi hỏi tể tướng một chút.\"
\"Ngươi hỏi hắn! Ngươi còn hỏi hắn?\" Thật vất vả cơn tức được canh ngọt đè xuống, bây giờ lại bốc lên. \"Rõ ràng chính là hắn đoạt gạo của ta, ngươi trả lại cho ta không phải là xong sao?\"
Khuôn mặt tuấn tú tao nhã, hiện lên vẻ khó xử. Hoàng Phủ Trọng chần chờ rất lâu, mới mở miệng. \"Nhưng mà, gạo đã vào cung rồi, cho dù muốn thưởng cho ngươi, cũng phải tìm một danh nghĩa.\"
\"Thưởng ta? Đồ kia là của ta nha!\"
\"Dù sao cũng, ngươi cũng đoạt lấy nhiều thứ của ta như vậy--\"
Con ngươi của nàng nhếch lên.
\"Đoạt?\"
Hoàng Phủ Trọng lập tức đổi giọng.
\"Ách, không không không, cầm --\"
\"Mặc kệ lúc trước đoạt hay là cầm, tóm lại, số gạo này ngươi không thể không đưa ta!\" Nàng ngang ngược nói, má lúm đồng tiền yêu kiều, lệ mâu liếc hắn.
Mỹ sắc gần ngay trước mắt như vậy, không những không khiến Hoàng Phủ Trọng tâm động, ngược lại khiến tay chân hắn lạnh run.
\"Đây -- ta -- nhưng tể tướng hắn --\"
Khuôn mặt Long Vô Song trầm lại, cái tên này, cô nương nàng ngay cả canh ngọt cũng không uống, lập tức ném chén sứ, vung tay áo lụa đỏ tơ tằm, lạnh lùng nói: \"Tể tướng tể tướng, tốt! Hắn là tể tướng đương triều, ta chỉ là một lão bản nương của khách điếm nho nhỏ, không mời hoàng thượng chủ trì công đạo! Tiểu nữ tử thấp cổ bé họng, đấu không lại quan lớn, ta biết rồi!\" Nói xong, nàng xoay người muốn đi.
Hoàng Phủ Trọng quá sợ hãi, vội vàng xuống long ỷ, tự mình đưa tay kéo nàng.
\"Vô Song!\"
\"Không được kéo ta!\"
\"Vô Song --\"
\"Không được gọi ta.\"
\"Vô Song, ngươi đừng tức giận, hãy nghe ta nói --\"
Nàng cuối cùng dừng cước bộ lại, hồi quá thân lai*, lệ mâu nhìn thẳng hắn. \"Ta hỏi ngươi, còn có nhớ hay không năm đó hứa hẹn gì?\"
0 hồi quá thân lai: quay về chỗ cũ.
\"Đương nhiên nhớ kỹ.\"
\"Khi đó, ngươi đã nói cái gì?\"
Hoàng Phủ Trọng hít sâu một hơi, vẻ mặt cầu xin thuật lại hứa hẹn năm đó. \"Phải chiếu cố ngươi, thương yêu ngươi, không được nghịch ý ngươi.\"
\"Quân vô hí ngôn?\"
\"Đương nhiên.\"
\"Đã như vậy ngươi làm chi còn một lòng giúp đỡ Vương bát đản kia?\"
\"Ta không có nha!\"
\"Còn nói không có!\" Nàng tức giận đến giậm chân. \"Còn nói cái gì quân vô hí ngôn? Còn nói cái gì thương yêu, chiếu cố ta?\"
\"Vô Song--\"
\"Ngươi không chủ trì công đạo?\"
\"Nhưng, tể tướng nói--\"
\"Hắn là hoàng đế hay ngươi là hoàng đế?\"
\"Nhưng, tể tướng hắn nói--\"
Lại là tể tướng! Chết tiệt, nàng chịu đủ rồi!
\"Tể tướng nói, tể tướng nói, mọi thứ đều là tể tướng nói?\" Long Vô Song rút ống tay áo, bỏ qua tay của Hoàng Phủ Trọng. \"Ngươi không cần đi hỏi hắn nữa! Số gạo này ta không cần nữa!\"
Nàng ngạo nghễ nói xong, thân ảnh yến tiễn cành liễu, duyên dáng nhanh nhẹn hướng hồng kiệu, ngồi trên cỗ kiệu, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi.
Tiểu nữ nhân này bất luận đến hoặc đi, khắp nơi đều như là một trận bão, quét đến mọi người gà chó không yên. Hoàng Phủ Trọng nhìn hồng kiệu đi xa, một tay vỗ vỗ bên đầu, cảm giác cả người giống như là mới vừa bị bão cuốn qua, đầu từng đợt đánh mạnh.
Ai, trước đây có hứa hẹn, hơn nữa tầm quan trọng của nàng với hắn mà nói rất đặc biệt, đừng nói là quản đến hành động của nàng, hắn căn bản chỉ có thể mặc cho nàng cố tình làm bậy, một lần một lần xông vào phiền phức.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu lên, vẻ mặt cảnh giác nghi ngờ.
\"Ta không cần, là có ý gì?\" Hắn rất hiểu rõ nàng, hiểu tính cách của nàng không chỉ kích động mà lại tùy hứng, chỉ cần nhắc lên mỹ thực, thì tuyệt đối không có khả năng buông tha.
Thái giám trốn ở cây cột phía sau hồi lâu cuối cùng đi ra, cũng là vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, trong lòng thôi mơ hồ đoán ra, kế tiếp là một trận tử, trong hoàng cung khẳng định là không được an bình nữa.
Hắn lau khuôn mặt, chủ động đề nghị nói: \"Hoàng thượng, nô tài xem, có lẽ trước tiên phái người đi thông báo cho tướng gia đi!\"
Hoàng Phủ Trọng như nhìn thấy cây gỗ di động ân nhân cứu mạng, liên tục gật đầu.
\"Đúng, nhanh đi nhanh đi, nhanh đi thông báo Công Tôn Minh Đức.\"
Thái giám lĩnh thánh chỉ, chắp tay khom người, lui về phía sau ra khỏi đình ngắm trăng, lấy tốc độ như quân tình truyền nguy cấp, thẳng đến tướng gia phủ.
********************
\"Đoạt?\"
Gia Cát Nhân Nhân kinh hô lên tiếng.
\"Lão bản nương, người thực sự muốn đoạt?\" Nàng khó có thể tin truy vấn.
Sân sau Long môn khách điếm, sân nhỏ rất nhiều, trong đó tinh xảo nhất là Liên Hoa các* trên ao sen. Bên trong các trang trí xa hoa, toàn bộ bức màn thêu gấm, cùng với các đồ cổ trưng bày tuỳ ý, đều là trân bảo khó gặp .
0 Các: lầu các, gác.
Long Vô Song từ hoàng cung sau khi trở về, dưới sự hầu hạ của nha hoàn, lấy nước hoa hồng tắm rửa, tẩy đi sự mệt nhọc xe ngựa, cùng với một bụng hoả khí.
Sau khi tắm rửa, nàng nằm nghiêng trên giường nhỏ thêu, tóc dài ẩm ướt, mặc áo lót hoa quyên màu đỏ hàng dệt của Giang Nam, sa mỏng che đậy bộ ngực sữa bên trong, mơ hồ lộ ra cổ vai mềm tinh tế trắng như tuyết, quần dài lụa màu đỏ mềm mại thẳng tới mặt đất. Ngón chân mềm mại trắng trẻo, cẳng chân dưới chiếc quần nhẹ nhàng lay động, khiến lụa mềm mại màu đỏ nổi lên trận trận rung động.
\"Làm sao vậy? Cũng không phải không chém giết qua. Ngươi ngày đầu tiên đến chỗ ta làm việc hả?\"
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu