XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 1

Lượt xem :
phun ra.

Trời ạ, đây căn bản không phải trà, là nước nha!

\" Vắt cổ chày ra nước, vậy mà ngay cả trà cũng không nỡ mua!\" Nàng tức giận đến miệng lại mắng, ném chén trà vô tội, nước trong chén rơi xuống đất, chén trà còn lăn vài vòng, đụng vào cánh cửa, thật vất vả mới dừng lại.

Phút chốc cánh cửa vốn đang bị khóa, bị người mở ra, một tiểu nha hoàn mi thanh mục tú, rụt rè bưng cơm nước vào cửa, uyển chuyển vén áo thi lễ.

Long Vô Song cũng làm như không thấy, vừa thấy cửa mở, liền cầm váy xông ra phía trước, vọng tưởng muốn chạy đi.

Chỉ là mới vừa chạy đến cạnh cửa, nàng đột nhiên ngừng bước, trừng mắt nhìn đại hán ngăm đen cứng như sắt thép thủ ở ngoài cửa kia. Cùng Công Tôn Minh Đức ngầm đấu đá nhiều năm, nàng liếc mắt liền nhận ra, đứng ngoài cửa chính là vị bầy tôi câm điếc trung thành nhà họ Công Tôn kia.

\" Tránh ra!\" Nàng giơ hàm lên, trừng mắt nhìn nam nhân gần như ngăn trở cánh cửa kia.

Tiểu nha hoàn lại càng hoảng sợ, lập tức bưng cơm nước lùi về một bên. Thế nhưng bầy tôi câm điếc trung thành kia nhưng lại mặt không chút thay đổi, bất động như núi như cũ.

Long Vô Song nhíu mi, lại lần nữa thốt ra mệnh lệnh.

\" Tránh ra!\"

Nam nhân hạ mắt, lạnh lùng nhìn nàng, lại vẫn không nhúc nhích.

Việc vậy lại chọc giận nàng.

\"Ta là bảo ngươi tránh ra! Ngươi là không có nghe thấy sao?\"

Nam nhân vẫn không chịu nhường đường, ngược lại tiểu nha hoàn một bên, thật vất vả cố lấy dũng khí, mở miệng sợ hãi: \"Vô-- Vô Song cô nương, không phải Ngô ca không đồng ý, là tướng gia có lệnh, muốn hắn -- thủ --\" nàng cúi đầu, càng nói càng nhỏ giọng, giọng nói dần dần tiêu tan.

Long Vô Song hít sâu một hơi, nhìn tiểu nha hoàn nhát gan, nhìn nhìn lại người câm điếc cao lớn, lạnh lùng nói: \"Tốt, oan có đầu nợ có chủ. Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, đi gọi Công Tôn Minh Đức đến đây!\"

\"Khi tướng gia lâm triều, liền tiến cung, còn không có trở về.\" Tiểu nha hoàn nắm chặt khay, toàn thân run rẩy run rẩy, run rẩy giống như là hoa nhỏ trong cuồng phong.

Long Vô Song thở dài, lại lần nữa liếc cái chày ở cửa, rất giống đại hán môn thần. Nam nhân này đối với Công Tôn Minh Đức rất trung thành, thậm chí không để ý an nguy bản thân, thay Công Tôn Minh Đức ngăn cản ám tiễn vô số lần.

Nàng biết võ công của bản thân, không cách nào cùng môn thần này ngang hàng, căn bản qua không được cửa ải này. Nàng bất đắc dĩ trở mình xem thường, không hề làm khó tiểu nha hoàn kia.

\"Quên đi, quên đi. Ngươi đem đồ ăn đặt ở trên bàn đi! Nhìn tay ngươi run rẩy, lại bưng, sợ không đem đồ ăn làm cho đổ ra nha.\"

\"Vâng, vâng, cảm ơn Vô Song cô nương.\"
Tiểu nha hoàn như lấy được đại xá, vội vàng đem đồ ăn đặt trên bàn, đem ngọ thiện tỉ mỉ bày ra, lại vội vội vàng vàng chạy đến ngoài cửa, tiếp nhận cái giỏ trúc trên tay Ngô ca, sau đó cẩn cẩn dực dực mà đi tới bên cạnh bàn, đem chén canh trong cái giỏ trúc ra.

Chén sứ mở lên, một mùi thơm ngát nhẹ nhàng bay lên.

\"Đây là cái gì?\" Long Vô Song đói bụng một buổi trưa, trong nháy mắt bị hấp dẫn đến.

\" Là nãi nãi nô tì nấu mấy món ăn sáng cùng canh gà hạt dẻ. Tuy rằng không phải món ngon nhưng cũng rất mới mẻ, rau là loại tự nhiên của chúng tôi, vừa mới từ hậu viện hái xuống, nếu như không hợp khẩu vị của Vô Song cô nương, vẫn xin cô nương lượng thứ.\"

Long Vô Song nghe vậy, nhìn tiểu nha hoàn vài lần. Xem ra, nha đầu kia lá gan không lớn, lại coi như lanh lợi.

Bàn thức ăn trước mặt tuy rằng không trân quý gì, nhưng nàng đói bụng từ sáng sớm, những dưa cải cùng canh gà này tuy rằng không đủ tinh xảo nhưng đầy thơm ngon, vẫn khiến cho tham trùng trong bụng nàng xì xào kêu loạn.

Long Vô Song ngồi trên cái ghế, thu tay áo lại cầm lấy chiếc đũa, cho đồ ăn vào miệng. Những món ăn này, tuy không phải nguyên liệu hảo hạng nhưng thật ra khá mới mẻ, người nấu ăn dùng, dây mướp hương vị ngọt ngào, đồ ăn ướp ngon miệng, mỗi đồ ăn đều là giản dị có vị gia đình.

Tiếp theo, nàng cầm lấy thìa, múc canh vào miệng, đôi mắt trong nháy mắt trừng lại tròn ra càng lớn --

Không, phải, không!

A a, nói canh gà hạt dẻ này có thể nói là thượng phẩm nha! Thịt gà trơn mềm, không hề có mùi, sắc thuốc còn ngọt xuôi miệng, hạt dẻ và thịt gà vào miệng tan ra tức thì, dù cho vào cổ họng, nhưng miệng còn lưu mùi vị.

Mặc dù hưởng thức qua vô số sơn hào hải vị, nhưng nói canh gà hạt dẻ này lại vẫn khiến nàng kinh diễm không thôi. Nàng dùng hai tay che gò má đào mật phấn hồng, phát ra tiếng rên rỉ hạnh phúc, cảnh tượng gần như mèo con muốn rã rời.

0

Sau khi nuốt xuống phần canh gà kia, nàng mở mắt, vội vàng hỏi: \"Ngươi nói canh gà hạt dẻ này là do nãi nãi ngươi hầm?\"

Tiểu nha hoàn cúi người trả lời. \"Đúng vậy, nãi nãi nô tì là đầu bếp trong phủ tướng gia, đã là đầu bếp ở chỗ này hơn bốn mươi năm rồi.\"

Trời ạ, thật làm người không thể tin được, trong nhà mộc mạc đơn sơ này mà còn cất giấu một vị trù sư tay nghề cao siêu. Hơn nữa -- hơn nữa -- Công Tôn Minh Đức chết tiệt kia, vậy mà được ăn tốt như vậy!

Nghĩ tới đây, hai mắt nàng sáng lên, nắm tay tiểu nha hoàn. Đại hán ngoài cửa, nhất thời toàn thân cứng đờ, gần như sẽ vọt vào cửa.

Long Vô Song khoát tay áo, đôi mắt sáng một tia.

\"Đi ra ngoài, đi ra ngoài. Sao thế? Sợ ta nuốt nàng hay sao?\"

Đại hán không đi tới, nhưng cũng không lui lại, lông mày rậm, mắt to trực tiếp nhìn Long Vô Song cầm tay tiểu nha hoàn.

Long Vô Song cũng không hứng thú để ý đến hắn, tự ý quay đầu, lộ ra nụ cười ngọt ngào tha thiết.

\"Muội muội, muội tên gọi là gì?\"

0

\"Ách --\" Tiểu nha hoàn thụ sủng nhược kinh, nhỏ giọng hỏi: \"Vô Song cô nương là hỏi nô tì chăng?\"

\"Ở đây ngoại trừ ta ra, thì chỉ có một cô nương là muội, không phải là muội thì là ai?\" Nàng vừa cười vừa nói. \"Đến đây, nói cho ta biết, muội họ gì? Tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?\"

\"Nô tì, nô tì --Nô tì họ Hạ, tên Ngân Hoa, năm nay mười lăm.\"

\"Thế này nha, Hoa muội muội, cũng không thể phiền phức muội, giúp ta đi hỏi nãi nãi muội một việc?\"

Ngân Hoa nhu thuận gật đầu.

\"Chuyện gì vậy?\"

Long Vô Song xảo tiếu thiến hề*, lôi kéo tay nhỏ bé của Ngân Hoa.

0 xảo tiếu thiến hề: chắc là tươi cười.

\"Là như vậy, ta đây ở trong kinh thành mở một gian khách điếm, tại trù phòng đang cần một vị sư phụ, muội có thể giúp ta đi hỏi nãi nãi muội hay không, hỏi bà ấy có nguyện ý di giá đến Long Môn khách điếm --\"Nàng dồn dập tựa như pháo, nói một chuỗi dài, hai mắt Ngân Hoa lại càng trừng càng to, vẻ mặt có chút hoảng sợ, nhìn chằm chằm lưng Long Vô Song.

\"Ách, vô --\"Ngân Hoa vội vàng muốn mở miệng, Long Vô Song lại vươn một ngón tay ngọc thon thon, ngăn cản nàng mở miệng.

\"Đương nhiên, phương diện phúc lợi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi lão nhân gia bà bà, không chỉ sẽ ở bên trong khách điếm, an bài một cái sân để bà ấy an cư, mỗi tháng còn có lương bổng cố định.\"

\"Vô, Vô Song cô nương --\"Ngân Hoa trên trán đổ mồ hôi, vội vã muốn nhắc nhở nàng, ngoại trừ Ngô ca ra, ngoài cửa còn người khác --

Long Vô Song lại lần nữa cắt ngang nàng.

\"Muội trước tiên hãy nghe ta nói hết, ngoại trừ lương bổng ra, tam tiết* sẽ có tiền thưởng, nếu như sinh bệnh cũng có ngự --\"Phát hiện bản thân nói sai, nàng ngừng một chút, cười đổi giọng. \"Là đại phu chữa bệnh, tiền y dược toàn bộ miễn. Nếu như bà ấy còn có yêu cầu nào nữa, cũng có thể cố gắng hết mức đáp ứng, tiền mà tuyệt đối không là vấn đề.\"

0 tam tiết: Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán.

\"Ách -- việc này --\"

\"Ừ?\"

Con mắt của Ngân Hoa, lén nhìn nam nhân đứng ở cạnh cửa kia một cái. \"Việc này phải hỏi trước tướng gia.\" Nàng nhỏ giọng trả lời.

\" Hỏi hắn chuyện gì? Ta không phải nghe nói, họ Công Tôn gia không ký phó ước sao?\" Long Vô Song biến sắc, theo hăng hái bừng bừng trở nên có chút dương nanh múa vuốt. \"Chính là nói, tướng kẻ trộm kia, quả thật là một ngụy quân tử, bên ngoài nói đối ngoại, bên trong lại làm một bộ khác?\"

\"Không, không phải --\" Ngân Hoa nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng, tuy rằng người đứng ở cổng, ngay cả mi cũng không nhấc một cái, nàng vẫn vội vàng lắc đầu. \"Tướng gia người tốt lắm, Vô Song cô nương, ngài hiểu lầm --\"

\"Nào có hiểu lầm gì?\"

Long Vô Song hừ một tiếng, mỉa mai nói.

\"Hừ, ta sớm đã biết, Công Tôn Minh Đức là một Vương bát đản trong ngoài không đồng nhất. Nhân gia không phải đều nói sao? Tướng từ tâm sinh, tướng từ tâm sinh, trông hình dạng tử của hắn, mi cao mắt lợi, mũi câu nhọn, bạc môi vô tình, lớn lên chính là một bộ diện mạo tiểu nhân, còn suốt ngày vẻ mặt lão bản rất giống mọi người khắp thiên hạ nợ hắn tiền. Theo khuôn mặt kia của hắn xem ra, thì biết hắn --\"

Mắt thấy Long Vô Song càng nói càng mạnh mẽ, Ngân Hoa cũng bất chấp cái khác nữa, vội vàng cố lấy dũng khí, đồi với người trước cửa vào la lớn.

\"Tướng gia --\"

Hai chữ này, khiến Long Vô Song có chút sửng sốt.

Nàng xoay người lại, quả nhiên liền trông thấy Công Tôn Minh Đức chết tiệt kia, đang khoanh hai tay, lão thần khắp nơi đứng ở cạnh cửa, rõ ràng là đem những câu mà nàng vừa mới nói đều nghe vào trong tai --

Hai gò má trắng mịn, lại có chút nóng. Nàng hít sâu một hơi, đầu ngẩng lên, mi dương cao, khí thế chống đỡ mạnh mẽ không giảm, không khách khí hỏi: \"Thế nào? Lẽ nào ta nói sai rồi sao?\"

Công Tôn Minh Đức vén áo vào phòng, con ngươi đen nhìn nàng, ngữ khí lãnh đạm mở miệng.

\"Hoá ra, Vô Song cô nương có lòng như vậy, đối với tướng mạo tại hạ quan sát tỉ mỉ như vậy. Chỉ là, rất không phải, tại hạ từ nhỏ như vậy, về sau còn thỉnh Vô Song cô nương lượng thứ nhiều hơn.\"

Má lúm đồng tiền phấn mềm mại không biết vì sao, không ngờ càng nóng hơn.

\"Khư, ai chú ý hình dạng ngươi dài ngắn!\" Nàng thối một tiếng.

\"Đúng.\" Hắn không lạnh không nóng, chắp tay vái chào.

Nghe ngữ khí bình tĩnh kia, Long Vô Song mị đập vào mắt, bỗng nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu hơn.

\"Công Tôn Minh Đức, ta hỏi ngươi, ngươi nửa đêm phái người đem ta bắt đu, còn khiến người ta hạ độc, phế võ công của ta là có ý tứ?\"

\"Vô Song cô nương hiểu lầm rồi, mấy ngày qua kẻ cắp dần dần tăng, tại gạ không phải sợ cô nương ngày đêm làm lụng vất vả, không chú ý an nguy của bản thân, cho nên mới mời cô nương đến hàn xá ở một thời gian.\"

\"Ta nghe ngươi thối lắm!\" Nàng tức giận đến miệng không ngăn lại được.

Đối với giáo dưỡng khuyết thiếu của nàng, kinh thế hãi tục, cách kinh phản nói, không đủ sớm đã thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt trên mặt vẫn là bình thản ung dung, bình tĩnh trả lời: \"Nếu như mặc kệ cô nương cố tình làm bậy, chỉ sợ sẽ liên lụy người vô tội.\"

\"Ngươi --\"

\"Cho nên còn thỉnh Vô Song cô nương thứ lỗi, ở hàn xá tu thân dưỡng tính.\"

Một cổ hoả khí xông thẳng lên ót, Long Vô Song tuyệt đối không ngờ nam nhân này sẽ không từ thủ đoạn như vậy. \"Đường đường một đương triều tể tướng, bắt người hạ độc, loại chuyện tam hạ này, ngươi không cảm thấy thẹn với tổ tiên nhà ngươi sao?\"

Họ Công Tôn nghe vậy, lại có chút vung khóe miệng l
<<1 ... 567
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : Trang,7,-,Truyện,nhiều,tập,-,Thiên,Hạ,Đệ,Nhất,Gả,-,phần,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 7 - Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 7 - Truyện nhiều tập - Thiên Hạ Đệ Nhất Gả - phần 1 - Tiểu thuyết tình yêu
C-STAT16/4537

Insane