80s toys - Atari. I still have
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết - Thư kí không lên giường

Lượt xem :
đối với quan hệ giữa hắn và nữ thư ký trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Hắn rõ ràng là đang hung dữ với thư ký kia, nhưng lại có thể dùn tay kéo tay của nữ thư ký, nhìn thế nào cũng thấy giống tình nhân cãi vã cáu kỉnh. Nhưng, cho dù trong lòng tràn đầy không muốn, ngay lập tức cô ta cũng không thể nói cái gì. “Em biết rồi, em chờ anh gọi điện, không được quên.”

Nói xong, trợn mắt nhìn Hạ Mạn Nghê một cái, vặn eo lắc mông đi ra ngoài.

Người vừa đi, Tần Hạo Đông lôi kéo Hạ Mạn Nghê đi về phía khác –

“Tần Hạo Đông! Anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu?” Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ lịch sự, nhưng khí lực thật lớn, cô căn bản là tránh không được tay của hắn.

Hắn không để ý tới cô, vẫn lướt qua một dãy hành lang, đi tới phía cuối hắn lấy thẻ từ ra mở cửa, trực tiếp mang Hạ Mạn Nghê vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

“Nơi này là phòng nghỉ của tôi.” Nói xong, Tần Hạo Đông đi đến bên cửa sổ đem rèm cửa sổ kéo ra, không gian vốn u ám đột nhiên tràn đầy ánh sáng.

Căn phòng ước chừng lớn khoảng 30 bình, bày biện như một khách sạn sáu sao, xa hoa trang nhã thoải mái, cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ thung lũng Đài Bắc rộng lớn, giờ phút này vừa lúc là hoàng hôn, ánh tà dương trước của sổ trở thành phong cảnh đẹp nhất.

Cô nhìn có chút ngây người, bởi vì nơi này cảnh sắc tuyệt mĩ, làm cho người ta có chút tham luyến. Ngay lúc tầm mắt Hạ Mạn Nghê vẫn đang bị cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ phân tán lực chú ý, đồng thời Tần Hạo Đông đã xoay người, ánh mắt bình tĩnh rơi vào khuôn mặt bị thương sưng đỏ, xuống chút nữa, thấy được hơn nửa cảnh xuân, cúc áo bị tháo ra khỏi cổ áo sơ mi, lờ mờ lộ ra khe rãnh của bộ ngực sữa trắng noãn no đủ xinh đẹp…….

“Anh đang nhìn cái gì? Đồ háo sắc!” Hạ Mạn Nghê ý thức được con mắt nóng rực của hắn, chậm mất nửa nhịp đưa tay nắm chặt cổ áo rộng mở.

Tần Hạo Đông cười một tiếng, con ngươi từ từ trở lại trên khuôn mặt tức giận của cô, không muốn giải thích cũng không muốn trốn tránh vừa rồi hắn thật sự đang nhìn cảnh đẹp của cô. Vẻ đẹp của phụ nữ, chỉ cần là đàn ông thì sẽ muốn nhìn, mặc dù là không cẩn thận nhưng hắn xác định không muốn dời ánh mắt đi.

Một lúc lâu, hắn đi tới tủ lạnh nhỏ lấy ra một túi chườm nước đá dùng khăn lông bao ở bên ngoài, rồi quay trở lại đưa cho cô.

“Dùng cái này đắp lên chỗ sưng của cô một chút đi.”

Hạ Mạn Nghê ngước mắt nhìn hắn một cái mới chịu mở miệng cự tuyệt, Tần Hạo Đông đã vượt lên trước cô một bước nói. “Nếu như không nghe lời, vậy thì để tôi đắp giúp cô, chọn một cái đi.” Hạ Mạn Nghê trừng hắn, nhận lấy túi chườm nước đá trên tay hắn rồi xoa lên mặt, bỗng chốc một cảm giác mát lạnh đem nóng rát trên mặt đẩy lùi, tạm thời cô thoải mái hơn rất nhiều.

“Cô có phải hay không nên………”

“Tôi sẽ không nói lời xin lỗi! Đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ nói xin lỗi với người phụ nữ đó! Nếu như đó là yêu cầu của anh, tôi khuyên anh dừng lại, tôi không muốn nghe!”

Tần Hạo Đông khóe môi khẽ giật, ánh mắt híp lại. “Cô ta còn muốn kiện cô. Cô không sợ sao?”

“Sợ cái gì? Tôi có thể công khai cho toàn thế giới biết, luật sư có thể giúp tôi theo kiện.” Trong tập đoàn Bắc Phong người nào mà không phải là nhân tài? Chỉ là cô có muốn mở miệng hay không mà thôi. “Nếu như anh nghĩ giúp người phụ nữ đó đánh đổ tôi, tốt nhất nên chuẩn bị đối đầu với tổng công ty bên kia đi.”

Người phụ nữ này, đang uy hiếm tổng giám đốc hắn đây mà.

Đến tột cùng, cô có từng đem hắn đặt ở trong mắt hay không? Xem ra, nhất định là không có rồi?

“Muốn đánh nhất định phải đánh thắng, nếu không sẽ không đánh, đem mình biến thành thế này thì giống cái gì? Cả đời tôi còn chưa thấy qua hình ảnh người phụ nữ xấu xí như thế này bao giờ.”

Cái quái gì thế này? Hắn đang chê cười cô sao? Bộ dạng vui sướng khi có người gặp họa căn bản là không muốn trách cứ cô, mà là giễu cợt. Không phải cười cô đánh nhau, mà là cười cô biết rõ thua rồi còn đánh, làm cho mình một thân nhếch nhác, không tự lượng sức, đúng không?

“Tại sao lại đanh nhau?”

Cô liếc hắn một cái. “Cô ta lục lọi đồ của tôi, cho nên tôi mới đoạt nó lại, sau đó cô ta vung tay tát tôi một cái, tôi muốn cô ta nói xin lỗi, cô ta lại không nói, tôi liền đánh trả, sau đó cô ta túm tóc tôi kéo quần áo tôi, tôi cũng làm y như vậy, dù sao, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời xin lỗi.”

Tần Hạo Đông hơi mím môi, căn bản cũng không có ý định muốn cô nói xin lỗi.

Nhìn thấy cô bày ra không mặt bị thương, hắn một mực đè nén cơn giận của mình, bất quá, điều này cô không cần biết.

“Vẫn còn rất đau sao?” Giọng nói trầm thấp ôn nhu quanh quẩn trong phòng. Con mắt hắn, chớp cũng không chớp rơi trên mặt cô. Dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy, ánh mắt này, khiến Hạ Mạn Nghê không khỏi đỏ mặt, trái tim vốn bình lặng không khỏi nhảy loạn, cũng sắp bật ra ngoài rồi. Cô né tránh đôi mắt hắn, nghĩ đến lúc mới đến đêm hôm đó uống trà ở biệt thự, thái độ đột nhiên trở nên lãnh đạm, làm cô toàn thân không thoải mái. Loại cảm giác đó rất đáng ghét, cái cảm giác giống như bị người khác vứt bỏ.

Cô không thể không thừa nhận, hắn đi công tác suốt bảy ngày, hình ảnh như vậy, cảm giác như vậy giống như một cái gai ở trong cô họng, thế nào cũng không dễ chịu

Hiện tại hắn đối với cô rất dịu dàng.

Cô không thể ngu ngốc động lòng.

Đúng vậy a, động lòng, cô không thể tin được chính mình vậy mà lại dùng tới hai chữ này, thế nhưng dường như so sánh hai chữ này rất chính xác tâm trạng rồi.

Rõ ràng, người đàn ông này không phải là một món ăn mà cô có thể ăn, thế nhưng bày ra trước mắt là một món ăn ngon miệng hợp khẩu vị, mùi thơm bốn phía, làm cho cô tâm không nhịn được, ngứa tay muốn trộm ăn một miếng cho đỡ thèm, biết rõ là nếu ăn có thể sẽ dị ứng hoặc là sinh nghiện, nhưng là vẫn nhịn không được…..

Chính là cảm giác như vậy. Chỉ là, cô càng ngày càng cảm thấy món ăn này ăn vào có thể sẽ đau bụng thật lâu, nếu đã như vậy, tốt hơn hết là một miếng cũng không nên ăn, ngay cả thử cũng không nên thử một chút.
Hạ Mạn Nghê đứng dậy. “Không phải nói muốn đến gặp Giám đốc Vương sao? Trước khi đi tôi phải sửa sang lại quần áo một chút, còn nữa, mặc dù tôi đã đem hơn phân nửa văn kiện chỉnh sửa lại, nhưng vẫn còn đống công việc chờ tôi bắt đầu, nếu như không phải vô cùng cần thiết, tôi hi vọng tổng giám đốc tự mình có thể đi, không cần kéo tôi theo, tôi còn bề bộn nhiều việc.”

“Không có Giám đốc Vương.” Tần Hạo Đông bật cười. “Đó là cái cớ, muốn nhìn rõ ràng cô rốt cuộc có hay không bị thương ở chỗ nào, như vậy mà thôi.”

A? Hạ Mạn Nghê cả người kinh ngạc nhíu mày.

Tâm, lại đang nhảy loạn.

Ngoài ý muốn, Tần Hạo Đông đưa tay lấy mắt kiếng trên mặt nàng xuống —

“Anh làm gì đấy?” Luôn động tay động chân như vây, rất đáng ghét. Cô đưa tay muốn đoạt lại đồ dạc của mình, lại nghĩ đến mình hiện tại không thích hợp lộn xộn, tránh cho cảnh xuân lại bị người đàn ông này nhìn thấy, đành phải thôi.

“Mắt kiếng này rất xấu, đừng đeo.” Tần Hạo Đông lần nữa thuận tay đem mắt kiếng của cô bỏ vào trong túi áo ngực.

“Anh là trộm chuyên nghiệp à, lấy đồ của tôi làm cái gì!” Cô tức giận đến giậm chân. Nào có ai như vậy? Hắn là gì của cô? Luôn tịch thu đồ của cô, đầu tiên là trâm cài tóc, sau đó là mắt kiếng. (tiếp theo là cái gì thì em cũng chịu >_<).

Hắn cười một tiếng, bị cô mắng là trộm cũng không nổi giận.

“Tôi cận thị 4 độ, anh không trả tôi, bảo tôi làm sao báo cáo công việc? Lấy ra!” Cô một tay nắm cổ áo, một tay che mặt, chỉ có thể kêu la, động cũng không dám động, căn bản là trơ mắt nhìn hắn không thể làm gì khác.

“Hạ thư ký rất chán ghét tôi sao?” Tần Hạo Đông đột nhiên mở miệng hỏi, ưu nhã thanh thản ôm ngực liếc nhìn cô.

A? Hạ Mạn Nghê sửng sốt một chút, không hiểu nhìn lại hắn. Thế nào để tài đột nhiên chuyển đến vấn đề này a?

“Hẳn là thực chán ghét?” Hắn miệng nói, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của cô.

Không biết vì sao a, đột nhiên muốn trêu trọc cô thư ký đứng đắn của hắn một chút. Hơn nữa, cô quả thật không làm cho hắn thất vọng, giờ phút này bộ dạng ngây người, thật đúng là rất thú vị.

“Tại sao….. Đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Chỉ là muốn nói cho cô biết, nếu như cô rất chán ghét tôi, cứ tiếp tục ghét nữa đi, như vậy còn tốt hơn so với việc không cẩn thận yêu tôi.” Kinh ngạc, Hạ Mạn Nghê nhìn về phía hắn.

Trong nháy mắt như vậy, cô cảm thấy suy nghĩ giống như bị hắn nhìn xuyên thấu, làm cho cô buồn bực đến không có biện pháp hít thở.

Hắn nhìn ra cái gì sao?

Không thể nào! Cô không có lộ ra một chút xíu biểu tình nào muốn ăn tươi hắn!

Nhìn thấy biểu tình này của cô, Tần Hạo Đông, thật vất vả mới mới nhịn được cười.

“Ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi, tôi nghe nói mấy buổi tối cô thức tới khuya, tinh thần xem ra rất kém, chẳng qua là vừa mới chứng kiến cô đánh nhau cùng người ta, tôi nghĩ hẳn là vẫn còn chống đỡ được đi, cho nên ngủ một chút đi, tôi xử lý xong việc sau đó tới tìm cô, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Cái gì cùng cái gì? Cùng nhau về nhà? “Tự tôi có lái xe tới.”

“Tôi không có lái xe tới, cho nên cùng nhau về nhà.”

Không muốn cũng không được nha? Hạ Mạn Nghê nhìn Tần Hạo Đông làm bộ phải đi, vội gọi hắn dừng lại. “Này, mắt kiếng của tôi!”

Tần Hạo Đông giơ giơ ta. “Mắt kiếng này trước hết để chỗ tôi, khi nào quay lại sẽ đưa cho cô, đi ngủ đi.” Nói xong, hắn tiêu sái xoay người rời khỏi phòng.

Không có mắt kiếng, cô chỗ nào cũng không thể đi, chuyện gì cũng không làm được.

Như vậy, hẳn là có thể ngủ ngon một chút chứ? Làm việc mà không biết nghỉ ngơi chỉ có phụ nữ ngốc!

Tần Hạo Đông nhìn toàn bộ văn kiện báo cáo được phiên dịch chi tiết trên bàn, không chỉ có đem kế hoạch văn kiện, Phỉ Siết bên kia gửi sang phân loại chỉnh lý thật tốt, còn dùng bút đỏ chỉ rõ dưới những chỗ đối phương bên kia bố trí cạm bẫy, cũng thêm vào đó kể ra chi tiết hậu quả có thể xảy ra, đưa ra biện pháp khắc phục ở trên, nói rõ nếu như dùng phương thức khác để ký hợp đồng có thể tránh khỏi tình trạng đó……..

Người phụ nữ kia, làm thư ký cũng có năng lực đi, khó trách, tổng công ty bên kia lại bỏ ra số tiền lớn mời thư ký nhỏ bay tới Đài Loan. Một thư ký nhỏ, có bao nhiêu bản lĩnh đây? Trời mới biết! Phàm là người có năng lực, ở Bắc Phong không nên bị mai một, không phải sao? Cô sao có thể cam tâm khuất phục ở vị trí này? Mặc dù là một thư ký rất được trọng dụng, nhưng vẫn chỉ là thư ký a!

Nghĩ đến đây, Tần Hạo Đông cầm điện thoại trên bàn gọi sang nước Mĩ —

“Này, tôi là Thụ Á Phong đây.” Điện thoại truyền đến thanh âm của người hiển nhiên vẫn còn đang trong giấc mộng, giọng nói nghe vô cùng lười biếng, nhưng lại không làm giảm sự ưu nhã mê người đặc biệt từ tính một chút nào.

“Tôi là Hạo Đông.”

Đối phương giống như giật mình chợt thanh tỉnh, dừng một lúc mới nói. “Xảy
<<1 ... 45678 ... 16>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT1019/5073