XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc-full

Lượt xem :
> “Tại sao?” Thẩm Nhã Hinh thắc mắc, lúc ở công ty, Mạnh Dục Thành bận cỡ nào cũng sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của anh cơ mà.

“Bởi vì cậu ta không muốn em nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của mình.” Văn Diệp Nhiên thở dài, hỏa khí lần này của cậu ấy chắc không hề nhỏ đâu nhỉ.

“Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”

“Ừm.”

Cũng may Văn Diệp Nhiên cũng rất biết điều, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô thì chủ động chuyển đề tài. “Biết tại sao cậu ấy không ngăn cản anh dắt em ra ngoài không?”

“Tại sao?” Thẩm Nhã Hinh thắc mắc, lúc ở công ty, Mạnh Dục Thành bận cỡ nào cũng sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của anh cơ mà.

“Bởi vì cậu ta không muốn em nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của mình.” Văn Diệp Nhiên thở dài, hỏa khí lần này của cậu ấy chắc không hề nhỏ đâu nhỉ.

“Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?”

“Ừm.”

Cô gái tên Bạch Uyển Minh đó cùng với gia đình mẹ cậu ấy là thế giao, vốn cũng kinh doanh mặt hàng vải, nhưng sau này Gia Vận dưới sự lãnh đạo của Mạnh Dục Thành mà thịnh vượng trở lại, nhưng Bạch thị lại không thể gượng dậy nổi, lúc đó Bạch thị đến nhờ Mạnh Dục Thành giúp đỡ, nhưng lúc đó Mạnh Dục Thành vẫn đang khổ sở chống đỡ cho Gia Vận nên chẳng thể giúp được gì cho Bạch thị.” Thẩm Nhã Hinh không ngờ lại nghe được một câu chuyện nặng nề như thế nên cô dừng bước chân lại, chăm chú lắng nghe lời kể của Văn Diệp Nhiên.

“Sau khi Bạch thị phá sản thì bố mẹ của Bạch Uyển Minh do chịu phải cú sốc quá lớn mà lần lượt qua đời, chỉ còn lại mỗi mình cô ấy cố gắng chống chọi cho sản nghiệp gia truyền của mình, nhưng cũng chỉ được vài năm thì phải bán lại cho người khác.” Văn Diệp Nhiên chỉ chỉ tòa nhà thí nghiệm phía trước, “Đó, sản nghiệp gia truyền của cô ấy vốn nằm ở vị trí đó, sau khi Mạnh Dục Thành mua lại thì xây dựng lên làm nơi thí nghiệm.”

“Phải bán mạng làm việc cho một người đã từng không chịu chìa tay giúp đỡ mình tại mảnh đất của tổ tiên, có lẽ chính là suy nghĩ của Bạch Uyển Minh hiện giờ đấy.”

Văn Diệp Nhiên rầu rĩ nói, “Với cách suy nghĩ của Mạnh Dục Thành thì chắc chắn cậu ta sẽ không thèm giải thích với Bạch Uyển Minh gì cả, mà cho dù có giải thích thì chưa chắc cô ta đã chịu tin, sự khổ cực mà năm đó Mạnh Dục Thành phải chịu để chống chọi cho Gia Vận không phải ai cũng có thể hiểu được.

“Chẳng lẽ anh ấy không thể thử giải thích sao? Hai nhà họ là thế giao, chắc chắn anh ấy và Bạch Uyển Minh đã quen biết từ nhỏ rồi?”

“Cũng chính vì là thế giao, chính vì quen biết nhau từ nhỏ nên mới càng không dễ gì tha thứ cho cậu ta!”

Thẩm Nhã Hinh cảm thấy như có gì đó đè lên tim mình vậy, thật khó chịu.

“Cậu ấy ủy nhiệm cho Bạch Uyển Minh là vì Bạch thị luôn kiên trì sử dụng nguyên liệu trong nước để tiến hành in ấn nhuộm vải chứ không lựa chọn những nguyên liệu cao cấp của nước ngoài, họ tin rằng tài nguyên loài thực vật dùng để nhuộm vải của Đài Loan đủ phong phú để khai thác rồi, thế thì sao lại phải bỏ gốc lấy ngọn mà đi kiếm tìm những thứ của nước ngoài chứ!” Văn Diệp Nhiên nói.

“Thế Bạch Uyển Minh có biết không?” Thẩm Nhã Hinh hỏi.

Văn Diệp Nhiên cười khổ nói: “Hiển nhiên là không biết rồi, có lẽ cảm giác của cô ta đối với Mạnh Dục Thành chỉ có hận mà thôi.”

Kết quả cuối cùng của những cuộc đàm phán thương mại hiển nhiên không thể tốt được, thế nên Bạch Uyển Minh từ chức, Mạnh Dục Thành cũng chẳng mở miệng giữ chân, cứ thế liên tục hai ngày, vẻ mặt của Mạnh Dục Thành còn lạnh lùng hơn ngày thường gấp đôi, Thẩm Nhã Hinh thầm nghĩ, thật không hỗ cùng Bạch Uyển Minh là thế giao mà, cả hai đều lạnh như băng y chang nhau!

Nhân lúc châm trà cho anh, Thẩm Nhã Hinh dè dặt gọi: “Tổng giám đốc.” Nhưng Mạnh Dục Thành chẳng thèm đáp trả cô, lúc này cô mới chợt nhớ đến ‘hiệp nghị’ mà hai người đã ký kết bằng miệng vào tối hôm qua.

“Dục… Thành…” Nghĩ đến sự ‘Yêu thương chăm sóc’ của anh đối với cô vào tối qua, cô chỉ đành ngoan ngoãn đổi cách xưng hô.

Người đàn ông này có hai tính cách song song nhau sao? Tối hôm qua ép cô về căn hộ cao cấp của anh, ăn đến xương cũng chẳn còn, mà giờ thì lại trưng ra cái bộ mặt như thế, ai có thể gán ghép người đàn ông cuồng dã của tối hôm qua với cái người đang mang vẻ mặt lạnh như băng này với nhau nổi cơ chứ!

Hôm qua ‘bị’ anh yêu thương săn sóc cũng là vì cô có ý đồ muốn anh ngồi xuống nói chuyện giải thích những hiểu lầm giữa anh với Bạch Uyển Minh mà ra, ai dè lại khiến Mạnh Dục Thành không vui, rồi lại đem cô trở thành điểm tâm hạ hỏa mà đánh chén sạch sẽ, ăn xong rồi còn bị anh ép phải hứa không được kêu anh là Tổng giám đốc khi chỉ có hai người, còn không thì anh sẽ xem như không nghe thấy!

“Hử?” Mạnh Dục Thành nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc.

“Nghe thư ký Tống nói là Đào Tử Bình đã đích thân chạy đến phòng thí nghiệm để thao tác các bước nhuộm vải, nhưng những lô vải đó vẫn không ra gì cả.” Lời bình của thư ký Tống quả thật quá anh dũng mà!!

“Sau đó?”

“Nghe nói Bạch Uyển Minh tự móc tiền túi trả cho chủ vườn đó…”

Mạnh Dục Thành tạm dừng việc trên tay lại, “Ai nói cho em biết?” Anh có thể khẳng định Tống Kiến Đông không biết chuyện này, nên không thể nào là ông ta nói cho cô biết được. “Nghe thư ký Tống nói là Đào Tử Bình đã đích thân chạy đến phòng thí nghiệm để thao tác các bước nhuộm vải, nhưng những lô vải đó vẫn không ra gì cả.” Lời bình của thư ký Tống quả thật quá anh dũng mà!!

“Sau đó?”

“Nghe nói Bạch Uyển Minh tự móc tiền túi trả cho chủ vườn đó…”

Mạnh Dục Thành tạm dừng việc trên tay lại, “Ai nói cho em biết?” Anh có thể khẳng định Tống Kiến Đông không biết chuyện này, nên không thể nào là ông ta nói cho cô biết được.

“Văn Diệp Nhiên nói, lúc nãy anh ấy đến trả anh thứ này.” Thẩm Nhã Hinh đưa cho Mạnh Dục Thành một túi khăn giấy, rồi tò mò hỏi: “Loại khăn giấy này có gì đặt biệt sao? Anh ấy dặn em nhất định phải tận tay đưa cho anh.”

“Quẳng nó vô thùng rác đi.” Mạnh Dục Thành dừng một chút rồi lại nói: “Sau này những gì cậu ta đưa cho em em cứ việc trực tiếp quăng vô thùng rác là được.” Cái thằng Văn Diệp Nhiên khốn nạn, chẳng qua chỉ là kiếm cớ nói chuyện với cô gái của anh mà thôi.

“Hả? Dạ.” Thẩm Nhã Hinh nhìn bọc khăn giấy với vẻ không thể hiểu nổi, hai người này rốt cuộc đang chơi trò gì thế? Cô chẳng hiểu gì cả!!!

“Buổi trưa đừng đến căn tin ăn cơm, cố gắng làm xong hết việc trên tay đi, chiều cùng anh đến một nơi.” Mạnh Dục Thành dăn dò cô xong rồi lại vùi đầu vào đống văn kiện trên bàn, anh không phải không hiểu tâm ý của Văn Diệp Nhiên và Thẩm Nhã Hinh, chỉ là có những chuyện không hề đơn giản như họ vẫn tưởng.

“Đi phòng thí nghiệp sao?”

“Không phải.”

“Vậy đi đâu?”

“Ôn Tuyền.”

“Đáng ghét, anh còn cười nữa!” Thẩm Nhã Hinh xoay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn Mạnh Dục Thành nữa.

Anh nói Ôn Tuyền, cộng thêm sự dũng mãnh của anh vào tối hôm qua nữa, khiến cô khó tránh khỏi hiểu lằm, tưởng là anh nói đi suối nước nóng, ai dè tên của chỗ này là Văn Tuyền.0

0 Ôn Tuyền và Văn Tuyền trong tiếng Trung có cách phát âm giống nhau, mà Ôn Tuyền có nghĩa là suối nước nóng, nên chị tưởng anh dẫn chị đi suối nước nóng í mà :v

“Anh có cười sao?” Mạnh Dục Thành nhướn mày, sao anh không biết là anh có lộ ra vẻ cười thế!

“Trên mặt anh không cười nhưng trong lòng anh cười.” Cô đã học được cách xem biểu tình của anh rồi, lúc khóe miệng anh khẽ thả lỏng là lúc tâm trạng anh đang vui, thế thì đồng nghĩa là anh đang cười.

“Được rồi, đừng nhỏng nhẻo nữa, xuống xe đi.”

Thẩm Nhã Hinh vẫn ngồi đó bĩu môi, cánh môi anh đào đang vểnh lên đó rõ ràng là đang mời gọi anh đây mà, Mạnh Dục Thành hiển nhiên cũng sẽ không khách khí mà phủ người qua đặt một nụ hôn sâu lên môi cô.

Lúc đầu Thẩm Nhã Hinh còn ô ô mà kháng nghị, nhưng không bao lâu sau thì bị Mạnh Dục Thành hôn đến rã rời, chỉ có thể dựa sát vào ngực anh.

“Ngoan, nhanh xuống xe, trừ khi em muốn ‘làm’ tại chỗ.” Mùi vị của cô quá thơm ngon, khiến cho sự tự chủ mà anh luôn kiêu ngạo phải đầu hàng khi gặp được cô.

Cô như thuốc phiện vậy, khiến anh say đắm, khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của cô, anh lại không nhịn được trồng thêm vài trái dâu tay lên cổ cô.

“Mau xuống xe, xuống xe!”

Thẩm Nhã Hinh luống cuống tay chân mà tháo dây an toàn ra, cô không muốn tạo đề tài tại chốn người đến người đi này đâu, khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển như vậy, ai biết được sẽ có máy quay lén nào đang hướng ngay về phía bọn họ hay không cơ chứ!

Đây là một thung lũng nhỏ, dưới chân đều là những thảm cỏ xanh biết, không khí trong lành đến nỗi đáng ngạc nhiên.

“Đây là nơi nào thế?” Thẩm Nhã Hinh tò mò hỏi, cô chưa từng nghe nói đến nơi này bao giờ.

“Đi theo anh, đừng hết nhìn chỗ này rồi lại nhòm chỗ khác nữa.” Mạnh Dục Thành nắm lấy cánh tay cô, để cô dựa vào ngực anh.

Sâu bên trong thung lũng là một căn nhà cổ, kế bên là một con suối chảy róc rách, nhìn như là con sông bảo vệ thành vậy, chưa đến nơi là đã ngửi được mùi thơm thảo dược rồi, còn có không ít tiếng cười truyền đến nữa.

Thẩm Nhã Hinh kéo Mạnh Dục Thành đi nhanh vài bước, ló đầu vào cánh cửa đang rộng mở để nhìn vào bên trong, có nhiều loại vải khác nhau được bó thành những hình thù lạ mắt, có một số cái được thả vào chiếc lu cao nửa người, một số thì được xỏa ra để phơi khô, có khoảng mười mấy người rất vui vẻ mà cùng nhau qua chạy lại giữa những chiếc lu và kệ phơi vải đó để làm việc và chơi đùa.

“Chỗ này là chỗ nào vậy?”

Mạnh Dục Thành chỉ chỉ tấm bảng, lúc này Thẩm Nhã Hinh mới để ý thấy một tấm bảng không được bắt mắt lắm được treo ngoài cửa, bên trên ghi ‘Công nghệ nhuộm vải bằng thảo mộc – Văn Tuyền’

“Có nghe ai nói qua có thể tự tay mình nhuộm vải chưa?” Mạnh Dục Thành kéo cô đi vào trong.

“Có nghe qua, ở đây có thể làm sao?” Hai mắt Thẩm Nhã Hinh phát sáng, cô sớm đã muốn tự tay nhuộm vải rồi, cô đã từng thấy những mảnh vải mà người ta tự nhuộm ở trên mạng, rất độc đáo, mang phong cách riêng của mỗi người, là thứ có một không hai trên thế giới đấy.

“Đúng vậy, ông chủ của nơi này là bạn anh, em có thể thử xem.” Mạnh Dục Thành ngoắt tay kêu một anh chàng trẻ tuổi đến rồi nói: “Nói với ông chủ Bạch, khóa trải nghiệm dành cho hai người.” Bạch? Bây giờ Thẩm Nhã Hinh khá là nhạy cảm với cái họ này, cô nhìn Mạnh Dục Thành với vẻ đầy nghi vấn, chẳng lẽ nơi này có quan hệ gì với Bạch thị sao? “Có nghe ai nói qua có thể tự tay mình nhuộm vải chưa?” Mạnh Dục Thành kéo cô đi vào trong.

“Có nghe qua, ở đây có thể làm sao?” Hai mắt Thẩm Nhã Hinh phát sáng, cô sớm đã muốn tự tay nhuộm vải rồi, cô đã từng thấy những mảnh vải mà người ta tự nhuộm ở trên mạng, rất độc đáo, mang phong cách riêng của mỗi người, là thứ có một không hai trên thế giới đấy.

“Đúng vậy, ông chủ của nơi này là bạn anh, em có thể thử xem.” Mạnh Dục Thành ngoắt tay kêu một anh chàng t
<<1 ... 910111213 ... 20>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT360/5328

XtGem Forum catalog