Tiểu thuyết Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc-full
Lượt xem : |
ắm mới có thể chiêm ngưỡng công nghệ truyền thống mà trên ti vi không thấy được, sao có thể bỏ qua chứ.” Khuôn mặt háo hức của cô khiến anh không nhẫn tâm bắt cô đi nghỉ ngơi nên đành nhăn mày dặn dò, “Thế chiều em về sớm chút, ngủ một giấc cho khỏe.”
“Ok ok.” Thẩm Nhã Hinh trả lời qua loa, mắt thì nhìn chằm chằm một người khác đang làm mẫu cách tạo hoa văn, thật thần kỳ mà, thì ra hoa văn có thể làm ra bằng cách này sao?
“Công nghệ nhuộm vải của Châu Âu cũng đã từng rất phát triển, nhưng sau thế kỷ mười chín thì mọi thứ đều công nghệ hóa hết rồi.” Khang Thái không biết từ khi nào thì xuất hiện ở phía sau cô, vừa nói vừa chỉ: “Tới bây giờ thì hầu như không còn tồn tại biện pháp in ấn thủ công nữa.” Ông đã nghe nói về biện pháp in ấn và nhuộm vải thủ công rất lâu rồi, cũng đã từng thấy qua sản phẩm hoàn thiện, nhưng thao tác trực tiếp như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
“Nhuộm vải thủ công có một linh tính nhất định, trong quá trình thao tác mình phải dùng cái tâm của mình để tiến hành giao tiếp với chất nhuộm, nói cho nó biết mình muốn kết quả như thế nào thì mới có thể làm ra một sản phẩm như ý được.” Một người có mái tóc hoa râm vừa cười vừa bước về phía họ nói, những thứ mà ông ấy nói có chút phức tạp, phải nhờ đến phiên dịch thì Khang Thái mới hiểu hết được ý của ông ta.
“Đây là người phụ trách của câu lạc bộ này, Bạch Nghĩa Hoa, ông ấy biết rất nhiều kỹ xảo nhuộm và in ấn vải bằng thủ công đấy.” Mạnh Dục Thành giới thiệu.
“Khang tiên sinh, chào mừng ông đến với Văn Tuyền.” Bạch Nghĩa Hoa cười chào mừng khách quý, ông chính là người đã hy sinh mọi thứ đến cầu xin Mạnh Dục Thành vào năm đó, lúc đó ông đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Mạnh Dục Thành làm khó, nhưng không ngờ người hậu bối này không chỉ mua lại mảnh đất này, mà còn hỗ trợ ông trong việc khai phát và nghiên cứu công nghệ nhuộm vải thủ công nữa.
“Tôi có thể xem những kỹ xảo nhuộm màu đó chứ?” Khang Thái ngắt tay với ông và hỏi.
“Đương nhiên là được, đây chẳng phải chính là mục đính của ngày hôm nay sao?” Bạch Nghĩa Hoa cười nói.
Nhà họ Bạch bao nhiêu đời nay đều kinh doanh nghề nhuộm vải, mưa dằm thì thấm đất, sự hiểu biết về kỹ thuật nhuộm và in ấn thủ công này hiển nhiên sẽ hơn người khác một bậc, Bạch Nghĩa Hoa vừa thuyết minh vừa thực hành làm mẫu, khiến cho Khang Thái mở mang tầm mắt, khen ngợi không dứt.
Xem đến quá mức hưng phấn, Khang Thái một mực đòi tự tay phơi vải, không ai khuyên được ông, chỉ đành đứng bên chiếc thang gỗ mà canh chừng, sào phơi rất cao, nên cần phải leo thang gỗ lên rồi trải rộng trên sào để mà phơi.
Khang Thái ko dễ dàng gì phơi được vải, đang từng bước leo xuống, nhưng khi xuống được một nửa thì tính con nít trỗi dậy, ông bổng nhiên vỗ tay hoan hô, kết quả là mất thăng bằng, trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Mạnh Dục Thành vừa lúc đứng kế bên liền nhanh chóng kéo ông ta lại, nhưng Khang Thái khá nặng cân, kết quả là hai người cùng té lăn xuống đất, cũng may cả hai đều không bị thương, nhưng dáng vẻ khi té xuống của hai người thì… trông có vẻ ái muội sao sao đó.
Tất cả mọi người ở đây đều đã từng thấy qua tấm hình trong ví của Khang Thái, và cũng khẽ bàn tán về giới tính của Khang Thái suốt mấy hôm nay, khi thấy cảnh tượng này thì có người cười trộm, có người thì chạy đến đỡm nhưng phần lớn thì ai cũng nghĩ trong đầu, xong rồi, Tổng giám đốc không phải bị ông ta nhìn trúng rồi chứ?
Khang Thái bị té nặng hơn, lúc đứng lên thì vô ý nắm chặt tay Mạnh Dục Thành, khiến cho người khác không muốn tưởng tượng cũng phải tưởng tượng.
“Không sao chứ?” Mạnh Dục Thành lắc mạnh đầu, anh vẫn hơi choáng váng,
“Không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.” Khang Thái vỗ vỗ đầu, hồi nãy bị đụng trúng đầu, chắc mai sẽ sưng một cục lên rồi.
“Cần đến bệnh viện không?” Thẩm Nhã Hinh lo lắng hỏi, lỡ bị thương rồi thì sao?
“Yên tâm, tôi không sao, tôi còn muốn nghe ông Bạch đây giảng giải cho nữa.” Khang Thái vẫn rất hưng phấn mà nói.
Sự xáo động rất nhanh liền lắng xuống, cuộc thuyết minh lại bắt đầu, chỉ là không ai chú ý đến ngoài cửa có vài người mới đến.
Thân là mẹ ruột của Mạnh Dục Thành, Chu Ngữ Viên hận không thể đem thằng con trai đó nhét trở vào bụng mình, trời ạ, nó mấy năm nay không chịu kiếm bạn gái biết thế cũng có vấn đề mà, sao bà không sớm nghĩ đến điểm đó chứ?
Hình ảnh Mạnh Dục Thành ôm lấy người đàn ông ngoại quốc lúc nãy cứ hiện lên trong đầu bà, bà không nhịn được muốn khóc, cho dù muốn kiếm đàn ông đi nữa, sao không kiếm một người trong nước chứ? Không không, không phải như vậy, sao nó có thể kiếm đàn ông được chứ, bà còn đang chờ đợi được ôm cháu nữa đó.
Chu Ngữ Viên vừa về nhà liền nhớ đến lý do bà chạy đến đó, khi biết được tin bạn thân của con trai là Văn Diệp Nhiên vừa về nước, bà liền tìm mọi cách bắt lấy chàng trai giải hoạt còn hơn cả hồ ly đó, ép hỏi cậu ta về vấn đề tình cảm của Mạnh Dục Thành, dưới sự bức ép của bà, Văn Diệp Nhiên chỉ khai ra rằng gần đây Mạnh Dục Thành có chút dao động trên vấn đề tình cảm, và hôm nay nó sẽ dẫn người đó đến Câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền tham quan.
Hèn chi thằng nhóc Diệp Nhiên đó có chết cũng không chịu nói cho bà biết người đó là ai, nếu không không chừng ngay cả cửa lớn nhà họ Mạnh cậu ta cũng chưa kịp bước ra thì đã bị bà bóp cổ chết mất rồi.
Giờ thì làm sao đây, bà nên cầu cứu ai bây giờ? Bà không muốn đi vào đối mặt với con trai nên đã nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái về nhà rồi, lúc ngồi trên xe, bà suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể đem chuyện này nói cho chồng bà biết được, ông ấy nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này, thế là bà liền gọi điện thoại cho chị ruột của mình, hy vọng chị của bà sẽ có cách giúp bà vậy.
Để tránh cho tài xế nghe thấy, Chu Ngữ Viên móc điện thoại ra, dùng giọng điệu nhỏ nhất có thể để kể lại cho chị mình nghe chuyện lúc nãy, Chu Ngữ Nghiên càng nghe thì càng hốt hoảng.
Chu Ngữ Nghiên vốn cũng rất để tâm chú ý đến thằng cháu trai này, đời sau của chồng bà đa số toàn là nam, chỉ có duy nhất một cô cháu gái họ ngoại được nhận nuôi, người không chỉ xinh đẹp, mà còn rất nghe lời, bà muốn tác hợp cô cháu gái nuôi đó với Mạnh Dục Thành rất lâu rồi, chỉ là cứ không kiếm được cơ hội mà thôi, giờ thì hay rồi, cơ hội tự tìm đến cửa nhà rồi thì sao bà có thể buông tha được chứ? Chỉ là theo như tin tức mà bà thu thập được thì Mạnh Dục Thành rõ ràng là đang quen với cô thư ký mà chồng em bà phái đến cơ mà, sao khi đến tai em gái mình thì lại thành kết giao với đàn ông thế này!
Chu Ngữ Viên nghẹn ngào, “Chị à, tuy rằng em vẫn còn hai thằng con trai nữa, nhưng chỉ có đứa này là có tiền đồ nhất thôi, nó mà như thế thì em… em thà chết đi cho rồi, em lấy mặt mũi gì mà đi gặp tổ tông chứ.”
“Khóc gì mà khóc, không có tiền đồ gì cả, để chị chỉ cách cho em.”
Thôi mặc kệ nó là ai, dù đi nữa thì bà cũng muốn tác hợp cho cháu gái nuôi và Mạnh Dục Thành với nhau, người ta hay nói nước phù sa không rơi ruộng người ngoài mà, còn cái người thư ký đó là nam hay nữ thì có quan trọng đâu chứ!
Đã có mưu mô rồi, bà bắt đầu chỉ huy cô em đang khóc đến rối tung rối bời đó, “Em làm theo lời chị chỉ này, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu…”
Chương 9
Còn ở phía bên Mạnh Dục Thành thì bởi vì lực chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào hai người họ nên cũng chẳng ai phát hiện bà Chu Ngữ Viên vừa biến mất đó. Sau khi xác định Khang Thái không có bị thương thì buổi thuyết minh các nhuộm vải lại bắt đầu.
“Tất cả các nguyên liệu đều phải rửa sạch trước, rồi đem đi dầm nát, sau đó mới nấu khoảng nửa tiếng…” Quá trình làm ra màu nhuộm rất phức tạp và khô khan, mỗi một màu nhuộm đều có cách chế tạo khác nhau, bộ phận được sử dụng cũng khác nhau, có loại chỉ lấy rễ cây, loại thì lấy lá, thậm chí còn có một lượng nhỏ phải cần đến động vật nữa.
Thẩm Nhã Hinh không có hứng thú đối với cách chế tạo màu nhuộm nên cô một mình chạy đến nên phơi vải đã nhuộm xong, có vài mảnh vải cực kỳ đẹp mắt thu hút được sự chú ý của cô, cô không ngờ nhuộm vải thủ công cũng có thể tạo ra được một thành phẩm đẹp như vậy, trên mặt vải còn có hoa văn tinh tế nữa.
Lúc cô đang nghiên cứu quy luật của hoa văn trên mặt vải thì bổng thấy một bóng dáng màu trắng, nhưng lúc cô ngước đầu lên nhìn thì lại không thấy đâu nữa, kỳ quái, là cô nhìn nhằm sao? Sao cô cảm giác hình như người đó là Bạch Uyển Minh?
Ở phía góc bên kia có vài cây cổ thụ rất lớn, còn trồng kèm một số loại thực vật có thể nhuộm vải nữa, Thẩm Nhã Hinh muốn chạy qua bên đó xem thử, nhưng lại bị Mạnh Dục Thành kêu trở về, “Tụi anh chuẩn bị đi vào bên trong xem nguyên liệu tạo màu, em lên xe nghỉ ngơi đi.”
“Không, em cũng muốn đi coi.” Thẩm Nhã Hinh chống đối nói, cô cũng tò mò về mấy thứ nguyên liệu đó lâu lắm rồi.
“Không được, muốn xem thì để dịp khác anh lại dẫn em đến.” Mạnh Dục Thành bá đạo nói.
Tuy rằng không thể đi xem khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy có phần không cam lòng lắm, nhưng nghĩ lại thì thấy cơ hội đến đây vẫn nhiều vô kể, vả lại cô cũng hơi mệt rồi, cộng thêm việc cô vẫn đang tò mò về cái bóng màu trắng lúc nãy, nên Thẩm Nhã Hinh chỉ đành bĩu môi và ngoan ngoan quay về xe.
Nhưng vừa đi được một nữa thì cô lén ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thấy Mạnh Dục Thành và những người khác đã đi vào trong nhà, cô liền rón ra rón rén chạy về một phía khác, nhưng kiếm hoài cũng chẳng thấy bất kỳ người nào khác.
Có lẽ là cô nhìn nhằm rồi, Thẩm Nhã Hinh thất vọng mà quay về xe, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn thì có một bàn tay đưa tới kéo cô qua một bên, Thẩm Nhã Hinh hét lớn, nhưng khi nhìn lại thì ngạc nhiên: “Bạch Uyển Minh!”
Bạch Uyển Minh ra hiệu cho cô: “Suỵt!”, và kêu Thẩm Nhã Hinh đi theo mình. Thẩm Nhã Hinh liền bụm miệng lại và đi theo cô ấy, quẹo trái quẹo phải một hồi liền đi đến một chỗ có bộ bàn ghế đá.
Bạch Uyển Minh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, dọc đường luôn nhắc nhở cô chú ý nơi nào cần phải cẩn thận, mấy chỗ đó thường toàn rong rêu rất trơn trượt, nếu đi mà không chú ý là chắc chắc sẽ ngã chỏng chân lên trời cho mà xem.
“Sao cô lại đến đây? Chỗ này là chỗ nào thế?”
Thẩm Nhã Hinh thấy Bạch Uyển Minh bẻ vài nhánh lá trúc phủi sạch lá cây và bụi trên chiếc bàn, cô đang suy đoán xem sao cô ấy lại đến đây, có lẽ do mấy lời mà lần trước mình nói với cô ấy chăng? Có tác dụng với Bạch Uyển Minh rồi sao?
“Ngồi đi.” Bạch Uyển Minh quét xong thì ngỏ ý kêu Thẩm Nhã Hinh ngồi xuống, “Đây là nơi mà lúc nhỏ tôi thường hay đến, bộ bàn ghế đá này là do cha tôi đặt ở đây.” Thẩm Nhã Hinh kinh ngạc tròn mắt nhìn xung quanh, hèn chi ánh mắt cô ấy nhìn nơi này lại có chút cô đơn và hoài niệm, trở lại chốn cũ đối với cô ấy mà nói chắc cũng chẳng dễ chịu gì, ngồi ở đây có lẽ sẽ nhớ đến cha mẹ mà cô ấy không biết đối mặt ra sao chăng.
“Thật xin lỗi, tôi vốn không nên hỏi mà.” Thẩm Nhã Hinh áy náy nói.
Vẻ mặt của Bạch Uyển Minh vẫn cứ lạnh lùng sao ấy, nhưng rất kỳ lạ, vẻ lanh lùng của cô ấy không khiến người ta cảm thấy thiếu lễ độ, chỉ là phải cảm t
QUAY LẠI“Ok ok.” Thẩm Nhã Hinh trả lời qua loa, mắt thì nhìn chằm chằm một người khác đang làm mẫu cách tạo hoa văn, thật thần kỳ mà, thì ra hoa văn có thể làm ra bằng cách này sao?
“Công nghệ nhuộm vải của Châu Âu cũng đã từng rất phát triển, nhưng sau thế kỷ mười chín thì mọi thứ đều công nghệ hóa hết rồi.” Khang Thái không biết từ khi nào thì xuất hiện ở phía sau cô, vừa nói vừa chỉ: “Tới bây giờ thì hầu như không còn tồn tại biện pháp in ấn thủ công nữa.” Ông đã nghe nói về biện pháp in ấn và nhuộm vải thủ công rất lâu rồi, cũng đã từng thấy qua sản phẩm hoàn thiện, nhưng thao tác trực tiếp như vậy thì vẫn là lần đầu tiên.
“Nhuộm vải thủ công có một linh tính nhất định, trong quá trình thao tác mình phải dùng cái tâm của mình để tiến hành giao tiếp với chất nhuộm, nói cho nó biết mình muốn kết quả như thế nào thì mới có thể làm ra một sản phẩm như ý được.” Một người có mái tóc hoa râm vừa cười vừa bước về phía họ nói, những thứ mà ông ấy nói có chút phức tạp, phải nhờ đến phiên dịch thì Khang Thái mới hiểu hết được ý của ông ta.
“Đây là người phụ trách của câu lạc bộ này, Bạch Nghĩa Hoa, ông ấy biết rất nhiều kỹ xảo nhuộm và in ấn vải bằng thủ công đấy.” Mạnh Dục Thành giới thiệu.
“Khang tiên sinh, chào mừng ông đến với Văn Tuyền.” Bạch Nghĩa Hoa cười chào mừng khách quý, ông chính là người đã hy sinh mọi thứ đến cầu xin Mạnh Dục Thành vào năm đó, lúc đó ông đã chuẩn bị sẵn sàng để bị Mạnh Dục Thành làm khó, nhưng không ngờ người hậu bối này không chỉ mua lại mảnh đất này, mà còn hỗ trợ ông trong việc khai phát và nghiên cứu công nghệ nhuộm vải thủ công nữa.
“Tôi có thể xem những kỹ xảo nhuộm màu đó chứ?” Khang Thái ngắt tay với ông và hỏi.
“Đương nhiên là được, đây chẳng phải chính là mục đính của ngày hôm nay sao?” Bạch Nghĩa Hoa cười nói.
Nhà họ Bạch bao nhiêu đời nay đều kinh doanh nghề nhuộm vải, mưa dằm thì thấm đất, sự hiểu biết về kỹ thuật nhuộm và in ấn thủ công này hiển nhiên sẽ hơn người khác một bậc, Bạch Nghĩa Hoa vừa thuyết minh vừa thực hành làm mẫu, khiến cho Khang Thái mở mang tầm mắt, khen ngợi không dứt.
Xem đến quá mức hưng phấn, Khang Thái một mực đòi tự tay phơi vải, không ai khuyên được ông, chỉ đành đứng bên chiếc thang gỗ mà canh chừng, sào phơi rất cao, nên cần phải leo thang gỗ lên rồi trải rộng trên sào để mà phơi.
Khang Thái ko dễ dàng gì phơi được vải, đang từng bước leo xuống, nhưng khi xuống được một nửa thì tính con nít trỗi dậy, ông bổng nhiên vỗ tay hoan hô, kết quả là mất thăng bằng, trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
Mạnh Dục Thành vừa lúc đứng kế bên liền nhanh chóng kéo ông ta lại, nhưng Khang Thái khá nặng cân, kết quả là hai người cùng té lăn xuống đất, cũng may cả hai đều không bị thương, nhưng dáng vẻ khi té xuống của hai người thì… trông có vẻ ái muội sao sao đó.
Tất cả mọi người ở đây đều đã từng thấy qua tấm hình trong ví của Khang Thái, và cũng khẽ bàn tán về giới tính của Khang Thái suốt mấy hôm nay, khi thấy cảnh tượng này thì có người cười trộm, có người thì chạy đến đỡm nhưng phần lớn thì ai cũng nghĩ trong đầu, xong rồi, Tổng giám đốc không phải bị ông ta nhìn trúng rồi chứ?
Khang Thái bị té nặng hơn, lúc đứng lên thì vô ý nắm chặt tay Mạnh Dục Thành, khiến cho người khác không muốn tưởng tượng cũng phải tưởng tượng.
“Không sao chứ?” Mạnh Dục Thành lắc mạnh đầu, anh vẫn hơi choáng váng,
“Không sao, chỉ hơi nhức đầu thôi.” Khang Thái vỗ vỗ đầu, hồi nãy bị đụng trúng đầu, chắc mai sẽ sưng một cục lên rồi.
“Cần đến bệnh viện không?” Thẩm Nhã Hinh lo lắng hỏi, lỡ bị thương rồi thì sao?
“Yên tâm, tôi không sao, tôi còn muốn nghe ông Bạch đây giảng giải cho nữa.” Khang Thái vẫn rất hưng phấn mà nói.
Sự xáo động rất nhanh liền lắng xuống, cuộc thuyết minh lại bắt đầu, chỉ là không ai chú ý đến ngoài cửa có vài người mới đến.
Thân là mẹ ruột của Mạnh Dục Thành, Chu Ngữ Viên hận không thể đem thằng con trai đó nhét trở vào bụng mình, trời ạ, nó mấy năm nay không chịu kiếm bạn gái biết thế cũng có vấn đề mà, sao bà không sớm nghĩ đến điểm đó chứ?
Hình ảnh Mạnh Dục Thành ôm lấy người đàn ông ngoại quốc lúc nãy cứ hiện lên trong đầu bà, bà không nhịn được muốn khóc, cho dù muốn kiếm đàn ông đi nữa, sao không kiếm một người trong nước chứ? Không không, không phải như vậy, sao nó có thể kiếm đàn ông được chứ, bà còn đang chờ đợi được ôm cháu nữa đó.
Chu Ngữ Viên vừa về nhà liền nhớ đến lý do bà chạy đến đó, khi biết được tin bạn thân của con trai là Văn Diệp Nhiên vừa về nước, bà liền tìm mọi cách bắt lấy chàng trai giải hoạt còn hơn cả hồ ly đó, ép hỏi cậu ta về vấn đề tình cảm của Mạnh Dục Thành, dưới sự bức ép của bà, Văn Diệp Nhiên chỉ khai ra rằng gần đây Mạnh Dục Thành có chút dao động trên vấn đề tình cảm, và hôm nay nó sẽ dẫn người đó đến Câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền tham quan.
Hèn chi thằng nhóc Diệp Nhiên đó có chết cũng không chịu nói cho bà biết người đó là ai, nếu không không chừng ngay cả cửa lớn nhà họ Mạnh cậu ta cũng chưa kịp bước ra thì đã bị bà bóp cổ chết mất rồi.
Giờ thì làm sao đây, bà nên cầu cứu ai bây giờ? Bà không muốn đi vào đối mặt với con trai nên đã nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái về nhà rồi, lúc ngồi trên xe, bà suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể đem chuyện này nói cho chồng bà biết được, ông ấy nhất định sẽ không chịu nổi cú sốc này, thế là bà liền gọi điện thoại cho chị ruột của mình, hy vọng chị của bà sẽ có cách giúp bà vậy.
Để tránh cho tài xế nghe thấy, Chu Ngữ Viên móc điện thoại ra, dùng giọng điệu nhỏ nhất có thể để kể lại cho chị mình nghe chuyện lúc nãy, Chu Ngữ Nghiên càng nghe thì càng hốt hoảng.
Chu Ngữ Nghiên vốn cũng rất để tâm chú ý đến thằng cháu trai này, đời sau của chồng bà đa số toàn là nam, chỉ có duy nhất một cô cháu gái họ ngoại được nhận nuôi, người không chỉ xinh đẹp, mà còn rất nghe lời, bà muốn tác hợp cô cháu gái nuôi đó với Mạnh Dục Thành rất lâu rồi, chỉ là cứ không kiếm được cơ hội mà thôi, giờ thì hay rồi, cơ hội tự tìm đến cửa nhà rồi thì sao bà có thể buông tha được chứ? Chỉ là theo như tin tức mà bà thu thập được thì Mạnh Dục Thành rõ ràng là đang quen với cô thư ký mà chồng em bà phái đến cơ mà, sao khi đến tai em gái mình thì lại thành kết giao với đàn ông thế này!
Chu Ngữ Viên nghẹn ngào, “Chị à, tuy rằng em vẫn còn hai thằng con trai nữa, nhưng chỉ có đứa này là có tiền đồ nhất thôi, nó mà như thế thì em… em thà chết đi cho rồi, em lấy mặt mũi gì mà đi gặp tổ tông chứ.”
“Khóc gì mà khóc, không có tiền đồ gì cả, để chị chỉ cách cho em.”
Thôi mặc kệ nó là ai, dù đi nữa thì bà cũng muốn tác hợp cho cháu gái nuôi và Mạnh Dục Thành với nhau, người ta hay nói nước phù sa không rơi ruộng người ngoài mà, còn cái người thư ký đó là nam hay nữ thì có quan trọng đâu chứ!
Đã có mưu mô rồi, bà bắt đầu chỉ huy cô em đang khóc đến rối tung rối bời đó, “Em làm theo lời chị chỉ này, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu…”
Chương 9
Còn ở phía bên Mạnh Dục Thành thì bởi vì lực chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào hai người họ nên cũng chẳng ai phát hiện bà Chu Ngữ Viên vừa biến mất đó. Sau khi xác định Khang Thái không có bị thương thì buổi thuyết minh các nhuộm vải lại bắt đầu.
“Tất cả các nguyên liệu đều phải rửa sạch trước, rồi đem đi dầm nát, sau đó mới nấu khoảng nửa tiếng…” Quá trình làm ra màu nhuộm rất phức tạp và khô khan, mỗi một màu nhuộm đều có cách chế tạo khác nhau, bộ phận được sử dụng cũng khác nhau, có loại chỉ lấy rễ cây, loại thì lấy lá, thậm chí còn có một lượng nhỏ phải cần đến động vật nữa.
Thẩm Nhã Hinh không có hứng thú đối với cách chế tạo màu nhuộm nên cô một mình chạy đến nên phơi vải đã nhuộm xong, có vài mảnh vải cực kỳ đẹp mắt thu hút được sự chú ý của cô, cô không ngờ nhuộm vải thủ công cũng có thể tạo ra được một thành phẩm đẹp như vậy, trên mặt vải còn có hoa văn tinh tế nữa.
Lúc cô đang nghiên cứu quy luật của hoa văn trên mặt vải thì bổng thấy một bóng dáng màu trắng, nhưng lúc cô ngước đầu lên nhìn thì lại không thấy đâu nữa, kỳ quái, là cô nhìn nhằm sao? Sao cô cảm giác hình như người đó là Bạch Uyển Minh?
Ở phía góc bên kia có vài cây cổ thụ rất lớn, còn trồng kèm một số loại thực vật có thể nhuộm vải nữa, Thẩm Nhã Hinh muốn chạy qua bên đó xem thử, nhưng lại bị Mạnh Dục Thành kêu trở về, “Tụi anh chuẩn bị đi vào bên trong xem nguyên liệu tạo màu, em lên xe nghỉ ngơi đi.”
“Không, em cũng muốn đi coi.” Thẩm Nhã Hinh chống đối nói, cô cũng tò mò về mấy thứ nguyên liệu đó lâu lắm rồi.
“Không được, muốn xem thì để dịp khác anh lại dẫn em đến.” Mạnh Dục Thành bá đạo nói.
Tuy rằng không thể đi xem khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy có phần không cam lòng lắm, nhưng nghĩ lại thì thấy cơ hội đến đây vẫn nhiều vô kể, vả lại cô cũng hơi mệt rồi, cộng thêm việc cô vẫn đang tò mò về cái bóng màu trắng lúc nãy, nên Thẩm Nhã Hinh chỉ đành bĩu môi và ngoan ngoan quay về xe.
Nhưng vừa đi được một nữa thì cô lén ngoảnh đầu nhìn về phía sau, thấy Mạnh Dục Thành và những người khác đã đi vào trong nhà, cô liền rón ra rón rén chạy về một phía khác, nhưng kiếm hoài cũng chẳng thấy bất kỳ người nào khác.
Có lẽ là cô nhìn nhằm rồi, Thẩm Nhã Hinh thất vọng mà quay về xe, nhưng vừa ra khỏi cửa lớn thì có một bàn tay đưa tới kéo cô qua một bên, Thẩm Nhã Hinh hét lớn, nhưng khi nhìn lại thì ngạc nhiên: “Bạch Uyển Minh!”
Bạch Uyển Minh ra hiệu cho cô: “Suỵt!”, và kêu Thẩm Nhã Hinh đi theo mình. Thẩm Nhã Hinh liền bụm miệng lại và đi theo cô ấy, quẹo trái quẹo phải một hồi liền đi đến một chỗ có bộ bàn ghế đá.
Bạch Uyển Minh có vẻ rất quen thuộc với nơi này, dọc đường luôn nhắc nhở cô chú ý nơi nào cần phải cẩn thận, mấy chỗ đó thường toàn rong rêu rất trơn trượt, nếu đi mà không chú ý là chắc chắc sẽ ngã chỏng chân lên trời cho mà xem.
“Sao cô lại đến đây? Chỗ này là chỗ nào thế?”
Thẩm Nhã Hinh thấy Bạch Uyển Minh bẻ vài nhánh lá trúc phủi sạch lá cây và bụi trên chiếc bàn, cô đang suy đoán xem sao cô ấy lại đến đây, có lẽ do mấy lời mà lần trước mình nói với cô ấy chăng? Có tác dụng với Bạch Uyển Minh rồi sao?
“Ngồi đi.” Bạch Uyển Minh quét xong thì ngỏ ý kêu Thẩm Nhã Hinh ngồi xuống, “Đây là nơi mà lúc nhỏ tôi thường hay đến, bộ bàn ghế đá này là do cha tôi đặt ở đây.” Thẩm Nhã Hinh kinh ngạc tròn mắt nhìn xung quanh, hèn chi ánh mắt cô ấy nhìn nơi này lại có chút cô đơn và hoài niệm, trở lại chốn cũ đối với cô ấy mà nói chắc cũng chẳng dễ chịu gì, ngồi ở đây có lẽ sẽ nhớ đến cha mẹ mà cô ấy không biết đối mặt ra sao chăng.
“Thật xin lỗi, tôi vốn không nên hỏi mà.” Thẩm Nhã Hinh áy náy nói.
Vẻ mặt của Bạch Uyển Minh vẫn cứ lạnh lùng sao ấy, nhưng rất kỳ lạ, vẻ lanh lùng của cô ấy không khiến người ta cảm thấy thiếu lễ độ, chỉ là phải cảm t
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu166/5134