Tiểu thuyết Thuê Boss Làm Bạn Trai
Lượt xem : |
còn lại kỷ lục hội nghị hôm nay.”
Hắn trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói “Rất tốt.” Cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau,bóng dáng cao thẳng của Lăng Thiên Tước xuất hiện tại cửa phòng làm việc.
Tiếu Phù theo thói quen ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Tổng giám đốc, ngài sắp tan tầm rồi hả?”
“Đúng, còn có chút việc.” Giọng nói của hắn ngoài nhẹ nhõm ra còn có vài phần khẩn trương.
Xảy ra chuyện gì sao?
Nghi ngờ trong lòng Tiếu Phù không có kéo dài quá lâu đã thấy cái túi buổi chiều đang nằm trong tay hắn, hắn đứng lại ở trước bàn làm việc của cô.
“Kỷ lục hội nghị ngày mai làm.” Lăng Thiên Tước không đợi cô lấy lại tinh thần, ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ hai cái, để lấy tất cả lực chú ý của cô.
“Nhưng...” nguyên tắc thứ nhất của cô trong công việc chính là “sự tình hôm nay, hôm nay xong.”
“Phải theo kịp.” Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng, bấm nút xuống tầng lầu, hắn vẫn giữ nút mở cửa, cặp mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trên đỉnh đầu Tiếu Phù sáng một dấu hỏi lớn, vội vã liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cầm lên ví da, tắt máy vi tính, bước nhanh vào trong thang máy.
Thanh máy từng lầu, từng lầu một đi xuống, cô đợi hắn chủ động mở miệng giải thích, nhưng hắn không có động tĩnh gì.
Khi thang máy xuống tầng hầm, Lăng Thiên Tước bước nhanh ra khỏi thang máy, Tiếu Phù vẫn đứng trong thang máy, lần này đổi lại là cô bấm nút mở cửa, trong lòng suy nghĩ nếu hắn không cho một câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ cự tuyệt đi ra ngoài, hắn đi vài bước nhận thấy cô không đi cùng, bóng dáng cao lớn xoay nửa người, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cô.
Cô cau mày lại, hoài nghi bây giờ ai có thể bảo trì bình thản hơn?
Hắn vẫn như cũ không nói một câu, con mắt nhìn cô từ từ lộ ra thâm tình, đáy lòng cô kinh ngạc một chút, chịu bại trận trước.
“Ông chủ?” Cô không muốn cặp mắt kia nhìn mình như vậy.
Lăng Thiên Tước cười khổ một cái “Phòng ăn đã được đặt, hai chỗ ngồi, cô theo tôi.” Nói mấy chữ, làm cho cô càng thêm nghi ngờ.
Tiếu Phù nhìn hắn tiếp tục đi tới, bỏ tay ra khỏi nút mở cửa của thang máy, bước nhanh đuổi theo hắn, cho đến khi ngồi lên sau xe, mới mở miệng hỏi “Tại sao?”
Nghe vậy, hắn không vội trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thở khẽ “Cô đoán xem.”
Cô cúi đầu, cau mày nghĩ “Biểu hiện công việc của tôi gần đây không tốt?”
“Biểu hiện công việc của cô từ trước tới giờ đều tỉnh táo gọn gàng.” Lăng Thiên Tước nhẹ kéo chuyện.
Trước kia hắn cảm tạ biểu hiện công tác chuyên nghiệp của cô, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng đập bể sự tỉnh táo tự giữ cùng với khách quan của cô, hắn cơ hồ có vẻ cảm xúc hóa quá mức.
Có người nào sẽ tin tưởng, hắn cư nhiên cũng có ngày bị phụ nữ ảnh hưởng?
Trải qua cuộc hành trình ở nước Mĩ kia, cô rốt cuộc là sao lại có thể không coi đó là chuyện gì to tát, đáp án rất đơn giản, cũng rất đả thương người, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Cô không thương hắn, thế nhưng hắn đáng chết lại ngược lại.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi thật sự không đoán ra.” Cô rất cẩn thận, không cho mình thất bại trước mặt hắn, cũng không muốn tiết lộ dù một xíu tâm tình.
Lăng Thiên Tước đạp chân ga, vòng mấy vòng cung xinh đẹp, xe liền ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu phóng đi qua phố lớn nhỏ.
Hắn không nói lời nào, thần kinh cô căng thẳng, cho đến khi xe dừng trước cổng nhà hàng, có mấy người lập tức nghênh đón bọn họ, có một người nhận lấy chìa khóa lái xe đi đỗ, mấy người khác dẫn họ nhập tọa, lại xuất hiện vài người phục vụ mang ra vài phần điểm tâm tinh tế nho nhỏ, lại châm trà cho bọn họ, chuẩn bị khăn bông nóng, chọn món ăn.
Mấy phút sau, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, là hải sản cao cấp.
“Ăn trước.” Lăng Thiên Tước sau khi ném ra lệnh, không nói gì nữa cả.
Tiếu Phù muốn hỏi, nhưng phục vụ vẫn tới tới lui lui bên cạnh, nơm nớp lo sợ hầu hạ bọn họ dùng cơm, Lăng Thiên Tước thoạt nhìn rất tự tại, tư thái ăn cơm ưu nhã, hiển nhiên là có thói quen có người khẩn trương bận rộn hầu hạ hắn, nhưng cô thì không.
Sau khi hắn dùng cơm ước chừng năm phần no bụng thì hắn vẫy tất cả các nhân viên lui ra, hi vọng không có người vào quấy rầy bọn họ.
“Cái này cho cô xem.” Lăng Thiên Tước đem cái xách tay kia bỏ lên trên bàn, ý bảo cô mở ra.
“Đây là?” Cô nhìn mà không lấy.
“Vật của cô.” hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái.
“Tôi sao?” Đồ của cô sao lại gửi cho hắn, chẳng lẽ là –
Từ trong mắt cô, hắn biết cô đoán được rồi.
“Bà nội gửi ảnh cưới, chúng ta mỗi người một quyển, cô có thể tùy ý xử lý, đó là bà nội đưa cho cô.”
Lăng Thiên Tước thấy cô giật mình nhìn hình, ánh mắt mềm lại.
Tiếu Phù không để ý cơm mới ăn một nửa, lập tức lật xem “Thật là những tấm hình xinh đẹp, nhất định rất quí.”
Nghe vậy, hắn nhướng một bên lông mày lên.
Giá tiền cho tới bây giờ chưa bao giờ là vấn đề, người cùng với tình cảm mới là trọng điểm.
“Nơi này hẳn không phải là toàn bộ?” Cô nói.
“Bà nội ở đó có toàn bộ hình, tổng cộng sáu quyển, bà nội từ từ chọn, cuối cùng tinh tuyển mấy hình gửi cho chúng ta.” Hắn giải thích cho cô.
Cô nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, hốc mắt đỏ lên.
Bà nội cái gì cũng không biết, dùng thân thể đã ngã bệnh hao tâm tốn sức vì bọn họ chọn hình, cô thậm chí không dám nghĩ , nếu như bà nội biết cô cũng chỉ là đồ giả mạo, sẽ rất đau lòng...
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Thiên Tước thấy hốc mắt cô ửng đỏ, ngực bỗng chốc căng thẳng.
“Cảm thấy rất là ác, tôi lừa bà nội.”
Hắn hơi nhếch môi, cố ép xôn xao cuồn cuộn trong cơ thể xuống, chỉ vì –
Cô nói là “bà nội” mà không phải “bà nội của anh”
“Tiếu Phù, chúng ta có thể thay đổi tất cả.” Hắn nhìn cô.
“Thay đổi?” Cô vẫn còn lật xem hình, có chút mất hồn hỏi.
Những tấm hình này thật là đẹp, từ trong ra ngoài cái chủng loại kia... Mĩ, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, câu hồn hơn so với nam diễn viên Hollywood.
“Cô đối với tôi mà nói, là đặc biệt.” Lăng Thiên Tước mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, thử thuyết phục cô tiếp nhận và tin tưởng chân tâm của hắn.
Hắn biết muốn nhân vật quan trọng này tin tưởng có chút khó khăn, hơn nữa bất kì ai biết danh sách phụ nữ dài dằng dặc của hắn lúc trước đều không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nhưng hắn khẩn cấp cần cô tin tưởng, chỉ cần một mình cô tin tưởng.
“Ông chủ, chúng ta lúc ban đầu đã nói, tất cả chuyện xảy ra ở nước Mĩ, trở lại Đài Loan chúng ta đều sẽ quên.” Cô không dám nhìn hắn, cúi đầu nói.
Tại thời khác mấu chốt này, nếu cô muốn đem lập trường bày tỏ rõ ràng, tốt nhất không nên chạm đến đôi mắt thâm tình kia, bởi vì nó sẽ làm cô tâm chí dao động.
“Tôi biết mình đã nói qua cái gì.” Lăng Thiên Tước phiền loạn vuốt mái tóc đen.
“Tôi chỉ nghĩ tốt cho công việc.” Tiếu Phù không dám ngẩng đầu.
Nhìn tư thái trốn tránh của cô, hắn ở đáy lòng thở dài thật sâu .
Xem ra giữa bọn họ phải có hao tổn.
Chương 8
Dùng cơm xong, hắn đưa cô trở về.
Nhìn đầu cô không hề quay lại, Lăng Thiên Tước có chút buồn bã nhìn bóng lưng cô biến mất, sau đó tự giễu kéo môi cười một tiếng.
Hắn rốt cục mong đợi cái gì?
Hi vọng cô sẽ giống như những cô gái khác, xuất tất cả vốn liếng mời hắn lên lầu, hoặc là đối với hắn lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời.
Lăng Thiên Tước thấy đèn trong nhà cô sáng lên, lại ngồi ngây ngô ở trong xe nhìn nhà cô một lát, mới ép mình rời đi.
Hắn không lập tức chạy nhanh về chỗ mình ở, ngược lại lại di chuyển ở phụ cận nhà cô, chờ hắn ý thức được mình không có cử động khác biệt mấy so với nhân viên tuần tra, thì hắn đạp mạnh xe, tự thấy mình buồn cười.
Tám phần là điên rồi.
Nếu như không phải là điên rồi,thì làm gì có đàn ông bình thường nào làm ra cử động kì quái như thế?
Lăng Thiên Tước chuyển phương hướng một cái, chiếc xe thể thao đẹp mắt lập tức chuyển 360 độ, động cơ gầm nhẹ, bánh xe ma sát mặt đất, kéo theo tiếng vang bén nhọn.
Trên đường về, mấy chiếc xe cứu hỏa làm hắn nhăn mày lại.
Một dự cảm lo lắng vọt lên trong đầu, hắn lập tức quẹo cua 360 độ lần nữa, lần này mục đích là nhà cô.
Xe thể thao phóng tới dưới lầu nhà cô nhanh hơn xe cứu hỏa, hỏa nhiệt giống như con rắn độc, từ cửa sổ các hộ gia đình dưới lầu phách lối trườn ra.
Lăng Thiên Tước tìm kiếm bóng dáng của cô trong đám người vây xem– không có.
Đáng chết, người phụ nữ kia ngủ chết rồi, hay là còn đang tắm?
Hắn lấy di dộng ra gọi cho cô, nhưng không ai nghe, quay đầu, nhìn thấy có mấy người hàng xóm ôm thùng nước, đang tính toán giúp một tay thì không biết từ đâu xuất hiện một bóng dáng.
“Xin lỗi.” Hắn cầm lấy thùng nước, xối lên người mình, không chút do dự vọt vào nhà trọ.
Thời điểm xe cứu hỏa chạy tới, hắn đã vọt tới lầu năm, nhìn thấy cô đang ở trước một cửa sắt, đang dụ dỗ một tiểu quỷ khóc không ngừng mở cửa ra.
“Tiếu Phù.” Lăng Thiên Tước cau mày, lôi kéo cánh tay của cô, trực giác muốn xông đi lên.
Mới vừa rồi lúc ở dưới lầu, hắn tính một chút tòa nhà cao tầng này có tám tầng, tầng cuối hẳn là tầng thượng.
“Anh còn chưa trở về?” Tiếu Phù liếc hắn một cái, ánh mắt kinh ngạc, dưới tình thế cấp bách không còn cố ý gọi hắn là ông chủ.
“Quay trở lại.” Hắn kéo lấy cô, liền muốn xông lên, “Mau lên đi.” Hắn thúc giục, lo lắng lầu dưới sẽ có thể nổ tung.
“Tôi không thể bỏ lại nó.” Cô hất bàn tay hắn ra, liếc nhìn đứa trẻ, đối với hắn lắc đầu một cái.
Lăng Thiên Tước cắn răng, liếc về phía tiểu quỷ đang bị vây ở trong phòng, đáy lòng của hắn cuồng loạn vang lên tiếng nguyền rủa bất nhã liên tục.
“Nó không thể ra được, trong nhà không có người lớn, nó lại không đủ cao, không có biện pháp tự mở cửa sắt ra.”
Cô vừa giải thích, vừa đem cánh tay mảnh khảnh chui qua khe khắc hoa của cửa sắt.
Hắn thấy thế, ngồi xổm xuống, ra lệnh cho tiểu quỷ bên trong “Đi lấy cái ghế nhỏ tới đây, có nghe hay không, lập tức mang đến.”
Tiếu Phù cau mày, đang muốn nói cho hắn biết chiêu này lúc vừa rồi cô đã thử qua, nhưng đứa bé đã bị dọa ngu, căn bản không nghe hiểu bất kì điều gì, chỉ là lời của cô còn chưa nói ra miệng, đã thấy đứa nhỏ vốn là khóc không ngừng bỗng nhiên dừng khóc, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Thiên Tước, sau đó chạy đi, khi trở về, trong tay là một chiếc ghế nhỏ.
“Để vào nơi này, đứng lên trên đó, mở cửa ra.”
Cô từ trước tới giờ đều biết thanh âm uy nghiêm của hắn, không cần nói lời nào, chỉ ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm vào người khác, cũng có thể làm cho chủ quản cấp cao trên năm mươi tuổi liên tiếp lau mồ hôi.
Chỉ là không ngờ, hắ
QUAY LẠIHắn trầm ngâm một chút, nhàn nhạt nói “Rất tốt.” Cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ sau,bóng dáng cao thẳng của Lăng Thiên Tước xuất hiện tại cửa phòng làm việc.
Tiếu Phù theo thói quen ngẩng đầu, liếc hắn một cái “Tổng giám đốc, ngài sắp tan tầm rồi hả?”
“Đúng, còn có chút việc.” Giọng nói của hắn ngoài nhẹ nhõm ra còn có vài phần khẩn trương.
Xảy ra chuyện gì sao?
Nghi ngờ trong lòng Tiếu Phù không có kéo dài quá lâu đã thấy cái túi buổi chiều đang nằm trong tay hắn, hắn đứng lại ở trước bàn làm việc của cô.
“Kỷ lục hội nghị ngày mai làm.” Lăng Thiên Tước không đợi cô lấy lại tinh thần, ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ hai cái, để lấy tất cả lực chú ý của cô.
“Nhưng...” nguyên tắc thứ nhất của cô trong công việc chính là “sự tình hôm nay, hôm nay xong.”
“Phải theo kịp.” Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng, bấm nút xuống tầng lầu, hắn vẫn giữ nút mở cửa, cặp mắt lạnh lùng nhìn cô.
Trên đỉnh đầu Tiếu Phù sáng một dấu hỏi lớn, vội vã liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, cầm lên ví da, tắt máy vi tính, bước nhanh vào trong thang máy.
Thanh máy từng lầu, từng lầu một đi xuống, cô đợi hắn chủ động mở miệng giải thích, nhưng hắn không có động tĩnh gì.
Khi thang máy xuống tầng hầm, Lăng Thiên Tước bước nhanh ra khỏi thang máy, Tiếu Phù vẫn đứng trong thang máy, lần này đổi lại là cô bấm nút mở cửa, trong lòng suy nghĩ nếu hắn không cho một câu trả lời thỏa đáng, cô sẽ cự tuyệt đi ra ngoài, hắn đi vài bước nhận thấy cô không đi cùng, bóng dáng cao lớn xoay nửa người, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cô.
Cô cau mày lại, hoài nghi bây giờ ai có thể bảo trì bình thản hơn?
Hắn vẫn như cũ không nói một câu, con mắt nhìn cô từ từ lộ ra thâm tình, đáy lòng cô kinh ngạc một chút, chịu bại trận trước.
“Ông chủ?” Cô không muốn cặp mắt kia nhìn mình như vậy.
Lăng Thiên Tước cười khổ một cái “Phòng ăn đã được đặt, hai chỗ ngồi, cô theo tôi.” Nói mấy chữ, làm cho cô càng thêm nghi ngờ.
Tiếu Phù nhìn hắn tiếp tục đi tới, bỏ tay ra khỏi nút mở cửa của thang máy, bước nhanh đuổi theo hắn, cho đến khi ngồi lên sau xe, mới mở miệng hỏi “Tại sao?”
Nghe vậy, hắn không vội trả lời, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, thở khẽ “Cô đoán xem.”
Cô cúi đầu, cau mày nghĩ “Biểu hiện công việc của tôi gần đây không tốt?”
“Biểu hiện công việc của cô từ trước tới giờ đều tỉnh táo gọn gàng.” Lăng Thiên Tước nhẹ kéo chuyện.
Trước kia hắn cảm tạ biểu hiện công tác chuyên nghiệp của cô, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn hung hăng đập bể sự tỉnh táo tự giữ cùng với khách quan của cô, hắn cơ hồ có vẻ cảm xúc hóa quá mức.
Có người nào sẽ tin tưởng, hắn cư nhiên cũng có ngày bị phụ nữ ảnh hưởng?
Trải qua cuộc hành trình ở nước Mĩ kia, cô rốt cuộc là sao lại có thể không coi đó là chuyện gì to tát, đáp án rất đơn giản, cũng rất đả thương người, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Cô không thương hắn, thế nhưng hắn đáng chết lại ngược lại.
“Ông chủ, xin lỗi, tôi thật sự không đoán ra.” Cô rất cẩn thận, không cho mình thất bại trước mặt hắn, cũng không muốn tiết lộ dù một xíu tâm tình.
Lăng Thiên Tước đạp chân ga, vòng mấy vòng cung xinh đẹp, xe liền ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu phóng đi qua phố lớn nhỏ.
Hắn không nói lời nào, thần kinh cô căng thẳng, cho đến khi xe dừng trước cổng nhà hàng, có mấy người lập tức nghênh đón bọn họ, có một người nhận lấy chìa khóa lái xe đi đỗ, mấy người khác dẫn họ nhập tọa, lại xuất hiện vài người phục vụ mang ra vài phần điểm tâm tinh tế nho nhỏ, lại châm trà cho bọn họ, chuẩn bị khăn bông nóng, chọn món ăn.
Mấy phút sau, người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, là hải sản cao cấp.
“Ăn trước.” Lăng Thiên Tước sau khi ném ra lệnh, không nói gì nữa cả.
Tiếu Phù muốn hỏi, nhưng phục vụ vẫn tới tới lui lui bên cạnh, nơm nớp lo sợ hầu hạ bọn họ dùng cơm, Lăng Thiên Tước thoạt nhìn rất tự tại, tư thái ăn cơm ưu nhã, hiển nhiên là có thói quen có người khẩn trương bận rộn hầu hạ hắn, nhưng cô thì không.
Sau khi hắn dùng cơm ước chừng năm phần no bụng thì hắn vẫy tất cả các nhân viên lui ra, hi vọng không có người vào quấy rầy bọn họ.
“Cái này cho cô xem.” Lăng Thiên Tước đem cái xách tay kia bỏ lên trên bàn, ý bảo cô mở ra.
“Đây là?” Cô nhìn mà không lấy.
“Vật của cô.” hắn lạnh nhạt nhìn cô một cái.
“Tôi sao?” Đồ của cô sao lại gửi cho hắn, chẳng lẽ là –
Từ trong mắt cô, hắn biết cô đoán được rồi.
“Bà nội gửi ảnh cưới, chúng ta mỗi người một quyển, cô có thể tùy ý xử lý, đó là bà nội đưa cho cô.”
Lăng Thiên Tước thấy cô giật mình nhìn hình, ánh mắt mềm lại.
Tiếu Phù không để ý cơm mới ăn một nửa, lập tức lật xem “Thật là những tấm hình xinh đẹp, nhất định rất quí.”
Nghe vậy, hắn nhướng một bên lông mày lên.
Giá tiền cho tới bây giờ chưa bao giờ là vấn đề, người cùng với tình cảm mới là trọng điểm.
“Nơi này hẳn không phải là toàn bộ?” Cô nói.
“Bà nội ở đó có toàn bộ hình, tổng cộng sáu quyển, bà nội từ từ chọn, cuối cùng tinh tuyển mấy hình gửi cho chúng ta.” Hắn giải thích cho cô.
Cô nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, hốc mắt đỏ lên.
Bà nội cái gì cũng không biết, dùng thân thể đã ngã bệnh hao tâm tốn sức vì bọn họ chọn hình, cô thậm chí không dám nghĩ , nếu như bà nội biết cô cũng chỉ là đồ giả mạo, sẽ rất đau lòng...
“Nghĩ gì vậy?” Lăng Thiên Tước thấy hốc mắt cô ửng đỏ, ngực bỗng chốc căng thẳng.
“Cảm thấy rất là ác, tôi lừa bà nội.”
Hắn hơi nhếch môi, cố ép xôn xao cuồn cuộn trong cơ thể xuống, chỉ vì –
Cô nói là “bà nội” mà không phải “bà nội của anh”
“Tiếu Phù, chúng ta có thể thay đổi tất cả.” Hắn nhìn cô.
“Thay đổi?” Cô vẫn còn lật xem hình, có chút mất hồn hỏi.
Những tấm hình này thật là đẹp, từ trong ra ngoài cái chủng loại kia... Mĩ, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, câu hồn hơn so với nam diễn viên Hollywood.
“Cô đối với tôi mà nói, là đặc biệt.” Lăng Thiên Tước mỗi lần đều nắm chặt cơ hội, thử thuyết phục cô tiếp nhận và tin tưởng chân tâm của hắn.
Hắn biết muốn nhân vật quan trọng này tin tưởng có chút khó khăn, hơn nữa bất kì ai biết danh sách phụ nữ dài dằng dặc của hắn lúc trước đều không dễ dàng tin tưởng hắn.
Nhưng hắn khẩn cấp cần cô tin tưởng, chỉ cần một mình cô tin tưởng.
“Ông chủ, chúng ta lúc ban đầu đã nói, tất cả chuyện xảy ra ở nước Mĩ, trở lại Đài Loan chúng ta đều sẽ quên.” Cô không dám nhìn hắn, cúi đầu nói.
Tại thời khác mấu chốt này, nếu cô muốn đem lập trường bày tỏ rõ ràng, tốt nhất không nên chạm đến đôi mắt thâm tình kia, bởi vì nó sẽ làm cô tâm chí dao động.
“Tôi biết mình đã nói qua cái gì.” Lăng Thiên Tước phiền loạn vuốt mái tóc đen.
“Tôi chỉ nghĩ tốt cho công việc.” Tiếu Phù không dám ngẩng đầu.
Nhìn tư thái trốn tránh của cô, hắn ở đáy lòng thở dài thật sâu .
Xem ra giữa bọn họ phải có hao tổn.
Chương 8
Dùng cơm xong, hắn đưa cô trở về.
Nhìn đầu cô không hề quay lại, Lăng Thiên Tước có chút buồn bã nhìn bóng lưng cô biến mất, sau đó tự giễu kéo môi cười một tiếng.
Hắn rốt cục mong đợi cái gì?
Hi vọng cô sẽ giống như những cô gái khác, xuất tất cả vốn liếng mời hắn lên lầu, hoặc là đối với hắn lộ ra ánh mắt lưu luyến không rời.
Lăng Thiên Tước thấy đèn trong nhà cô sáng lên, lại ngồi ngây ngô ở trong xe nhìn nhà cô một lát, mới ép mình rời đi.
Hắn không lập tức chạy nhanh về chỗ mình ở, ngược lại lại di chuyển ở phụ cận nhà cô, chờ hắn ý thức được mình không có cử động khác biệt mấy so với nhân viên tuần tra, thì hắn đạp mạnh xe, tự thấy mình buồn cười.
Tám phần là điên rồi.
Nếu như không phải là điên rồi,thì làm gì có đàn ông bình thường nào làm ra cử động kì quái như thế?
Lăng Thiên Tước chuyển phương hướng một cái, chiếc xe thể thao đẹp mắt lập tức chuyển 360 độ, động cơ gầm nhẹ, bánh xe ma sát mặt đất, kéo theo tiếng vang bén nhọn.
Trên đường về, mấy chiếc xe cứu hỏa làm hắn nhăn mày lại.
Một dự cảm lo lắng vọt lên trong đầu, hắn lập tức quẹo cua 360 độ lần nữa, lần này mục đích là nhà cô.
Xe thể thao phóng tới dưới lầu nhà cô nhanh hơn xe cứu hỏa, hỏa nhiệt giống như con rắn độc, từ cửa sổ các hộ gia đình dưới lầu phách lối trườn ra.
Lăng Thiên Tước tìm kiếm bóng dáng của cô trong đám người vây xem– không có.
Đáng chết, người phụ nữ kia ngủ chết rồi, hay là còn đang tắm?
Hắn lấy di dộng ra gọi cho cô, nhưng không ai nghe, quay đầu, nhìn thấy có mấy người hàng xóm ôm thùng nước, đang tính toán giúp một tay thì không biết từ đâu xuất hiện một bóng dáng.
“Xin lỗi.” Hắn cầm lấy thùng nước, xối lên người mình, không chút do dự vọt vào nhà trọ.
Thời điểm xe cứu hỏa chạy tới, hắn đã vọt tới lầu năm, nhìn thấy cô đang ở trước một cửa sắt, đang dụ dỗ một tiểu quỷ khóc không ngừng mở cửa ra.
“Tiếu Phù.” Lăng Thiên Tước cau mày, lôi kéo cánh tay của cô, trực giác muốn xông đi lên.
Mới vừa rồi lúc ở dưới lầu, hắn tính một chút tòa nhà cao tầng này có tám tầng, tầng cuối hẳn là tầng thượng.
“Anh còn chưa trở về?” Tiếu Phù liếc hắn một cái, ánh mắt kinh ngạc, dưới tình thế cấp bách không còn cố ý gọi hắn là ông chủ.
“Quay trở lại.” Hắn kéo lấy cô, liền muốn xông lên, “Mau lên đi.” Hắn thúc giục, lo lắng lầu dưới sẽ có thể nổ tung.
“Tôi không thể bỏ lại nó.” Cô hất bàn tay hắn ra, liếc nhìn đứa trẻ, đối với hắn lắc đầu một cái.
Lăng Thiên Tước cắn răng, liếc về phía tiểu quỷ đang bị vây ở trong phòng, đáy lòng của hắn cuồng loạn vang lên tiếng nguyền rủa bất nhã liên tục.
“Nó không thể ra được, trong nhà không có người lớn, nó lại không đủ cao, không có biện pháp tự mở cửa sắt ra.”
Cô vừa giải thích, vừa đem cánh tay mảnh khảnh chui qua khe khắc hoa của cửa sắt.
Hắn thấy thế, ngồi xổm xuống, ra lệnh cho tiểu quỷ bên trong “Đi lấy cái ghế nhỏ tới đây, có nghe hay không, lập tức mang đến.”
Tiếu Phù cau mày, đang muốn nói cho hắn biết chiêu này lúc vừa rồi cô đã thử qua, nhưng đứa bé đã bị dọa ngu, căn bản không nghe hiểu bất kì điều gì, chỉ là lời của cô còn chưa nói ra miệng, đã thấy đứa nhỏ vốn là khóc không ngừng bỗng nhiên dừng khóc, vẻ mặt sợ hãi nhìn Lăng Thiên Tước, sau đó chạy đi, khi trở về, trong tay là một chiếc ghế nhỏ.
“Để vào nơi này, đứng lên trên đó, mở cửa ra.”
Cô từ trước tới giờ đều biết thanh âm uy nghiêm của hắn, không cần nói lời nào, chỉ ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm vào người khác, cũng có thể làm cho chủ quản cấp cao trên năm mươi tuổi liên tiếp lau mồ hôi.
Chỉ là không ngờ, hắ
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu143/5859