Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Tình Yêu Ban Đầu, Tình Yêu Cuối Cùng-full

Lượt xem :
eo điều tra thì anh biết khi cô sinh bị rong huyết, sinh mệnh cũng vài phần khó giữ. Sau lại vì chăm sóc con nhỏ nên thân thể không được điều trị tốt, cho nên hiện tại cô mới gầy yếu như thế này. Hết thảy, hết thảy đều là do anh không đúng. Nếu năm đó anh đy tìm cô dù chỉ một lần, gọi điện cho cô dù chỉ 1 lần, hiện tại sẽ không như thế này.

Cô dùng sức để rút khỏi tay anh, lạnh lùng nói :" Ngôn tiên sinh, hình như là anh đã đề cao mình quá thì phải. Giờ phút này đây tôi với anh chỉ đơn giản là hàng xóm, sao tôi lại có thể dùng thân thể sức khỏe của mình mà đùa giỡn được?".

" Tốt lắm, vậu thì chứng mình cho anh xem, ngày mai anh sẽ đem bữa sáng cho em". Cô quay đầu nhìn anh, không để ý đến sự khiêu khích của anh nói :" Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là không muốn ăn mà thôi. Cáo biệt".

Cô bước qua phòng khách, lúc sắp đến cửa thì anh đuổi theo sau, nói :" Vậy thì em hãy vì con một chút". Tay cô đã chạm vào cửa chợt khựng lại, nhưng rồi rất nhanh mở cửa rồi bước ra.

Anh lẳng lặng nhìn cánh cửa đóng sập trước mặt mình, giống như là lời cự tuyệt của cô dành cho anh vậy.

Vì tránh bị bà Vương lại mời sang ăn cơm nên cô liền trốn ở văn phòng làm thêm việc. Nhưng mới tránh được vài ngày thì đã đến ngày đy đón bé con.

Ngày đón con anh mới sáng sớm đã điện thoại cho cô bảo :" Giữa trưa cùng nhau ăn bữa cơm nhé?". Cô ngẩng đầu nhìn đống văn kiện trong tay, đáp rành mạch :" Tôi không có thời gian". Âm thanh của anh trùng xuống vài bậc, nói tiếp :" Buổi chiều anh cùng em đy đến nhà trẻ, đến gặp cô giáo để nói về chuyện của con".

Cô dừng trong chốc lát rồi đáp :" Được". Giơ đồng hồ lên, đã đến giờ ăn trưa rồi, nhưng cô vẫn quyết định sẽ tiếp tục xử lý đống văn kiện trong tay lúc này.

Anh rất sớm đã đến trước văn phòng để chờ cô. Khi cô vừa rời khỏi văn phòng liền nghe vài đồng sự không ngừng nói nhỏ to :" Wow, thật sự là quá đẹp trai mà". " Như thế nào mà có người đẹp trai như thế chứ?"." Hay là đy hỏi Angela, hai người hình như cũng có quan hệ ---", phỏng chừng có người đã nhìn thấy cô liền lập tức ngừng chuyện.

Cách lớp thủy tinh anh đã phát hiện ra cô, nhanh chóng đứng dậy. Trên mặt lộ ra nét cười thản nhiên, tao nhã thành thục, không thể phủ nhận được rằng lực sát thương của anh ngày càng mạnh theo năm tháng.

Cô ngồi trong xe, nhíu mày hỏi anh :" Về sau anh đừng xuất hiện trong văn phòng của em nữa". Anh quay đầu, nhìn cô đầy khó hiểu. Thấy vậy cô tức giận đáp :" Để tránh ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của mấy cô đồng nghiệp kia".

Nghe vậy anh bật cười :" Không bao gồm em trong đấy chứ?". Lãnh đạm nhìn anh, cô nói :" Đã không còn mắc bệnh thủy đậu nữa rồi". Anh hiểu bệnh thủy đậu cả đời chỉ bị 1 lần, về sau sẽ không bị nhiễm nữa. Ý cô là đã sớm muốn miễn dịch rồi.

Trong xe anh hỏi ý kiến của cô, xem cô thích ăn món gì. Cô chỉ ngồi lẳng lặng, chống tay nhìn ra ngoài đường xe cộ đy lại như mắc cửi. Anh đã ngồi chờ cô từ sau bữa trưa, lúc đó ánh nắng mắt trời ấm ấp chiếu sáng, một vài tia chói mắt làm anh không thể mở mắt ra nổi, nhưng dù sao bây giờ cũng đã là mùa thu, ánh nắng khiến người ta bỗng cảm thấy dễ chịu.

Lần nay gặp nhau nhưng biểu hiện của cô rất nhẹ nhàng khiến anh có chút ngây người. Mãi cho đến khi người phục vụ tiến vào rót thêm nước anh mới lấy lại chút tinh thần.

Thời điểm bữa ăn gần kết thúc, anh nhìn đồng hồ rồi nói chần chừ :" Anh có chút chuyện, muốn hỏi xem em có thể đy cùng anh được chứ? Chỉ mất tầm 1 tiếng thôi".

Cô đem đũa để xuống, nói :" Chỗ nào thế?". Anh uống một ngụm canh nói :" Bệnh viện". Tay cô bỗng dừng lại trong chốc lát, nói :" Được". Một tiếng coi như đồng ý.

Bệnh viện ngay gần nhà hàng, đy xe mất chỉ khoảng 20 phút. Anh ngừng xe, quay đầu sang nói với cô :" Em cùng anh đy vào được chứ?". Cô liếc mắt sang nhìn anh, cau mày, nói :" Thân thể anh không được khỏe sao?". Nếu là thăm bệnh thì sẽ phải mua hoa quả đến, nhưng anh lại đy tay không, xem chừng là chính mình không khỏe nên mới đến đây.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, quan sát vẻ mặt cô, rồi chậm chậm gật đầu :" Đợi lát nữa nếu có yêu cầu gì thì em có thể giúp anh chứ?". Tư thế khẩn cầu như vậy làm cô khó có thể từ chối. Cô đành gật đầu đồng ý.

Khi bước vào bệnh viện hai người không có vào phòng khám bệnh, mà anh đưa cô đy mãi, đy mãi cho đến khi dừng lại trước căn phòng có treo biển " Viện trưởng".

Anh gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra tiếng người nói :" Mời vào". Đẩy cửa vào bên trong là một căn phòng rất rộng lớn. Có hai người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó, một người hơn 50 tuổi, người kia thì đã đầu tóc bạc phơ, xem chừng phải 60-70 tuổi rồi.

Anh tiến vào, cười thân mật :" Chào bác Đan". Sau đó cô quay đầu hướng vị thầy thuốc tóc bạc phơ kia nói :" Bác sĩ Tiền, xin chào. Lần này thực phiền toái cho ngài". Ngài Đan cười vui vẻ, vỗ lên bả vai anh nói :" Cháu đến thật đúng giờ".

Anh hướng cô giới thiệu :" Đây là bác Đan, viện trưởng. Còn vị này là danh y, Tiền Vĩnh Năm tiên sinh. Còn đây là tiểu thư Uông Thủy Mạt". Cô cũng khách khí gật đầu chào hỏi :" Viện trưởng Đan, xin chào, bác sĩ Tiền, xin chào". Hai vị trưởng bối cũng gật đầu chào cô.

Thư ký bê trà lên, Ngôn Bách Nghiêu cùng hai người bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, anh liền cùng bác sĩ Tiền tiến vào căn phòng bên trong.

Cô hỏi viện trưởng một cách yếu ớt :" Ngôn tiên sinh, anh ấy ---", viện trưởng Đan chỉ mỉm cười khẽ trả lời :" Không sao đâu, nó chỉ đến làm kiểm tra định kỳ mà thôi". Nghe vậy cô gật đầu nhẹ.

Thời gian trôi qua không lâu, anh bước ra cùng với bác sĩ Tiền. Thần sắc hai người không có gì biến đổi, bỗng dưng cô lại cảm thấy lòng mình bình yên. Nếu không có gì khác biệt thì hai người sẽ nhanh chóng cáo từ.

Chỉ thấy anh ngồi xuống bên cô nói :" Bác sĩ Tiền là bác sĩ rất nổi tiếng. Sắc mặt em dạo này không tốt lắm, nhân tiện đây để bác ý bắt mạch luôn được không?". Cô ngẩn người ra, không kịp phản ứng. Lúc này bác sĩ Tiền khách khí nói :" Uông tiểu thư, nếu không chê y thuật của tôi thì để tôi bắt mạch cho được chứ?".

Anh ở bên cạnh liên tục gật đầu nói :" Thật sự cảm ơn bác sĩ Tiền". Mồm nói cảm ơn, tay kéo tay cô, nói :" Em còn không cảm ơn bác sĩ Tiền đy. Bác sĩ Tiền không phải là ai cũng đồng ý bắt mạch đâu, hôm nay em rất may mắn đó".

Kết quả là sau khi bác sĩ Tiền bắt mạch thì bắt đầu nói ra một tràng thuật ngữ y học, nhưng đại ý là cô thân thể suy yếu, cần được bồi dưỡng nhiều. Sau đó ông liền kê cho cô một tháng uống thuốc Đông y. Đơn thuốc của bác sĩ Tiền được đưa cho một người rồi người rồi anh ta đy mua luôn cho cô, nói giờ tan tầm là cô có thể quay đến lấy.

Mãi cho đến khi lên xe cô vẫn không hiểu hôm nay là anh đy khám bệnh hay là cô đy khám bệnh nữa. Cứ tưởng đến để xem kết quả khám bệnh của anh, ai ngờ chẳng biết được gì cả, mà chính mình cũng bị đem ra để khám.

Cô hoài nghi hỏi anh :" Anh làm sao lại muốn đy khám?". Anh chỉ cười nhẹ nhàng đáp :" Thời gian trước anh cảm thấy ngực hơi khó chịu, làm kiểm tra thì không có gì bất thường cả, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng nên tìm đến bác sĩ Tiền. Dù sao cũng là danh y bậc nhất".

Anh nếu cảm thấy như vậy, cho dù có tiền hay không thì đối với sức khỏe cũng phải quan tâm, kiểm tra vài lần cũng chẳng thấm tháp gì cả. Cô không nói gì thêm nữa.

Xe đy thẳng một đường đến trường học của bé con. Tiếp đón bọn họ là cô giáo Âu, còn khá trẻ tuổi và xinh đẹp, sau khi nghe Uông Thủy Mạt nói chuyện thì uyển chuyển cười nói :" Chuyện này có chút khó khăn. Uông tiểu thư cũng biết trường chúng tôi toàn bộ đều cho các bé ở ký túc, nếu giờ có người muốn xin ngoại lệ, sợ về sau sẽ khó quản lý".

Ngôn Bách Nghiêu nhíu mày, nói :" Cô giáo Âu thật sự không thể dàn xếp được sao?". Cô giáo chỉ đáp lại bằng một cái lắc đầu, thái độ khá kiên quyết, giọng điệu mang vài phần khách khí :" Thật ngại quá, Ngôn tiên sinh, nhưng phía chúng tôi thật sự không làm được".

Ngôn Bách Nghiêu không nói thêm nữa, gật đầu hiểu ý. Bỗng anh nói :" Xin lỗi nhưng tôi muốn vào nhà vệ sinh một chút".

Chỉ còn mình Uông Thủy Mạt trong phòng, vừa vặn cô muốn trao đổi chút với cô giáo về nhà trẻ gần nhất trong trường hợp nếu không xin được. Cô giáo mỉm cười đáp lại rất nhanh. Khi hai người đang nói chuyện bỗng trên bàn phát ra tiếng chuông điện thoại.

Cô giáo Âu xin phép đy nghe điện thoại. Vừa nhấc điện thoại lên trả lời, mới có vài giây trôi qua, sắc mặt tựa có điểm khác thường, ngẩng đầu liếc mắt về phía cô rồi lại thu lại nhanh chóng, đối với người trong điện thoại có vài phần cung kính đáp :" Được, được".

Mới cúp điện thoại xuống thì anh liền bước vào. Cô cũng đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ. Lúc này bỗng nghe thấy cô giáo Âu khách khí nói :" Uông tiểu thư, Ngôn tiên sinh, chuyện vừa rồi hai người đề cập đã có biện pháp. Nhà trẻ chúng tôi sẽ đáp ứng nguyện vọng của hai vị. Cụ thể thời gian thế nào, do hai vị tự quyết định".

Cô nghe vậy liền cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên, mới có vài phút trước vị cô giáo này còn cự tuyệt vô cùng kiên quyết như thế nào mà giờ đã lập tức sửa lại? Xem ra nhất định có người đã làm chuyện mờ ám.

Cô quay đầu sang nhìn anh, chỉ thấy khóe miệng anh kéo thành một nụ cười nhạt, anh khách khí đáp :" Thật cảm ơn". Cô giáo cũng đáp lại :" Không cần cảm ơn. Giúp được hai vị còn là vinh dự của tôi ấy chứ. Nếu sau này có chuyện gì thì chỉ cần nói một tiếng với tôi là được rồi".

Chương 21
Bé con vừa nhìn thấy anh đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tràn ngập vui vẻ híp cả lại, nói thật ngọt ngào :" Chú Ngôn". Anh liền đến bên bế con lên, cứ nhằm vào khuôn mặt xinh xắn bé nhỏ ấy mà hôn, nói đầy cưng chiều :" Bé con có nhớ chú không?".

Bé con cười gật đầu, thành thực thừa nhận :" Con có nhớ chú". Nghe được câu trả lời như ý, tâm tình anh trở nên thực tốt, lại hôn bé con vài cái nữa, nói thêm :" Chú yêu con nhiều lắm".

Hai người đang ôm hôn vô cùng thân thiết, lúc đó có một cô bé bộ dạng rất đáng yêu đáng nắm tay mẹ tiến đến, vừa nhìn thấy bé con trong tay anh, liền nói :" Cha của cậu thực đẹp trai, so với cậu còn đẹp hơn í". Cô bé vừa nói xong liền hiện lên gương mặt quỷ trêu chọc rất buồn cười.

Cả ba người nghe cô bé con nói thế thì không ai cười cả. Chỉ có mặt của bé con bỗng đỏ lên, nói :" Tiểu Cương Cầm, cậu không biết là về sau mình cũng sẽ rất đẹp trai hay sao??". Tuy bé con còn nhỏ nhưng không hiểu sao bé không muốn nghe Cương Cầm gọi chú Ngôn là cha. Tiểu Cương Cầm hướng bé con rồi "Hừ" một tiếng, nói :" Mình không tin đâu". Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ mình rồi hỏi :" Đúng thế mẹ nhỉ?".

Mẹ cô bé nhìn con rồi quay sang bé con đáp :" Mọi chuyện đều có khả năng bé con ạ". Tiểu Cương Cầm là một cô bé hoạt bát và rất lanh lợi, bướng bỉnh không nghe theo lời mẹ, nói :" Mẹ ơi, đấy chỉ toàn là quảng cáo trên tivi mà thôi". Mẹ bé chỉ cười hiền hòa, bế con lên, nói :" Thôi muộn rồi chúng ta về thôi con. Ra chào chú với cô đy, cả bạn nhỏ Uông nữa chứ". Lúc này cô bé quay đầu hướng về phía Uông Thủy Mạt cùng Ngôn Bách Nghiêu đứng nói lời chào lễ phép. Hai người cũng khách khí đáp lại. Bé con thấy bạn về thì vẫy tay chào :" Tiểu Cương Cầm, tạm biệt cậu nhé".

Ngôn Bách Nghiêu một bên lái xe một bên trò chuyện cùng con :" Bé con, có phải con
<<1 ... 242526
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT273/5582