XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện nhiều tập - Tình Yêu Đau Đớn Thế - phần 4

Lượt xem :
c, được lắm.”

Lát sau, lại có người đến chúc thọ. Trình Lãng và Đường Du hòa lẫn vào đám người, anh thấy rõ sự căng thẳng của cô nên cũng không giới thiệu với họ hàng, bạn bè mà dẫn cô vào một căn phòng. Trong phòng kê mấy cái bàn, hình như là cố tình bay ra cho mấy người trẻ, đợi lúc mọi người đến tương đối đông đủ thì bắt đầu khai tiệc. Các em họ của Trình Lãng trong bàn tiệc tương đối đông, họ đều tập trung vào anh và Đường Du rồi mời rượu. Trình Lãng vốn nhút nhát, bị ép dữ quá, lại không biết cách từ chối, ai mời rượu cũng đều uống, bản thân đã uống không ít mà còn uống thay Đường Du. Cả bàn, người nào người nấy đều uống đến đỏ mặt tía tai, đôi chân của Trình Lãng như đi trên mây trên gió, Đường Du không thể không đỡ anh

Lại có người cười lớn từ cửa đi vào, “Nghe nói Trình Lãng đã có bạn gái, để anh vào xem mặt nào.”

Không khí bên ngoài ồn ã, mấy người đang cầm rượu bước vào, một người đàn ông đứng sau nâng ly rượu, miệng cười khẽ, tư thế rất ung dung. Đường Du quay mặt lại, nét mặt của người đàn ông đang cầm ly rượu chợt biến sắc, rượu sánh ra ngoài già một nửa. Nhìn thấy cô, mọi thứ xung quanh, khách khứa trong phòng, đồ nhậu bừa bãi trên bàn, người ngồi bên cạnh, tất cả đều trở nên hư ảo, gã chỉ thấy khuôn mặt nhỏ bé của cô, cùng vẻ hoang mang hoảng hốt trong đôi mắt to, dưới cặp mày nhạt, làn môi he hé như đang nhìn gã trong mơ.

Bên cạnh đã có người lấy giấy ăn lau vết rượu cho gã, may rượu không đổ vào ngực, chỉ có tay chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu rượu vang. Một giọng nữ tiếc nuối cất lên: “Chất lụa tơ tằm này khó giặt lắm, e rằng lần này khó mà giặt sạch.”

Cô gầy đi rất nhiều, chiếc cằm đầy đặn như trẻ con giờ trở nên thon nhọn, khiến cặp mắt cô trông càng to hơn, mái tóc dài thẳng được uốn lọn sóng, buông xõa, cô trang điểm nhẹ, trông chín chắn hơn trước nhiều. Nhưng thần sắc bàng hoảng, ánh mắt hoang mang, nghi hoặc ấy đã quá quen thuộc với gã.

Chỉ một thoáng thôi mà sao Tôn Văn Tấn cảm giác như khoảnh khắc ấy diễn ra rất lâu, Trình Lãng kịp phản ứng, vội đến bên chào hỏi: “Anh Trần Thích, anh Văn Tấn.”

Ánh mắt của Trần Thích đổ dồn vào Đường Du, vì dìu Trình Lãng mà cánh tay cô đang ôm eo anh, nửa người anh cũng đang dựa vào cô, quan hệ của họ đã rõ ràng. Trần Thích đáp lời, rồi khẽ gật đầu với Đường Du. Lúc này Văn Tấn cũng đã hoàn hồn, tiếp sau đó mọi người bắt đầu lên tiếng giới thiệu, khi chính thức giới thiệu đây là bạn gái của Trình Lãng, mọi người xung quanh nhao nhao. Tôn Văn Tấn chỉ khẽ gật đầu “Chào cô Đường!” Gã cúi mặt không dám nhìn cô, nhưng lúc này, ánh mắt cô không chớp mà chằm chằm nhìn gã, đầy vẻ ai oán, ánh nhìn khiến trái tim Tôn Văn Tấn run rẩy, tên cô nhảy nhót trong đầu khiến gã nghẹn ngào.

Tôn Văn Tấn và Trần Thích không dám ở lại lâu trong phòng, vội vã nói vài câu, khi Đường Du ý thức lại, họ đã rời buổi tiệc tự bao giờ.

Tiệc tan, tiễn mãi mới hết khách, Trình Lãng đã tỉnh táo hơn. Anh muốn dẫn Đường Du đi gặp bạn bè, người thân, trước khi đến đây đã dự định thế, nhưng Đường Du lại từ chối. Cô rất hoang mang, tại sao khó khăn lắm mới hạ quyết tâm để quên thì bỗng nhiên lại gặp lại gã? Đêm nay, cô như người chạy trốn giữa đồng hoang.
Hồi ức khó phai

Thì ra những hồi ức đó đã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từng mao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặng người.

Trần Thích và Tôn Văn Tấn về tương đối sớm, sau khi chia tay, Tôn Văn Tấn lại đến quán bar. Giờ gã là khách quen của các quán bar, việc làm ăn ở công ty gã chẳng quan tâm, thư ký Chu đã rời bỏ công ty rồi mà vẫn phải quay về quản lý. Nếu hôm nay không phải là sinh nhật của cụ Trình, có lẽ gã đã say khướt ở một quán bar nào đórồi nửa đêm canh ba mới mò về. Trong suốt một năm trời, ngày nào gã cũng vậy. Giờ đây, cách uống rượu của gã cũng không giống trước đây nữa. Trước đây, cho dù trong hoàn cảnh nào, gã vẫn cũng đủ tỉnh táo làm kẻ cuối cùng trong bàn rượu say bí tỉ, sau đó gọi điện thoại kêu người đến đón từng người về. Nhưng bây giờ, gã chỉ muốn mình say, không nói năng lấy một lời, đổ vào miệng từng chén từng chén rượu sầu, uống chưa được bao nhiêu đã say mèm, cuối cùng, bao giờ ông chủ quán bar cũng phải sai người đưa gã về.

Tất cả mọi người đều nhận ra sự thay đổi trong con người gã, hiểu nỗi khổ của gã, muốn khuyên can nhưng lại không biết khuyên từ đâu. Thẩm Tử Tịnh biết Đường Du đi Pháp, Trần Thích còn đưa cả trên trường lẫn địa chỉ của cô cho gã, nhưng gã chẳng thèm nhìn. Mãi đến sau này Trần Thích mới biết, việc Đường Du đi học là do gã sắp xếp, anh ta mới thấy thầm phục Tôn Văn Tấn, đích thân đẩy người phụ nữ mình yêu ra xa để rồi một mình suốt ngày say xỉn.

Ca sĩ mới của quán đang hát một bài hát của Hứa Ngụy:

Ánh hoàng hôn nơi chân trời chiếu rọi khuôn mặt anh

Chiếu rọi trái tim không bình yên lần nữa

Nơi nào đây mà sao vẫn hoang vu thế

Cuộc hành trình ô tận vẫn dài dặc

Anh mãi là kẻ lãng tử đơn độc nơi trời xa

Em là người phụ nữ của anh giữa biển người bao la

Những đêm lạnh giá trên con đường tha hương

Nỗi nhớ như lưỡi dao khiến lòng anh đau đớn

Anh bắt gặp ánh mắt bơ vơ của emtrong mỗi giấc chiêm bao

Trái tim anh như được tái sinh

Anh đứng đây nhớ lại dáng hình em đi mãi

Cô đơn giữa dòng người tấp nập

Trái tim em vỡ t>

Trái tim anh khờ dại.

Giọng ca đượm tình, khàn khàn, Tôn Văn Tấn mới uống hai ly mà đã như say rồi, trước mắt gã luôn hiện lên khuôn mặt bàng hoàng của Đường Du. Cô đứng giữa đám đông, bất chợt trông thấy gã, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt ai oán, giống hệt như rất lâu rất lâu ngày trước, cô cũng đã nhìn gã như thế, nét mặt cố chấp, hờn tủi nhìn gã, nước mắt trên mặt dù lau thế nào cũng không hết, cô cứ để mặc, nhìn chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu con người gã, nhìn gã để khẳng định những điều cô nghi vấn. Cô mím môi, rõ ràng muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén, nước mắt cuối cùng cũng ào ạt tuôn rơi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Giờ cô đã trở về, đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, ánh mắt đau thương thê lương.

Gã miên man suy nghĩ, bản thân cũng thấy tủi, từng ly từng ly Whisky đổ vào miệng, uống mau lẹ, uống rất hăng, cuối cùng lại say khướt, nhân viên phục vụ phải dìu gã vào nhà vệ sinh nôn. Rượu Whisky rất mạnh, gã nôn mãi mà chỉ nôn ra ít nước, cuối cùng bỗng ộc ra một ít máu, sau đó nôn ra rất nhiều máu. Máu loang ra trong nước nhàn nhạt dần, may mà người phục vụ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, không thì gã đã ngã khụyu xuống. Người phục vụ lấy giấy ăn lau giúp, làm việc lâu trong quán bar nên họ thường thấy nhiều người thường uống đến nỗi xuất huyết bao tử, nhưng chưa từng thấy ai nôn ra máu rồi lại ngất đi, anh ta hoảng quá phải dìu gã lên phòng làm việc của ông chủ.

Ngày hôm sau Tôn Văn Tấn mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy xung quanh toàn một màu trắng êm dịu, bên cạnh là một Trần Thích nhăn mặt nhíu mày, căng thẳng hút thuốc.

Tôn Văn Tấn động đậy, phát hiện trên tay đang cắm ống truyền. Trần Thích quay mặt lại, khuôn mặt não nề, “ Tối qua cậu uống quá nhiều, xuất huyết bao tử, ngất đi, được chủ quán gọi cấp cứu đưa đến nhập viện.”

Một lát sau, thấy Tôn Văn Tấn không nói gì, Trần Thích không kìm được, nói tiếp: “ Cậu có biết nếu nghiêm trọng hơn, nếu lúc đó không có ai, có thể cậu sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa không.”

Tôn Văn Tấn vẫn lặng thinh, gã ngồi dậy, dựa vào đầu giường suy nghĩ, rồi bắt đầu rờ khắp người tìm thuốc lá nhưng không tìm thấy, gã quay sang nói với Trần Thích: “Đưa tôi điếu thuốc.>

Trần Thích giận dữ trợn mắt nhìn gã, nhìn chằm chằm đúng năm phút, Tôn văn Tấn vẫn không biểu lộ gì. Trần Thích dụi mạnh đầu thuốc vào chiếc gạt tàn, đứng phắt dậy, đi thẳng ra cửa. Một lát sau nghe thấy tiếng “rầm”, cả chấn song cửa sổ phòng bệnh cũng rung chuyển, Trần Thích đã bỏ về.

Tối hôm đó Trần Lãng đưa Đường Du trở về, anh cảm thấy cô như người mất hồn, hỏi gì cô cũng không trả lời, dáng vẻ mang đầy tâm sự. Trình Lãng mặc dù lo lắng nhưng từ khi quen biết cũng phần nào hiểu tính cách của cô, anh đành đưa cô về nhà.

Đường Du sau khi về nhà, tắm rửa xong thì thấy rên màn hình điện thoại có một cuộc gọi nhỡ của Trình Lãng. Trước đây mỗi lần đi chơi về anh đều gọi lại cho cô, dù không nói gì nhiều nhưng hình như việc này cũng thành thói quen. Có lúc cô không có mặt, nhìn thấy số điện thoại hiển thị, cô cũng lịch sự gọi lại, nhưng hôm nay cô tháo pin di động ra.

Đường Du nằm trên giường, trằn trọc mãi, không sao ngủ được, hễ nhắm mắt là trông thấy hình ảnh Tôn Văn Tấn. Lần đầu tiên ở bể bơi, gã khiến cô bị ngã xuống nước, rồi ôm chặt cứu cô lên. Gã bị Chu Nhiễm tạt rượu vào mặt, Diệp Đào Hoa giận tím mặt, gã ngăn lại, điềm tĩnh khuyên can: “Nhiễm Nhiễm, nghe anh, đừng dấn thân vào thứ ấy nữa.” Rồi cả lần cô cùng bố mẹ Lâm Khai đi gặp Tô Bất Dị, cô chỉ quan tâm đến bà Lâm đang quỳ trên đất, gã mặc bộ com lê đen chỉn chu đứng cạnh Tô Bất Dị, từ trên cao nhìn cô. Trong căm biệt thự trên núi, nhìn dáng vẻ đến cầu xin của cô, gã giễu cợt, giọng xa lạ: “Cô Đường, đây là cách cầu xin người khác giúp đỡ giúp đỡ của cô ư?” Còn lần khác,tưởng gã không chịu giúp, cô nhất quyết đi tìm Tô Bất Dị, nhưng khi đi đến cửa, cô lại bị gã kéo lại, sau đó nụ hôn của gã dồn dập… gã đưa cô về nhà, nhưng khi trong xe vang lên bài hát của Đồng An Cách, gã căng thẳng đến nỗi không tìm thấy thuốc lá, phải luống cuống tắt nhạc đi, khuôn mặt hơi ửng đỏ… Cho đến tối hôm nay, gã mỉm cười bước vào phòng nhưng trông thấy gương mặt cô, ly rượu đang cầm trong tay sánh ra ngoài hơn một nửa, còn cô, cứ ngỡ là trông thấy gã ở trong mơ.

Biết bao nhiêu kỷ niệm, gã nheo mắt cười, xa lạ, lạnh lùng, ngạo mạn, , quẫn bách, bi thương, tuyệt tình, mỗi lần gã xuất hiện trước mặt cô là một lần cô thấy gã ngày một thê thảm, mỗi lần như thế là một lần trái tim cô vụn nát.

Quen Tôn Văn Tấn chưa được bao lâu, tuy chỉ mới vài thángô lại cảm thấy hai người như thể đã cùng nhau trải qua một đời. Cô tưởng rằng, những kỷ niệm đó đã chết dần chết mòn trong lòng rồi, cô có thể sống một cuộc sống bình thường, tìm một người đàn ông, kết hôn rồi sinh con, nhưng gặp lại gã rồi mới biết, thì ra, những hồi ức ấy đã vô tình biến thành các mạch máu nhỏ trên khắp cơ thể, đến lúc gặp lại gã, từng mao mạch nhỏ ấy căng lên, khi cô muốn dứt bỏ hết chúng ra, mới biết, đau đến lặng người.

Nhưng, nhưng, cô biết làm sao đây?

Cô trằn trọc đến sáng, khi trời hửng sáng, cô dậy đánh răng, rửa mặt, vừa đánh răng vừa nhìn vào gương, cảm thấy buồn. Cô mới hai mươi ba tuổi, đâu đã già, nhưng tại sao lại cảm giác cuộc đờimình như đã chấm hết?

Khi ra ngoài ăn sáng, cô lắp pin vào điện thoại, thông báo hiển thị cho biết Trình Lãng đã gọi đến nhiều lần, trong lần hơi chua xót. Có lúc, Phù Thanh trách cô quá vô tình với Trình Lãng, ỷ thế Trình Lãng thích cô, nhưng không phải vậy. Mối quan hệ giữa cô với trình Lãng rất rõ ràng, mục đích của anh là để kết hôn, cô cũng vậy! Hôm qua đến gặp bố mẹ anh, đã nói rõ tất cả mọi dự định trong tương lai, nhưng cô không hiểu sao mọi việc lại bi
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT227/1911