Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Châu Âu
Lượt xem : |
ã là chuyện của hai giờ sau.
Y theo tập tục, muốn có phúc khí, trưởng bối giúp cô mang trang sức, hoa hồng, để gả đi sau khi kéo dài phần phúc khí, khăn sa lụa trắng lại do mẹ tới cài.
Cô cũng không có quá nhiều bạn, cho nên phù dâu cũng chỉ chọn hai người, chỉ thấy các cô ở trong phòng cùng nhà cô đi lại chung quanh, giúp bà Nguyên làm việc, cháo hỏi khách khứa, lại còn thỉnh thoảng nói cho cô biết tình huống bên ngoài, bây giờ phù dâu lại tới báo cáo rồi.
“Thiên Tuệ, chồng tương lai của cô tới rồi. Trời ạ. Anh ta thực sự đẹp trai đến kinh khủng.”
“Lạc Tư đâu?” Cô cười cười không nói tiếp, ngược lại hỏi hành tung con trai.
“Con trai đẹp trai của cô vốn đang ở phòng khách chơi, cậu ta nhìn thấy lão soái ba, tựa như gấu koala dính ba rồi.” Dâu phụ che miệng cười nói.
Tuy nói là bạn tốt của chồng, nhưng đẹp trai như vậy, cho dù ai nhìn tim cũng sẽ đạp rộn lên đi.
“A...”
“Thiên Tuệ, thời gian không còn sai biệt lắm.” Một phù dâu khác tiến vào nhắc nhở, Bì Nhĩ Tư còn đứng phía sau cô.
“Thiên Tuệ, em thật là đẹp.” Bì Nhĩ Tư cầm hoa trong tay, mặc tay trang màu trắng, phối hợp với gương mặt đẹp trai anh tuấn, tựa như bach mã hàng tử cao quý, phái nữ tai chỗ cũng không nhịn được phát ra tiếng than thở hâm mộ.
“Cảm ơn.” Nguyên Thiên Tuệ không thẳng thắn thẹn thùng cúi đầu, cũng vì hắn xuất hiện mà tim đập nhanh hơn.
“Có thể sao?” Mặc dù ngăn cách đầu sa lụa mỏng, Bì Nhĩ Tư còn vì cô đẹp mà động lòng.
“Thiên Tuệ, mau nhận hoa cô dâu đi.” Phù dâu thúc dục cô.
Cô vội vàng đưa tay đón lấy bó hoa hồng cô dâu màu hồng phấn.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Bì Nhĩ Tư đưa tay qua.
Giờ khắc này, Nguyên Thiên Tuệ có chút hoảng hốt, cô, thật sự phải xuất giá rồi.
Chần chờ nửa giây, cô mới đưa tay vào lòng bàn tay hắn, để hắn dẫn từng bước ra khỏi phòng.
“Tân nương đến đây. Tân nương đến đây.”
Bà mối mẹ mời đến kêu lên, mà cô cùng Bì Nhĩ Tư bị một đám người vây quanh đến phòng khách, hai người theo bà mối nói, quỳ gối trước mặt cha mẹ, chuẩn bị nghi thức từ biệt đơn giản.
“Bì Nhĩ Tư, con phải đối đãi tốt với Thiên Tuệ, biết không?” Sau khi hai người hướng bọn họ quỳ lạy, bà Nguyên tha thiết dặn dò.
“Con chắc chắn.” Bì Nhĩ Tư ưng thuận hứa hẹn.
“Thiên Tuệ, con cũng thế, phải chăm sóc thật tốt chồng của mình, để cho hắn sau không chú ý chi lo, còn nữa, sau này con sẽ phải theo bên cạnh chồng, ngàn vạn lần không được quên chăm sóc mình, đừng làm cho chúng ta lo lắng, biết không ?”
“Con hiểu.” Nghĩ đến sắp bước ra khỏi nhà, nhớ tới cha mẹ đối với mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, Nguyên Thiên Tuệ đã không nhịn được ngẹn ngào, khóe mắt chảy xuống nước mắt.
“Thiên Tuệ, đừng khóc, khóc liền không đẹp rồi.”Bà Nguyên mặc dù an ủi con gái, nhưng chính mình cũng rơi lệ theo.
“Mẹ.......” Cô chưa nói dứt lời lại khóc đến dữ tợn hơn.
“Tốt lắm, tốt lắm. Hai người đừng có khóc.” Mặc dù co rể này không phải là chỗ ông ưng ý, nhưng con gái muốn xuất giá, ông Nguyên hốc mắt cũng ửng hồng.
Không khí hiện trường cảm động, một chút người vây xem cũng lau nhẹ nước mắt theo.
“Tốt lắm, tốt lắm. Chúng ta chuẩn bị đưa đôi tân nhân ra cửa, nếu không lỡ giờ lành cũng không hay.” Lau khô nước mắt, người làm mai không thể không cắt đứt không khí cảm động, nhắc nhở mọi người.
“Bì Nhĩ Tư, Thiên Tuệ, các con đứng lên đi.” Bà Nguyên đi qua nâng hai người dậy.
Nguyên Thiên Tuệ lau khô nước mắt, đột nhiên nghĩ đến mình khóc nên phấn trang điểm lem đi hết. Nhưng cô còn không kịp nghĩ nhiều, thì một đám người vây quanh đẩy ra ngoài.
Nghe phù dâu nói, ký giả truyền thông toàn bộ chen chúc tại cửa chờ chụp hình phỏng vấn, nhưng làm cô giật mình khi bước ra khỏi nhà, lại không nhìn thấy bất kỳ ai, ngay cả họ nói xe đài SNG cũng không nhìn thấy nửa cái.
Tại sao có thể như vậy? Những người đó đâu?
Nghi vấn cứ như vậy đặt ở trong lòng Nguyên Thiên Tuệ.
Bởi vì tại Đài Loan Bì Nhĩ Tư không có chỗ ở, cho nên liền lấy khách sạn hắn ở làm tân phòng.
Đến tân phòng, tại tất cả mọi người đánh trống reo hò, Bì Nhĩ Tư nhấc lên sa mỏng trên đầu Nguyên Thiên Tuệ, hôn môi của cô, mà cô lại còn đỏ bừng cả mặt.
* * *
Sau khi tất cả mọi người ra khỏi tân phòng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có một chút thời gian.
Nguyên Thiên Tuệ cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn Bì Nhĩ Tư.
“Thiên Tuệ...” Hắn mới mở miệng, đã bị cắt ngang.
“Ách... việc ấy... phóng viên như thế nào không thấy?” Không hiểu được hắn muốn nói gì, cô trước một bước hỏi chủ đề tương đối an toàn.
“Anh mời bọn họ rời đi.” Có thể cảm giác được cô khẩn trương, Bì Nhĩ Tư nhún vai nói.
Trên thực tế hắn phái người mạnh mẽ uy hiếp bọn họ, nếu như không nguyện rời đi, sẽ chờ bị kiện cáo, lấy tiền tài quyền thế Ngải Thúy Tư, nhất định nói bọn họ cầu xin tha thứ, hắn muốn trong quá trình hôn lễ của hắn không có truyền thông tham dự, trải qua theo cách bình thường.
“A.” Lúc nào thì ký giả truyền thông dễ nói chuyện thế này rồi? Thiên Tuệ có chút hồ nghi nghĩ.
“Thiên Tuệ, có khát nước hay không? Có muốn uống chút đò gì không ?” Bì Nhĩ Tư đi tới bên cạnh bàn, rót chén nước, nghĩ thử hòa giải cảm xúc căng thẳng của cô.
“Em muốn đi phòng rửa tay.” Nguyên Thiên Tuệ từ trên ghế đột nhiên đứng dậy, xách theo làn váy dài hướng đầu khác đi.
“Cần giúp gì không ?” Nhìn bộ dáng cô xách làn váy dài đáng yêu vậy, Bì Nhĩ Tư đột nhiên rất muốn cười.
“Không cần.” Nguyên Thiên Tuệ cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi vào phòng tắm, giống như là sợ hắn đuổi theo.
Đóng cửa lại, cô mới nặng nề thở. Kỳ thật cô không hề nghĩ muốn đi toilet, chỉ là muốn tránh một chút, lễ phục của Bì Nhĩ Tư hôm nay thực sự quá... quá làm người khác chú ý rồi, mỗi lần chống lại mắt của hắn, hô hấp của cô có khó khăn.
Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương, cô lại phát hiện trên mặt mình rất hoàn hảo, thật là quá thần kỳ. Trước đó cô khóc rất dữ nha...
Cô nhìn trái nhìn phải, mặt trong kính thật sự không có một chút tì vết nào, lại cúi nhìn găng tay màu trắng, vài phút trước mới được đeo lên nhẫn kim cương hình trái tim, thật không thể tin được cô đã thành vợ Bì Nhĩ Tư.
Cảm giác này có chút không chân thực, mà lại không phải đang nằm mơ.
“Cốc, cốc.” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Thiên Tuệ, em có khỏe không ?”
“Em không sao, chờ một lát sẽ đi ra.” Cô ứng tiếng nói, vội vàng chỉnh chỉnh lễ phục trên người, mới đi ra ngoài, kết hôn, thật là chuyện mệt chết người đi, nếu không phải mẹ nói rõ, mặc vào lễ phục trắng, sẽ phải đợi đến sau dạ tiệc đổi lễ phục mới có thể cởi, cô thật muốn thay y phục thoải mái, thẳng đến tối mới lại mặc lại lễ phục trắng.
“Thiên Tuệ, có đói hay không? Anh bảo bọn họ đưa đồ ăn đến, được không?” Hắn đã nghe cha mẹ vợ nói qua, ngày hôn lễ người mệt mỏi nhất là cô, hơn nữa tại bữa tiệc vui vẻ căn bản không có biện pháp ăn quá nhiều đồ, nhất định phải ăn trước một chút lót dạ mới được.
“Vâng.” Cô gật đầu một cái, không có dị nghị.
Đợi cho Bì Nhĩ Tư cúp điện thoại, bên trong phòng lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
“Bì Nhĩ Tư, anh không cần phải đợi ở trong phòng, không sao. Có thể mời dâu phụ cùng Lạc Tư đi theo em là được.” Nguyên Thiên Tuệ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.
“Thiên Tuệ, em đang đuổi anh sao?” Tại sao trở thành vợ chồng, cô lại trở lên rất gò bó? Bì Nhĩ Tư nhướng mi nói.
“Không có. Em chỉ muốn nói anh không chừng có chuyện bận rộn, đợi ở đây không tốt.” Nguyên Ngàn Tuệ khẩn trương lắc đầu.
“Không có, anh cũng không có chuyện gì bận rộn.” Chuyện nên làm, hắn đều đã cho người ta đi làm.
“A... tiệc mừng tối nay, anh có người thân tới tham dự sao?” Cô nuốt ngụm nước miếng, âm thầm tự nói với mình không cần khẩn trương.
“Cuối cùng cũng muốn hỏi a. Anh còn tưởng rằng em thật sự không quan tâm.” Bì Nhĩ Tư cười.
Từ khi quyết định kết hôn đến bây giờ, thời gian bọn họ chung đụng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mỗi lần cô chỉ nói chuyện Lạc Tư, hoặc là nói một chút râu ria, cũng không có nhắc tới chuyện này.
“Thật xin lỗi.” Cô khẽ cắn môi dưới. Cô thật không phải là cố ý, chie là nghĩ đến tâm tình của mình, sẽ không có biện pháp suy nghĩ nhiều như vậy rồi.
“Không sao.” Bì Nhĩ Tư cười nói, kì thật cũng không phải để ý như vậy. “Hôn lễ của chúng ta, anh đã nói với cha mẹ rồi, nhưng đến Đài Loan đường xá quá xa, cho nên không có biện pháp tới chúc mừng chúng ta, hi vọng em không phải muốn che trách, chờ sau khi trở về Zehder, anh tìm thời gian dẫn em đi gặp họ.” Chuyện này hắn đã sớm nói chuyện cùng bà Nguyên, cũng được bà tha thứ rồi.
“Em sẽ không, từ Zehder đến Đài Loan thực sự rất xa, hai ông bà đi chuyến bay dài như vậy cũng không quá tốt.” Nguyên Thiên Tuệ lắc đầu nói.
“Đúng rồi, chờ tiệc cưới tối nay kết thúc, chúng ta đến Hongkong đi, lại đi Đại lục, sợ răng không có thời gian cho chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, thật xin lỗi. Chờ anh làm xong việc, sẽ dẫn em đến nơi em muốn đi, được không ?” Bì Nhĩ Tư không muốn làm cho cô khổ sở.
“Không quan trọng, dù sao cũng có Lạc Tư ở đây, em sẽ không cô đơn.” Đối với cô mà nói, hắn có thể nghĩ tới chuyện này, cô đã rất cảm động rồi.
Nhìn trên mặt cô mỉm cười, Bì Nhĩ Tư chợt nghĩ đến nụ cười của cô gần đây, luôn có vẻ không rõ.
Cô làm sao vậy?
Gả cho hắn, làm cô không vui vẻ sao?
Vừa muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, hắn chỉ phải đè xuống nghi vấn đi mở cửa.
Chương 8
"Ba!"
Lạc Tư còn bị dâu phụ ôm, thân thể đã hướng trên người Bì Nhĩ Tư với qua.
"Xấu hổ, Lạc Tư vẫn ầm ĩ muốn tới tìm hai người." Dâu phụ cười nói.
"Không sao!" Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt, ngay sau đó cúi đầu nói: "Lạc Tư, con rất không ngoan nha!"
"Ba, con muốn nhìn ba cùng mẹ mà!" Lạc Tư nói lớn, gương mặt vô tội.
"Con đó..." Bì Nhĩ Tư thật sự hết cách với con. "Cô phải đi vào ngồi sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn dâu phụ đối diện bên ngoài nói.
"Ách... có thể không?" Cô ửng đỏ lấy mặt nói. Mới vừa rồi chỉ là vội vã đưa cô dâu vào phòng, còn chưa có cơ hội biết một chút về, cái gọi là 'phòng cho tổng thống' có bao nhiêu xa hoa.
"Mời vào." Bì Nhĩ Tư lui ra một bước, cho cô vào cửa.
Dâu phụ vừa vào cửa, cũng không dám quá trắng trợn đi dạo, liền tới trước tân phòng đi tìm cô dâu, mà Bì Nhĩ Tư hãy cùng ở sau đầu.
"Mẹ..."
Giống nhau, Lạc Tư vừa thấy được mẹ vừa một hồi hưng phấn kêu to, thân thể còn không ngừng giãy dụa, Bì Nhĩ Tư đành phải đem lấy hắn để xuống.
"Mẹ..." Lạc Tư sôi nổi hướng trên người Nguyên Thiên Tuệ dính lấy.
"Lạc Tư, nghe nói con không ngoan phải không!" Cửa phòng đang mở, cho nên hắn có thể nghe được đối thoại của bọn họ. Cô cố ý nhăn đầu lông mày.
QUAY LẠI
157/5873
Y theo tập tục, muốn có phúc khí, trưởng bối giúp cô mang trang sức, hoa hồng, để gả đi sau khi kéo dài phần phúc khí, khăn sa lụa trắng lại do mẹ tới cài.
Cô cũng không có quá nhiều bạn, cho nên phù dâu cũng chỉ chọn hai người, chỉ thấy các cô ở trong phòng cùng nhà cô đi lại chung quanh, giúp bà Nguyên làm việc, cháo hỏi khách khứa, lại còn thỉnh thoảng nói cho cô biết tình huống bên ngoài, bây giờ phù dâu lại tới báo cáo rồi.
“Thiên Tuệ, chồng tương lai của cô tới rồi. Trời ạ. Anh ta thực sự đẹp trai đến kinh khủng.”
“Lạc Tư đâu?” Cô cười cười không nói tiếp, ngược lại hỏi hành tung con trai.
“Con trai đẹp trai của cô vốn đang ở phòng khách chơi, cậu ta nhìn thấy lão soái ba, tựa như gấu koala dính ba rồi.” Dâu phụ che miệng cười nói.
Tuy nói là bạn tốt của chồng, nhưng đẹp trai như vậy, cho dù ai nhìn tim cũng sẽ đạp rộn lên đi.
“A...”
“Thiên Tuệ, thời gian không còn sai biệt lắm.” Một phù dâu khác tiến vào nhắc nhở, Bì Nhĩ Tư còn đứng phía sau cô.
“Thiên Tuệ, em thật là đẹp.” Bì Nhĩ Tư cầm hoa trong tay, mặc tay trang màu trắng, phối hợp với gương mặt đẹp trai anh tuấn, tựa như bach mã hàng tử cao quý, phái nữ tai chỗ cũng không nhịn được phát ra tiếng than thở hâm mộ.
“Cảm ơn.” Nguyên Thiên Tuệ không thẳng thắn thẹn thùng cúi đầu, cũng vì hắn xuất hiện mà tim đập nhanh hơn.
“Có thể sao?” Mặc dù ngăn cách đầu sa lụa mỏng, Bì Nhĩ Tư còn vì cô đẹp mà động lòng.
“Thiên Tuệ, mau nhận hoa cô dâu đi.” Phù dâu thúc dục cô.
Cô vội vàng đưa tay đón lấy bó hoa hồng cô dâu màu hồng phấn.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Bì Nhĩ Tư đưa tay qua.
Giờ khắc này, Nguyên Thiên Tuệ có chút hoảng hốt, cô, thật sự phải xuất giá rồi.
Chần chờ nửa giây, cô mới đưa tay vào lòng bàn tay hắn, để hắn dẫn từng bước ra khỏi phòng.
“Tân nương đến đây. Tân nương đến đây.”
Bà mối mẹ mời đến kêu lên, mà cô cùng Bì Nhĩ Tư bị một đám người vây quanh đến phòng khách, hai người theo bà mối nói, quỳ gối trước mặt cha mẹ, chuẩn bị nghi thức từ biệt đơn giản.
“Bì Nhĩ Tư, con phải đối đãi tốt với Thiên Tuệ, biết không?” Sau khi hai người hướng bọn họ quỳ lạy, bà Nguyên tha thiết dặn dò.
“Con chắc chắn.” Bì Nhĩ Tư ưng thuận hứa hẹn.
“Thiên Tuệ, con cũng thế, phải chăm sóc thật tốt chồng của mình, để cho hắn sau không chú ý chi lo, còn nữa, sau này con sẽ phải theo bên cạnh chồng, ngàn vạn lần không được quên chăm sóc mình, đừng làm cho chúng ta lo lắng, biết không ?”
“Con hiểu.” Nghĩ đến sắp bước ra khỏi nhà, nhớ tới cha mẹ đối với mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, Nguyên Thiên Tuệ đã không nhịn được ngẹn ngào, khóe mắt chảy xuống nước mắt.
“Thiên Tuệ, đừng khóc, khóc liền không đẹp rồi.”Bà Nguyên mặc dù an ủi con gái, nhưng chính mình cũng rơi lệ theo.
“Mẹ.......” Cô chưa nói dứt lời lại khóc đến dữ tợn hơn.
“Tốt lắm, tốt lắm. Hai người đừng có khóc.” Mặc dù co rể này không phải là chỗ ông ưng ý, nhưng con gái muốn xuất giá, ông Nguyên hốc mắt cũng ửng hồng.
Không khí hiện trường cảm động, một chút người vây xem cũng lau nhẹ nước mắt theo.
“Tốt lắm, tốt lắm. Chúng ta chuẩn bị đưa đôi tân nhân ra cửa, nếu không lỡ giờ lành cũng không hay.” Lau khô nước mắt, người làm mai không thể không cắt đứt không khí cảm động, nhắc nhở mọi người.
“Bì Nhĩ Tư, Thiên Tuệ, các con đứng lên đi.” Bà Nguyên đi qua nâng hai người dậy.
Nguyên Thiên Tuệ lau khô nước mắt, đột nhiên nghĩ đến mình khóc nên phấn trang điểm lem đi hết. Nhưng cô còn không kịp nghĩ nhiều, thì một đám người vây quanh đẩy ra ngoài.
Nghe phù dâu nói, ký giả truyền thông toàn bộ chen chúc tại cửa chờ chụp hình phỏng vấn, nhưng làm cô giật mình khi bước ra khỏi nhà, lại không nhìn thấy bất kỳ ai, ngay cả họ nói xe đài SNG cũng không nhìn thấy nửa cái.
Tại sao có thể như vậy? Những người đó đâu?
Nghi vấn cứ như vậy đặt ở trong lòng Nguyên Thiên Tuệ.
Bởi vì tại Đài Loan Bì Nhĩ Tư không có chỗ ở, cho nên liền lấy khách sạn hắn ở làm tân phòng.
Đến tân phòng, tại tất cả mọi người đánh trống reo hò, Bì Nhĩ Tư nhấc lên sa mỏng trên đầu Nguyên Thiên Tuệ, hôn môi của cô, mà cô lại còn đỏ bừng cả mặt.
* * *
Sau khi tất cả mọi người ra khỏi tân phòng, hai người bọn họ cuối cùng cũng có một chút thời gian.
Nguyên Thiên Tuệ cúi đầu không nói, cũng không dám nhìn Bì Nhĩ Tư.
“Thiên Tuệ...” Hắn mới mở miệng, đã bị cắt ngang.
“Ách... việc ấy... phóng viên như thế nào không thấy?” Không hiểu được hắn muốn nói gì, cô trước một bước hỏi chủ đề tương đối an toàn.
“Anh mời bọn họ rời đi.” Có thể cảm giác được cô khẩn trương, Bì Nhĩ Tư nhún vai nói.
Trên thực tế hắn phái người mạnh mẽ uy hiếp bọn họ, nếu như không nguyện rời đi, sẽ chờ bị kiện cáo, lấy tiền tài quyền thế Ngải Thúy Tư, nhất định nói bọn họ cầu xin tha thứ, hắn muốn trong quá trình hôn lễ của hắn không có truyền thông tham dự, trải qua theo cách bình thường.
“A.” Lúc nào thì ký giả truyền thông dễ nói chuyện thế này rồi? Thiên Tuệ có chút hồ nghi nghĩ.
“Thiên Tuệ, có khát nước hay không? Có muốn uống chút đò gì không ?” Bì Nhĩ Tư đi tới bên cạnh bàn, rót chén nước, nghĩ thử hòa giải cảm xúc căng thẳng của cô.
“Em muốn đi phòng rửa tay.” Nguyên Thiên Tuệ từ trên ghế đột nhiên đứng dậy, xách theo làn váy dài hướng đầu khác đi.
“Cần giúp gì không ?” Nhìn bộ dáng cô xách làn váy dài đáng yêu vậy, Bì Nhĩ Tư đột nhiên rất muốn cười.
“Không cần.” Nguyên Thiên Tuệ cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi vào phòng tắm, giống như là sợ hắn đuổi theo.
Đóng cửa lại, cô mới nặng nề thở. Kỳ thật cô không hề nghĩ muốn đi toilet, chỉ là muốn tránh một chút, lễ phục của Bì Nhĩ Tư hôm nay thực sự quá... quá làm người khác chú ý rồi, mỗi lần chống lại mắt của hắn, hô hấp của cô có khó khăn.
Đứng trước bồn rửa tay, cô nhìn mình trong gương, cô lại phát hiện trên mặt mình rất hoàn hảo, thật là quá thần kỳ. Trước đó cô khóc rất dữ nha...
Cô nhìn trái nhìn phải, mặt trong kính thật sự không có một chút tì vết nào, lại cúi nhìn găng tay màu trắng, vài phút trước mới được đeo lên nhẫn kim cương hình trái tim, thật không thể tin được cô đã thành vợ Bì Nhĩ Tư.
Cảm giác này có chút không chân thực, mà lại không phải đang nằm mơ.
“Cốc, cốc.” Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Thiên Tuệ, em có khỏe không ?”
“Em không sao, chờ một lát sẽ đi ra.” Cô ứng tiếng nói, vội vàng chỉnh chỉnh lễ phục trên người, mới đi ra ngoài, kết hôn, thật là chuyện mệt chết người đi, nếu không phải mẹ nói rõ, mặc vào lễ phục trắng, sẽ phải đợi đến sau dạ tiệc đổi lễ phục mới có thể cởi, cô thật muốn thay y phục thoải mái, thẳng đến tối mới lại mặc lại lễ phục trắng.
“Thiên Tuệ, có đói hay không? Anh bảo bọn họ đưa đồ ăn đến, được không?” Hắn đã nghe cha mẹ vợ nói qua, ngày hôn lễ người mệt mỏi nhất là cô, hơn nữa tại bữa tiệc vui vẻ căn bản không có biện pháp ăn quá nhiều đồ, nhất định phải ăn trước một chút lót dạ mới được.
“Vâng.” Cô gật đầu một cái, không có dị nghị.
Đợi cho Bì Nhĩ Tư cúp điện thoại, bên trong phòng lại khôi phục một mảnh yên tĩnh.
“Bì Nhĩ Tư, anh không cần phải đợi ở trong phòng, không sao. Có thể mời dâu phụ cùng Lạc Tư đi theo em là được.” Nguyên Thiên Tuệ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.
“Thiên Tuệ, em đang đuổi anh sao?” Tại sao trở thành vợ chồng, cô lại trở lên rất gò bó? Bì Nhĩ Tư nhướng mi nói.
“Không có. Em chỉ muốn nói anh không chừng có chuyện bận rộn, đợi ở đây không tốt.” Nguyên Ngàn Tuệ khẩn trương lắc đầu.
“Không có, anh cũng không có chuyện gì bận rộn.” Chuyện nên làm, hắn đều đã cho người ta đi làm.
“A... tiệc mừng tối nay, anh có người thân tới tham dự sao?” Cô nuốt ngụm nước miếng, âm thầm tự nói với mình không cần khẩn trương.
“Cuối cùng cũng muốn hỏi a. Anh còn tưởng rằng em thật sự không quan tâm.” Bì Nhĩ Tư cười.
Từ khi quyết định kết hôn đến bây giờ, thời gian bọn họ chung đụng nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mỗi lần cô chỉ nói chuyện Lạc Tư, hoặc là nói một chút râu ria, cũng không có nhắc tới chuyện này.
“Thật xin lỗi.” Cô khẽ cắn môi dưới. Cô thật không phải là cố ý, chie là nghĩ đến tâm tình của mình, sẽ không có biện pháp suy nghĩ nhiều như vậy rồi.
“Không sao.” Bì Nhĩ Tư cười nói, kì thật cũng không phải để ý như vậy. “Hôn lễ của chúng ta, anh đã nói với cha mẹ rồi, nhưng đến Đài Loan đường xá quá xa, cho nên không có biện pháp tới chúc mừng chúng ta, hi vọng em không phải muốn che trách, chờ sau khi trở về Zehder, anh tìm thời gian dẫn em đi gặp họ.” Chuyện này hắn đã sớm nói chuyện cùng bà Nguyên, cũng được bà tha thứ rồi.
“Em sẽ không, từ Zehder đến Đài Loan thực sự rất xa, hai ông bà đi chuyến bay dài như vậy cũng không quá tốt.” Nguyên Thiên Tuệ lắc đầu nói.
“Đúng rồi, chờ tiệc cưới tối nay kết thúc, chúng ta đến Hongkong đi, lại đi Đại lục, sợ răng không có thời gian cho chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, thật xin lỗi. Chờ anh làm xong việc, sẽ dẫn em đến nơi em muốn đi, được không ?” Bì Nhĩ Tư không muốn làm cho cô khổ sở.
“Không quan trọng, dù sao cũng có Lạc Tư ở đây, em sẽ không cô đơn.” Đối với cô mà nói, hắn có thể nghĩ tới chuyện này, cô đã rất cảm động rồi.
Nhìn trên mặt cô mỉm cười, Bì Nhĩ Tư chợt nghĩ đến nụ cười của cô gần đây, luôn có vẻ không rõ.
Cô làm sao vậy?
Gả cho hắn, làm cô không vui vẻ sao?
Vừa muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chuông cửa, hắn chỉ phải đè xuống nghi vấn đi mở cửa.
Chương 8
"Ba!"
Lạc Tư còn bị dâu phụ ôm, thân thể đã hướng trên người Bì Nhĩ Tư với qua.
"Xấu hổ, Lạc Tư vẫn ầm ĩ muốn tới tìm hai người." Dâu phụ cười nói.
"Không sao!" Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt, ngay sau đó cúi đầu nói: "Lạc Tư, con rất không ngoan nha!"
"Ba, con muốn nhìn ba cùng mẹ mà!" Lạc Tư nói lớn, gương mặt vô tội.
"Con đó..." Bì Nhĩ Tư thật sự hết cách với con. "Cô phải đi vào ngồi sao?" Hắn ngẩng đầu nhìn dâu phụ đối diện bên ngoài nói.
"Ách... có thể không?" Cô ửng đỏ lấy mặt nói. Mới vừa rồi chỉ là vội vã đưa cô dâu vào phòng, còn chưa có cơ hội biết một chút về, cái gọi là 'phòng cho tổng thống' có bao nhiêu xa hoa.
"Mời vào." Bì Nhĩ Tư lui ra một bước, cho cô vào cửa.
Dâu phụ vừa vào cửa, cũng không dám quá trắng trợn đi dạo, liền tới trước tân phòng đi tìm cô dâu, mà Bì Nhĩ Tư hãy cùng ở sau đầu.
"Mẹ..."
Giống nhau, Lạc Tư vừa thấy được mẹ vừa một hồi hưng phấn kêu to, thân thể còn không ngừng giãy dụa, Bì Nhĩ Tư đành phải đem lấy hắn để xuống.
"Mẹ..." Lạc Tư sôi nổi hướng trên người Nguyên Thiên Tuệ dính lấy.
"Lạc Tư, nghe nói con không ngoan phải không!" Cửa phòng đang mở, cho nên hắn có thể nghe được đối thoại của bọn họ. Cô cố ý nhăn đầu lông mày.
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu157/5873