XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê-full

Lượt xem :
không muốn chia sẻ bí mật cho mình biết, Lạc Tiêu Dao biết sắp tới mình sẽ có cơ hội “trừng phạt” tổng giám đốc rồi, có lẽ sẽ không đến nửa tháng, anh sẽ leo lên đầu tổng giám đốc ngồi, cho tổng giám đốc biết lễ độ không thể tùy tiện xem thường nhân viên.

Hiện tại, nên để tổng giám đốc nếm thử một chút lợi hại của anh thôi!

“Tổng giám đốc mời đi lối này!” Anh cùng Triển Dục Quảng trực tiếp đi lên tầng trên, bộ dạng hai người cứ như đang bàn một chuyện vô cùng quan trọng vậy.

Triển Dục Quảng không những không biết theo đuổi bạn gái, mà căn bản là anh chưa từng theo đuổi người nào!

Bởi vì, xuất thân của anh quá tốt, cho nên tất cả danh môn quý tộc cũng đều muốn kết thân với anh... Ách... Không đúng rồi! Phải nói là những khuê nữ chưa chồng đều muốn kết hôn với anh đó.

Vì vậy, kinh nghiệm trong việc theo đuổi cùng tán tỉnh phụ nữ của anh cũng không nhiều lắm, ngược lại kinh nghiệm bị nữ nhân theo đuổi thì có thể nói là đầy một thúng.

Cho đến khi anh vô tình làm thêm ở ‘Món quà đặc biệt ngày Lễ tình nhân’, từ đó anh mới học được vài chiêu.

Nhưng anh cho rằng những chiêu thức đó cũng là giả dối, anh không muốn lấy ra để áp dụng, cho nên mới phải nhờ cậy vào trợ thủ đắc lực, kinh nghiệm đầy mình Lạc Tiêu Dao.

Lạc Tiêu Dao dẫn anh lên sân thượng, anh biết mỗi khi Lạc Tiêu Dao buồn bực hay giận dỗi cũng sẽ lên đây giải tỏa, Triển Dục Quảng cũng không phản đối anh làm những chuyện ngây thơ này.

“Mau nói đi, sao lại thần bí vậy?” Triển Dục Quảng lên đến sân thượng, không thể không hối thúc anh.

“Nếu tôi không biết rõ người phụ nữ kia là người như thế nào, thì tôi không nói đâu!”

“Cậu... Chẳng lẽ cậu đang uy hiếp tôi?” Triển Dục Quảng liền nheo mắt lại.

“Đúng vậy... Thưa tổng giám đốc!” Lạc Tiêu Dao trả lời.

“Cậu…!” Giọng nói của Triển Dục Quảng đột nhiên trở nên lạnh lùng, giống như sẽ trở mặt.

“Tổng giám đốc, ngài nói mau!” Dường như Lạc Tiêu Dao không cảm thấy cấp trên của mình đang tức giận, càng thêm uy hiếp. “Ngài chỉ còn một phút thôi.”

“Ai! Tiêu Dao... Tôi rất thích những người uy hiếp tôi!”

Nếu người khác nghe Triển Dục Quảng nói chắc cũng sẽ phải há hốc mồm, nhưng chỉ khi anh đối mặt với Lạc Tiêu Dao thì mới nói như vậy thôi.

“Cô ấy, chính là khách của tôi...”

Lạc Tiêu Dao vừa lắng nghe vừa ngẫm nghĩ, anh làm trợ lý cho Triển Dục Quảng đã 5 năm, cũng hiểu rõ tính tình của tổng giám đốc như vậy, nhưng tại sao người thân của tổng giám đốc chung đụng hơn 20 năm, mà sao lại không hiểu tâm tư của anh vậy? Chứng tỏ tổng giám đốc che dấu tốt sao?

Đây! Tổng giám đốc đã đem tất cả mọi chuyện của cô gái đó kể ra hết rồi sao?

“Tôi hiểu rồi!” Lạc Tiêu Dao nghe anh tóm tắt sơ lượt câu chuyện, nghe đến nỗi lỗ tai muốn mọc lên mấy cục chai, sau khi tổng giám đốc kể xong anh liền nói. “Vậy tôi sẽ truyền thụ mấy chiêu cho tổng giám đốc nhé!”

“Ơn đức của cậu không lời nào diễn tả hết được.”

Triển Dục Quảng nghiêm túc ghé lỗ tai xích lại gần hơn.

“OK!” Sau khi đã nhận xong bí kíp, Triển Dục Quảng rời đi lòng tràn đầy tự tin đi xuất chinh. “Tôi hiểu rồi, cứ theo một nguyên tắc ‘Chân thành có thể làm tan chảy một tảng băng’. Tôi hiểu rồi.”

Còn Lạc Tiêu Dao sau khi chờ Triển Dục Quảng rời đi, mới móc từ trong túi ra một cái mày ghi âm. “Đây cũng không phải là tôi tiết lộ, mà chính là tổng giám đốc tự nói đó!” Anh phải đi copy thêm một bản nữa, để chia ra rồi gửi lại cho hai vị tiền bối!

Nếu như sự việc bại lộ, anh chỉ cần giải thích: không phải là tôi nói là được rồi.

Triển Dục Quảng không dám tin những lời oán trách của nhân viên giao hàng từ phía tiệm bán hoa tươi. “Cái gì? Cô ấy từ chối không nhận?”

Đây cũng không phải là lý do chính khiến anh nổi trận lôi đình. “Cái gì?! Cô ấy nói không biết tôi là ai sao!” Anh giận đến mức muốn nhảy lên.

Người phụ nữ kia muốn chọc anh tức điên sao!

Anh liền nhớ lại trước khi chia tay cô có nói với anh vài câu, trong đó có câu “Chúng ta sẽ không liên lạc” là có ý gì rồi. “Xem ra, cô ấy định dùng xong, sẽ một cước đá mình đi luôn!”

Hừ! Anh dễ dàng chịu thua như vậy sao?

Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan ca, Triển Dục Quảng lập tức rời khỏi phòng làm việc, chạy đến công ty của cô.

Nhất định phải dùng chiêu “Chân thành” sao? Không thành vấn đề, anh sẽ cố gắng.

______________________

Ở Công ty Dương Thăng vào giờ tan ca...

“Ồ!...Bạn trai cô ngày nào cũng đến đón cô đúng giờ.”

“Thật hâm mộ!... Ngày nào cô cũng được chồng đưa đón.”

Đây chính là những mẩu đối thoại lúc tan ca ở công ty Dương Thăng.

“Này!... Uông Uông! Bạn trai của cô đâu? Anh ấy có đến đón cô không?”

“Đúng vậy! Uông Uông, người đàn ông đó hôm nay có xuất hiện hay không?”

“Thật rất muốn xem một nửa kia của Uông Uông đó!”

Lúc Uông Bội Nhu đứng bấm thẻ xuống ca, liền nghe thấy bọn đồng nghiệp đang bàn tán về mình, đem cô trở thành nhân vật chính mà bàn luận.

“Làm ơn đi! Tôi giống như một chú hề vậy, làm gì có người đàn ông nào theo đuổi chứ?” Cô tự bêu xấu mình, kể từ sau khi cùng Triển Dục Quảng tiếp xúc, trong lòng cô xuất hiện loại cảm giác tự ti.

Tiếc là nhóm đồng nghiệp của cô không phải đèn đã cạn dầu, liền tiếp lời của cô. “Rõ ràng hôm nay cô đã nhận được một bó hoa hồng thật lớn nha!” Thật hâm mộ nha... Số lượng hoa nhiều như vậy, chắc chắn 80% là người đó là đại gia.

“Thì... Tôi cũng đã nói rồi, chỉ là chuyển nhầm mà thôi!” Lúc này Uông Bội Nhu cảm thấy Triển Dục Quảng thật là quá đáng, không có việc gì để làm nên kiếm chuyện để chọc phá cô.

Để cô trở thành trò cười trong công ty, anh cảm thấy vui không? Quả nhiên người đàn ông “thuê” là không đáng tin!

“A... ? Người đàn ông có dáng người cao to, anh tuấn đang đứng ở dưới lầu ngay cạnh cổng chính là ai vậy? Anh ấy đang chờ ai thế?”

Một loạt các câu hỏi còn chưa được hỏi xong, tất cả những phụ nữ độc thân của công ty Dương Thăng toàn bộ đều chạy như điên ra phía cổng chính, hy vọng mình có thể có cơ hội được anh đẹp trai nhìn trúng.

Uông Bội Nhu cũng tò mò chen lấn đến cửa sổ xem...

Ái... Chết rồi! Cô đã trêu chọc đến ai sao?

Cô đang chuẩn bị làm cô rùa rụt đầu để trốn chạy, thì anh đẹp trai đó đã trông thấy cô, anh lập tức đem hai tay vây lấy hai bên khóe miệng, lớn tiếng gọi: “Nhu Nhu, mau xuống đây đi!...” Lúc này Uông Bội Nhu đang rất xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất thôi. “Đây không phải là thật, đây không phải là thật...” Cô tự nhắc nhở mình.

Nhưng lầu dưới không ngừng truyền đến tiếng gọi, kêu càng lúc càng lớn hơn. “Nhu Nhu, mau xuống đây với anh đi... Em không xuống, anh sẽ vào trong đó đấy!”

Anh uy hiếp cô nhiều lần như vậy, cô chỉ còn biết dựng cờ trắng mà đầu hàng.

Cô... không muốn ngày mai mình đến công ty làm việc lại là nữ nhân vật chính của xì căn đan... Hôm nay cô đã rất vất vả để chống chọi rồi!

Cô vội vàng xuống lầu chạy đến bên cạnh anh, cố gắng che miệng của anh. “Đừng kêu nữa, dừng lại đi... Được rồi, em sẽ đi cùng với anh!”

Chương 6
Sau khi đã dùng sức lôi kéo Triển Dục Quảng chạy được khoảng nửa tiếng, Uông Bội Nhu mới thở dốc, phì phò quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

A? Anh cũng muốn hỏi cô muốn anh làm cái gì đó!

Triển Dục Quảng buồn cười, dùng tay chỉ chỉ bàn tay của mình còn đang bị cô nắm. “Nhu Nhu! Em vẫn còn muốn kéo anh nữa sao?” Anh lần nữa nói ra sự thật “Lúc nãy không phải là em đã kéo anh đến đây sao?”

Anh cố ý nhìn xung quanh. “Em muốn cùng anh hẹn hò ở đây à?”

Hẹn... Hẹn cái đầu anh đó!

Uông Bội Nhu bực mình bỏ tay anh ra, quay lưng lại không muốn nhìn mặt anh, cũng không ngừng hít thở để mình bình tĩnh lại.

Cô vốn dĩ là một cô gái tính tình rất tốt, không dễ tức giận, nhưng giờ cô lại luôn bị anh làm cho nổi giận.

Người đàn ông này chính là khắc tinh của cô, cô nghĩ thầm.

“Đầu tiên...” sau khi đã bình tĩnh lại, Uông Bội Nhu liền thuyết phục anh: “Xin anh hãy nhớ cho kỹ, hai chúng ta đã chấm dứt hợp đồng, bây giờ không ai nợ ai, cho nên... Sau này nếu như trên đường có gặp nhau, thì anh cũng hãy làm bộ như quen không biết em!”

Cô đem lập trường của mình ra nói rõ ràng.

Triển Dục Quảng nghe cô nói cũng rất tức giận, sao cô lại có thể nói ra những câu vô tình này chứ? Nhưng anh cũng đã quyết định sẽ chinh phục được cô, anh cố gắng ổn định tinh thần và nói rõ ràng với cô, muốn cô hiểu “Nhu Nhu! Anh...”

“Còn nữa, xin anh đừng gọi tôi là Nhu Nhu nữa!” Cô nói tiếp: “Nếu như anh nhất định muốn giả bộ cùng tôi quen biết rất thân, thì xin anh hãy giống mọi người gọi tôi là Uông Uông!”

Như vậy khi anh nhỏ giọng gọi cô, cô cũng không vì thế mà cảm thấy rung động không ngừng.

Cô không muốn gặp gỡ anh, cô sợ mình không tự chủ được trái tim của mình!

Triển Dục Quảng cũng rất bất mãn, sao cô lại muốn anh gọi cô là Uông Uông giống như mọi người vậy, rốt cuộc cô xem anh là gì đây?

Cuối cùng Uông Bội Nhu cố ý nói ra những lời cay độc đối với anh. “Nếu như anh cho rằng em có rất nhiều tiền, cho nên mới đùa bỡn em... Thì rất xin lỗi, vì đã để cho anh thất vọng, em chỉ là một cô nhi, ăn nhờ ở đậu nhà họ hàng, là một người làm thuê nghèo mạc.”

Như vậy có thể anh sẽ từ bỏ ý định: “Lần trước em trả tiền công cho anh, đó cũng là ‘tiền lương’ mà em tiết kiệm rất lâu mới có được.”

Cho nên... Anh đừng đến tìm cô nữa được không?

Cô cho rằng sau khi anh rời khỏi cô, chỉ cần 3 đến 5 giờ không gặp lại anh, trái tim của cô sẽ dễ chịu hơn?

Triển Dục Quảng tức giận!

Cái gì nói anh đừng làm bộ rất thân quen với cô? Anh cũng làm chuyện thân mật cùng với cô, sao cô còn nói anh đừng vì tiền mà lừa gạt cô? Anh là loại đàn ông hám tiền vô sỉ như vậy sao?

Nhưng...

Cô nói như vậy thật ra thì cũng không sai. Dù sao anh cũng không có cơ hội nói rõ lập thường với cô. OK! Vậy anh sẽ làm lại từ đầu.

“Nhu Nhu...” Triển Dục Quảng nuốt buồn bực vào trong lòng, lấy bộ dáng khép nép hiếm thấy tự giới thiệu bản thân với cô. “Anh là Triển thị...”

“Xin anh gọi em là Uông tiểu thư!” Cô rất kiên trì nói, xoay người ngẩng đầu nhìn anh “Lời em muốn nói chỉ đến đây thôi, mong anh đừng làm phiền em nữa.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới đi được hai bước thì lại xoay người, hơi kỳ vọng thông báo: “Chuyện đó… Nếu như anh thật thích em... em sẽ cố gắng để dành tiền, lễ tình nhân năm sau sẽ đi tìm anh...”

“Em im miệng!” Triển Dục Quảng thấy cô cứng đầu nên nổi giận. “Em đừng ở trước mặt của anh mà nhắc đến chuyện thuê tình nhân, anh không cho phép em có ý niệm như vậy.”

Anh lo nhiều vấn đề quá!

“Còn nữa, anh còn nợ em một cái giường, cho nên anh nhất định sẽ đền cho em, em chờ mà xem!” Nói xong, anh thở phì phò rồi bỏ đi.

Để lại một mình Uông Bội Nhu quơ tay nói v
<<1 ... 910111213 ... 15>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT362/6078