Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full
Lượt xem : |
người con gái khiến hắn vội vã nghĩ muốn tức khắc cùng cô hợp làm một!
Nhưng người con gái trước mắt, hắn muốn yêu chiều cô thật tốt, cho nên hắn muốn để cô chuẩn bị tốt trước, mới cùng cô cùng nhau đến Vu Sơn, cho dù trong khoảng thời gian chờ đợi này, hắn sẽ bị chuỗi lửa dục trong cơ thể đốt đến đau đớn khó khịn, nhưng vì cô, hắn cũng sẽ cố nén.
Chỉ vì, hắn quý trọng cô nhất!
Tự mình cởi bỏ tất cả quần áo cản trở, bên lỗ tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng: “A! Anh…”
Lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông khỏa thân, cùng vật đàn ông kia….kia to lớn như ‘nhất trụ kinh thiên’ (cột trời thì phải ==’’), Hạ Dĩnh xấu hổ vội vàng xoay người, quay đầu đi chỗ khác.
Ở dưới ánh đèn yếu ớt này, chiếu vào trong mắt Táp Nhĩ lúc này, là phần lưng bóng loáng không tỳ vết của cô, đường cong duyên dáng kia, làm lửa dục đã cháy lan ra đồng cỏ lại càng thêm mãnh liệt điên cuồng, khiến hắn không kiềm lòng được mà cúi đầu, dùng môi lưỡi tôn thờ lưng cô.
“Tôi sẽ khiến em quên ngượng ngùng.”
Lưỡi của Táp Nhĩ liếm hôn da thịt tinh tế của lưng cô, chiếc lưỡi linh hoạt dọc theo đường cong của phần lưng di chuyển.
Không bỏ qua sự run rẩy của cô, nhưng hắn vẫn muốn để Hạ Dĩnh đắm chìm giữa con sóng dục vọng, không thể tự kiềm chế, vì vậy bàn tay đầy ma lực chút nặng chút nhẹ cầm lấy nơi đẩy đà trắng nõn của cô, ngón tay cái thô ráp lướt qua nụ hoa mẫn cảm của cô, khiến cô càng run rẩy hơn.
“Ưm…Táp Nhĩ…” Dưới kĩ thuật mê hoặc tình yêu siêu cao của Táp Nhĩ, Hạ Dĩnh chỉ có thể quên mình phát ra những tiếng rên rỉ tựa như đói khát, tâm trí dần dần mông lung rồi.
“Tôi thích nghe em gọi tên tôi, kêu lần nữa!” Táp Nhĩ thả chậm động tác, sau khi đùa nghịch nụ hoa màu hồng nở rộ xong, bàn tay màu đồng tiếp tục trượt, lướt qua bụng dưới mềm mại bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng linh hoạt cởi ra vật cản trở dư thừa của cô.
“Táp Nhĩ!” Cảm thấy vật che chắn cuối cùng cũng bị rút đi, Hạ Dĩnh kinh hô một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú nóng bõng của hắn, cô không nhịn được lấy hai tay che giấu cảnh xuân trước ngực.
“Em sai rồi!” Táp Nhĩ cười nhẹ, ánh mắt nóng bỏng từ trên đi xuống, cuối cùng, con ngươi đen của hắn rơi vào thăm dò giữa hai chân cô.
“Em che đậy bộ ngực xinh đẹp, để lại cho tôi hụi hoa xinh đẹp nhất.” Trong giọng nói khàn khàn có khát vọng dày đặc.
“A..” Chỉ bị hắn nhìn, toàn thân Hạ Dĩnh liền như bị lửa thiêu đốt, khẩn trương muốn khép hai chân lại, thân thể cao lớn của hắn cố tình ngăn cản, khiến cô không cách nào được như ý, thế nên cô chỉ có thể mặc kệ ánh mắt tà mị làm càn kia của hắn làm bất kì cuộc tham quan nào, chính mình lại như đà điểu, lấy hai tay che hai mắt mình.
Nhìn hành động này của Hạ Dĩnh, ý cười ở khóe môi Táp Nhĩ càng sâu.
“Em thật là một tiểu yêu tinh đáng yêu.” Táp Nhĩ nghiêng người phủ lên cô, đem vật cứng rắng nóng bỏng đặt ở nơi mềm mại của cô.
“A! Anh…” cảm thấy da thịt hai người gần sát chặt chẽ, làm Hạ Dĩnh lại kinh hô một tiếng, vội vàng mở to hai mắt, va chạm thân mật như vậy lại càng khiến cả người cô căng thẳng, nhưng đối diện ánh mắt chứa lửa của Táp Nhĩ, lại khiến cô không biết làm sao lại lấy tay che mắt.
“Tiểu đà điểu!” Táp Nhĩ giễu cợt nói, biết Hạ Dĩnh còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận hết thảy này, nên cũng không cưỡng ép cô đối mặt, nhưng hắn quyết định sẽ dùng một phương pháp ngọt ngào nhất khác, hành hạ cô…thật tốt.
Ngón tay thô ráp của Táp Nhĩ mang theo sự dịu dàng vô tận, lúc liếm hôn gặm nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô thì ngón tay dài khẽ lướt qua bụi hoa của cô, lướt qua cánh hoa non mềm của cô, lúc vỗ về chơi đùa cô, cũng hôn cô thật sâu, chiếc lưỡi linh hoạt chuyển sang ra sức hút lấy, ám chỉ việc hắn gấp gáp muốn cô.
“A…” giác quan bị kích thích mạnh mẽ như thế, khiến cho Hạ Dĩnh đã sớm quên bách ngượng ngùng là gì, cô không tự chủ vuốt ve tấm lưng bắp thịt khỏe đẹp của Táp Nhĩ, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Lúc Táp Nhĩ đang chuẩn bị xoa nắn hoa viên của cô, cả người cô đều cứng ngắc rồi.
Khoái cảm kịch liệt, theo sự đụng chạm từng chút kia bắt đầu len lỏi khắp người, Hạ Dĩnh khó có thể kiềm chế tiếng rên rỉ bật ra từ đôi môi đỏ mọng, hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay cường tráng của hắn, chỉ sợ chìm ngập trong khoái cảm mãnh liệt do hắn mang đến.
Táp Nhĩ ở trong hoa viên tắc nghẽn thắt chặt của cô, theo mật hoa ướt át kia, chậm rãi di chuyển ngón tay, mê hoặc cô thích ứng cùng thả lòng.
Thế nhưng lối đi này cũng giự thật chặt ngón tay hắn, theo mỗi một lần thở dốc của cô mà co rút nhanh, khiến hắn gần như muốn kiếm chế không được, trên gương mặt anh tuấn bởi vì đè nén khổ sợ mà rịn đầy mồ hôi
Mồ hôi của Táp Nhĩ nhỏ giọt xuống da thịt cô, chảy vào thung lủng ướt át của cô, cảnh tượng cực kì mê người này, làm lửa dục của hắn điên cuồng thiêu đốt.
Môi của hắn theo hai gò má cô, đi đến bên tai cô, thở dốc khàn giọng nói: “Em xem, đều đã ẩm ướt như vậy rồi, không còn ngượng ngùng, đổi thành nhiệt tình!”
Táp Nhĩ tạm ngừng rút ngón tay ra, di chuyển ngón tay mang đầy mật dịch thơm ngọt qua trước mặt cô, để chứng mình sự nhiệt tình của bản thân cô cho cô xem.
“Anh…Anh thật đáng ghét a!” Hạ Dĩnh xẩu hổ đẩy ngón tay đáng ghét của Táp Nhĩ ra, nhớ đến mọi thứ vừa rồi, cô lại ngượng ngùng đỏ mặt muốn làm đà điểu, xoay người sang chỗ khác, lại bị Táp Nhĩ chặn lại.
“Em phải nói, tôi rất thích!” Táp Nhĩ cười tà mị, cắn mút lỗ tai cô, lại đưa tay trượt vào trong bụi hoa ẩm ướt, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, đưa đến cô từng hồi run rẩy.
“A…” ngón tay Táp Nhĩ mang đến cho cô một loại khoái cảm không nói nên lời, đặc biệt lúc tốc độ của hắn nhanh hơn, loại cảm giác ngưa ngứa khó chịu đó, không ngừng thoát ra từ chỗ sâu trong thân thể cô.
Trái tim cô trôi lơ lững, đôi môi mở ra thở nhẹ, cắn chặt lấy bở vai hắn, run rẩy mà mong chờ loại cảm nhận nào đó cô chưa từng trải qua.
Nhưng mà, ở lúc gần gũi nhất đó, ngón tay hắn vốn đang luân động lại ngừng lại, chậm rãi rút khỏi hoa viên tràn đầy mật hoa của cô, lần này rời đi, so với lần vừa nãy, khiến cô có cảm giác mất mác nhiều hơn.
Hạ Dĩnh kinh ngạc mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập nghi vấn, chẳng lẻ chuyện nam nữ, cũng chỉ có vậy thôi sao?
Mặc dù cô không cách nào chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào của hắn, nhưng lại càng không cách nào chịu đựng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
“Táp Nhĩ…” Hạ Dĩnh run rẩy ôm lấy hắn, cắn chặt răng, muốn hỏi mà không dám hỏi.
Nhưng sự khó chịu trống rỗng trong cơ thể không còn cách nào khác nên để lộ ngày càng mãnh liệt, thậm chí khiến cho đôi mắt xinh đẹp của cô đã có chút ươn ướt, lông mày cau lại.
“Đừng gấp, so với em tôi chờ còn lâu hơn, khổ hơn, sự vui sướng tiếp theo, để chúng ta cùng nhau hưởng thụ.”
Táp Nhĩ cười mị hoặc nói.
“Sao?” Hạ Dĩnh còn có chút hoang mang, không hiểu rõ lắm ý tứ của hắn.
Đột nhiên, Táp Nhĩ chợt cong người, dục vọng nóng bỏng tiến vào trong cơ thể cô, bởi vì đau đớn đột ngột mà cô sợ hãi kêu ra tiếng, lúc này trong đầu trống rỗng, lắc đầu, cắn môi, cô theo bản năng muốn tránh thoát những thứ này, bởi vì sự đau đớn như vậy gần như muốn xé rách cô rồi.
Đây căn bản không phải hưởng thụ, hưởng thụ sao có thể đau như vậy!
“Đợi lát nữa sẽ không đau, đây là cần phải trải qua, hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua.” Táp Nhĩ dỗ dành nói, ngón tay dài đi đến chỗ kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn, để cô có thể nhanh tiếp nhận hắn,.Mà hắn cũng cố nén dục vọng của chính mình, đợi Hạ Dĩnh thích ứng với sự tồn tại của hắn.
Cuối cùng, lúc hắn cảm thấy cơ thể của hắn không còn bị giữ chặt nữa, hắn thử đi chuyển chậm rãi, sau đó lại dần dần luân động nhanh hơn.
“A….Ưm…” Hạ Dĩnh không tự chủ cong người lên, thừa nhận sự tiến công mạnh mẽ lại càng ngày càng mạnh.
Không ngờ, sau khi đau đớn rút đi, hóa ra là từng làn sóng vui thích liên tục kéo đến khiến người ta cực khoái, khiến cô vô lực run rẩy, lúc hắn chạy nước rút cô than nhẹ, giẫy giụa. Ban dêm thật khuya thân thể xinh đẹp, quấn quit lấy thân thể màu đồng của hắn.
Thủy triều không ngừng đánh tới hai người, bọn họ thả người trong bể dục, quên mình trong vườn nhạc Thiên Đường phiêu phiêu nhảy múa.
Cuối cùng, Táp Nhĩ va chạm thật sâu, tiến đến sâu nhất của Hạ Dĩnh, khiến cô khó thừa nhận mà cong người lên, nhắm hai mắt thật chặt. Dòng nước ấm thuộc về hắn, cũng tràn ngập trong hoa viên của cô….
Hai người run rẩy trong lồng ngực của nhau, không ai còn khả năng mở miệng, mùi hoan ái bay bổng trong không khí.
Hạ Dĩnh ở giữa giọng thì thầm vỗ về của Táp Nhĩ, cực kì mệt mỏi từ từ người chìm vào mộng đẹp.
Trong căn phòng vầng sáng vàng, truyền đến câu nói của giọng nam khàn, giọng điệu kia thì dịu dàng, nhưng nội dung lại ngang ngược: “Cô bé lọ lem của tôi, thế giới của em tôi nhất định tồn tại!”
Táp Nhĩ khẽ hôn lên môi Hạ Dĩnh, hứa một lời hứa này.
Chương 8
Trải qua một đêm….ây! không, còn có lúc sáng sớm, cho đến khi Hạ Dĩnh xin tha còn làm ơn, hơn nữa còn lấy tình để cảm động nói cô thực sự rất lo lắng cho tình hình của mẹ, Táp Nhĩ mới không cam tâm tình nguyện để cô xuống giường rửa mặt.
Trải qua lần….giày vò ngọt ngào này, đến gần giữa trưa, Hạ Dĩnh mới đến cửa bệnh viện.
“Em xuống xe trước nhé! Anh cũng mau về công ty đi làm.”
Không chờ Táp Nhĩ trả lời, Hạ Dĩnh nóng lòng muốn thấy mẹ, vừa trực tiếp định mở cửa xuống xe, nhưng lại bị Táp Nhĩ ngăn cản.
“Em chưa cho anh một nụ hôn tạm biệt.” Táp Nhĩ đưa mặt đến gần, chở môi Hạ Dĩnh dán lên.
“Ở đây nhiều người như vậy, em mới không muốn!” Hạ Dĩnh một mực từ chối.
Từ hôm qua đến sáng nay, cũng đã hôn nhiều lần như vậy, mặc dù mỗi lần ôm hôn thì vừa mất hồn lại ngọt ngào, nhưng hẳn là cũng đủ rồi chứ!
“Em không cho anh một nụ hôn tạm biệt, em muốn anh làm sao vượt qua khoảng thời gian tiếp theo không có em?”
Không ngờ Táp Nhĩ vừa nói lời đường mật, thật đúng là hù chết con ong!
“Chẳng lẻ muốn anh…” Trong ánh mắt Táp Nhĩ lóe lên sự tà ác: “Nhớ lại gương xinh đẹp thở dốc của em khi ở dưới thân anh….”.
“Ngừng! cái tên Đại sắc ma này!” Hạ Dĩnh e lệ vội vàng lấy tay chặn cái miệng hư hỏng không đứng dắn của Táp Nhĩ, nhưng mà, cũng để cho hắn có cơ hội hôn lên bàn tay mềm của cô.
“Anh…Em phải xuống xe rồi.” Hạ Dĩnh kinh hãi thu tay, đối mặt với vẻ mặt cười đùa của Táp Nhĩ cả một chút biện pháp cũng không có, định mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nhưng cô lại bị Táp Nhĩ ngăn cản lần nữa: “Hỏi một vấn đề cuối cùng liền xong.”
“Được rồi! một vấn đề cuối cùng, nói mau.”
Táp Nhĩ không mở miệng nói, lại tiến gần về phía Hạ Dĩnh một chút, Hạ Dĩnh vừa sợ vừa lùi về sau: “Nói chuyện thì nói chuyện, đến gần như vậy làm gì?”
Chi cần Táp Nhĩ đến gần cô, cô sẽ mặt đỏ tim đập, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giữ một khoảng cách, nhưn
QUAY LẠINhưng người con gái trước mắt, hắn muốn yêu chiều cô thật tốt, cho nên hắn muốn để cô chuẩn bị tốt trước, mới cùng cô cùng nhau đến Vu Sơn, cho dù trong khoảng thời gian chờ đợi này, hắn sẽ bị chuỗi lửa dục trong cơ thể đốt đến đau đớn khó khịn, nhưng vì cô, hắn cũng sẽ cố nén.
Chỉ vì, hắn quý trọng cô nhất!
Tự mình cởi bỏ tất cả quần áo cản trở, bên lỗ tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng: “A! Anh…”
Lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông khỏa thân, cùng vật đàn ông kia….kia to lớn như ‘nhất trụ kinh thiên’ (cột trời thì phải ==’’), Hạ Dĩnh xấu hổ vội vàng xoay người, quay đầu đi chỗ khác.
Ở dưới ánh đèn yếu ớt này, chiếu vào trong mắt Táp Nhĩ lúc này, là phần lưng bóng loáng không tỳ vết của cô, đường cong duyên dáng kia, làm lửa dục đã cháy lan ra đồng cỏ lại càng thêm mãnh liệt điên cuồng, khiến hắn không kiềm lòng được mà cúi đầu, dùng môi lưỡi tôn thờ lưng cô.
“Tôi sẽ khiến em quên ngượng ngùng.”
Lưỡi của Táp Nhĩ liếm hôn da thịt tinh tế của lưng cô, chiếc lưỡi linh hoạt dọc theo đường cong của phần lưng di chuyển.
Không bỏ qua sự run rẩy của cô, nhưng hắn vẫn muốn để Hạ Dĩnh đắm chìm giữa con sóng dục vọng, không thể tự kiềm chế, vì vậy bàn tay đầy ma lực chút nặng chút nhẹ cầm lấy nơi đẩy đà trắng nõn của cô, ngón tay cái thô ráp lướt qua nụ hoa mẫn cảm của cô, khiến cô càng run rẩy hơn.
“Ưm…Táp Nhĩ…” Dưới kĩ thuật mê hoặc tình yêu siêu cao của Táp Nhĩ, Hạ Dĩnh chỉ có thể quên mình phát ra những tiếng rên rỉ tựa như đói khát, tâm trí dần dần mông lung rồi.
“Tôi thích nghe em gọi tên tôi, kêu lần nữa!” Táp Nhĩ thả chậm động tác, sau khi đùa nghịch nụ hoa màu hồng nở rộ xong, bàn tay màu đồng tiếp tục trượt, lướt qua bụng dưới mềm mại bằng phẳng của cô, nhẹ nhàng linh hoạt cởi ra vật cản trở dư thừa của cô.
“Táp Nhĩ!” Cảm thấy vật che chắn cuối cùng cũng bị rút đi, Hạ Dĩnh kinh hô một tiếng, dưới cái nhìn chăm chú nóng bõng của hắn, cô không nhịn được lấy hai tay che giấu cảnh xuân trước ngực.
“Em sai rồi!” Táp Nhĩ cười nhẹ, ánh mắt nóng bỏng từ trên đi xuống, cuối cùng, con ngươi đen của hắn rơi vào thăm dò giữa hai chân cô.
“Em che đậy bộ ngực xinh đẹp, để lại cho tôi hụi hoa xinh đẹp nhất.” Trong giọng nói khàn khàn có khát vọng dày đặc.
“A..” Chỉ bị hắn nhìn, toàn thân Hạ Dĩnh liền như bị lửa thiêu đốt, khẩn trương muốn khép hai chân lại, thân thể cao lớn của hắn cố tình ngăn cản, khiến cô không cách nào được như ý, thế nên cô chỉ có thể mặc kệ ánh mắt tà mị làm càn kia của hắn làm bất kì cuộc tham quan nào, chính mình lại như đà điểu, lấy hai tay che hai mắt mình.
Nhìn hành động này của Hạ Dĩnh, ý cười ở khóe môi Táp Nhĩ càng sâu.
“Em thật là một tiểu yêu tinh đáng yêu.” Táp Nhĩ nghiêng người phủ lên cô, đem vật cứng rắng nóng bỏng đặt ở nơi mềm mại của cô.
“A! Anh…” cảm thấy da thịt hai người gần sát chặt chẽ, làm Hạ Dĩnh lại kinh hô một tiếng, vội vàng mở to hai mắt, va chạm thân mật như vậy lại càng khiến cả người cô căng thẳng, nhưng đối diện ánh mắt chứa lửa của Táp Nhĩ, lại khiến cô không biết làm sao lại lấy tay che mắt.
“Tiểu đà điểu!” Táp Nhĩ giễu cợt nói, biết Hạ Dĩnh còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận hết thảy này, nên cũng không cưỡng ép cô đối mặt, nhưng hắn quyết định sẽ dùng một phương pháp ngọt ngào nhất khác, hành hạ cô…thật tốt.
Ngón tay thô ráp của Táp Nhĩ mang theo sự dịu dàng vô tận, lúc liếm hôn gặm nhẹ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô thì ngón tay dài khẽ lướt qua bụi hoa của cô, lướt qua cánh hoa non mềm của cô, lúc vỗ về chơi đùa cô, cũng hôn cô thật sâu, chiếc lưỡi linh hoạt chuyển sang ra sức hút lấy, ám chỉ việc hắn gấp gáp muốn cô.
“A…” giác quan bị kích thích mạnh mẽ như thế, khiến cho Hạ Dĩnh đã sớm quên bách ngượng ngùng là gì, cô không tự chủ vuốt ve tấm lưng bắp thịt khỏe đẹp của Táp Nhĩ, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Lúc Táp Nhĩ đang chuẩn bị xoa nắn hoa viên của cô, cả người cô đều cứng ngắc rồi.
Khoái cảm kịch liệt, theo sự đụng chạm từng chút kia bắt đầu len lỏi khắp người, Hạ Dĩnh khó có thể kiềm chế tiếng rên rỉ bật ra từ đôi môi đỏ mọng, hai tay cô nắm chặt lấy cánh tay cường tráng của hắn, chỉ sợ chìm ngập trong khoái cảm mãnh liệt do hắn mang đến.
Táp Nhĩ ở trong hoa viên tắc nghẽn thắt chặt của cô, theo mật hoa ướt át kia, chậm rãi di chuyển ngón tay, mê hoặc cô thích ứng cùng thả lòng.
Thế nhưng lối đi này cũng giự thật chặt ngón tay hắn, theo mỗi một lần thở dốc của cô mà co rút nhanh, khiến hắn gần như muốn kiếm chế không được, trên gương mặt anh tuấn bởi vì đè nén khổ sợ mà rịn đầy mồ hôi
Mồ hôi của Táp Nhĩ nhỏ giọt xuống da thịt cô, chảy vào thung lủng ướt át của cô, cảnh tượng cực kì mê người này, làm lửa dục của hắn điên cuồng thiêu đốt.
Môi của hắn theo hai gò má cô, đi đến bên tai cô, thở dốc khàn giọng nói: “Em xem, đều đã ẩm ướt như vậy rồi, không còn ngượng ngùng, đổi thành nhiệt tình!”
Táp Nhĩ tạm ngừng rút ngón tay ra, di chuyển ngón tay mang đầy mật dịch thơm ngọt qua trước mặt cô, để chứng mình sự nhiệt tình của bản thân cô cho cô xem.
“Anh…Anh thật đáng ghét a!” Hạ Dĩnh xẩu hổ đẩy ngón tay đáng ghét của Táp Nhĩ ra, nhớ đến mọi thứ vừa rồi, cô lại ngượng ngùng đỏ mặt muốn làm đà điểu, xoay người sang chỗ khác, lại bị Táp Nhĩ chặn lại.
“Em phải nói, tôi rất thích!” Táp Nhĩ cười tà mị, cắn mút lỗ tai cô, lại đưa tay trượt vào trong bụi hoa ẩm ướt, tốc độ trên tay cũng nhanh hơn, đưa đến cô từng hồi run rẩy.
“A…” ngón tay Táp Nhĩ mang đến cho cô một loại khoái cảm không nói nên lời, đặc biệt lúc tốc độ của hắn nhanh hơn, loại cảm giác ngưa ngứa khó chịu đó, không ngừng thoát ra từ chỗ sâu trong thân thể cô.
Trái tim cô trôi lơ lững, đôi môi mở ra thở nhẹ, cắn chặt lấy bở vai hắn, run rẩy mà mong chờ loại cảm nhận nào đó cô chưa từng trải qua.
Nhưng mà, ở lúc gần gũi nhất đó, ngón tay hắn vốn đang luân động lại ngừng lại, chậm rãi rút khỏi hoa viên tràn đầy mật hoa của cô, lần này rời đi, so với lần vừa nãy, khiến cô có cảm giác mất mác nhiều hơn.
Hạ Dĩnh kinh ngạc mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập nghi vấn, chẳng lẻ chuyện nam nữ, cũng chỉ có vậy thôi sao?
Mặc dù cô không cách nào chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào của hắn, nhưng lại càng không cách nào chịu đựng mọi chuyện cứ như vậy kết thúc.
“Táp Nhĩ…” Hạ Dĩnh run rẩy ôm lấy hắn, cắn chặt răng, muốn hỏi mà không dám hỏi.
Nhưng sự khó chịu trống rỗng trong cơ thể không còn cách nào khác nên để lộ ngày càng mãnh liệt, thậm chí khiến cho đôi mắt xinh đẹp của cô đã có chút ươn ướt, lông mày cau lại.
“Đừng gấp, so với em tôi chờ còn lâu hơn, khổ hơn, sự vui sướng tiếp theo, để chúng ta cùng nhau hưởng thụ.”
Táp Nhĩ cười mị hoặc nói.
“Sao?” Hạ Dĩnh còn có chút hoang mang, không hiểu rõ lắm ý tứ của hắn.
Đột nhiên, Táp Nhĩ chợt cong người, dục vọng nóng bỏng tiến vào trong cơ thể cô, bởi vì đau đớn đột ngột mà cô sợ hãi kêu ra tiếng, lúc này trong đầu trống rỗng, lắc đầu, cắn môi, cô theo bản năng muốn tránh thoát những thứ này, bởi vì sự đau đớn như vậy gần như muốn xé rách cô rồi.
Đây căn bản không phải hưởng thụ, hưởng thụ sao có thể đau như vậy!
“Đợi lát nữa sẽ không đau, đây là cần phải trải qua, hãy để chúng ta cùng nhau vượt qua.” Táp Nhĩ dỗ dành nói, ngón tay dài đi đến chỗ kết hợp của hai người, nhẹ nhàng xoa nắn, để cô có thể nhanh tiếp nhận hắn,.Mà hắn cũng cố nén dục vọng của chính mình, đợi Hạ Dĩnh thích ứng với sự tồn tại của hắn.
Cuối cùng, lúc hắn cảm thấy cơ thể của hắn không còn bị giữ chặt nữa, hắn thử đi chuyển chậm rãi, sau đó lại dần dần luân động nhanh hơn.
“A….Ưm…” Hạ Dĩnh không tự chủ cong người lên, thừa nhận sự tiến công mạnh mẽ lại càng ngày càng mạnh.
Không ngờ, sau khi đau đớn rút đi, hóa ra là từng làn sóng vui thích liên tục kéo đến khiến người ta cực khoái, khiến cô vô lực run rẩy, lúc hắn chạy nước rút cô than nhẹ, giẫy giụa. Ban dêm thật khuya thân thể xinh đẹp, quấn quit lấy thân thể màu đồng của hắn.
Thủy triều không ngừng đánh tới hai người, bọn họ thả người trong bể dục, quên mình trong vườn nhạc Thiên Đường phiêu phiêu nhảy múa.
Cuối cùng, Táp Nhĩ va chạm thật sâu, tiến đến sâu nhất của Hạ Dĩnh, khiến cô khó thừa nhận mà cong người lên, nhắm hai mắt thật chặt. Dòng nước ấm thuộc về hắn, cũng tràn ngập trong hoa viên của cô….
Hai người run rẩy trong lồng ngực của nhau, không ai còn khả năng mở miệng, mùi hoan ái bay bổng trong không khí.
Hạ Dĩnh ở giữa giọng thì thầm vỗ về của Táp Nhĩ, cực kì mệt mỏi từ từ người chìm vào mộng đẹp.
Trong căn phòng vầng sáng vàng, truyền đến câu nói của giọng nam khàn, giọng điệu kia thì dịu dàng, nhưng nội dung lại ngang ngược: “Cô bé lọ lem của tôi, thế giới của em tôi nhất định tồn tại!”
Táp Nhĩ khẽ hôn lên môi Hạ Dĩnh, hứa một lời hứa này.
Chương 8
Trải qua một đêm….ây! không, còn có lúc sáng sớm, cho đến khi Hạ Dĩnh xin tha còn làm ơn, hơn nữa còn lấy tình để cảm động nói cô thực sự rất lo lắng cho tình hình của mẹ, Táp Nhĩ mới không cam tâm tình nguyện để cô xuống giường rửa mặt.
Trải qua lần….giày vò ngọt ngào này, đến gần giữa trưa, Hạ Dĩnh mới đến cửa bệnh viện.
“Em xuống xe trước nhé! Anh cũng mau về công ty đi làm.”
Không chờ Táp Nhĩ trả lời, Hạ Dĩnh nóng lòng muốn thấy mẹ, vừa trực tiếp định mở cửa xuống xe, nhưng lại bị Táp Nhĩ ngăn cản.
“Em chưa cho anh một nụ hôn tạm biệt.” Táp Nhĩ đưa mặt đến gần, chở môi Hạ Dĩnh dán lên.
“Ở đây nhiều người như vậy, em mới không muốn!” Hạ Dĩnh một mực từ chối.
Từ hôm qua đến sáng nay, cũng đã hôn nhiều lần như vậy, mặc dù mỗi lần ôm hôn thì vừa mất hồn lại ngọt ngào, nhưng hẳn là cũng đủ rồi chứ!
“Em không cho anh một nụ hôn tạm biệt, em muốn anh làm sao vượt qua khoảng thời gian tiếp theo không có em?”
Không ngờ Táp Nhĩ vừa nói lời đường mật, thật đúng là hù chết con ong!
“Chẳng lẻ muốn anh…” Trong ánh mắt Táp Nhĩ lóe lên sự tà ác: “Nhớ lại gương xinh đẹp thở dốc của em khi ở dưới thân anh….”.
“Ngừng! cái tên Đại sắc ma này!” Hạ Dĩnh e lệ vội vàng lấy tay chặn cái miệng hư hỏng không đứng dắn của Táp Nhĩ, nhưng mà, cũng để cho hắn có cơ hội hôn lên bàn tay mềm của cô.
“Anh…Em phải xuống xe rồi.” Hạ Dĩnh kinh hãi thu tay, đối mặt với vẻ mặt cười đùa của Táp Nhĩ cả một chút biện pháp cũng không có, định mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nhưng cô lại bị Táp Nhĩ ngăn cản lần nữa: “Hỏi một vấn đề cuối cùng liền xong.”
“Được rồi! một vấn đề cuối cùng, nói mau.”
Táp Nhĩ không mở miệng nói, lại tiến gần về phía Hạ Dĩnh một chút, Hạ Dĩnh vừa sợ vừa lùi về sau: “Nói chuyện thì nói chuyện, đến gần như vậy làm gì?”
Chi cần Táp Nhĩ đến gần cô, cô sẽ mặt đỏ tim đập, cho nên biện pháp tốt nhất chính là giữ một khoảng cách, nhưn
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu20/960