XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình-full

Lượt xem :
cũng chỉ xem như ‘cô gái có dáng vẻ hoàn chỉnh’ thôi, Táp Nhĩ sao có thể đối với cô ấy …………..

Táp Nhĩ ngồi trước bàn làm việc, trong tay xoay xoay cây bút máy, khóe môi nở nụ cười tà mị giải đáp nghi vấn của Gaye: “Bị phụ nữ dây dưa đến chán, nên muốn đổi người phụ nữ sẽ không dây dưa.”

“Người phụ nữ sẽ không dây dưa? Làm sao cậu biết cô gái vừa rồi sẽ là người không dây dưa? Phụ nữ nào nhìn thấy cậu, không phải đều giống như con gấu mái nhìn thấy mật ong, bám chặt không tha, cô ta làm sao…..”

Dưới ánh sáng của bóng đèn hỏi, Gaye nhớ lại đoạn thoại đã từng nghe một cô gái nói qua, lúc này mới hiểu ra.

“Người con gái kia chắc không phải là cô gái xấu xí đeo kính to trông như con ếch chứ?” Nếu thật như vậy, cẩn thận nghĩ kĩ lại, cô gái kia không đeo kính trông như con ếch, cũng không quá xấu!

“Chính là cô ấy!” Táp Nhĩ day hai đôi mày rậm, thoải mái dựa vào ghế trả lời.

Những lời nói kia, đúng là khiến hắn chú ý, mà chuyện của Willa, lại làm hắn lần nữa nghĩ đến cô, nhưng khiến hắn hoàn toàn có hứng thú với cô, tiến đến ra tay giúp cô tránh khỏi cú ngã, hoàn toàn là vì……..nụ cười của cô!

Lúc ở hành lang khâu R&D nhìn thấy cô, mặt cô đúng là nhìn về phía hắn, nhưng trong đầu cô dường như toàn là những ảo tưởng về thức ăn khiến người ta thèm chảy nước bọt, còn nở nụ cười ngọt ngào.

Đó là lần đầu tiên có người con gái ở trước mặt hắn, nhưng trong mắt lại không có bóng dáng hắn, cũng là lần đầu tiên có người con gái sở hữu nụ cười làm tim hắn rung động!

Chỉ là không biết lời cô nói lúc trước, đáng tin được bao nhiêu, cô có bao nhiêu khả năng, có thể đón nhận sự khiêu chiến của hắn! Táp Nhĩ thầm nghĩ.

Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ mà có phần tà ác, Gaye hoàn toàn hiểu rõ lời hắn nói, đúng là…..

“Táp Nhĩ, sau cô gái kia tháo kính con ếch to xuống, cũng không còn xấu như vậy, nhưng về phần xinh đẹp thì con kém khá xa, mà nói về dáng người, cũng không có chỗ nào hơn người, huống hồ chỉ là một nhân viên tạp vụ nhỏ trong công ty, cậu khẳng định là có hứng thú với cô ta?” Gaye không nhịn được vẫn thắc mắc hỏi.

“Khẳng định.” Giọng nói Táp Nhĩ kiên định không cho phép nghi ngờ.

“Sẽ kéo dài bao lâu?”

“Nhìn thấy cô ấy có thể đá mình ra rất xa!”

Nghe câu trả lời của Táp Nhĩ, tưởng tượng đến hình ảnh một người con gái từ chối, cách xa hắn ngàn dặm, khóe miệng Gaye không khỏi nở nụ cười, nhất thời tùy hứng, kế tiếp trong lòng cũng muốn chơi đùa.

“Táp Nhĩ, tuần sau có bữa tiệc kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty, mình có ý định sắp xếp cảnh ‘giấc mơ của cô bé lọ lem’, giúp cậu và ‘hứng thú’ của cậu có một cơ hôi bắt đầu, thế nào?”

Gaye nhíu mày nở nụ cười, đối với chuyện sắp xếp hoạt động này, anh là thành thạo nhất.

“Tốt! Vậy giao cho cậu.”

Chương 3
Hiếm khi có thời gian nghỉ, với Hạ Dĩnh mà nói, dứt khoác là thời điểm tốt nhất để ngủ nướng, nhưng mới 10 giờ, cô đã sớm mở to đôi mắt trong suốt, ngơ ngát mà nhìn chằm chằm trần nhà.

Lúc này ở trước mặt cô hiện lên, là toàn bộ những tình cảnh xảy ra ở phía ngoài khâu R&D.

Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của hắn đặt ở eo cô, mùi nước hoa trên người hắn, còn có hơi thở nam tính mạnh mẽ khẽ phả lên mặt cô.

Gương mặt người đàn ông màu đồng, đường nét sâu sắc, vừa nam tính lại vừa tràn ngập áp bức, cùng với đôi mắt mê hoặc như cười như không cười kia, làm rối loạn nhịp tim của cô.

Là vì lâu rồi cô không yêu đương sao? Nếu không………vì sao lại có cảm giác với hành động vô ý mà mờ ám này?

“Tiểu Dĩnh, con đang cười cái gì? Mà vui như vậy.” Hạ mẹ, La Lam đứng ở đầu giường của Hạ Dĩnh, cúi đầu hỏi.

“Mẹ! con có đang cười đâu?” phải là vẻ mặt tức giận mới đúng! tức cái người đàn ông kia chẳng biết vì sao lại quấy rầy giấc ngủ tốt đẹp của cô, hại cô mới sáng sớm đã bị những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong mơ kia quấy nhiễu.

Hạ Dĩnh lấy lại tinh thần, vội vàng biện giải nói.

“Có đó! Cười đến ngọt ngào, giống như người đang yêu vậy.” La Lam ngồi bên cạnh con gái, nhìn cô trêu chọc.

Đang yêu? Hạ Dĩnh bị hai chữ này dọa sợ đến mức cả người nhảy bật dậy.

“Con….con không có giống như mẹ nói đâu a!” Hai gò má cô lặng lẽ ửng hồng, ngay cả mang tai cũng nóng lên rồi.

Làm sao có thể? Cô cũng chỉ gặp hắn có ba lần thôi, sao…..làm sao có thể đối hắn….hắn nảy sinh……cảm giác yêu?

Tuyệt đối không có khả năng!

“Còn bảo không có! Nhìn con đi, cả gương mặt càng lúc càng đỏ, đang nhớ ai đó?” La Lam ngắt nhẹ gò má ửng hồng của con gái.

“thật sự không có, mẹ đừng đoán lung tung đi! Mỗi ngày con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để yêu đương?” Hạ Dĩnh vội vàng che lại gương mặt đỏ bừng, ra sức phủ nhận.

Nghe cô nói như vậy, La Lam thở dài, trong lòng dâng lên nổi thương xót dành cho con gái: “Đều do cha mẹ hại con, làm con phải gánh trên lưng món nợ khổng lồ. Những cô gái bằng tuổi con, đều bận rộn hẹn hò cùng bạn trai, còn con phải làm việc ngày đêm không ngừng, cực khổ như vậy….” Nghĩ đến mọi thứ đã trải qua, La Lam không khõi thấy đau lòng.

“Mẹ, sao mẹ lại nói những chuyện này, chính mẹ cũng phải làm việc a! con cũng chưa từng nghe mẹ than khổ bao giờ, còn con một chút cũng không cảm thấy cực khổ? Huống chi mấy tháng tới, chúng ta có thể trả sạch nợ, đến lúc đó mẹ cũng đừng oán con chạy đi hẹn hò với bạn trai, mà bỏ mẹ bơ vơ đó nha!”

Hạ Dĩnh ôm lấy eo mẹ, nằm trong lòng mẹ, không hi vọng những kí ức không vui đã qua kia, lại lần nữa khiến mẹ đau buồn, vì thế phải làm nũng mà giọng nói lại hài hước để lòng yên lòng.

Chuyên đã qua hãy để nó theo gió cuốn đi, dù sao cô cùng mẹ cũng đã sống đến lúc này, hiện tại cô lại có được toàn bộ tình yêu thương từ mẹ mình, sống trong một căn phòng trọ nhỏ ấm áp, việc làm cũng đủ để sống qua ngày, như vậy là đủ rồi!

“Mẹ còn mong sao ngày đó nhanh chóng đến, mẹ thật nhớ ngày trước có rất nhiều nam sinh đứng canh ở dưới lầu, bởi muốn nhìn vị công chúa đáng yêu nhà chúng ta một cái…”

La Lam sở sở đầu con gái, vô cùng thương tiếc nói: “Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là con có thể tìm thấy một người yêu con, người đàn ông có khả năng chăm sóc thật tốt cho con.”

Người đàn ông yêu cô có khả năng chăm sóc thật tốt cho cô? Trong đầu Hạ Dịnh hiện lên lại là…………

Táp Nhĩ Đế Tư?

Cô bị dọa đến nổi vội vàng mang hình ảnh kia ném đi, chui vào trong lòng mẹ mình, xấu hổ nói: “Không cần, con có mẹ chăm sóc là tốt lắm rồi, con mới không thèm những người đàn khác.”

Đặc biệt là hắn!

“Đứa nhỏ này, mẹ lại không thể chăm sóc con cả đời, mẹ….khụ…khụ…”

“Mẹ! xin lỗi, đều do con hại mẹ, mẹ không sao chứ?” nhất định là vì mới nãy nằm trong ngực mẹ nhích tới nhích lui, làm hại mẹ trong một lúc bị lạc mất hô hấp, nên mới ho khan, Hạ Dĩnh vỗ vỗ lưng mẹ, không ngừng tự trách mình.

“Không…..không phải, khụ…..là mẹ…..tự mình……không sao, tim bị nghẹt thở, bây giờ…….bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Sau một cơn ho dữ dội, La Lam dần dần khôi phục lại bình thường.

“Mẹ, uống ngụm nước trước đi.” Hạ Dĩnh vội vàng rót ly nước, cho mẹ uống xong.

“Khá hơn chút nào chưa?” Cô đứng ở một bên lo lắng hỏi.

“Ừ!” La Lam nở nụ cười muốn cho Hạ Dĩnh yên tâm, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi, Hạ Dĩnh nhìn mẹ đang nghỉ ngơi, lúc này mới để ý đến, chẳng biết từ lúc nào tóc ở hai bên mang tai của mẹ đã bạc trắng, khóe mắt có thêm vài nếp nhăn nhỏ, hai gò má cũng không còn phúng phính như trước, thân hình cũng ốm đi rất nhiều.

“Mẹ, hôm nay chúng ta đến nhà hàng xin nghỉ làm, được không? Hôm nay mẹ nhất định phải đồng ý với con, về phần nợ nần cùng với phí sinh hoạt, tiền lương của con có thể đáp ứng đủ, con không muốn mẹ lại mệt nhọc như vậy nữa.” Hạ Dĩnh ngổi xuống bên cạnh chân của mẹ, đau lòng khẩn cầu.

La Lam mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt con gái vô cùng lo lắng, vuốt mặt con, ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý: “Mẹ đồng ý với con, chờ lát nữa mẹ sẽ nhanh chóng xin nghỉ việc.”

Con gái nói không biết đã bao nhiêu lần, muốn bà xin nghĩ việc, nhưng bà không đành lòng để một mình con gái vất vả như vậy, cho nên vẫn không đồng ý, nhưng gần đây cơ thể bà xuất hiện một số vấn đề, bà thật sự sợ không biết nếu có chuyện không gì xảy ra, bỏ lại một mình con gái sống trên cõi đời này, bà làm sao có thể yên tâm?

Cho nên hôm nay bà đồng ý nghĩ việc, chĩ hy vọng ngày đó chậm đến.

“Thật sao! Tốt quá.” Hạ Dĩnh mừng rỡ ôm lấy eo mẹ, trong lòng vui vẻ nghĩ đến muốn mua chút đồ bổ bồi bổ cho mẹ, cô muốn mẹ luôn khỏe mạnh, mãi mãi ở lại bên cạnh cô.

——@@@———

Đầu mùa xuân, Newyork giữa trưa, sự lạnh lẽo không còn bởi vì mùa xuân đã đến, mà sao chỉ ấm được đôi chút, bởi dù cho mặt trời vào xuân có cố gắn phóng ra ánh sáng, nhưng khoảng sân rộng ngoài trời ở tầng 2 của Tập Đoàn Đế Tư, còn có ba năm nhân viên, bằng lòng để thân thể co rúm lại, ở bên ngoài vừa nhìn về phía công viên trung tâm trên phố, vừa hưởng thụ bữa cơm trưa đơn giản.

Hạ Dĩnh luôn luôn là người sợ lạnh, nhất định sẽ không trong thời tiết rét lạnh như thế này, lưu lại ở bên ngoài quá lâu, nhưng hôm nay cô lại trở thành một người phi thường ngồi ở khoàng sân rộng, một hơi môt hơi ăn loại Ham-bơ-gơ cô yêu thích nhất.

Lúc đầu, bởi vì mẹ cuối cùng cũng xin nghỉ việc mà tâm trạng của cô đặc biệt tốt, hẹn với Cầu An cùng đi mua Ham-bơ-gơ, nghĩ muốn cắn ăn cái bánh lớn một phen.

Nhưng ai ngờ Cầu An bào bạn trai Cầu An bất ngờ hẹn cô ấy đi ăn trưa, nên không thể làm gì khác hơn tự mình ở lại đây tận hưởng bữa ăn Ham-bơ-gơ.

Nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô thưởng thức thức ăn ngon, nhưng tình trạng tệ hại là lúc cô mua xong bữa trưa về công ty, cô tiến về phí thang máy, thì thấy Táp Nhĩ Đế Tư cũng đang đợi thang máy, vì vậy cô vội vàng chuyển hướng, quyết định đi lên lầu.

Đi đến tầng 2 là Hội trường giải trí, không chút suy nghĩ lập tức bước ra ngoài, bởi vì cô giờ phút này, cần nhất chính là một cơn gió lạnh thổi đến làm đầu óc hỗn loạn của cô do vừa gặp Táp Nhĩ Đế Tư tỉnh táo lại.

Cô hoàn toàn không muốn tránh người đó, lúc nào không xuất hiện, lại cứ xuất hiện lúc cô thưởng thức đồ ăn ngon, hoàn toàn làm ảnh hưởng sự ngon miệng của cô, hại cô ăn chưa đến một phần ba cái Ham-bơ-gơ liền dặt sang một bên.

Hắn đúng thật là ôn thần của cô mà!

Ngày đó lời cô nói với Câu An quả nhiên không sai, tên ôn thần này lỡ như thật sự xông vào thế giới của cô, cô khẳng định sẽ được đi gặp cha mình sớm hơn, cho nên từ hôm nay trở đi, tốt nhất đừng gặp hắn nữa, đỡ phải hại cô chết sớm.

“Ăn không vô sao?”

Một giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên, cắt ngang dòng suy tư của Hạ Dĩnh.

Hạ Dĩnh ngước đầu lên nhìn, Trời ạ! Trong lòng vừa mới nghĩ đến cái người không hi vọng gặp phải, giờ phút này cư nhiên lại ngồi trước mặt c
<<1 ... 34567 ... 15>>
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT346/937