Tiểu thuyết Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh-full
Lượt xem : |
nên tôi nhanh chóng tự tha thứ cho bản thân mình. Đương nhiên, Tống Nhược Cốc kiên trì trừng phạt tôi, về cách trừng
phạt, ha ha ha.
Lúc này tôi nhìn dãy dấu chấm lửng, mới phát hiện bản thân sai lầm nghiêm trọng, tôi chỉ muốn, ừ, gửi lại nguyên tin nhắn này cho Tống Nhược Cốc.
Tôi từ nội hàm của dãy chấm lửng này liên tưởng đến vẻ mặt Tống Nhược Cốc bây giờ, khinh thường, không hài lòng, không quan tâm? Hãy là cười híp mắt rồi tự hỏi xem phải chỉnh tôi như thế nào?
Suy nghĩ của tôi như nước vỡ bờ, phân chia vô số thứ, các biểu cảm của Tống Nhược Cốc ùa vào đầu tôi mãnh liệt, Tống Nhược Cốc mỉm cười, Tống Nhược Cốc tức giận, Tống Nhược Cốc kiêu ngạo, Tống Nhược Cốc bực bội, Tống Nhược Cốc mặt lạnh nói lời cay nghiệt.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh Tống Nhược Cốc cuốn khăn tắm đang từ từ thưởng thức món ăn.
Có một số việc lúc nhớ lại, mới phát hiện ra não của bạn có thể rộng như thế, có thể ghi nhớ chi tiết từng ánh mắt từng động tác, thậm chí là rõ nét, chúng như những thước phim điện ảnh được công chiếu, từng cảnh từng cảnh được chiếu ra, khiến những thứ bạn từng thấy, những thứ bạn không chú ý, thậm chí thứ bạn lảng tránh, hiện ra trước mắt bạn không sót gì.
Lúc mẹ tôi về đến nhà, phát hiện con gái bà đang đối diện chuỗi chấm lửng vô cùng im lặng………… chảy máu mũi.
Bà hô lên một tiếng, tôi sợ đến nỗi máu chảy ngược, mũi cứ như thế bị nghẹn lại. Tôi tự trấn tĩnh lại, rút khăn giấy trên bàn lau mũi, từ góc độ chuyên nghiệp tìm lý do an ủi bà, “Không có chuyện gì đâu ạ, mùa đông hơi khô, mạch máu dễ vỡ.”
Mẹ tôi không yên tâm, kéo tôi đi bệnh viện, tôi không muốn mới năm mới đã thành bệnh nhân, cho nên liều mạng phản kháng.
Bà đành phải lấy điện thoại của tôi, “Không được, mẹ phải xem trong điện thoại con có cái gì đó khẩu vị nặng không.”
“Mẹ, con đã lớn rồi.”
“Đừng nói là đã lớn, cho dù con lấy chồng, mẹ cũng là mẹ con.” Bà nhanh chóng mở điện thoại, hiểu biết về các tính năng của điện thoại của bà còn tốt hơn tôi nhiều, đầu tiên tìm hết một lượt video, sau đó tìm đến hình ảnh, cuối cùng bà thành công tìm được hình ảnh không phù hợp với trẻ con, muốn cùng tôi thảo luận một chút.
Khung cảnh của tấm hình là ga giường màu trắng, một người đàn ông ở trên giường, áo vén lên, lộ ra cơ bụng. Thực ra tấm ảnh này khá được, lộ cũng không nhiều, nhưng khung cảnh kia, bầu không khí kia, thực dễ khiến người ta hiểu sai.
Đây là bức ảnh Tống Nhược Cốc dùng điện thoại của tôi kiên quyết chụp, nói thật trước đó tôi nhìn tấm ảnh này không có cảm giác gì, giờ vừa nhìn lại lại xúc động chảy máu mũi, xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Mẹ tôi như Sherlock Holmes, từ tấm ảnh tìm được, đã có thể suy đoán tôi và nam sinh đi thuê phòng. Tôi đương nhiên không thể thừa nhận, vấn đề là bà lại hiểu chuyện thuê phòng và tôi có làm chuyện kia hay không là một. Sau đó chúng tôi thảo luận nhiệt tình chủ đề “Có nên đi thuê phòng với nam sinh hay không”, trọng tâm từ chuyện “Tôi có nên thuê phòng với nam sinh hay không”, chuyển sang đề tài “Nữ sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân”, cuối cùng, bà phổ cập cho tôi khóa học tìm hiểu về sức khỏe sinh sản.
Sau đó, tôi được bố mình cứu vớt, ông vừa về đến cửa đã kêu gào đói, mẹ tôi cũng nhớ ra trên đời còn có thứ gọi là “Cơm tối”. Vì thế dù chưa thỏa mãn nhưng cũng đi về phía phòng bếp. Bố tôi ngồi trên ghế sô pha, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bức ảnh cơ bụng.
Người đàn ông trung niên nào đó tự ti về cơ bụng đầy thịt của mình lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác.
Sự thật chứng minh, trí nhớ của mẹ tôi còn rất tốt, bà cũng không vì chuyện làm bữa tối mà quên đi, tiếp tục tiến hành phá hủy tôi vô cùng tàn ác, vì đang nói dở bị cắt đứt, nên bà đã dứt khoát nói lại từ đầu.
Tôi…
Cuối cùng giúp tôi thoát khỏi khổ ải chính là chương trình mừng xuân, tuy rằng chương trình này hàng năm đều có, nhưng mẹ tôi vẫn là fan trung thành, lúc bà xem tôi và bố tôi phải ở bên cạnh. Xem chương trình mừng xuân vài tiếng khiến người ta tiêu tốn khá nhiều thể lực và trí tuệ.
Tiếng chuông giao thừa vang lên thì tôi đứng lên duỗi người, đầu óc hơi quay cuồng.
Tôi sờ điện thoại di động, sau khi mở khóa màn hình, đập vào mắt là cơ bụng của người nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gọi vào số của Tống Nhược Cốc.
Mới kêu một tiếng bên kia đã nhấc máy, “A lô.” Tiếng nói của cậu ta trầm thấp, kèm theo âm thanh rì rào của gió.
Tôi há miệng nhưng lại không biết nói gì.
“Kỷ Nhiên, không phải cậu gọi nhầm sang số tôi chứ?” Giọng nói cười như không cười.
“Không phải, muốn nói với cậu một câu, năm mới vui vẻ.”
Cậu ta cười nhẹ, nghe có vẻ tâm tình sung sướng, “Ừ, cậu cũng thế, năm mới vui vẻ, chúc cậu phát tài.”
Tôi lại không biết nói gì. Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng người gọi cậu ta, cậu ta lên tiếng trả lời. Tôi nói: “Cứ thế đi, đón năm mới thật tốt, khai giảng gặp lại.”
“Chờ một chút, Kỷ Nhiên”
“Ừ?”
“Có phải cậu nhớ tôi không?” Cậu ta hỏi.
“Đúng thế, Tống Nhược Cốc, cậu nói đúng.”
“Thật hả?” Tiếng cười của cậu ta dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như dòng suối.
“Tôi thực sự gọi nhầm số.”
“. . . . “
Sau đó tôi và Tống Nhược Cốc không liên lạc lại, tôi thỉnh thoảng thấy cậu ta trên mạng, có bình luận vài câu, cậu ta lại không để ý tới tôi, xem ra thật sự mất hứng. Người này lúc nào cũng không biết nói đùa, shit!
Chương 20: Lời nói ác độc và nham hiểm
Thời gian tiếp theo của kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng và buồn tẻ, cuối cùng cũng đến ngày trở lại trường.
Sử Lộ trong hơn một tháng nghỉ đông gầy đi đáng kể, đến nỗi mới nhìn trông như là phiên bản thu nhỏ, khuôn mặt thì giống như là di chứng của nữ minh tinh sau khi tẩy trang, phờ phạc đến nỗi tôi muốn sờ mặt cậu ta cũng không nỡ xuống tay.
Bệnh trạng này, rất giống với biểu hiện lâm sàng của bệnh tương tư.
Đương nhiên, cũng có thể là mắc phải bệnh nan y gì đó.
Xét thấy tên nhóc này là một tai họa, căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử “Tai họa thiên nhiên”, tôi loại bỏ khả năng thứ hai. Cho nên...Tên nhóc Sử Lộ này đang yêu?
Thật là...còn khiến người ta khó hiểu hơn so với bệnh nan y.
“Tống Nhược Cốc...”
“. . . . “
Có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì không, vì sao chuyện này phát triển theo hướng khác thường như thế.
Lẽ nào bọn họ thực sự từ muốn chém muốn giết chuyển sang yêu đương nhau sao Nghĩ đến cảnh Tống Nhược Cốc và Sử Lộ tình cảm nồng nàn ngồi đối diện nhau, trên đầu hai người đều có những trái bóng bay màu hồng bay lơ lửng, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
“Kỷ Nhiên, tôi có một dự cảm, cậu bị Tống Nhược Cốc đoạt mất rồi!”
“ . . . . . “ Lời này từng từ từng chữ tôi đều hiểu, tại sao ghép lại một chỗ tôi lại không lý giải được thế này.
Sử Lộ thấy tôi không phản ứng, dứt khoát nghiêng đầu dựa vào vai tôi, “Kỷ Nhiên, tôi không muốn cậu bị người khác đoạt mất.”
“Thế nên, sự thật là cậu đang lo lắng Tống Nhược Cốc muốn làm người bạn thân thiết của tôi đúng không?” Tôi quả nhiên suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không nên ôm hi vọng lớn với Sử Lộ, cậu ta không phải mắc phải bệnh tương tư, càng không phải mắc bệnh nan y, đây hoàn toàn là căn bệnh thần kinh thỉnh thoảng tái phát mà!
“Tôi mặc kệ, cậu chỉ có thể có tôi là bạn!”
“Được, được rồi, được rồi, tôi chỉ có một mình cậu thôi.” Tôi vỗ vỗ sau lưng cậu ta để an ủi. Tên nhóc này có thể coi là một đứa trẻ, một chuyện vớ vẩn như thế mà cậu ta có thể sẽ phát tác trong một tháng, cho nên mới nói.Thuốc không thể ngừng mà!
Sử Lộ nghe thấy tôi cam đoan, tinh thần khá lên một chút, lôi kéo tôi và cái valy to của cậu ta cùng sóng vai đi trong sân trường, dọc đường đi, gặp phải vô số ánh mắt nhìn theo, tôi mất tự nhiên cúi đầu, đá viên đá dưới chân, đột nhiên đụng trúng phải một người. Cảnh tượng này giống đã từng xảy ra, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên cảnh đêm đông lờ mờ, lộn xộn. Tôi ngẩn người, bật lên tiếng, “Tống Nhược Cốc.”
Giọng nói của Tống Nhược Cốc vang lên từ trên đầu tôi, “Không tồi, không cần nhìn cũng có thể biết là tôi.”
Tôi ngẩng đầu, thật sự là cậu ta! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp mà!
Tống Nhược Cốc chắn trước mặt tôi, hoàn toàn không có ý định nhường đường, cậu ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu, cho nên ánh mắt cậu ta nhìn tôi thêm hiệu quả từ trên cao nhìn xuống, cho người ta cảm giác kiêu căng và lạnh lùng, “Chỉ ăn hơn một tháng, đường cũng không nhìn được hả?”
“Tạm được, cậu cũng không khác mấy,” tôi cố gắng vỗ vỗ cánh tay cậu ta, “Nhìn xem, cao hơn hẳn.”
“Hô hô…” Tiếng cười của Sử Lộ có thêm mùi vị khiêu khích.
Tống Nhược Cốc cũng không nhìn cậu ta, “Đừng có sờ loạn, tố cáo cậu quấy rối tình dục giờ.”
Sử Lộ kéo tay tôi, “Kỷ Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Tống Nhược Cốc rơi xuống đến chỗ Sử Lộ nắm tay tôi, “Thật là chị em tốt.”
Sử Lộ đã quen với kiểu châm chọc này, cho nên thản nhiên liếc mắt. Còn tôi nghĩ đến chuyện khác, nếu Sử Lộ lo lắng tôi bị Tống Nhược Cốc cướp đi, thì tôi ở trước mặt cậu ta, cho cậu ta thuốc an thần là được rồi.
Vì thế tôi nói với Tống Nhược Cốc: “À, đúng rồi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì.”
“Tùy rằng cậu giúp tôi ơn huệ lớn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi đã có Sử Lộ, cho nên...” Tôi nhìn cậu ta, thực sự không biết mở miệng nói lời sau đó thế nào, trách chỉ có thể trách tôi không phải người bệnh tâm thần.
“Cho nên cái gì?” Tống Nhược Cốc vẻ mặt giễu cợt, các tế bào cơ thịt trên mặt giống như sắp xếp lại từ đầu, đấy gọi là nghiêm trang đó, ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Cho nên cậu muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, giống như là đang trong chiến tranh hạt nhân MỹTrung, tôi bị cậu ta nhìn đến nỗi căng thẳng, nhưng trong đầu không hiểu sao có cảm giác bội tình bạc nghĩa không giải thích được thế này! Tôi nắm chặt tay, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ của người bệnh thần kinh ra khỏi đầu, “Cho nên, tôi sẽ không trở thành người bạn thân thiết của cậu.”
Tống Nhược Cốc giống như người máy bị hết điện, không nhúc nhích, vẻ mặt không có tí biến hóa nào. Cứ như thế khoảng mười mấy giây, cậu ta thở phào một cái, nghiêm túc nói: “Kỷ Nhiên, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cái gì?”
“Đừng chỉ ăn rau,” cậu ta vỗ vỗ đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, “Phải ăn nhiều thịt một chút.”
“. . . . “ Tôi biết mà, tên nhóc này vừa nói kiểu độc ác, tôi đã nhanh chóng biến thành mảnh vụn.
Bởi vì bị Tống Nhược Cốc quật ngã ở chỗ này nên tôi muốn tìm một chỗ khác để khai chiến, nghĩ tới nghĩ lui cho dù là giao chiến chính diện kiểu gì, dường như tôi đều không phải là đối thủ của cậu ta. Vì thế tôi lựa chọn cách vô sỉ.
Tôi tính mang ảnh cơ bụng của cậu ta tung lên trên diễn đàn.
Ừ, không chỉ nh
QUAY LẠIphạt, ha ha ha.
Lúc này tôi nhìn dãy dấu chấm lửng, mới phát hiện bản thân sai lầm nghiêm trọng, tôi chỉ muốn, ừ, gửi lại nguyên tin nhắn này cho Tống Nhược Cốc.
Tôi từ nội hàm của dãy chấm lửng này liên tưởng đến vẻ mặt Tống Nhược Cốc bây giờ, khinh thường, không hài lòng, không quan tâm? Hãy là cười híp mắt rồi tự hỏi xem phải chỉnh tôi như thế nào?
Suy nghĩ của tôi như nước vỡ bờ, phân chia vô số thứ, các biểu cảm của Tống Nhược Cốc ùa vào đầu tôi mãnh liệt, Tống Nhược Cốc mỉm cười, Tống Nhược Cốc tức giận, Tống Nhược Cốc kiêu ngạo, Tống Nhược Cốc bực bội, Tống Nhược Cốc mặt lạnh nói lời cay nghiệt.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh Tống Nhược Cốc cuốn khăn tắm đang từ từ thưởng thức món ăn.
Có một số việc lúc nhớ lại, mới phát hiện ra não của bạn có thể rộng như thế, có thể ghi nhớ chi tiết từng ánh mắt từng động tác, thậm chí là rõ nét, chúng như những thước phim điện ảnh được công chiếu, từng cảnh từng cảnh được chiếu ra, khiến những thứ bạn từng thấy, những thứ bạn không chú ý, thậm chí thứ bạn lảng tránh, hiện ra trước mắt bạn không sót gì.
Lúc mẹ tôi về đến nhà, phát hiện con gái bà đang đối diện chuỗi chấm lửng vô cùng im lặng………… chảy máu mũi.
Bà hô lên một tiếng, tôi sợ đến nỗi máu chảy ngược, mũi cứ như thế bị nghẹn lại. Tôi tự trấn tĩnh lại, rút khăn giấy trên bàn lau mũi, từ góc độ chuyên nghiệp tìm lý do an ủi bà, “Không có chuyện gì đâu ạ, mùa đông hơi khô, mạch máu dễ vỡ.”
Mẹ tôi không yên tâm, kéo tôi đi bệnh viện, tôi không muốn mới năm mới đã thành bệnh nhân, cho nên liều mạng phản kháng.
Bà đành phải lấy điện thoại của tôi, “Không được, mẹ phải xem trong điện thoại con có cái gì đó khẩu vị nặng không.”
“Mẹ, con đã lớn rồi.”
“Đừng nói là đã lớn, cho dù con lấy chồng, mẹ cũng là mẹ con.” Bà nhanh chóng mở điện thoại, hiểu biết về các tính năng của điện thoại của bà còn tốt hơn tôi nhiều, đầu tiên tìm hết một lượt video, sau đó tìm đến hình ảnh, cuối cùng bà thành công tìm được hình ảnh không phù hợp với trẻ con, muốn cùng tôi thảo luận một chút.
Khung cảnh của tấm hình là ga giường màu trắng, một người đàn ông ở trên giường, áo vén lên, lộ ra cơ bụng. Thực ra tấm ảnh này khá được, lộ cũng không nhiều, nhưng khung cảnh kia, bầu không khí kia, thực dễ khiến người ta hiểu sai.
Đây là bức ảnh Tống Nhược Cốc dùng điện thoại của tôi kiên quyết chụp, nói thật trước đó tôi nhìn tấm ảnh này không có cảm giác gì, giờ vừa nhìn lại lại xúc động chảy máu mũi, xấu hổ quá, xấu hổ quá.
Mẹ tôi như Sherlock Holmes, từ tấm ảnh tìm được, đã có thể suy đoán tôi và nam sinh đi thuê phòng. Tôi đương nhiên không thể thừa nhận, vấn đề là bà lại hiểu chuyện thuê phòng và tôi có làm chuyện kia hay không là một. Sau đó chúng tôi thảo luận nhiệt tình chủ đề “Có nên đi thuê phòng với nam sinh hay không”, trọng tâm từ chuyện “Tôi có nên thuê phòng với nam sinh hay không”, chuyển sang đề tài “Nữ sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân”, cuối cùng, bà phổ cập cho tôi khóa học tìm hiểu về sức khỏe sinh sản.
Sau đó, tôi được bố mình cứu vớt, ông vừa về đến cửa đã kêu gào đói, mẹ tôi cũng nhớ ra trên đời còn có thứ gọi là “Cơm tối”. Vì thế dù chưa thỏa mãn nhưng cũng đi về phía phòng bếp. Bố tôi ngồi trên ghế sô pha, vừa cúi đầu đã nhìn thấy bức ảnh cơ bụng.
Người đàn ông trung niên nào đó tự ti về cơ bụng đầy thịt của mình lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác.
Sự thật chứng minh, trí nhớ của mẹ tôi còn rất tốt, bà cũng không vì chuyện làm bữa tối mà quên đi, tiếp tục tiến hành phá hủy tôi vô cùng tàn ác, vì đang nói dở bị cắt đứt, nên bà đã dứt khoát nói lại từ đầu.
Tôi…
Cuối cùng giúp tôi thoát khỏi khổ ải chính là chương trình mừng xuân, tuy rằng chương trình này hàng năm đều có, nhưng mẹ tôi vẫn là fan trung thành, lúc bà xem tôi và bố tôi phải ở bên cạnh. Xem chương trình mừng xuân vài tiếng khiến người ta tiêu tốn khá nhiều thể lực và trí tuệ.
Tiếng chuông giao thừa vang lên thì tôi đứng lên duỗi người, đầu óc hơi quay cuồng.
Tôi sờ điện thoại di động, sau khi mở khóa màn hình, đập vào mắt là cơ bụng của người nào đó, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gọi vào số của Tống Nhược Cốc.
Mới kêu một tiếng bên kia đã nhấc máy, “A lô.” Tiếng nói của cậu ta trầm thấp, kèm theo âm thanh rì rào của gió.
Tôi há miệng nhưng lại không biết nói gì.
“Kỷ Nhiên, không phải cậu gọi nhầm sang số tôi chứ?” Giọng nói cười như không cười.
“Không phải, muốn nói với cậu một câu, năm mới vui vẻ.”
Cậu ta cười nhẹ, nghe có vẻ tâm tình sung sướng, “Ừ, cậu cũng thế, năm mới vui vẻ, chúc cậu phát tài.”
Tôi lại không biết nói gì. Lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng người gọi cậu ta, cậu ta lên tiếng trả lời. Tôi nói: “Cứ thế đi, đón năm mới thật tốt, khai giảng gặp lại.”
“Chờ một chút, Kỷ Nhiên”
“Ừ?”
“Có phải cậu nhớ tôi không?” Cậu ta hỏi.
“Đúng thế, Tống Nhược Cốc, cậu nói đúng.”
“Thật hả?” Tiếng cười của cậu ta dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như dòng suối.
“Tôi thực sự gọi nhầm số.”
“. . . . “
Sau đó tôi và Tống Nhược Cốc không liên lạc lại, tôi thỉnh thoảng thấy cậu ta trên mạng, có bình luận vài câu, cậu ta lại không để ý tới tôi, xem ra thật sự mất hứng. Người này lúc nào cũng không biết nói đùa, shit!
Chương 20: Lời nói ác độc và nham hiểm
Thời gian tiếp theo của kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng và buồn tẻ, cuối cùng cũng đến ngày trở lại trường.
Sử Lộ trong hơn một tháng nghỉ đông gầy đi đáng kể, đến nỗi mới nhìn trông như là phiên bản thu nhỏ, khuôn mặt thì giống như là di chứng của nữ minh tinh sau khi tẩy trang, phờ phạc đến nỗi tôi muốn sờ mặt cậu ta cũng không nỡ xuống tay.
Bệnh trạng này, rất giống với biểu hiện lâm sàng của bệnh tương tư.
Đương nhiên, cũng có thể là mắc phải bệnh nan y gì đó.
Xét thấy tên nhóc này là một tai họa, căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử “Tai họa thiên nhiên”, tôi loại bỏ khả năng thứ hai. Cho nên...Tên nhóc Sử Lộ này đang yêu?
Thật là...còn khiến người ta khó hiểu hơn so với bệnh nan y.
“Tống Nhược Cốc...”
“. . . . “
Có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì không, vì sao chuyện này phát triển theo hướng khác thường như thế.
Lẽ nào bọn họ thực sự từ muốn chém muốn giết chuyển sang yêu đương nhau sao Nghĩ đến cảnh Tống Nhược Cốc và Sử Lộ tình cảm nồng nàn ngồi đối diện nhau, trên đầu hai người đều có những trái bóng bay màu hồng bay lơ lửng, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
“Kỷ Nhiên, tôi có một dự cảm, cậu bị Tống Nhược Cốc đoạt mất rồi!”
“ . . . . . “ Lời này từng từ từng chữ tôi đều hiểu, tại sao ghép lại một chỗ tôi lại không lý giải được thế này.
Sử Lộ thấy tôi không phản ứng, dứt khoát nghiêng đầu dựa vào vai tôi, “Kỷ Nhiên, tôi không muốn cậu bị người khác đoạt mất.”
“Thế nên, sự thật là cậu đang lo lắng Tống Nhược Cốc muốn làm người bạn thân thiết của tôi đúng không?” Tôi quả nhiên suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không nên ôm hi vọng lớn với Sử Lộ, cậu ta không phải mắc phải bệnh tương tư, càng không phải mắc bệnh nan y, đây hoàn toàn là căn bệnh thần kinh thỉnh thoảng tái phát mà!
“Tôi mặc kệ, cậu chỉ có thể có tôi là bạn!”
“Được, được rồi, được rồi, tôi chỉ có một mình cậu thôi.” Tôi vỗ vỗ sau lưng cậu ta để an ủi. Tên nhóc này có thể coi là một đứa trẻ, một chuyện vớ vẩn như thế mà cậu ta có thể sẽ phát tác trong một tháng, cho nên mới nói.Thuốc không thể ngừng mà!
Sử Lộ nghe thấy tôi cam đoan, tinh thần khá lên một chút, lôi kéo tôi và cái valy to của cậu ta cùng sóng vai đi trong sân trường, dọc đường đi, gặp phải vô số ánh mắt nhìn theo, tôi mất tự nhiên cúi đầu, đá viên đá dưới chân, đột nhiên đụng trúng phải một người. Cảnh tượng này giống đã từng xảy ra, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên cảnh đêm đông lờ mờ, lộn xộn. Tôi ngẩn người, bật lên tiếng, “Tống Nhược Cốc.”
Giọng nói của Tống Nhược Cốc vang lên từ trên đầu tôi, “Không tồi, không cần nhìn cũng có thể biết là tôi.”
Tôi ngẩng đầu, thật sự là cậu ta! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp mà!
Tống Nhược Cốc chắn trước mặt tôi, hoàn toàn không có ý định nhường đường, cậu ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu, cho nên ánh mắt cậu ta nhìn tôi thêm hiệu quả từ trên cao nhìn xuống, cho người ta cảm giác kiêu căng và lạnh lùng, “Chỉ ăn hơn một tháng, đường cũng không nhìn được hả?”
“Tạm được, cậu cũng không khác mấy,” tôi cố gắng vỗ vỗ cánh tay cậu ta, “Nhìn xem, cao hơn hẳn.”
“Hô hô…” Tiếng cười của Sử Lộ có thêm mùi vị khiêu khích.
Tống Nhược Cốc cũng không nhìn cậu ta, “Đừng có sờ loạn, tố cáo cậu quấy rối tình dục giờ.”
Sử Lộ kéo tay tôi, “Kỷ Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Tống Nhược Cốc rơi xuống đến chỗ Sử Lộ nắm tay tôi, “Thật là chị em tốt.”
Sử Lộ đã quen với kiểu châm chọc này, cho nên thản nhiên liếc mắt. Còn tôi nghĩ đến chuyện khác, nếu Sử Lộ lo lắng tôi bị Tống Nhược Cốc cướp đi, thì tôi ở trước mặt cậu ta, cho cậu ta thuốc an thần là được rồi.
Vì thế tôi nói với Tống Nhược Cốc: “À, đúng rồi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì.”
“Tùy rằng cậu giúp tôi ơn huệ lớn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi đã có Sử Lộ, cho nên...” Tôi nhìn cậu ta, thực sự không biết mở miệng nói lời sau đó thế nào, trách chỉ có thể trách tôi không phải người bệnh tâm thần.
“Cho nên cái gì?” Tống Nhược Cốc vẻ mặt giễu cợt, các tế bào cơ thịt trên mặt giống như sắp xếp lại từ đầu, đấy gọi là nghiêm trang đó, ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Cho nên cậu muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, giống như là đang trong chiến tranh hạt nhân MỹTrung, tôi bị cậu ta nhìn đến nỗi căng thẳng, nhưng trong đầu không hiểu sao có cảm giác bội tình bạc nghĩa không giải thích được thế này! Tôi nắm chặt tay, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ của người bệnh thần kinh ra khỏi đầu, “Cho nên, tôi sẽ không trở thành người bạn thân thiết của cậu.”
Tống Nhược Cốc giống như người máy bị hết điện, không nhúc nhích, vẻ mặt không có tí biến hóa nào. Cứ như thế khoảng mười mấy giây, cậu ta thở phào một cái, nghiêm túc nói: “Kỷ Nhiên, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cái gì?”
“Đừng chỉ ăn rau,” cậu ta vỗ vỗ đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, “Phải ăn nhiều thịt một chút.”
“. . . . “ Tôi biết mà, tên nhóc này vừa nói kiểu độc ác, tôi đã nhanh chóng biến thành mảnh vụn.
Bởi vì bị Tống Nhược Cốc quật ngã ở chỗ này nên tôi muốn tìm một chỗ khác để khai chiến, nghĩ tới nghĩ lui cho dù là giao chiến chính diện kiểu gì, dường như tôi đều không phải là đối thủ của cậu ta. Vì thế tôi lựa chọn cách vô sỉ.
Tôi tính mang ảnh cơ bụng của cậu ta tung lên trên diễn đàn.
Ừ, không chỉ nh
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu317/1257