Insane
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Truyện ngắn mới Trả lại em tình yêu anh giữ

Lượt xem :
đau đớn. Ngôi dinh thự màu trắng đồ sộ này là nhà của anh. Nơi mà chỉ tồn tại một tình yêu mãnh liệt cùng những dự định cho một đám cưới hạnh phúc bên bờ biển. Nó quá đỗi quen thuộc với cô.

Thụy Du tự trấn an mình, gạt nhanh giọt nước mắt trong hồi tưởng rồi mở cần số, nhấn ga đuổi theo chiếc xe màu bạc kia. Chiếc xe ấy đi vào trung tâm thành phố rồi dừng lại ở gara của một bệnh viện ung bướu quốc tế. Cô ghì chặt lấy đôi tay mình trên vô lăng cố kiềm nén sự bất an vô hình khiến nhịp tim cô đập mạnh. Thận trọng bước ra khỏi xe, Thụy Du nối gót người phụ nữ kia vào bên trong.

"Bác sĩ Hà. Bệnh nhân Lý giường số 8 có dấu hiệu suy hô hấp cấp."

"Được rồi. Tôi vào ngay."

Nhìn bóng dáng người phụ nữ kia khuất sau cánh cửa thang máy dành cho bác sĩ. Thụy Du bất giác túm lấy cánh tay của một cô y tá gần đó mà bước chân gần như khuỵa xuống...

...

Loanh quanh một mình qua các tầng lầu, cuối cùng cô cũng tìm được phòng của Tiến sĩ, Bác sĩ Đặng Minh Hà. Cô khẽ thở hắt, ngẩng cao đầu nhìn tấm biển hiệu gắn trên cửa phòng mà lòng không lúc nào thôi bồn chồn nôn nao. Cô đã đợi hơn bốn tiếng đồng hồ chỉ để gặp vị bác sĩ ấy. Sự lo lắng bất an thôi thúc cô phải làm điều gì đó thay cho việc cứ đứng im một chỗ liếc nhìn những chiếc bang ca ra vào phòng cấp cứu rồi lại cúi gằm mặt nhìn mũi giày của chính mình cọ vào nhau đến mỏi nhừ cả hai chân.

Cứ mỗi lần nhìn thấy mũi tên trên đồng hồ thang máy chạy lên. Cô lại chờ đợi từng giây và kỳ vọng. Không biết cô đã đứng như vậy bao lâu rồi. Đến lúc gần như sự tuyệt vọng kéo đến thì cánh cửa thang máy lại một lần nữa mở ra. Đem theo con người xa lạ mà cô đã dành cho biết bao nhiêu cảm xúc của mình. Trước khi kịp nghĩ đến việc sẽ mở lời như thế nào, cô nhận ra bước chân mình đã ở một khoảng cách khá gần với vị bác sĩ ấy. Người phụ ấy nhìn cô đầy ngỡ ngàng. Gần như đánh rơi tập bệnh án trên tay.

"Chào bác sĩ Hà. Tôi có thể xin một chút thời gian của chị được không?"

...

Đôi chân dài chông chênh trên đôi giày cao gót màu đỏ sậm di chuyển thoăn thoắt trong căn phòng màu trắng phảng phất mùi hoa lài. Cô lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong chiếc áo blouse trước mặt mình. Chị ấy như thế này nhìn đẹp hơn cái mác "mụ gái già" mà cô đã tùy tiện đặt lúc say rượu hơn nhiều. Chị có vẻ đẹp đắm thắm và của cuốn hút của một người phụ nữ thành đạt. Thế nên anh yêu chị? Cô hạ thấp tầm nhìn của mình xuống những ngón tay gầy gò đang đan vào nhau một cách máy móc mà bỗng thấy chạnh lòng.

"Xin lỗi vì phải tiếp Thụy Du trong căn phòng bề bộn đầy mùi sát trùng này. Em uống miếng nước cho đỡ nhạt miệng."

Đúng là cô nhạt miệng, nhưng ý nghĩ đó là của năm giây trước. Ngay lúc này cô cảm thấy hoảng hốt hơn là nhạt miệng. Cô ngẩng đầu lên buột miệng.

"Chị biết tôi?"

"Dĩ nhiên. Tôi còn biết nhiều thứ về em hơn em tưởng. Cậu ấy hay kể cho tôi nghe về em."

"Cậu ấy?"

"Trọng Vĩ."

Cánh môi mỏng khẽ nhếch để lộ nụ cười nhạt. Cô không biết là anh lại có sở thích kể cho tình mới nghe về tình cũ.

"Tôi không phải là người tình của Vĩ. Em đừng hiểu nhầm."

Câu trả lời ấy như đọc được suy nghĩ của cô. Cô nhìn sâu vào mắt chị rồi khẽ nhắc nhở mình lời nói của tình địch là lời nói không đáng tin.

"Tôi không quá ngạc nhiên khi em tìm gặp tôi, đó là điều tôi đã lường trước. Nhưng tôi lại khá tò mò muốn biết cô gái mà Vĩ yêu sẽ đến tìm tôi với mục đích gì. Ngay từ lúc gặp em ở thang máy, tôi đã có câu trả lời cho mình rồi. Tôi hiểu Vĩ yêu em vì điều gì và tôi biết em không phải một trong những kẻ thiển cận mà tôi đã nghĩ đến. Cậu ấy... yêu em rất nhiều."

Những lời nói cuối của chị giúp cô cảm nhận rõ rệt nhịp đập trái tim đang tăng dần. Dẫu đã nhắc nhở mình đây là một phụ nữ ngàn lần không đáng tin nhưng không hiểu sao Thụy Du lại thấy từng lời chị nói rất chân thật. Và nụ cười của chị cũng vậy. Khi cười trông chị rất hiền. Không giống như cái kiểu "đểu giả" mà cô đã suy diễn trước đó.

"Có vẻ như hôm nay em tìm đến tôi với rất nhiều nghi vấn. Em đã lặn lội đến tận đây thì có lẽ tôi đành phải thất hứa một lần với người bạn lâu năm của mình rồi."

"Người bạn lâu năm!?"

"Như tôi đã nói trên, tôi lớn hơn Vĩ 10 tuổi và tôi không phải là người tình của cậu ấy, thế nên em không cần phải giữ ngữ khí với tôi."

Mười tuổi sao? Thụy Du thầm thốt lên. Nếu vậy thì năm nay chị ấy đã 42 tuổi rồi!? Thật không tin được. Làm sao chị có thể đẹp và trẻ hơn cái tuổi 42 của mình như vậy. Thậm chí đã có lúc cô còn cho rằng, nếu anh và chị thực sự là một đôi thì hẳn sẽ đẹp hơn nhiều dù điều đó luôn giày vò trái tim vốn đã không lành lặn của cô mỗi khi nghĩ đến.

"Tôi quen biết Vĩ từ lúc cậu ấy còn là du học sinh ở Mỹ. Cũng trong khoảng thời gian đó, bố mẹ cậu ấy cùng qua đời trong một vụ tại nạn giao thông. Đó cũng là lúc Vĩ từ một cậu học sinh năng động bỗng chốc trở nên suy sụp hoàn toàn. Không cần phải nói tường tận thì có lẽ em cũng đã hiểu Vĩ trải qua quãng thời gian đó khó khăn như thế nào."

Bố mẹ anh không còn nữa? Trong lòng cô bỗng dấy một cảm giác buồn miên man. Cô tự cho rằng bản thân luôn yêu và hiểu anh. Vậy mà cô lại chẳng biết gì về anh cả. Thật đáng khinh trách.

"Sau đó vài tháng. Tôi phải sang Pháp để tiến hành khóa tu nghiệp của mình. Từ đó chúng tôi không còn giữ liên lạc nữa. Cho đến hơn một tháng trước, tôi tiếp nhận một ca cấp cứu của một bệnh nhân... là Vĩ. Là lúc tôi gặp lại cậu ấy sau 9 năm mất liên lạc."

"Anh ấy...?"

"Em bình tĩnh. Trước khi nói về tình trạng của Vĩ. Em cần phải biết chắc chắn một điều, Vĩ yêu em hơn cả bản thân cậu ấy. Đừng nghi ngờ hay cho rằng Vĩ lừa dối em... Tối hôm qua, lúc một một giờ sáng tôi nhận được cuộc điện thoại từ những vị bác sĩ và y tá đang chăm sóc cho Vĩ. Họ nói... Vĩ đi đâu đó một mình và khi trở về thì cơ thể nóng như lửa đốt. Lúc tôi đến nơi thì cậu ấy đã chìm vào hôn mê... Và... "Thụy Du" là điều duy nhất cậu ấy đã gọi rất nhiều lần trong cơn mê..."

Câu nói bỏ lửng của chị như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy trái tim khiến cô nghẹt thở. Cảm giác đau đớn tột cùng xâm lấn lấy cô, đánh tan sự bình tĩnh mà cô đã cố giữ cho mình từ lúc bắt đầu cuộc nói chuyện này.

Chị đẩy một tập hồ sơ ra trước mặt, theo phản xạ, cô cầm lấy và mở nó ra trước khi chị mở lời. Cánh tay run rẩy đánh rơi tập hồ sơ một cách vụng về. Là cô vụng về? Hay vì cô đang lo sợ sẽ mất anh?

"Đây... là hồ sơ bệnh án của Vĩ. Em xem đi. Mỗi ngày Vĩ phải chịu đựng những cơn đau đớn từ cơ thể, nhưng cậu ấy từ chối sự can thiệp của y học, từ chối lời đề nghị được giúp đỡ của tôi. Chúng tôi chỉ còn cách giúp cậu ấy giảm những cơn đau đớn. Cậu ấy nói... nếu đã không thể sống thì cậu ấy không muốn níu kéo sự sống một cách vô ích, nó chỉ khiến cậu ấy đau hơn. Tuy là đã ở giai đoạn cuối, là bác sĩ như tôi cũng không dám khẳng định về cuộc sống của cậu ấy còn kéo dài được bao lâu. Nhưng y học bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, hơn 30% bệnh nhân ung thư bạch cầu giai đoạn đầu được chữa khỏi hoàn toàn, và 35% bệnh nhân giai đoạn cuối được kéo dài sự sống bằng sự hỗ trợ của y học. Nếu bệnh nhân có tinh thần lạc quan chống chọi với căn bệnh cùng sự động viên từ gia đình bạn bè, cơ thể sẽ tự tiết ra một loại hormone có khả năng phần nào đẩy lùi được tế bào ung thư. Nhưng với Vĩ thì ngược lại... Cậu ấy gần như luôn nằm trên giường từ lúc chia tay em..."

Từng câu nói của chị như mỗi nhát dao cứa vào tim cô. Từng vết một, không quá sâu nhưng đủ để khiến trái tim cô ngừng đập vì cạn kiệt máu. Tai cô ù đi, nước mắt từ bao giờ đã làm nhòe nét mực ghi tên anh trong bệnh án. Có cái gì đó sâu tận thăm thẳm đang sụp đổ trong cô, đau đớn và tuyệt vọng. Thụy Du lao ra khỏi phòng trước sự bàng hoàng của chị. Cô cầm tay lái như kẻ mất trí tìm hình bóng anh trong dòng người vội vã, ngược xuôi. Cô sợ mình sẽ va phải ai đó trên con đường rộng mênh mông này, nhưng chiếc xe vẫn cứ lao đi trong điên loạn. Nước mắt như một thứ nước vừa đắng vừa mặn cứ mãi tuôn rồi lại đọng trên khóe mắt làm tầm nhìn của cô không còn rõ ràng. Từng cơn gió mạnh ngược chiều như những chiếc lao nhọn đâm thẳng vào da thịt cô ran rát...

Trái tim Thụy Du đau đớn quằn quại. Cô không thể định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Mọi hành động của cô lúc này như một con robo được lập trình sẵn. Cô không nghĩ gì được hơn ngoài nỗi sợ hãi vô hình cứ bám riết lấy. Cô chạy đến bên anh bằng chút sức lực còn lại trên đôi chân của mình, mang theo vẻ kích động, như điên dại. Anh nằm kia, trên chiếc giường rộng lớn. Nhưng làm sao thế này, làn da sao lại trắng bệch thế kia? Đôi môi từng buông những lời yêu thương say đắm kia bây giờ đã trở nên thô ráp, nứt nẻ. Cô đến bên anh, cầm lấy cánh tay rồi ra sức lay anh dậy. Mặc cho những thanh âm gào thét trong đau đớn cùng cực, đôi mắt của anh vẫn cứ nhắm nghiền lại. Những con người mặc áo trắng – họ kéo cô ra khỏi anh. Họ không cho cô gặp anh. Họ nói anh vừa được tiêm thuốc. Rằng anh vừa trải qua một cơn sốt cao, rằng anh không còn đủ sức để chịu đựng thêm một cơn tác động từ bất kỳ điều gì nữa. Rằng... anh cần được nghĩ ngơi.

Cô gần như điên dại chỉ biết gào thét rồi ra sức cào cấu những con người tự cho ta đây cái quyền được chia rẽ cô và anh. Anh đã làm điều gì vì cái gì chứ? Vì yêu cô ư? Vì yêu cô mà anh chấp nhận đẩy cô ra xa và một mình chịu nỗi đau từ cơ thể và trái tim? Thế mà cô lại chẳng biết gì hết. Cô còn trách móc khiến anh càng thêm khổ sở. Nhớ lại cái cách anh đã nhìn cô bằng tia thống khổ tối hôm qua, nước mắt cô trào ra khóe mi, hòa vào hơi thở yếu ớt của anh khiến tiếng khóc không cất thành tiếng.

Căn phòng rộng lớn của anh bây giờ lại chưa đầy dụng cụ, máy móc y tế. Đôi mắt nâu thất thần lặng lẽ nhìn anh chìm vào giấc ngủ ngon. Cô chợt hỏi... từ bao giờ Trọng Vĩ mạnh mẽ thích ra lệnh của cô lại phải níu kéo sự sống bằng những thứ máy móc lạnh lẽo này vậy?

Ngồi xuống mép giường, cô nâng tay xoa mặt anh. Dùng những ngón tay thon dài vẽ theo viền môi của anh, nước mắt không kiềm được mà rơi. Ngay cả trong giấc ngủ, hàng chân mày của anh vẫn nhíu chặt như đang chịu đựng những cơn đau hành hạ cơ thể mình. Sao anh không chia sẽ với cô mà phải âm thầm chịu đựng như vậy? Cô nằm xuống bên cạnh anh, đan những ngón tay mảnh khảnh của mình và anh vào nhau. Từng ngón, từng ngón xen kẽ nhau để chắc chắn rằng anh vẫn luôn ở bên cô.

Toàn bộ không gian rơi vào thinh lặng. Chỉ có những tiếng tít tít phát ra đều từ chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh anh. Dù đã nhắc nhở bản thân không được ngủ quên nhưng cô vẫn nhanh chóng thiếp đi trong mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi cô không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Ngay cả lúc buồn ngủ cũng không dám chợp mắt dù chỉ ít phút. Đến cả chiếc áo sơ mi cô mặc hôm rời khỏi nhà cô cũng không nhớ bao nhiêu ngày rồi chưa thay.Bởi vì cô sợ lắm. Sợ chỉ trong một phút bất cẩn, anh sẽ lặng lẽ ra đi như cách đã từng làm với cô. Nếu lần này lại ra đi, có lẽ... là mãi mãi.

...

Không gian xung quanh bỗng chìm vào một màu đen tối. Thụy Du cựa mình, bàn tay trống rỗng. Tay anh đâu rồi? Cô giật mình hoảng hốt bật dậy tìm anh. Nhưng chẳng thể nhìn thấy điều gì ngoài bóng tối. Cô cất cao tiếng và xoay ngư
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT117/5426