Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 1
Lượt xem : |
/>
Thấy tôi thong dong như vậy, Trình Lộ chau mày, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Hôm nay không xong hai bài bình luận sách thì ngày mai sẽ còn giao cho anh nhiều việc hơn. Giao việc cho anh anh không thèm làm, anh cho rằng tôi đang bỡn cợt với anh à!”.
Cô ta càng tức giận tôi càng đủng đỉnh.
“Vội cái gì, vẫn chưa hết giờ làm mà”. Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê.
“Hứ!”. Trình Lộ vứt bỏ công việc đang làm dở, ngả người vào thành ghế, nhìn tôi trân trân, xem tôi giở được trò gì.
Trước đây chỉ là vô tình gặp cô ta trong công ty thì đấu khẩu mấy câu, bây giờ mới phát hiện hóa ra cô ta cũng rất thú vị. Tôi cầm tách cà phê, nhấp hai ngụm nữa, rồi ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch. Bụp bụp.
Tôi tắt cửa sổ hai cuốn sách điện tử, mở hai file word.
Trình Lộ dịch chuyển ghế đến ngồi cạnh tôi, dằn mạnh ghế xuống, rồi ngồi xuống ngay sau tôi, ra vẻ giám sát.
Khi viết lách gì đó, cái mà tôi không quen nhất chính là có người ngồi sau nhìn. Tôi ngoái đầu nhìn cô ta, cô ta hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Giám đốc... Trình cô lại định làm gì vậy?”. Tôi cố ý kéo dài chức danh của cô ta, nói.
“Tôi chỉ muốn xem anh viết được bao nhiêu thôi!”. Cô ta khoanh tay lại, dáng vẻ hoàn toàn giống Bao Công.
Nhìn cô ta trong khoảng cách gần, tôi phát hiện cô ta mắt phượng mày lá liễu, răng trắng môi hồng, quả thật không xấu chút nào.
“Nhìn gì mà nhìn!”. Cô ta nhìn tôi, chau mày lại, càng mở mắt to hơn.
“Ha ha”. Tôi cười lạnh nhạt, quay đầu lại, chỉnh lại bộ gõ.
Tạch tạch tạch tạch!
Tiêu đề: “Cái nhìn về tôn giáo châu Âu thông qua văn học sử châu Âu”.
Lúc Trình Lộ còn chưa kịp phản ứng gì thì tôi bắt đầu lách tách gõ bàn phím với tốc độ thần sầu! Những dòng chữ chạy như bay trên màn hình, các trang tăng liên tục.
Văn phòng vốn dĩ yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng gõ bàn phím mạnh mẽ của tôi!
Bốn nhân viên phòng bản quyền đáng lẽ ngồi chờ hết giờ làm, nghe thấy tiếng gõ phím liên tục của tôi đều hiếu kỳ chạy lại xem.
Một tiếng! Mười lăm trang! Tôi đóng cửa sổ file này với tốc độ hoa mắt chóng mặt, không hề nghỉ ngơi, lại tiếp tục mở một file khác!
“Mười hai nhược điểm của tác gia văn học Tolstoy”.
Loáng cái tôi đã đánh xong tiêu đề, tiếp đó hoàn toàn không cần suy nghĩ, những ngón tay như bay lượn, lách cách đánh những điều đang nghĩ trong đầu!
Cạch...
Tôi đánh dấu chấm câu cuối cùng một cách mạnh mẽ, ngoái đầu nhìn chiếc đồng hồ trong văn phòng, năm giờ năm mươi phút, còn cách giờ tan sở mười phút.
Tất cả bốn đồng nghiệp trong phòng bản quyền đều há hốc miệng mắt đờ đẫn, hóa đá như tượng đá khổng lồ trên đảo Phục Sinh. [Đảo Phục Sinh: là một hòn đảo ở phía nam Thái Bình Dương thuộc Chile. Đảo nổi tiếng với gần một nghìn bức tượng đá khổng lồ nằm rải rác quanh bờ biển (BTV)">
Như đang thưởng thức một cuộc thi sôi động lòng người, lại như thưởng thức một buổi diễn tấu phong ba bão táp, bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như nhìn người ngoài hành tinh.
Máy in nối liền với máy tính, tự động in ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm ba mươi trang bản thảo còn nóng hôi hổi lên, đưa cho Trình Lộ.
Trình Lộ cũng kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt đờ đẫn chuyển động, giật lấy ba mươi trang bản thảo trong tay tôi, đọc lướt qua một lượt.
Lúc này ánh nắng đã chuyển thành ánh chiều tà, phòng làm việc cũng bắt đầu lạnh lẽo. Bốn nhân viên kia đang thì thầm to nhỏ với nhau, rồi quay về chỗ của mình, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị tan sở về nhà.
Tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp đôi tay đang tê mỏi, vừa nhìn vẻ mặt Trình Lộ đang ngồi bên cửa sổ.
Vẻ mặt cô ta từ lạnh lùng dần chuyển thành ngạc nhiên, cuối cùng thành chấn động. Những điều này có thể phán đoán qua đôi đồng tử đang mở to của cô ta.
“Giám đốc Trình, không biết chị có hài lòng về hai bài bình luận sách này không?”. Tôi hỏi cô ta bằng giọng kính trọng chưa từng có. Lương Mân tôi được mệnh danh là “tay đánh máy điêu luyện cho ra những cuốn sách best-seller”, không phải là hữu danh vô thực.
“Tàm tạm”. Trình Lộ đọc xong ba mươi trang bình luận, đặt xuống bàn, đứng dậy.
Lúc này đã quá sáu giờ, bốn nhân viên kia đã về từ lâu rồi, cả căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người là tôi và Trình Lộ.
“Về cùng nhau hay gì?”. Tôi hỏi cô ta.
“Ai thèm về cùng anh”. Trình Lộ cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn tôi một cái, đi ra cửa.
“Cô tưởng tôi muốn đi về cùng cô lắm hả?”. Tôi nhanh chóng lách đến trước mặt cô ta, “Tôi không có chìa khóa”.
“Chìa khóa nào?”. Cô ta tức giận hỏi tôi, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Anh không có chìa khóa thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải tôi bảo anh đến ở! Tránh ra!”.
“Đã vậy ngày mai tôi viết đơn xin về phòng thị trường”. Tôi né sang một bên, chậm rãi nói.
“Anh muốn gì?”. Câu nói vừa rồi quả nhiên có thể làm cô ta dừng bước, bắt cô ta phải quay đầu nhìn tôi.
“Cô chọn tôi về phòng bản quyền, chẳng phải là để ức hiếp tôi hả? Ngày mai tôi đi nói rõ mọi chuyện với sếp Ngô xin chuyển về phòng thị trường”.
“Anh nghĩ tôi cũng vô vị như anh sao?”. Trình Lộ nhìn tôi chằm chằm, nói.
“Ít ra thì cũng có một chút”. Tôi đáp.
Trình Lộ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận, “Phải đấy, sao nào, hứ”.
“Tôi cũng nói thật nhé, nếu không phải vì khoản tiền thưởng một trăm nghìn tệ, không đời nào tôi chịu chấp nhận chuyển đến phòng cô. Tôi sẽ giữ lại quyền chuyển về phòng thị trường bất cứ lúc nào, nhưng cô phải đưa chìa khóa cho tôi”.
Trình Lộ đứng ở cửa phòng, trầm ngâm vài giây, đột nhiên lấy chìa khóa trong túi ra, vứt mạnh vào ngực tôi.
Đồ đàn bà chết tiệt, tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì à? Muốn lợi dụng năng lực của tôi nhưng lại không muốn bỏ ra cái gì, dưới gầm trời này đâu có chuyện dễ dàng thế?
Tôi đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa, huýt sáo, mặc kệ cho Trình Lộ vừa lầm bầm chửi rủa vừa ngoan ngoãn bám gót tôi đi về phía thang máy. Chiếc BMW màu trắng nằm an lành giữa bãi đỗ xe, sau hai tiếng tút tút, khóa xe tự động mở.
Trình Lộ đứng bên cửa xe, không lên ngay, dường như vẫn không muốn ngồi xe của tôi lắm.
“Đứng đó làm gì, còn không mau lên đi”. Tôi nói với cô ta.
Cô ta nghiến răng, cuối cùng cũng mở cửa ngồi vào trong.
“Xe cũng sạch sẽ phết đấy chứ”. Cô ta đột ngột nói.
“Cũng không phải xe gì xịn, chỉ e không vừa mắt xanh của giám đốc Trình. Tầm nhìn của giám đốc Trình cao như vậy, chắc chắn phải tìm một người đàn ông lái Mercedes chứ”. Tôi cố tình nói.
“Đại thiên tài Lương quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói chiếc xe này anh mua được do chơi cổ phiếu từ thời còn học đại học. Đáng tiếc, công tử Lương không thích phụ nữ, quả là lãng phí mất công cụ tán gái hữu ích này”. Trình Lộ nói giọng mỉa mai.
“Chẳng phải giám đốc Trình cũng không thích đàn ông sao, nếu không, sao đến giờ vẫn còn độc thân chứ. Đàn ông đều không ra thể thống gì cả”. Tôi trả lời, từ đầu đến cuối mô phỏng lại đúng ngữ điệu của cô ta lần trước trong thang máy, đặc biệt còn tăng thêm vẻ ai oán.
“Anh...”. Cô ta lườm tôi, định nói gì rồi lại thôi, kết thúc cuộc đấu khẩu vô vị, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Thực ra đôi lúc tôi cũng không hiểu sao một cô gái cả dung mạo lẫn dáng dấp đều xinh đẹp như cô ta mà mãi vẫn chưa có người yêu. Có lẽ vì tính cách cô ta quá mạnh mẽ, không người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ta. Nếu không phải vì thân phận “gay”, có lẽ tôi cũng không thể tiếp xúc với cô ta gần gũi thế.
Tôi cũng không muốn đấu khẩu với cô ta nữa nên bật đài lên nghe.
Chiếc xe kín mít, có hiệu quả cộng hưởng vô cùng tốt, tiếng hát của Darren Hayes, trong thoáng chốc đã lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo giữa tôi và Trình Lộ. [Darren Haỵes: Ca sĩ, nhạc sĩ người úc gốc Anh.">
“Thật không nhìn ra, anh cũng biết thưởng thức đấy chứ”. Nghe xong bài I miss you, Trình Lộ nói.
“Biết thưởng thức hơn cô”. Tôi trả lời.
“Hứ”. Cô ta hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tôi lái xe, xuyên qua thành phố thân quen này, thoáng cái đã đến Lam Kiều Hoa Uyển.
“Mai tôi sẽ đánh cho anh một chùm chìa khóa, sau này không cần phải về cùng với tôi nữa”. Lúc xuống xe, Trình Lộ quay đầu lườm tôi một cái, nói.
Cô nàng này đúng là khác với những cô gái bình thường. Trên thế giới này không biết có bao nhiêu cô gái mong có người lái xe đưa mình đi làm. Không những thế xe của tôi còn là xe BMW thoải mái dễ chịu.
Tôi lắc đầu, đi vào nhà cùng cô ta.
Phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy, còn sạch sẽ hơn lúc tôi chuyển đến đây hôm qua. Tôi biết đây đều là công của Linh Huyên, nghĩ đến chuyện mình có thể rời xa cái “ổ chó” bẩn thỉu bừa bãi của Đại Bính mà chuyển đến nơi sạch sẽ thoải mái thế này, tôi thầm chúc mừng mình gặp phúc trong họa.
“Họ vẫn chưa về, tôi đi nấu cơm”. Trình Lộ cởi áo khoác, lạnh lùng buông một câu, rồi đi vào bếp.
Bên trong chiếc áo khoác cô ta vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, eo thon vai tròn, cả dáng người lộ rõ. Cô ta sở hữu chiều cao một mét sáu mươi tám của một người mẫu, cho dù ở đâu cũng thu hút ánh mắt của đám đàn ông. Nhưng mặc một chiếc áo sơ mi mỏng như vậy, để lộ thân hình cao ráo, thanh nhã thì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Trước đây cứ nghĩ dáng cô ta không đẹp, bây giờ nhìn lại mới biết trước đây cô ta hay mặc những bộ đồ theo phong cách bảo thủ, che lấp những đường cong trên cơ thể. Tôi nhìn cô ta từ phía sau, thất thần sững người.
Trình Lộ bước vào bếp, vừa đeo tạp dề vừa lấy dây chun buộc mái tóc dài lên, dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người đàn ông là tôi.
Buộc tóc đuôi ngựa khiến cô ta trông trẻ trung hơn, làm tôi choáng ngợp, ở công ty thì tôi mãi mãi không thể nhìn thấy cảnh này.
Cô ta xắn tay áo lên, cầm một quả ớt, thái lạch cạch. Nhìn cách đeo tạp dề và tốc độ thái rau của cô ta, tôi đoán khả năng nấu ăn của cô ta chắc cũng không tồi.
Thật là không ngờ một vị giám đốc lạnh lùng mạnh mẽ ở công ty lại biết vào bếp nấu ăn... Tôi đứng ngoài phòng khách ngắm nhìn Trình Lộ trong bếp, có chút thích thú.
Trình Lộ hình như biết tôi đứng ở phòng khách nhìn cô ta nên quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi vội vàng chuyển ánh nhìn theo bản năng tránh để cô ta phát giác tôi đang nhìn cô ta.
Cho dù thế, ánh mắt của tôi vẫn va phải ánh mắt cô ta, tôi đằng hắng mấy tiếng, mở chiếc ti vi trong phòng khách.
Cô ta lại hì hục thái, đột ngột dừng lại, cầm dao thái rau đi ra.
Tôi nhìn mặt cô ta, rồi lại nhìn chiếc dao trong tay cô ta, “Cô muốn làm gì?”.
“Anh biết không? Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra gay cũng làm người ta ghét cay ghét đắng”. Cô ta nói.
Tôi nhìn cô ta, không còn gì để nói.
Cô ta cũng không nói thêm gì, cầm dao quay lại nhà bếp.
Tôi chỉ muốn xông lên đánh cho cô ta một trận, nhưng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được. Tắt ti vi đi, đang định quay về phòng mình đọc sách thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Trình Lộ vẫn đang tất bật trong bếp, tôi lưỡng lự vài giây, sau đó nhấc điện thoại lên, “A lô”.
Cho dù là bạn của cô nào trong bốn cô gái tôi đều có thể giải thích là bạn trai của một trong ba cô còn lại.
“Anh Lương, mọi người đều về nhà hết rồi ạ?”. Sự việc không phức tạp như tôi tưởng tượng, đầu dây bên kia là Tô Tô.
“Ừ, bao giờ em về?”. Nghe thấy giọng nói của cô bé, tâm trạng tôi cũng vui lên nhiều.
“À, không có gì, em gọi điện về báo một tiếng. Hôm nay bọn em họp lớp, em không thể về nhà ăn cơm tối, mọi người cứ ăn trư�
QUAY LẠICô ta càng tức giận tôi càng đủng đỉnh.
“Vội cái gì, vẫn chưa hết giờ làm mà”. Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê.
“Hứ!”. Trình Lộ vứt bỏ công việc đang làm dở, ngả người vào thành ghế, nhìn tôi trân trân, xem tôi giở được trò gì.
Trước đây chỉ là vô tình gặp cô ta trong công ty thì đấu khẩu mấy câu, bây giờ mới phát hiện hóa ra cô ta cũng rất thú vị. Tôi cầm tách cà phê, nhấp hai ngụm nữa, rồi ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch. Bụp bụp.
Tôi tắt cửa sổ hai cuốn sách điện tử, mở hai file word.
Trình Lộ dịch chuyển ghế đến ngồi cạnh tôi, dằn mạnh ghế xuống, rồi ngồi xuống ngay sau tôi, ra vẻ giám sát.
Khi viết lách gì đó, cái mà tôi không quen nhất chính là có người ngồi sau nhìn. Tôi ngoái đầu nhìn cô ta, cô ta hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Giám đốc... Trình cô lại định làm gì vậy?”. Tôi cố ý kéo dài chức danh của cô ta, nói.
“Tôi chỉ muốn xem anh viết được bao nhiêu thôi!”. Cô ta khoanh tay lại, dáng vẻ hoàn toàn giống Bao Công.
Nhìn cô ta trong khoảng cách gần, tôi phát hiện cô ta mắt phượng mày lá liễu, răng trắng môi hồng, quả thật không xấu chút nào.
“Nhìn gì mà nhìn!”. Cô ta nhìn tôi, chau mày lại, càng mở mắt to hơn.
“Ha ha”. Tôi cười lạnh nhạt, quay đầu lại, chỉnh lại bộ gõ.
Tạch tạch tạch tạch!
Tiêu đề: “Cái nhìn về tôn giáo châu Âu thông qua văn học sử châu Âu”.
Lúc Trình Lộ còn chưa kịp phản ứng gì thì tôi bắt đầu lách tách gõ bàn phím với tốc độ thần sầu! Những dòng chữ chạy như bay trên màn hình, các trang tăng liên tục.
Văn phòng vốn dĩ yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng gõ bàn phím mạnh mẽ của tôi!
Bốn nhân viên phòng bản quyền đáng lẽ ngồi chờ hết giờ làm, nghe thấy tiếng gõ phím liên tục của tôi đều hiếu kỳ chạy lại xem.
Một tiếng! Mười lăm trang! Tôi đóng cửa sổ file này với tốc độ hoa mắt chóng mặt, không hề nghỉ ngơi, lại tiếp tục mở một file khác!
“Mười hai nhược điểm của tác gia văn học Tolstoy”.
Loáng cái tôi đã đánh xong tiêu đề, tiếp đó hoàn toàn không cần suy nghĩ, những ngón tay như bay lượn, lách cách đánh những điều đang nghĩ trong đầu!
Cạch...
Tôi đánh dấu chấm câu cuối cùng một cách mạnh mẽ, ngoái đầu nhìn chiếc đồng hồ trong văn phòng, năm giờ năm mươi phút, còn cách giờ tan sở mười phút.
Tất cả bốn đồng nghiệp trong phòng bản quyền đều há hốc miệng mắt đờ đẫn, hóa đá như tượng đá khổng lồ trên đảo Phục Sinh. [Đảo Phục Sinh: là một hòn đảo ở phía nam Thái Bình Dương thuộc Chile. Đảo nổi tiếng với gần một nghìn bức tượng đá khổng lồ nằm rải rác quanh bờ biển (BTV)">
Như đang thưởng thức một cuộc thi sôi động lòng người, lại như thưởng thức một buổi diễn tấu phong ba bão táp, bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như nhìn người ngoài hành tinh.
Máy in nối liền với máy tính, tự động in ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, cầm ba mươi trang bản thảo còn nóng hôi hổi lên, đưa cho Trình Lộ.
Trình Lộ cũng kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt đờ đẫn chuyển động, giật lấy ba mươi trang bản thảo trong tay tôi, đọc lướt qua một lượt.
Lúc này ánh nắng đã chuyển thành ánh chiều tà, phòng làm việc cũng bắt đầu lạnh lẽo. Bốn nhân viên kia đang thì thầm to nhỏ với nhau, rồi quay về chỗ của mình, thu xếp đồ đạc, chuẩn bị tan sở về nhà.
Tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp đôi tay đang tê mỏi, vừa nhìn vẻ mặt Trình Lộ đang ngồi bên cửa sổ.
Vẻ mặt cô ta từ lạnh lùng dần chuyển thành ngạc nhiên, cuối cùng thành chấn động. Những điều này có thể phán đoán qua đôi đồng tử đang mở to của cô ta.
“Giám đốc Trình, không biết chị có hài lòng về hai bài bình luận sách này không?”. Tôi hỏi cô ta bằng giọng kính trọng chưa từng có. Lương Mân tôi được mệnh danh là “tay đánh máy điêu luyện cho ra những cuốn sách best-seller”, không phải là hữu danh vô thực.
“Tàm tạm”. Trình Lộ đọc xong ba mươi trang bình luận, đặt xuống bàn, đứng dậy.
Lúc này đã quá sáu giờ, bốn nhân viên kia đã về từ lâu rồi, cả căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người là tôi và Trình Lộ.
“Về cùng nhau hay gì?”. Tôi hỏi cô ta.
“Ai thèm về cùng anh”. Trình Lộ cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn tôi một cái, đi ra cửa.
“Cô tưởng tôi muốn đi về cùng cô lắm hả?”. Tôi nhanh chóng lách đến trước mặt cô ta, “Tôi không có chìa khóa”.
“Chìa khóa nào?”. Cô ta tức giận hỏi tôi, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Anh không có chìa khóa thì liên quan gì đến tôi, cũng không phải tôi bảo anh đến ở! Tránh ra!”.
“Đã vậy ngày mai tôi viết đơn xin về phòng thị trường”. Tôi né sang một bên, chậm rãi nói.
“Anh muốn gì?”. Câu nói vừa rồi quả nhiên có thể làm cô ta dừng bước, bắt cô ta phải quay đầu nhìn tôi.
“Cô chọn tôi về phòng bản quyền, chẳng phải là để ức hiếp tôi hả? Ngày mai tôi đi nói rõ mọi chuyện với sếp Ngô xin chuyển về phòng thị trường”.
“Anh nghĩ tôi cũng vô vị như anh sao?”. Trình Lộ nhìn tôi chằm chằm, nói.
“Ít ra thì cũng có một chút”. Tôi đáp.
Trình Lộ nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng thừa nhận, “Phải đấy, sao nào, hứ”.
“Tôi cũng nói thật nhé, nếu không phải vì khoản tiền thưởng một trăm nghìn tệ, không đời nào tôi chịu chấp nhận chuyển đến phòng cô. Tôi sẽ giữ lại quyền chuyển về phòng thị trường bất cứ lúc nào, nhưng cô phải đưa chìa khóa cho tôi”.
Trình Lộ đứng ở cửa phòng, trầm ngâm vài giây, đột nhiên lấy chìa khóa trong túi ra, vứt mạnh vào ngực tôi.
Đồ đàn bà chết tiệt, tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì à? Muốn lợi dụng năng lực của tôi nhưng lại không muốn bỏ ra cái gì, dưới gầm trời này đâu có chuyện dễ dàng thế?
Tôi đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa, huýt sáo, mặc kệ cho Trình Lộ vừa lầm bầm chửi rủa vừa ngoan ngoãn bám gót tôi đi về phía thang máy. Chiếc BMW màu trắng nằm an lành giữa bãi đỗ xe, sau hai tiếng tút tút, khóa xe tự động mở.
Trình Lộ đứng bên cửa xe, không lên ngay, dường như vẫn không muốn ngồi xe của tôi lắm.
“Đứng đó làm gì, còn không mau lên đi”. Tôi nói với cô ta.
Cô ta nghiến răng, cuối cùng cũng mở cửa ngồi vào trong.
“Xe cũng sạch sẽ phết đấy chứ”. Cô ta đột ngột nói.
“Cũng không phải xe gì xịn, chỉ e không vừa mắt xanh của giám đốc Trình. Tầm nhìn của giám đốc Trình cao như vậy, chắc chắn phải tìm một người đàn ông lái Mercedes chứ”. Tôi cố tình nói.
“Đại thiên tài Lương quá khiêm tốn rồi, tôi nghe nói chiếc xe này anh mua được do chơi cổ phiếu từ thời còn học đại học. Đáng tiếc, công tử Lương không thích phụ nữ, quả là lãng phí mất công cụ tán gái hữu ích này”. Trình Lộ nói giọng mỉa mai.
“Chẳng phải giám đốc Trình cũng không thích đàn ông sao, nếu không, sao đến giờ vẫn còn độc thân chứ. Đàn ông đều không ra thể thống gì cả”. Tôi trả lời, từ đầu đến cuối mô phỏng lại đúng ngữ điệu của cô ta lần trước trong thang máy, đặc biệt còn tăng thêm vẻ ai oán.
“Anh...”. Cô ta lườm tôi, định nói gì rồi lại thôi, kết thúc cuộc đấu khẩu vô vị, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Thực ra đôi lúc tôi cũng không hiểu sao một cô gái cả dung mạo lẫn dáng dấp đều xinh đẹp như cô ta mà mãi vẫn chưa có người yêu. Có lẽ vì tính cách cô ta quá mạnh mẽ, không người đàn ông nào có thể tiếp cận cô ta. Nếu không phải vì thân phận “gay”, có lẽ tôi cũng không thể tiếp xúc với cô ta gần gũi thế.
Tôi cũng không muốn đấu khẩu với cô ta nữa nên bật đài lên nghe.
Chiếc xe kín mít, có hiệu quả cộng hưởng vô cùng tốt, tiếng hát của Darren Hayes, trong thoáng chốc đã lan tỏa trong bầu không khí lạnh lẽo giữa tôi và Trình Lộ. [Darren Haỵes: Ca sĩ, nhạc sĩ người úc gốc Anh.">
“Thật không nhìn ra, anh cũng biết thưởng thức đấy chứ”. Nghe xong bài I miss you, Trình Lộ nói.
“Biết thưởng thức hơn cô”. Tôi trả lời.
“Hứ”. Cô ta hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tôi lái xe, xuyên qua thành phố thân quen này, thoáng cái đã đến Lam Kiều Hoa Uyển.
“Mai tôi sẽ đánh cho anh một chùm chìa khóa, sau này không cần phải về cùng với tôi nữa”. Lúc xuống xe, Trình Lộ quay đầu lườm tôi một cái, nói.
Cô nàng này đúng là khác với những cô gái bình thường. Trên thế giới này không biết có bao nhiêu cô gái mong có người lái xe đưa mình đi làm. Không những thế xe của tôi còn là xe BMW thoải mái dễ chịu.
Tôi lắc đầu, đi vào nhà cùng cô ta.
Phòng khách đã được dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy, còn sạch sẽ hơn lúc tôi chuyển đến đây hôm qua. Tôi biết đây đều là công của Linh Huyên, nghĩ đến chuyện mình có thể rời xa cái “ổ chó” bẩn thỉu bừa bãi của Đại Bính mà chuyển đến nơi sạch sẽ thoải mái thế này, tôi thầm chúc mừng mình gặp phúc trong họa.
“Họ vẫn chưa về, tôi đi nấu cơm”. Trình Lộ cởi áo khoác, lạnh lùng buông một câu, rồi đi vào bếp.
Bên trong chiếc áo khoác cô ta vốn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, eo thon vai tròn, cả dáng người lộ rõ. Cô ta sở hữu chiều cao một mét sáu mươi tám của một người mẫu, cho dù ở đâu cũng thu hút ánh mắt của đám đàn ông. Nhưng mặc một chiếc áo sơ mi mỏng như vậy, để lộ thân hình cao ráo, thanh nhã thì là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Trước đây cứ nghĩ dáng cô ta không đẹp, bây giờ nhìn lại mới biết trước đây cô ta hay mặc những bộ đồ theo phong cách bảo thủ, che lấp những đường cong trên cơ thể. Tôi nhìn cô ta từ phía sau, thất thần sững người.
Trình Lộ bước vào bếp, vừa đeo tạp dề vừa lấy dây chun buộc mái tóc dài lên, dường như hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của người đàn ông là tôi.
Buộc tóc đuôi ngựa khiến cô ta trông trẻ trung hơn, làm tôi choáng ngợp, ở công ty thì tôi mãi mãi không thể nhìn thấy cảnh này.
Cô ta xắn tay áo lên, cầm một quả ớt, thái lạch cạch. Nhìn cách đeo tạp dề và tốc độ thái rau của cô ta, tôi đoán khả năng nấu ăn của cô ta chắc cũng không tồi.
Thật là không ngờ một vị giám đốc lạnh lùng mạnh mẽ ở công ty lại biết vào bếp nấu ăn... Tôi đứng ngoài phòng khách ngắm nhìn Trình Lộ trong bếp, có chút thích thú.
Trình Lộ hình như biết tôi đứng ở phòng khách nhìn cô ta nên quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi vội vàng chuyển ánh nhìn theo bản năng tránh để cô ta phát giác tôi đang nhìn cô ta.
Cho dù thế, ánh mắt của tôi vẫn va phải ánh mắt cô ta, tôi đằng hắng mấy tiếng, mở chiếc ti vi trong phòng khách.
Cô ta lại hì hục thái, đột ngột dừng lại, cầm dao thái rau đi ra.
Tôi nhìn mặt cô ta, rồi lại nhìn chiếc dao trong tay cô ta, “Cô muốn làm gì?”.
“Anh biết không? Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra gay cũng làm người ta ghét cay ghét đắng”. Cô ta nói.
Tôi nhìn cô ta, không còn gì để nói.
Cô ta cũng không nói thêm gì, cầm dao quay lại nhà bếp.
Tôi chỉ muốn xông lên đánh cho cô ta một trận, nhưng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại được. Tắt ti vi đi, đang định quay về phòng mình đọc sách thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Trình Lộ vẫn đang tất bật trong bếp, tôi lưỡng lự vài giây, sau đó nhấc điện thoại lên, “A lô”.
Cho dù là bạn của cô nào trong bốn cô gái tôi đều có thể giải thích là bạn trai của một trong ba cô còn lại.
“Anh Lương, mọi người đều về nhà hết rồi ạ?”. Sự việc không phức tạp như tôi tưởng tượng, đầu dây bên kia là Tô Tô.
“Ừ, bao giờ em về?”. Nghe thấy giọng nói của cô bé, tâm trạng tôi cũng vui lên nhiều.
“À, không có gì, em gọi điện về báo một tiếng. Hôm nay bọn em họp lớp, em không thể về nhà ăn cơm tối, mọi người cứ ăn trư�
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,8,-,Tiểu,thuyết,-,Trà,trộn,phòng,con,gái,-,chương,1,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 8 - Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 1 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 8 - Tiểu thuyết - Trà trộn phòng con gái - chương 1 - Tiểu thuyết tình yêu