Tiểu thuyết Tuổi Thanh Xuân Chôn Dấu Dưới Bụi Trần-full
Lượt xem : |
em nhìn cho kĩ nhé, Ngôn Từ sẽ không có kiên nhẫn ngồi đây đọc sách. Nhìn kìa, cái người chổng mông trên núi bắt bò cạp kia mới là Ngôn Từ.”
Chương 5: Đã từng là bạn thanh mai trúc mã
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
1.
Long Vịnh Thanh có khả năng đặc biệt, có thể tự mình chỉnh sửa lại ký ức. Một việc cực kì đau khổ nhưng xuất hiện trước mặt cô sẽ trở nên vui vẻ, cô từng rất đắc ý vì việc này, nhưng tiểu quản gia của cô nói, “Đó chính là tự lừa dối mình, sự thật vẫn luôn là sự thật, cho dù có chỉnh sửa như thế nào đi chăng nữa cũng không thế nào thay đổi được bản chất.”
Nhiều khi anh nói chuyện sẽ thường xuyên nghiêm mặt lại, rõ ràng mới có mười mấy tuổi, nhưng lại cứ biến mình thành ông cụ non, ngũ quan tinh tế vùi đầu vào từng giá sách cũ kĩ trong thư viện trở nên sinh động chân thực biết bao.
“Không hiểu.” Cô nằm vật lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh, trước mặt dựng một quyển sách tham khảo, sau quyển sách tham khảo đó là một quyển truyện tranh, đó mới chính là thứ cô đang đọc. Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát, lại cúi đầu đọc truyện tranh, lắc đầu không quan tâm, “Em không hiểu anh nói gì cả? Có thể nói gì đơn giản dễ hiểu hơn chút nữa được không, ông cụ non?”
Anh cũng không bực mình, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đổi cách nói dễ hiểu hơn, “Sự thật giống như cơ thể của em, mà những ký ức đã được chỉnh sửa giống như áo quần, trên người mặc từng lớp quần áo, có thể một khoảng thời gian em sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, nhưng em không thể cứ mặc quần áo suốt được, khi tắm rửa phải làm thế nào?”
“Vậy thì em sẽ không tắm rửa.” Cô nghiến răng, không hiểu vì sao anh lại câu nệ việc này như vậy.”
“Không thể nào, Vịnh Thanh.” Anh dựa đầu vào giá sách gỗ, mấy hạt bụi nhỏ ở tầng sách trên cao kia rơi xuống, trong ánh nắng đang chiếu rọi vào đây, vui vẻ nhảy nhót, “Cho dù em có chịu đựng được sự ngứa ngáy chất chồng theo từng ngày, những người xung quanh cũng có một ngày sẽ không thể nào chịu nổi, bởi vì mùi hôi của em sẽ bay đến mỗi người, mọi người bởi vì không chịu nổi nữa mà bỏ em ra đi. Cho nên, anh hy vọng em có thể nhớ những gì chân thực xung quanh em, từng người, từng chuyện, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, đừng nhắc đến khả năng đặc biệt gì gì đó nữa, cái kiểu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đó hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Này, Triệu Ngôn Thuyết, khó khăn lắm em mới có được một chuyện đắc ý, anh làm em mất hết cả hứng.” Cô hết kiên nhẫn vứt luôn quyển sách, tức giận đùng đùng liếc nhìn anh mấy cái.
Anh vẫn luôn như vậy, luôn có trí tuệ; sống lý trí hơn bạn bè cùng tuổi, ngũ quan tinh tế; chỉ có điều giống ông cụ non, lâu lâu lại nghiêm mặt giảng những đạo lý lớn lao nào đó, hoặc nếu như bị cô chọc tức đến chịu không nổi, sẽ nhíu mày, tức giận điên người quở trách cô một thôi một hồi.
Anh ấy tên là Triệu Ngôn Thuyết, một Ngôn Thuyết không thể nào không nhắc đến được, một Ngôn Thuyết không cách nào có thể kể hết được.
Long Vịnh Thanh nằm trên giường, nhớ lại những lời anh nói, không khỏi thấy bội phục sự nhìn xa trông rộng của anh. Có lẽ mười hai năm trước, anh đã biết được ngày hôm nay của cô, mặc từng lớp quần áo, sợ nhìn thấy bản thân mình. Rất nhiều năm qua cô sợ tắm rửa, rõ ràng là ngứa chịu không nổi, nhưng vẫn kiên quyết chống cự, mùi hôi trên cơ thể bay đến mọi người xung quanh, cuối cùng, đã có một người chịu đựng không nổi mà bỏ cô đi mất.
Trời nhá nhem tối, cô té ngã trên mặt đất, bắt đầu khóc, mà Triệu Ngôn Từ chỉ đứng bên cạnh cô một lúc, quay người lên xe rời đi.
Anh ấy nhất định rất hận cô.
Nhưng mà, cô thà rằng bị tất cả mọi người trên thế giới này căm hận, cũng không muốn tin rằng anh đã không còn ở trên thế gian này nữa, cho dù thế nào cũng không muốn tin.
Vịnh Lục chưa về trường, cô ngồi trên đầu giường, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Long Vịnh Thanh, khóe mắt lại có một giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống, tay đang bưng một cái bát rung lên một cái, những lời nói châm biếm đã chuẩn bị sẵn, không cách nào nói ra được.
Cô đúng là ghét Long Vịnh Thanh, nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Vịnh Thanh bây giờ. Mẹ Long nói đúng, nhất định kiếp trước giữa hai chị em họ có thù oán gì đó, nếu không, kiếp này cũng không ghét Vịnh Thanh đến như vậy. Bình thường Vịnh Thanh vô tâm vô tư, điên dại yêu hết người này đến người khác, nhìn đã thấy ghét, bây giờ nhìn bộ dạng sống cũng như chết của cô còn đáng ghét hơn.
“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục nhìn cô, để cái bát trong tay lên chiếc kệ nhỏ đặt đầu giường, cô biết Vịnh Thanh đang tỉnh, “Chị đừng có giả ngốc nữa đi, em đã cảnh cáo chị rồi, anh Ngôn Từ không muốn gặp chị, chị còn cứ vác mặt đi gặp anh ấy. Giờ biến thành như thế này, đáng đời chị lắm.”
Long Vịnh Thanh vẫn nằm trên giường, không nói gì, cô thừa nhận, đúng là đáng đời cô, cô không có gì để thanh minh cả.
“Đương nhiên, chị cũng chẳng có tư cách gì để trách móc anh Ngôn Từ. Anh ấy mất phong độ như vậy, chẳng phải đều do chị hại cả sao ?” Vịnh Lục nhắc đến Triệu Ngôn Từ, hơi có chút xúc động, âm thanh được kéo cao lên mấy nấc, “Em đúng là thích anh Triệu Ngôn Từ, việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, em cũng biết anh Ngôn Từ thích chị, nếu như chị thật lòng thích anh ấy, em cũng chẳng nói gì. Nhưng mà chị không yêu, người mà chị thích không phải là anh Ngôn Từ, chị lấy anh Ngôn Từ ra làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết, chị lừa dối tất cả mọi người. Chị diễn kịch giỏi thật đấy, giấu giếm cũng giỏi nữa, cho đến ba năm trước, mọi người mới biết chị và anh Ngôn Thuyết yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
“Em đừng nói nữa.” Long Vịnh Thanh đột nhiên thò tay từ trong chăn ra, nắm chặt lấy cổ tay của Vịnh Lục, mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng cầu xin, “Xin em, Vịnh Lục, đừng nói nữa.”
Cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua, cũng không dám nhớ lại, những chuyện vui cũng như chuyện buồn, đã từng bị cô chôn giấu vào tận sâu trong đáy lòng mình, cô cố làm mình trở thành người vô tâm vô tư, theo đuổi các chàng trai, chẳng qua cũng là vì muốn gây tê cho trái tim đã quá đau đớn của cô. Thậm chỉ cô còn nông cạn cho rằng, chỉ cần có người yêu cô, cô sẽ không còn đay dứt với quá khứ, sẽ không nhớ bất cứ ai, bất kỳ việc gì, sau đó dần dần yêu một người nào đó, vui vẻ hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không làm được, cô nhớ từng câu nói mà tiểu quản gia của cô đã từng nói với cô, những việc đã làm cho cô, thích câu nói mà tiểu quản gia thích trong quyển “Người tình”: Tình yêu đối với tôi, không phải là va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
Vịnh Lục nói không sai, cô và Triệu Ngôn Thuyết quả thực yêu nhau từ lúc mười lăm tuổi. Lúc đó họ đang là học sinh lớp tám, tình yêu đầu tiên đúng như tên gọi của nó, vào những năm ấy tuyệt đối là điều cấm kỵ. Để không bị người lớn lấy làm ví dụ phản diện điển hình, để tránh những trận đòn roi của mẹ Long, họ lén lút yêu nhau, không cho ai biết. Nhưng trước khi hai người bắt đầu đến với nhau vẫn còn có rất nhiều sự kiện cần phải sắp xếp lại cho hoàn chỉnh. Thế là Long Vịnh Thanh mở mắt ra, quay đầu qua nhìn khuôn mặt của Vịnh Lục, hỏi: “Vịnh Lục, em còn nhớ chuyện chúng ta hồi còn nhỏ không?”
Vịnh Lục không lên tiếng, quay đầu đi, nhìn vào màn đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Long Vịnh Thanh biết, cô ấy cũng rất nhớ, đối với những năm tháng tuổi thơ vui vẻ đó, Vịnh Lục cho dù luôn là một người ưu tú, tính cách kiêu căng, khắt khe cũng sẽ rất hoài niệm.
Rất nhiều nhân tố có thể ảnh hướng đến cả cuộc đời con người, đại khái có thể chia ra làm hai loại tiên thiên và hậu thiên. Sự ảnh hướng của tiên thiên, ví dụ, bẩm sinh đã tàn tật, sinh ra đời đã bị đi truyền một loại bệnh tật nào đó, điều này không cách nào thay đổi được, suốt cuộc đời sẽ bị ánh hưởng bởi nhân tố này; sự ảnh hưởng của hậu thiên, chỉ việc hình thành một thói quen không tốt hoặc là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, vân vân. Theo sự phân loại như vậy, cuộc đời kỳ lạ của Long Vịnh Thanh e rằng có thể được phân vào loại số trời đã định phải tạo nghiệt như vậy rồi.
Nghe bà đỡ nói, ngày chào đời của Long Vịnh Thanh là một quá trình rất không bình thường. Đó là ngày bảy tháng bảy âm lịch, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Sáng sớm đã có mưa phùn, khi loài quạ bắt đầu bắc cầu Ô Thước, nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ sắp lên cầu gặp nhau, Long Vịnh Thanh liền chui ra khỏi bụng mẹ Long, khóc ầm ĩ làm đàn quạ đang bắc cầu đó bay tán loạn. Ngưu Lang và Chức Nữ đành phải đứng hai bên bờ sông ngóng nhìn nhau, cuối cùng không được gặp mặt. Ngày đó mưa cũng oán thán mà rả rích suốt cả ngày trời.
Bà đỡ rất thích kể câu chuyện này. Mỗi lần kể, trong khu vườn nhỏ của bà sẽ có một đám con nít vây quanh bà, Long Vịnh Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, vô tội và áy náy quệt nước mắt.
“Cháu có cố ý khóc vào lúc đó đâu, cùng lắm cháu sẽ lại bắc cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.”
Mỗi lần nói đến đây, bọn trẻ con trong thôn sẽ cười ầm lên, Vịnh Lục sẽ chẳng thèm đoái hoài gì liền đả kích cô, “Vịnh Thanh, chị đừng ngốc nữa, môn khoa học tự nhiên cũng đã được học rồi, sông Ngân Hà nằm trên dải Ngân Hà, là do các vì sao trên trời tạo thành, cách trái đất chúng ta xa như vậy, chị làm sao mà bắc cầu. Bà đỡ lừa chị mà chị cũng tin, đồ ngốc.” Vịnh Lục là em sinh đôi với Vịnh Thanh, nghe nói chỉ chào đời sau Vịnh Thanh ba phút. Lúc chào đời, điềm đạm như trẻ sơ sinh, tóc vừa đen vừa dài, chỉ khóc tượng trưng vài tiếng, rồi nhìn mẹ Long nhoẻn miệng cười. Mọi người đều nói những đứa bé biết cười sớm sẽ rất thông minh, câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ Vịnh Lục đã thông minh hơn Vịnh Thanh, thành tích học tập tốt, lại rất xinh đẹp, là cán bộ của lớp, so với Long Vịnh Thanh suốt ngày đứng bét lớp thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Vịnh Thanh và Vịnh Lục học cấp một tại trường tiểu học duy nhất của thôn, mỗi ngày đều đi vào đi ra cùng nhau, mặc dù quan hệ giữa hai chị em không thật hòa hợp, nhưng cũng được coi là tạm ổn. Lâu lâu cũng cãi nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, không ảnh hưởng nhiều đến hòa khí. Lần đầu tiên hai người thực sự giận nhau, mà còn quên cả tính mạng lao vào đánh nhau trước mặt mẹ Long, chính là sau khi anh em gia đình nhà họ Triệu chuyển về đây ở.
Sức khỏe của ông nội gia đình nhà họ Triệu không tốt. Ba Triệu là một người con hiếu thảo, sửa sang lại căn nhà cũ, cải tạo thành căn nhà hai tầng nho nhỏ, để vợ đưa hai người con trai v
QUAY LẠIChương 5: Đã từng là bạn thanh mai trúc mã
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
1.
Long Vịnh Thanh có khả năng đặc biệt, có thể tự mình chỉnh sửa lại ký ức. Một việc cực kì đau khổ nhưng xuất hiện trước mặt cô sẽ trở nên vui vẻ, cô từng rất đắc ý vì việc này, nhưng tiểu quản gia của cô nói, “Đó chính là tự lừa dối mình, sự thật vẫn luôn là sự thật, cho dù có chỉnh sửa như thế nào đi chăng nữa cũng không thế nào thay đổi được bản chất.”
Nhiều khi anh nói chuyện sẽ thường xuyên nghiêm mặt lại, rõ ràng mới có mười mấy tuổi, nhưng lại cứ biến mình thành ông cụ non, ngũ quan tinh tế vùi đầu vào từng giá sách cũ kĩ trong thư viện trở nên sinh động chân thực biết bao.
“Không hiểu.” Cô nằm vật lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh, trước mặt dựng một quyển sách tham khảo, sau quyển sách tham khảo đó là một quyển truyện tranh, đó mới chính là thứ cô đang đọc. Cô ngẩng đầu nhìn anh một lát, lại cúi đầu đọc truyện tranh, lắc đầu không quan tâm, “Em không hiểu anh nói gì cả? Có thể nói gì đơn giản dễ hiểu hơn chút nữa được không, ông cụ non?”
Anh cũng không bực mình, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, đổi cách nói dễ hiểu hơn, “Sự thật giống như cơ thể của em, mà những ký ức đã được chỉnh sửa giống như áo quần, trên người mặc từng lớp quần áo, có thể một khoảng thời gian em sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, nhưng em không thể cứ mặc quần áo suốt được, khi tắm rửa phải làm thế nào?”
“Vậy thì em sẽ không tắm rửa.” Cô nghiến răng, không hiểu vì sao anh lại câu nệ việc này như vậy.”
“Không thể nào, Vịnh Thanh.” Anh dựa đầu vào giá sách gỗ, mấy hạt bụi nhỏ ở tầng sách trên cao kia rơi xuống, trong ánh nắng đang chiếu rọi vào đây, vui vẻ nhảy nhót, “Cho dù em có chịu đựng được sự ngứa ngáy chất chồng theo từng ngày, những người xung quanh cũng có một ngày sẽ không thể nào chịu nổi, bởi vì mùi hôi của em sẽ bay đến mỗi người, mọi người bởi vì không chịu nổi nữa mà bỏ em ra đi. Cho nên, anh hy vọng em có thể nhớ những gì chân thực xung quanh em, từng người, từng chuyện, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, đừng nhắc đến khả năng đặc biệt gì gì đó nữa, cái kiểu suy nghĩ tự lừa dối bản thân đó hoàn toàn không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Này, Triệu Ngôn Thuyết, khó khăn lắm em mới có được một chuyện đắc ý, anh làm em mất hết cả hứng.” Cô hết kiên nhẫn vứt luôn quyển sách, tức giận đùng đùng liếc nhìn anh mấy cái.
Anh vẫn luôn như vậy, luôn có trí tuệ; sống lý trí hơn bạn bè cùng tuổi, ngũ quan tinh tế; chỉ có điều giống ông cụ non, lâu lâu lại nghiêm mặt giảng những đạo lý lớn lao nào đó, hoặc nếu như bị cô chọc tức đến chịu không nổi, sẽ nhíu mày, tức giận điên người quở trách cô một thôi một hồi.
Anh ấy tên là Triệu Ngôn Thuyết, một Ngôn Thuyết không thể nào không nhắc đến được, một Ngôn Thuyết không cách nào có thể kể hết được.
Long Vịnh Thanh nằm trên giường, nhớ lại những lời anh nói, không khỏi thấy bội phục sự nhìn xa trông rộng của anh. Có lẽ mười hai năm trước, anh đã biết được ngày hôm nay của cô, mặc từng lớp quần áo, sợ nhìn thấy bản thân mình. Rất nhiều năm qua cô sợ tắm rửa, rõ ràng là ngứa chịu không nổi, nhưng vẫn kiên quyết chống cự, mùi hôi trên cơ thể bay đến mọi người xung quanh, cuối cùng, đã có một người chịu đựng không nổi mà bỏ cô đi mất.
Trời nhá nhem tối, cô té ngã trên mặt đất, bắt đầu khóc, mà Triệu Ngôn Từ chỉ đứng bên cạnh cô một lúc, quay người lên xe rời đi.
Anh ấy nhất định rất hận cô.
Nhưng mà, cô thà rằng bị tất cả mọi người trên thế giới này căm hận, cũng không muốn tin rằng anh đã không còn ở trên thế gian này nữa, cho dù thế nào cũng không muốn tin.
Vịnh Lục chưa về trường, cô ngồi trên đầu giường, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt của Long Vịnh Thanh, khóe mắt lại có một giọt nước mắt đang từ từ lăn xuống, tay đang bưng một cái bát rung lên một cái, những lời nói châm biếm đã chuẩn bị sẵn, không cách nào nói ra được.
Cô đúng là ghét Long Vịnh Thanh, nhưng không đồng nghĩa với việc cô thích nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Vịnh Thanh bây giờ. Mẹ Long nói đúng, nhất định kiếp trước giữa hai chị em họ có thù oán gì đó, nếu không, kiếp này cũng không ghét Vịnh Thanh đến như vậy. Bình thường Vịnh Thanh vô tâm vô tư, điên dại yêu hết người này đến người khác, nhìn đã thấy ghét, bây giờ nhìn bộ dạng sống cũng như chết của cô còn đáng ghét hơn.
“Long Vịnh Thanh.” Vịnh Lục nhìn cô, để cái bát trong tay lên chiếc kệ nhỏ đặt đầu giường, cô biết Vịnh Thanh đang tỉnh, “Chị đừng có giả ngốc nữa đi, em đã cảnh cáo chị rồi, anh Ngôn Từ không muốn gặp chị, chị còn cứ vác mặt đi gặp anh ấy. Giờ biến thành như thế này, đáng đời chị lắm.”
Long Vịnh Thanh vẫn nằm trên giường, không nói gì, cô thừa nhận, đúng là đáng đời cô, cô không có gì để thanh minh cả.
“Đương nhiên, chị cũng chẳng có tư cách gì để trách móc anh Ngôn Từ. Anh ấy mất phong độ như vậy, chẳng phải đều do chị hại cả sao ?” Vịnh Lục nhắc đến Triệu Ngôn Từ, hơi có chút xúc động, âm thanh được kéo cao lên mấy nấc, “Em đúng là thích anh Triệu Ngôn Từ, việc này chẳng có gì phải giấu giếm cả, em cũng biết anh Ngôn Từ thích chị, nếu như chị thật lòng thích anh ấy, em cũng chẳng nói gì. Nhưng mà chị không yêu, người mà chị thích không phải là anh Ngôn Từ, chị lấy anh Ngôn Từ ra làm người thay thế cho anh Triệu Ngôn Thuyết, chị lừa dối tất cả mọi người. Chị diễn kịch giỏi thật đấy, giấu giếm cũng giỏi nữa, cho đến ba năm trước, mọi người mới biết chị và anh Ngôn Thuyết yêu nhau từ năm mười lăm tuổi...”
“Em đừng nói nữa.” Long Vịnh Thanh đột nhiên thò tay từ trong chăn ra, nắm chặt lấy cổ tay của Vịnh Lục, mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng cầu xin, “Xin em, Vịnh Lục, đừng nói nữa.”
Cô không muốn nhớ lại chuyện đã qua, cũng không dám nhớ lại, những chuyện vui cũng như chuyện buồn, đã từng bị cô chôn giấu vào tận sâu trong đáy lòng mình, cô cố làm mình trở thành người vô tâm vô tư, theo đuổi các chàng trai, chẳng qua cũng là vì muốn gây tê cho trái tim đã quá đau đớn của cô. Thậm chỉ cô còn nông cạn cho rằng, chỉ cần có người yêu cô, cô sẽ không còn đay dứt với quá khứ, sẽ không nhớ bất cứ ai, bất kỳ việc gì, sau đó dần dần yêu một người nào đó, vui vẻ hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không làm được, cô nhớ từng câu nói mà tiểu quản gia của cô đã từng nói với cô, những việc đã làm cho cô, thích câu nói mà tiểu quản gia thích trong quyển “Người tình”: Tình yêu đối với tôi, không phải là va chạm xác thịt, không phải là thực phẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡ trong cuộc sống đầy mỏi mệt.
Lúc đó anh nói, tình yêu là ước mơ của anh, anh muốn được ở bên cô, cô cũng đã từng nói với anh những lời như thế. Chỉ có duy nhất một điểm khác nhau là, ước mơ của anh nhiều năm trước đã trở thành vĩnh hằng, mà ước mơ của cô sớm đã theo anh rơi xuống vực sâu, tan thành mây khói.
Vịnh Lục nói không sai, cô và Triệu Ngôn Thuyết quả thực yêu nhau từ lúc mười lăm tuổi. Lúc đó họ đang là học sinh lớp tám, tình yêu đầu tiên đúng như tên gọi của nó, vào những năm ấy tuyệt đối là điều cấm kỵ. Để không bị người lớn lấy làm ví dụ phản diện điển hình, để tránh những trận đòn roi của mẹ Long, họ lén lút yêu nhau, không cho ai biết. Nhưng trước khi hai người bắt đầu đến với nhau vẫn còn có rất nhiều sự kiện cần phải sắp xếp lại cho hoàn chỉnh. Thế là Long Vịnh Thanh mở mắt ra, quay đầu qua nhìn khuôn mặt của Vịnh Lục, hỏi: “Vịnh Lục, em còn nhớ chuyện chúng ta hồi còn nhỏ không?”
Vịnh Lục không lên tiếng, quay đầu đi, nhìn vào màn đêm tối đen ngoài cửa sổ.
Long Vịnh Thanh biết, cô ấy cũng rất nhớ, đối với những năm tháng tuổi thơ vui vẻ đó, Vịnh Lục cho dù luôn là một người ưu tú, tính cách kiêu căng, khắt khe cũng sẽ rất hoài niệm.
Rất nhiều nhân tố có thể ảnh hướng đến cả cuộc đời con người, đại khái có thể chia ra làm hai loại tiên thiên và hậu thiên. Sự ảnh hướng của tiên thiên, ví dụ, bẩm sinh đã tàn tật, sinh ra đời đã bị đi truyền một loại bệnh tật nào đó, điều này không cách nào thay đổi được, suốt cuộc đời sẽ bị ánh hưởng bởi nhân tố này; sự ảnh hưởng của hậu thiên, chỉ việc hình thành một thói quen không tốt hoặc là gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, vân vân. Theo sự phân loại như vậy, cuộc đời kỳ lạ của Long Vịnh Thanh e rằng có thể được phân vào loại số trời đã định phải tạo nghiệt như vậy rồi.
Nghe bà đỡ nói, ngày chào đời của Long Vịnh Thanh là một quá trình rất không bình thường. Đó là ngày bảy tháng bảy âm lịch, là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Sáng sớm đã có mưa phùn, khi loài quạ bắt đầu bắc cầu Ô Thước, nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ sắp lên cầu gặp nhau, Long Vịnh Thanh liền chui ra khỏi bụng mẹ Long, khóc ầm ĩ làm đàn quạ đang bắc cầu đó bay tán loạn. Ngưu Lang và Chức Nữ đành phải đứng hai bên bờ sông ngóng nhìn nhau, cuối cùng không được gặp mặt. Ngày đó mưa cũng oán thán mà rả rích suốt cả ngày trời.
Bà đỡ rất thích kể câu chuyện này. Mỗi lần kể, trong khu vườn nhỏ của bà sẽ có một đám con nít vây quanh bà, Long Vịnh Thanh bị đẩy ra vòng ngoài, vô tội và áy náy quệt nước mắt.
“Cháu có cố ý khóc vào lúc đó đâu, cùng lắm cháu sẽ lại bắc cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.”
Mỗi lần nói đến đây, bọn trẻ con trong thôn sẽ cười ầm lên, Vịnh Lục sẽ chẳng thèm đoái hoài gì liền đả kích cô, “Vịnh Thanh, chị đừng ngốc nữa, môn khoa học tự nhiên cũng đã được học rồi, sông Ngân Hà nằm trên dải Ngân Hà, là do các vì sao trên trời tạo thành, cách trái đất chúng ta xa như vậy, chị làm sao mà bắc cầu. Bà đỡ lừa chị mà chị cũng tin, đồ ngốc.” Vịnh Lục là em sinh đôi với Vịnh Thanh, nghe nói chỉ chào đời sau Vịnh Thanh ba phút. Lúc chào đời, điềm đạm như trẻ sơ sinh, tóc vừa đen vừa dài, chỉ khóc tượng trưng vài tiếng, rồi nhìn mẹ Long nhoẻn miệng cười. Mọi người đều nói những đứa bé biết cười sớm sẽ rất thông minh, câu nói này không sai chút nào. Từ nhỏ Vịnh Lục đã thông minh hơn Vịnh Thanh, thành tích học tập tốt, lại rất xinh đẹp, là cán bộ của lớp, so với Long Vịnh Thanh suốt ngày đứng bét lớp thì đúng là khác hẳn một trời một vực.
Vịnh Thanh và Vịnh Lục học cấp một tại trường tiểu học duy nhất của thôn, mỗi ngày đều đi vào đi ra cùng nhau, mặc dù quan hệ giữa hai chị em không thật hòa hợp, nhưng cũng được coi là tạm ổn. Lâu lâu cũng cãi nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, không ảnh hưởng nhiều đến hòa khí. Lần đầu tiên hai người thực sự giận nhau, mà còn quên cả tính mạng lao vào đánh nhau trước mặt mẹ Long, chính là sau khi anh em gia đình nhà họ Triệu chuyển về đây ở.
Sức khỏe của ông nội gia đình nhà họ Triệu không tốt. Ba Triệu là một người con hiếu thảo, sửa sang lại căn nhà cũ, cải tạo thành căn nhà hai tầng nho nhỏ, để vợ đưa hai người con trai v
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu536/6252