Truyện nhiều tập - Tương Tư Cơm Nắm - phần 3
Lượt xem : |
a sổ kiểu Nhật bị kéo sang hai bên, từ bên ngoài có thể nhìn thấy ánh sáng sạch sẽ ngoài cửa hiên, cùng với phòng khách không nhiễm chút bụi.
Thư Mi ngồi một mình cạnh bàn ăn, hai tay bưng một cái bát, mái tóc dài đen nhánh buộc thành bím, rủ xuống đến đầu gối, gương mặt kia thanh tú, bộ dáng điềm đạm, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, thật giống một bức tranh xinh đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân, bé đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhi sáng ngời vừa chuyển, lập tức thấy Trương Triệt Nhất đi vào trong phòng.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đầu tiên xấu hổ bỏ qua một bên, sau vài giây suy tư, bé liên tục hít khí, ngưng tụ dũng khí, sau đó mới quay lại, không yên nhìn thẳng cặp con ngươi sâu thẳm kia.
“Anh, anh trai, anh đã trở lại ạ?” Bé chủ động mở miệng, vẻ mặt khẩn trương, thanh âm ngoài ý muốn có chút run run, lời nói lại không liên quan, rõ ràng không biết nên nói chuyện gì.
Trương Triệt Nhất cởi giày chơi bóng, đi thẳng đến sô pha, đem bóng rổ ném vào vào đống sách báo, sau đó ung dung ngồi xuống, cái đầu vùi vào đọc báo, hoàn toàn không có quan tâm bé.
“Anh trai, cái kia, cái kia ──” Bé lại lần nữa hít khí, bị phản ứng vô tình của cậu tổn thương, thanh âm run rẩy lợi hại hơn. “Ba mẹ còn chưa trở về, em nghĩ, sau khi anh kết thúc trận bóng đã đói bụng, cho nên thay anh làm một ít cơm nắm.” Bé nói, bưng mâm cơm đi đến sô pha.
Tờ báo thoáng hạ xuống mấy tấc, đôi mắt đen nhìn chòng chọc bé, mâu quang tràn đầy hoài nghi.
“Em lại đang bày trỏ quỷ gì?”
“Em không có.” Bé cãi lại, đứng bên cạnh sô pha, điềm đạm đáng yêu nhìn cậu.
Trương Triệt Nhất nhìn bé vài giây, lập tức đem tầm mắt quay lại tờ báo, cự tuyệt tin tưởng thành ý của bé.
Cậu đã có một đống kinh nghiệm thê thảm, biết cô nhóc này, không giống bề ngoài hồn nhiên vô hại. Mấy tháng qua, bọn họ giao thủ qua vô số lần, tên quỷ nhỏ này này tuy chỉ có chín tuổi, nhưng bàn về trình độ giảo hoạt, không thua kém gì người trưởng thành.
Không đợi được câu trả lời, Thư Mi ở một bên định nói tiếp.
“Anh trai ──”
“Tôi sẽ không mắc mưu.” Cậu lạnh lùng đánh gãy, không cho bé cơ hội nói chuyện.
Thân hình nho nhỏ tức giận đến phát run, môi đỏ bật ra thương tâm nức nở, đau khổ như bị cậu đánh cho một quyền.
“Anh không ăn thì thôi!” Bé dỗi hô to, quay đầu bước đi, thùng thùng thùng chạy đến cửa hiên, chỉ còn tiếng khóc bị kiềm nén quanh quẩn trong phòng khách.
Tiếng khóc rất nhỏ, giống cây kim như chui vào trong lòng, cho dù là người tàn nhẫn nhất, cũng không thể không bị làm đau xót. Trương Triệt Nhất hạ tờ báo, cơ bắp có chút ẩn ẩn co rút, vẻ mặt cũng không giống lúc trước lạnh băng cứng rắn như vậy.
Trên cửa hiên có một bóng lưng gầy yếu đang ngồi, đôi vai mảnh khảnh kia, thỉnh thoảng vì khóc nức nở mà run run, xem ra rất bất lực, thật đáng thương, làm cho người ta rất đau lòng ──
“Chẳng lẽ em thật sự làm anh chán ghét đến thế?” Thư Mi cắn cơm nắm, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống.
“Em chỉ là trước khi rời đi, muốn hòa hảo với anh ──”
Thật lâu sau, đằng sau rốt cục có động tĩnh, Trương Triệt Nhất đi đến bên cạnh bé, cái tay từ trước đến nay chỉ biết đánh đau bé, thái độ ôn nhu khác thường, vươn tay xoa mái tóc rối của bé.
Một lớn một nhỏ rốt cục ngừng chiến, dùng cử chỉ ấm áp này, đạt được hiệp nghị ngừng bắn, cùng ngồi ở trên cửa hiên, nhìn cảnh vật trong đình viện.
“Hành lý đã chuẩn bị xong hết chưa?” Cậu hỏi.
Thư Mi yên lặng cắn cơm nắm, mặt gục trước ngực, làm người ta thấy không rõ biểu tình.
“Sau khi ổn định, nhớ rõ gọi điện thoại về nói một tiếng.”
Bé không nói gì, cũng không có gật đầu, chính là trầm mặc đem mâm đến trước mặt cậu. (aoi: chậc chậc “sói” đã rơi vào tay “cừu”)
Một trận cảm xúc buồn bực vọt tới, Trương Triệt Nhất nhướn mày, không cự tuyệt đồ ăn của bé, tay cầm cơm nắm nhét vào miệng. Cậu lúc này mới phát hiện, bản thân có chút luyến tiếc nhóc ác ma tinh quái này ── 0
Cậu nuốt chửng mấy miếng, không biết mùi vị nào đó ghê tởm lặng lẽ từ dạ dày xông tới, nghi ngờ dần dần nổi lên.
“Này, đây là cái gì?” Cậu thật cẩn thận hỏi, mày rậm nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên vạn phần khó coi.
Thư Mi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười vô tội.
“Cơm nắm đậu đỏ.”
Oanh!
Trương Triệt Nhất chớp mắt mặt tối sầm, tức giận đột nhiên nhảy dựng lên. Cậu muốn chửi ầm lên, đầu lưỡi lại đau đớn không thế mở miệng, một cảm giác ngứa ngáy hiện lên trên da, như bị vô số con bọ bò bò cắn cắn ──
Đáng chết, cậu bị lòng nhân từ của chính mình hại chết!
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cậu vậy mà lại bị con nhóc này lừa lần nữa! Ngu muội trúng quỷ kế của nó!
Thư Mi giống như con thằn lằn nhỏ, nhanh chóng lui về phía sau, đảo mắt chạy tới nơi tay cậu không với tới được.
“Anh trai, cơm nắm này ăn ngon không? Em đã thử qua rất nhiều lần, rốt cục mới đem vị đậu đỏ hoàn toàn loại bỏ được, một chút đều ăn không thấy.” Bé cong môi cười ngọt ngào, đôi mắt sáng rực lấp lánh, lóe ra tia giảo hoạt. “A, không xong, em bây giờ mới nhớ, anh bị dị ứng với đậu đỏ, không thể ăn loại đồ này.”
Những người thân cận Trương gia đều biết, Trương Triệt Nhất tuy rằng thân thể khoẻ mạnh, lại có một chứng sợ đậu không lớn không nhỏ, nếu như có chất đậu vào trong tế báo sẽ dẫn phát chứng dị ứng này của cậu rất nghiêm trọng, một khi đã ăn nhầm, lập tức sẽ ngã xuống đất không dậy nổi, mấy ngày không thể xuống giường.
Từ khi bé bước vào Trương gia, Kha Tú Quyên liền đem “lịch sử trúng độc” của con trai trở thành truyện cười kể cho bé nghe. Cho nên nói, đối với phản ứng mẫn cảm của cậu, bé là nắm giữ nhất thanh nhị sở* a!
*Aoi: theo mik “điều tra” câu đấy có nghĩa là rõ ràng, rành mạch
“Cô ──” Cậu giãy dụa mở miệng, cho dù cơ bắp đã bắt đầu muốn bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, đi từng bước về phía bé.
“Một, hai ──” Thư Mi nghiêng đầu, một tay gẩy gẩy bím tóc, chậm rãi đọc giây, căn bản không tính chạy trốn, khẳng định tính mạng mình vô lo.
Trương Triệt Nhất nghiến răng trừng bé, thân hình cường tráng run run. Một trận bóng tối đánh úp lại, ý thức của cậu càng lúc càng mơ hồ, rốt cuộc chống đỡ không được.
Đáng chết, cậu không thể té xỉu! Cậu muốn giết con bé! Cậu muốn tháo con nhỏ kia thành tám khối, không cho nó đi gây họa nhân gian! Cậu muốn ── cậu muốn ── cậu muốn ──
Phanh!
Trương Triệt Nhất ngã xuống. 0
Quân tử báo thù, ba năm không muộn.
Đối với “tiểu nhân” Thư Mi mà nói, muốn báo thù, chờ bao lâu cũng không tính là trễ.
Chính là, ông trời đối đãi bé không tệ, chỉ để bé phải đợi mấy tháng, đã đưa đến cho bé cơ hội tốt này, để cho bé có thể chỉnh cái tên ngược đãi trẻ em kia, còn không lo bị trả thù.
Hắc hắc, Trương Triệt Nhất thật sự quá ngây thơ rồi! Cậu tổng cộng đánh bé mười bốn lần, trên cái mông nhỏ đáng thương của bé, ra sức đánh hai trăm tám mươi phát, bé làm sao có thể chịu để yên đâu?
Khi vợ chồng Trương gia về nhà, phát hiện chứng dị ứng của cậu con trai phát tác, chỉ có thể luống cuống tay chân đưa cậu lên giường, thầm oán cậu lớn như vậy rồi, ăn cái gì cũng không cẩn thận chút, hoàn toàn không thể tưởng được, cái cô bé bận rộn, đoạt công việc chiếu cố bệnh nhân kia chính là đầu sỏ gây nên.
Xử lý xong cho con, Trương gia vợ chồng mang ra các loại lễ vật, rồi lại một trận khóc ôm, lưu luyến không rời. Bọn họ nắm tay Thư Mi, ân cần dạy bảo, nói đến tận tối.
Thẳng đến đêm khuya, đôi vợ chồng tiến vào mộng đẹp, một cái đầu nhỏ chậm rãi nhìn quanh cửa phòng, đôi mắt trong suốt nhìn trái, nhìn phải, xác định bốn bề vắng lặng, sau đó chuồn êm đến phòng Trương Triệt Nhất.
Thanh niên anh tuấn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cho dù đang hôn mê, cặp mày rậm kia vẫn đang nhăn lại, không có thả lỏng.
Bé lặng lẽ ngang nhiên đi vào, đến mép giường, tới gần xem mí mắt anh tuấn kia, thẳng đến lúc sau mới dám bạo gan suy nghĩ.
Nói thật, anh ta tuy rằng đáng giận, nhưng xác thực rất đẹp trai ──
A, không nên không nên, cho dù anh ta đẹp trai, cũng không thể chấp nhận hành vi ngược đãi trẻ em của anh ta được, bé sao có thể bị “sắc đẹp” làm mê muội, nhìn đến ngây người đâu? Thời gian cấp bách, bé phải nhanh chút đem ống heo bảo bối tìm ra mới được!
Thư Mi hít sâu một hơi, giống như kẻ trộm, ở trong phòng lục tung, thỉnh thoảng quay đầu lại, xác định tuấn nam vẫn như cũ ngủ say bất tỉnh.
“Anh rổt cục giấu ống heo của tôi ở đâu?” Bé thì thào tự nói, cũng không phải chờ mong cậu có thể trả lời, đôi tay nhỏ bé sờ loạn, cuối cùng rốt cục đụng đến dưới giường. “A, ở chỗ này sao? Ừ, đây là cái gì? Giầy? Không phải này ── đây là cái gì? A!” Bé kinh hỉ hô nhỏ, quả nhiên từ dưới giường lấy ra được ba con ống heo nhỏ.
Đại khái là bé kinh hỉ hoan hô, kinh động Trương Triệt Nhất, đôi mắt phút chốc mở, hung ác trừng bé, ánh mắt cậu lợi hại, quả thực như muốn dùng nó để đâm trên người bé hai cái lỗ.
“A!” Bé khẽ kêu một tiếng, liên tục lui về phía sau, tuy rằng bộ dáng chật vật, hai tay ôm chặt ống heo, kiên trì muốn cùng ống heo bảo bối đồng sinh cộng tử.
Oa, dọa chết người! Mẹ không phải đã nói, anh ta uống thuốc dị ứng xong sẽ mê man mấy ngày sao? Vì sao lúc này còn tỉnh?
Ông trời, kế tiếp thì sao? Anh ta sẽ xuống giường bắt bé, hung hăng đánh bé một chút sao?
Bé ngồi tại chỗ, tưởng tượng sức mạnh cuồng phiêu, mồ hôi lạnh ứa ra, sau một lúc lâu mới phát hiện, cậu tuy rằng thanh tỉnh nhưng vẫn nằm ở trên giường, trừ bỏ dùng ánh mắt trừng người, cậu tựa hồ cái gì cũng không thể làm.
“Làm tôi sợ muốn chết, thì ra anh không thể cử động a!” Bé vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng đứng lên, cố lấy dũng khí tiến đến bên giường. “Hắc, anh có khỏe không? Thích tôi cho anh lễ vật chia tay không?”
Môi mỏng giật giật, miễn cưỡng phun ra vài thanh âm tuy rằng trầm nhỏ, nhưng là thái độ thật kiên quyết.
“Tôi muốn giết cô!”
Bé nâng mày liễu, không sợ chết lộ ra nụ cười, càng thêm xác định cậu không thể động đậy.
Một thì không làm, làm thì làm cho trót, nếu đã chọc giận cậu, như vậy bé dứt khoát bất cứ giá nào, cũng phải làm chút chuyện cho cậu “ấn tượng khắc sâu”! 0
“Đừng hung dữ như vậy, tôi đến nói lời từ biệt với anh nha! Anh còn nhớ không? Tôi thích chụp ảnh ── a, không chỉ là chụp hình của anh đi bán đâu! Đương nhiên, cái đó tôi cũng rất thích.” Bé khoái trá cười, nhẹ nhàng tiêu sái đến đến mép giường, nhìn thẳng cặp con ngươi đen tức đến muốn phun hỏa. “Tôi nghĩ chụp tấm hình, lưu làm kỷ niệm, anh nhất định sẽ không phản đối chứ? Nhé?”
Trương Triệt Nhất không có hé răng, tiếp tục dùng ánh mắt mưu sát bé.
Thư Mi cho loại phản ứng này là đồng ý, trở về phòng. Sau một lúc lâu, bé quay lại, ống heo đã biến mất, thay vào đó là cái máy chụp ảnh cũ.
“Anh trước tiên chờ tôi một chút nha!” Bé mỉm cười dặn, nhảy lên bàn học của cậu, rút ra giấy các-tông dày cùng với cái bút kì quái c
QUAY LẠIThư Mi ngồi một mình cạnh bàn ăn, hai tay bưng một cái bát, mái tóc dài đen nhánh buộc thành bím, rủ xuống đến đầu gối, gương mặt kia thanh tú, bộ dáng điềm đạm, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, thật giống một bức tranh xinh đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân, bé đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt nhi sáng ngời vừa chuyển, lập tức thấy Trương Triệt Nhất đi vào trong phòng.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đầu tiên xấu hổ bỏ qua một bên, sau vài giây suy tư, bé liên tục hít khí, ngưng tụ dũng khí, sau đó mới quay lại, không yên nhìn thẳng cặp con ngươi sâu thẳm kia.
“Anh, anh trai, anh đã trở lại ạ?” Bé chủ động mở miệng, vẻ mặt khẩn trương, thanh âm ngoài ý muốn có chút run run, lời nói lại không liên quan, rõ ràng không biết nên nói chuyện gì.
Trương Triệt Nhất cởi giày chơi bóng, đi thẳng đến sô pha, đem bóng rổ ném vào vào đống sách báo, sau đó ung dung ngồi xuống, cái đầu vùi vào đọc báo, hoàn toàn không có quan tâm bé.
“Anh trai, cái kia, cái kia ──” Bé lại lần nữa hít khí, bị phản ứng vô tình của cậu tổn thương, thanh âm run rẩy lợi hại hơn. “Ba mẹ còn chưa trở về, em nghĩ, sau khi anh kết thúc trận bóng đã đói bụng, cho nên thay anh làm một ít cơm nắm.” Bé nói, bưng mâm cơm đi đến sô pha.
Tờ báo thoáng hạ xuống mấy tấc, đôi mắt đen nhìn chòng chọc bé, mâu quang tràn đầy hoài nghi.
“Em lại đang bày trỏ quỷ gì?”
“Em không có.” Bé cãi lại, đứng bên cạnh sô pha, điềm đạm đáng yêu nhìn cậu.
Trương Triệt Nhất nhìn bé vài giây, lập tức đem tầm mắt quay lại tờ báo, cự tuyệt tin tưởng thành ý của bé.
Cậu đã có một đống kinh nghiệm thê thảm, biết cô nhóc này, không giống bề ngoài hồn nhiên vô hại. Mấy tháng qua, bọn họ giao thủ qua vô số lần, tên quỷ nhỏ này này tuy chỉ có chín tuổi, nhưng bàn về trình độ giảo hoạt, không thua kém gì người trưởng thành.
Không đợi được câu trả lời, Thư Mi ở một bên định nói tiếp.
“Anh trai ──”
“Tôi sẽ không mắc mưu.” Cậu lạnh lùng đánh gãy, không cho bé cơ hội nói chuyện.
Thân hình nho nhỏ tức giận đến phát run, môi đỏ bật ra thương tâm nức nở, đau khổ như bị cậu đánh cho một quyền.
“Anh không ăn thì thôi!” Bé dỗi hô to, quay đầu bước đi, thùng thùng thùng chạy đến cửa hiên, chỉ còn tiếng khóc bị kiềm nén quanh quẩn trong phòng khách.
Tiếng khóc rất nhỏ, giống cây kim như chui vào trong lòng, cho dù là người tàn nhẫn nhất, cũng không thể không bị làm đau xót. Trương Triệt Nhất hạ tờ báo, cơ bắp có chút ẩn ẩn co rút, vẻ mặt cũng không giống lúc trước lạnh băng cứng rắn như vậy.
Trên cửa hiên có một bóng lưng gầy yếu đang ngồi, đôi vai mảnh khảnh kia, thỉnh thoảng vì khóc nức nở mà run run, xem ra rất bất lực, thật đáng thương, làm cho người ta rất đau lòng ──
“Chẳng lẽ em thật sự làm anh chán ghét đến thế?” Thư Mi cắn cơm nắm, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống.
“Em chỉ là trước khi rời đi, muốn hòa hảo với anh ──”
Thật lâu sau, đằng sau rốt cục có động tĩnh, Trương Triệt Nhất đi đến bên cạnh bé, cái tay từ trước đến nay chỉ biết đánh đau bé, thái độ ôn nhu khác thường, vươn tay xoa mái tóc rối của bé.
Một lớn một nhỏ rốt cục ngừng chiến, dùng cử chỉ ấm áp này, đạt được hiệp nghị ngừng bắn, cùng ngồi ở trên cửa hiên, nhìn cảnh vật trong đình viện.
“Hành lý đã chuẩn bị xong hết chưa?” Cậu hỏi.
Thư Mi yên lặng cắn cơm nắm, mặt gục trước ngực, làm người ta thấy không rõ biểu tình.
“Sau khi ổn định, nhớ rõ gọi điện thoại về nói một tiếng.”
Bé không nói gì, cũng không có gật đầu, chính là trầm mặc đem mâm đến trước mặt cậu. (aoi: chậc chậc “sói” đã rơi vào tay “cừu”)
Một trận cảm xúc buồn bực vọt tới, Trương Triệt Nhất nhướn mày, không cự tuyệt đồ ăn của bé, tay cầm cơm nắm nhét vào miệng. Cậu lúc này mới phát hiện, bản thân có chút luyến tiếc nhóc ác ma tinh quái này ── 0
Cậu nuốt chửng mấy miếng, không biết mùi vị nào đó ghê tởm lặng lẽ từ dạ dày xông tới, nghi ngờ dần dần nổi lên.
“Này, đây là cái gì?” Cậu thật cẩn thận hỏi, mày rậm nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên vạn phần khó coi.
Thư Mi ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười vô tội.
“Cơm nắm đậu đỏ.”
Oanh!
Trương Triệt Nhất chớp mắt mặt tối sầm, tức giận đột nhiên nhảy dựng lên. Cậu muốn chửi ầm lên, đầu lưỡi lại đau đớn không thế mở miệng, một cảm giác ngứa ngáy hiện lên trên da, như bị vô số con bọ bò bò cắn cắn ──
Đáng chết, cậu bị lòng nhân từ của chính mình hại chết!
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Cậu vậy mà lại bị con nhóc này lừa lần nữa! Ngu muội trúng quỷ kế của nó!
Thư Mi giống như con thằn lằn nhỏ, nhanh chóng lui về phía sau, đảo mắt chạy tới nơi tay cậu không với tới được.
“Anh trai, cơm nắm này ăn ngon không? Em đã thử qua rất nhiều lần, rốt cục mới đem vị đậu đỏ hoàn toàn loại bỏ được, một chút đều ăn không thấy.” Bé cong môi cười ngọt ngào, đôi mắt sáng rực lấp lánh, lóe ra tia giảo hoạt. “A, không xong, em bây giờ mới nhớ, anh bị dị ứng với đậu đỏ, không thể ăn loại đồ này.”
Những người thân cận Trương gia đều biết, Trương Triệt Nhất tuy rằng thân thể khoẻ mạnh, lại có một chứng sợ đậu không lớn không nhỏ, nếu như có chất đậu vào trong tế báo sẽ dẫn phát chứng dị ứng này của cậu rất nghiêm trọng, một khi đã ăn nhầm, lập tức sẽ ngã xuống đất không dậy nổi, mấy ngày không thể xuống giường.
Từ khi bé bước vào Trương gia, Kha Tú Quyên liền đem “lịch sử trúng độc” của con trai trở thành truyện cười kể cho bé nghe. Cho nên nói, đối với phản ứng mẫn cảm của cậu, bé là nắm giữ nhất thanh nhị sở* a!
*Aoi: theo mik “điều tra” câu đấy có nghĩa là rõ ràng, rành mạch
“Cô ──” Cậu giãy dụa mở miệng, cho dù cơ bắp đã bắt đầu muốn bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, đi từng bước về phía bé.
“Một, hai ──” Thư Mi nghiêng đầu, một tay gẩy gẩy bím tóc, chậm rãi đọc giây, căn bản không tính chạy trốn, khẳng định tính mạng mình vô lo.
Trương Triệt Nhất nghiến răng trừng bé, thân hình cường tráng run run. Một trận bóng tối đánh úp lại, ý thức của cậu càng lúc càng mơ hồ, rốt cuộc chống đỡ không được.
Đáng chết, cậu không thể té xỉu! Cậu muốn giết con bé! Cậu muốn tháo con nhỏ kia thành tám khối, không cho nó đi gây họa nhân gian! Cậu muốn ── cậu muốn ── cậu muốn ──
Phanh!
Trương Triệt Nhất ngã xuống. 0
Quân tử báo thù, ba năm không muộn.
Đối với “tiểu nhân” Thư Mi mà nói, muốn báo thù, chờ bao lâu cũng không tính là trễ.
Chính là, ông trời đối đãi bé không tệ, chỉ để bé phải đợi mấy tháng, đã đưa đến cho bé cơ hội tốt này, để cho bé có thể chỉnh cái tên ngược đãi trẻ em kia, còn không lo bị trả thù.
Hắc hắc, Trương Triệt Nhất thật sự quá ngây thơ rồi! Cậu tổng cộng đánh bé mười bốn lần, trên cái mông nhỏ đáng thương của bé, ra sức đánh hai trăm tám mươi phát, bé làm sao có thể chịu để yên đâu?
Khi vợ chồng Trương gia về nhà, phát hiện chứng dị ứng của cậu con trai phát tác, chỉ có thể luống cuống tay chân đưa cậu lên giường, thầm oán cậu lớn như vậy rồi, ăn cái gì cũng không cẩn thận chút, hoàn toàn không thể tưởng được, cái cô bé bận rộn, đoạt công việc chiếu cố bệnh nhân kia chính là đầu sỏ gây nên.
Xử lý xong cho con, Trương gia vợ chồng mang ra các loại lễ vật, rồi lại một trận khóc ôm, lưu luyến không rời. Bọn họ nắm tay Thư Mi, ân cần dạy bảo, nói đến tận tối.
Thẳng đến đêm khuya, đôi vợ chồng tiến vào mộng đẹp, một cái đầu nhỏ chậm rãi nhìn quanh cửa phòng, đôi mắt trong suốt nhìn trái, nhìn phải, xác định bốn bề vắng lặng, sau đó chuồn êm đến phòng Trương Triệt Nhất.
Thanh niên anh tuấn nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, cho dù đang hôn mê, cặp mày rậm kia vẫn đang nhăn lại, không có thả lỏng.
Bé lặng lẽ ngang nhiên đi vào, đến mép giường, tới gần xem mí mắt anh tuấn kia, thẳng đến lúc sau mới dám bạo gan suy nghĩ.
Nói thật, anh ta tuy rằng đáng giận, nhưng xác thực rất đẹp trai ──
A, không nên không nên, cho dù anh ta đẹp trai, cũng không thể chấp nhận hành vi ngược đãi trẻ em của anh ta được, bé sao có thể bị “sắc đẹp” làm mê muội, nhìn đến ngây người đâu? Thời gian cấp bách, bé phải nhanh chút đem ống heo bảo bối tìm ra mới được!
Thư Mi hít sâu một hơi, giống như kẻ trộm, ở trong phòng lục tung, thỉnh thoảng quay đầu lại, xác định tuấn nam vẫn như cũ ngủ say bất tỉnh.
“Anh rổt cục giấu ống heo của tôi ở đâu?” Bé thì thào tự nói, cũng không phải chờ mong cậu có thể trả lời, đôi tay nhỏ bé sờ loạn, cuối cùng rốt cục đụng đến dưới giường. “A, ở chỗ này sao? Ừ, đây là cái gì? Giầy? Không phải này ── đây là cái gì? A!” Bé kinh hỉ hô nhỏ, quả nhiên từ dưới giường lấy ra được ba con ống heo nhỏ.
Đại khái là bé kinh hỉ hoan hô, kinh động Trương Triệt Nhất, đôi mắt phút chốc mở, hung ác trừng bé, ánh mắt cậu lợi hại, quả thực như muốn dùng nó để đâm trên người bé hai cái lỗ.
“A!” Bé khẽ kêu một tiếng, liên tục lui về phía sau, tuy rằng bộ dáng chật vật, hai tay ôm chặt ống heo, kiên trì muốn cùng ống heo bảo bối đồng sinh cộng tử.
Oa, dọa chết người! Mẹ không phải đã nói, anh ta uống thuốc dị ứng xong sẽ mê man mấy ngày sao? Vì sao lúc này còn tỉnh?
Ông trời, kế tiếp thì sao? Anh ta sẽ xuống giường bắt bé, hung hăng đánh bé một chút sao?
Bé ngồi tại chỗ, tưởng tượng sức mạnh cuồng phiêu, mồ hôi lạnh ứa ra, sau một lúc lâu mới phát hiện, cậu tuy rằng thanh tỉnh nhưng vẫn nằm ở trên giường, trừ bỏ dùng ánh mắt trừng người, cậu tựa hồ cái gì cũng không thể làm.
“Làm tôi sợ muốn chết, thì ra anh không thể cử động a!” Bé vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng đứng lên, cố lấy dũng khí tiến đến bên giường. “Hắc, anh có khỏe không? Thích tôi cho anh lễ vật chia tay không?”
Môi mỏng giật giật, miễn cưỡng phun ra vài thanh âm tuy rằng trầm nhỏ, nhưng là thái độ thật kiên quyết.
“Tôi muốn giết cô!”
Bé nâng mày liễu, không sợ chết lộ ra nụ cười, càng thêm xác định cậu không thể động đậy.
Một thì không làm, làm thì làm cho trót, nếu đã chọc giận cậu, như vậy bé dứt khoát bất cứ giá nào, cũng phải làm chút chuyện cho cậu “ấn tượng khắc sâu”! 0
“Đừng hung dữ như vậy, tôi đến nói lời từ biệt với anh nha! Anh còn nhớ không? Tôi thích chụp ảnh ── a, không chỉ là chụp hình của anh đi bán đâu! Đương nhiên, cái đó tôi cũng rất thích.” Bé khoái trá cười, nhẹ nhàng tiêu sái đến đến mép giường, nhìn thẳng cặp con ngươi đen tức đến muốn phun hỏa. “Tôi nghĩ chụp tấm hình, lưu làm kỷ niệm, anh nhất định sẽ không phản đối chứ? Nhé?”
Trương Triệt Nhất không có hé răng, tiếp tục dùng ánh mắt mưu sát bé.
Thư Mi cho loại phản ứng này là đồng ý, trở về phòng. Sau một lúc lâu, bé quay lại, ống heo đã biến mất, thay vào đó là cái máy chụp ảnh cũ.
“Anh trước tiên chờ tôi một chút nha!” Bé mỉm cười dặn, nhảy lên bàn học của cậu, rút ra giấy các-tông dày cùng với cái bút kì quái c
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêuTừ khóa Google : Trang,2,-,Truyện,nhiều,tập,-,Tương,Tư,Cơm,Nắm,-,phần,3,-,Tiểu,thuyết,tình,yêu,, Trang 2 - Truyện nhiều tập - Tương Tư Cơm Nắm - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu , Trang 2 - Truyện nhiều tập - Tương Tư Cơm Nắm - phần 3 - Tiểu thuyết tình yêu