Truyện tình yêu - Viết tiếp yêu thương
Lượt xem : |
"Chúng ta rồi sẽ gặp được hai người: Một người đến khiến thời gian trở nên đẹp đẽ, một người ở lại xoa dịu đi năm tháng"...
***
1.
Tháng chín về, mùa thu hanh hao, thời tiết bỗng trở thành cô nàng đỏng đảnh. Lúc se lạnh, lúc thì thầm những cơn mưa phùn, lúc lại hanh vàng gắt gao... Cô không thích mùa thu. Bởi vì nó quá dỗi ích kỉ và đỏng đảnh, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Cô thấy dường như mùa thu chưa bao giờ dành cho mình.
Cô có thói quen dậy sớm. Việc đầu tiên là đi đến khung cửa sổ màu xanh lam cũ kĩ. Vén bức màn che chắn thế giới của cô và thế giới bên ngoài kia ra. Sau đó chọn một bộ quần áo thoải mái nhất, xinh xắn nhất, phù hợp nhất. Kiêu hãnh bước ra ngoài.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Đọc chuyện ngắn tình yêu hay nhất
Cái ánh nắng ấm áp bình dị khiến tim cô nhói lại một nhịp. Lâu lắm rồi mới thấy mùa thu bình yên như thế, dường như nó đã chán ghét việc khiêu chiến với cô mỗi ngày. Thở nhè nhẹ một hơi, cô đi vào trong phòng tắm. Buông rũ mái tóc đen dày ngang vai xuống làn nước ấm, cảm giác vô cùng dễ chịu. Cô thích cái nắng sớm ngọt ngào của mùa thu. Ấm áp, nhẹ nhàng và tinh khôi. Khoảnh khắc đó dễ làm cho cô trở nên lười biếng. Chỉ muốn ngồi một mình yên lặng bên khung cửa sổ cũ kĩ, bỏ quên thời gian đang trôi đi, bỏ quên mình cần phải làm gì... Khoảnh khắc mà cô đã kiếm tìm suốt mấy mùa thu trôi qua đằng đẵng.
- Sao lại ngồi đây?
Anh vừa ngọt ngào hỏi cô vừa trách móc. Chẳng biết anh đã cầm trên tay chiếc khăn khô từ bao giờ, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đang ướt sũng lấm tấm cả một bờ vai áo. Anh "hừ" nhẹ một tiếng trong cổ họng, yên lặng lau tóc cho cô. Cô cũng lặng yên ngã vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, thản nhiên cho anh lau tóc. Mùi trà mộc thoảng thoảng trên người anh lẫn trong vị gió chớm thu khiến cô khoan khoái. Bỗng nhiên vô thức mỉm cười.
- Em cười cái gì? Máy sấy để ở đâu?
- Trong ngăn bàn đằng kia - Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc phòng mình.
Anh không nói gì, xoay người đến bên chiếc bàn kia, nhẹ nhàng mở ngăn kéo.
Mọi người đều nói ngăn kéo và tủ là thế giới riêng của mỗi người phụ nữ, nó chứa đựng những điều kín kẽ thuộc về thế giới riêng của mỗi cô gái mà không ai có thể chạm vào. Và cô cũng không ngoại lệ. Trong ngăn tủ đầy ắp những món đồ linh tinh tiểu tiết được cô sắp xếp gọn gàng. Cô là người rất cẩn thận tỉ mỉ, thích sạch sẽ. Không phải cư nhiên cô cho phép anh chạm vào đồ của mình, hẳn là đã có một sự tin tưởng. Khi bàn tay chạm vào chiếc máy sấy, bỗng nhiên anh đảo mắt, chú ý tới chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận đặt ngay bên cạnh. Sự tò mò xâm chiếm ý thức, anh đặt chiếc máy sấy xuống. Dịch chuyển bàn tay sang chiếc hộp màu đỏ kia, không ngăn nổi sự tò mò mà lén lút mở ra.
Đó là một chiếc đồng hồ nam, màu bạc. Trông rất sang trọng.
Anh biết nó không phải là thứ dành cho mình.
Cô đứng bên cạnh anh từ bao giờ, đôi môi mềm mại đỏ mọng mang theo nụ cười bỗng nhiên tắt ngấm. Ánh mắt hiện lên một tia giận dữ, rồi bỗng nhiên trùng xuống, run rẩy. Thấy cô không vui, bàn tay anh nhanh chóng đặt chiếc hộp về chỗ cũ, lấy chiếc máy sấy ra rồi khóa ngăn kéo lại. Anh biết ở đâu đó trong ngóc ngách của trái tim cô, có một nơi nào đó đang thương tổn. Đó không phải là vết thương dễ bị xóa nhòa theo thời gian. Càng không phải thứ nói buông bỏ là buông bỏ được. Chỉ có thế cố gắng không chạm tới, và chờ đợi. Giống như anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu để cô chấp nhận anh, để anh từ từ len lỏi vào cuộc sống của cô. Rồi giờ lại chờ đợi một ngày nào đó cô đủ can đảm bỏ qua mọi vướng bận trong lòng mình, nhẹ lòng cất kí ức đó vào ngăn tủ được khóa kỹ. Cho bản thân một cơ hội yêu thêm lần nữa.
Năm phút trôi qua như dài cả thế kỷ. Cô vẫn ngồi trước khung cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng len lỏi qua ngập cả gian phòng, có tiếng máy sấy kêu rì rì bên tai cô. Cảm giác rất an lòng. Từ lúc nào mà cô đã cho rằng có anh bên cạnh là điều hiển nhiên như vậy? Anh cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Quan tâm cô, chờ đợi cô một cách nhẫn nại.
Khi tiếng máy sấy ngừng kêu, trả không gian trở về nơi yên lặng. Chỉ có tiếng thở đều đều của anh và của cô. Dường như hành động của anh nào cũng trở nên thừa thãi, câu nói nào cũng trở thành gượng gạo. Bỗng nhiên cô ngập ngừng lên tiếng:
- Anh ấy từng là ước mơ của em!
2.
Dòng thời gian quay ngược về khoảng thời gian đó. Mùa thu năm ấy, cô 18 tuổi. Trở thành cô sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp. Cái tuổi mà người con gái nào cũng xinh đẹp nhất, ngây thơ nhất, đáng yêu và đáng được yêu nhất. Cô cũng cho là vậy. Anh là người Pháp lai Việt, anh có đôi mắt màu nâu cương nghị sâu thăm thẳm. Dáng người từng trải cao lớn đến mức khiến cô nghĩ rằng chỉ cần tựa vào vai anh, mọi khó khăn trên đời này đều trở thành bé xíu. Cô không còn nhớ cô và anh đã quen nhau như thế nào, nhưng cô luôn nhớ khoảnh khắc mà tim mình bị đập loạn một nhịp khi anh nói với cô rằng "anh yêu Việt Nam, yêu thành phố này, và em". giọng nói thâm trầm ấm áp của anh từng chút, từng chút một đi thẳng vào trái tim cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt. Thế là cô yêu anh. Yêu một chàng trai ở nửa vòng tròn quả đất kia, qua vài lần gặp gỡ, vài cuộc nói chuyện. Tình cảm của hai con người vốn từng sống cách xa nhau hàng vạn ki-lô-mét bỗng nhiên cứ thế mà xích gần lại.
Cô gọi anh là Mắt Nâu.
Bởi vì Mắt Nâu có đôi mắt rất đẹp. Cô có thói quen tìm hiểu một người thông qua đôi mắt. Bởi cô từng học qua môn tâm lý học. Khi muốn biết chính xác những gì đối phương nghĩ, thái độ mà đối phương không muốn thể hiện, hãy nhìn kỹ đôi mắt của họ. Tuy nhiên cô chưa bao giờ đoán được ý nghĩ của Mắt Nâu trong đôi mắt anh một lần nào cả, hoặc có lẽ cô chưa có đủ khả năng đó. Đôi mắt của anh lúc nào cũng điềm tĩnh, cứng rắn và ấm áp. Dần dần cô phát hiện ra bản thân mình luôn khao khát được tìm hiểu anh, quan tâm anh, theo dõi anh. Cô thích cách anh cười, cách anh nhíu mày, cách anh mặc một chiếc áo sơ mi rồi bảo cô cho chọn tùy ý một chiếc cà-vạt, thích cách anh quát cô rằng :"em ngủ sớm đi". Cô thích... Có lẽ khi thật sự yêu thương một người nào đó, mọi thứ xung quanh họ đều trở nên đẹp đẽ đến lạ lùng.
Thế rồi mùa nối mùa cứ thế qua đi, lại một mùa thu nữa bước đến gõ cửa.
Tháng tám, bầu trời trở nên trong xanh lạ lùng. Mùa thu nồng nàn vỗ nhẹ vào vai cô, có tia nắng sớm len lỏi qua khung cửa sổ. Hôm đó là ngày 14 tháng 8, cô mặc chiếc váy voan màu đỏ cam, mái tóc xoăn dày xõa nhẹ qua đôi vai gầy. Giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ dưới nắng thu ngọt ngào. Có một vòng tay ấm khe khẽ ôm cô từ phía sau, hơi thở thâm trầm phả vào gáy, vô cùng ấm áp. Cô quay mặt lại, hai tay ôm lấy anh gắt gao, cọ cọ mũi mình vào lồng ngực vững chãi của anh. Chờ đợi câu trách móc kèm theo cái nhăn mặt đáng yêu của anh như mọi ngày: "sao em dậy sớm thế?", "không được gội đầu buổi sáng"... Những lúc như thế, cô thường chun chun mũi, làm nũng với anh, rồi hai người thường kể những câu chuyện ngớ ngẩn không đầu không đuôi, nói với nhau bằng thứ tiếng nửa Anh, nửa Pháp, nửa Việt. Đôi khi cả cô lẫn anh đều không hiểu rõ đối phương muốn nói gì, nhưng cứ nhìn vào mắt nhau rồi cả hai cùng phá lên cười.
- Anh yêu em, Lam - Có giọng nói ấm áp bằng tiếng Việt của ai đó còn ấm hơn cả nắng thu của ngày hôm ấy vang lên.
Cô bất ngờ, sửng sốt, hạnh phúc, rồi khóc lên. Giây phút chàng trai mà bạn yêu thương nói yêu bạn bằng cách mà bạn đã luôn ao ước. Giống như nàng Công Chúa chờ đợi chàng Hoàng Tử chạy đến bên, nắm lấy tay nàng, trao cho nàng tình yêu mà nàng hằng ao ước. Cách mà một chàng trai sống ở bên kia vòng tròn của trái đất nói yêu bạn bằng-thứ-ngôn-ngữ mà bạn nghe hằng ngày từ bất kì ai, bất cứ nơi đâu cũng có, nhưng với anh ấy thì không. Cô đã nghe Mắt Nâu nói cả trăm lần bằng thứ tiếng Pháp tròn trịa của anh rằng: "Je t' aime, Lam". Và cả ngàn lần cô hỏi anh từ đấy tiếng Việt nói thế nào. Anh đều lắc đầu bảo từ đấy nghĩa Việt Nam trang trọng hơn nhiều, không thể tùy tiện nói. Lúc đó, cô thường nhìn chằm chằm vào mắt anh, đoán xem anh đang nghĩ gì, nhưng lần nào cũng đều thất bại.
3.
Giữa tháng chín, thời tiết bắt đầu se se lạnh, nhất là càng về đêm. Bên ngoài, mùi hoa sữa thơm nồng nàn đuổi theo sau lưng cô trên con phố nhỏ. Cô nắm lấy chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận trên tay, không giấu nổi niềm vui trong lòng. Cô mua cho anh một chiếc đồng hồ. Bởi cô để ý rằng chiếc đồng hồ trên tay anh đã cũ kỹ, mặt đồng hồ chi chít những vết xước mờ nhạt, không còn nhìn rõ nữa. Cầm trên tay chiếc đồng hồ vừa mới mua, cô tự hỏi rằng anh có thích nó không? Rồi tưởng tượng anh sẽ thế nào khi nhìn thấy nó. Niềm vui cứ miên man theo cô tận giấc ngủ, không gian cứ lạnh căm căm, mà lòng cô lại ấm áp vô cùng.
Lần đầu tiên cô cảm nhận tình yêu đẹp đẽ đến thế, mong chờ đến thế. Khiến cô bất chấp tất cả, rằng anh là ai, làm gì, đến từ nơi đâu, cô không còn quan tâm nữa. Chỉ cần yêu thôi, là đủ. Nhưng cô biết rằng, ngay từ giây phút đánh cược với yêu thương thì cô đã chấp nhận rằng sẽ có một ngày mình là người thua cuộc. Đó là khi tay cô nắm chặt chiếc túi xách màu nâu, bên trong đựng chiếc hộp vuông màu đỏ mận kia, lắng nghe Mắt Nâu kể về nửa vòng tròn bên kia của anh. Ở đó anh có gia đình của mình, có bạn bè, người thân... Và có một người đang chờ anh. Ở nơi ấy - Anh có một cuộc sống đẹp đẽ, một nơi anh thật sự thuộc về...
Và rồi cô khóc, ôm lấy anh gắt gao, níu lấy tay anh. Cô biết sẽ có một ngày như thế, một ngày anh sẽ bất lình thình rời xa cô, bỏ quên cô. Nhưng tình yêu có thể ích kỷ hơn được không, khi ta muốn níu giữ người mình yêu thương ở lại?
- Tại sao? - Cô ngước mắt lên hỏi anh.
...
Anh không trả lời. Anh đang do dự, ánh mắt anh nói lên điều đó. Cô bông muốn níu kéo, bỗng muốn tham lam, cô nắm chặt gấu tay áo anh, có biết bao lời nói trong tâm trí cô muốn phát ra để kéo anh ở lại. Nhưng mọi thứ trở nên câm lặng khi cô nhìn kỹ chiếc đồng hồ trên tay anh, chiếc đồng hồ cũ kỹ, dường như anh chưa tháo ra bao giờ.
- Của chị ấy tặng phải không?
Cô thôi khóc, bởi có một sự thật còn đau đớn hơn, không còn lí do nào khiến người bỏ ta đi khiến ta đau khổ hơn nữa. Mắt nâu bối rối nhìn cô, rồi anh nói: "Anh xin lỗi". Một câu nói bằng tiếng Việt, tròn trịa, rõ ràng. Cứ như đối phương đã luyện tập từ rất lâu rồi.
- Anh xin lỗi, anh...
- Không cần nói nữa, em hiểu.
Cô hiểu rằng anh yêu cô, rằng chuyện của chúng ta là một chuyện tình. Nhưng đó là một câu chuyện có quá nhiều chữ "nhưng" xen kẽ. Đó không phải tình yêu mà anh có thể cho riêng một mình cô. Rằng cô chỉ là người anh thương trong thành phố này, chỉ riêng thành phố này thôi. Đi đến nơi khác, tình yêu ấy vốn dĩ không tồn tại...
Thế rồi anh rời bỏ cô.
Tình yêu rời bỏ cô.
Mùa thu xinh đẹp cũng rời bỏ cô.
Chỉ còn lại mùa lạnh giá với những màn đêm đơn độc. Trong nhà, nỗi nhớ có mặt ở khắp nơi, trên bàn, trong bếp, bên cửa sổ... Cô đem tất cả những yêu thương gói gọn lại trong một ngăn kéo, gói cả chiếc đồng hồ đang nằm lạnh lẽo trong túi xá
Bài viết liên quan !
Về Trang Chủ ›
Hình nền gái xinh ›
Người đẹp Ngọc Trinh ›
Hotgirl Hàn Quốc ›
Truyện teen hay ›
Tiểu thuyết ngôn tình ›
Truyện nhiều tập ›
Truyện tình cảm ›
Đọc truyện tình yêu ›
Truyện cười chọn lọc
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu116/4170