XtGem Forum catalog
XEMMIENPHI.WAP.SH
wap giải trí miễn phí
Update hình ảnh người đẹp 2015
Tiểu thuyết tình yêu cảm động

Tiểu thuyết Vợ Chồng Chớp Nhoáng

Lượt xem :
ợ chồng đằm thắm."

Anh nhíu mày. Xây dựng hình ảnh giả dối sao? Quả nhiên cô cũng không khác biệt với tất cả tiểu thư trong xã hội thượng lưu, coi sĩ diện là trên hết.

"Tôi đã biết, tôi sẽ phối hợp."

Không thành vấn đề, cả hai đều ngả bài, cuối cùng nói rõ ràng ranh giới và yêu cầu của từng người, để ngược lại về sau sẽ sống chung với nhau dễ dàng hơn.

Cứ như vậy, bọn họ quyết định người mà nửa đời sau sẽ chung sống, cả quá trình bình tĩnh giống như đã đạt được thỏa thuận trong buôn bán.

Trên thực tế, ý tứ cũng không khác mấy.

Hai người, mỗi người đều yên lặng tự uống cà phê trong tay của mình, không tiếp tục nói chuyện cùng đối phương, bởi vì không còn cần thiết.

Nghĩ tới hình ảnh bọn họ sinh hoạt sau này, Trình Kỳ Khiết không khỏi có phần hoảng sợ.

Đây thật sự là điều cô muốn sao. . .

Chương 2
Cuộc sống của Trình Kỳ Khiết cũng không vì có quyết định kết hôn mà thay đổi, buổi sáng ngày hôm sau, cũng như mọi hôm sáng tinh mơ, cô đi đến khách sạn.

Để xe dừng ở bãi đậu xe dành cho nhân viên, cô đi vào đại sảnh khách sạn.

"Nhị tiểu thư." Người phục vụ đứng cửa thấy cô, lập tức nở nụ cười tươi mở cửa cho cô.

"Chào buổi sáng Minh Kiệt, Dụ Thành." Cô mỉm cười ấm áp chào lại.

Mỗi nhân viên trong khách sạn cô đều gọi ra được tên, mặc dù bản thân là người kinh doanh khách sạn, nhưng thái độ cô đối xử với mỗi nhân viên đều giống như người nhà của cô, hoàn toàn không có kiểu yếu đuối của đại tiểu thư, vì vậy tất cả nhân viên đều yêu quý.

Cô không vội đi vào phòng làm việc, ngược lại trước tiên đi kiểm tra một lần toàn bộ khách sạn, ở mỗi nơi, tự bản thân đều nhìn qua thiết bị, coi mình là khách hàng, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất xem kỹ mỗi một chi tiết nhỏ, mặc dù khách sạn chỗ cô có thể không có một không gian rộng lớn nhưng trong thời gian rất ngắn đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ khách hàng cũng không phải không có nguyên nhân.

Đi qua phòng khách, nhân viên vệ sinh khách sạn đang quét dọn, cô đi vào.

"Thím Phúc, chào buổi sáng a."

"Ồ, nhị tiểu thư." Thím Phúc không bởi vì nhìn thấy cô chủ của mình mà lo lắng, ngược lại coi cô như người thân của mình chào hỏi, đây cũng là do Trình Kỳ Khiết chưa bao giờ bày ra bộ dáng cô chủ, bà làm nhân viên vệ sinh ở những khách sạn khác nhiều năm qua, chưa từng thấy cô chủ nào biết quan tâm đến nhân viên bọn họ như vậy.

Nhưng việc này cũng không có nghĩa là yêu cầu của Trình Kỳ Khiết đối với công việc không cao, trái lại, đối với mỗi chi tiết cô bới móc đến cực điểm, cũng không có nhân viên nào vì vậy mà oán trách, ngược lại đều rất tình nguyện cùng cô cùng nhau cố gắng, khiến mỗi người khách đến khách sạn đều cảm thấy thoải mái vui vẻ.

"Tại sao hôm nay chỉ có một mình thím? Thím Kim đâu ạ?"

"Bệnh phong khớp của chồng cô Kim lại tái phát, cô ấy phải đưa chồng đi bệnh viện, vừa mới gọi điện thoại nói hôm nay xin phép nghỉ."

"Thật sao? Thím Kim thật vất vả mà, bệnh phong khớp rất khó chịu, cậu cháu cũng mắc bệnh này, cháu nghe mợ nói mợ ấy phải nấu một loại thuốc cho cậu uống..., cải thiện rất nhiều đấy. Thím đợi cháu gọi điện thoại hỏi mợ cháu phương pháp."

Trình Kỳ Khiết vừa trò chuyện cùng thím Phúc, vừa giúp một tay đi đến trải giường chiếu, động tác của cô tự nhiên trôi chảy, giống như đã làm vô số lần, không khó khăn chút nào.

Cô không có trách cứ thím Kim bất chợt xin nghỉ, cũng không có ra lệnh thím Phúc làm việc nhanh hơn, chỉ là cùng đến giúp một tay, đây chính là Trình Kỳ Khiết. Tự thể nghiệm, cùng nhân viên làm việc với nhau, tuy hai mà một, cũng không quan tâm việc gì cô nên làm, việc gì cô không cần làm , đây cũng chính là nguyên nhân cô được nhân viên yêu quý.

Trình Kỳ Khiết đi theo thím Phúc làm việc đến buổi trưa, để kịp trước khi chiều tối khách hàng đến ở lại, có thể mang ra hình ảnh phòng khách hoàn mỹ nhất trước mặt khách hàng.

Sắp sửa sang xong một phòng cuối cùng thì điện thoại di động của cô vang lên.

"Alô? Chị à, em đang ở khách sạn a, chị đến tìm em? Ồ, em ở phòng 305."

Cô cúp điện thoại, tiếp tục cùng thím Phúc cùng nhau trải ga giường, ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót.

"Trời ạ, Tiểu Khiết, em đang làm cái gì ở đây vậy?"

Tiếng nói mềm dẻo xuất hiện ở cửa ra vào, Trình Kỳ Khiết quay đầu, thấy chị mình- Trình Kỳ Tân ăn mặc hợp mốt, xinh đẹp động lòng người, mỗi lần nhìn thấy chị cô, cho dù cảm thấy bản thân mình ăn mặc giống phong cách như vậy của chị, cô vẫn có cảm giác tự ti mặc cảm, có thể là do liên quan đến vết bớt trên mặt, cô luôn cảm giác vĩnh viễn mình không thể hoàn mỹ được như chị.

Trình Kỳ Tâm giống như nhân vật đi ra từ trong bìa trang tạp chí VOGUE, trên người cô mặc chính là kiểu áo đầm hàng hiệu mới nhất, ví xách trong tay cũng là túi số lượng hạn chế. (Lim: tạo chí VOGUE: tên một tạp chí thời trang)

Cô nhìn thấy em gái của mình vậy mà lại đang quét dọn gian phòng, lông mày được vẽ tinh xảo lập tức nhíu lại.

"Hôm nay, thím Kim xin nghỉ. . . . . ."

Âm thanh giải thích của Trình Kỳ Khiết dần dần yếu đi, bởi vì cô biết mình vĩnh viễn không thể làm chị cô hiểu, lý do cô luôn làm những chuyện mà trong mắt chị cô luôn coi là công việc dành cho "người làm".

Trong quan điểm của chị cô, "công việc" của cô đều là chuyện rất vớ vẩn, chị cô nghĩ cả đời mình đều không cần công việc, chỉ cần làm một đại tiểu thư, sau đó kết hôn, làm một phu nhân quyền quý xinh đẹp là được.

Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trình Kỳ Khiết và chị cô, cô thích công việc, mà cô không cách nào cùng chị cô giải thích chuyện được việc là "lấy được cảm giác thành tựu từ công việc", đối với chị cô mà nói, cảm giác thành tựu có khả năng là chiếm được một đôi giầy hợp mốt hoặc túi xách kiểu mới nhất thôi.

"Chị, chị cùng anh Vũ Hàng từ châu Âu trở lại à? Anh Vũ Hàng đâu?"

Phan Vũ Hành là chồng chưa cưới của chị cô, hai nhà bọn họ có giao tình lâu năm, Trình Kỳ Khiết cùng Phan Vũ Hành cũng là bạn bè quen biết từ nhỏ.

"Đúng vậy a, chị vừa xuống máy bay là tới đây tìm em, chị nghe bố mẹ nói em quyết định kết hôn, chuyện này có đúng hay không? Như thế nào chị vừa mới đi châu Âu một tháng, em liền làm ra chuyện lớn như vậy, còn chưa có trải qua chị đồng ý, Trình Kỳ Khiết, lập tức bây giờ em đem chuyện này giải thích rõ cho chị."

Trình Kỳ Tâm chống nạnh, bày ra bộ dáng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho em gái, da đầu Trình Kỳ Khiết tê dại, biết muốn đánh đuổi chị cô cũng không dễ dàng.

Suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại, áy náy cười một tiếng với thím Phúc, "Thím Phúc, việc còn lại đành làm phiền thím."

"A. . . . . . Dạ, Nhị tiểu thư, cô cứ bận việc của cô đi." Ngay từ lúc nhìn thấy Đại tiểu thư đi vào, thím Phúc liền cúi đầu làm việc, không dám hé răng. Ở công ty Trình thị làm việc nhiều năm như vậy, cô biết tính cách Đại tiểu thư không giống với Nhị tiểu thư, cậy là con nhà có quyền, tốt nhất không nên chọc đến cô ấy.

Trình Kỳ Khiết cởi bỏ găng tay dùng lúc quét dọn xuống, đưa theo chị cô đi ra ngoài.

"Cái tên Trịnh Bang Duệ gì đó, em thật sự muốn gả cho anh ta? Em chưa từng xem qua những tin tức lăng nhăng của anh ta hay sao?"

Bắt đầu rồi. Trình Kỳ Khiết lén lút thở dài ở trong lòng."Trên tạp chí lá cải viết không nhất định là thật."

"Hừ! Không có lửa làm sao có khói."

"Dù là thật, đó cũng là chuyện trước khi anh ấy ở chung cùng em, sau khi kết hôn anh ấy sẽ không làm càn."

"Anh nói cái gì em đều tin tưởng? Em nhận thức anh bao lâu? Tin tưởng anh như vậy?"

Khí thế của chị cô làm cho cô có chút không chịu nổi, Trình Kỳ Khiết mím môi, cúi đầu đi trở về phòng làm việc, đóng cửa lại, mới quay đầu đối mặt Trình Kỳ Tâm.

"Em biết anh ấy đã đủ lâu." Cô nuốt một miếng nước bọt.

"Một tuần gọi là đủ lâu?"

"Thật ra thì. . . . . ." Trình Kỳ Khiết lo lắng di chuyển cơ thể."Khi còn bé, tại một bữa tiệc, em đã gặp qua anh ấy, anh ấy để lại ấn tượng cho em rất sâu, em chú ý anh ấy, người này đã vài chục năm rồi. Em cố gắng thi đậu trường anh ấy học, theo đuổi bước chân của anh, chỉ là anh ấy lớn hơn bốn tuổi, cho nên vẫn không có cơ hội xuất hiện cùng lúc với nhau, nhưng anh ấy thật sự rất ưu tú, mỗi lần em vào một trường học, đều nghe nói rất nhiều chuyện về anh ấy, cho nên tình yêu đối với anh ấy cũng càng ngày càng lớn. Em tin chắc anh ấy là người rất tốt. . . . . ."

Cô liếm liếm môi."Lần xem mắt này thật ra là em cầu xin bà nội mới có, em cũng đã xem qua những tin tức bát quái mà chị nói, trong lòng em nghĩ, nếu chỉ thầm mến như vậy, không bằng làm chút gì đó nếu không có thể sẽ hối hận cả đời, cho nên em mới làm như vậy, không ngờ vẫn thật sự thuận lợi."

Một đôi trong mắt đen bóng của Trình Kỳ Tâm mở to hết mức ra.

Cô chưa từng nghe qua em gái nói về chuyện này, nó lại có thể đem bí mật này giấu lâu như vậy. . . . . . Ngẫm lại thật ra thì cũng không có gì kỳ lạ, tính cách Kỳ Khiết vốn chính là cô gái có chút hướng nội lại xấu hổ. . . . . .

Không, không đúng, cái gì mà hướng nội xấu hổ? Nếu như Kỳ Khiết nói, không phải vụ liên hôn là cô thiết kế đối phương cưới cô? Loại hành vi này nào có chút liên quan gì đến việc xấu hổ? Có thể nói là quá dũng cảm rồi.

"Em. . . . . . Nhưng mà . . . . . Vậy đối phương đâu? Cái tên Trịnh Bang Duệ đó không phải thích em mới chịu kết hôn với em chứ? Như vậy cũng không gọi là bắt buộc?"

Chị cô nói trắng ra làm cho trái tim Trình Kỳ Khiết giống như là bị đâm một cái. Cô cắn cắn môi, theo bản năng che đi gò má trái mới nói: "Ở tình huống bình thường, anh ấy cũng sẽ không thích em? Nhưng chí ít đây là một cơ hội, người đời trước không phải là sau khi cưới nhau mới bắt đầu yêu đương sao? Có lẽ em cùng anh ấy chính là như vậy."

Trình Kỳ Tâm phát hiện cho đến nay mình đều nhìn nhận sai về cô em gái này rồi. Cảm thấy em gái luôn biểu hiện ngoan ngoãn, trong mắt trưởng bối là đứa bé ngoan, cô mới là cái người thường hay gây phiền toái, nhưng tất cả mọi người đều sai lầm rồi, Kỳ Khiết căn bản là một kẻ điên trầm tĩnh.

"Việc này cũng đánh cuộc rất lớn rồi?"

Trình Kỳ Khiết cười một tiếng với chị cô."Hôn nhân vốn chính là một loại tiền đánh cược, không phải sao? Hơn nữa ở giai đoạn thứ nhất, em tanhg, ít nhất anh ấy đã đồng ý kết hôn với em."

"Trình Kỳ Khiết."

"Chị! " Trình Kỳ Khiết nắm tay chị cô, cắt ngang rồi nhắc đi nhắc lại."Không cần lo lắng cho em nữa..., tin tưởng em gái chị, em đây thông minh, sẽ không lỗ vốn. Đúng rồi, chị còn chưa có nói với em, lần này đi châu Âu thấy bộ quần áo nào xinh đẹp? Bọn chị không phải đi chọn mua đồ vật dùng để kết hôn sao? Có phát hiện ra cái gì? Mau nói với em, em thật sự muốn biết đấy."

Vừa nói đến quần áo, Trình Kỳ Tâm lập tức quên ngay cái khác, tức thì ánh mắt sáng lên.

"Tìm được ở đấy, chị tìm được váy cưới đẹp nhất rồi. Oh, bây giờ, nhà thiết kế nước Pháp đó đã muốn đẩy nhanh thời gian làm gấp rút rồi, chị nói chuyện cùng anh ấy rất lâu mới quyết định kiểu dáng này, trong điện thoại của chị có hình, em xem."

Trình Kỳ Tâm vội vã
QUAY LẠI
Bài viết liên quan !
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu
Từ khóa Google : ,,
C-STAT150/5866